Hình Ảnh Của Trái Tim
-
Chương 27: Mục tiêu
Nhiệm vụ được giao khiến hắn muốn đau đầu, bởi người tên Ái Lâm này rất canh chừng người khác, tên đó ra ngoài ăn chơi lêu lổng, không ai bằng, người quen rất nhiều, nhưng bạn bè vô cùng ít, kẻ được cho là bạn của hắn cũng không mấy tin tưởng được. Hắn vốn tính lập dị, điên rồ nên lời hắn thốt ra khó ai tin.
Lời đồn nhiều vô cùng, nhưng chưa thấy ai có thể kiêu ngạo thốt lên rằng tên đó rất dễ lợi dụng. Bình thường mà nói, những kẻ ăn chơi, bỏ học ngay từ năm cấp hai trung học đều được coi là vô học, ngu ngốc, không tiền đồ, vô dụng. Tuy nhiên, đó chỉ là vẻ bề ngoài, tên này trong nguyên tác chính là kẻ nguy hiểm số một, xuất hiện phút chót, kẻ so với nhân vật chính ngang bằng mà nói chính là đối thủ nặng kí.
Giống như hai mặt trái ngược, người có thể hút người khác, tạo lợi thế riêng từ cái cơ bản ban đầu, kẻ có thực lực nhưng không ai chào đón.
Ai giỏi hơn ai thì không biết nhưng kẻ thắng thì rõ ràng, dù sao người chiếm ưu thế vẫn là nhân vật chính mà!
Xét lại nguyên bản, hắn thấy tên Hắc Chính kia sau khi điều tra được có giảm án cho tên đó, không lẽ vì cảm thấy có lỗi, vì hắn không bảo vệ được Ái Vỹ?!
Chuyện này cũng vì đó được đưa đến tai tên Ái Lâm, hắn cười nhạo lấy một tiếng sau đó không có ý hối lỗi nói:
- Ta không cần ngươi thương hại, Hắc Chính, giảm án?! Ngươi cho rằng ta là ai mà cần một kẻ giả nhân giả nghĩa như ngươi ra cứu? Nghe đây, chỉ cần thoát ra khỏi đây, kẻ mà ta tính sổ đầu tiên chính là ngươi.
Gương mặt hắn toát ra một dáng băng lãnh như muốn giết người, chứa đầy sát khí cùng oán niệm giống như nhìn thấy cái cảnh tượng ngày hôm đó hiện hữu trước mặt. Đó là cái chết của Ái Vỹ, là dáng vẻ gầy yếu của cha, và gương mặt xanh xao đổ bệnh được mẹ sụp đổ rồi biến mất.
Trước mặt quan tòa, việc tên đó không ý hối cải chính là một tội nữa, nên hình án một lần nữa tăng, tên Hắc Chính nhìn thấy cảnh tượng đó im lặng một lúc lâu, người ta nghĩ là do anh cảm thấy sợ trước lời nói của kẻ "tội danh" kia, nhưng không, anh thấy Ái Lâm như nhìn thấy Ái Vỹ, nếu còn sống sẽ hận mình như thế chăng? nên không nói thêm gì nữa.
Xem ra hắn nhất định phải gặp tên thần kinh này, hắn bắt đầu suy nghĩ xem, làm cách nào để tiếp cận tên này.
Ái Lâm trước kia muốn ngăn cản Ái Vỹ vì sớm biết rủi ro thất bại. Vì thế, tất cả những kẻ có ý cậy quyền cô, vênh váo sai khiến sẽ bị tên đó lật lại mà đổ. Con người không phải không có đầu óc, không ai ngu ngốc giống trong phim dễ sai bảo cả, nên nếu như họ thấy không ổn, họ sẽ tìm thời điểm chạy trốn.
Thời điểm cô ta làm xấu gì đó, người phát hiện đầu tiên và Ái Lâm, người biết điểm yếu, kiểm soát cô ta, cũng là Ái Lâm.
Cho nên nếu muốn hoàn thành cũng khó, bởi dù cho cho chuyển hướng mục tiêu của Ái Lâm sang mình thì hắn cũng bất lợi về quyền riêng tư, tất cả mọi thứ hắn đang làm đều bị nắm rõ, không ổn chút nào.
Hắn rơi vào trầm mặc nửa ngày cũng không thể khiến tình hình tốt đẹp hơn. Hơn nữa bản thân bây giờ không có tí uy hiếp nào với tên đó hết, bây giờ tiếp cận tên đó hẳn cũng không ổn, bởi cái danh tiếng kẻ bám đuôi Ái Vỹ quá lớn, nhưng chuyện đối mặt là không tránh khỏi, liều thôi!
Thế là tối đến hắn đến một quán bar lớn, đây có lẽ là nơi Ái Lâm thường đến chơi. Hắn hiện giờ mà nói ăn mặc cũng không quá nổi trội bước vào, nhưng lại nhanh chóng nhận ra Ái Lâm, đơn giản Ái Lâm có phần giống Ái Vỹ, đúng là anh em có khác, hơn nữa ăn mặc lố lăng gây chú ý kia, đúng là không ai sánh được.
Hắn cảm thấy nhìn lâu sẽ bị chú ý nên đã chủ động tìm một chỗ ngồi xuống quan sát, tránh xa góc nhìn của Ái Lâm.
- Hệ thống: Thí chủ tính làm gì?
- Hiện tại ta chưa có ý định tiến công, ta muốn tìm hiểu một chút, mà hệ thống nhà ngươi, đừng gọi ta là thí chủ, ngươi là sư à?
- Hệ thống:... Vậy gọi bằng gì? Tên của ngươi?
- Gọi như thế, ngươi không cần gọi tên ra, ta thực sự rất ghét nó!
- Hệ thống: Được!
- Xin lỗi, một giọng nói cất lên, hắn mới rời thoại với hệ thống hướng mặt tới người đang nói.
Là một người đàn ông, nhìn thoáng có vẻ chững chạc, tầm ba muơi, nhìn hắn với giọng phục vụ hỏi hắn cần gì?
Hắn nhìn người đàn ông này cũng tùy ý trả lời:
- Một ly rượu nhẹ, loại nào cũng được!
Người đó nghe xong quay lại làm nhưng lại có vẻ như, có phần liếc về người mà hắn theo dõi rồi mới tập trung.
Hắn thấy vậy liền hỏi:
- Anh quen người kia sao?
- Đương nhiên, người đó là khách quen ở đây.
- Anh biết người đó là ai không?
- Tôi có biết đôi phần, hình như là thiếu gia nhà họ Ái.
- Biết đôi phần?!
- Những người ở đây, có phần người biết cậu ta, kể ra.
- Họ kể gì?
Vừa hỏi câu đó động tác người đàn ông chợt ngưng lại, nhìn hắn một cách dò xét, thở dài nói:
- Cậu là người mới, không nên quan tâm chuyện này làm gì, cẩn thận vác họa vào thân, hại nhà cửa. Tôi khuyên cậu, đừng cố giao lưu với cậu ta.
Quả thật, hắn có một chút ngạc nhiên với con người này, chưa gì hắn đã biết mục đích của bản thân. Tuy nhiên cũng không bất ngờ mấy, những người làm việc này lâu, thường tiếp xúc với nhiều loại người, lời nói, tính cách, tâm trạng khác nhau, nên một chốc họ có thể nhìn ra đủ điều trên đường nét gương mặt. Một số người đến đây, ngoài việc ăn chơi, họ thường đến đây để giải toả áp lực, hay cần người để bầu chuyện, nên cũng không cần bận tâm mấy.
Hắn cũng hiểu chuyện này có phần nguy hiểm, bởi tên này là tuỳ hứng, hôm nay gặp nhau là bạn, hôm sau liền tỏ ra không quen biết. Và một khi hắn không thích, mất hứng, hắn có thể khiến ai đó khiến hắn như vậy, một hình phạt đáng nhớ, để lần sau sẽ không dám vác mặt đến gặp hắn một lần nữa. Ngoại trừ gia đình hắn ra, người dám lên mặt quản hắn là không.
Đây là hắn không có lựa chọn nên dù ông ta có khuyên can, cũng phải chịu nên hắn đáp lại một câu:
- Anh nói rất đúng, có lẽ bây giờ ra mặt mà nói, không có điềm tốt nhưng lần sau tôi nhất định sẽ khiến anh ta chủ động tới đây làm quen.
Sau đó hắn hướng mắt lên nhìn vào thân ảnh phía trước nhấp một ly rượu trước ánh nhìn đầy vẻ kinh ngạc của người đàn ông, ông không nghĩ có người đủ tự tin để nói câu đó, đây có lẽ chỉ là một lời nói đùa nhưng ánh mắt của người trước mặt này, khiến ông phải nuốt suy nghĩ đó vào bụng. Ông hỏi hắn:
- Cậu tên gì vậy?
- Tôi tên là Âu Lăng!
Lời đồn nhiều vô cùng, nhưng chưa thấy ai có thể kiêu ngạo thốt lên rằng tên đó rất dễ lợi dụng. Bình thường mà nói, những kẻ ăn chơi, bỏ học ngay từ năm cấp hai trung học đều được coi là vô học, ngu ngốc, không tiền đồ, vô dụng. Tuy nhiên, đó chỉ là vẻ bề ngoài, tên này trong nguyên tác chính là kẻ nguy hiểm số một, xuất hiện phút chót, kẻ so với nhân vật chính ngang bằng mà nói chính là đối thủ nặng kí.
Giống như hai mặt trái ngược, người có thể hút người khác, tạo lợi thế riêng từ cái cơ bản ban đầu, kẻ có thực lực nhưng không ai chào đón.
Ai giỏi hơn ai thì không biết nhưng kẻ thắng thì rõ ràng, dù sao người chiếm ưu thế vẫn là nhân vật chính mà!
Xét lại nguyên bản, hắn thấy tên Hắc Chính kia sau khi điều tra được có giảm án cho tên đó, không lẽ vì cảm thấy có lỗi, vì hắn không bảo vệ được Ái Vỹ?!
Chuyện này cũng vì đó được đưa đến tai tên Ái Lâm, hắn cười nhạo lấy một tiếng sau đó không có ý hối lỗi nói:
- Ta không cần ngươi thương hại, Hắc Chính, giảm án?! Ngươi cho rằng ta là ai mà cần một kẻ giả nhân giả nghĩa như ngươi ra cứu? Nghe đây, chỉ cần thoát ra khỏi đây, kẻ mà ta tính sổ đầu tiên chính là ngươi.
Gương mặt hắn toát ra một dáng băng lãnh như muốn giết người, chứa đầy sát khí cùng oán niệm giống như nhìn thấy cái cảnh tượng ngày hôm đó hiện hữu trước mặt. Đó là cái chết của Ái Vỹ, là dáng vẻ gầy yếu của cha, và gương mặt xanh xao đổ bệnh được mẹ sụp đổ rồi biến mất.
Trước mặt quan tòa, việc tên đó không ý hối cải chính là một tội nữa, nên hình án một lần nữa tăng, tên Hắc Chính nhìn thấy cảnh tượng đó im lặng một lúc lâu, người ta nghĩ là do anh cảm thấy sợ trước lời nói của kẻ "tội danh" kia, nhưng không, anh thấy Ái Lâm như nhìn thấy Ái Vỹ, nếu còn sống sẽ hận mình như thế chăng? nên không nói thêm gì nữa.
Xem ra hắn nhất định phải gặp tên thần kinh này, hắn bắt đầu suy nghĩ xem, làm cách nào để tiếp cận tên này.
Ái Lâm trước kia muốn ngăn cản Ái Vỹ vì sớm biết rủi ro thất bại. Vì thế, tất cả những kẻ có ý cậy quyền cô, vênh váo sai khiến sẽ bị tên đó lật lại mà đổ. Con người không phải không có đầu óc, không ai ngu ngốc giống trong phim dễ sai bảo cả, nên nếu như họ thấy không ổn, họ sẽ tìm thời điểm chạy trốn.
Thời điểm cô ta làm xấu gì đó, người phát hiện đầu tiên và Ái Lâm, người biết điểm yếu, kiểm soát cô ta, cũng là Ái Lâm.
Cho nên nếu muốn hoàn thành cũng khó, bởi dù cho cho chuyển hướng mục tiêu của Ái Lâm sang mình thì hắn cũng bất lợi về quyền riêng tư, tất cả mọi thứ hắn đang làm đều bị nắm rõ, không ổn chút nào.
Hắn rơi vào trầm mặc nửa ngày cũng không thể khiến tình hình tốt đẹp hơn. Hơn nữa bản thân bây giờ không có tí uy hiếp nào với tên đó hết, bây giờ tiếp cận tên đó hẳn cũng không ổn, bởi cái danh tiếng kẻ bám đuôi Ái Vỹ quá lớn, nhưng chuyện đối mặt là không tránh khỏi, liều thôi!
Thế là tối đến hắn đến một quán bar lớn, đây có lẽ là nơi Ái Lâm thường đến chơi. Hắn hiện giờ mà nói ăn mặc cũng không quá nổi trội bước vào, nhưng lại nhanh chóng nhận ra Ái Lâm, đơn giản Ái Lâm có phần giống Ái Vỹ, đúng là anh em có khác, hơn nữa ăn mặc lố lăng gây chú ý kia, đúng là không ai sánh được.
Hắn cảm thấy nhìn lâu sẽ bị chú ý nên đã chủ động tìm một chỗ ngồi xuống quan sát, tránh xa góc nhìn của Ái Lâm.
- Hệ thống: Thí chủ tính làm gì?
- Hiện tại ta chưa có ý định tiến công, ta muốn tìm hiểu một chút, mà hệ thống nhà ngươi, đừng gọi ta là thí chủ, ngươi là sư à?
- Hệ thống:... Vậy gọi bằng gì? Tên của ngươi?
- Gọi như thế, ngươi không cần gọi tên ra, ta thực sự rất ghét nó!
- Hệ thống: Được!
- Xin lỗi, một giọng nói cất lên, hắn mới rời thoại với hệ thống hướng mặt tới người đang nói.
Là một người đàn ông, nhìn thoáng có vẻ chững chạc, tầm ba muơi, nhìn hắn với giọng phục vụ hỏi hắn cần gì?
Hắn nhìn người đàn ông này cũng tùy ý trả lời:
- Một ly rượu nhẹ, loại nào cũng được!
Người đó nghe xong quay lại làm nhưng lại có vẻ như, có phần liếc về người mà hắn theo dõi rồi mới tập trung.
Hắn thấy vậy liền hỏi:
- Anh quen người kia sao?
- Đương nhiên, người đó là khách quen ở đây.
- Anh biết người đó là ai không?
- Tôi có biết đôi phần, hình như là thiếu gia nhà họ Ái.
- Biết đôi phần?!
- Những người ở đây, có phần người biết cậu ta, kể ra.
- Họ kể gì?
Vừa hỏi câu đó động tác người đàn ông chợt ngưng lại, nhìn hắn một cách dò xét, thở dài nói:
- Cậu là người mới, không nên quan tâm chuyện này làm gì, cẩn thận vác họa vào thân, hại nhà cửa. Tôi khuyên cậu, đừng cố giao lưu với cậu ta.
Quả thật, hắn có một chút ngạc nhiên với con người này, chưa gì hắn đã biết mục đích của bản thân. Tuy nhiên cũng không bất ngờ mấy, những người làm việc này lâu, thường tiếp xúc với nhiều loại người, lời nói, tính cách, tâm trạng khác nhau, nên một chốc họ có thể nhìn ra đủ điều trên đường nét gương mặt. Một số người đến đây, ngoài việc ăn chơi, họ thường đến đây để giải toả áp lực, hay cần người để bầu chuyện, nên cũng không cần bận tâm mấy.
Hắn cũng hiểu chuyện này có phần nguy hiểm, bởi tên này là tuỳ hứng, hôm nay gặp nhau là bạn, hôm sau liền tỏ ra không quen biết. Và một khi hắn không thích, mất hứng, hắn có thể khiến ai đó khiến hắn như vậy, một hình phạt đáng nhớ, để lần sau sẽ không dám vác mặt đến gặp hắn một lần nữa. Ngoại trừ gia đình hắn ra, người dám lên mặt quản hắn là không.
Đây là hắn không có lựa chọn nên dù ông ta có khuyên can, cũng phải chịu nên hắn đáp lại một câu:
- Anh nói rất đúng, có lẽ bây giờ ra mặt mà nói, không có điềm tốt nhưng lần sau tôi nhất định sẽ khiến anh ta chủ động tới đây làm quen.
Sau đó hắn hướng mắt lên nhìn vào thân ảnh phía trước nhấp một ly rượu trước ánh nhìn đầy vẻ kinh ngạc của người đàn ông, ông không nghĩ có người đủ tự tin để nói câu đó, đây có lẽ chỉ là một lời nói đùa nhưng ánh mắt của người trước mặt này, khiến ông phải nuốt suy nghĩ đó vào bụng. Ông hỏi hắn:
- Cậu tên gì vậy?
- Tôi tên là Âu Lăng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook