Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự
-
Chương 35: Bản thảo của tử khiêm – số 35
Đêm đến, mọi người ăn lẩu xong thì đều về phòng ngủ.
Đường Tinh Trị mông bị đánh đau nên chỉ nằm lì trên giường mà rầu rĩ. Lý do mà nương hắn đánh hắn, không phải vì hắn không trông nom Nguyệt Yên cho tốt, cũng không phải chuyện ngày đầu tiên hắn dẫn Sầm Miễn ra ngoài đã bị người ta đập cho vỡ đầu chảy máu, mà là lúc Đường Tinh Vũ đi tìm Sách La Định, sao hắn lại không ở lại? Tại sao không quan tâm đến chuyện rốt cuộc Đường Tinh Vũ tìm Sách La Định làm gì, lòng dạ lúc nào cũng đặt hết trên người Bạch Hiểu Nguyệt, không có chút tiền đồ nào...
Đường Tinh Trị gối lên gối đầu, buồn bực không vui. Hắn cảm thấy thật ra làm hoàng tử chẳng có chút thú vị nào hết, cho dù sau này có làm hoàng đế cũng không có gì thú vị…
“Cốc cốc cốc.”.
Tiếng gõ cửa truyền tới.
Đường Tinh Trị nói: “Vào đi.”.
Lúc này cánh cửa bị đẩy ra, Sầm Miễn cầm bình thuốc, ghé đầu vào gọi: “Tinh Trị.”.
“Sầm Miễn à? Ngươi còn chưa ngủ sao?”. Đường Tinh Trị ngẩng đầu nhìn hắn.
Sầm Miễn đẩy cửa vào, đi đến bên cạnh hắn, đưa cho hắn bình thuốc: “Ngươi đau đến không ngủ được hả? Thuốc này do quân y trong quân doanh nhà ta điều chế, có thể bớt sưng ngừng đau.”.
“Ừ.”. Đường Tinh Trị nhận lấy, thở dài: “Ngươi thật có lòng, thật ra thì ta cũng thuộc loại da thô thịt dầy, mông lại càng nhiều thịt hơn, nhanh khỏi thôi.”.
Sầm Miễn kinh ngạc: “Ý ngươi là ngươi thường xuyên bị đánh hả?”.
Đường Tinh Trị cười khan: “Còn không phải sao.”.
“Lần này nếu không phải vì muốn giúp ta, ngươi cũng không đến nỗi bị đánh.”. Sầm Miễn có chút áy náy.
“Ngươi thành thật quá đó.”. Đường Tinh Trị phất tay: “Rõ ràng là Nguyệt Yên gây chuyện, liên quan gì đến ngươi chứ… Ngươi biết không, cũng may ngươi giúp Nguyệt Như tỷ tỷ đỡ cái nghiên mực kia, nếu như ném trúng người Nguyệt Như, ngươi thử nghĩ xem, tỷ ấy liễu yếu đào tơ như vậy, nhỡ đâu có mệnh hệ gì thì ta còn mạng mà sống sao… khỏi nói tới mẫu hậu ta, kể cả phụ hoàng, có khi cũng đánh chết ta đấy.”.
Sầm Miễn cười, sờ đầu một cái.
“Nhưng mà biểu hiện ngày hôm nay của ngươi cũng không tệ đâu!”. Đường Tinh Trị gật đầu: “Cho dù Bạch Hiểu Phong có đầu thai mấy kiếp cũng không thể bất chấp tất cả đi cứu nữ nhân như ngươi đâu.”.
Sầm Miễn gãi đầu: “Lúc đó cũng chẳng nghĩ được nhiều.”.
“Cho nên mới nói ngươi rất có bản lĩnh nam nhân.”. Đường Tinh Trị tựa cằm vào gối đầu, lắc đầu: “Ài, tính cách này của Nguyệt Yên đúng là cần phải sửa đổi một chút, vừa nóng nảy vừa điêu ngoa, mấy ngày nay chẳng biết làm sao nữa, tính cách nóng nảy hơn trước đây không ít.”.
Sầm Miễn đưa thuốc xong thì đứng dậy: “Vậy ta đi trước, ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi đi.”.
Đường Tinh Trị gật đầu một cái, Sầm Miễn ra ngoài, đi về phía phòng mình.
Lúc đi ngang qua phòng bếp, lại thấy bên trong có tiếng động, ghé đầu vào trong nhìn thì thấy bên trong đó có một bóng người, sau đó còn cả tiếng loảng xoảng truyền đến, hình như là đánh rơi bát thì phải…
Sầm Miễn đi vào cửa nhìn, thấy Đường Nguyệt Yên đang luống cuống tay chân mà nhặt đồ.
“Thất công chúa?”.
Đường Nguyệt Yên giật mình, thấy là Sầm Miễn, liếc hắn một cái.
Sầm Miễn nhớ đến ban nãy Đường Nguyệt Như có nói, trưa nay Nguyệt Yên vẫn chưa ăn cơm, tối lại tức giận, chắc là đói bụng rồi.
Bánh bao trong lồng hấp đã nguội cả rồi, Sầm Miễn thấy Nguyệt Yên bĩu môi đi nhặt bát vỡ trên mặt đất, liền đi vào giúp một tay: “Để ta.”.
Nguyệt Yên đứng lên định đi ra ngoài.
“Ta nấu cho muội tô mì nhé?”. Sầm Miễn cười nói: “Lấy trộm ít sốt thịt bò của Lão Sách bên dưới.”.
Nguyệt Yên dừng bước, dù rất muốn đi nhưng cái bụng nó không cho, đói chết rồi…
Sầm Miễn tìm một vòng trong bếp, không tìm thấy mì sợi mà chỉ có vỏ hoành thánh, bèn lấy một chút ra nghiền vụn, rưới thêm chút sốt thịt bò làm xì dầu lên trên, đặt xuống trước mặt Nguyệt Yên.
Đường Nguyệt Yên cau mày: “Thứ gì vậy, trông bẩn chết.”.
Sầm Miễn cười: “Muội ăn lót dạ trước, ăn tạm chút rồi đi ngủ một giấc, sáng mai dậy là có điểm tâm rồi.”.
Nguyệt Yên mím môi, dùng đũa chọn một miếng bột mỳ nhét vào miệng, nhai nhai, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, cho nên cũng ngoan ngoãn ăn.
Sầm Miễn rửa tay xong lại thấy Nguyệt Yên vỗ vỗ bên cạnh bàn, ý như muốn bảo hắn ngồi xuống đây.
Cho nên Sầm Miễn đi qua ngồi xuống.
“Ngươi thích Tam tỷ của ta hả?”. Nguyệt Yên vừa ăn vừa hỏi hắn.
Sầm Miễn đỏ mặt, gãi đầu… chẳng lẽ Đường Tinh Trị nói cho nàng biết à.
Đường Nguyệt Yên liếc hắn một cái, lầm bầm: “Tên ngốc.”.
Sầm Miễn lúng túng.
“Ban nãy sao ngươi lại nói xin lỗi với kỹ nữ đó!”. Đường Nguyệt Yên bất mãn: “Ta cũng đâu có làm gì sai, tại nàng ta chọc ta trước đó chứ!”.
Sầm Miễn lại gãi đầu: “Nàng ta đang giận mà…”.
“Ta cũng giận nữa! Dựa vào đâu mà một công chúa như ta mà phải đi xin lỗi một kỹ nữ thấp kém như thế?!”. Nguyệt Yên trừng hắn.
Sầm Miễn có hơi hối hận rồi, ban nãy không vào trù phòng có phải tốt không, bây giờ phải trả lời thế nào đây, một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Chuyện đó…. Muội cũng nói muội là công chúa, nàng ta lại là kỹ nữ, nàng ta cũng rất thảm rồi, muội cũng nên nhường nàng ta chút.”.
Sầm Miễn nói xong lại không thấy Nguyệt Yên nói gì, chỉ vừa ăn mì vừa liếc mắt nhìn hắn.
Sầm Miễn sờ mũi, bị nhìn thấy rợn cả người.
Nguyệt Yên vừa ăn mỳ vừa nói: “Ngươi mà cứ nhút nhút nhát nhát như thế, Tam tỷ của ta sẽ không thèm để ý đến ngươi đâu.”.
Sầm Miễn không nói gì, ngồi bên cạnh.
Nguyệt Yên lại liếc hắn một cái: “Các ngươi thật kỳ lạ, ngươi thì thích Tam tỷ ta, Hiểu Nguyệt càng khùng hơn, đi thích Sách La Định.”.
Sầm Miễn cau mày: “Sách La Định không tốt sao? Hắn và Hiểu Nguyệt cô nương rất xứng đôi!”.
Khóe miệng Nguyệt Yên co giật: “Xứng cái rắm ấy, một là thiên kim Tể tướng, đại tài nữ…”.
“Sách La Định cũng là Đại tướng quân, võ công đệ nhất mà!”. Sầm Miễn không đợi Nguyệt Yên nói xong đã cắt ngang nàng: “Không nên chỉ dựa vào bối cảnh mà xem xét chuyện có nên thích hay không, hai bên đều tình nguyện mới là quan trọng nhất.”.
Nguyệt Yên ăn mỳ xong rồi, đặt đũa xuống: “Vậy nếu ngươi đã thật sự thích Tam tỷ ta, sao còn không đi cầu hôn đi?”.
“Làm sao được.”. Sầm Miễn lắc đầu: “Lựa chọn của Nguyệt Như tỷ tỷ mới là quan trọng nhất.”.
“Ha?”. Nguyệt Yên khó hiểu.
“Nếu như nàng thích người khác, ta đi cầu hôn thì chẳng phải sẽ khiến nàng khó xử hơn sao.”. Sầm Miễn lắc đầu: “Không thể được, không thể được.”.
Đường Nguyệt Yên thật sự muốn đập cái bát lên đầu hắn quá, chẳng có tiền đồ gì cả.
“Muội ăn xong rồi hả?”. Sầm Miễn thận trọng cầm bát đặt vào trong bồn rửa, chỉ sợ lát nữa cái cô tiểu công chúa này lại nổi khùng lên: “Ta về phòng đây, muội cũng nên đi ngủ sớm một chút.”. Nói xong chạy mất dạng.
Đường Nguyệt Yên giận hừ hừ mà đi ra khỏi trù phòng, lại thấy Trình Tử Khiêm đứng trên một cái ghế đá cách đó không xa, đang viết gì đó.
Nguyệt Yên bèn đi qua, hỏi: “Tử Khiêm phu tử, ngươi không ngủ hả?”.
Tử Khiêm cười cực kỳ thâm ý: “Ngủ, ngủ chứ, giờ đi ngủ.”.
Nói xong, cười hì hì bỏ đi.
Sáng sớm hôm sau, Sách La Định tỉnh dậy giữa những tiếng ồn ào, hắn gãi đầu – Gì mà ồn ào thế?
Đứng dậy ra mở cửa nhìn, hắn sợ đến giật cả mình, chỉ thấy bọn nha hoàn và gia nô đang quét dọn, hấp ta hấp tấp.
Sách La Định khoanh tay đi ra sân, ngẩng đầu nhìn trời một chút, mới tờ mờ sáng mà thôi, còn sớm hơn cả lúc mình dậy bình thường nữa, bọn này đang làm cái gì vậy?
Tiện tay kéo một tên gia đinh lại, hỏi: “Không lễ không tết, các ngươi đang làm cái gì đấy?”.
“Sách tướng quân.”. Gia đinh kia nói: “Tối qua trong cung truyền tin đến, bảo Hoàng hậu nương nương muốn đến thăm thư quán, sao có thể không quét dọn được, Sách tướng quân, ngài có y phục nào phải giặt giũ không?”.
Khóe miệng Sách La Định co giật, lắc đầu… thầm nghĩ, hôm qua Hoàng hậu vừa mới quất mông Đường Tinh Trị xong, hôm nay lại đến thăm thư quán à?
Nhưng hắn cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì, hoạt động gân cốt một chút rồi chạy đến trù phòng.
Sách La Định đến trù phòng thì gặp Tiểu Ngọc, bảo nàng đi nói với Bạch Hiểu Nguyệt là hắn đã dậy rồi, tự nấu mỳ ăn, kêu nàng đừng có dậy sớm nữa, dưỡng bệnh cho tốt đi.
Tiểu Ngọc chạy như bay đi, Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mộng đã được nghe Tiểu Ngọc miêu tả tình hình một cách vô cùng sống động xong thì cứ thế lăn qua lăn lại trong chăn, ngọt ngào ghê nha…
Hiểu Nguyệt hạnh phúc, quyết định nằm ngủ thẳng cẳng cho đến khi mặt trời lên cao đến ba con sào mới dậy. Mấy hôm nữa là đến lễ mừng thọ của Hoàng thượng, đây là thời điểm nghỉ ngơi hàng năm, cả khánh điển, hội hoa cũng lần lượt được tổ chức, đám tài tử giai nhân đều mũ áo chỉnh tề đi chơi. Tuy chân của Hiểu Nguyệt bất tiện như vậy, nhưng lại có Sách La Định đẩy xe lăn rồi nha! Tối đến lại là hội hoa rồi, sẽ cùng Sách La Định đi, còn tiện thể hóng hớt chuyện của đại ca nàng cùng Sầm Miễn, Nguyệt Như, Nguyệt Yên nữa nhá…
Chỉ tiếc tâm tình phơi phới này của Bạch Hiểu Nguyệt lại bị một tin dữ làm hỏng mất luôn.
Bạch Hiểu Phong sầm mặt đến nói với nàng: “Xong rồi, Hoàng hậu đi dạo thư quán, bảo nương đi cùng.”.
...
Hiểu Nguyệt há to miệng: “Cái gì?”.
“Hôm qua nương vào cung uống trà cùng Hoàng hậu nương nương, sau khi trò chuyện mấy câu xong lại nói mấy ngày không gặp muội rồi, lại không thấy muội về nhà.”. Bạch Hiểu Phong bất lực: “Người vừa mới nghe nói sáng nay Hoàng hậu muốn đến thăm thư quán thì nói muốn cùng đi, muội xong đời rồi, ta cũng không giữ bí mật giúp muội được nữa đâu!”.
“Làm sao bây giờ!”. Hiểu Nguyệt kéo tay áo Bạch Hiểu Phong: “Muội muốn đi hội hoa nữa! Nếu bị nương kéo về nhà trong bộ dạng thế này thì nhất định sẽ bị cấm cửa đấy!”.
Bạch Hiểu Phong bị nàng kéo tay áo cũng nói: “Muội hỏi ta ta biết hỏi ai đây? Lát nữa có khi ta cũng bị mắng nữa đấy, cha mà biết có thể ta còn bị ăn đòn nữa.”.
“Không phải chứ.”. Vẻ mặt Hiểu Nguyệt đưa đám: “Ca nghĩ cách đi.”.
“Biện pháp duy nhất bây giờ chính là…”.
Hai người vừa quay đầu lại, đúng là không ngoài dự đoán, Trình Tử Khiêm đang nấp phía sau nghe lỏm.
“Phu tử, ngươi có biện pháp à?”. Hiểu Nguyệt vội vàng nói.
“Cô bỏ trốn với Lão Sách đi, thế nào?”. Trình Tử Khiêm vừa mới nói xong, Bạch Hiểu Phong đã muốn đạp cho hắn một cước bay ra ngoài rồi, nhưng mà Hiểu Nguyệt lại rất nghiêm túc mà nâng cằm nghĩ: “Ừ, cái này à…”.
“Muội đừng có mà nghĩ đến chuyện đó!”. Bạch Hiểu Phong cảnh cáo.
“Tiểu thư, tiểu thư.”.
Lúc này, Tiểu Ngọc lại chạy vào nói “Nguyên Tiểu thư cùng nhóm Thất công chúa muốn đi mua y phục mặc hôm hội hoa, hỏi cô thích loại như thế nào, bọn họ bảo sẽ mua về cho cô.”.
Bạch Hiểu Nguyệt vừa nghe xong đã như gặp được cứu tinh vậy: “Bảo họ chờ ta, ta cũng đi!”.
Cho nên, nửa canh giờ sau, Sách La Định rất bất đắc dĩ phải ngồi trước xe ngựa. Hắn ngồi ngoài cửa xe, một gia đinh nơm nớp lo sợ ngồi bên cạnh đánh xe, các cô nương thì ngồi đầy cả trong xe.
Hôm nay đúng là Sách La Định đã gặp phải tai bay vạ gió. Sáng sớm hắn đã định đi ăn điểm tâm xong, nghĩ hôm nay dù sao cũng không phải lên lớp cho nên chuẩn bị đến quân doanh chơi một ngày. Hắn vốn định chọn người đến dạo núi Đại Bình một lượt, xem có phát hiện ra chút đầu mối nào của lũ sơn tặc kia không.
Ai mà biết vừa mới ra đến cửa đã bị Bạch Hiểu Nguyệt chặn lại, nói muốn hắn đi đẩy xe.
Sách La Định cũng bất lực, đoán tiểu thư này không đi mua sách cũng đi mua bút, chẳng thể ngờ, chờ đến khi một xe đầy các cô nương đi tới rồi lại nói là muốn đi mua quần áo. Sách La Định định trốn đi, nhưng Bạch Hiểu Nguyệt lại giữ chặt không buông… cho nên, vị Đại tướng này chẳng còn cách nào khác là buồn bã mà đưa các cô nương đi mua trang phục.
Xe ngựa dừng lại trước cửa hàng quần áo lớn nhất hoàng thành, Sách La Định dõi mắt nhìn thử, được ghê… toàn là con gái!
Sách La Định chỉ biết im lặng kêu trời, nhưng mà vẫn còn phải đẩy xe cho Bạch Hiểu Nguyệt cho nên chẳng còn cách nào khác là bất đắc dĩ nhắm mắt tiến lên.
Xe lăn của Hiểu Nguyệt rất nặng, phải hai gia nô mới có thể đẩy được, nhưng Sách La Định lại chỉ cần một cánh tay cũng đã có thể nâng lên hạ xuống dễ dàng, mấy cô nương còn tính hôm nay sẽ mua rất nhiều đồ, Sách La Định sẽ cầm mỏi tay cho xem.
Đẩy xe lăn của Bạch Hiểu Nguyệt vào cửa hàng quần áo, Sách La Định đã cảm thấy chóng cả mặt rồi… Mấy cái loại vải hoa kia nhìn còn đau mắt hơn cả mê hồn trận nữa, cơ bản chẳng cách nào nhìn kỹ được. Sách La Định bắt đầu cảm thấy, cần quái gì đến trận Ngũ Hành hay trận Bát Quái gì gì đó, lúc cần thì cứ vác cái trận Vải Hoa này ra, có khi còn hữu dụng hơn cả ấy chứ.
Chủ tiệm y phục vừa thấy khách quý đến bèn lập tức đóng nửa bên cửa để các cô nương thoải mái chọn quần áo.
Sách La Định muốn tìm góc nào đó chợp mắt một lát, hoặc sẽ ở trên xe ngựa chợp mắt cũng được, nhưng mà Hiểu Nguyệt lại muốn hắn đẩy đi ngắm quần áo, Sách La Định phát sầu rồi, đẩy xe của Bạch Hiểu Nguyệt mà cứ thế đi xem từng khúc vải hoa một.
Hiểu Nguyệt vừa xem lại vừa hỏi hắn: “Cái này được không? Có phải cái kia tốt hơn không? Ngươi thích cái nào?”.
Sách La Định bị quay đến mất cả phương hướng luôn, thầm than, mình đã tạo nghiệt gì để đến nỗi bị đày đọa đến độ phải đi chọn vải hoa với một đám cô nương thế này chứ.
Sách La Định ôm một đống quần áo đã chọn xong ra ngoài, đặt vào trong xe ngựa, ngồi xuống lấy hơi một cái thì thấy đối diện có quán trà, quyết định đi sang uống chén trà, nghỉ một lát rồi lại quay về tiếp tục chuyển quần áo.
Vào quán trà ngồi xuống rồi, Sách La Định ném hai nhân lạc vào miệng, còn đang nhai thì lại nghe thấy mấy đứa nhỏ bên đường vừa tung đá vừa hát đồng dao, hình như đang chơi trò gì đó.
Sách La Định uống trà nghe hát, mấy câu khác hắn không nghe rõ lắm, chỉ nghe được hai câu cuối, cái gì mà “con gái của tiên hoàng không phải ruột thịt, nương nương của tiên hoàng đi vụng trộm…”.
“Phụt…”. Ngụm trà Sách La Định vừa uống cũng phun cả ra ngoài, ngoáy tai nghe thật cẩn thận.
“Má ơi.”.
Sách La Định cúi đầu, thấy Trình Tử Khiêm đứng ở cái ghế bên cạnh cũng đang nghiêng tai nghe lời mấy đứa trẻ kia hát.
“Này, cháu bé.”. Trình Tử Khiêm đưa tay kéo một đứa trong số đó, hỏi: “Bài hát này ai dạy cháu?”.
Đứa bé kia ngẩn người, nhìn Trình Tử Khiêm: “Tất cả mọi người đều hát mà.”.
Sách La Định cùng Trình Tử Khiêm nhìn nhau một cái, mấy đứa nhỏ này nhìn khoảng ba bốn tuổi, có lẽ cũng không hiểu ý nghĩ của lời hát này, bài hát này nghe rất vần, trẻ con chỉ coi như một trò chơi mà thôi… Nhưng mà ai dạy bọn nó chứ? Bọn trẻ nhỏ như vậy mà cũng biết hát thì xem ra chuyện này cũng không phải mới xảy ra.
“Sách La Định.”.
Lúc này Nguyên Bảo Bảo chạy tới, mặt đỏ bừng: “Chúng ta chọn xong cả rồi, muốn nhờ ngươi ôm quần áo giúp, cả xe lăn của Hiểu Nguyệt nữa…”.
Nguyên Bảo Bảo còn cho nói xong thì cũng bị lời bài hát của mấy đứa nhỏ bên cạnh thu hút, ngoáy tai: “Cái gì?”.
“A, nhanh chóng mang về thôi.”. Sách La Định kéo Nguyên Bảo Bảo trở về cửa hàng quần áo, Nguyên Bảo Bảo vẫn đang chẳng hiểu gì ráo, gì mà “nương nương của tiên hoàng đi vụng trộm” chứ?
Lúc Sách La Định ôm quần áo lên xe, Trình Tử Khiêm đã cho đám trẻ kia ít tiền bảo chúng đi mua kẹo ăn đi, đừng hát ở xung quanh đây nữa.
Nhóm cô nương bọn Hiểu Nguyệt đi từ cửa hàng quần áo ra, bởi vì mua được nhiều váy áo yêu thích cho nên tâm trạng rất vui, Sách La Định sách xe lăn của Hiểu Nguyệt đặt lên xe ngựa. Lúc này hắn mới cảm giác được… không khí xung quanh hình như hơi kỳ lạ một chút.
Nam thanh nữ tú của thư quán Hiểu Phong đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, lúc ra ngoài bị vây xem cũng là chuyện bình thường, cho nên Sách La Định cũng không để ý lắm. Nhưng mà bây giờ nhìn lại mới phát hiện hình như không giống trước đây. Trước đây vẻ mặt người trên đường hầu hết đều là tò mò và hâm mộ, nhưng hôm nay… hình như còn chút tò mò chỉ trỏ giễu cợt, có người lại còn cười nữa.
Nhóm cô nương bọn Hiểu Nguyệt hoàn toàn không phát hiện ra có gì khác thường cả.
Các cô nương vừa mới vào trong xe ngựa, buông rèm xuống, Sách La Định cũng vừa ngồi xuống đầu xe thì không biết là ai lại hô lên một câu: “Nương nương của tiên hoàng đi vụng trộm…”.
Cả đám người cười ầm lên.
Sách La Định cau mày.
Các cô nương trong xe nghe không hiểu gì, nhưng mà cũng nghe thấy bên ngoài xôn xao lên.
“Làm sao vậy?”. Hạ Mẫn định ghé đầu ra xem một chút.
Nguyên Bảo Bảo đưa tay giữ màn xe lại, khẩn trương đến độ đôi mắt cũng trợn tròn.
Đường Nguyệt Yên đang xem đồ cũng có chút khó hiểu nhìn nàng: “Sao vậy?”.
“Không có… không có gì.”. Nguyên Bảo Bảo căng thẳng cái là lại nói lắp.
May mà lúc này xe ngựa đã bắt đầu đi.
Bởi vì Hiểu Nguyệt phải ngồi xe lăn cho nên tựa vào cửa sổ, ban nãy hình như nàng có nghe được câu nói “vụng trộm…” gì đó thì phải?
Đường Nguyệt Như không nghe rõ, nhưng mà mấy hôm nay nàng cũng cảm thấy là lạ, hình như luôn có người chỉ chỉ chỏ chỏ nàng thì phải.
***
Xe ngựa về đến thư quán Hiểu Phong, đám nha hoàn trong thư quán chạy ra ngoài giúp mang đồ vào.
Sách La Định tung người xuống ngựa thì thấy Bạch Hiểu Phong đi ra.
Hiểu Nguyệt vịn cửa sổ xe, hỏi: “Ca, nương về chưa?”.
Bạch Hiểu Phong gật đầu một cái: “Đi lâu rồi.”.
Hiểu Nguyệt thở phào.
Sách La Định nhấc xe lăn của nàng khỏi xe ngựa, nhìn xung quanh một chút, thấy có không ít người đi đường đều cười trộm chạy qua, cau mày – Qủa nhiên bị truyền ra rồi.
“Lão Sách.”.
Vừa mới đẩy xe lăn vào đến thư quán, Trình Tử Khiêm đã vọt đến sau lưng Sách La Định, hai ngón tay kéo hắn một cái, hất đầu sang một bên, ý như muốn nói – Qua kia nói chuyện đi!
Sách La Định giao xe lăn của Bạch Hiểu Nguyệt cho Bạch Hiểu Phong, theo Trình Tử Khiêm tới một bên, hỏi: “Tình hình thế nào?”.
“Bị truyền ra rồi, hình như từ khoảng mười ngày trước thì bắt đầu có trẻ con hát bài này, lời ca hơi khó hiểu nhưng lại rất vần, đại ý nói là tiên hoàng bị một vị nương nương đội cho cái mũ xanh lè. Tam công chúa Đường Nguyệt Như là do nương nương đó vụng trộm với một thị vệ sinh ra, tiên hoàng căn bản không có khả năng sinh con, nhưng lại không thể vạch trần cho nên mới phải ngậm đắng nuốt cay như vậy, từ lâu đã ban chết cho Hoàng hậu nương nương rồi, bản thân cũng vì tức giận mà chết.”.
Sách La Định cau mày: “Mười ngày trước đã bắt đầu truyền ra rồi sao? Nói vậy thì lúc đó cha con Sầm Miễn vẫn chưa vào thành phải không?”.
Tử Khiêm suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng không ai biết họ sẽ đến.”.
“Đã truyền ra lâu như vậy rồi à… khó trách sao Hoàng thượng lại phái thị vệ canh chừng Tam công chúa chặt như vậy.”. Sách La Định sờ cằm: “Lúc trước chẳng phải ngươi nói Hoàng hậu và Lệ phi phái người điều tra về thân thế của Tam công chúa à, ngươi là người có được tin tức đầu tiên… lúc này lại chứng minh tin tức đó là chính xác sao?”.
“Ngươi cũng cho rằng Lệ phi và Hoàng hậu phái người loan truyền tin tức này à?”.
Sách La Định suy nghĩ một chút, nhún vai một cái: “Nếu như là thật, như vậy có thể nói là muốn một chiêu vĩnh tuyệt hậu hoạn luôn rồi.”.
“Chuyện Hoàng hậu không sợ việc Sầm Miễn sẽ thích Nguyệt Như cũng dễ hiểu rồi.”. Trình Tử Khiêm bĩu môi: “Có chết thì Quế vương cũng sẽ không cho Sầm Miễn lấy Đường Nguyệt Như đâu. Bạch tướng cũng có chết cũng không cho Bạch Hiểu Phong lấy nàng… Tình hình của Tam công chúa bất ổn rồi đây! Tuổi nàng cũng không nhỏ nữa, vốn là Hoàng thành đệ nhất mỹ nhân, công chúa cao cao tại thượng thoắt cái lại biết thành cặn bã của hoàng gia rồi!”.
Hai người còn đang nói chuyện lại nghe thấy sau lưng có tiếng “xoảng” vang lên.
Quay đầu lại, thấy Sầm Miễn đứng sau lưng hai người bọn họ, hình như trong tay vốn đang cầm một chén trà, lúc này đã vỡ nát cả rồi.
Trình Tử Khiêm cùng Sách La Định nhìn nhau một cái, nhanh chóng nhìn quanh bên ngoài… may mà sau lưng chỉ có Sầm Miễn chứ không còn ai khác.
Sách La Định trừng Trình Tử Khiêm – Cũng tại lây bệnh của ngươi đấy, sao đi mà lại không gây ra tiếng động nào thế.
Trình Tử Khiêm bĩu môi – Công phu ngươi giỏi vậy, có người đứng ở phía sau ngươi cũng không biết mà còn mặt mũi nói ta sao.
“Các ngươi nói thật sao?”. Sầm Miễn lo lắng: “Ban nãy ta ở trên đường cũng nghe thấy mấy đứa nhỏ hát lung tung, chuyện này liên quan đến danh tiếng của Nguyệt Như tỷ tỷ, không bằng không chứng không được nói lung tung đâu!”.
Sách La Định thấy mặt mũi Sầm Miễn đỏ bừng, nhanh chóng bảo hắn hạ hỏa chút đi, từ từ bàn bạc, từ từ bàn bạc!
Đường Tinh Trị mông bị đánh đau nên chỉ nằm lì trên giường mà rầu rĩ. Lý do mà nương hắn đánh hắn, không phải vì hắn không trông nom Nguyệt Yên cho tốt, cũng không phải chuyện ngày đầu tiên hắn dẫn Sầm Miễn ra ngoài đã bị người ta đập cho vỡ đầu chảy máu, mà là lúc Đường Tinh Vũ đi tìm Sách La Định, sao hắn lại không ở lại? Tại sao không quan tâm đến chuyện rốt cuộc Đường Tinh Vũ tìm Sách La Định làm gì, lòng dạ lúc nào cũng đặt hết trên người Bạch Hiểu Nguyệt, không có chút tiền đồ nào...
Đường Tinh Trị gối lên gối đầu, buồn bực không vui. Hắn cảm thấy thật ra làm hoàng tử chẳng có chút thú vị nào hết, cho dù sau này có làm hoàng đế cũng không có gì thú vị…
“Cốc cốc cốc.”.
Tiếng gõ cửa truyền tới.
Đường Tinh Trị nói: “Vào đi.”.
Lúc này cánh cửa bị đẩy ra, Sầm Miễn cầm bình thuốc, ghé đầu vào gọi: “Tinh Trị.”.
“Sầm Miễn à? Ngươi còn chưa ngủ sao?”. Đường Tinh Trị ngẩng đầu nhìn hắn.
Sầm Miễn đẩy cửa vào, đi đến bên cạnh hắn, đưa cho hắn bình thuốc: “Ngươi đau đến không ngủ được hả? Thuốc này do quân y trong quân doanh nhà ta điều chế, có thể bớt sưng ngừng đau.”.
“Ừ.”. Đường Tinh Trị nhận lấy, thở dài: “Ngươi thật có lòng, thật ra thì ta cũng thuộc loại da thô thịt dầy, mông lại càng nhiều thịt hơn, nhanh khỏi thôi.”.
Sầm Miễn kinh ngạc: “Ý ngươi là ngươi thường xuyên bị đánh hả?”.
Đường Tinh Trị cười khan: “Còn không phải sao.”.
“Lần này nếu không phải vì muốn giúp ta, ngươi cũng không đến nỗi bị đánh.”. Sầm Miễn có chút áy náy.
“Ngươi thành thật quá đó.”. Đường Tinh Trị phất tay: “Rõ ràng là Nguyệt Yên gây chuyện, liên quan gì đến ngươi chứ… Ngươi biết không, cũng may ngươi giúp Nguyệt Như tỷ tỷ đỡ cái nghiên mực kia, nếu như ném trúng người Nguyệt Như, ngươi thử nghĩ xem, tỷ ấy liễu yếu đào tơ như vậy, nhỡ đâu có mệnh hệ gì thì ta còn mạng mà sống sao… khỏi nói tới mẫu hậu ta, kể cả phụ hoàng, có khi cũng đánh chết ta đấy.”.
Sầm Miễn cười, sờ đầu một cái.
“Nhưng mà biểu hiện ngày hôm nay của ngươi cũng không tệ đâu!”. Đường Tinh Trị gật đầu: “Cho dù Bạch Hiểu Phong có đầu thai mấy kiếp cũng không thể bất chấp tất cả đi cứu nữ nhân như ngươi đâu.”.
Sầm Miễn gãi đầu: “Lúc đó cũng chẳng nghĩ được nhiều.”.
“Cho nên mới nói ngươi rất có bản lĩnh nam nhân.”. Đường Tinh Trị tựa cằm vào gối đầu, lắc đầu: “Ài, tính cách này của Nguyệt Yên đúng là cần phải sửa đổi một chút, vừa nóng nảy vừa điêu ngoa, mấy ngày nay chẳng biết làm sao nữa, tính cách nóng nảy hơn trước đây không ít.”.
Sầm Miễn đưa thuốc xong thì đứng dậy: “Vậy ta đi trước, ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi đi.”.
Đường Tinh Trị gật đầu một cái, Sầm Miễn ra ngoài, đi về phía phòng mình.
Lúc đi ngang qua phòng bếp, lại thấy bên trong có tiếng động, ghé đầu vào trong nhìn thì thấy bên trong đó có một bóng người, sau đó còn cả tiếng loảng xoảng truyền đến, hình như là đánh rơi bát thì phải…
Sầm Miễn đi vào cửa nhìn, thấy Đường Nguyệt Yên đang luống cuống tay chân mà nhặt đồ.
“Thất công chúa?”.
Đường Nguyệt Yên giật mình, thấy là Sầm Miễn, liếc hắn một cái.
Sầm Miễn nhớ đến ban nãy Đường Nguyệt Như có nói, trưa nay Nguyệt Yên vẫn chưa ăn cơm, tối lại tức giận, chắc là đói bụng rồi.
Bánh bao trong lồng hấp đã nguội cả rồi, Sầm Miễn thấy Nguyệt Yên bĩu môi đi nhặt bát vỡ trên mặt đất, liền đi vào giúp một tay: “Để ta.”.
Nguyệt Yên đứng lên định đi ra ngoài.
“Ta nấu cho muội tô mì nhé?”. Sầm Miễn cười nói: “Lấy trộm ít sốt thịt bò của Lão Sách bên dưới.”.
Nguyệt Yên dừng bước, dù rất muốn đi nhưng cái bụng nó không cho, đói chết rồi…
Sầm Miễn tìm một vòng trong bếp, không tìm thấy mì sợi mà chỉ có vỏ hoành thánh, bèn lấy một chút ra nghiền vụn, rưới thêm chút sốt thịt bò làm xì dầu lên trên, đặt xuống trước mặt Nguyệt Yên.
Đường Nguyệt Yên cau mày: “Thứ gì vậy, trông bẩn chết.”.
Sầm Miễn cười: “Muội ăn lót dạ trước, ăn tạm chút rồi đi ngủ một giấc, sáng mai dậy là có điểm tâm rồi.”.
Nguyệt Yên mím môi, dùng đũa chọn một miếng bột mỳ nhét vào miệng, nhai nhai, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm, cho nên cũng ngoan ngoãn ăn.
Sầm Miễn rửa tay xong lại thấy Nguyệt Yên vỗ vỗ bên cạnh bàn, ý như muốn bảo hắn ngồi xuống đây.
Cho nên Sầm Miễn đi qua ngồi xuống.
“Ngươi thích Tam tỷ của ta hả?”. Nguyệt Yên vừa ăn vừa hỏi hắn.
Sầm Miễn đỏ mặt, gãi đầu… chẳng lẽ Đường Tinh Trị nói cho nàng biết à.
Đường Nguyệt Yên liếc hắn một cái, lầm bầm: “Tên ngốc.”.
Sầm Miễn lúng túng.
“Ban nãy sao ngươi lại nói xin lỗi với kỹ nữ đó!”. Đường Nguyệt Yên bất mãn: “Ta cũng đâu có làm gì sai, tại nàng ta chọc ta trước đó chứ!”.
Sầm Miễn lại gãi đầu: “Nàng ta đang giận mà…”.
“Ta cũng giận nữa! Dựa vào đâu mà một công chúa như ta mà phải đi xin lỗi một kỹ nữ thấp kém như thế?!”. Nguyệt Yên trừng hắn.
Sầm Miễn có hơi hối hận rồi, ban nãy không vào trù phòng có phải tốt không, bây giờ phải trả lời thế nào đây, một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Chuyện đó…. Muội cũng nói muội là công chúa, nàng ta lại là kỹ nữ, nàng ta cũng rất thảm rồi, muội cũng nên nhường nàng ta chút.”.
Sầm Miễn nói xong lại không thấy Nguyệt Yên nói gì, chỉ vừa ăn mì vừa liếc mắt nhìn hắn.
Sầm Miễn sờ mũi, bị nhìn thấy rợn cả người.
Nguyệt Yên vừa ăn mỳ vừa nói: “Ngươi mà cứ nhút nhút nhát nhát như thế, Tam tỷ của ta sẽ không thèm để ý đến ngươi đâu.”.
Sầm Miễn không nói gì, ngồi bên cạnh.
Nguyệt Yên lại liếc hắn một cái: “Các ngươi thật kỳ lạ, ngươi thì thích Tam tỷ ta, Hiểu Nguyệt càng khùng hơn, đi thích Sách La Định.”.
Sầm Miễn cau mày: “Sách La Định không tốt sao? Hắn và Hiểu Nguyệt cô nương rất xứng đôi!”.
Khóe miệng Nguyệt Yên co giật: “Xứng cái rắm ấy, một là thiên kim Tể tướng, đại tài nữ…”.
“Sách La Định cũng là Đại tướng quân, võ công đệ nhất mà!”. Sầm Miễn không đợi Nguyệt Yên nói xong đã cắt ngang nàng: “Không nên chỉ dựa vào bối cảnh mà xem xét chuyện có nên thích hay không, hai bên đều tình nguyện mới là quan trọng nhất.”.
Nguyệt Yên ăn mỳ xong rồi, đặt đũa xuống: “Vậy nếu ngươi đã thật sự thích Tam tỷ ta, sao còn không đi cầu hôn đi?”.
“Làm sao được.”. Sầm Miễn lắc đầu: “Lựa chọn của Nguyệt Như tỷ tỷ mới là quan trọng nhất.”.
“Ha?”. Nguyệt Yên khó hiểu.
“Nếu như nàng thích người khác, ta đi cầu hôn thì chẳng phải sẽ khiến nàng khó xử hơn sao.”. Sầm Miễn lắc đầu: “Không thể được, không thể được.”.
Đường Nguyệt Yên thật sự muốn đập cái bát lên đầu hắn quá, chẳng có tiền đồ gì cả.
“Muội ăn xong rồi hả?”. Sầm Miễn thận trọng cầm bát đặt vào trong bồn rửa, chỉ sợ lát nữa cái cô tiểu công chúa này lại nổi khùng lên: “Ta về phòng đây, muội cũng nên đi ngủ sớm một chút.”. Nói xong chạy mất dạng.
Đường Nguyệt Yên giận hừ hừ mà đi ra khỏi trù phòng, lại thấy Trình Tử Khiêm đứng trên một cái ghế đá cách đó không xa, đang viết gì đó.
Nguyệt Yên bèn đi qua, hỏi: “Tử Khiêm phu tử, ngươi không ngủ hả?”.
Tử Khiêm cười cực kỳ thâm ý: “Ngủ, ngủ chứ, giờ đi ngủ.”.
Nói xong, cười hì hì bỏ đi.
Sáng sớm hôm sau, Sách La Định tỉnh dậy giữa những tiếng ồn ào, hắn gãi đầu – Gì mà ồn ào thế?
Đứng dậy ra mở cửa nhìn, hắn sợ đến giật cả mình, chỉ thấy bọn nha hoàn và gia nô đang quét dọn, hấp ta hấp tấp.
Sách La Định khoanh tay đi ra sân, ngẩng đầu nhìn trời một chút, mới tờ mờ sáng mà thôi, còn sớm hơn cả lúc mình dậy bình thường nữa, bọn này đang làm cái gì vậy?
Tiện tay kéo một tên gia đinh lại, hỏi: “Không lễ không tết, các ngươi đang làm cái gì đấy?”.
“Sách tướng quân.”. Gia đinh kia nói: “Tối qua trong cung truyền tin đến, bảo Hoàng hậu nương nương muốn đến thăm thư quán, sao có thể không quét dọn được, Sách tướng quân, ngài có y phục nào phải giặt giũ không?”.
Khóe miệng Sách La Định co giật, lắc đầu… thầm nghĩ, hôm qua Hoàng hậu vừa mới quất mông Đường Tinh Trị xong, hôm nay lại đến thăm thư quán à?
Nhưng hắn cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì, hoạt động gân cốt một chút rồi chạy đến trù phòng.
Sách La Định đến trù phòng thì gặp Tiểu Ngọc, bảo nàng đi nói với Bạch Hiểu Nguyệt là hắn đã dậy rồi, tự nấu mỳ ăn, kêu nàng đừng có dậy sớm nữa, dưỡng bệnh cho tốt đi.
Tiểu Ngọc chạy như bay đi, Bạch Hiểu Nguyệt vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mộng đã được nghe Tiểu Ngọc miêu tả tình hình một cách vô cùng sống động xong thì cứ thế lăn qua lăn lại trong chăn, ngọt ngào ghê nha…
Hiểu Nguyệt hạnh phúc, quyết định nằm ngủ thẳng cẳng cho đến khi mặt trời lên cao đến ba con sào mới dậy. Mấy hôm nữa là đến lễ mừng thọ của Hoàng thượng, đây là thời điểm nghỉ ngơi hàng năm, cả khánh điển, hội hoa cũng lần lượt được tổ chức, đám tài tử giai nhân đều mũ áo chỉnh tề đi chơi. Tuy chân của Hiểu Nguyệt bất tiện như vậy, nhưng lại có Sách La Định đẩy xe lăn rồi nha! Tối đến lại là hội hoa rồi, sẽ cùng Sách La Định đi, còn tiện thể hóng hớt chuyện của đại ca nàng cùng Sầm Miễn, Nguyệt Như, Nguyệt Yên nữa nhá…
Chỉ tiếc tâm tình phơi phới này của Bạch Hiểu Nguyệt lại bị một tin dữ làm hỏng mất luôn.
Bạch Hiểu Phong sầm mặt đến nói với nàng: “Xong rồi, Hoàng hậu đi dạo thư quán, bảo nương đi cùng.”.
...
Hiểu Nguyệt há to miệng: “Cái gì?”.
“Hôm qua nương vào cung uống trà cùng Hoàng hậu nương nương, sau khi trò chuyện mấy câu xong lại nói mấy ngày không gặp muội rồi, lại không thấy muội về nhà.”. Bạch Hiểu Phong bất lực: “Người vừa mới nghe nói sáng nay Hoàng hậu muốn đến thăm thư quán thì nói muốn cùng đi, muội xong đời rồi, ta cũng không giữ bí mật giúp muội được nữa đâu!”.
“Làm sao bây giờ!”. Hiểu Nguyệt kéo tay áo Bạch Hiểu Phong: “Muội muốn đi hội hoa nữa! Nếu bị nương kéo về nhà trong bộ dạng thế này thì nhất định sẽ bị cấm cửa đấy!”.
Bạch Hiểu Phong bị nàng kéo tay áo cũng nói: “Muội hỏi ta ta biết hỏi ai đây? Lát nữa có khi ta cũng bị mắng nữa đấy, cha mà biết có thể ta còn bị ăn đòn nữa.”.
“Không phải chứ.”. Vẻ mặt Hiểu Nguyệt đưa đám: “Ca nghĩ cách đi.”.
“Biện pháp duy nhất bây giờ chính là…”.
Hai người vừa quay đầu lại, đúng là không ngoài dự đoán, Trình Tử Khiêm đang nấp phía sau nghe lỏm.
“Phu tử, ngươi có biện pháp à?”. Hiểu Nguyệt vội vàng nói.
“Cô bỏ trốn với Lão Sách đi, thế nào?”. Trình Tử Khiêm vừa mới nói xong, Bạch Hiểu Phong đã muốn đạp cho hắn một cước bay ra ngoài rồi, nhưng mà Hiểu Nguyệt lại rất nghiêm túc mà nâng cằm nghĩ: “Ừ, cái này à…”.
“Muội đừng có mà nghĩ đến chuyện đó!”. Bạch Hiểu Phong cảnh cáo.
“Tiểu thư, tiểu thư.”.
Lúc này, Tiểu Ngọc lại chạy vào nói “Nguyên Tiểu thư cùng nhóm Thất công chúa muốn đi mua y phục mặc hôm hội hoa, hỏi cô thích loại như thế nào, bọn họ bảo sẽ mua về cho cô.”.
Bạch Hiểu Nguyệt vừa nghe xong đã như gặp được cứu tinh vậy: “Bảo họ chờ ta, ta cũng đi!”.
Cho nên, nửa canh giờ sau, Sách La Định rất bất đắc dĩ phải ngồi trước xe ngựa. Hắn ngồi ngoài cửa xe, một gia đinh nơm nớp lo sợ ngồi bên cạnh đánh xe, các cô nương thì ngồi đầy cả trong xe.
Hôm nay đúng là Sách La Định đã gặp phải tai bay vạ gió. Sáng sớm hắn đã định đi ăn điểm tâm xong, nghĩ hôm nay dù sao cũng không phải lên lớp cho nên chuẩn bị đến quân doanh chơi một ngày. Hắn vốn định chọn người đến dạo núi Đại Bình một lượt, xem có phát hiện ra chút đầu mối nào của lũ sơn tặc kia không.
Ai mà biết vừa mới ra đến cửa đã bị Bạch Hiểu Nguyệt chặn lại, nói muốn hắn đi đẩy xe.
Sách La Định cũng bất lực, đoán tiểu thư này không đi mua sách cũng đi mua bút, chẳng thể ngờ, chờ đến khi một xe đầy các cô nương đi tới rồi lại nói là muốn đi mua quần áo. Sách La Định định trốn đi, nhưng Bạch Hiểu Nguyệt lại giữ chặt không buông… cho nên, vị Đại tướng này chẳng còn cách nào khác là buồn bã mà đưa các cô nương đi mua trang phục.
Xe ngựa dừng lại trước cửa hàng quần áo lớn nhất hoàng thành, Sách La Định dõi mắt nhìn thử, được ghê… toàn là con gái!
Sách La Định chỉ biết im lặng kêu trời, nhưng mà vẫn còn phải đẩy xe cho Bạch Hiểu Nguyệt cho nên chẳng còn cách nào khác là bất đắc dĩ nhắm mắt tiến lên.
Xe lăn của Hiểu Nguyệt rất nặng, phải hai gia nô mới có thể đẩy được, nhưng Sách La Định lại chỉ cần một cánh tay cũng đã có thể nâng lên hạ xuống dễ dàng, mấy cô nương còn tính hôm nay sẽ mua rất nhiều đồ, Sách La Định sẽ cầm mỏi tay cho xem.
Đẩy xe lăn của Bạch Hiểu Nguyệt vào cửa hàng quần áo, Sách La Định đã cảm thấy chóng cả mặt rồi… Mấy cái loại vải hoa kia nhìn còn đau mắt hơn cả mê hồn trận nữa, cơ bản chẳng cách nào nhìn kỹ được. Sách La Định bắt đầu cảm thấy, cần quái gì đến trận Ngũ Hành hay trận Bát Quái gì gì đó, lúc cần thì cứ vác cái trận Vải Hoa này ra, có khi còn hữu dụng hơn cả ấy chứ.
Chủ tiệm y phục vừa thấy khách quý đến bèn lập tức đóng nửa bên cửa để các cô nương thoải mái chọn quần áo.
Sách La Định muốn tìm góc nào đó chợp mắt một lát, hoặc sẽ ở trên xe ngựa chợp mắt cũng được, nhưng mà Hiểu Nguyệt lại muốn hắn đẩy đi ngắm quần áo, Sách La Định phát sầu rồi, đẩy xe của Bạch Hiểu Nguyệt mà cứ thế đi xem từng khúc vải hoa một.
Hiểu Nguyệt vừa xem lại vừa hỏi hắn: “Cái này được không? Có phải cái kia tốt hơn không? Ngươi thích cái nào?”.
Sách La Định bị quay đến mất cả phương hướng luôn, thầm than, mình đã tạo nghiệt gì để đến nỗi bị đày đọa đến độ phải đi chọn vải hoa với một đám cô nương thế này chứ.
Sách La Định ôm một đống quần áo đã chọn xong ra ngoài, đặt vào trong xe ngựa, ngồi xuống lấy hơi một cái thì thấy đối diện có quán trà, quyết định đi sang uống chén trà, nghỉ một lát rồi lại quay về tiếp tục chuyển quần áo.
Vào quán trà ngồi xuống rồi, Sách La Định ném hai nhân lạc vào miệng, còn đang nhai thì lại nghe thấy mấy đứa nhỏ bên đường vừa tung đá vừa hát đồng dao, hình như đang chơi trò gì đó.
Sách La Định uống trà nghe hát, mấy câu khác hắn không nghe rõ lắm, chỉ nghe được hai câu cuối, cái gì mà “con gái của tiên hoàng không phải ruột thịt, nương nương của tiên hoàng đi vụng trộm…”.
“Phụt…”. Ngụm trà Sách La Định vừa uống cũng phun cả ra ngoài, ngoáy tai nghe thật cẩn thận.
“Má ơi.”.
Sách La Định cúi đầu, thấy Trình Tử Khiêm đứng ở cái ghế bên cạnh cũng đang nghiêng tai nghe lời mấy đứa trẻ kia hát.
“Này, cháu bé.”. Trình Tử Khiêm đưa tay kéo một đứa trong số đó, hỏi: “Bài hát này ai dạy cháu?”.
Đứa bé kia ngẩn người, nhìn Trình Tử Khiêm: “Tất cả mọi người đều hát mà.”.
Sách La Định cùng Trình Tử Khiêm nhìn nhau một cái, mấy đứa nhỏ này nhìn khoảng ba bốn tuổi, có lẽ cũng không hiểu ý nghĩ của lời hát này, bài hát này nghe rất vần, trẻ con chỉ coi như một trò chơi mà thôi… Nhưng mà ai dạy bọn nó chứ? Bọn trẻ nhỏ như vậy mà cũng biết hát thì xem ra chuyện này cũng không phải mới xảy ra.
“Sách La Định.”.
Lúc này Nguyên Bảo Bảo chạy tới, mặt đỏ bừng: “Chúng ta chọn xong cả rồi, muốn nhờ ngươi ôm quần áo giúp, cả xe lăn của Hiểu Nguyệt nữa…”.
Nguyên Bảo Bảo còn cho nói xong thì cũng bị lời bài hát của mấy đứa nhỏ bên cạnh thu hút, ngoáy tai: “Cái gì?”.
“A, nhanh chóng mang về thôi.”. Sách La Định kéo Nguyên Bảo Bảo trở về cửa hàng quần áo, Nguyên Bảo Bảo vẫn đang chẳng hiểu gì ráo, gì mà “nương nương của tiên hoàng đi vụng trộm” chứ?
Lúc Sách La Định ôm quần áo lên xe, Trình Tử Khiêm đã cho đám trẻ kia ít tiền bảo chúng đi mua kẹo ăn đi, đừng hát ở xung quanh đây nữa.
Nhóm cô nương bọn Hiểu Nguyệt đi từ cửa hàng quần áo ra, bởi vì mua được nhiều váy áo yêu thích cho nên tâm trạng rất vui, Sách La Định sách xe lăn của Hiểu Nguyệt đặt lên xe ngựa. Lúc này hắn mới cảm giác được… không khí xung quanh hình như hơi kỳ lạ một chút.
Nam thanh nữ tú của thư quán Hiểu Phong đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, lúc ra ngoài bị vây xem cũng là chuyện bình thường, cho nên Sách La Định cũng không để ý lắm. Nhưng mà bây giờ nhìn lại mới phát hiện hình như không giống trước đây. Trước đây vẻ mặt người trên đường hầu hết đều là tò mò và hâm mộ, nhưng hôm nay… hình như còn chút tò mò chỉ trỏ giễu cợt, có người lại còn cười nữa.
Nhóm cô nương bọn Hiểu Nguyệt hoàn toàn không phát hiện ra có gì khác thường cả.
Các cô nương vừa mới vào trong xe ngựa, buông rèm xuống, Sách La Định cũng vừa ngồi xuống đầu xe thì không biết là ai lại hô lên một câu: “Nương nương của tiên hoàng đi vụng trộm…”.
Cả đám người cười ầm lên.
Sách La Định cau mày.
Các cô nương trong xe nghe không hiểu gì, nhưng mà cũng nghe thấy bên ngoài xôn xao lên.
“Làm sao vậy?”. Hạ Mẫn định ghé đầu ra xem một chút.
Nguyên Bảo Bảo đưa tay giữ màn xe lại, khẩn trương đến độ đôi mắt cũng trợn tròn.
Đường Nguyệt Yên đang xem đồ cũng có chút khó hiểu nhìn nàng: “Sao vậy?”.
“Không có… không có gì.”. Nguyên Bảo Bảo căng thẳng cái là lại nói lắp.
May mà lúc này xe ngựa đã bắt đầu đi.
Bởi vì Hiểu Nguyệt phải ngồi xe lăn cho nên tựa vào cửa sổ, ban nãy hình như nàng có nghe được câu nói “vụng trộm…” gì đó thì phải?
Đường Nguyệt Như không nghe rõ, nhưng mà mấy hôm nay nàng cũng cảm thấy là lạ, hình như luôn có người chỉ chỉ chỏ chỏ nàng thì phải.
***
Xe ngựa về đến thư quán Hiểu Phong, đám nha hoàn trong thư quán chạy ra ngoài giúp mang đồ vào.
Sách La Định tung người xuống ngựa thì thấy Bạch Hiểu Phong đi ra.
Hiểu Nguyệt vịn cửa sổ xe, hỏi: “Ca, nương về chưa?”.
Bạch Hiểu Phong gật đầu một cái: “Đi lâu rồi.”.
Hiểu Nguyệt thở phào.
Sách La Định nhấc xe lăn của nàng khỏi xe ngựa, nhìn xung quanh một chút, thấy có không ít người đi đường đều cười trộm chạy qua, cau mày – Qủa nhiên bị truyền ra rồi.
“Lão Sách.”.
Vừa mới đẩy xe lăn vào đến thư quán, Trình Tử Khiêm đã vọt đến sau lưng Sách La Định, hai ngón tay kéo hắn một cái, hất đầu sang một bên, ý như muốn nói – Qua kia nói chuyện đi!
Sách La Định giao xe lăn của Bạch Hiểu Nguyệt cho Bạch Hiểu Phong, theo Trình Tử Khiêm tới một bên, hỏi: “Tình hình thế nào?”.
“Bị truyền ra rồi, hình như từ khoảng mười ngày trước thì bắt đầu có trẻ con hát bài này, lời ca hơi khó hiểu nhưng lại rất vần, đại ý nói là tiên hoàng bị một vị nương nương đội cho cái mũ xanh lè. Tam công chúa Đường Nguyệt Như là do nương nương đó vụng trộm với một thị vệ sinh ra, tiên hoàng căn bản không có khả năng sinh con, nhưng lại không thể vạch trần cho nên mới phải ngậm đắng nuốt cay như vậy, từ lâu đã ban chết cho Hoàng hậu nương nương rồi, bản thân cũng vì tức giận mà chết.”.
Sách La Định cau mày: “Mười ngày trước đã bắt đầu truyền ra rồi sao? Nói vậy thì lúc đó cha con Sầm Miễn vẫn chưa vào thành phải không?”.
Tử Khiêm suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng không ai biết họ sẽ đến.”.
“Đã truyền ra lâu như vậy rồi à… khó trách sao Hoàng thượng lại phái thị vệ canh chừng Tam công chúa chặt như vậy.”. Sách La Định sờ cằm: “Lúc trước chẳng phải ngươi nói Hoàng hậu và Lệ phi phái người điều tra về thân thế của Tam công chúa à, ngươi là người có được tin tức đầu tiên… lúc này lại chứng minh tin tức đó là chính xác sao?”.
“Ngươi cũng cho rằng Lệ phi và Hoàng hậu phái người loan truyền tin tức này à?”.
Sách La Định suy nghĩ một chút, nhún vai một cái: “Nếu như là thật, như vậy có thể nói là muốn một chiêu vĩnh tuyệt hậu hoạn luôn rồi.”.
“Chuyện Hoàng hậu không sợ việc Sầm Miễn sẽ thích Nguyệt Như cũng dễ hiểu rồi.”. Trình Tử Khiêm bĩu môi: “Có chết thì Quế vương cũng sẽ không cho Sầm Miễn lấy Đường Nguyệt Như đâu. Bạch tướng cũng có chết cũng không cho Bạch Hiểu Phong lấy nàng… Tình hình của Tam công chúa bất ổn rồi đây! Tuổi nàng cũng không nhỏ nữa, vốn là Hoàng thành đệ nhất mỹ nhân, công chúa cao cao tại thượng thoắt cái lại biết thành cặn bã của hoàng gia rồi!”.
Hai người còn đang nói chuyện lại nghe thấy sau lưng có tiếng “xoảng” vang lên.
Quay đầu lại, thấy Sầm Miễn đứng sau lưng hai người bọn họ, hình như trong tay vốn đang cầm một chén trà, lúc này đã vỡ nát cả rồi.
Trình Tử Khiêm cùng Sách La Định nhìn nhau một cái, nhanh chóng nhìn quanh bên ngoài… may mà sau lưng chỉ có Sầm Miễn chứ không còn ai khác.
Sách La Định trừng Trình Tử Khiêm – Cũng tại lây bệnh của ngươi đấy, sao đi mà lại không gây ra tiếng động nào thế.
Trình Tử Khiêm bĩu môi – Công phu ngươi giỏi vậy, có người đứng ở phía sau ngươi cũng không biết mà còn mặt mũi nói ta sao.
“Các ngươi nói thật sao?”. Sầm Miễn lo lắng: “Ban nãy ta ở trên đường cũng nghe thấy mấy đứa nhỏ hát lung tung, chuyện này liên quan đến danh tiếng của Nguyệt Như tỷ tỷ, không bằng không chứng không được nói lung tung đâu!”.
Sách La Định thấy mặt mũi Sầm Miễn đỏ bừng, nhanh chóng bảo hắn hạ hỏa chút đi, từ từ bàn bạc, từ từ bàn bạc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook