Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
-
Chương 32: Ngày thứ ba mươi hai làm bảo mẫu
Mặc dù có xây hồ nước trong nhà, cũng nằm gần nơi sinh hoạt hằng ngày của nhóm ấu tể, thế nhưng bởi vì không phải ấu tể thủy sinh nên cũng không quá hứng thú với chuyện nghịch nước, cho dù biết bơi cũng rất ít khi xuống ao nước.
Dù sao thì nhóm ấu tể trong phân hội đều là dạng ấu tể lông mao mềm mại, xuống nước lông sẽ ướt nhẹp dính bết vào người.
Sau khi bơi thì phải rung rung văng nước rồi chầm chậm chờ lông khô trở lại.
Bất quá thực sự mỗi lần thấy ấu tể lên bờ, Tạ Loan luôn cầm khăn lông đi tới gói ấu tể lại ôm vào lòng, sau đó giúp bé lau khô bọt nước.
Lau xong, Tạ Loan sẽ dùng thiết bị tương tự máy sấy giúp ấu tể sấy khô lông mao.
Toàn bộ quá trình cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Chủ yếu là vì phân hội chưa lắp đặt hệ thống tự hong khô lông nên cần bảo mẫu tự tay hoàn thành. Tạ Loan không ngại làm việc này, thế nhưng ấu tể thì không muốn làm phiền anh, một tuần chỉ bơi một hai lần mà thôi.
Cũng vì thế khoảng thời gian này Tạ Loan vẫn luôn lo lắng ấu tể nhân ngư sẽ cảm thấy cô độc, như vậy phương diện tâm lý của bé sẽ phát triển không tốt.
Lúc được thanh niên bế bổng lên, bốn chân không chạm đất làm ấu tể ma da có chiếc mai cứng như rùa đen không ngừng quơ quơ bốn cẳng chân ngắn ngủn.
Thẳng đến khi được thanh niên vững vàng ôm vào lòng, chân có chỗ đạp, ấu tể ma da mới ngoan ngoãn lại.
Tạ Loan bị động tác đạp chân của ấu tể chọc cười, nhịn không được cười khẽ.
Thế nhưng thấy ấu tể ma da hệt như rùa đen nhìn mình, còn ô ô kêu vài tiếng, Tạ Loan đưa tay xoa xoa lớp vỏ cứng của ấu tể, mỉm cười giải thích: “Không phải cười con.”
Nâng đầu lên, ấu tể ma da lắc lắc cái đuôi nhỏ, thực ngoan ngoãn hừ hừ đáp lại.
Thoạt nhìn cũng là bé ngoan.
Tạ Loan dùng ngón trỏ chọt chọt nhẹ lên lớp vỏ cứng của ấu tể trong lòng, tâm tình cũng tốt hơn hẳn.
Hai ấu tể ngoan như vậy hẳn sẽ rất dễ hòa hợp ở chung với nhau.
Một đường Tạ Loan ôm ấu tể ma da tới ao nước trong phòng, những bảo mẫu khác đang chăm sóc ấu tể khác đều có chút tò mò nhìn qua. Trước kia bọn họ chưa từng chăm sóc ấu tể ma da, bất quá bé ấu tể này thoạt nhìn rất ngoan, hẳn cũng không khó chăm sóc.
Vừa đi tới gần ao nước, Tạ Loan đã nhìn thấy ấu tể nhân ngư dưới ao nhô đầu lên, con ngươi xanh thẳm xinh đẹp nhìn về phía anh, không bao lâu sau liền bơi tới bên bờ.
“A~”
Chiếc đuôi cá đầy vảy băng lam ở dưới đáy nước nhẹ nhàng đong đưa, ấu tể nhân ngư đưa tay vịn bờ ao, phát ra âm thanh khe khẽ có chút khó nghe với thanh niên nhân loại.
Năng lực cảm quan của các chủng tộc ngoại tinh đặc biệt mạnh hơn nhân loại, ấu tể nhân ngư nhớ rất rõ tiếng bước chân của thanh niên nhân loại này, chỉ cần nghe thấy âm thanh nó liền biết đối phương tới.
Mơ hồ nghe thấy âm thanh của ấu tể nhân ngư, mặc dù âm tiết ấu tể phát ra rất đơn điệu nhưng cẩn thận lắng nghe, Tạ Loan vẫn có thể cảm nhận được tâm tình biến hóa của ấu tể.
Tỷ như tiếng kêu vừa nãy hẳn là biểu đạt vui sướng.
Nước trong ao trong suốt có thể nhìn thấy đáy, Tạ Loan vừa đi tới gần liền nhìn thấy chiếc đuôi đong đưa của ấu tể nhân ngư.
Còn có thể thấy chiếc giường vỏ sò màu trắng sữa xinh đẹp ở dưới đáy nước, mép giường còn có những hạt trân châu xinh xắn.
Tạ Loan mua chiếc giường này ở một cửa hàng chuyên bán vật dụng cho ấu tể ở trên tinh mạng, nghe nói ấu tể nhân ngư rất thích loại giường này, vì thế lúc đặt giường cho nhóm ấu tể trong phân hội, anh cũng mua một chiếc cho ấu tể nhân ngư.
Trước tiên ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đặt ấu tể ma da xuống bên cạnh bờ, Tạ Loan đưa tay xoa mái tóc ngắn màu vàng nhạt của ấu tể nhân ngư, ôn nhu nói: “Đây là bảo bảo mới vào ở phân hội chúng ta, nó gọi là Thác Đồ, sau này hai con có thể thường xuyên chơi với nhau.”
Nói xong, Tạ Loan xoa lớp vỏ cứng của ấu tể ma da đang ngẩng đầu nhìn mình, dùng giọng điệu ôn hòa tương tự nói: “Ấu tể nhân ngư này gọi là Già Nhĩ, hiện giờ nó chưa có năng lực rời khỏi nước… nếu có bé ngoan nào nguyện ý cùng chơi với nó, nó nhất định sẽ rất cao hứng.”
Tự nhận là bé ngoan, ấu tể ma da ô ô hừ hừ với thanh niên, sau đó chầm chậm bò tới trước, thành công bò vào ao nước trước khi bị lật ngửa.
Sau khi tiến vào nước, động tác của ấu tể ma da trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.
Ở trong nước không sợ bị lật, nó thử bơi tới gần ấu tể nhân ngư một chút, thử hừ hừ hai tiếng với đối phương, đó là phương thức biểu hiện hữu hảo với người khác của tộc ma da.
Lần đầu tiên ở trong phân hội Vân Bảo gặp chủng tộc thủy sinh giống mình, ấu tể nhân ngư liếc nhìn thanh niên nhân loại ở bên ao một cái, sau đó cũng học theo động tác của thanh niên vừa nãy, khẽ nâng tay đụng nhẹ lên lớp giáp cứng trên lưng ấu tể ma da… đồng thời cũng cố gắng phát ra một tiếng kêu nhỏ đáp lại, bắt đầu tiến hành trao đổi với đồng bạn mới.
Nhiệt độ trong ao hiện giờ biểu thị là mười tám độ, là Tạ Loan dựa theo bách khoa toàn thư về ấu tể để điều chỉnh.
Ấu tể tộc nhân ngư thích nhất là nhiệt độ này, suy tư một chút, Tạ Loan nhớ tộc ma da không có sở thích đặc biệt về nhiệt độ nước, không cần phải điều chỉnh.
Không gian ao nước trong phòng hiển nhiên lớn hơn chiếc ao nhỏ ngoài sân rất nhiều, để hai ấu tể bơi một vòng là hoàn toàn không thành vấn đề.
Bước đầu trao đổi khá ổn thỏa, Tạ Loan thấy tiểu nhân ngư dẫn ấu tể ma da tới đáy nước xem chiếc giường vỏ sò của mình, lại nhìn ấu tể ma da có hình dáng giống rùa con khẽ lay động cái đuôi nhỏ sau lưng, nhất thời cũng yên tâm hơn.
Tạ Loan ngồi xếp bằng bên cạnh ao nhìn hai ấu tể ở chung với nhau một hồi lâu, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm mới quay lại cùng những bảo mẫu khác chuẩn bị thức ăn cho ấu tể, xoa xoa cái chân có chút tê dại vì ngồi lâu, anh đứng dậy khỏi bờ ao.
Đang định xoay người thì Tạ Loan nhìn thấy ấu tể nhân ngư ở bên kia bơi đến trước mặt mình thì không khỏi dừng lại.
Ấu tể nhân ngư tựa hồ có chút vội vàng đưa tay tới, nắm lấy ống quần anh: “Pa…”
Ý tứ là muốn anh đừng đi, Tạ Loan có thể hiểu được, vì thế anh một lần nữa ngồi xổm xuống xoa xoa mái tóc ngắn vàng nhạt của bé, ôn hòa hỏi: “Sao vậy?”
Bàn tay nhỏ bé của ấu tể nắm rất chặt, không nghe thấy tiếng đáp lại, Tạ Loan liền trấn an bé: “Ta không đi.”
Nghe thấy câu này ấu tể nhân ngư lại phát ra một âm đơn, xác nhận thanh niên trước mắt tạm thời sẽ không đi, nó rốt cuộc cũng chậm rãi buông tay.
Sau khi buông tay, ấu tể nhân ngư nhanh chóng bơi xuống đáy nước, tới chiếc giường vỏ sò của mình ngừng lại vài giây rồi nhanh chóng bơi trở lại chỗ Tạ Loan.
“Pa—-” Vươn tay đưa tới trước mặt thanh niên, ấu tể nhân ngư cố gắng phát ra âm thanh lớn hơn một chút, đó cũng chính là âm đơn rõ ràng nhất mà ấu tể này từng phát ra.
Nhìn đôi tay bé xíu ở trước mặt, Tạ Loan nghĩ bé định đưa tinh thạch cho mình giống như lần trước, đang định ôn hòa nói bé đừng cố ý dụi mắt để lấy tinh thạch nữa thì anh có chút bất ngờ với món đồ trong tay bé.
Là… vảy sao?
Nhìn miếng vảy nhỏ màu băng lam trên tay ấu tể nhân ngư, Tạ Loan nhịn không được có chút sửng sốt.
Ấu tể rớt vảy sao?
Không kịp suy nghĩ vấn đề này, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi của ấu tể, Tạ Loan nhận lấy miếng vảy.
Này là tặng cho anh hoặc là muốn anh giữ giúp đi…?
Sau khi nhận lấy miếng vảy, Tạ Loan nhìn thấy phần đuôi của ấu tể nhân ngư ở dưới nước khẽ đong đưa một chút, dáng vẻ đặc biệt cao hứng.
Vô luận là muốn tặng cho anh hay nhờ anh giữ giùm, Tạ Loan cũng phải hảo hảo bảo quản.
Vừa vặn trước đó Tạ Loan vừa mua một chiếc hộp nhỏ để đựng tinh thạch mà ấu tể nhân ngư tặng mình, miếng vảy này vừa vặn có thể bỏ chung vào.
Lúc này ấu tể nhân ngư không cản anh rời đi nữa, Tạ Loan một lần nữa xoa mái tóc ngắn của bé, sau đó liền đi tới phòng sinh hoạt.
Cầm mấy bình nhỏ chuẩn bị pha sữa, lúc này Tạ Loan nghe thấy Hạ Kỳ hỏi: “A Loan, thứ sáng lấp lánh trong túi cậu là gì vậy?”
Từ góc độ của Hạ Kỳ thì vừa vặn có thể nhìn thấy trong túi áo thanh niên có một thứ gì đó trong suốt sáng lấp lánh, cô nhịn không được tò mò hỏi.
“Tiểu Già Nhĩ đưa vảy cho tôi.” Không nghĩ quá nhiều, Tạ Loan thành thật trả lời.
Già Nhĩ… ấu tể nhân ngư…
Vảy?
Mọi người ở xung quanh nghe thấy lời này đều đồng loạt sửng sốt, nếu bọn họ không nhớ nhầm thì ấu tể nhân ngư sẽ giao miếng vảy rụng đầu tiên của mình cho gia trưởng bảo quản.
Theo suy luận này thì… nói cách khác ấu tể nhân ngư kia xem thanh niên nhân loại này là gia trưởng??
Dù sao thì nhóm ấu tể trong phân hội đều là dạng ấu tể lông mao mềm mại, xuống nước lông sẽ ướt nhẹp dính bết vào người.
Sau khi bơi thì phải rung rung văng nước rồi chầm chậm chờ lông khô trở lại.
Bất quá thực sự mỗi lần thấy ấu tể lên bờ, Tạ Loan luôn cầm khăn lông đi tới gói ấu tể lại ôm vào lòng, sau đó giúp bé lau khô bọt nước.
Lau xong, Tạ Loan sẽ dùng thiết bị tương tự máy sấy giúp ấu tể sấy khô lông mao.
Toàn bộ quá trình cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Chủ yếu là vì phân hội chưa lắp đặt hệ thống tự hong khô lông nên cần bảo mẫu tự tay hoàn thành. Tạ Loan không ngại làm việc này, thế nhưng ấu tể thì không muốn làm phiền anh, một tuần chỉ bơi một hai lần mà thôi.
Cũng vì thế khoảng thời gian này Tạ Loan vẫn luôn lo lắng ấu tể nhân ngư sẽ cảm thấy cô độc, như vậy phương diện tâm lý của bé sẽ phát triển không tốt.
Lúc được thanh niên bế bổng lên, bốn chân không chạm đất làm ấu tể ma da có chiếc mai cứng như rùa đen không ngừng quơ quơ bốn cẳng chân ngắn ngủn.
Thẳng đến khi được thanh niên vững vàng ôm vào lòng, chân có chỗ đạp, ấu tể ma da mới ngoan ngoãn lại.
Tạ Loan bị động tác đạp chân của ấu tể chọc cười, nhịn không được cười khẽ.
Thế nhưng thấy ấu tể ma da hệt như rùa đen nhìn mình, còn ô ô kêu vài tiếng, Tạ Loan đưa tay xoa xoa lớp vỏ cứng của ấu tể, mỉm cười giải thích: “Không phải cười con.”
Nâng đầu lên, ấu tể ma da lắc lắc cái đuôi nhỏ, thực ngoan ngoãn hừ hừ đáp lại.
Thoạt nhìn cũng là bé ngoan.
Tạ Loan dùng ngón trỏ chọt chọt nhẹ lên lớp vỏ cứng của ấu tể trong lòng, tâm tình cũng tốt hơn hẳn.
Hai ấu tể ngoan như vậy hẳn sẽ rất dễ hòa hợp ở chung với nhau.
Một đường Tạ Loan ôm ấu tể ma da tới ao nước trong phòng, những bảo mẫu khác đang chăm sóc ấu tể khác đều có chút tò mò nhìn qua. Trước kia bọn họ chưa từng chăm sóc ấu tể ma da, bất quá bé ấu tể này thoạt nhìn rất ngoan, hẳn cũng không khó chăm sóc.
Vừa đi tới gần ao nước, Tạ Loan đã nhìn thấy ấu tể nhân ngư dưới ao nhô đầu lên, con ngươi xanh thẳm xinh đẹp nhìn về phía anh, không bao lâu sau liền bơi tới bên bờ.
“A~”
Chiếc đuôi cá đầy vảy băng lam ở dưới đáy nước nhẹ nhàng đong đưa, ấu tể nhân ngư đưa tay vịn bờ ao, phát ra âm thanh khe khẽ có chút khó nghe với thanh niên nhân loại.
Năng lực cảm quan của các chủng tộc ngoại tinh đặc biệt mạnh hơn nhân loại, ấu tể nhân ngư nhớ rất rõ tiếng bước chân của thanh niên nhân loại này, chỉ cần nghe thấy âm thanh nó liền biết đối phương tới.
Mơ hồ nghe thấy âm thanh của ấu tể nhân ngư, mặc dù âm tiết ấu tể phát ra rất đơn điệu nhưng cẩn thận lắng nghe, Tạ Loan vẫn có thể cảm nhận được tâm tình biến hóa của ấu tể.
Tỷ như tiếng kêu vừa nãy hẳn là biểu đạt vui sướng.
Nước trong ao trong suốt có thể nhìn thấy đáy, Tạ Loan vừa đi tới gần liền nhìn thấy chiếc đuôi đong đưa của ấu tể nhân ngư.
Còn có thể thấy chiếc giường vỏ sò màu trắng sữa xinh đẹp ở dưới đáy nước, mép giường còn có những hạt trân châu xinh xắn.
Tạ Loan mua chiếc giường này ở một cửa hàng chuyên bán vật dụng cho ấu tể ở trên tinh mạng, nghe nói ấu tể nhân ngư rất thích loại giường này, vì thế lúc đặt giường cho nhóm ấu tể trong phân hội, anh cũng mua một chiếc cho ấu tể nhân ngư.
Trước tiên ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đặt ấu tể ma da xuống bên cạnh bờ, Tạ Loan đưa tay xoa mái tóc ngắn màu vàng nhạt của ấu tể nhân ngư, ôn nhu nói: “Đây là bảo bảo mới vào ở phân hội chúng ta, nó gọi là Thác Đồ, sau này hai con có thể thường xuyên chơi với nhau.”
Nói xong, Tạ Loan xoa lớp vỏ cứng của ấu tể ma da đang ngẩng đầu nhìn mình, dùng giọng điệu ôn hòa tương tự nói: “Ấu tể nhân ngư này gọi là Già Nhĩ, hiện giờ nó chưa có năng lực rời khỏi nước… nếu có bé ngoan nào nguyện ý cùng chơi với nó, nó nhất định sẽ rất cao hứng.”
Tự nhận là bé ngoan, ấu tể ma da ô ô hừ hừ với thanh niên, sau đó chầm chậm bò tới trước, thành công bò vào ao nước trước khi bị lật ngửa.
Sau khi tiến vào nước, động tác của ấu tể ma da trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.
Ở trong nước không sợ bị lật, nó thử bơi tới gần ấu tể nhân ngư một chút, thử hừ hừ hai tiếng với đối phương, đó là phương thức biểu hiện hữu hảo với người khác của tộc ma da.
Lần đầu tiên ở trong phân hội Vân Bảo gặp chủng tộc thủy sinh giống mình, ấu tể nhân ngư liếc nhìn thanh niên nhân loại ở bên ao một cái, sau đó cũng học theo động tác của thanh niên vừa nãy, khẽ nâng tay đụng nhẹ lên lớp giáp cứng trên lưng ấu tể ma da… đồng thời cũng cố gắng phát ra một tiếng kêu nhỏ đáp lại, bắt đầu tiến hành trao đổi với đồng bạn mới.
Nhiệt độ trong ao hiện giờ biểu thị là mười tám độ, là Tạ Loan dựa theo bách khoa toàn thư về ấu tể để điều chỉnh.
Ấu tể tộc nhân ngư thích nhất là nhiệt độ này, suy tư một chút, Tạ Loan nhớ tộc ma da không có sở thích đặc biệt về nhiệt độ nước, không cần phải điều chỉnh.
Không gian ao nước trong phòng hiển nhiên lớn hơn chiếc ao nhỏ ngoài sân rất nhiều, để hai ấu tể bơi một vòng là hoàn toàn không thành vấn đề.
Bước đầu trao đổi khá ổn thỏa, Tạ Loan thấy tiểu nhân ngư dẫn ấu tể ma da tới đáy nước xem chiếc giường vỏ sò của mình, lại nhìn ấu tể ma da có hình dáng giống rùa con khẽ lay động cái đuôi nhỏ sau lưng, nhất thời cũng yên tâm hơn.
Tạ Loan ngồi xếp bằng bên cạnh ao nhìn hai ấu tể ở chung với nhau một hồi lâu, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm mới quay lại cùng những bảo mẫu khác chuẩn bị thức ăn cho ấu tể, xoa xoa cái chân có chút tê dại vì ngồi lâu, anh đứng dậy khỏi bờ ao.
Đang định xoay người thì Tạ Loan nhìn thấy ấu tể nhân ngư ở bên kia bơi đến trước mặt mình thì không khỏi dừng lại.
Ấu tể nhân ngư tựa hồ có chút vội vàng đưa tay tới, nắm lấy ống quần anh: “Pa…”
Ý tứ là muốn anh đừng đi, Tạ Loan có thể hiểu được, vì thế anh một lần nữa ngồi xổm xuống xoa xoa mái tóc ngắn vàng nhạt của bé, ôn hòa hỏi: “Sao vậy?”
Bàn tay nhỏ bé của ấu tể nắm rất chặt, không nghe thấy tiếng đáp lại, Tạ Loan liền trấn an bé: “Ta không đi.”
Nghe thấy câu này ấu tể nhân ngư lại phát ra một âm đơn, xác nhận thanh niên trước mắt tạm thời sẽ không đi, nó rốt cuộc cũng chậm rãi buông tay.
Sau khi buông tay, ấu tể nhân ngư nhanh chóng bơi xuống đáy nước, tới chiếc giường vỏ sò của mình ngừng lại vài giây rồi nhanh chóng bơi trở lại chỗ Tạ Loan.
“Pa—-” Vươn tay đưa tới trước mặt thanh niên, ấu tể nhân ngư cố gắng phát ra âm thanh lớn hơn một chút, đó cũng chính là âm đơn rõ ràng nhất mà ấu tể này từng phát ra.
Nhìn đôi tay bé xíu ở trước mặt, Tạ Loan nghĩ bé định đưa tinh thạch cho mình giống như lần trước, đang định ôn hòa nói bé đừng cố ý dụi mắt để lấy tinh thạch nữa thì anh có chút bất ngờ với món đồ trong tay bé.
Là… vảy sao?
Nhìn miếng vảy nhỏ màu băng lam trên tay ấu tể nhân ngư, Tạ Loan nhịn không được có chút sửng sốt.
Ấu tể rớt vảy sao?
Không kịp suy nghĩ vấn đề này, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi của ấu tể, Tạ Loan nhận lấy miếng vảy.
Này là tặng cho anh hoặc là muốn anh giữ giúp đi…?
Sau khi nhận lấy miếng vảy, Tạ Loan nhìn thấy phần đuôi của ấu tể nhân ngư ở dưới nước khẽ đong đưa một chút, dáng vẻ đặc biệt cao hứng.
Vô luận là muốn tặng cho anh hay nhờ anh giữ giùm, Tạ Loan cũng phải hảo hảo bảo quản.
Vừa vặn trước đó Tạ Loan vừa mua một chiếc hộp nhỏ để đựng tinh thạch mà ấu tể nhân ngư tặng mình, miếng vảy này vừa vặn có thể bỏ chung vào.
Lúc này ấu tể nhân ngư không cản anh rời đi nữa, Tạ Loan một lần nữa xoa mái tóc ngắn của bé, sau đó liền đi tới phòng sinh hoạt.
Cầm mấy bình nhỏ chuẩn bị pha sữa, lúc này Tạ Loan nghe thấy Hạ Kỳ hỏi: “A Loan, thứ sáng lấp lánh trong túi cậu là gì vậy?”
Từ góc độ của Hạ Kỳ thì vừa vặn có thể nhìn thấy trong túi áo thanh niên có một thứ gì đó trong suốt sáng lấp lánh, cô nhịn không được tò mò hỏi.
“Tiểu Già Nhĩ đưa vảy cho tôi.” Không nghĩ quá nhiều, Tạ Loan thành thật trả lời.
Già Nhĩ… ấu tể nhân ngư…
Vảy?
Mọi người ở xung quanh nghe thấy lời này đều đồng loạt sửng sốt, nếu bọn họ không nhớ nhầm thì ấu tể nhân ngư sẽ giao miếng vảy rụng đầu tiên của mình cho gia trưởng bảo quản.
Theo suy luận này thì… nói cách khác ấu tể nhân ngư kia xem thanh niên nhân loại này là gia trưởng??
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook