Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
-
Chương 199: Tiên sinh ôm cột xoay một vòng
Soạt!
Một con dao găm chợt tuột ra từ trong tay áo, Từ Hiền cầm ngược nó trong tay, nhún người một cái liền nhảy lên áp sát trần hang, kiếm khí tinh thuần truyền vào trong lưỡi dao, dễ dàng cắm nó ngập vào trong vách đá sát bên mình.
Hai chân đạp vào vách làm điểm tựa, một tay nắm chặt dao găm, Từ Hiền dễ dàng đu người giữa không trung, bắt đầu nghiên cứu cái trần hang ngay trên đầu mình.
Nếu là chừng một canh giờ trước, có lẽ Từ Hiền chỉ có thể bó tay bó chân, nhưng vào lúc này đây, dựa vào ánh mắt của một kẻ đào mỏ, Từ Hiền có thể nhận thấy được cái trần này có chỗ nào đó bất thường.
Điểm bất thường đầu tiên thì không cần ánh mắt của kẻ đào mỏ hắn cũng có thể nhìn ra, đó chính là nó quá bằng phẳng rồi, mặt dù trên bề mặt vẫn có chỗ gồ ghề, nhưng khi đưa tầm mắt lên gần ngang bằng với nó, Từ Hiền mới thấy ngoại trừ số ít những chỗ lồi ra hoặc lõm vào, nó chẳng khác gì một cái trần do người thợ tự mình đo đạc xây nên, hoàn toàn nằm song song với nền đất bên dưới.
Đưa tay quẹt đi một lớp tro bụi bám ở bên dưới, Từ Hiền áp sát mắt vào, nhìn rõ chân diện mục của bề mặt đá trên trần.
Hắn đưa ngón trỏ mơn trớn lên nó, sau đó lại dùng tay gõ mạnh vào mấy cái, cuối cùng lấy thêm một con dao găm khác ra, truyền kiếm khí bám vào thân dao rồi khoét một cái lỗ nhỏ trên trần, bắt đầu kiểm tra kết cấu bên trong lớp đá.
Nhãn lực có siêu phàm tới đâu thì Từ Hiền cũng phải thắp sáng một ngọn nến, dựa vào ánh lửa mới nhìn thấy được rõ ràng hình dạng bên trong lớp đá.
Người bình thường nhìn vào sẽ không có phát hiện gì, nhưng hắn lại khác.
‘Chỗ này từng có nước chảy qua?’ Một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Từ Hiền lập tức kề sát tai mình vào trần hang, nhưng đáng tiếc là không nghe ra chút động tĩnh nào.
‘Có lẽ nó quá dày.’ Hắn cũng không hề nản chí, vận vài phần kình lực vào tay rồi đấm nhẹ hai cái lên trần, ngoại trừ làm tro bụi rơi xuống thì chẳng thể khiến trần hang suy suyễn mảy may.
Bịch!
Rút con dao khỏi vách đá, Từ Hiền đặt chân lên mặt đất, trực tiếp ngồi trên cái trụ đá để suy tư.
‘Trong hầm mỏ phong bế thế này, mượn sức gió để khống chế cơ quan hoàn toàn không khả thi, nếu vậy chỉ có thể là nước mà thôi. Nhưng bằng cách nào…’
Từ Hiền ngửa mặt nhìn lên, hai mắt híp lại, tay trái đột ngột vận khí tung một chưởng lên trần, tay phải thì đưa ngang mặt, dùng y phục che đi ngũ quan của mình.
Hắn không dùng bao nhiêu lực, vậy nên chưởng kình chỉ có thể tạo ra một làn gió mạnh thổi cho đống tro bụi tích tụ trên trần bay mù mịt.
Được một lúc sau, chờ cho bụi bậm lắng xuống, Từ Hiền mới bỏ cánh tay che mắt xuống.
Nếu không có ánh sáng từ ngọn nến mới thắp, sợ là hắn lúc này cũng không nhìn thấy được một đường tròn cực kì mờ nhạt ở trên trần, vừa hay đối xứng với cái trụ đá mình đang ngồi.
Từ Hiền lập tức đứng dậy, hai tay khoanh lại trước ngực ra chiều suy tư, lúc thì ngẩng đầu nhìn lên, lúc thì cúi mặt nhìn xuống, trong đầu chợt sinh ra một vài ý nghĩ.
‘Nếu nó đã không thể xê dịch, vậy tác dụng của cái trụ này… là để chống đỡ trần hang? Bề mặt của nó nhẵn mịn như vậy, là có cao thủ kiếm đạo cố ý gọt đi, phá hủy cột trụ?’ Từ Hiền hỏi như không hỏi, bởi vì hắn đã đoán được câu trả lời.
“Đã như thế…” Từ Hiền dùng một cái thước dây tự chế đo đạc đường kính của trụ đá, sau đó lại xác định khoảng cách giữa nó và trần hang.
Làm xong hai chuyện này, hắn bèn lấy từ trong tay áo ra một khúc cây to, vì muốn làm nó cứng cáp hơn mà hắn còn dùng【Vạn Mộc Nguyên Hạp】chuyển hóa nó thành Tụ Linh Mộc, tiêu tốn thời gian gần một nén nhang.
Đến đây chắc ai cũng có thể đoán được Từ Hiền định làm gì. Đúng vậy, hắn định dùng khúc Tụ Linh Mộc này của mình để bù đắp phần trụ đá đã bị gọt mất trước đó.
Để tiết kiệm thời gian, thay vì tự mình bào chế, Từ Hiền có một biện pháp tốt hơn đó chính là dùng món kỳ vật mà hắn đạt được khi nghề【Thợ Rèn】đạt tới cấp độ năm.
__________________________________________________________________
Vật phẩm:【Thiên Công Phường】
Loại hình: Kỳ vật
Phẩm chất: Phổ thông
Nho nhỏ trong tay một nhà xưởng, thần binh bảo giáp có lạ gì.
*Chú: Thăng cấp nghề chế tạo【Thợ Rèn】giúp tăng cao phẩm chất của【Thiên Công Phường】
__________________________________________________________________
Chớp mắt một cái, trên tay Từ Hiền đã xuất hiện một cái đe nhỏ, đen thui thùi lùi, bề mặt không hề được trạm trổ bất cứ thứ gì, thậm chí còn có phần thô ráp, kích cỡ chỉ lớn chừng lòng bàn tay, hoàn toàn chẳng có gì bắt mắt để xưng là kỳ vật.
Bởi vì cái gọi là thần kỳ của nó đều giấu hết ở bên trong. Bên trong cái đe nhỏ bé này có ẩn chứa một tiểu thiên địa, hay nói chính xác là một nhà xưởng với đủ loại công cụ cần thiết mà chỉ Từ Hiền có thể tiến vào.
Đương nhiên cũng chỉ là dùng tinh thần tiến vào mà thôi,【Thiên Công Phường】cũng như rương chứa đồ, từ chối tiếp nhận người sống, hơn nữa ngoại trừ nguyên liệu rèn đúc, làm mộc ra thì những thứ khác nó cũng không chứa chấp, dù vậy thì vẫn giúp cho không gian trữ vật của Từ Hiền tiết kiệm được một vài ô chứa đồ.
Ý niệm xoay chuyển một cái, Từ Hiền lập tức phân một nửa tinh thần của mình tiến vào【Thiên Công Phường】, đi cùng với hắn còn có khúc Tụ Linh Mộc to bự mà hắn vừa mới chuyển hóa thành.
Chỉ để lại một phần tinh thần để cảnh giới thân thể, Từ Hiền lúc này giành phần lớn sự chú ý vào trong căn nhà xưởng thần kỳ của mình.
Trên đầu là trời xanh mây trắng, bốn phương là núi non hùng vĩ, sông dài, biển rộng, hai con đường lát đá dài chừng sáu trượng giao nhau ở giữa, phân bố các loại kiến trúc trong【Thiên Công Phường】ra thành bốn khu riêng biệt.
Tây Bắc là khu rèn đúc gọi Luyện Thiết Phòng với lò nung, lò tinh luyện, búa, đe, đá mài, khuôn đúc, hồ nước, v.v… đủ loại công cụ để Từ Hiền có thể làm việc.
Ở Tây Nam thì lại một chỗ nhà kho rộng lớn để hắn có thể chứa các loại nguyên liệu dù đã qua hay chưa qua tinh luyện, chỉ bằng một ý niệm là hắn có thể lấy bất cứ thứ gì chứa trong đó tới trên tay mình, không cần lãng phí thời gian đi qua đi lại.
Cũng theo kết cấu này, ở hai khu còn lại nằm tại hướng Đông Bắc và Đông Nam chính là khu làm mộc gọi Chế Mộc Phòng cùng với nhà kho chứa gỗ, cũng là nơi mà Từ Hiền muốn tìm đến sau khi【Thiên Công Phường】.
Đứng giữa ngã tư đường, Từ Hiền không chút chần chờ, nhanh chân bước vào Chế Mộc Phòng.
Làm việc ở【Thiên Công Phường】không tiêu hao thể lực mà tiêu hao tinh thần của Từ Hiền, hơn nữa còn bắt đầu tiêu hao từ lúc hắn vừa bước chân vào chỗ này, vậy nên hắn không muốn lãng phí thời gian vào chuyện ngắm trời ngắm đất.
…
Chưa tới nửa nén nhang sau đó, tinh thần của Từ Hiền đã trở về ngoại giới, thần sắc vẫn hồng hào như thường, không có vẻ gì là mệt mỏi. Cũng phải thôi, chuyện hắn cần làm chỉ là cưa cho đoạn Tụ Linh Mộc có được độ dài mà mình muốn, sau đó lại bào tròn nó cho khớp với đường kính của trụ đá.
Trong Chế Mộc Phòng có một cái máy tiện cột gỗ, tuy nó chạy bằng sức người, nhưng Từ Hiền cũng chỉ việc đứng quay tay một lúc là đã có được thành phẩm, chẳng những đường kính vừa khớp, đến cả bề mặt cũng được bào hết sức nhẵn mịn, mặc dù việc đó là không cần thiết.
Lấy cây cột làm bằng Tụ Linh Mộc ra khỏi tay áo, Từ Hiền ôm nó nhét vào giữa trần hang và cái trụ đá, quả nhiên vừa khớp, cái đường tròn mờ nhạt ở trên trần bao khít xung quanh phần đầu của cây cột, không thừa không thiếu một tẹo nào.
Từ Hiền nhìn cây cột với ánh mắt có phần hài lòng, cảm thấy bản thân mình thật là cơ trí. Nhưng chẳng lâu sau đó, nét mặt của hắn liền cứng lại.
‘Kế tiếp ta nên làm gì?’
Nhìn lên trần, ngó đến đường viền xung quanh cây cột gỗ của mình, lại nghĩ đến cái núm vặn điều khiển cơ quan môn, trong đầu Từ Hiền lập tức nhảy ra một chữ.
“Xoay?”
Có manh mối mới, ý nghĩ của hắn lập tức trở nên thông suốt.
‘Đúng rồi, cũng bởi vì phần trên của trụ đá có thể xoay được, cho nên người kia mới chém đứt, thậm chí là đã phá hủy nó hoàn toàn. Mục đích của y là không muốn kẻ khác biết được cơ quan mở khóa chỗ này.’
Bộp!
Đưa tay vỗ nhẹ lên cây cột, trong đầu Từ Hiền xuất hiện một vài giả thiết.
‘Nếu vậy, trước đó rất có thể đã có người vào đây thám hiểm, phát hiện bí mật này, cũng dùng biện pháp tương tự như ta để kích hoạt cơ quan, tìm được bảo tàng trong hầm mỏ?’
Vừa nghĩ tới đây, hắn liền lắc đầu phủ định: ‘Cũng không đúng, nếu đã lấy được bảo bối rồi, sao kẻ đó còn phải tiêu hủy dấu vết làm gì?’
‘Chỉ có hai khả năng, một là không có kẻ nào phát hiện được cơ quan mật thất, còn hai thì rất có thể là kẻ đó vẫn chưa lấy được bảo bối trong mật thất, vậy nên mới xóa bỏ vết tích để che giấu bí mật nơi đây, định chờ ngày tìm được lời giải cho câu đố trong mật thất lại đến?’
Mắt lộ tinh quang, Từ Hiền độc thoại thành tiếng: “Dựa vào mức độ bụi bám ở chỗ này, tỉ lệ xảy ra của khả năng một cao hơn rất nhiều, hơn nữa…”
Đưa hai tay ôm lấy cây cột Tụ Linh Mộc, xoay chuyển nó một cách chậm rãi, Từ Hiền chợt cười nhạt một tiếng, khẽ thốt: “…dù là khả năng nào đi nữa, thì cái gọi là bảo bối… vẫn còn nơi đây.”
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Cây cột gỗ xoay đúng một vòng, Từ Hiền vừa dứt lời, mặt đất dưới chân hắn bỗng nhiên rung động không ngừng, bụi bặm một lần nữa bay múa khắp nơi.
Dựa vào bản lĩnh võ công, Từ Hiền có thể dễ dàng giữ vững được thân mình. Nhưng chân mày hắn lại nhíu chặt, bởi Từ Hiền có cảm giác như mặt đất dưới chân hắn đang… chìm xuống?
Một con dao găm chợt tuột ra từ trong tay áo, Từ Hiền cầm ngược nó trong tay, nhún người một cái liền nhảy lên áp sát trần hang, kiếm khí tinh thuần truyền vào trong lưỡi dao, dễ dàng cắm nó ngập vào trong vách đá sát bên mình.
Hai chân đạp vào vách làm điểm tựa, một tay nắm chặt dao găm, Từ Hiền dễ dàng đu người giữa không trung, bắt đầu nghiên cứu cái trần hang ngay trên đầu mình.
Nếu là chừng một canh giờ trước, có lẽ Từ Hiền chỉ có thể bó tay bó chân, nhưng vào lúc này đây, dựa vào ánh mắt của một kẻ đào mỏ, Từ Hiền có thể nhận thấy được cái trần này có chỗ nào đó bất thường.
Điểm bất thường đầu tiên thì không cần ánh mắt của kẻ đào mỏ hắn cũng có thể nhìn ra, đó chính là nó quá bằng phẳng rồi, mặt dù trên bề mặt vẫn có chỗ gồ ghề, nhưng khi đưa tầm mắt lên gần ngang bằng với nó, Từ Hiền mới thấy ngoại trừ số ít những chỗ lồi ra hoặc lõm vào, nó chẳng khác gì một cái trần do người thợ tự mình đo đạc xây nên, hoàn toàn nằm song song với nền đất bên dưới.
Đưa tay quẹt đi một lớp tro bụi bám ở bên dưới, Từ Hiền áp sát mắt vào, nhìn rõ chân diện mục của bề mặt đá trên trần.
Hắn đưa ngón trỏ mơn trớn lên nó, sau đó lại dùng tay gõ mạnh vào mấy cái, cuối cùng lấy thêm một con dao găm khác ra, truyền kiếm khí bám vào thân dao rồi khoét một cái lỗ nhỏ trên trần, bắt đầu kiểm tra kết cấu bên trong lớp đá.
Nhãn lực có siêu phàm tới đâu thì Từ Hiền cũng phải thắp sáng một ngọn nến, dựa vào ánh lửa mới nhìn thấy được rõ ràng hình dạng bên trong lớp đá.
Người bình thường nhìn vào sẽ không có phát hiện gì, nhưng hắn lại khác.
‘Chỗ này từng có nước chảy qua?’ Một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Từ Hiền lập tức kề sát tai mình vào trần hang, nhưng đáng tiếc là không nghe ra chút động tĩnh nào.
‘Có lẽ nó quá dày.’ Hắn cũng không hề nản chí, vận vài phần kình lực vào tay rồi đấm nhẹ hai cái lên trần, ngoại trừ làm tro bụi rơi xuống thì chẳng thể khiến trần hang suy suyễn mảy may.
Bịch!
Rút con dao khỏi vách đá, Từ Hiền đặt chân lên mặt đất, trực tiếp ngồi trên cái trụ đá để suy tư.
‘Trong hầm mỏ phong bế thế này, mượn sức gió để khống chế cơ quan hoàn toàn không khả thi, nếu vậy chỉ có thể là nước mà thôi. Nhưng bằng cách nào…’
Từ Hiền ngửa mặt nhìn lên, hai mắt híp lại, tay trái đột ngột vận khí tung một chưởng lên trần, tay phải thì đưa ngang mặt, dùng y phục che đi ngũ quan của mình.
Hắn không dùng bao nhiêu lực, vậy nên chưởng kình chỉ có thể tạo ra một làn gió mạnh thổi cho đống tro bụi tích tụ trên trần bay mù mịt.
Được một lúc sau, chờ cho bụi bậm lắng xuống, Từ Hiền mới bỏ cánh tay che mắt xuống.
Nếu không có ánh sáng từ ngọn nến mới thắp, sợ là hắn lúc này cũng không nhìn thấy được một đường tròn cực kì mờ nhạt ở trên trần, vừa hay đối xứng với cái trụ đá mình đang ngồi.
Từ Hiền lập tức đứng dậy, hai tay khoanh lại trước ngực ra chiều suy tư, lúc thì ngẩng đầu nhìn lên, lúc thì cúi mặt nhìn xuống, trong đầu chợt sinh ra một vài ý nghĩ.
‘Nếu nó đã không thể xê dịch, vậy tác dụng của cái trụ này… là để chống đỡ trần hang? Bề mặt của nó nhẵn mịn như vậy, là có cao thủ kiếm đạo cố ý gọt đi, phá hủy cột trụ?’ Từ Hiền hỏi như không hỏi, bởi vì hắn đã đoán được câu trả lời.
“Đã như thế…” Từ Hiền dùng một cái thước dây tự chế đo đạc đường kính của trụ đá, sau đó lại xác định khoảng cách giữa nó và trần hang.
Làm xong hai chuyện này, hắn bèn lấy từ trong tay áo ra một khúc cây to, vì muốn làm nó cứng cáp hơn mà hắn còn dùng【Vạn Mộc Nguyên Hạp】chuyển hóa nó thành Tụ Linh Mộc, tiêu tốn thời gian gần một nén nhang.
Đến đây chắc ai cũng có thể đoán được Từ Hiền định làm gì. Đúng vậy, hắn định dùng khúc Tụ Linh Mộc này của mình để bù đắp phần trụ đá đã bị gọt mất trước đó.
Để tiết kiệm thời gian, thay vì tự mình bào chế, Từ Hiền có một biện pháp tốt hơn đó chính là dùng món kỳ vật mà hắn đạt được khi nghề【Thợ Rèn】đạt tới cấp độ năm.
__________________________________________________________________
Vật phẩm:【Thiên Công Phường】
Loại hình: Kỳ vật
Phẩm chất: Phổ thông
Nho nhỏ trong tay một nhà xưởng, thần binh bảo giáp có lạ gì.
*Chú: Thăng cấp nghề chế tạo【Thợ Rèn】giúp tăng cao phẩm chất của【Thiên Công Phường】
__________________________________________________________________
Chớp mắt một cái, trên tay Từ Hiền đã xuất hiện một cái đe nhỏ, đen thui thùi lùi, bề mặt không hề được trạm trổ bất cứ thứ gì, thậm chí còn có phần thô ráp, kích cỡ chỉ lớn chừng lòng bàn tay, hoàn toàn chẳng có gì bắt mắt để xưng là kỳ vật.
Bởi vì cái gọi là thần kỳ của nó đều giấu hết ở bên trong. Bên trong cái đe nhỏ bé này có ẩn chứa một tiểu thiên địa, hay nói chính xác là một nhà xưởng với đủ loại công cụ cần thiết mà chỉ Từ Hiền có thể tiến vào.
Đương nhiên cũng chỉ là dùng tinh thần tiến vào mà thôi,【Thiên Công Phường】cũng như rương chứa đồ, từ chối tiếp nhận người sống, hơn nữa ngoại trừ nguyên liệu rèn đúc, làm mộc ra thì những thứ khác nó cũng không chứa chấp, dù vậy thì vẫn giúp cho không gian trữ vật của Từ Hiền tiết kiệm được một vài ô chứa đồ.
Ý niệm xoay chuyển một cái, Từ Hiền lập tức phân một nửa tinh thần của mình tiến vào【Thiên Công Phường】, đi cùng với hắn còn có khúc Tụ Linh Mộc to bự mà hắn vừa mới chuyển hóa thành.
Chỉ để lại một phần tinh thần để cảnh giới thân thể, Từ Hiền lúc này giành phần lớn sự chú ý vào trong căn nhà xưởng thần kỳ của mình.
Trên đầu là trời xanh mây trắng, bốn phương là núi non hùng vĩ, sông dài, biển rộng, hai con đường lát đá dài chừng sáu trượng giao nhau ở giữa, phân bố các loại kiến trúc trong【Thiên Công Phường】ra thành bốn khu riêng biệt.
Tây Bắc là khu rèn đúc gọi Luyện Thiết Phòng với lò nung, lò tinh luyện, búa, đe, đá mài, khuôn đúc, hồ nước, v.v… đủ loại công cụ để Từ Hiền có thể làm việc.
Ở Tây Nam thì lại một chỗ nhà kho rộng lớn để hắn có thể chứa các loại nguyên liệu dù đã qua hay chưa qua tinh luyện, chỉ bằng một ý niệm là hắn có thể lấy bất cứ thứ gì chứa trong đó tới trên tay mình, không cần lãng phí thời gian đi qua đi lại.
Cũng theo kết cấu này, ở hai khu còn lại nằm tại hướng Đông Bắc và Đông Nam chính là khu làm mộc gọi Chế Mộc Phòng cùng với nhà kho chứa gỗ, cũng là nơi mà Từ Hiền muốn tìm đến sau khi【Thiên Công Phường】.
Đứng giữa ngã tư đường, Từ Hiền không chút chần chờ, nhanh chân bước vào Chế Mộc Phòng.
Làm việc ở【Thiên Công Phường】không tiêu hao thể lực mà tiêu hao tinh thần của Từ Hiền, hơn nữa còn bắt đầu tiêu hao từ lúc hắn vừa bước chân vào chỗ này, vậy nên hắn không muốn lãng phí thời gian vào chuyện ngắm trời ngắm đất.
…
Chưa tới nửa nén nhang sau đó, tinh thần của Từ Hiền đã trở về ngoại giới, thần sắc vẫn hồng hào như thường, không có vẻ gì là mệt mỏi. Cũng phải thôi, chuyện hắn cần làm chỉ là cưa cho đoạn Tụ Linh Mộc có được độ dài mà mình muốn, sau đó lại bào tròn nó cho khớp với đường kính của trụ đá.
Trong Chế Mộc Phòng có một cái máy tiện cột gỗ, tuy nó chạy bằng sức người, nhưng Từ Hiền cũng chỉ việc đứng quay tay một lúc là đã có được thành phẩm, chẳng những đường kính vừa khớp, đến cả bề mặt cũng được bào hết sức nhẵn mịn, mặc dù việc đó là không cần thiết.
Lấy cây cột làm bằng Tụ Linh Mộc ra khỏi tay áo, Từ Hiền ôm nó nhét vào giữa trần hang và cái trụ đá, quả nhiên vừa khớp, cái đường tròn mờ nhạt ở trên trần bao khít xung quanh phần đầu của cây cột, không thừa không thiếu một tẹo nào.
Từ Hiền nhìn cây cột với ánh mắt có phần hài lòng, cảm thấy bản thân mình thật là cơ trí. Nhưng chẳng lâu sau đó, nét mặt của hắn liền cứng lại.
‘Kế tiếp ta nên làm gì?’
Nhìn lên trần, ngó đến đường viền xung quanh cây cột gỗ của mình, lại nghĩ đến cái núm vặn điều khiển cơ quan môn, trong đầu Từ Hiền lập tức nhảy ra một chữ.
“Xoay?”
Có manh mối mới, ý nghĩ của hắn lập tức trở nên thông suốt.
‘Đúng rồi, cũng bởi vì phần trên của trụ đá có thể xoay được, cho nên người kia mới chém đứt, thậm chí là đã phá hủy nó hoàn toàn. Mục đích của y là không muốn kẻ khác biết được cơ quan mở khóa chỗ này.’
Bộp!
Đưa tay vỗ nhẹ lên cây cột, trong đầu Từ Hiền xuất hiện một vài giả thiết.
‘Nếu vậy, trước đó rất có thể đã có người vào đây thám hiểm, phát hiện bí mật này, cũng dùng biện pháp tương tự như ta để kích hoạt cơ quan, tìm được bảo tàng trong hầm mỏ?’
Vừa nghĩ tới đây, hắn liền lắc đầu phủ định: ‘Cũng không đúng, nếu đã lấy được bảo bối rồi, sao kẻ đó còn phải tiêu hủy dấu vết làm gì?’
‘Chỉ có hai khả năng, một là không có kẻ nào phát hiện được cơ quan mật thất, còn hai thì rất có thể là kẻ đó vẫn chưa lấy được bảo bối trong mật thất, vậy nên mới xóa bỏ vết tích để che giấu bí mật nơi đây, định chờ ngày tìm được lời giải cho câu đố trong mật thất lại đến?’
Mắt lộ tinh quang, Từ Hiền độc thoại thành tiếng: “Dựa vào mức độ bụi bám ở chỗ này, tỉ lệ xảy ra của khả năng một cao hơn rất nhiều, hơn nữa…”
Đưa hai tay ôm lấy cây cột Tụ Linh Mộc, xoay chuyển nó một cách chậm rãi, Từ Hiền chợt cười nhạt một tiếng, khẽ thốt: “…dù là khả năng nào đi nữa, thì cái gọi là bảo bối… vẫn còn nơi đây.”
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Cây cột gỗ xoay đúng một vòng, Từ Hiền vừa dứt lời, mặt đất dưới chân hắn bỗng nhiên rung động không ngừng, bụi bặm một lần nữa bay múa khắp nơi.
Dựa vào bản lĩnh võ công, Từ Hiền có thể dễ dàng giữ vững được thân mình. Nhưng chân mày hắn lại nhíu chặt, bởi Từ Hiền có cảm giác như mặt đất dưới chân hắn đang… chìm xuống?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook