Hình Đồ
-
Chương 519: Hội sư Quan Trung (9)
Đứng trên Bá Thượng, có thể thấy rõ ràng quân Sở liên tục vượt sông mà đến.
- Bọn mọi rợ chết tiệt, lại dám dở trò lừa bịp?
Triệu Ngải trên binh xa, rung sóc lớn tiếng hét:
- Giết lại cho ta, giết lại cho ta.....
Nhưng trong đám loạn quân này, còn ai nghe lệnh hắn đây?
Chu Bột một tay cầm sóc, một tay xách một cái chày thô nhỏ bằng cánh tay trẻ em, ra sức chém giết trong đám loạn quân, đồng thời cất cao giọng hét:
- Đánh vào Bá Thượng, bắt sống Triệu Ngải!
Chiếc chày ngắn đã trở nên trơn ướt, dính đầy máu tươi. Y ra sức mà quăng, múa sóc mà đi, những chỗ đại sáo lia qua, chỉ thấy máu thịt văng tung tóe.
Quân Tần dần dần chống cự không nổi, liên tục lùi lại phía sau.....
Triệu Ngải thấy tình hình này, vội vàng hét lớn:
- Rút lui, rút lui, rút về hướng đại doanh Lam Điền!
Theo Triệu Ngải, dùng công sự phòng ngự của đại doanh Lam Điền mới có thể ngăn cản được đòn công kích của bọn mọi rợ. Binh xa dẫn đầu lui về sau, vô số quân Tần theo sát phía sau, rút theo hướng đại doanh Lam Điền. Nhưng Triệu Ngải vừa mới rút, lại khiến cho quân Tần vốn đã hoảng sợ hốt hoảng, càng loạn hơn!
Lưu Bang cùng trung quân, vượt Bá Thủy, đứng bên bờ, nhìn đại quân liên tiếp chiến thắng, không khỏi vạn phần cao hứng.
- Đồ Tử, qua đêm nay, chúng ta sẽ là chủ của tám vạn dặm Tần Xuyên!
Lưu Bang lớn tiếng cười nói, còn Phàn Khoái đứng bên cạnh, lại chau mày.
- Đồ Tử, sao lại không vui?
Phàn Khoái khẽ nói:
- Quân Hầu, không biết tại sao, hôm nay ta tâm trạng sa sút, sợ vô cùng....giống như có chuyện gì đó sắp sảy ra vậy.
- Ha ha, ngươi quá cẩn thận rồi!
Lưu Bang cười nói:
- Bây giờ binh mã Quan Trung có sáu phần tập trung tại Bá Thượng này, chỉ cần đánh tan bọn họ, Hàm Dương sẽ không còn chỗ dựa nữa, ngươi lo lắng gì chứ?
Phàn Khoái cười khổ một tiếng:
- Ta cũng khó nói, nhưng chỉ cảm thấy hoảng sợ!
Y dừng lại một chút, rồi khẽ nói:
- Quân Hầu, người nói xem, Hàm Dương liệu có hành động gì không?
- Hàm Dương? Bây giờ e là bản thân khó giữ!
Lưu Bang cười, nói với Phàn Khoái không thèm để ý chút nào.
Lưu Bang thả người nhảy lên một chiếc khinh xa vừa vượt qua Bá Thủy, sau đó rút bảo kiếm ra, cao giọng hét lên:
- Các huynh đệ, công kích, công kích!
Tiếng kêu giết nhấm chìm tiếng vó ngựa từ phía xa vọng lại. Phàn Khoái dắt ngựa tới, đang chuẩn bị lên ngựa, lại đột nhiên cảm thấy dưới chân có những rung động kì lạ.
Trong lòng Phàn Khoái không khỏi hồi hộp, tập trung tư tưởng lắng nghe, loáng thoáng có tiếng thiên quân vạn mã lao nhanh, truyền lại từ xa đến gần.
- Đồ Tử, ngươi đang làm gì thế?
Phàn Khoái nhạy bén cảm nhận được, rung động này tuyệt đối không phải là kết quả của binh mã phe mình chém giết tạo thành. Trần Hạ bên cạnh bước lên hỏi, Phàn Khoái vừa định trả lời, thì đột nhiên chỉ nghe tiếng rít sắc chói tai vọng lại trong bầu trời đêm. Phì phì phì.....khi những âm thanh đó hội tụ lại một chỗ, giống như con sói đói thấy mồi gầm rít. Phàn Khoái mở to mắt, mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, một tay kéo Trần Hạ từ trên ngựa xuống.
Vạn mũi tên xé không trung, bất ngờ bay tới.
Rất nhiều quân Sở vừa vượt sông, vẫn còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra đã bị đám tên như mưa bắn trúng.
- Thương Lang tiễn, là Thương Lang tiễn.....
Phàn Khoái quá quen thuộc với thứ âm thanh này!
Không nói năm đó ở đại trạch Chiêu Dương, khi Mông Điềm dẫn quân vây quét Vương Lăng, đã sử dụng loại tên này; chính vào mười năm trước, Phàn Khoái và Lưu Khám chinh phạt Hà Nam, càng được nghe qua vô số lần, thứ âm thanh sắc chói tai này. Con chiến mã đó của y, đã biến thành con nhím, ngã lăn run rẩy trong vũng máu. Phàn Khoái xoay người bò dậy, nhìn về phía xa. Nhưng vừa nhìn, lại không khỏi khiến y hồn bay phách lạc.
Một cánh kị binh giáp đen từ phía xa phi nhanh tới. Tiếng võ ngựa ầm ầm, đã nhấn chìm tiếng hò hét trên Bá Thượng.
Một lá cờ bạch long màu đỏ lửa, bay phần phật trong gió....kỵ binh tiến lên, chỉnh tề như nhất.
Cùng với khoảng cách với quân Sở ngày càng gần, chúng thu cung tên lại, trên kệ trường sóc sáng loáng, đồng thời từng hồi tiếng kêu phát ra từ trong miệng.
- Lão Tần oai hùng, cùng gánh quốc nạn....Hắc Kì xuất kích, chết cũng không từ!
Trong trời đất này, tràn ngập những tiếng hô hào mênh mang.
Rất nhiều quân Tần đã dừng lại chống cự, ngồi gục dưới đất, mới nghe thấy đi thứ âm thanh vừa lạ lại vừa quen này, thoáng cái đều choáng váng. Trong tiếng hô hào đó, hiển hiện rõ ràng tiếng thiết cốt của Quan Trung lão Tần. Năm trăm năm nay, cùng với những tiếng hô hét này, đã có vô số thế hệ lão Tần ngã xuống, mới tạo nên cục diện Quan Trung ngày hôm nay. Giờ mới vỏn vẹn có mười năm....huyết tính năm xưa dường như đã biến mất từ trên người lãoTần!
- Lão Tần oai hùng, cùng gánh quốc nạn!
Một tên quân Tần đột nhiên đứng dậy, ôm chặt lấy tên quân Sở xông lên từ bên cạnh, hai người đánh xé, lăn lộn....
Hơn chục tên quân Sở tiến lên, khua kiếm chém giết. Quân Tần trong chốc lát bị chém máu thịt be bét, nhưng quân Sở bị gã ta ôm chặt lấy kia cũng đã tắt thở. Nơi cuống họng, máu tươi chảy đầm đìa. Chính vào cái lúc đang lăn lộn, gã Tần binh đã cắn đứt yết hầu gã quân Sở.
Càng có nhiều quân Tần đứng dậy. Những người có binh khí trong tay, đứng dậy chém giết với quân Sở, người không có binh khí, cũng liều chết xông lên. Lúc này, kỵ quân đã xông vào trong loạn quân, mọi chuyện lập tức thay đổi theo Xích kỳ đung đưa kia.....
- Trùy Hành, xung phong!
Cái âm thanh Phàn Khoái cực kì quen thuộc này như sấm dậy, nổ vang trong không trung.
Phàn Khoái không nén nổi giật mình, mặt tái mét....
Hắc Kỳ Quân !
Binh mã xuất hiện trên Bá Thượng chính là Hắc Kỳ Quân của Lưu Khám.....
Vốn dĩ, mục tiêu của Lưu Khám là Hàm Dương. Nhưng sau khi Lưu Khám từ Trung Sơn vượt Kính Thủy, đến Hồ Khẩu, thám mã hồi báo nói, binh mã Lưu Sở đã vượt Bá Thủy, đang công kích quân Tần ở Bá Thượng. Lưu Khám nhạy bén cảm nhận được, trong chuyện này nhất định có biến cố. Bởi vì theo báo cáo của thám mã trước đó, quân Sở và quân Tần uân đã chấm dứt công kích. Lưu Bang này đột ngột xuất kích, bên trong ắt phải có duyên cớ gì đó.
Bất kể Lưu Bang xuất phát từ nguyên nhân gì, Lưu Khám biết rõ một chuyện, nếu Lưu Khám mặc kệ Lưu Bang không quản, vậy thì một khi Lưu Bang công phá thành công Bá Thượng, cắm chắc gốc rễ, Lưu Khám sẽ phải đau đầu! Cách tốt nhất là nhân lúc Lưu Bang còn chưa đứng vững được, công kích người ngựa của hắn.
Vì thế, Lưu Khám tạm thời thay đổi quyết định, từ Hồ Khẩu chuyển hướng, vòng qua Đỗ Bưu, tập kích bất ngờ quân Sở từ Trắc Dực.
Mà sự thực cũng đã chứng minh, Lưu Bang cùng lúc đánh vào đại doanh Lam Điền và Bá Thượng, việc bảo vệ ở Trắc Dực gần như là không. Hắc Kì Quân này như từ trên trời rơi xuống, đột nhiên xuất hiện trên chiến trận, chấn động gây ra, bất kể là với quân Tần hay quân Sở.
Lưu Khám thay đổi trận hình, đích thân cưỡi ngựa lên trước, lao thẳng vào giữa quân Sở. Xích kì tung bay, từng đợt, từng đường sáng lạnh lẽo xẹt qua trong không trung, mang theo từng mảng sương máu phun trào. Chiêu pháp Xích kỳ của Lưu Khám đã gần thành công. Giết người tuyệt đối không dây dưa dài dòng, ánh sáng lướt qua, đầu người rơi xuống, hoặc là một thân chia hai.
Xích Thố Tê Phong Thú hứng phấn cất tiếng hí dài, mang theo sức mạnh hung hãn không thể chống lại, đâm vào trên người quân Sở.
Cắn xé, giẫm đạp, xông tới.....
Ngựa Xích Thố đã không còn giống một con chiến mã nữa, giống mãnh hổ xuống núi hơn. Lưu Khám đầu mũ đội kim long nón trụ che mặt, mình mặc tỏa tử liên hoàn giáp, diêu kỳ xung phong, tất cả những nơi đi đến, chỉ giết quân Sở huyết nhục văng tung tóe, không người nào có thể ngăn cản nổi. Còn kị binh sau lưng thì, chẳng khác gì đàn sói Bắc Cương. Từng thanh trường sóc thế không thể cản được xuyên thấu cơ thể quân Sở, chợt trận hình xoay chuyển, lại một loạt trướng sóc xuất hiện.
Kị quân xung phong cứ như xông vào chỗ không người vậy.
Lưu Bang đang chỉ huy quân đội công kích Bá Thượng, bị đòn công kích bất ngờ này của Lưu Khám đánh cho hồ đồ, có chút hoang mang không biết phải làm sao.
- Đây là nhân mã của phương nào? Sao lại xuất hiện ở đây?
Lưu Bang không kìm nổi lớn tiếng quát lên, nhưng không ai đáp lại.
Hắc Kì Quân công kích dễ như trở bàn tay, trong nháy mắt đã phá tan trận hình của quân Sở. Sau khi Lưu Khám dẫn quân xông qua, lại thúc ngựa giết ngược trở lại. Chiến trận trong chốc lát trở nên hỗn loạn vô cùng. Quân Tần lớn tiếng hoan hô, nhao nhao giơ binh khí lên, chém giết với quân Sở.
Chu Bột rõ ràng là đã đánh vào đại trại rồi, thế mà lại bị quân Tần đánh bật lại.
- Quân Hầu, thế này là thế nào?
Gã tới trước xe của Lưu Bang, khàn giọng hỏi:
- Đây là binh mã phương nào? Sao lại xuất hiện ở đây? Chúng ta lại không hề cảm giác được chút nào?
Lưu Bang vừa định trả lời, đã thấy một đại tướng giáp đen từ trong loạn quân thúc ngựa giết xông ra, Xích kỳ trong tay sáng ngời tung bay, đại tướng giáp đen đó nghiêm nghị quát:
- Lưu Quý, chạy đi đâu?
- Bọn mọi rợ chết tiệt, lại dám dở trò lừa bịp?
Triệu Ngải trên binh xa, rung sóc lớn tiếng hét:
- Giết lại cho ta, giết lại cho ta.....
Nhưng trong đám loạn quân này, còn ai nghe lệnh hắn đây?
Chu Bột một tay cầm sóc, một tay xách một cái chày thô nhỏ bằng cánh tay trẻ em, ra sức chém giết trong đám loạn quân, đồng thời cất cao giọng hét:
- Đánh vào Bá Thượng, bắt sống Triệu Ngải!
Chiếc chày ngắn đã trở nên trơn ướt, dính đầy máu tươi. Y ra sức mà quăng, múa sóc mà đi, những chỗ đại sáo lia qua, chỉ thấy máu thịt văng tung tóe.
Quân Tần dần dần chống cự không nổi, liên tục lùi lại phía sau.....
Triệu Ngải thấy tình hình này, vội vàng hét lớn:
- Rút lui, rút lui, rút về hướng đại doanh Lam Điền!
Theo Triệu Ngải, dùng công sự phòng ngự của đại doanh Lam Điền mới có thể ngăn cản được đòn công kích của bọn mọi rợ. Binh xa dẫn đầu lui về sau, vô số quân Tần theo sát phía sau, rút theo hướng đại doanh Lam Điền. Nhưng Triệu Ngải vừa mới rút, lại khiến cho quân Tần vốn đã hoảng sợ hốt hoảng, càng loạn hơn!
Lưu Bang cùng trung quân, vượt Bá Thủy, đứng bên bờ, nhìn đại quân liên tiếp chiến thắng, không khỏi vạn phần cao hứng.
- Đồ Tử, qua đêm nay, chúng ta sẽ là chủ của tám vạn dặm Tần Xuyên!
Lưu Bang lớn tiếng cười nói, còn Phàn Khoái đứng bên cạnh, lại chau mày.
- Đồ Tử, sao lại không vui?
Phàn Khoái khẽ nói:
- Quân Hầu, không biết tại sao, hôm nay ta tâm trạng sa sút, sợ vô cùng....giống như có chuyện gì đó sắp sảy ra vậy.
- Ha ha, ngươi quá cẩn thận rồi!
Lưu Bang cười nói:
- Bây giờ binh mã Quan Trung có sáu phần tập trung tại Bá Thượng này, chỉ cần đánh tan bọn họ, Hàm Dương sẽ không còn chỗ dựa nữa, ngươi lo lắng gì chứ?
Phàn Khoái cười khổ một tiếng:
- Ta cũng khó nói, nhưng chỉ cảm thấy hoảng sợ!
Y dừng lại một chút, rồi khẽ nói:
- Quân Hầu, người nói xem, Hàm Dương liệu có hành động gì không?
- Hàm Dương? Bây giờ e là bản thân khó giữ!
Lưu Bang cười, nói với Phàn Khoái không thèm để ý chút nào.
Lưu Bang thả người nhảy lên một chiếc khinh xa vừa vượt qua Bá Thủy, sau đó rút bảo kiếm ra, cao giọng hét lên:
- Các huynh đệ, công kích, công kích!
Tiếng kêu giết nhấm chìm tiếng vó ngựa từ phía xa vọng lại. Phàn Khoái dắt ngựa tới, đang chuẩn bị lên ngựa, lại đột nhiên cảm thấy dưới chân có những rung động kì lạ.
Trong lòng Phàn Khoái không khỏi hồi hộp, tập trung tư tưởng lắng nghe, loáng thoáng có tiếng thiên quân vạn mã lao nhanh, truyền lại từ xa đến gần.
- Đồ Tử, ngươi đang làm gì thế?
Phàn Khoái nhạy bén cảm nhận được, rung động này tuyệt đối không phải là kết quả của binh mã phe mình chém giết tạo thành. Trần Hạ bên cạnh bước lên hỏi, Phàn Khoái vừa định trả lời, thì đột nhiên chỉ nghe tiếng rít sắc chói tai vọng lại trong bầu trời đêm. Phì phì phì.....khi những âm thanh đó hội tụ lại một chỗ, giống như con sói đói thấy mồi gầm rít. Phàn Khoái mở to mắt, mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, một tay kéo Trần Hạ từ trên ngựa xuống.
Vạn mũi tên xé không trung, bất ngờ bay tới.
Rất nhiều quân Sở vừa vượt sông, vẫn còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra đã bị đám tên như mưa bắn trúng.
- Thương Lang tiễn, là Thương Lang tiễn.....
Phàn Khoái quá quen thuộc với thứ âm thanh này!
Không nói năm đó ở đại trạch Chiêu Dương, khi Mông Điềm dẫn quân vây quét Vương Lăng, đã sử dụng loại tên này; chính vào mười năm trước, Phàn Khoái và Lưu Khám chinh phạt Hà Nam, càng được nghe qua vô số lần, thứ âm thanh sắc chói tai này. Con chiến mã đó của y, đã biến thành con nhím, ngã lăn run rẩy trong vũng máu. Phàn Khoái xoay người bò dậy, nhìn về phía xa. Nhưng vừa nhìn, lại không khỏi khiến y hồn bay phách lạc.
Một cánh kị binh giáp đen từ phía xa phi nhanh tới. Tiếng võ ngựa ầm ầm, đã nhấn chìm tiếng hò hét trên Bá Thượng.
Một lá cờ bạch long màu đỏ lửa, bay phần phật trong gió....kỵ binh tiến lên, chỉnh tề như nhất.
Cùng với khoảng cách với quân Sở ngày càng gần, chúng thu cung tên lại, trên kệ trường sóc sáng loáng, đồng thời từng hồi tiếng kêu phát ra từ trong miệng.
- Lão Tần oai hùng, cùng gánh quốc nạn....Hắc Kì xuất kích, chết cũng không từ!
Trong trời đất này, tràn ngập những tiếng hô hào mênh mang.
Rất nhiều quân Tần đã dừng lại chống cự, ngồi gục dưới đất, mới nghe thấy đi thứ âm thanh vừa lạ lại vừa quen này, thoáng cái đều choáng váng. Trong tiếng hô hào đó, hiển hiện rõ ràng tiếng thiết cốt của Quan Trung lão Tần. Năm trăm năm nay, cùng với những tiếng hô hét này, đã có vô số thế hệ lão Tần ngã xuống, mới tạo nên cục diện Quan Trung ngày hôm nay. Giờ mới vỏn vẹn có mười năm....huyết tính năm xưa dường như đã biến mất từ trên người lãoTần!
- Lão Tần oai hùng, cùng gánh quốc nạn!
Một tên quân Tần đột nhiên đứng dậy, ôm chặt lấy tên quân Sở xông lên từ bên cạnh, hai người đánh xé, lăn lộn....
Hơn chục tên quân Sở tiến lên, khua kiếm chém giết. Quân Tần trong chốc lát bị chém máu thịt be bét, nhưng quân Sở bị gã ta ôm chặt lấy kia cũng đã tắt thở. Nơi cuống họng, máu tươi chảy đầm đìa. Chính vào cái lúc đang lăn lộn, gã Tần binh đã cắn đứt yết hầu gã quân Sở.
Càng có nhiều quân Tần đứng dậy. Những người có binh khí trong tay, đứng dậy chém giết với quân Sở, người không có binh khí, cũng liều chết xông lên. Lúc này, kỵ quân đã xông vào trong loạn quân, mọi chuyện lập tức thay đổi theo Xích kỳ đung đưa kia.....
- Trùy Hành, xung phong!
Cái âm thanh Phàn Khoái cực kì quen thuộc này như sấm dậy, nổ vang trong không trung.
Phàn Khoái không nén nổi giật mình, mặt tái mét....
Hắc Kỳ Quân !
Binh mã xuất hiện trên Bá Thượng chính là Hắc Kỳ Quân của Lưu Khám.....
Vốn dĩ, mục tiêu của Lưu Khám là Hàm Dương. Nhưng sau khi Lưu Khám từ Trung Sơn vượt Kính Thủy, đến Hồ Khẩu, thám mã hồi báo nói, binh mã Lưu Sở đã vượt Bá Thủy, đang công kích quân Tần ở Bá Thượng. Lưu Khám nhạy bén cảm nhận được, trong chuyện này nhất định có biến cố. Bởi vì theo báo cáo của thám mã trước đó, quân Sở và quân Tần uân đã chấm dứt công kích. Lưu Bang này đột ngột xuất kích, bên trong ắt phải có duyên cớ gì đó.
Bất kể Lưu Bang xuất phát từ nguyên nhân gì, Lưu Khám biết rõ một chuyện, nếu Lưu Khám mặc kệ Lưu Bang không quản, vậy thì một khi Lưu Bang công phá thành công Bá Thượng, cắm chắc gốc rễ, Lưu Khám sẽ phải đau đầu! Cách tốt nhất là nhân lúc Lưu Bang còn chưa đứng vững được, công kích người ngựa của hắn.
Vì thế, Lưu Khám tạm thời thay đổi quyết định, từ Hồ Khẩu chuyển hướng, vòng qua Đỗ Bưu, tập kích bất ngờ quân Sở từ Trắc Dực.
Mà sự thực cũng đã chứng minh, Lưu Bang cùng lúc đánh vào đại doanh Lam Điền và Bá Thượng, việc bảo vệ ở Trắc Dực gần như là không. Hắc Kì Quân này như từ trên trời rơi xuống, đột nhiên xuất hiện trên chiến trận, chấn động gây ra, bất kể là với quân Tần hay quân Sở.
Lưu Khám thay đổi trận hình, đích thân cưỡi ngựa lên trước, lao thẳng vào giữa quân Sở. Xích kì tung bay, từng đợt, từng đường sáng lạnh lẽo xẹt qua trong không trung, mang theo từng mảng sương máu phun trào. Chiêu pháp Xích kỳ của Lưu Khám đã gần thành công. Giết người tuyệt đối không dây dưa dài dòng, ánh sáng lướt qua, đầu người rơi xuống, hoặc là một thân chia hai.
Xích Thố Tê Phong Thú hứng phấn cất tiếng hí dài, mang theo sức mạnh hung hãn không thể chống lại, đâm vào trên người quân Sở.
Cắn xé, giẫm đạp, xông tới.....
Ngựa Xích Thố đã không còn giống một con chiến mã nữa, giống mãnh hổ xuống núi hơn. Lưu Khám đầu mũ đội kim long nón trụ che mặt, mình mặc tỏa tử liên hoàn giáp, diêu kỳ xung phong, tất cả những nơi đi đến, chỉ giết quân Sở huyết nhục văng tung tóe, không người nào có thể ngăn cản nổi. Còn kị binh sau lưng thì, chẳng khác gì đàn sói Bắc Cương. Từng thanh trường sóc thế không thể cản được xuyên thấu cơ thể quân Sở, chợt trận hình xoay chuyển, lại một loạt trướng sóc xuất hiện.
Kị quân xung phong cứ như xông vào chỗ không người vậy.
Lưu Bang đang chỉ huy quân đội công kích Bá Thượng, bị đòn công kích bất ngờ này của Lưu Khám đánh cho hồ đồ, có chút hoang mang không biết phải làm sao.
- Đây là nhân mã của phương nào? Sao lại xuất hiện ở đây?
Lưu Bang không kìm nổi lớn tiếng quát lên, nhưng không ai đáp lại.
Hắc Kì Quân công kích dễ như trở bàn tay, trong nháy mắt đã phá tan trận hình của quân Sở. Sau khi Lưu Khám dẫn quân xông qua, lại thúc ngựa giết ngược trở lại. Chiến trận trong chốc lát trở nên hỗn loạn vô cùng. Quân Tần lớn tiếng hoan hô, nhao nhao giơ binh khí lên, chém giết với quân Sở.
Chu Bột rõ ràng là đã đánh vào đại trại rồi, thế mà lại bị quân Tần đánh bật lại.
- Quân Hầu, thế này là thế nào?
Gã tới trước xe của Lưu Bang, khàn giọng hỏi:
- Đây là binh mã phương nào? Sao lại xuất hiện ở đây? Chúng ta lại không hề cảm giác được chút nào?
Lưu Bang vừa định trả lời, đã thấy một đại tướng giáp đen từ trong loạn quân thúc ngựa giết xông ra, Xích kỳ trong tay sáng ngời tung bay, đại tướng giáp đen đó nghiêm nghị quát:
- Lưu Quý, chạy đi đâu?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook