Mềm mại, giống như bị điện giật làm trái tim nhẹ nhàng rung động.

Giống như mong ước của nhiều năm qua, bản thân anh xúc động không phải vì nụ hôn này mà là gì người anh đang hôn, người có sức lôi cuốn kỳ lạ làm anh sa vào.

Trương Linh Dật vô thức ôm chặt Vương Nghiễm Ninh, cảm giác ấm áp chân thật trong lồng ngực khiến anh dường như không thể khống chế bản thân được nữa, nỗi trống rỗng suốt bốn năm ròng đều được được lấp đầy bởi giây phút này.

Ngực kề ngực, cơ bụng kề cơ bụng… Khụ, bụng kề bụng.

Chỉ hận không thể hoàn toàn lấp đầy khoảng cách giữa hai người.

Răng môi giao nhau, thậm chí có thể nghe tiếng hai hàm răng chạm vào nhau.

Mà Vương Nghiễm Ninh ngay từ lúc đầu đã kinh ngạc đến mức quên cả phản ứng.

Nụ hôn càng sâu, nhưng lại trúc trắc không dám thăm dò sâu hơn, chỉ có thể dùng sức giày vò cánh môi màu đỏ kia.

Dai dẳng.

Cho đến khi không thể thở được nữa.

Đến khi tách ra, cả hai đều đỏ mặt mà thở hổn hển.

Lúc này muốn trốn tránh cũng không được nữa.

Mà Trương Linh Dật vốn cũng chẳng muốn che giấu nữa, khi mà Vương Nghiễm Ninh nói người cậu thích trong phòng HR không phải Hạ Ánh Sơ, lòng anh đã gõ trống kêu gào, mà ban nãy Vương Nghiễm Ninh cũng không đẩy anh ra.

“Thụ thụ, người trong phòng HR mà cậu thích, có phải là…” Trong đáy mắt đong đầy chờ mong, tưởng như có thể hòa tan được Vương Nghiễm Ninh: “Anh?”

Vương Nghiễm Ninh nhìn anh, nét hồng trên mặt dần biến mất, trong mắt toát ra vẻ ôn hòa vui vẻ như trước, sau đó nói: “Tôi chưa nói gì hết.”

“Anh mặc kệ, ý em là vậy chứ còn gì.” Trương Linh Dật nói xong lại muốn đến gần.

Vương Nghiễm Ninh nhẹ nhàng nhanh chóng thoát ra: “Chuyện của tôi, anh nói thì sao mà tính được.”

Có lẽ nỗi đau năm đó quá sâu sắc, khoảng thời gian dày vò lại dài đằng đẵng, để đến lúc sắp nghe được đáp án mình chờ mong, Vương Nghiễm Ninh không vội nói ra.

Giống như một hộp kẹo sô cô la nhân đậu phộng nhiều màu rực rỡ, có lẽ bạn không biết mình sẽ ăn phải vị gì[1], nhưng hương vị cuối cùng luôn rất ngọt ngào.

Huống chi lúc này đây, không hiểu sao, Vương Nghiễm Ninh chắc chắn mình đã ăn phải vị mà mình mong muốn nhất.

Trương Linh Dật nóng nảy, vòng tay ôm Vương Nghiễm Ninh lại mạnh thêm: “Thế nhưng mà, anh… yêu em.”

“Từ rất lâu rồi.” Trương Linh Dật nói, ánh mắt nhìn Vương Nghiễm Ninh mang theo chút mong chờ.

Đúng vậy, yêu cậu, đã từ lâu lắm rồi.

Kể từ khi bắt đầu bản hiệp nghị kia, trong mắt anh chỉ có mỗi người này, mỗi ngày nhìn thấy cậu cười, nhìn thấy cậu giận, nhìn cậu chơi xấu, nhìn cậu không thể làm gì mình.

Cậu bao dung, nhường nhịn tính vị kỷ của anh, cậu sống nhiệt tình, luôn tiến về phía trước, cậu thật thà lương thiện, đối xử với mọi người rất tốt, tất cả đều thu hút anh.

Có lẽ ban đầu chỉ đơn giản là yêu thích, dần dần, cảm giác yêu thích ấy lại không thể kiểm soát được nữa.

Ngay từ đầu đã không hiểu.

Giới tính là một chướng ngại lớn trước mắt, lại khiến anh không thể định nghĩa chính xác cảm giác xao động trong tim mình là gì.

Anh biết mình vốn không phải người đồng tính, cho nên đã đồng ý hẹn hò với La Tử Tuệ.

Nhưng ở Hạ Môn lại xảy ra rất nhiều chuyện, hoàn toàn vượt quá mối quan hệ giữa anh và Vương Nghiễm Ninh.

Trách nhiệm đối với La Tử Tuệ và trái tim mù mờ ngăn cản không cho anh suy nghĩ thêm.

Cho đến khi biết tin Vương Nghiễm Ninh đã đi Đài Loan.

Anh biết chuyện trao đổi sinh viên là một trong những dự án lớn của đại học F, giáo viên phụ đạo cũng từng hỏi anh có muốn đi không, nhưng vì anh đang học thêm ngành học phụ ở đại học[2], nếu thành sinh viên trao đổi, ngành học phụ sẽ không còn giá trị, cũng vì thế mà anh từ chối lời đề nghị của giáo viên phụ đạo.

Không ngờ Vương Nghiễm Ninh đi thật.

Nghĩ đến chuyện một năm không thể nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh, cảm giác mất mát đau đớn trong lòng khiến anh tưởng như chẳng thể thở nổi.

Anh biết rõ, cái gì gọi là tình cảm sẽ không che giấu mãi được.

Thế nhưng chuyện kế tiếp lại hoàn toàn vượt qua dự tính của anh, Vương Nghiễm Ninh cắt đứt liên hệ với tất cả mọi người.

Điện thoại không ai bắt máy, không lên QQ, mail không hồi đáp, đến nỗi số ở chỗ giáo viên phụ đạo cũng là số của cha mẹ cậu ấy.

Không ai biết làm sao để liên lạc với Vương Nghiễm Ninh.

Lúc đó cậu dường như đã biến mất.

Suốt một tháng ròng, anh đi tìm khắp nơi cách liên lạc với Vương Nghiễm Ninh, thậm chí còn xin giáo viên phụ đạo cho một suất đi Đài Loan nhưng danh sách đã định, bây giờ đã quá muộn.

Anh không nghĩ ra, vì sao Vương Nghiễm Ninh lại ra đi như vậy.

Những tưởng mình và cậu ấy tầm đó đã được gọi là bạn tốt rồi, vì sao cả một lời chào tạm biệt Vương Nghiễm Ninh cũng không nói?

Cho đến một tháng sau, La Tử Tuệ không chịu được nữa mà chia tay, Trương Linh Dật mới phát hiện thì ra đã lâu rồi mình không để tâm đến La Tử Tuệ.

Cũng bất giác nhận ra, bản thân mình đã yêu Vương Nghiễm Ninh.

Anh chưa bao giờ nói về chuyện yêu đương, nhưng có một người ảnh hưởng mình đến mức này, anh tuyệt sẽ không ngu ngốc cho rằng đó là tình cảm bạn bè.

Cho dù người ấy là nam.

Lần đầu tiên hút thuốc, chính là lần đó.

Sự trêu đùa lớn nhất của số phận đối với tình yêu không phải là yêu nhau rồi lại mất nhau, mà là sau khi mất đi rồi mới nhận ra thì ra mình đã yêu người ấy rất nhiều.

Vì vậy anh bắt đầu chờ đợi, khoảng thời gian dài đằng đẵng, một mực chờ đến kỳ trao đổi sinh viên kết thúc, tất cả sinh viên tham gia trao đổi đều đã trở về, nhưng cậu ấy lại không về.

Thậm chí bạn cùng kỳ trao đổi cũng không có cách nào liên lạc với Vương Nghiễm Ninh, chỉ lờ mờ biết Vương Nghiễm Ninh ở lại Đài Loan làm việc.

Bốn năm nói dài thì cũng không dài lắm, nhưng với những kỷ niệm trước mắt, lại bị phóng đại rất nhiều lần.

Mà điều đáng sợ nhất là, sự chờ đợi này, hoàn toàn không biết đến khi nào mới kết thúc.

May thay, cậu ấy trở về rồi.

Có lẽ nên nhào đến đánh cho cậu ta một trận.

Nhưng lại phát hiện mình vốn không thể.

Quan hệ của hai người là gì?

Nói về tình bạn, có lẽ anh còn chưa bằng Tôn Tư Dương.

Nhưng bất luận thế nào cũng không muốn buông người này ra.

Mặc cho dùng bất cứ cách gì, đầu tiên cứ giữ người này ở bên mình trước đã.

Nhưng mà bây giờ, Trương Linh Dật nhận ra, mình đã không thể thỏa mãn với tình trạng trước mắt, đến nỗi ghen tuông đều hiện hết lên mặt.

Tỏ tình, sẽ đánh dấu nhãn hiệu của mình lên người ta.

“Anh thật sự yêu em từ lâu lắm rồi.” Trương Linh Dật nhấn mạnh lại một lần nữa, trong ánh mắt anh lộ ra chút bất an.

“À, vậy sao?” Vương Nghiễm Ninh khẽ cười nói.

Câu nói mình chờ mong đã lâu, bây giờ chính tai nghe được, trong lòng không giấu nổi niềm vui lớn lao.

Nhưng vẫn lấy khuôn mặt bình tĩnh ra che giấu tiếng lòng kích động.

Thật ra cậu rất muốn hỏi Trương Linh Dật, anh nói lâu là bao lâu? Có lâu hơn thời gian tôi yêu anh không?

Cho đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ mình năm đó giống như một tên ngốc, đội mưa đi thổ lộ với người ta, vậy mà lại nhìn thấy cảnh kia.

Thời gian anh yêu tôi, nhất định không lâu như tôi yêu anh rồi.

Vương Nghiễm Ninh thừa nhận mình đang giận lẫy.

Mặc dù nghe không men lỳ lắm nhưng mình làm thụ bị giày vò lâu như vậy, tra tấn Trương Linh Dật một chút làm sao mà đủ!

Vì vậy cậu nhẹ nhàng đẩy Trương Linh Dật ra: “Để xem biểu hiện của anh thế nào đã.”

“Hả?” Trương Linh Dật: “???”



“Nè, thụ thụ, ăn một miếng xoài đi.” Trương Linh Dật mang vẻ mặt nhịn nhọt ghim một miếng xoài xí muội đưa đến miệng Vương Nghiễm Ninh.

Vương Nghiễm Ninh cuộn mình thành một cục nằm trên ghế sa lông chơi iPad, bên miệng chạm phải một miếng trái cây lạnh buốt liền tự nhiên há miệng ăn vào.

“Ngon không?” Trương Linh Dật nháy mắt nhìn Vương Nghiễm Ninh.

Vương Nghiễm Ninh còn chẳng buồn đưa mắt lên nhìn, gật đầu qua loa: “Ngon.”

Trong tủ lạnh có xoài ướp lạnh đã được gọt vỏ, cắt thành nhiều miếng nhỏ, lăn qua một lớp bột xí muội chua chua ngọt ngọt, là món ăn giải khát tuyệt vời, báu vật của mùa hè.

Từ khi Trương Linh Dật tỏ tình cùng với Vương Nghiễm Ninh, địa vị của anh trong nhà rớt xuống ngàn trượng, ngoại trừ những lúc mặt dày mày dạn cúi đầu khom lưng gạt cậu để chiếm tiện nghi, thỉnh thoảng còn phải nghĩ cách lấy lòng Vương Nghiễm Ninh, ví dụ như chuẩn bị món ăn ngon để dâng lên cho cậu vậy.

Trong lòng chua xót khôn cùng!

Sau khi tiến hành nghiên cứu các loại công và thụ, âm thầm dán một cái thuộc tính trước mặt mình —— tiện công!

Không được tiểu thụ coi trọng thì là tiểu công không đáng tiền nhất rồi!

Vương Nghiễm Ninh cũng không cố ý đả kích Trương Linh Dật, mặc dù cậu cũng rất thích cảm giác được Trương Linh Dật cưng chiều như thế này, nhưng lúc đầu cậu chỉ muốn Trương Linh Dật đợi hai ngày, không ngờ Trương Linh Dật tên này không tỏ tình thì thôi chứ đã tỏ rồi thì lại khiến người ta kinh ngạc, đến cả tiết tháo[3] cũng không cần nữa, mỗi ngày lẽo đẽo theo mình đòi chiếm tiện nghi.

Vương Nghiễm Ninh bị anh làm phiền, dứt khoát không khoan dung với anh ta nữa.

Không sai, muốn đối phó với loại mặt dày chiếm chín mươi phần trăm trong tổng số loài người, đó là phải lạnh lùng cao quý.

Trương Linh Dật nghĩ hoài không ra, rõ ràng mình đã vất hết tiết tháo rồi, tại sao trông thụ thụ lại còn thờ ơ hơn nữa vậy?

Chẳng lẽ mình đã đoán sai, thật ra thụ thụ vốn chẳng thích mình.

Vậy tại sao lúc đó cậu ấy không đẩy mình ra?

Với lại nếu như thụ thụ không có cảm giác với mình thật, anh sẽ bị cậu đánh thành đầu heo ngay!

Vậy tại sao bây giờ thụ thụ lại lạnh lùng như thế?

Trương Linh Dật người năm đó từng nhận học bổng nhưng khi đối mặt với chuyện tình cảm thì IQ lại trở về số âm.

“Thụ thụ, cuối tuần này chúng ta đi hẹn hò đi!” Tinh thần của trương Linh Dật cuối cùng cũng bùng nổ trước mặt Vương Nghiễm Ninh.

Vương Nghiễm Ninh vẫn không dời mắt khỏi trò chơi, nghe vậy liền giễu cợt: “Hai thằng đàn ông thì đi chơi thì có gì hay!”

Giới hạn của Trương Linh Dật dường như đã có bước đột phá mới, không hề ngần ngại nói: “Hai thằng đàn ông hẹn hò nhau mới tốt chứ, không giống như đi hẹn hò với bọn con gái chẳng khác nào lừa bịp. Nè nếu em hẹn hò với một cô gái, phải xách túi xách cho cô ta, đi mới hai bước đã than mệt, phải lẽo đẽo theo làm ô-sin, còn phải đi shopping nữa không biết chừng, nhiều đến đáng sợ! Nhưng nếu hẹn hò cùng anh thì khác, anh nguyện vì em xách túi xách, vì em làm ô-sin, vì em kính dâng ánh sáng và nhiệt huyết…”

Vương Nghiễm Ninh nghe anh nói mà nhức cả đầu, cuối cùng bất đắc dĩ đành ngẩng đầu nói: “Đi đâu?”

“Hả?” Trương Linh Dật đang muốn nói tiếp, lại bị câu hỏi của Vương Nghiễm Ninh làm giật mình.

“Không phải nói đi hẹn hò sao?” Mặt Vương Nghiễm Ninh như muốn nói anh mà giả vờ ngốc ông đây sẽ không đi nữa, “Định đi đâu?”

Trương Linh Dật nghe vậy lập tức bừng tỉnh, hưng phấn nói: “Anh đã chuẩn bị sẵn ba phương án rồi, chúng ta cùng chọnn nào.”

Lại còn đến ba phương án!

Vương Nghiễm Ninh xoắn xuýt nhìn Trương Linh Dật, bình thường anh ta không phải ngày nào cũng đi làm sao? Vì sao còn có thời gian làm mấy trò này?

Mà Trương Linh Dật đã hoàn toàn bị sự thật ‘Cuối cùng thụ thụ cũng đã đồng ý hẹn hò với mình’ mà hạnh phúc lâng lâng, hoàn toàn không nhận ra tâm tình phức tạp của Vương Nghiễm Ninh.

“Phương án một, đi xem phim, anh đã xem lịch chiếu phim rồi, sắp tới có một bộ phim bom tấn tên là‘Máu thịt văng tứ tung’, nghe nói phim rất hay rất thú vị…” Dứt lời Trương Linh Dật dường như vừa nhớ ra chuyện gì đó, anh mắt sáng ngời.

“Máu thịt văng tứ tung”? Đây không phải bộ phim được giới thiệu là phim kinh dị đẫm máu đó sao, rạp chiếu phim còn quảng cáo cái gì mà “Yêu cô ấy thì mang cô ấy đến xem ‘Máu thịt văng tứ tung’….

Trí nhớ tốt của Vương Nghiễm Ninh lại nhớ đến lúc lần đầu tiên hai đứa đi xem phim, Trương Linh Dật còn định nghĩa phim kinh dị là —— công cụ giúp các cặp đôi tán tỉnh nhau!

Vì thế Trương Linh Dật muốn xài lại chiêu cũ?

Vương Nghiễm Ninh lạnh lùng nhìn anh: “Tôi sẽ không dựa vào người anh đâu, anh đừng có ôm hy vọng!”

Tính toán của Trương Linh Dật bị đảo lộn, nghe vậy đành nói: “Vậy thì thôi, chúng ta chuyển sang phương án hai —— đi công viên nước!

Tốt nhất là đi cáp treo, sau đó ôm thụ thụ đang lo lắng mà mặt mày trắng bệch vào lòng trấn an, hình ảnh đừng hoàn hảo quá nha!

Vương Nghiễm Ninh im lặng nhìn Trương Linh Dật đang cười ngây ngô với không khí, không phải nói đi công viên nước sao? Sao lại phấn khích như thế?

Nhất định anh ta có mục đích khác không muốn cho ai biết, không thể không phòng bị!

Với cả cuối tuần công viên nước toàn bọn trẻ con nghịch ngợm, nghĩ lại thấy thật đáng sợ!

Vì vậy Vương Nghiễm Ninh bác bỏ không chút do dự: “Lớn đến tuổi này rồi còn đi công viên nước làm gì! Không đi!”

“Lại không đi à?” Trương Linh Dật mặt mày đau khổ nói, “Vậy thì chọn phương án cuối cùng vậy —— đi dạo vườn bách thú.”

Vương Nghiễm Ninh: “…”

Mặc dù nghe rất chán nhưng so với hai cái đầu tiên thì…

“Được, chọn cái này đi!” Vương Nghiễm Ninh giải quyết nhanh gọn lẹ.

Trương Linh Dật: “…”

Tại sao lại có hơi chút hối hận khi đề ra phương án đi vườn bách thú vậy ta.

Đứng giữa một đám chim bay cá nhảy mà nói yêu đương thì sẽ lãng mạn sao?

.

.

.

[1] Một câu thoại nổi tiếng trong bộ phim Forrest Gump: “Mama always said life was like a box of chocolates. You never know what you’re gonna get.” (Tạm dịch: Mẹ luôn nói cuộc đời như một hộp kẹo sô cô la, bạn không bao giờ biết mình sẽ ăn phải vị gì.)

[2] Ngành học phụ: cái này giống như chương trình đào tạo song ngành. Chương trình đào tạo song ngành là chương trình đào tạo mà bên cạnh ngành chính ban đầu đã chọn, sinh viên sẽ được học thêm một số học phần bổ trợ cho ngành thứ hai, đủ khả năng và kiến thức để làm việc ở cả hai ngành.

[3] Tiết tháo: khí tiết, danh dự và phẩm vị của con người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương