E hèm, người ta nói thời gian trôi nhanh như dòng nước, đảo mắt một cái đã qua bốn năm!

Trong một buổi chiều nắng nhẹ, bên ngoài phòng chờ máy bay của thành phố.

Có một người thanh niên hơi to béo, gương mặt còn non nớt không giấu nổi nét vui mừng, chống tay đứng giữa đám đông, lo lắng nhìn vào phòng chờ máy bay.

Lát sau, có một người thanh niên trông cao ráo, mặc trang phục bình thường, tay kéo va li, dáng dấp thảnh thơi nhẹ nhàng bước ra.

Vóc người anh ta rất cao, mặt mũi góc cạnh mà tuấn tú, chỉ đứng bừa ở cửa ra vào mà đã có một loại khí thế tự nhiên tỏa ra, khiến người ta không thể dời mắt.

Anh chàng to béo nhìn thấy liền gọi to một tiếng: “Vương Nghiễm Ninh.” rồi vội vàng chạy đến.

Vương Nghiễm Ninh nhếch miệng cười cười, nhoài người về phía trước ôm lấy Tôn Tư Dương.

“Lâu rồi không gặp.” Vương Nghiễm Ninh nói, giọng nói của cậu đã không còn trẻ trung như hồi thiếu niên mà trở nên trầm thấp và đầy từ tính.

“Lâu không gặp cái đầu cậu á!” Mặt Tôn Tư Dương đỏ gay, thở phì phò cho Vương Nghiễm Ninh một đấm, “Cái thằng khốn nạn này, không nói một tiếng đã chạy đi Đài Loan, đi một cái là bốn năm không thấy mặt mũi, cả số điện thoại cũng không để lại, nếu không phải tình cờ gặp cậu trên QQ, tớ đã tưởng rằng cậu bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi.”

“Ha ha~ Tớ bị người ngoài hành tinh bắt cóc thật mà~” Vương Nghiễm Ninh cười to hai tiếng, nhíu mày, vỗ vai Tôn Tư Dương nói, “Là cậu nên tớ mới nói đó nhe, cậu phải giữ bí mật cho tớ đó, thật ra tớ là hoàng tử Hakuna Matata[1], lúc trước hành tinh của tớ có chiến tranh, hoàng hậu mẹ tớ gửi tớ đến Trái đất, mấy năm trước chiến tranh kết thúc, tớ phải trở về thừa kế ngai vàng!”

“…” Tôn Tư Dương im lặng nhìn Vương Nghiễm Ninh, “Vậy bây giờ để tớ nên đưa cậu đến trung tâm nghiên cứu người ngoài hành tinh há?”

Vương Nghiễm Ninh nhún vai: “Không được, thân là một người ngoài hành tinh, tớ rất ít khi xuất hiện, cậu chỉ cần dẫn tớ đi ăn là được rồi.”

Tôn Tư Dương liếc mắt, cầm lấy va li của Vương Nghiễm Ninh rồi để sau cốp xe, nói: “Lên xe đi.”

“Ái chà, tự mua à? Ghê nha!” Vương Nghiễm Ninh nhíu mày, ngồi ghế cạnh tay lái, chiếc xe này dù không đắt tiền nhưng đối với một sinh viên mới tốt nghiệp ba năm như bọn họ, ở thành phố G có thể có một chiếc xe hơi thay vì đi bộ, chuyện đó đã rất đáng nể rồi.

“Đương nhiên sao mà bằng cậu được.” Tôn Tư Dương khịt mũi, nói: “Bây giờ cậu thành giám đốc Marketing của Phúc Mậu Khải Tư rồi…À, thành một vị vua người ngoài hành tinh mới đúng! Hừ, nếu lần này cậu về mà không liên lạc với tớ đầu tiên, tớ còn nghi ngờ không biết cậu có nhớ đến người bạn thân cùng phòng ký túc xá này, hay đang chuẩn bị cắt đứt quan hệ với tớ luôn nữa!”

“Đừng nói như vậy chứ~ Mặc dù tớ đã trở thành một người đàn ông thành đạt hào quang quanh mình, nhưng cũng không quên thằng bạn thân ngày xưa đâu!” Vương Nghiễm Ninh nháy mắt, đối với cơn giận của Tôn Tư Dương, cậu hoàn toàn có thể hiểu được, dù sao nếu bạn thân không nói một tiếng đã bỏ đi tận bốn năm không một tin tức, ai cũng sẽ trở mặt thôi.

Tính tình của Tôn Tư Dương được như vậy đã tốt lắm rồi.

Thế nhưng chuyện này lại chẳng thể giải thích rõ ràng, Vương Nghiễm Ninh đành phải vỗ vai Tôn Tư Dương để cậu ta bớt giận.

“Biến!” Tôn Tư Dương rít lên một tiếng, lại nói tiếp: “Cậu nói thật xem nào, vì sao lúc trước bỏ đi nhanh vậy, sau đó cũng chẳng liên lạc với tớ. Nếu không phải công ty điều cậu đến đây, dám chừng cậu sẽ không bao giờ trở về phải không?”

Đúng vậy, “chúng ta” bốn năm trước, lúc đang trong kỳ nghỉ đông, Vương Nghiễm Ninh đột nhiên sang Đài Loan, hoàn toàn không nói một lời tạm biệt với ai, sau đó dường như biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người ở đại học F, đổi số điện thoại, đóng cả hộp mail, QQ ít online, trong trường cũng không còn giữ thứ gì có thể liên lạc với cậu, ngay cả cha mẹ cậu ta cũng không nói.

Nếu như không phải dấu vết khi cậu ta sống ở đấy vẫn còn, Tôn Tư Dương thật muốn nghi ngờ mình có phải đã từng quen một người như thế không.

Hắn chưa từng trở mặt với Vương Nghiễm Ninh là vì mọi người cũng không thể liên lạc với cậu ta chứ không phải một mình Tôn Tư Dương.

Cho nên Tôn Tư Dương luôn cảm thấy, lúc ấy Vương Nghiễm Ninh quyết định như thế, nhất định là vì một nguyên nhân bất đắc dĩ gì đó.

Hắn vẫn kiên trì nhắn QQ cho cậu, vất vả lắm mới nhận được mấy lần hồi âm của cậu ta, nói mình vẫn mạnh khỏe, không gặp nguy hiểm gì.

Nhưng về nguyên nhân vì sao bỏ đi, cậu ta không bao giờ nhắc đến.

Vốn là sinh viên trao đổi chỉ một năm rưỡi, dù biết sau khi tốt nghiệp Vương Nghiễm Ninh vẫn sẽ ở lại Đài Loan làm việc, mặc dù công việc ở Phúc Mậu Khải Tư rất tốt, nhưng với năng lực của Vương Nghiễm Ninh, cho dù trở về Trung Quốc, muốn tìm việc ở một công ty tốt cũng không phải là chuyện khó.

Tôn Tư Dương không thể nào hiểu nổi quyết định của Vương Nghiễm Ninh.

May là, bây giờ cậu ta đã trở về.

Bốn năm không gặp, vẻ đẹp của Vương Nghiễm Ninh không thua gì lúc trước, thậm chí còn có chút quyến rũ tinh tế, càng ngày càng trở nên hấp dẫn hơn.

Tôn Tư Dương cũng đã tìm được một công việc ổn định, cuộc sống gia đình cũng tạm yên ổn.

Gặp lại Vương Nghiễm Ninh, hắn lại nhớ về những năm tháng ở trường đại học F, khoảng thời gian có Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật, phải nói là thời điểm náo nhiệt và huy hoàng nhất của đại học F.

Sau này Vương Nghiễm Ninh bỏ đi, Trương Linh Dật cũng im hơi lặng tiếng, thẳng đến khi tốt nghiệp, không còn nhìn thấy cảnh hai người cùng nổi giận ở đại học F nữa.

Tôn Tư Dương hơi xúc động.

“Thật ra cũng chẳng có gì đâu.” Vương Nghiễm Ninh nói, “Từ lúc đến Đài Loan thì bài tập rất nhiều, hôm nào tớ cũng thức đến nửa đêm, dường như chẳng còn thời gian đâu mà nghỉ ngơi, công việc sau này cũng vậy…”

Vương Nghiễm Ninh không nói dối, bốn năm trước, cậu gần như là chạy trốn đến Đài Loan, sau đó thay đổi tất cả phương thức liên lạc, cắt đứt mọi quan hệ với đại học F chỉ vì không muốn nghe thấy tin tức của Trương Linh Dật.

Để khiến mình lơ đi, cậu gần như ném mình vào việc học, cuối cùng tốt nghiệp loại xuất sắc.

Nhưng cậu và Tôn Tư Dương đều biết chuyện này không phải là lý do làm cậu không liên lạc với mọi người.

Mặc dù Tôn Tư Dương rất muốn biết lý do, nhưng cũng không đành bắt bẻ lý do vụng về của Vương Nghiễm Ninh. Hắn hiểu rất rõ Vương Nghiễm Ninh, nếu như cậu ta đã nói vậy, có nghĩa là không muốn nói.

Vì thế mà chủ đề ấy dừng lại.

Tôn Tư Dương lại hỏi: “Đúng rồi, Nghiễm Ninh, cậu còn nhớ Trương Linh Dật không?” Có thể nói Trương Linh Dật là đối thủ lớn nhất của Vương Nghiễm Ninh ở đại học F, Tôn Tư Dương tán chuyện về cậu ta chắc là Vương Nghiễm Ninh sẽ hứng thú lắm.

Vương Nghiễm Ninh đờ người, vờ như không quan tâm: “Tất nhiên là tớ nhớ, sao vậy?”

“Ngay sau khi cậu đến Đài Loan, Trương Linh Dật đã công khai hẹn hò với La Tử Tuệ, chuyện này cũng ầm ĩ hết một thời gian.” Hotboy của trường và đóa hoa của khoa Quản lí, cả hai đều là những nhân vật làm mưa làm gió, quả thật khiến mọi người đồn thổi một thời gian.

Mặc dù đã biết rõ mọi chuyện, nhưng khi nghe lại một lần nữa, trong lòng vẫn cảm thấy hơi nhoi nhói.

Tôn Tư Dương không cảm thấy điều kỳ lạ từ cậu, tiếp tục tán nhảm: “Nhưng mà không được bao lâu thì chia tay, chưa đầy một tháng nữa.” Tôn Tư Dương ở cùng phòng ký túc xá với Vương Nghiễm Ninh ba năm, nghe rất nhiều nhận xét tiêu cực về Trương Linh Dật, bây giờ hắn có thể thoải mái nói xấu Trương Linh Dật mà không cảm thấy áp lực.

“Chia tay à? Sao vậy?” Giọng Vương Nghiễm Ninh hơi lạ, cậu biết rõ Trương Linh Dật không phải người tùy tiện, khi quyết định ở bên một người hẳn là cậu ta phải cân nhắc nhiều lắm, đó cũng là lý do vì sao lúc trước cậu dứt khoát ra đi, bởi vì cậu nghĩ Trương Linh Dật hẳn là rất thích La Tử Tuệ, mà nếu đã như thế thì sao lại chia tay nhanh như vậy?

“Ai mà biết.” Tôn Tư Dương tiếp tục phá vỡ giới hạn của mình, “Woah, ha ha, bởi vậy mới nói, yêu đương cho lắm rồi cũng chia tay thôi!”

Vương Nghiễm Ninh chìm vào im lặng.

“Hmm, nhưng bây giờ thì cậu ta ổn rồi.” Tôn Tư Dương không đồng tình, “Bây giờ cậu ta đang làm quản lý nhân sự[2] ở công ty Huy Đế Quốc Tế ở Hoa Nam, công việc làm ăn rất tốt.” Nói xong liền liếc qua Vương Nghiễm Ninh, “May là bây giờ trông cậu cũng chẳng kém cậu ta.”

Tôn Tư Dương nghĩ đến thế, hai mắt liền sáng rực, lại nói công việc của hắn quá nhàm chán, chỉ mong ân oán lúc trước của Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật có thể tiếp tục phát triển!

Ha ha, các cậu cựu sinh viên, họp lớp lần sau chúng ta lại có chuyện để ngồi lê đôi mách rồi.

Vương Nghiễm Ninh nhẹ nhàng mỉm cười, không trả lời.

Qua bốn năm, mặc dù cậu không quan tâm đến Trương Linh Dật, nhưng cậu hiểu rõ cậu ta, thành công của cậu ấy nhất định không thua kém cậu.

Công ty Huy Đế Quốc Tế… cũng gần như là cùng ngành rồi!

Tôn Tư Dương đưa Vương Nghiễm Ninh đến khách sạn cất hành lý, sau đó cùng nhau ăn một bữa cơm rồi mới đi.

Vương Nghiễm Ninh trở về phòng của mình, đứng trên ban công của căn phòng nhìn ra ngoài, cao ốc trong thành phố G mọc lên san sát như rừng, tưởng như chưa từng thay đổi, nhưng lại thay đổi rất nhiều.

Trương Linh Dật có lẽ đang ở trong góc nào đó của thành phố rộng lớn này.

Hồi ức chôn sâu trong lòng lúc này dường như chẳng thể nào kiềm chế nổi, nhanh chóng thoát ra.

Vương Nghiễm Ninh hít một hơi thật sâu, cười khổ.

Dù rằng đã bỏ đi lâu như thế, nỗi nhớ tôi dành cho cậu, thì ra chưa từng thuyên giảm.

Điện thoại trong phòng reo, Vương Nghiễm Ninh trở vào xem, là một dãy số lạ.

“Alô” Vương Nghiễm Ninh nói, “Tôi là Vương Nghiễm Ninh, xin hỏi ai ở bên kia đầu dây thế ?”

Giọng nói trong điện thoại là một giọng nữ ngọt ngào: “Xin chào ngài Vương, tôi là Kelly, cố vấn phòng tài nguyên nhân lực của công ty săn đầu người[3] Khải Đặc, bây giờ ngài có thể tiếp điện thoại của tôi không ạ?”

Vương Nghiễm Ninh thoải mái ngồi tạm trên một chiếc ghế, nói: “Mời cô nói.”

Kelly bên đầu dây cười mấy tiếng trong như chuông bạc: “Tôi biết ngài Vương đây vừa được công ty Phúc Mậu Khải Tư điều về Trung Quốc, không biết quý ngài có hứng thú với vài cơ hội công việc tốt ở đại lục không?”

Vương Nghiễm Ninh: “Tôi vốn là người của thành phố S, sau này cũng muốn phát triển lâu dài ở đây, cô có thể nói thêm về cơ hội tốt đó không?”

“Vậy thì tốt quá.” Giọng nói của Kelly phấn khởi hẳn, “Bây giờ chúng tôi đang tìm người cho đợt tuyển dụng chức vụ quản lý thị trường của công ty Huy Đế Quốc Tế ở khu Hoa Nam, báo cáo trực tiếp cho giám đốc Marketing bên ấy, ngài có muốn cân nhắc thử không?”

Công ty Huy Đế Quốc Tế?

Vương Nghiễm Ninh giật mình, cười nói: “Có thể chứ, tôi rất hứng thú với công ty Huy Đế Quốc Tế, vậy đi, cô giải thích thêm về công việc ấy cho tôi, tôi sẽ đem sơ yếu lí lịch của tôi cho cô xem.”

“Ok, tôi sẽ gửi JD[4] vào hộp thư cho ngài, nếu ngài có thắc mắc gì có thể hỏi tôi.” Kelly nói.

Vương Nghiễm Ninh mở máy, và nhanh chóng nhận được mail của Kelly, cậu nhìn sơ qua một lượt, sau đó gửi lại bản sơ yếu lý lịch của mình.

Bốn năm là một khoảng thời gian rất dài, dài đến nỗi đủ cho tôi chỉnh đốn tâm tình, có thể mỉm cười khi gặp cậu.

.

.

.

___

[1] Hakuna Matata: Là một câu khẩu hiệu trong phim hoạt hình Timon & Pumbaa, vốn là một thành ngữ tiếng Bantu (ở Đông Phi) có nghĩa “Sống là không âu lo”, cũng có thể hiệu là “Không có vấn đề gì.”

[2] Từ gốc là “Quản lý HR”, HR là từ viết tắt của “Human Resource” tức là nguồn nhân lực.

[3] Săn đầu người: phiên dịch từ cụm từ tiếng Anh “Headhunting”. “Headhunting” và “Headhunter” là những cụm từ chỉ những người làm trong nhóm ngành Nhân sự (HR – Human Resource) chuyên đi săn chất xám, nhân tài theo các đơn đặt hành từ các công ty khách hàng hoặc cho chính công ty mình

[4] JD: bản mô tả công việc (Job Description), là một bảng kê có hệ thống các chức năng, nhiệm vụ của một vị trí nào đó trong tổ chức với việc được trao các quyền hạn nhất định nhằm giải quyết một hoặc một số chức năng, hoàn thành những nhiệm vụ, mục tiêu nào đó của tổ chức trong cả ngắn hạn và dài hạn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương