Hiệp Nữ Khuynh Thành
-
Quyển 1 - Chương 28
Tất cả chuyện này n Ly đều biết rất rõ ràng, trái tim cô như rỉ máu, vương gia của cô đang tự hủy hoại chính mình, lẽ nào ngài ấy có thể trả giá nhiều như thế chỉ vì cô nương ấy? Hôm nay, cô nương không biết trời cao đất dày ấy lại đi đến Thực Nhân cốc, vương gia của cô cũng đi theo. Cô không thể để cô nương kia hủy hoại vương gia của cô! Tuyệt đối không!
Một làn chớp lóe mà đỏ xẹt qua không trung.
Lúc này thì Khuynh Thành đã đi đến trước Thực Nhân cốc, cô hít sâu một hơi chuẩn bị đi vào thì bỗng có một làn ánh đỏ xẹt qua, một cô gái mặc đồ đỏ xuất hiện trước mặt Khuynh Thành.
“Cô nương Lạc Nhi!”
Giọng cô gái không vui không buồn nhưng là Khuynh Thành vẫn nhận ra tia giận dữ trong đáy mắt cô gái mới xuất hiện.
“Cô nương nhận nhầm người rồi!”
n Ly hừ lạnh một tiếng, nhầm? Dù cho cô có hóa thành tro tôi cũng vẫn nhận ra. Vương gia của cô, nếu không vì cô ta thì vương gia của cô đâu đi vào con đường muôn kiếp không thể quay trở lại này? Nếu không vì cô thì vương gia đâu có trở nên trầm mặc ít lời như vậy?
“Cô nương Lạc Nhi, cô không nhận ra tôi nhưng tôi vẫn nhận ra cô!”
“Thế ư?”
“Lạc Nhi cô nương, nếu cô không muốn vương gia tiếp tục lầm lạc thì cô hãy uống thứ này đi!” n Ly nói rồi đưa cho Khuynh Thành một lọ sứ màu trắng.
Khuynh Thành chỉ thoáng đưa mắt nhìn rồi lại tiếp tục đi vào Thực Nhân cốc.
“Đứng lại đã!” n Ly lớn tiếng nói, tàn ảnh vừa nháng đã lại đứng trước mặt Khuynh Thành lần nữa.
Tốc độ rất nhanh! Khuynh Thành thầm tán thưởng, chỉ với tốc độ này Khuynh Thành đã không thể coi thường cô ta.
“Cô định thế nào?”
“Hãy uống lọ thuốc này đi! Tôi cho rằng cô cũng không muốn thấy vương gia phải...” n Ly ngập ngừng.
Cô gái này luôn miệng nói vương gia gì đó, nhưng là Khuynh Thành cô không hề quen biết với vương gia nào cả, lần nữa nhắc lại: “Cô nương nhầm người thật rồi, tôi là Diệp Khuynh Thành và tôi cũng không hề quen biết vương gia nào cả!”
Nghe Khuynh Thành nói vậy n Ly mới chợt nhớ ra, bây giờ cô đã đầu thai làm người trần, đã quên hết những chuyện trước kia, nghĩ ngợi một chút liền nói: “Thế thì cô biết Lam Tố chứ?”
Đây là lần đầu tiên n Ly gọi thẳng tên vương gia, trong lòng cũng có chút sợ sệt, giọng nói vì thế cũng trở nên e dè hơn. n Ly cũng từng khao khát có thể gọi vương gia của cô như thế, nhưng là cô không thể, vương gia mãi mãi xa xôi, cao vời vợi không thể với tới. Vương gia không thuộc về bất cứ ai thế nên đương nhiên cũng không thuộc về cô gái đứng trước mặt cô lúc này.
“Cô nói là... Lam Tố?”
“Cô có uống không?” giọng n Ly nhẹ như không nhưng lại mang theo ý muốn đe dọa.
“Muốn tôi chết thì ít ra cô cũng phải cho tôi một lý do tại sao và tại sao lại là vì Lam Tố chứ?” Khuynh Thành căng thẳng hỏi lại.
Nhận ra được sự căng thẳng đó của Khuynh Thành, n Ly càng thêm bực bội.
“Vương gia đang rất ổn, nhưng là nếu cô không biến mất thì rất nhanh vương gia cũng sẽ không ổn nữa.” n Ly lạnh lùng nguýt Khuynh Thành rồi nói tiếp, “Cô yên tâm, tôi cũng không bắt cô phải chết. Vương gia coi trọng cô như vậy, nếu tôi giết cô thì vương gia cũng sẽ không tha cho tôi.”
Khuynh Thành bất giác dâng lên nỗi nghi ngờ về thân phận của Lam Tố. Vương gia? Anh ấy là vương gia ở đâu mà toàn đi may về gió, chợt hiện rồi chợt biến. Khuynh Thành đã ngờ ngợ thân phận anh ấy không tầm thường, không ngờ lại là một vương gia. Xem ra, nếu cô muốn biết thêm về Lam Tố thì chỉ có thể moi từ cô gái này, mong sao cô ta đừng quá thông minh là được.
“Vương gia gì nhỉ? Anh ấy sao có thể là vương gia? Nếu anh ấy là vương gia thật hóa ra tôi lại là vương phi? Vả chăng, anh ấy cũng đâu coc vẻ gì là một vương gia?” Khuynh Thành nhớ lại hình ảnh Lam Tố cười cười bỡn cợt, đúng là cô không sao liên hệ anh với hình ảnh của một vương gia.
“Nếu cô dám bôi nhọ vương gia thì hãy coi chừng, tôi không thể hiểu nổi vì sao vương gia lại thích cô?” n Ly khó chịu nói.
“Cô nói thế thì anh ấy chắc là vương gia thật?” Khuynh Thành dò hỏi.
“Lại có chuyện vương gia giả hay sao?”
“Không biết anh ấy là vương gia của nước nào?” Khuynh Thành tiếp tục giả ngây hỏi.
“Hừ, những kẻ phàm trần như cô cũng dám dò la thân phận của vương gia à?” n Ly hừ lạnh nói.
Khuynh Thành thầm cười nhạt, đã bí hiểm kín đáo như thế thì sao cô lại ngố đến nỗi tiết lộ ra? Nhưng là Khuynh Thành đã đoán ra được phần nào, Lam Tố không phải người tu tiên. Anh có thể tùy hứng đưa ra tiên khí, nghĩ lại giờ cũng không còn khó hiểu nữa, một vài món tiên khí thì có đáng gì với một vương gia trên tiên giới? Nghĩ tới đây Khuynh Thành không khỏi đau xót, cô gái này luôn miệng gọi cô là Lạc Nhi cô nương. Kiếp trước cô là Diệp Khuynh Thành, kiếp này cũng vậy, vậy thì Lạc Nhi cô nương là ai? Thực ra Lam Tố thích cô hay là thích Lạc Nhi cô nương nọ? Chỉ sợ là Lam Tố thích thật sự là Lạc Nhi của anh ta, còn Khuynh Thành không may có gương mặt na ná khuôn mặt của Lạc Nhi cô nương.
Khuynh Thành bước đến gần n Ly, nhìn cô ta từ đầu đến chân rồi nhẹ giọng hỏi: “Cô thích Lam Tố?”
n Ly nghe Khuynh Thành hỏi vậy mặt bỗng chốc đỏ bừng. Vương gia vị thế cao như vậy sao có thể chấp nhận một nữ phù thủy nhỏ nhoi như cô đây.
“Chớ nói bậy!”
“Kìa, tôi thật lòng ái ngại cho cô đấy! Rõ ràng là cô thích anh ấy mà lại không dám thừa nhận? Chả trách sao anh ấy không thích cô!”
Khuynh Thành cố ý rút Tử thanh bảo kiếm ra huơ trước mặt n Ly nói. “Thôi tôi không nói chuyện với cô nữa! Tôi còn phải đi vào Thực Nhân cốc gột bỏ mùi lạ trên người để còn có thể xứng với anh ấy!”
Đôi mắt n Ly ánh lên tia đau khổ. Tử thanh bảo kiếm! Cô ta cầm Tử thanh bảo kiếm, xem ra lần này vương gia đã lún sâu thật rồi.
“Cô dù có gột rửa hết mùi lại cũng không thể xứng với vương gia.” n Ly đưa tay định đoạt lấy Tử thanh bảo kiếm trong tay Khuynh Thành. Nhưng là Khuynh Thành đã sớm đề phòng, cô rút kiếm ra chỉ là để thử xem thăm dò thôi, Khuynh Thành nhanh chóng thu lại Tử thanh bảo kiếm vào trong nhẫn không gian.
“Đưa ta Tử thanh!” đôi mắt n Ly đầy sát khí.
“Sao tôi phải đưa cho cô?”
“Ta nhắc lại, đưa Tử thanh bảo kiếm ra đây!” bộ áo đỏ của n n Ly phút chốc bay lên, mái tóc đen bỗng biến màu đỏ rực. Bốn bề nổi lên cuồng phong, sát khí cực mạnh bao trùm lấy Khuynh Thành. n Ly biết Khuynh Thành còn quá non tay so với cô nên cô thậm chí còn không xuất chiêu mà chỉ dùng sát khí vây hãm lấy.
Về phía Khuynh Thành, cô không ngờ Tử thanh bảo kiếm lại kích thích cô gái kia đến vậy đủ thấy lai lịch thanh kiếm này không hề đơn giản.
“Chắc cô không định giết tôi diệt khẩu chứ?” Khuynh Thành bình tĩnh hỏi.
...
Sát khí của n Ly vì câu hỏi của Khuynh Thành mà xẹp xuống, chẳng phải gì là vì lẽ gì, chỉ là Khuynh Thành đã khiến cô ta sửng sốt. Diệt khẩu? Cô dám sao?
“Sao cô không giết tôi?” Khuynh Thành vẫn không chịu buông tha.
n Ly chớp chớp mắt nhìn Khuynh Thành...
“Kìa, cô có ý gì thế? Có giết hay không? Có thì giết ngay đi cho tôi được dễ chịu.” Khuynh Thành vươn cổ ra như thể cô coi cái chết nhẹ như lông hồng.
....
“Tôi đã nói rồi, tôi không giết cô!” n Ly một lần nữa khẳng định.
“Thế thì cô định làm gì?” sắc mặt Khuynh Thành đột nhiên không ngừng biến đổi rồi chuyển qua khóc rưng rức. Một lần nữa n Ly lại bị Khuynh Thành làm cho sửng sốt.
“Xem ra... tôi bị lừa rồi...”
...
Một làn chớp lóe mà đỏ xẹt qua không trung.
Lúc này thì Khuynh Thành đã đi đến trước Thực Nhân cốc, cô hít sâu một hơi chuẩn bị đi vào thì bỗng có một làn ánh đỏ xẹt qua, một cô gái mặc đồ đỏ xuất hiện trước mặt Khuynh Thành.
“Cô nương Lạc Nhi!”
Giọng cô gái không vui không buồn nhưng là Khuynh Thành vẫn nhận ra tia giận dữ trong đáy mắt cô gái mới xuất hiện.
“Cô nương nhận nhầm người rồi!”
n Ly hừ lạnh một tiếng, nhầm? Dù cho cô có hóa thành tro tôi cũng vẫn nhận ra. Vương gia của cô, nếu không vì cô ta thì vương gia của cô đâu đi vào con đường muôn kiếp không thể quay trở lại này? Nếu không vì cô thì vương gia đâu có trở nên trầm mặc ít lời như vậy?
“Cô nương Lạc Nhi, cô không nhận ra tôi nhưng tôi vẫn nhận ra cô!”
“Thế ư?”
“Lạc Nhi cô nương, nếu cô không muốn vương gia tiếp tục lầm lạc thì cô hãy uống thứ này đi!” n Ly nói rồi đưa cho Khuynh Thành một lọ sứ màu trắng.
Khuynh Thành chỉ thoáng đưa mắt nhìn rồi lại tiếp tục đi vào Thực Nhân cốc.
“Đứng lại đã!” n Ly lớn tiếng nói, tàn ảnh vừa nháng đã lại đứng trước mặt Khuynh Thành lần nữa.
Tốc độ rất nhanh! Khuynh Thành thầm tán thưởng, chỉ với tốc độ này Khuynh Thành đã không thể coi thường cô ta.
“Cô định thế nào?”
“Hãy uống lọ thuốc này đi! Tôi cho rằng cô cũng không muốn thấy vương gia phải...” n Ly ngập ngừng.
Cô gái này luôn miệng nói vương gia gì đó, nhưng là Khuynh Thành cô không hề quen biết với vương gia nào cả, lần nữa nhắc lại: “Cô nương nhầm người thật rồi, tôi là Diệp Khuynh Thành và tôi cũng không hề quen biết vương gia nào cả!”
Nghe Khuynh Thành nói vậy n Ly mới chợt nhớ ra, bây giờ cô đã đầu thai làm người trần, đã quên hết những chuyện trước kia, nghĩ ngợi một chút liền nói: “Thế thì cô biết Lam Tố chứ?”
Đây là lần đầu tiên n Ly gọi thẳng tên vương gia, trong lòng cũng có chút sợ sệt, giọng nói vì thế cũng trở nên e dè hơn. n Ly cũng từng khao khát có thể gọi vương gia của cô như thế, nhưng là cô không thể, vương gia mãi mãi xa xôi, cao vời vợi không thể với tới. Vương gia không thuộc về bất cứ ai thế nên đương nhiên cũng không thuộc về cô gái đứng trước mặt cô lúc này.
“Cô nói là... Lam Tố?”
“Cô có uống không?” giọng n Ly nhẹ như không nhưng lại mang theo ý muốn đe dọa.
“Muốn tôi chết thì ít ra cô cũng phải cho tôi một lý do tại sao và tại sao lại là vì Lam Tố chứ?” Khuynh Thành căng thẳng hỏi lại.
Nhận ra được sự căng thẳng đó của Khuynh Thành, n Ly càng thêm bực bội.
“Vương gia đang rất ổn, nhưng là nếu cô không biến mất thì rất nhanh vương gia cũng sẽ không ổn nữa.” n Ly lạnh lùng nguýt Khuynh Thành rồi nói tiếp, “Cô yên tâm, tôi cũng không bắt cô phải chết. Vương gia coi trọng cô như vậy, nếu tôi giết cô thì vương gia cũng sẽ không tha cho tôi.”
Khuynh Thành bất giác dâng lên nỗi nghi ngờ về thân phận của Lam Tố. Vương gia? Anh ấy là vương gia ở đâu mà toàn đi may về gió, chợt hiện rồi chợt biến. Khuynh Thành đã ngờ ngợ thân phận anh ấy không tầm thường, không ngờ lại là một vương gia. Xem ra, nếu cô muốn biết thêm về Lam Tố thì chỉ có thể moi từ cô gái này, mong sao cô ta đừng quá thông minh là được.
“Vương gia gì nhỉ? Anh ấy sao có thể là vương gia? Nếu anh ấy là vương gia thật hóa ra tôi lại là vương phi? Vả chăng, anh ấy cũng đâu coc vẻ gì là một vương gia?” Khuynh Thành nhớ lại hình ảnh Lam Tố cười cười bỡn cợt, đúng là cô không sao liên hệ anh với hình ảnh của một vương gia.
“Nếu cô dám bôi nhọ vương gia thì hãy coi chừng, tôi không thể hiểu nổi vì sao vương gia lại thích cô?” n Ly khó chịu nói.
“Cô nói thế thì anh ấy chắc là vương gia thật?” Khuynh Thành dò hỏi.
“Lại có chuyện vương gia giả hay sao?”
“Không biết anh ấy là vương gia của nước nào?” Khuynh Thành tiếp tục giả ngây hỏi.
“Hừ, những kẻ phàm trần như cô cũng dám dò la thân phận của vương gia à?” n Ly hừ lạnh nói.
Khuynh Thành thầm cười nhạt, đã bí hiểm kín đáo như thế thì sao cô lại ngố đến nỗi tiết lộ ra? Nhưng là Khuynh Thành đã đoán ra được phần nào, Lam Tố không phải người tu tiên. Anh có thể tùy hứng đưa ra tiên khí, nghĩ lại giờ cũng không còn khó hiểu nữa, một vài món tiên khí thì có đáng gì với một vương gia trên tiên giới? Nghĩ tới đây Khuynh Thành không khỏi đau xót, cô gái này luôn miệng gọi cô là Lạc Nhi cô nương. Kiếp trước cô là Diệp Khuynh Thành, kiếp này cũng vậy, vậy thì Lạc Nhi cô nương là ai? Thực ra Lam Tố thích cô hay là thích Lạc Nhi cô nương nọ? Chỉ sợ là Lam Tố thích thật sự là Lạc Nhi của anh ta, còn Khuynh Thành không may có gương mặt na ná khuôn mặt của Lạc Nhi cô nương.
Khuynh Thành bước đến gần n Ly, nhìn cô ta từ đầu đến chân rồi nhẹ giọng hỏi: “Cô thích Lam Tố?”
n Ly nghe Khuynh Thành hỏi vậy mặt bỗng chốc đỏ bừng. Vương gia vị thế cao như vậy sao có thể chấp nhận một nữ phù thủy nhỏ nhoi như cô đây.
“Chớ nói bậy!”
“Kìa, tôi thật lòng ái ngại cho cô đấy! Rõ ràng là cô thích anh ấy mà lại không dám thừa nhận? Chả trách sao anh ấy không thích cô!”
Khuynh Thành cố ý rút Tử thanh bảo kiếm ra huơ trước mặt n Ly nói. “Thôi tôi không nói chuyện với cô nữa! Tôi còn phải đi vào Thực Nhân cốc gột bỏ mùi lạ trên người để còn có thể xứng với anh ấy!”
Đôi mắt n Ly ánh lên tia đau khổ. Tử thanh bảo kiếm! Cô ta cầm Tử thanh bảo kiếm, xem ra lần này vương gia đã lún sâu thật rồi.
“Cô dù có gột rửa hết mùi lại cũng không thể xứng với vương gia.” n Ly đưa tay định đoạt lấy Tử thanh bảo kiếm trong tay Khuynh Thành. Nhưng là Khuynh Thành đã sớm đề phòng, cô rút kiếm ra chỉ là để thử xem thăm dò thôi, Khuynh Thành nhanh chóng thu lại Tử thanh bảo kiếm vào trong nhẫn không gian.
“Đưa ta Tử thanh!” đôi mắt n Ly đầy sát khí.
“Sao tôi phải đưa cho cô?”
“Ta nhắc lại, đưa Tử thanh bảo kiếm ra đây!” bộ áo đỏ của n n Ly phút chốc bay lên, mái tóc đen bỗng biến màu đỏ rực. Bốn bề nổi lên cuồng phong, sát khí cực mạnh bao trùm lấy Khuynh Thành. n Ly biết Khuynh Thành còn quá non tay so với cô nên cô thậm chí còn không xuất chiêu mà chỉ dùng sát khí vây hãm lấy.
Về phía Khuynh Thành, cô không ngờ Tử thanh bảo kiếm lại kích thích cô gái kia đến vậy đủ thấy lai lịch thanh kiếm này không hề đơn giản.
“Chắc cô không định giết tôi diệt khẩu chứ?” Khuynh Thành bình tĩnh hỏi.
...
Sát khí của n Ly vì câu hỏi của Khuynh Thành mà xẹp xuống, chẳng phải gì là vì lẽ gì, chỉ là Khuynh Thành đã khiến cô ta sửng sốt. Diệt khẩu? Cô dám sao?
“Sao cô không giết tôi?” Khuynh Thành vẫn không chịu buông tha.
n Ly chớp chớp mắt nhìn Khuynh Thành...
“Kìa, cô có ý gì thế? Có giết hay không? Có thì giết ngay đi cho tôi được dễ chịu.” Khuynh Thành vươn cổ ra như thể cô coi cái chết nhẹ như lông hồng.
....
“Tôi đã nói rồi, tôi không giết cô!” n Ly một lần nữa khẳng định.
“Thế thì cô định làm gì?” sắc mặt Khuynh Thành đột nhiên không ngừng biến đổi rồi chuyển qua khóc rưng rức. Một lần nữa n Ly lại bị Khuynh Thành làm cho sửng sốt.
“Xem ra... tôi bị lừa rồi...”
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook