Hiệp Khách Vương Phi
-
Chương 33: Lễ Xảo Đồng
Tối đến, không khí trong kinh thành một mảnh vui mừng, lồng đèn thắp đỏ mọi nẻo đường, tiếng người ồn ào huyên náo trên các con phố nhộn nhịp. Trước kia, Doanh Mai là sát thủ luôn ẩn mình trong bóng tối, sau lại đi theo tướng quân ra biên cương, nàng chưa từng nghĩ lễ Xảo Đồng lại tràn đầy ấm áp như thế. Có thể vì khi đó chưa có người bên cạnh nắm tay bước đi cùng nàng.
Trên đường phố, các rạp hàng bầy biện trang hoàng, một đôi bích nhân dắt tay nhau mà đi, cả hai người mặc bạch y tình lữ. Nữ trong trẻo dịu dàng, nam mạnh mẽ ấp áp, sánh đôi bên nhau tự nhiên như trời đất tác hợp. Hai người đi tới đâu đều thu hút sự chú ý của dân chúng, không chỉ vì sắc đẹp tựa thiên tiên, mà còn vì không khí hài hòa ấm áp như thể thế giới chỉ thuộc về hai người, chỉ có hai người sánh đôi mới là sự thực, dân chúng xung quanh không ai nỡ lên tiếng phá vỡ bức tranh mỹ lệ đó, lẳng lặng mà nhìn.
Doanh Mai và Nam Cung Diệp đi được một đoạn liền gặp đoàn người Thái tử và sứ giả các nước. Hôm nay họ đều mặc thường phục, nhưng không thể che dấu hơi thở vương giả, nhân trung long phượng phát ra. Thái tử mặc áo màu vàng anh tuấn, Nam Cung Thành một bộ lam y tiêu sái, bên cạnh hắn, vị hồng y nữ tử yêu kiều đúng là Tống Tử Yên. Hoa Mạt Thư vẫn một bộ màu xanh nho nhã. Đông Phương Hoài không rời mình bộ tử y âm u, bên cạnh hắn là một nữ tử điềm đạm có lễ, hẳn là công chúa Bỉ San, nàng ta mặc một bộ màu xanh thanh nhã đứng một bên, quả không hổ là công chúa, phong phạm hơn hẳn người thường. Doanh Mai nhìn thấy một nữ tử lạ mặt nữa, nàng một thân hồng y đỏ rực, tiêu sái thoải mái, cả người phát ra một hơi thở hoang dã, không câu nệ tiểu tiết, người này hẳn là trưởng công chúa Nam Cương, Bách Lý Thiên Diệp. Doanh Mai là người giang hồ, đã quen với tính cách hào sảng phóng khoáng nên có hảo cảm với nàng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chào hỏi lẫn nhau xong, Doanh Mai và Nam Cung Diệp ra nhập đoàn người tiến vào đám đông dân chúng. Doanh Mai đi gần Hoa Mạt Thư bỏ lại cho hắn một câu: "Theo sát thái tử." Hoa Mạt Thư gật đầu, không nói gì.
Lễ Xảo Đồng có nhiều sạp hàng buôn bán, dân chúng còn tổ chức rất nhiều trò chơi ngay giữa đường phố. Doanh Mai đứng xem, nhịn không được hâm mộ, cuộc sống đơn giản vô lo như vậy mới tốt làm sao.
Đi được một lúc, Nam Cung Diệp liền kéo nàng sang một hướng khác. Dân chúng đông đúc, bị lạc nhau cũng là chuyện đương nhiên. Phía trước, Doanh Mai thấy bóng hình Vân Tiêu, hắn một tay cầm quạt phe phẩy phong lưu, một tay lựa đèn lồng trong sạp. Không biết hắn mua đèn lồng hay đi trêu ghẹo nữ tử nữa. Ơ, tên này không sợ Đông Phương Hoài à? Biết rõ hắn sẽ xuất hiện trong lễ Xảo Đồng mà còn nghênh ngang ra ngoài chơi như thế?
- Hắn nuôi chim xong rồi.
- Ồ.
Thế nên hắn có thời gian ra ngoài chơi à? Doanh Mai không tiếng động đến gần, không ngoài sự đoán, liền nghe thấy hắn đang thao thao bất tuyệt:
- Cô nương, chỉ có những người tâm tư tinh tế mới làm ra được chiếc đèn lồng khéo léo như này. Cô nương xem chỗ này... Ôi má ơi! Tổ tông của ta, Tam cô nương, cô đi đứng phát ra tiếng động cho ta nhờ có được không? Cứ thế này cô có thể hù chết ta đấy.
- Người có tâm tình nhỉ, không sợ bị đuổi giết nữa hả?
- Hừ, bản công tử phong lưu anh tuấn, đường đường chính chính, sao lại sợ kẻ tiểu nhân âm hiểm chứ. Bản công tử không thèm so đo với bọn chúng thôi có được không hả?
- Nuôi chim xong rồi?
- Xong, ơ, xong mới là lạ, còn lâu mới xong. Ngươi có biết để nuôi một con bồ câu đó tốn bao nhiêu công sức hay không, chúng ba năm mới trưởng thành, một năm chỉ đẻ một lần, như vậy....
- Đi theo dõi Nam Cung Thành cho ta.
Doanh Mai thật đau đầu với hắn. Thấy hắn còn muốn nói gì thêm bèn liếc mắt uy hiếp. Hừ, ít ra chiêu này còn có tác dụng. Còn không mau đi, ở đấy mà nhìn à? Dưới quyền uy thúc dục của nàng, cuối cùng hắn cũng cụp đuôi bước đi, ừ, ngoan ngoãn, ừ, nếu không lẩm bẩm thì sẽ ngoan ngoãn hơn. Doanh Mai quay người hướng Nam Cung Diệp:
- Đi đâu?
- Bên này.
Nói rồi hắn ôm Doanh Mai ẩn trong bóng đêm.
Trong một tòa trạch viện hẻo lánh, bên ngoài nhộn nhịp vui mừng nhưng nơi đây vẫn im ắng lạ thường. Doanh Mai còn nhạy cảm phát hiện ra cơ số ám vệ ẩn mình trong bóng tối. Sân viện có một cây hoàng lan lá non ít ỏi, đêm tối bao trùm lên đầu cành khẳng khiu. Dưới gốc cây một nam một nữ đang đứng. Nữ mặc hồng y duyên dáng, nam một thân tử y như tu la.
Nữ tử hồng y đó không ai khác chính là Tống Tử Yên, còn nam tử đang đứng quay lưng lại chính là Đông Phương Hoài. Không biết họ nói gì, được một lúc Tống Tử Yên quỳ xuống, bộ dáng vạn phần trung thành. Doanh Mai híp mắt, Tống Tử Yên quả thật là người của Đông Phương Hoài. Đã nhìn thấy tận mắt, Nam Cung Diệp nhanh chóng ôm Doanh Mai phi thân rời đi, không để bất kỳ ai phát hiện ra.
Thư phòng
- Bọn họ nói cái gì?
Dưới góc độ Doanh Mai chỉ nhìn thấy hình bóng hai người, không nghe thấy họ nói chuyện gì. Nam Cung Diệp lắc đầu.
- Võ công Đông Phương Hoài cũng không kém, ta không tiện tra xét.
Doanh Mai gật đầu, nếu để hắn phát hiện sẽ bứt dây động rừng. Hai người thảo luận một chút liền nghe thấy giọng Vân Tiêu ngoài cửa, một lúc sau hắn đẩy cửa bước vào.
- Thật là chán, thật là chán a, lễ Xảo Đồng của ta, bản công tử còn muốn chơi đâu?
- Tra được gì?
- Ha ha, hôm nay ta gặp một cảnh tượng thật thú vị, các ngươi biết tên Nam Cung Thành đi gặp ai không? Chính là em vợ tương lai của hắn Tống Tử Ngạn. Ta đã nói mà, trước kia gặp được Tống Tử Yên đã thấy quan hệ hai người này không bình thường rồi. Tam tiểu thư, cô nói xem, lễ Xảo Đồng hắn không đi cùng vị hôn thê của mình mà lại hẹn hò cùng em vợ, đây là muốn lấy cả hai à?
Kỳ thực tên Vân Tiêu này ngoài nói nhiều ra thì cũng khá được việc.
- Họ nói cái gì?
- Ai nha, ta làm sao biết được họ nói cái gì? Có điều tên Nam Cung Thành đưa cho Tống Tử Ngạn một thứ? Ngươi biết thứ đó là gì hay không? Xuân dược, xuân dược a. Cái tên Nam Cung Thành còn phải dùng đến cả xuân dược cơ đấy. Ta nói.... Này, này, ánh mắt của ngươi là ý gì hả? Ngươi đừng có nhìn ta như vậy có được không. Ta tuy phong lưu một tí, tuy không đứng đắn một tí nhưng không vô sỉ đến mức ép buộc nữ tử nhà lành đâu nhé.
- Được rồi, bạc đã được chuyển đến viện của ngươi rồi.
Hai mắt Vân Tiêu sáng bừng.
- Thật sao, hề hề, ta đi trước đây. A, sau này cần theo dõi ai cứ gọi ta nhé. Công phu nghe lén của ta là nhất đẳng đấy. Ô, ô, được rồi, cáo từ, cáo từ. Hề hề.
Doanh Mai cảm thấy xung quanh mình toàn những kẻ ham tiền, thế giới này không cho nàng lương thiện mà.
Vân Tiêu chưa bước ra khỏi cửa thì Thanh nhi bước vào, trên tay là khay trà xanh hoa nhài, mùi hương thơm ngát khiến cho công tử phong lưu phóng khoáng nào đó phải ngừng bước.
- Ôi, Thanh mỹ nữ, tài nghệ pha trà của Thanh mỹ nữ là nhất đẳng đó. Lại đây, lại đây, rót cho bản công tử một chén nào.
Thanh nhi đặt ấm trà xuống, dưới con mắt long lanh của Vân Tiêu rót một chén cho Doanh Mai, lại rót một chén cho Nam Cung Diệp. Xong, hết rồi, Thanh nhi bước ra khỏi thư phòng. Vân Tiêu không buồn, hắn sẽ không buồn đâu. Tự nhiên rót cho mình một chén trà, rồi lại tự nhiên ngồi xuống một bên. Hắn là con chó nhỏ bị bỏ rơi!
- Ấy, vương gia, ngươi cũng chơi cái thứ này ấy hả?
Doanh Mai nhìn bộ 72 hình xuân cung đồ trong tay Vân Tiêu mà da đầu run lên. Ánh mắt kỳ quái của hắn là ý gì hả?
- Chậc chậc, khẩu vị thật nặng, chậc chậc.
- Thả xuống. Đó là thứ đồ không dành cho cẩu độc thân.- Nam Cung Diệp nói.
Doanh Mai không khỏi giơ ngón tay cái lên với Nam Cung Diệp. Ta độc chết ngươi, cho ngươi lắm miệng này.
- Này, này, kể cả ta không xem hình thì cũng phải xem thủ pháp của chúng chứ. Thủ pháp này đã lâu không thấy rồi đấy. Ai nha, cái gì đây? Cảnh Thiên Tu? Ây, bức này này, Diệp Ngữ.
Doanh Mai và Nam Cung Diệp liếc nhau, một bên Vân Tiêu kể thêm vài cái tên nữa.
- Ngươi xem hiểu?
- Đương nhiên là hiểu, phàm nhân như các ngươi làm sao hiểu được sự thâm thúy trong đó.
Nam Cung Diệp nhìn Doanh Mai, chỉ có kẻ thiếu dây mới hiểu được suy nghĩ của kẻ động kinh. Doanh Mai đồng ý. Doanh Mai đưa cho hắn một tờ giấy.
- Ngươi viết lại đi.
Hừ, hừ, lại muốn bóc lột bản công tử sao? Ô, đừng có dùng ánh mắt đấy nhìn ta nữa, sẽ dọa chết người đấy. Được rồi, bản công tử đang vui. Vì số tiền trong viện kia, bản công tử cho các ngươi thấy bản lãnh của ta vậy.
Vân Tiêu cầm lấy bút lông bắt đầu viết. Một lúc sau, một danh sách tên hiện lên. Nam Cung Diệp cầm lên xem xét.
- Là những người đi theo Nam Cung Thành.
Doanh Mai không còn gì để nói. Hắn có cần cất giữ bằng cách biến thái như vậy không hả?
Trên đường phố, các rạp hàng bầy biện trang hoàng, một đôi bích nhân dắt tay nhau mà đi, cả hai người mặc bạch y tình lữ. Nữ trong trẻo dịu dàng, nam mạnh mẽ ấp áp, sánh đôi bên nhau tự nhiên như trời đất tác hợp. Hai người đi tới đâu đều thu hút sự chú ý của dân chúng, không chỉ vì sắc đẹp tựa thiên tiên, mà còn vì không khí hài hòa ấm áp như thể thế giới chỉ thuộc về hai người, chỉ có hai người sánh đôi mới là sự thực, dân chúng xung quanh không ai nỡ lên tiếng phá vỡ bức tranh mỹ lệ đó, lẳng lặng mà nhìn.
Doanh Mai và Nam Cung Diệp đi được một đoạn liền gặp đoàn người Thái tử và sứ giả các nước. Hôm nay họ đều mặc thường phục, nhưng không thể che dấu hơi thở vương giả, nhân trung long phượng phát ra. Thái tử mặc áo màu vàng anh tuấn, Nam Cung Thành một bộ lam y tiêu sái, bên cạnh hắn, vị hồng y nữ tử yêu kiều đúng là Tống Tử Yên. Hoa Mạt Thư vẫn một bộ màu xanh nho nhã. Đông Phương Hoài không rời mình bộ tử y âm u, bên cạnh hắn là một nữ tử điềm đạm có lễ, hẳn là công chúa Bỉ San, nàng ta mặc một bộ màu xanh thanh nhã đứng một bên, quả không hổ là công chúa, phong phạm hơn hẳn người thường. Doanh Mai nhìn thấy một nữ tử lạ mặt nữa, nàng một thân hồng y đỏ rực, tiêu sái thoải mái, cả người phát ra một hơi thở hoang dã, không câu nệ tiểu tiết, người này hẳn là trưởng công chúa Nam Cương, Bách Lý Thiên Diệp. Doanh Mai là người giang hồ, đã quen với tính cách hào sảng phóng khoáng nên có hảo cảm với nàng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Chào hỏi lẫn nhau xong, Doanh Mai và Nam Cung Diệp ra nhập đoàn người tiến vào đám đông dân chúng. Doanh Mai đi gần Hoa Mạt Thư bỏ lại cho hắn một câu: "Theo sát thái tử." Hoa Mạt Thư gật đầu, không nói gì.
Lễ Xảo Đồng có nhiều sạp hàng buôn bán, dân chúng còn tổ chức rất nhiều trò chơi ngay giữa đường phố. Doanh Mai đứng xem, nhịn không được hâm mộ, cuộc sống đơn giản vô lo như vậy mới tốt làm sao.
Đi được một lúc, Nam Cung Diệp liền kéo nàng sang một hướng khác. Dân chúng đông đúc, bị lạc nhau cũng là chuyện đương nhiên. Phía trước, Doanh Mai thấy bóng hình Vân Tiêu, hắn một tay cầm quạt phe phẩy phong lưu, một tay lựa đèn lồng trong sạp. Không biết hắn mua đèn lồng hay đi trêu ghẹo nữ tử nữa. Ơ, tên này không sợ Đông Phương Hoài à? Biết rõ hắn sẽ xuất hiện trong lễ Xảo Đồng mà còn nghênh ngang ra ngoài chơi như thế?
- Hắn nuôi chim xong rồi.
- Ồ.
Thế nên hắn có thời gian ra ngoài chơi à? Doanh Mai không tiếng động đến gần, không ngoài sự đoán, liền nghe thấy hắn đang thao thao bất tuyệt:
- Cô nương, chỉ có những người tâm tư tinh tế mới làm ra được chiếc đèn lồng khéo léo như này. Cô nương xem chỗ này... Ôi má ơi! Tổ tông của ta, Tam cô nương, cô đi đứng phát ra tiếng động cho ta nhờ có được không? Cứ thế này cô có thể hù chết ta đấy.
- Người có tâm tình nhỉ, không sợ bị đuổi giết nữa hả?
- Hừ, bản công tử phong lưu anh tuấn, đường đường chính chính, sao lại sợ kẻ tiểu nhân âm hiểm chứ. Bản công tử không thèm so đo với bọn chúng thôi có được không hả?
- Nuôi chim xong rồi?
- Xong, ơ, xong mới là lạ, còn lâu mới xong. Ngươi có biết để nuôi một con bồ câu đó tốn bao nhiêu công sức hay không, chúng ba năm mới trưởng thành, một năm chỉ đẻ một lần, như vậy....
- Đi theo dõi Nam Cung Thành cho ta.
Doanh Mai thật đau đầu với hắn. Thấy hắn còn muốn nói gì thêm bèn liếc mắt uy hiếp. Hừ, ít ra chiêu này còn có tác dụng. Còn không mau đi, ở đấy mà nhìn à? Dưới quyền uy thúc dục của nàng, cuối cùng hắn cũng cụp đuôi bước đi, ừ, ngoan ngoãn, ừ, nếu không lẩm bẩm thì sẽ ngoan ngoãn hơn. Doanh Mai quay người hướng Nam Cung Diệp:
- Đi đâu?
- Bên này.
Nói rồi hắn ôm Doanh Mai ẩn trong bóng đêm.
Trong một tòa trạch viện hẻo lánh, bên ngoài nhộn nhịp vui mừng nhưng nơi đây vẫn im ắng lạ thường. Doanh Mai còn nhạy cảm phát hiện ra cơ số ám vệ ẩn mình trong bóng tối. Sân viện có một cây hoàng lan lá non ít ỏi, đêm tối bao trùm lên đầu cành khẳng khiu. Dưới gốc cây một nam một nữ đang đứng. Nữ mặc hồng y duyên dáng, nam một thân tử y như tu la.
Nữ tử hồng y đó không ai khác chính là Tống Tử Yên, còn nam tử đang đứng quay lưng lại chính là Đông Phương Hoài. Không biết họ nói gì, được một lúc Tống Tử Yên quỳ xuống, bộ dáng vạn phần trung thành. Doanh Mai híp mắt, Tống Tử Yên quả thật là người của Đông Phương Hoài. Đã nhìn thấy tận mắt, Nam Cung Diệp nhanh chóng ôm Doanh Mai phi thân rời đi, không để bất kỳ ai phát hiện ra.
Thư phòng
- Bọn họ nói cái gì?
Dưới góc độ Doanh Mai chỉ nhìn thấy hình bóng hai người, không nghe thấy họ nói chuyện gì. Nam Cung Diệp lắc đầu.
- Võ công Đông Phương Hoài cũng không kém, ta không tiện tra xét.
Doanh Mai gật đầu, nếu để hắn phát hiện sẽ bứt dây động rừng. Hai người thảo luận một chút liền nghe thấy giọng Vân Tiêu ngoài cửa, một lúc sau hắn đẩy cửa bước vào.
- Thật là chán, thật là chán a, lễ Xảo Đồng của ta, bản công tử còn muốn chơi đâu?
- Tra được gì?
- Ha ha, hôm nay ta gặp một cảnh tượng thật thú vị, các ngươi biết tên Nam Cung Thành đi gặp ai không? Chính là em vợ tương lai của hắn Tống Tử Ngạn. Ta đã nói mà, trước kia gặp được Tống Tử Yên đã thấy quan hệ hai người này không bình thường rồi. Tam tiểu thư, cô nói xem, lễ Xảo Đồng hắn không đi cùng vị hôn thê của mình mà lại hẹn hò cùng em vợ, đây là muốn lấy cả hai à?
Kỳ thực tên Vân Tiêu này ngoài nói nhiều ra thì cũng khá được việc.
- Họ nói cái gì?
- Ai nha, ta làm sao biết được họ nói cái gì? Có điều tên Nam Cung Thành đưa cho Tống Tử Ngạn một thứ? Ngươi biết thứ đó là gì hay không? Xuân dược, xuân dược a. Cái tên Nam Cung Thành còn phải dùng đến cả xuân dược cơ đấy. Ta nói.... Này, này, ánh mắt của ngươi là ý gì hả? Ngươi đừng có nhìn ta như vậy có được không. Ta tuy phong lưu một tí, tuy không đứng đắn một tí nhưng không vô sỉ đến mức ép buộc nữ tử nhà lành đâu nhé.
- Được rồi, bạc đã được chuyển đến viện của ngươi rồi.
Hai mắt Vân Tiêu sáng bừng.
- Thật sao, hề hề, ta đi trước đây. A, sau này cần theo dõi ai cứ gọi ta nhé. Công phu nghe lén của ta là nhất đẳng đấy. Ô, ô, được rồi, cáo từ, cáo từ. Hề hề.
Doanh Mai cảm thấy xung quanh mình toàn những kẻ ham tiền, thế giới này không cho nàng lương thiện mà.
Vân Tiêu chưa bước ra khỏi cửa thì Thanh nhi bước vào, trên tay là khay trà xanh hoa nhài, mùi hương thơm ngát khiến cho công tử phong lưu phóng khoáng nào đó phải ngừng bước.
- Ôi, Thanh mỹ nữ, tài nghệ pha trà của Thanh mỹ nữ là nhất đẳng đó. Lại đây, lại đây, rót cho bản công tử một chén nào.
Thanh nhi đặt ấm trà xuống, dưới con mắt long lanh của Vân Tiêu rót một chén cho Doanh Mai, lại rót một chén cho Nam Cung Diệp. Xong, hết rồi, Thanh nhi bước ra khỏi thư phòng. Vân Tiêu không buồn, hắn sẽ không buồn đâu. Tự nhiên rót cho mình một chén trà, rồi lại tự nhiên ngồi xuống một bên. Hắn là con chó nhỏ bị bỏ rơi!
- Ấy, vương gia, ngươi cũng chơi cái thứ này ấy hả?
Doanh Mai nhìn bộ 72 hình xuân cung đồ trong tay Vân Tiêu mà da đầu run lên. Ánh mắt kỳ quái của hắn là ý gì hả?
- Chậc chậc, khẩu vị thật nặng, chậc chậc.
- Thả xuống. Đó là thứ đồ không dành cho cẩu độc thân.- Nam Cung Diệp nói.
Doanh Mai không khỏi giơ ngón tay cái lên với Nam Cung Diệp. Ta độc chết ngươi, cho ngươi lắm miệng này.
- Này, này, kể cả ta không xem hình thì cũng phải xem thủ pháp của chúng chứ. Thủ pháp này đã lâu không thấy rồi đấy. Ai nha, cái gì đây? Cảnh Thiên Tu? Ây, bức này này, Diệp Ngữ.
Doanh Mai và Nam Cung Diệp liếc nhau, một bên Vân Tiêu kể thêm vài cái tên nữa.
- Ngươi xem hiểu?
- Đương nhiên là hiểu, phàm nhân như các ngươi làm sao hiểu được sự thâm thúy trong đó.
Nam Cung Diệp nhìn Doanh Mai, chỉ có kẻ thiếu dây mới hiểu được suy nghĩ của kẻ động kinh. Doanh Mai đồng ý. Doanh Mai đưa cho hắn một tờ giấy.
- Ngươi viết lại đi.
Hừ, hừ, lại muốn bóc lột bản công tử sao? Ô, đừng có dùng ánh mắt đấy nhìn ta nữa, sẽ dọa chết người đấy. Được rồi, bản công tử đang vui. Vì số tiền trong viện kia, bản công tử cho các ngươi thấy bản lãnh của ta vậy.
Vân Tiêu cầm lấy bút lông bắt đầu viết. Một lúc sau, một danh sách tên hiện lên. Nam Cung Diệp cầm lên xem xét.
- Là những người đi theo Nam Cung Thành.
Doanh Mai không còn gì để nói. Hắn có cần cất giữ bằng cách biến thái như vậy không hả?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook