Hiểu Lầm! Tôi Không Cố Ý Bỏ Trốn
-
Chương 24
Hạ Thụ phát hiện bảo vệ ở cửa không cho cậu đi ra ngoài.
Cậu vội gọi điện thoại cho Nhâm Nghị.
Nhâm Nghị chỉ nói: “Em cứ ở nhà đi, còn bệnh của con, em không cần lo lắng, anh tìm bác sĩ tư nhân rồi, bác sĩ sẽ nhanh tới.”
Lúc này Hạ Thụ mới hiểu được, ngày hôm qua Nhâm Nghị không nói đùa, mà thật sự muốn nhốt cậu lại.
Cậu vội la lên: “Không cần phiền phức như vậy, em đưa Tiểu Nhâm đi bệnh viện là được rồi.”
“Ngoan, nghe lời, anh sẽ trở về với em, nếu như em buồn thì xem tivi, lúc về anh sẽ mang cho em món sushi mà em yêu thích.”
Mấy năm qua nuôi con cần dùng rất nhiều tiền, đã lâu Hạ Thụ không ăn sushi, cậu không tự chủ nuốt nước miếng một cái, nhưng vẫn nói: “Tôi muốn về nhà, tôi sẽ không bỏ chạy nữa, nếu như anh muốn gặp tôi, anh có thể tới nhà tôi.”
Âm thanh Nhâm Nghị lạnh xuống, “Nơi này chính là nhà em.”
Hạ Thụ nghe giọng nói anh không vui, chỉ biết nói: “Vậy tôi cũng phải về thu dọn một chút đồ đạc.”
“Em đưa địa chỉ cho anh, em muốn cái gì thì nói cho anh, anh phái người đi lấy cho, quần áo cũng không cần mang theo, anh sẽ mua mới tất cả cho em.”
Hạ Thụ than nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Em lấy đồ đạc xong chẳng mấy chốc sẽ trở về.”
Nhâm Nghị ở bên kia điện thoại trầm mặc một lát, sau đó lạnh lùng nói: “Em cảm thấy anh còn tin em nữa sao?”
Sau đó anh liền cúp điện thoại.
Hạ Thụ nghe tín hiệu báo máy bận, để điện thoại di động xuống.
Cậu ngồi ở trên ghế sa lon cắn ngón tay, cậu biết hai lần trước ra đi không lời từ biệt khiến Nhâm Nghị không tin cậu nữa, câu cũng hiểu Nhâm Nghị đối với chuyện không cho cậu đi rất cố chấp.
Vậy có phải nói rõ cậu đối với Nhâm Nghị cũng rất quan trọng, Nhâm Nghị có phải là… Cũng có một chút yêu cậu?
Hạ Thụ không thể làm gì khác cứ như vậy ở lại, mỗi ngày chăm sóc Tiểu Nhâm cũng không tẻ nhạt. Tiểu Nhâm đối với căn biệt thự này tràn ngập tò mò, từ khi bé sinh ra đây là lần đầu tiên được ở một nơi rộng và đẹp như vậy, bé vui vẻ như một con chim nhỏ, ở trên sân cỏ tùy ý chạy trốn, chơi đùa.
Tiểu Nhâm đối với Nhâm Nghị cũng tràn ngập tò mò, có lẽ trời sinh là cha con, tuy rằng Nhâm Nghị thường không để ý đến bé nhưng bé vẫn rất yêu thích Nhâm Nghị, bé hay lén lút trốn ở một nơi nhìn Nhâm Nghị, ánh mắt tràn đầy khát vọng thân cận.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ ấy của con trai, Hạ Thụ đều rất đau lòng, có lúc kích động muốn nói cho Nhâm Nghị đây là con trai anh, nhưng mỗi lần cậu đều đúng lúc nhịn được.
Tuy rằng Nhâm Nghị đối với Tiểu Nhâm thờ ơ, thậm chí là tận lực lơ là, nhưng Nhâm Nghị lại không bạc đãi bé, anh bảo người mua thật nhiều đồ chơi đưa đến biệt thự, còn ở trên sân cỏ xây cho bé một cái thang trượt.
Tiểu Nhâm mỗi ngày chơi vui vẻ, Hạ Thụ lại rất bất đắc dĩ, chỉ có thể trước tiên thuận theo Nhâm Nghị, chờ Nhâm Nghị hết giận lại nói.
Nếu như cậu lần thứ ba không nói một tiếng bỏ đi, còn không biết Nhâm Nghị sẽ tạo ra chuyện gì nữa.
Mỗi ngày Nhâm Nghị đều trở về rất sớm để bên cạnh Hạ Thụ, sau khi về nhà một khắc cũng không chịu rời xa Hạ Thụ, nắm lấy cơ hội sẽ hôn Hạ Thụ, mỹ danh nói, bồi dưỡng tình cảm, thật ra là đã sớm yêu Hạ Thụ mất rồi.
Mỗi lần thấy Nhâm Nghị tự nhiên hôn mình như vậy, Hạ Thụ cũng không nhịn được hoài nghi anh thật sự là thẳng nam.
Nhâm Nghị còn tìm rất nhiều phim điện ảnh về đồng tính xem, anh nói muốn học tập làm sao yêu một người đàn ông.
Anh học rất nhanh, còn nhất định phải biến thành hành động, ngày hôm nay ở vách tường kabedon Hạ Thụ, ngày mai cưỡng hôn Hạ Thụ.
Hạ Thụ quả thực dở khóc dở cười, cậu thấy ánh mắt Nhâm Nghị si mê nóng rực, cũng không nhịn được cảm thấy Nhâm Nghị yêu mình, yêu điên cuồng.
Cậu vội gọi điện thoại cho Nhâm Nghị.
Nhâm Nghị chỉ nói: “Em cứ ở nhà đi, còn bệnh của con, em không cần lo lắng, anh tìm bác sĩ tư nhân rồi, bác sĩ sẽ nhanh tới.”
Lúc này Hạ Thụ mới hiểu được, ngày hôm qua Nhâm Nghị không nói đùa, mà thật sự muốn nhốt cậu lại.
Cậu vội la lên: “Không cần phiền phức như vậy, em đưa Tiểu Nhâm đi bệnh viện là được rồi.”
“Ngoan, nghe lời, anh sẽ trở về với em, nếu như em buồn thì xem tivi, lúc về anh sẽ mang cho em món sushi mà em yêu thích.”
Mấy năm qua nuôi con cần dùng rất nhiều tiền, đã lâu Hạ Thụ không ăn sushi, cậu không tự chủ nuốt nước miếng một cái, nhưng vẫn nói: “Tôi muốn về nhà, tôi sẽ không bỏ chạy nữa, nếu như anh muốn gặp tôi, anh có thể tới nhà tôi.”
Âm thanh Nhâm Nghị lạnh xuống, “Nơi này chính là nhà em.”
Hạ Thụ nghe giọng nói anh không vui, chỉ biết nói: “Vậy tôi cũng phải về thu dọn một chút đồ đạc.”
“Em đưa địa chỉ cho anh, em muốn cái gì thì nói cho anh, anh phái người đi lấy cho, quần áo cũng không cần mang theo, anh sẽ mua mới tất cả cho em.”
Hạ Thụ than nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Em lấy đồ đạc xong chẳng mấy chốc sẽ trở về.”
Nhâm Nghị ở bên kia điện thoại trầm mặc một lát, sau đó lạnh lùng nói: “Em cảm thấy anh còn tin em nữa sao?”
Sau đó anh liền cúp điện thoại.
Hạ Thụ nghe tín hiệu báo máy bận, để điện thoại di động xuống.
Cậu ngồi ở trên ghế sa lon cắn ngón tay, cậu biết hai lần trước ra đi không lời từ biệt khiến Nhâm Nghị không tin cậu nữa, câu cũng hiểu Nhâm Nghị đối với chuyện không cho cậu đi rất cố chấp.
Vậy có phải nói rõ cậu đối với Nhâm Nghị cũng rất quan trọng, Nhâm Nghị có phải là… Cũng có một chút yêu cậu?
Hạ Thụ không thể làm gì khác cứ như vậy ở lại, mỗi ngày chăm sóc Tiểu Nhâm cũng không tẻ nhạt. Tiểu Nhâm đối với căn biệt thự này tràn ngập tò mò, từ khi bé sinh ra đây là lần đầu tiên được ở một nơi rộng và đẹp như vậy, bé vui vẻ như một con chim nhỏ, ở trên sân cỏ tùy ý chạy trốn, chơi đùa.
Tiểu Nhâm đối với Nhâm Nghị cũng tràn ngập tò mò, có lẽ trời sinh là cha con, tuy rằng Nhâm Nghị thường không để ý đến bé nhưng bé vẫn rất yêu thích Nhâm Nghị, bé hay lén lút trốn ở một nơi nhìn Nhâm Nghị, ánh mắt tràn đầy khát vọng thân cận.
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ ấy của con trai, Hạ Thụ đều rất đau lòng, có lúc kích động muốn nói cho Nhâm Nghị đây là con trai anh, nhưng mỗi lần cậu đều đúng lúc nhịn được.
Tuy rằng Nhâm Nghị đối với Tiểu Nhâm thờ ơ, thậm chí là tận lực lơ là, nhưng Nhâm Nghị lại không bạc đãi bé, anh bảo người mua thật nhiều đồ chơi đưa đến biệt thự, còn ở trên sân cỏ xây cho bé một cái thang trượt.
Tiểu Nhâm mỗi ngày chơi vui vẻ, Hạ Thụ lại rất bất đắc dĩ, chỉ có thể trước tiên thuận theo Nhâm Nghị, chờ Nhâm Nghị hết giận lại nói.
Nếu như cậu lần thứ ba không nói một tiếng bỏ đi, còn không biết Nhâm Nghị sẽ tạo ra chuyện gì nữa.
Mỗi ngày Nhâm Nghị đều trở về rất sớm để bên cạnh Hạ Thụ, sau khi về nhà một khắc cũng không chịu rời xa Hạ Thụ, nắm lấy cơ hội sẽ hôn Hạ Thụ, mỹ danh nói, bồi dưỡng tình cảm, thật ra là đã sớm yêu Hạ Thụ mất rồi.
Mỗi lần thấy Nhâm Nghị tự nhiên hôn mình như vậy, Hạ Thụ cũng không nhịn được hoài nghi anh thật sự là thẳng nam.
Nhâm Nghị còn tìm rất nhiều phim điện ảnh về đồng tính xem, anh nói muốn học tập làm sao yêu một người đàn ông.
Anh học rất nhanh, còn nhất định phải biến thành hành động, ngày hôm nay ở vách tường kabedon Hạ Thụ, ngày mai cưỡng hôn Hạ Thụ.
Hạ Thụ quả thực dở khóc dở cười, cậu thấy ánh mắt Nhâm Nghị si mê nóng rực, cũng không nhịn được cảm thấy Nhâm Nghị yêu mình, yêu điên cuồng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook