Hình Bóng
-
Chương 39
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau Lý Dật Sơ đi làm, dự toán đã được thông qua nên bọn họ phải bắt tay vào việc, Lý Dật Sơ ngồi trong phòng họp phân công chi tiết rõ ràng rồi mới giải tán mọi người. Cậu đang chuẩn bị xuống lầu thì bị Hứa Phán gọi lại, “Dật Sơ, Lương Huyên bảo cậu vào văn phòng cậu ấy một chút.”
Lý Dật Sơ vừa bước vào liền bị Lương Huyên kéo ra thang máy, khi xuống đến bãi đậu xe lại bị anh nhét luôn vào xe khóa trái cửa. Sau đó anh quăng một xấp giấy A4 lên đầu gối cậu, “Việc tư không nên thảo luận ở văn phòng, cho nên mới gọi cậu vào đây. Cậu đọc thử đi, không có vấn đề gì thì ký tên.”
Lý Dật Sơ cầm xấp giấy kia lên, đầu trang là bốn chữ lớn — Thỏa thuận sống chung, bên dưới là từng hàng điều khoản, cậu ngồi đọc từng chữ từng chữ.
Đầy một tờ giấy, từ địa điểm sống chung, nghĩa vụ và quy tắc của hai bên, phân chia tài sản trong lúc sống chung, thời gian thỏa thuận có hiệu lực,… đều được viết ra hết. Câu cuối cùng là: Kỳ hạn của bản thỏa thuận này dài một năm, có hiệu lực ngay hôm nay, sau khi hết kỳ hạn nếu hai bên đồng ý có thể giải trừ quan hệ. Nếu có gì thiếu sót đều phải tham khảo ‘Luật hôn nhân nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa’.
Lý Dật Sơ đọc xong toàn bộ thỏa thuận liền quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, liều chết cắn chặt môi dưới mới không nhịn được cười phá lên. Cậu thật muốn vung mấy tờ giấy kia vào mặt Lương Huyên, hỏi xem anh đây là muốn sống chung hay là muốn kết hôn? Lại còn tham khảo luật hôn nhân.
Lương Huyên đưa bút qua cho cậu.
Dư quang Lý Dật Sơ nhìn thấy cây bút được chìa sang, chẳng hề quay đầu mà nhận lấy loạch xoạch ký tên mình vào mặt sau thỏa thuận.
Lương Huyên hắng giọng, “Có hiệu lực ngay hôm nay, nói cách khác từ giờ trở đi em phải ở chỗ tôi.”
Lý Dật Sơ, “Ừm”
Lương Huyên mở khóa xe ra, “Đi làm việc đi.”
Sau khi tan làm Lý Dật Sơ vẫn tăng ca đến hơn chín giờ như cũ, hết việc rồi mới gởi tin nhắn cho Lương Huyên, “Em chờ anh ở ga ra à?”
Lương Huyên nhanh chóng trả lời, “Chờ tôi ở văn phòng.”
Tắt vi tính xong Lương Huyên liền chạy tới phòng làm việc của cậu, giúp cậu cầm áo khoác rồi vừa đi vừa nói, “Đi ăn khuya chút không?”
Lý Dật Sơ, “Em dẫn anh đến chỗ này ngon lắm.”
Lý Dật Sơ đưa Lương Huyên chạy qua vài dãy nhà công sở, đến một tiệm cháo không lớn lắm, gọi nhân viên phục vụ cho hai phần cháo cùng mấy món ăn kèm. Trong lúc chờ đợi cậu liền giới thiệu các món ăn trong cửa hàng cho Lương Huyên, “Mỗi lần tan tầm đói bụng em đều đến đây, mùi vị rất ngon.”
Đầu tiên ông chủ bưng cháo lên, sau đó tới một đĩa bánh trứng. Bánh này được xếp ngay ngắn trên đĩa, bên mép là từng vết cắt gọn gàng, lúc ăn chỉ cần gảy nhẹ một cái là tách ra. Lý Dật Sơ gắp một miếng đưa đến, “Anh nếm thử cái này đi, không biết đầu bếp làm cách nào mà vừa mềm vừa dai.”
Bánh trứng 鸡蛋饼
Cậu đưa đũa lên vốn là muốn để Lương Huyên dùng đũa nhận lấy, nào ngờ anh lại trực tiếp nghiêng đầu qua cắn miếng trứng kia. Lý Dật Sơ nhanh chóng cúi đầu húp cháo.
Hai người ăn khuya xong, Lương Huyên lái xe đưa Lý Dật Sơ về nhà. Trước đây bọn họ từng sớm chiều bên nhau, dạo này lại ma sát không ngừng, cả hai đều vô cùng quen thuộc với đối phương, có điều không biết tại sao đêm nay vừa về đến nhà lại cực kỳ câu nệ. Lý Dật Sơ mở tủ giày ra, phát hiện một đôi dép lê Lương Huyên mới mua.
Anh cầm đồ tắm đi ra từ phòng ngủ, “Đây là đồ tôi mới mua hôm qua, đều giặt rồi.”
Lý Dật Sơ nhận lấy vào buồng tắm, nhìn thấy kệ trống trước gương đã bày sẵn bàn chải đánh răng và cốc xúc miệng cho hai người, còn có sữa rữa mặt, kem dưỡng da dành cho nam cùng khăn mặt, đều là một đôi.
Lý Dật Sơ đến gần bồn rửa mặt, lần lượt nhìn những dụng cụ ấy, cơ bản đều là một cái màu xanh đậm một cái màu xanh nhạt, cùng kích cỡ, nằm cùng phương hướng. Khóe miệng cậu khẽ cong lên, tối hôm qua Lương Huyên vừa soạn thỏa thuận vừa mua đồ, có phải là không ngủ cả đêm không?
Cậu rửa mặt xong đi ra ngoài, Lương Huyên liền cầm đồ tắm bước vào trong.
Lý Dật Sơ mở to mắt nằm trên giường, trong lòng thầm nhớ lại một điều khoản nào đó trong thỏa thuận trưa nay — hai bên có nghĩa vụ thỏa mãn nhu cầu thân thể của đối phương về mọi mặt.
Mấy năm nay một mình cậu vào nam ra bắc, tình cờ nhìn vật nhớ người cũng có lúc thân thể mất khống chế, trong lòng thầm nghĩ đến Lương Huyên mà tự cấp tự túc, đáng tiếc là rốt cuộc cũng không phải người từng trải qua súng thật đạn thật. Khi còn bé suy nghĩ của hai người bọn họ đều đơn thuần, ngủ cùng nhau cũng sẽ không nghĩ tới những phương diện khác. Nhưng bây giờ cả hai đều là đàn ông chính trực khỏe mạnh, sắc đẹp trước mặt là mê hoặc khó qua nhất. Lý Dật Sơ nằm một bên giường, trừng mắt nhìn trần nhà còn lòng lại lẩm nhẩm Tam tự kinh hòng loại bỏ ý nghĩ hạ lưu trong đầu kia.
Đáng tiếc là Lương Huyên giống như ngủ luôn trong phòng tắm vậy, lâu rồi vẫn chưa ra.
Lý Dật Sơ chờ chờ một hồi liền ngoẹo đầu ngủ mất.
Kỳ thực Lương Huyên đã sớm tắm xong nhưng vẫn luôn ngồi trong phòng khách, mãi đến 12 giờ mới rón rén mò vào giường ngủ. Lý Dật Sơ nằm duỗi thẳng người, cái cổ lại lệch chín mươi độ sang một bên, tư thế cực kỳ buồn cười. Lương Huyên bò lên giường hơi dịch cơ thể cậu xuống dưới, động tác nhỏ khiến cậu cau mày giật người một chút. Anh sợ đánh thức người này nên nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, sau khi cảm nhận được Lý Dật Sơ liền nhắm mắt nhẹ giọng gọi, “Lương Huyên…”
Lương Huyên ôm cậu vào ngực, môi liên tiếp chạm vào trán cậu mấy lần, “Ngủ đi.”
Anh vậy mà không hề buồn ngủ. Thời gian đã qua tám năm, anh lại lần nữa ôm Lý Dật Sơ vào lòng, mặc dù là nhờ cái thỏa thuận buồn cười như vậy. Lương Huyên đã tìm Lý Dật Sơ rất nhiều năm, đã từng dùng hết tiền tiết kiệm đi khắp châu Âu, làm xong việc được nghỉ một thời gian lại bay ra nước ngoài, dường như tìm kiếm đã trở thành thói quen của anh. Anh giống như một con côn trùng nhỏ bé tìm kiếm khắp trời đất bao la này, bao nhiêu lần thất vọng nhưng chưa bao giờ ngừng lại. Tối qua hai người tan rã không vui, có điều trong nháy mắt Lý Dật Sơ rời đi kia anh đã hối hận rồi, chỉ cần có thể đạt được kết quả này thì những chuyện khác có gì phải tính toán? Cho dù Lý Dật Sơ là muốn báo đáp anh vì hạng mục này, cho dù giữa bọn họ có vết nứt quá sâu, nhưng ít ra hiện tại cả hai vẫn tựa sát vào nhau mà ngủ như vậy.
Có những người cả đời đều giãy giụa không thoát được khổ sở, dù cho vật đổi sao dời, dù cho cả hai đều trở nên xa lạ với nhau, chỉ cần có thể gặp lại thì sẽ ôm chặt và giữ lấy theo lựa chọn bản năng.
Sáng sớm hôm sau hai người đồng thời thức dậy. Tối qua đi ngủ Lương Huyên quên kéo rèm cửa sổ, lúc này ánh nắng buổi sớm đã chiếu vào khắp phòng. Lý Dật Sơ hé mắt ra liền nhìn thấy một mảnh da thịt trước mặt, cậu mở mắt nhìn lên trên, Lương Huyên mỉm cười, “Sớm.”
Lý Dật Sơ lại gần hôn lên cằm anh, sau đó nhảy xuống giường đi rửa mặt. Lương Huyên theo sau cậu, cũng cầm lấy bàn chải đánh răng. Lý Dật Sơ nhìn thấy xà phòng thơm bên cạnh vòi nước liền dùng ngón trỏ ướt nhẹp xoa xoa lên đó một chút rồi vươn tay vẽ vời trên gương.
Thời gian đột nhiên quay lại buổi sáng mà Lý Dật Sơ đỏ bừng mặt nói “Em thích anh” kia.
Lý Dật Sơ vẽ hai cái đầu phong cách hoạt hình, một người có mái tóc dựng thẳng lên, một người hai bên gương mặt đang run rẩy.
Lương Huyên lấy khăn lau khô mặt, “Tôi đáng sợ như vậy?”
Lý Dật Sơ không nói lời nào, lau mặt mình xong mới vẽ tiếp một thân thể nho nhỏ bên dưới cái đầu run rẩy kia, tay nó giấu sau lưng đang cầm một đóa hoa.
Lương Huyên cười ra tiếng.
Lý Dật Sơ vẽ từng cánh của đóa hoa kia thật tỉ mỉ, vừa vẽ vừa nói, “Tặng cho anh.”
Vẽ xong cậu liền duỗi eo, đang chuẩn bị quay người ra ngoài liền bị Lương Huyên chặn vai lại, đôi môi mang theo vị bạc hà dán lên. Nụ hôn của anh chẳng hề vội vã chút nào, hơi tách môi cậu ra dùng đầu lưỡi chạm đến đầu lưỡi cậu, cũng không đưa vào quá sâu. Giữa răng môi hai người tràn ngập một mùi kem đánh răng vị bạc hà giống nhau.
Hồi lâu sau cả hai mới tựa đầu vào đối phương, Lý Dật Sơ thấp giọng nói, “Lương Huyên, em vừa mới biết chú Lương qua đời, xin lỗi…”
Lương Huyên ôm cậu vào ngực, “Ba tôi không phối hợp điều trị, nguyên nhân chủ yếu là không muốn trong nhà thiếu nợ vì ông. Mẹ tôi không muốn chấp nhận, còn tôi chỉ là không tìm được lời nào để phát tiết nên mới giận chó đánh mèo lên người em. Sau này chúng ta không ai nhắc tới chuyện này nữa, được không?”
Liên tục mấy lần Lộ Tân nửa đêm không còn nhà để về vọt tới nhà Lý Dật Sơ, kết quả cửa chính đều đóng chặt, gọi điện thoại tới chỉ biết cậu đang ở chung với bạn, buổi tối không về. Một lần còn được, nhiều lần đều như vậy thì không ổn chút nào. Vì vậy một ngày nọ sau khi tan tầm Lộ Tân liền trốn trong quán KFC đối diện công ty chờ, mãi cho tới hơn tám giờ mới nhìn thấy Lý Dật Sơ ngồi vào xe Lương Huyên đi mất. Hắn nhất thời không hiểu nổi tình huống này là thế nào, sao hai kẻ vốn đối đầu nhau giờ lại đi chung?
Hơn mười một giờ tối Lộ Tân gọi điện thoại cho Lý Dật Sơ hỏi cậu ở đâu, hắn muốn đến tìm cậu, kết quả lại là Lương Huyên bắt điện thoại. Trong lòng Lộ Tân nhủ thầm lần này có chuyện lớn để tám rồi.
Hôm sau là cuối tuần, Lương Huyên phải tham gia một hội nghị, Lý Dật Sơ bảo anh sau khi họp xong liền về nhà ăn cơm, bởi vậy tối nay hai người mới đi siêu thị mua một đống rau dưa và hoa quả. Ăn một bữa cơm bên ngoài rồi đi dạo siêu thị, về đến nhà đã sắp mười một giờ, Lý Dật Sơ tắm xong đi ra thì Lương Huyên liền vẫy vẫy di động của cậu, “Vừa nãy Lộ Tân gọi điện thoại cho em, nhiều lần liên tục nên tôi bắt máy.”
Lý Dật Sơ, “Cậu ta có chuyện gì?”
Lương Huyên, “Bảo là muốn đến nhà em ở ké. Trước đây cậu ta thường đến chỗ em ở à?”
Lý Dật Sơ vừa nhìn thấy vẻ mặt đó của Lương Huyên liền biết anh rất không vui, lau tóc nói, “Trước đây tụi em có thuê chung nhà mấy năm, ăn ké ở ké cũng quen rồi.”
Lương Huyên, “Tại sao lại phải thuê chung?”
Bàn tay lau tóc của Lý Dật Sơ dừng lại, cậu quên mất bản thân mình trong mắt Lương Huyên là dòng dõi người thừa kế mấy chục triệu, sao có thể thuê chung với người khác? Cậu thuận miệng tìm một lý do, “Ừm, cậu ta vừa tới Thượng Hải nên tương đối nghèo.”
Lương Huyên không hỏi nữa, dường như đã chấp nhận lý do này.
Ngày hôm sau lúc Lý Dật Sơ tỉnh dậy thì Lương Huyên đã đi, địa điểm hội nghị cách tiểu khu khá xa, đi chậm thì nhất định sẽ muộn. Lý Dật Sơ rửa mặt xong liền vào bếp chuẩn bị lấy bánh mì làm bữa sáng, mở tủ lạnh ra thì thấy rau dưa mua tối qua đều đã được rửa sạch, cắt gọn gàng bỏ riêng từng đĩa đặt vào khay, sắp xếp chỉnh tề trong tủ lạnh. Lý Dật Sơ không biết Lương Huyên dậy từ lúc nào để làm những chuyện này, nhìn khoai tây được cắt thành từng sợi nhỏ, trong lòng cậu thầm mắng ‘Đồ ngốc!’
Tính thời gian thấy Lương Huyên cũng sắp về, Lý Dật Sơ liền vào bếp chuẩn bị nấu cơm, lại nhận được điện thoại của Phong Khải Minh.
Nghe xong tình huống bên kia cậu liền cởi tạp dề lao ra cửa.
Lương Huyên về tới nơi mới nhớ trong nhà không có rượu vang, mà Lý Dật Sơ thích nhất là sau khi ăn xong uống một chút rượu này, bởi vậy anh liền quay đầu chạy đến tiệm rượu gần nhất mua mấy chai. Về đến nhà lại không nghe thấy tiếng xào nấu trong bếp, anh tìm khắp các phòng một lần mới phát hiện trong nhà không có ai. Lương Huyên gọi điện thoại cho Lý Dật Sơ, bên kia vẫn luôn báo đường dây đang bận.
Lương Huyên nhớ tối qua cậu có nói hôm nay sẽ ở nhà nấu cơm chờ mình, giờ phút này lại không thấy người, phản ứng đầu tiên của anh là không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, lập tức gọi Hứa Phán bảo cô tìm người hỏi cách liên lạc với Lộ Tân.
Hứa Phán thấy lạ không biết anh tìm Lộ Tân làm gì, giọng nói còn có vẻ cấp bách, “Mình phải tìm Lý Dật Sơ.”
Qua lại vài câu Hứa Phán mới biết hai người bọn họ đã ở chung, trong lòng quả thật muốn thét to một tiếng, cúp điện thoại liên lạc với phòng nhân sự.
Đáng tiếc là Lộ Tân cũng không biết chuyện gì. Hắn nghe giọng nói đối phương có chút nôn nóng bèn an ủi, “Có lẽ chỉ ra ngoài có chuyện gì thôi, chờ một chút xem.”
Lương Huyên tiếp tục gọi điện thoại cho Lý Dật Sơ, vẫn là báo bận.
Hứa Phán ở nhà lướt weibo, đột nhiên nhìn thấy tin tức được đưa lên đầu bảng, ông chủ tập đoàn Thừa Phong nhập viện vì bệnh tình nguy kịch, phóng viên chụp được mấy bức ảnh ở hiện trường, người đàn ông đứng trong xe cứu thương cực kỳ giống Lý Dật Sơ. Cô không dám xác nhận, vội vã gửi ảnh sang cho Lương Huyên.
Lương Huyên gọi hết các số điện thoại có thể nghĩ tới, giờ phút này anh mới phát hiện quan hệ giữa anh và Lý Dật Sơ mỏng manh tới mức nào, thậm chí cậu có những ai là bạn bè anh cũng hoàn toàn không biết.
Lương Huyên nhìn hình ảnh Hứa Phán gửi tới, cho dù khuôn mặt người kia rất mơ hồ, thân hình bị che hơn phân nửa nhưng chỉ cần liếc mắt anh đã xác định được đó là Lý Dật Sơ. Biết cậu không có gì ngoài ý muốn, anh mới đè nỗi hoảng loạn trong lòng xuống, ngồi trong phòng khách bấm vào tài khoản weibo vừa đưa tin Phong Khải Minh nhập viện, không ngừng theo dõi tình hình.
Hôm sau Lý Dật Sơ đi làm, dự toán đã được thông qua nên bọn họ phải bắt tay vào việc, Lý Dật Sơ ngồi trong phòng họp phân công chi tiết rõ ràng rồi mới giải tán mọi người. Cậu đang chuẩn bị xuống lầu thì bị Hứa Phán gọi lại, “Dật Sơ, Lương Huyên bảo cậu vào văn phòng cậu ấy một chút.”
Lý Dật Sơ vừa bước vào liền bị Lương Huyên kéo ra thang máy, khi xuống đến bãi đậu xe lại bị anh nhét luôn vào xe khóa trái cửa. Sau đó anh quăng một xấp giấy A4 lên đầu gối cậu, “Việc tư không nên thảo luận ở văn phòng, cho nên mới gọi cậu vào đây. Cậu đọc thử đi, không có vấn đề gì thì ký tên.”
Lý Dật Sơ cầm xấp giấy kia lên, đầu trang là bốn chữ lớn — Thỏa thuận sống chung, bên dưới là từng hàng điều khoản, cậu ngồi đọc từng chữ từng chữ.
Đầy một tờ giấy, từ địa điểm sống chung, nghĩa vụ và quy tắc của hai bên, phân chia tài sản trong lúc sống chung, thời gian thỏa thuận có hiệu lực,… đều được viết ra hết. Câu cuối cùng là: Kỳ hạn của bản thỏa thuận này dài một năm, có hiệu lực ngay hôm nay, sau khi hết kỳ hạn nếu hai bên đồng ý có thể giải trừ quan hệ. Nếu có gì thiếu sót đều phải tham khảo ‘Luật hôn nhân nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa’.
Lý Dật Sơ đọc xong toàn bộ thỏa thuận liền quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, liều chết cắn chặt môi dưới mới không nhịn được cười phá lên. Cậu thật muốn vung mấy tờ giấy kia vào mặt Lương Huyên, hỏi xem anh đây là muốn sống chung hay là muốn kết hôn? Lại còn tham khảo luật hôn nhân.
Lương Huyên đưa bút qua cho cậu.
Dư quang Lý Dật Sơ nhìn thấy cây bút được chìa sang, chẳng hề quay đầu mà nhận lấy loạch xoạch ký tên mình vào mặt sau thỏa thuận.
Lương Huyên hắng giọng, “Có hiệu lực ngay hôm nay, nói cách khác từ giờ trở đi em phải ở chỗ tôi.”
Lý Dật Sơ, “Ừm”
Lương Huyên mở khóa xe ra, “Đi làm việc đi.”
Sau khi tan làm Lý Dật Sơ vẫn tăng ca đến hơn chín giờ như cũ, hết việc rồi mới gởi tin nhắn cho Lương Huyên, “Em chờ anh ở ga ra à?”
Lương Huyên nhanh chóng trả lời, “Chờ tôi ở văn phòng.”
Tắt vi tính xong Lương Huyên liền chạy tới phòng làm việc của cậu, giúp cậu cầm áo khoác rồi vừa đi vừa nói, “Đi ăn khuya chút không?”
Lý Dật Sơ, “Em dẫn anh đến chỗ này ngon lắm.”
Lý Dật Sơ đưa Lương Huyên chạy qua vài dãy nhà công sở, đến một tiệm cháo không lớn lắm, gọi nhân viên phục vụ cho hai phần cháo cùng mấy món ăn kèm. Trong lúc chờ đợi cậu liền giới thiệu các món ăn trong cửa hàng cho Lương Huyên, “Mỗi lần tan tầm đói bụng em đều đến đây, mùi vị rất ngon.”
Đầu tiên ông chủ bưng cháo lên, sau đó tới một đĩa bánh trứng. Bánh này được xếp ngay ngắn trên đĩa, bên mép là từng vết cắt gọn gàng, lúc ăn chỉ cần gảy nhẹ một cái là tách ra. Lý Dật Sơ gắp một miếng đưa đến, “Anh nếm thử cái này đi, không biết đầu bếp làm cách nào mà vừa mềm vừa dai.”
Bánh trứng 鸡蛋饼
Cậu đưa đũa lên vốn là muốn để Lương Huyên dùng đũa nhận lấy, nào ngờ anh lại trực tiếp nghiêng đầu qua cắn miếng trứng kia. Lý Dật Sơ nhanh chóng cúi đầu húp cháo.
Hai người ăn khuya xong, Lương Huyên lái xe đưa Lý Dật Sơ về nhà. Trước đây bọn họ từng sớm chiều bên nhau, dạo này lại ma sát không ngừng, cả hai đều vô cùng quen thuộc với đối phương, có điều không biết tại sao đêm nay vừa về đến nhà lại cực kỳ câu nệ. Lý Dật Sơ mở tủ giày ra, phát hiện một đôi dép lê Lương Huyên mới mua.
Anh cầm đồ tắm đi ra từ phòng ngủ, “Đây là đồ tôi mới mua hôm qua, đều giặt rồi.”
Lý Dật Sơ nhận lấy vào buồng tắm, nhìn thấy kệ trống trước gương đã bày sẵn bàn chải đánh răng và cốc xúc miệng cho hai người, còn có sữa rữa mặt, kem dưỡng da dành cho nam cùng khăn mặt, đều là một đôi.
Lý Dật Sơ đến gần bồn rửa mặt, lần lượt nhìn những dụng cụ ấy, cơ bản đều là một cái màu xanh đậm một cái màu xanh nhạt, cùng kích cỡ, nằm cùng phương hướng. Khóe miệng cậu khẽ cong lên, tối hôm qua Lương Huyên vừa soạn thỏa thuận vừa mua đồ, có phải là không ngủ cả đêm không?
Cậu rửa mặt xong đi ra ngoài, Lương Huyên liền cầm đồ tắm bước vào trong.
Lý Dật Sơ mở to mắt nằm trên giường, trong lòng thầm nhớ lại một điều khoản nào đó trong thỏa thuận trưa nay — hai bên có nghĩa vụ thỏa mãn nhu cầu thân thể của đối phương về mọi mặt.
Mấy năm nay một mình cậu vào nam ra bắc, tình cờ nhìn vật nhớ người cũng có lúc thân thể mất khống chế, trong lòng thầm nghĩ đến Lương Huyên mà tự cấp tự túc, đáng tiếc là rốt cuộc cũng không phải người từng trải qua súng thật đạn thật. Khi còn bé suy nghĩ của hai người bọn họ đều đơn thuần, ngủ cùng nhau cũng sẽ không nghĩ tới những phương diện khác. Nhưng bây giờ cả hai đều là đàn ông chính trực khỏe mạnh, sắc đẹp trước mặt là mê hoặc khó qua nhất. Lý Dật Sơ nằm một bên giường, trừng mắt nhìn trần nhà còn lòng lại lẩm nhẩm Tam tự kinh hòng loại bỏ ý nghĩ hạ lưu trong đầu kia.
Đáng tiếc là Lương Huyên giống như ngủ luôn trong phòng tắm vậy, lâu rồi vẫn chưa ra.
Lý Dật Sơ chờ chờ một hồi liền ngoẹo đầu ngủ mất.
Kỳ thực Lương Huyên đã sớm tắm xong nhưng vẫn luôn ngồi trong phòng khách, mãi đến 12 giờ mới rón rén mò vào giường ngủ. Lý Dật Sơ nằm duỗi thẳng người, cái cổ lại lệch chín mươi độ sang một bên, tư thế cực kỳ buồn cười. Lương Huyên bò lên giường hơi dịch cơ thể cậu xuống dưới, động tác nhỏ khiến cậu cau mày giật người một chút. Anh sợ đánh thức người này nên nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, sau khi cảm nhận được Lý Dật Sơ liền nhắm mắt nhẹ giọng gọi, “Lương Huyên…”
Lương Huyên ôm cậu vào ngực, môi liên tiếp chạm vào trán cậu mấy lần, “Ngủ đi.”
Anh vậy mà không hề buồn ngủ. Thời gian đã qua tám năm, anh lại lần nữa ôm Lý Dật Sơ vào lòng, mặc dù là nhờ cái thỏa thuận buồn cười như vậy. Lương Huyên đã tìm Lý Dật Sơ rất nhiều năm, đã từng dùng hết tiền tiết kiệm đi khắp châu Âu, làm xong việc được nghỉ một thời gian lại bay ra nước ngoài, dường như tìm kiếm đã trở thành thói quen của anh. Anh giống như một con côn trùng nhỏ bé tìm kiếm khắp trời đất bao la này, bao nhiêu lần thất vọng nhưng chưa bao giờ ngừng lại. Tối qua hai người tan rã không vui, có điều trong nháy mắt Lý Dật Sơ rời đi kia anh đã hối hận rồi, chỉ cần có thể đạt được kết quả này thì những chuyện khác có gì phải tính toán? Cho dù Lý Dật Sơ là muốn báo đáp anh vì hạng mục này, cho dù giữa bọn họ có vết nứt quá sâu, nhưng ít ra hiện tại cả hai vẫn tựa sát vào nhau mà ngủ như vậy.
Có những người cả đời đều giãy giụa không thoát được khổ sở, dù cho vật đổi sao dời, dù cho cả hai đều trở nên xa lạ với nhau, chỉ cần có thể gặp lại thì sẽ ôm chặt và giữ lấy theo lựa chọn bản năng.
Sáng sớm hôm sau hai người đồng thời thức dậy. Tối qua đi ngủ Lương Huyên quên kéo rèm cửa sổ, lúc này ánh nắng buổi sớm đã chiếu vào khắp phòng. Lý Dật Sơ hé mắt ra liền nhìn thấy một mảnh da thịt trước mặt, cậu mở mắt nhìn lên trên, Lương Huyên mỉm cười, “Sớm.”
Lý Dật Sơ lại gần hôn lên cằm anh, sau đó nhảy xuống giường đi rửa mặt. Lương Huyên theo sau cậu, cũng cầm lấy bàn chải đánh răng. Lý Dật Sơ nhìn thấy xà phòng thơm bên cạnh vòi nước liền dùng ngón trỏ ướt nhẹp xoa xoa lên đó một chút rồi vươn tay vẽ vời trên gương.
Thời gian đột nhiên quay lại buổi sáng mà Lý Dật Sơ đỏ bừng mặt nói “Em thích anh” kia.
Lý Dật Sơ vẽ hai cái đầu phong cách hoạt hình, một người có mái tóc dựng thẳng lên, một người hai bên gương mặt đang run rẩy.
Lương Huyên lấy khăn lau khô mặt, “Tôi đáng sợ như vậy?”
Lý Dật Sơ không nói lời nào, lau mặt mình xong mới vẽ tiếp một thân thể nho nhỏ bên dưới cái đầu run rẩy kia, tay nó giấu sau lưng đang cầm một đóa hoa.
Lương Huyên cười ra tiếng.
Lý Dật Sơ vẽ từng cánh của đóa hoa kia thật tỉ mỉ, vừa vẽ vừa nói, “Tặng cho anh.”
Vẽ xong cậu liền duỗi eo, đang chuẩn bị quay người ra ngoài liền bị Lương Huyên chặn vai lại, đôi môi mang theo vị bạc hà dán lên. Nụ hôn của anh chẳng hề vội vã chút nào, hơi tách môi cậu ra dùng đầu lưỡi chạm đến đầu lưỡi cậu, cũng không đưa vào quá sâu. Giữa răng môi hai người tràn ngập một mùi kem đánh răng vị bạc hà giống nhau.
Hồi lâu sau cả hai mới tựa đầu vào đối phương, Lý Dật Sơ thấp giọng nói, “Lương Huyên, em vừa mới biết chú Lương qua đời, xin lỗi…”
Lương Huyên ôm cậu vào ngực, “Ba tôi không phối hợp điều trị, nguyên nhân chủ yếu là không muốn trong nhà thiếu nợ vì ông. Mẹ tôi không muốn chấp nhận, còn tôi chỉ là không tìm được lời nào để phát tiết nên mới giận chó đánh mèo lên người em. Sau này chúng ta không ai nhắc tới chuyện này nữa, được không?”
Liên tục mấy lần Lộ Tân nửa đêm không còn nhà để về vọt tới nhà Lý Dật Sơ, kết quả cửa chính đều đóng chặt, gọi điện thoại tới chỉ biết cậu đang ở chung với bạn, buổi tối không về. Một lần còn được, nhiều lần đều như vậy thì không ổn chút nào. Vì vậy một ngày nọ sau khi tan tầm Lộ Tân liền trốn trong quán KFC đối diện công ty chờ, mãi cho tới hơn tám giờ mới nhìn thấy Lý Dật Sơ ngồi vào xe Lương Huyên đi mất. Hắn nhất thời không hiểu nổi tình huống này là thế nào, sao hai kẻ vốn đối đầu nhau giờ lại đi chung?
Hơn mười một giờ tối Lộ Tân gọi điện thoại cho Lý Dật Sơ hỏi cậu ở đâu, hắn muốn đến tìm cậu, kết quả lại là Lương Huyên bắt điện thoại. Trong lòng Lộ Tân nhủ thầm lần này có chuyện lớn để tám rồi.
Hôm sau là cuối tuần, Lương Huyên phải tham gia một hội nghị, Lý Dật Sơ bảo anh sau khi họp xong liền về nhà ăn cơm, bởi vậy tối nay hai người mới đi siêu thị mua một đống rau dưa và hoa quả. Ăn một bữa cơm bên ngoài rồi đi dạo siêu thị, về đến nhà đã sắp mười một giờ, Lý Dật Sơ tắm xong đi ra thì Lương Huyên liền vẫy vẫy di động của cậu, “Vừa nãy Lộ Tân gọi điện thoại cho em, nhiều lần liên tục nên tôi bắt máy.”
Lý Dật Sơ, “Cậu ta có chuyện gì?”
Lương Huyên, “Bảo là muốn đến nhà em ở ké. Trước đây cậu ta thường đến chỗ em ở à?”
Lý Dật Sơ vừa nhìn thấy vẻ mặt đó của Lương Huyên liền biết anh rất không vui, lau tóc nói, “Trước đây tụi em có thuê chung nhà mấy năm, ăn ké ở ké cũng quen rồi.”
Lương Huyên, “Tại sao lại phải thuê chung?”
Bàn tay lau tóc của Lý Dật Sơ dừng lại, cậu quên mất bản thân mình trong mắt Lương Huyên là dòng dõi người thừa kế mấy chục triệu, sao có thể thuê chung với người khác? Cậu thuận miệng tìm một lý do, “Ừm, cậu ta vừa tới Thượng Hải nên tương đối nghèo.”
Lương Huyên không hỏi nữa, dường như đã chấp nhận lý do này.
Ngày hôm sau lúc Lý Dật Sơ tỉnh dậy thì Lương Huyên đã đi, địa điểm hội nghị cách tiểu khu khá xa, đi chậm thì nhất định sẽ muộn. Lý Dật Sơ rửa mặt xong liền vào bếp chuẩn bị lấy bánh mì làm bữa sáng, mở tủ lạnh ra thì thấy rau dưa mua tối qua đều đã được rửa sạch, cắt gọn gàng bỏ riêng từng đĩa đặt vào khay, sắp xếp chỉnh tề trong tủ lạnh. Lý Dật Sơ không biết Lương Huyên dậy từ lúc nào để làm những chuyện này, nhìn khoai tây được cắt thành từng sợi nhỏ, trong lòng cậu thầm mắng ‘Đồ ngốc!’
Tính thời gian thấy Lương Huyên cũng sắp về, Lý Dật Sơ liền vào bếp chuẩn bị nấu cơm, lại nhận được điện thoại của Phong Khải Minh.
Nghe xong tình huống bên kia cậu liền cởi tạp dề lao ra cửa.
Lương Huyên về tới nơi mới nhớ trong nhà không có rượu vang, mà Lý Dật Sơ thích nhất là sau khi ăn xong uống một chút rượu này, bởi vậy anh liền quay đầu chạy đến tiệm rượu gần nhất mua mấy chai. Về đến nhà lại không nghe thấy tiếng xào nấu trong bếp, anh tìm khắp các phòng một lần mới phát hiện trong nhà không có ai. Lương Huyên gọi điện thoại cho Lý Dật Sơ, bên kia vẫn luôn báo đường dây đang bận.
Lương Huyên nhớ tối qua cậu có nói hôm nay sẽ ở nhà nấu cơm chờ mình, giờ phút này lại không thấy người, phản ứng đầu tiên của anh là không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, lập tức gọi Hứa Phán bảo cô tìm người hỏi cách liên lạc với Lộ Tân.
Hứa Phán thấy lạ không biết anh tìm Lộ Tân làm gì, giọng nói còn có vẻ cấp bách, “Mình phải tìm Lý Dật Sơ.”
Qua lại vài câu Hứa Phán mới biết hai người bọn họ đã ở chung, trong lòng quả thật muốn thét to một tiếng, cúp điện thoại liên lạc với phòng nhân sự.
Đáng tiếc là Lộ Tân cũng không biết chuyện gì. Hắn nghe giọng nói đối phương có chút nôn nóng bèn an ủi, “Có lẽ chỉ ra ngoài có chuyện gì thôi, chờ một chút xem.”
Lương Huyên tiếp tục gọi điện thoại cho Lý Dật Sơ, vẫn là báo bận.
Hứa Phán ở nhà lướt weibo, đột nhiên nhìn thấy tin tức được đưa lên đầu bảng, ông chủ tập đoàn Thừa Phong nhập viện vì bệnh tình nguy kịch, phóng viên chụp được mấy bức ảnh ở hiện trường, người đàn ông đứng trong xe cứu thương cực kỳ giống Lý Dật Sơ. Cô không dám xác nhận, vội vã gửi ảnh sang cho Lương Huyên.
Lương Huyên gọi hết các số điện thoại có thể nghĩ tới, giờ phút này anh mới phát hiện quan hệ giữa anh và Lý Dật Sơ mỏng manh tới mức nào, thậm chí cậu có những ai là bạn bè anh cũng hoàn toàn không biết.
Lương Huyên nhìn hình ảnh Hứa Phán gửi tới, cho dù khuôn mặt người kia rất mơ hồ, thân hình bị che hơn phân nửa nhưng chỉ cần liếc mắt anh đã xác định được đó là Lý Dật Sơ. Biết cậu không có gì ngoài ý muốn, anh mới đè nỗi hoảng loạn trong lòng xuống, ngồi trong phòng khách bấm vào tài khoản weibo vừa đưa tin Phong Khải Minh nhập viện, không ngừng theo dõi tình hình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook