Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay
-
Chương 22
Làm gay ngày thứ mười bảy.
[ Cùng nhau nấu cơm, mặc cho ăn được hay không, mỉm cười ăn hết ]
“Thụ thụ, cậu định làm món gì vậy?” Trương Linh Dật vừa đẩy xe đẩy đựng đồ ăn vừa tò mò nhìn Vương Nghiễm Ninh đang chăm chú so sánh hai hộp thịt ba chỉ.
Đây là một siêu thị lớn gần nhà Trương Linh Dật, buổi sáng cả hai vừa thi xong, Trương Linh Dật đã dẫn Vương Nghiễm Ninh về nhà mình.
Vì hôm nay là ngày đi làm nên không có nhiều người, Trương Linh Dật thích chí đi lang thang khắp nơi, thuận tay cầm theo không ít đồ ăn. Dù sao hai ngày kế tiếp đều ở nhà, nên dự trữ nhiều đồ ăn một chút.
Nhưng mà bộ dáng của Vương Nghiễm Ninh lúc chọn đồ ăn thoạt nhìn có vẻ rất vụng về… Ặc, rất cẩn thận.
“Hừm hừm, tôi chuẩn bị làm một món quỷ thần đều khiếp sợ đây… thịt, ba, chỉ, xào, Tứ, Xuyên[1].” Vương Nghiễm Ninh nói xong, cuối cùng quyết định chọn một trong hai hộp thịt.
“O_O Đáng sợ vậy sao!” Trương Linh Dật rất bất ngờ, món thịt ba chỉ xào Tứ Xuyên dù không khó nấu nhưng muốn nấu cho ngon chẳng hề dễ dàng, không cẩn thận có thể làm thịt quá chín, lúc xào không được cho quá nhiều dầu, nguyên liệu cũng chẳng dễ chế biến, nhưng nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Vương Nghiễm Ninh, Trương Linh Dật cảm thấy mình vừa vì cậu ta chọn đồ ăn chậm mà xem thường Vương Nghiễm Ninh.
Dù Vương Nghiễm Ninh đi lòng vòng cả buổi để chọn đồ ăn nhưng vẫn chưa vừa ý.
Vì vậy cả hai mò mẫm đong đưa trong siêu thị hết một tiếng đồng hồ, cuối cùng Vương Nghiễm Ninh mua một hộp thịt ba chỉ, ớt, hành lá, gừng, tỏi đều là loại thượng hạng.
Những món Trương Linh Dật mua… chất đầy cả xe đẩy, hằng hà vô số.
Vương Nghiễm Ninh vừa nhìn Trương Linh Dật cho rau quả, thịt tươi và đồ ăn vặt vào túi bảo vệ môi trường vừa nhíu mày: “Cậu mua chi nhiều món dữ vậy? Định nấu hết sao?”
Trương Linh Dật chẳng buồn ngẩng đầu: “Không nấu thì mua làm gì? Chẳng lẽ cậu không định nấu mấy thứ cậu mua hả?”
Vương Nghiễm Ninh: “…” Ừm, hiểu rõ cách làm cũng coi như biết nấu rồi ha, cậu lẳng lặng sờ chiếc điện thoại trong túi áo, nghĩ đến công thức còn nằm gọn trong máy, cảm thấy an tâm đôi chút.
Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật đều là con một nhưng rõ ràng, tài nấu ăn của cả hai không thể đơn giản dùng từ “khác một trời một vực” để hình dung.
Nguyên nhân của sự khác biệt này đó là, trước giờ Vương Nghiễm Ninh luôn sống cùng cha mẹ, còn cha mẹ Trương Linh Dật thì luôn đi công tác ở nước ngoài.
Trương Linh Dật im lặng đứng một bên, nhìn Vương Nghiễm Ninh vụng về cắt trái ớt.
Sự thật chứng minh rằng, người đọc sách nhiều không chắc là kinh nghiệm cuộc sống cũng nhiều, ví dụ như Vương Nghiễm Ninh đây, mặc dù cách làm thịt ba chỉ xào cậu ta có thể xem trong sách hướng dẫn, nhưng thao tác thực tế, như cái nồi cái chén cái muôi hay cái chậu, thậm chí dao thái thịt, lại chẳng dễ dàng điều khiển như trong bản hướng dẫn kia. Cho dù cậu đã cẩn thận, tỉ mỉ mà cắt trái ớt nhưng vẫn tạo ra mấy vòng ớt lớn nhỏ không bằng nhau, cái nhỏ cái to.
Trương Linh Dật nhìn bàn bếp thê thảm vô cùng, cuối cùng không kìm được mà hỏi: “Có cần tôi cắt giúp cậu không?”
“Không cần!” Vương Nghiễm Ninh thẹn quá hóa giận, cảm thấy Trương Linh Dật như đang cười nhạo mình, vì vậy dùng sức cầm dao chặt xuống một cái thật mạnh, vốn muốn dùng khí thế mà chiến thắng, kết quả…
“Ôi mẹ ơi!” Vài miếng ớt văng trúng mắt cậu, Vương Nghiễm Ninh vội lấy tay dụi, vốn là một kẻ chẳng có kinh nghiệm nấu nướng, cậu làm sao biết được, lúc cắt ớt không thể dùng tay không dụi mắt.
“Ê đừng có lấy tay dụi!” Trương Linh Dật vội vàng nắm tay cậu lại, tiếc rằng đã quá muộn, vì vậy một giây sau, Vương Nghiễm Ninh cay mắt đến dậm chân: “Đệt, đệt, cay quá! Cay quá!”
Trương Linh Dật dở khóc dở cười trước bộ dáng ngớ ngẩn hiếm thấy của Vương Nghiễm Ninh, lắc đầu đẩy đầu cậu lại cạnh vòi nước: “Mau rửa mắt bằng nước sạch đi.”
Sau đó tự mình đi lấy một cái chén, cho một chút giấm vào chén nước rồi tìm một cái khăn mặt, nói: “Lại đây, để tôi lau mắt cho cậu.”
Vương Nghiễm Ninh ngẩng đầu từ vòi nước, đôi mắt đã hơi sưng đỏ, lòng Trương Linh Dật chợt thắt lại, nói nhẹ: “Đừng lấy tay đụng vào, để tôi lau cho cậu một chút là hết.”
Lập tức cầm khăn nhúng nước, cẩn thận lau mắt cho Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh nhắm mắt lại, làu bàu nói: “Sao mà cay dữ vậy, không khoa học chút nào!”
Chính mình không cẩn thận lại không biết xấu hổ mà đổ thừa cho khoa học!
Trương Linh Dật khinh bỉ trong thầm lặng, nhưng mà trông vẻ mặt khó chịu của Vương Nghiễm Ninh nên không nói ra.
Sau khi lau bằng nước giấm trắng, cuối cùng Vương Nghiễm Ninh cũng có thể mở mắt ra, dù còn hơi sưng đỏ nhưng không quá nghiêm trọng, vì vậy cậu lại xoa tay trở về bàn bếp.
Trương Linh Dật lo lắng nhìn cậu và… phòng bếp, nói: “Thụ thụ, có cần tôi nấu tiếp không?”
“Đương nhiên là không!” Vương Nghiễm Ninh khẽ nói, “Nếu như cậu dám xem thường tôi, tôi nhất định sẽ nấu ra một món ngon kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu đấy!” Dù gì cũng đã bỏ thời gian download sách dạy nấu ăn, sao có thể để nó trở nên vô dụng như vậy được!
Nói xong, lần đầu tiên cậu xuống bếp mang theo cảm giác hưng phấn khó mà lý giải.
Trương Linh Dật nghe Vương Nghiễm Ninh nói xong còn sợ hãi hơn, nhìn bộ dạng cậu ta vụng về như vậy, món ăn cậu ta nấu ra nhất định sẽ kinh thiên động địa đấy, nhưng chỉ sợ là quỷ khóc thần sầu thật thôi!
Trương Linh Dật còn giữ ý đồ muốn thuyết phục, Vương Nghiễm Ninh liền tặng cho cậu ta một cái liếc sắc lẻm như dao cạo, hai tay đẩy đẩy vai cậu ta: “Trương Linh Dật, cậu đi ra ngoài đi, chờ tôi làm xong hẳng vào.”
Nhất định là vì sự quấy nhiễu của cậu ta mà mọi chuyện mới không thuận lợi như vậy!
Vương Nghiễm Ninh vì sai lầm của chính mình mà tìm ra một cái cớ tuyệt vời.
Cũng vì vậy mà Trương Linh Dật ngồi trong phòng khách vừa xem TV vừa hãi hùng khiếp vía với hàng loạt âm thanh binh binh bốp bốp trong nhà bếp, thỉnh thoảng còn có tiếng vỡ của đồ sứ.
Trong lòng Trương Linh Dật thầm kêu rên, rốt cuộc Vương Nghiễm Ninh đang bày trò gì? Cậu ta định cho bom nổ tung cả phòng bếp sao? Mà mỗi khi cậu có ý đồ muốn vào phòng bếp thì Vương Nghiễm Ninh sẽ thẹn quá hóa giận mà đuổi cậu đi.
Trương Linh Dật vừa chịu tra tấn lỗ tai và tinh thần vừa động viên tâm hồn: “Một tiểu công tốt có muôn vàn lý do để tha thứ cho thụ thụ!”
Vì vậy sau một giờ dài đằng đẵng đầy buồn chán, cuối cùng Vương Nghiễm Ninh cũng vung tay gọi Tiểu Trương: Trương Linh Dật, tôi xong rồi, đến phiên cậu đó.”
Trương Linh Dật hít một hơi thật sâu, sau khi làm tốt công tác chuẩn bị thì vờ điềm nhiên nhưng không mà bước vào phòng bếp.
Ơ, phòng bếp trông vẫn rất bình thường!
Hai mắt Trương Linh Dật sáng ngời, trong lòng thầm trách mình có lẽ không nên dùng âm thanh mà phán đoán… ặc, tài nấu ăn của người khác.
Vì vậy lúc Vương Nghiễm Ninh nấu ăn, phát ra mấy tiếng động nghe khủng bố thế thôi chứ quá trình tốt lắm đúng không?
Trương Linh Dật vui mừng nhìn Vương Nghiễm Ninh một cái, chỉ thấy mặt Vương Nghiễm Ninh có chút mất tự nhiên, gương mặt cứng đờ thoáng nét hồng.
Ồ, thụ thụ biết xấu hổ kìa, thật kỳ lạ!
“Thụ thụ, này là thịt xào của cậu sao? Để tôi xem xem.” Trương Linh nhìn thoáng trên bàn thì thấy một cái đĩa to đặt trên một cái đĩa khác, chắc là kiệt tác của Vương Nghiễm Ninh rồi! Dứt lời định đi tới lấy cái đĩa ra.
“Không được.” Vương Nghiễm Ninh đẩy tay cậu ta ra, trừng mắt liếc một cái, nổi cáu: “Nhanh làm đồ ăn của cậu đi.”
“Làm gì dữ vậy!” Trương Linh Dật bĩu môi thầm oán, làm gì mà bí ẩn dữ vậy, sớm muộn gì cũng phải lấy ra cho tôi xem thôi!
Oán đi oán lại, cuối cùng đầu bếp Trương vẫn thuần thục xắn tay áo, bắt đầu làm đồ ăn.
Sau đó…
“Ủa, sao mấy hết mấy cái đĩa rồi.” Trương Linh Dật ngẩn người nhìn chồng đĩa thiếu hụt trong tủ chén, Ê, không chỉ mất mấy cái đĩa mà mấy cái chén hình như cũng bị vơi đi…
Trong lòng Trương Linh Dật có một linh cảm xấu, lẳng lặng nhìn quanh bàn bếp một lượt, mấy chai dầu, muối, tương, dấm dường như cũng vơi đi rất nhiều, có mấy lọ gia vị rõ ràng mình vừa mới mua, nhưng bây giờ chỉ còn lại không tới một phần ba.
Cuối cùng trong một giờ cậu không có trong phòng bếp, đã xảy ra chuyện gì?
Trương Linh Dật biết rõ, trong tình huống này, chân tướng sự thật thường nằm trong thùng rác. Vì vậy cậu thừa lúc Vương Nghiễm Ninh không để ý mà lén la lén lút, chạy đến chỗ thùng rác kế bên.
Đầy cả thùng rác là… Mảnh vỡ của đồ sứ, còn có vài vật thể cháy đen đầy khả nghi… Căn cứ vào biên giới của vật thể, nơi chưa hoàn toàn mất đi màu sắc, Trương Linh Dật đoán chừng đây hẳn là cây ớt, còn có… Ặc, trông như thịt ba chỉ ấy!
Đúng là một cục diện đầy thảm thiết!
Trương Linh Dật lặng im xoa trán.
Việc đã đến nước này, không nên truy cứu thì hơn!
Trương Linh Dật nuốt nước mắt vào lòng, giữ vững tinh thần, nhanh chóng vùi đầu vào nghiệp lớn nấu ăn.
Tài nấu ăn của Trương Linh Dật đương nhiên không cùng cấp với Vương Nghiễm Ninh, chưa đầy một tiếng, hai đĩa đồ ăn nóng hổi hương thơm ngạt ngào đã được bày trên bàn.
Vương Nghiễm Ninh ngẩng đầu xem xét, là bò xào sa tế, đậu hủ gạch cua.
Bò xào sa tế thơm lừng, màu sắc bóng nhẫy, mùi thơm xông thẳng vào mũi.
Đậu hủ gạch cua thoạt nhìn rất đẹp, trơn nhẵn ngon mắt khiến người ta muốn ăn ngay.
Vương Nghiễm Ninh cảm thấy thốn đến tận bi.
“Ăn cơm thôi!” Trương Linh Dật cầm hai chén cơm, cười tủm tỉm nói, “Để tôi thử món thịt ba chỉ xào Tứ Xuyên kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu nào!”
Trời đất chứng giám, những lời vừa rồi của Trương Linh Dật không phải châm chọc.
Nhưng lỗ tai Vương Nghiễm Ninh nhanh chóng đỏ bừng, cậu lấy hai tay che cái đĩa nói: “Được rồi, hôm nay không cần ăn cái này đâu.”
“Đừng mà, thụ thụ!” Trương Linh Dật vội đẩy tay Vương Nghiễm Ninh, mặt mày mang đầy chính khí: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không ghét cậu đâu!”
“Ai thèm sợ cậu ghét chứ!” Vương Nghiễm Ninh miễn cưỡng buông tay, “Tôi chỉ sợ lát nữa cậu không kìm chế được mà ăn luôn miệng thôi!” Thua người không thua trận, trước tiên phải biết hold khí thế.
Vì vậy Trương Linh Dật vừa chuẩn bị tâm lý vừa lấy cái đĩa ra.
Ờ, phải chuẩn bị tâm lý dữ lắm mới có vẻ mặt bình tĩnh như thế.
Trương Linh Dật bình tĩnh mà nhìn món ăn kia… Có lẽ nhìn vào số thịt trên đĩa, thì ra cậu ta chỉ dùng một phần tư số tự thịt mình mua, thành công không để chiếc mặt nạ bình tĩnh vỡ ra.
“Woah, thụ thụ làm tốt quá!” Trương Linh Dật một tay ôm ngực nói ra, thật là dối trá đến không cách nào nhìn thẳng.
Lại nói về màu sắc của mấy miếng ớt kia, hẳn là chưa xào quen tay, thế nhưng vì sao mấy cọng hành tây đã biến thành màu đen rồi? Còn gừng không phải đã lỡ tay xắt quá lớn hay sao?
Về phần nhân vật chính trong món ăn trên đĩa, thịt ba chỉ tiên sinh, rõ ràng đã cháy xém cạnh rồi, mà sao trông chính giữa vẫn như chưa chín vậy?
Vãi thật, Vương Nghiễm Ninh là thân truyền đệ tử của đầu bếp căn tin hay sao?
Điều này không khoa học chút nào phải không? Lần đầu tiên mình nấu ăn cũng đâu thể khiến trong cùng một miếng thịt mà một bên khét một bên chín đâu?
Trương Linh Dật thật bái phục[2] Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh vì mấy câu nói của Trương Linh Dật mà hai mắt sáng ngời, nói: “Thật à? Vậy cậu mau ăn đi!” Vừa nói vừa nhiệt tình gắp một miếng thịt ba chỉ đưa đến bên miệng cậu.
Nói dối này! Này thì nói dối!
Người nói dối phải nuốt một ngàn cây kim╭(╯^╰)╮!
Đừng tưởng rằng bày ra ánh mắt chân thành thì tôi không nhìn thấy khóe môi cậu đang co rúm!
Con ngươi trong mắt Vương Nghiễm Ninh từ từ nhỏ lại.
Đến lúc này Trương Linh Dật thật sự bội phục công lực của bản thân, đối mặt với một đống… thịt ba chỉ xào Tứ Xuyên gần trong gang tấc thế kia mà mặt không đổi sắc, đành nói: “Ừa, tôi ăn hết, cậu cũng ăn đi!”
Sau đó hùng hồn, hy sinh cắn một miếng.
Cái hương vị này phải nói là y hệt ác ma luôn!
Mỗi một người đàn ông muốn trở thành trung khuyển đế vương công đều phải trải qua thử thách hay sao?
Tâm hồn Trương Linh Dật khóc một dòng sông.
Vương Nghiễm Ninh không ngờ Trương Linh Dật dám nuốt trôi, nhìn biểu cảm vừa thống khổ lại vừa kìm nén của cậu ta, nhẫn nại cười một cái hỏi: “Hương vị như thế nào?”
Trương Linh Dật mặt lạnh như tiền: “Không tệ.”
“Vậy thì ăn nhiều vào, đừng bỏ uổng.” Vương Nghiễm Ninh vừa nói vừa độc ác đẩy cả đĩa thịt ba chỉ xào Tứ Xuyên, bỏ vào chén của Trương Linh Dật.
Trương Linh Dật: “…”
“Phải mỉm cười ăn hết.” Vương Nghiễm Ninh nói nghiêm túc, sau đó gắp một miếng bò xào sa tế vùi đầu ăn hùng hục.
Ừm, tay nghề của Trương Linh Dật cũng không tệ, vị sa tế ngấm đều trong miếng thịt bò, thịt chín nhưng vẫn mềm, đậu hủ nấu gạch cua lại trơn nhẵn, có mùi thơm nhẹ, vừa bỏ vào miệng đã tan ra, lòng Vương Nghiễm Ninh thầm khen ngon nhưng mặt mũi vẫn dè dặt, chỉ có cái tay cầm đũa hoạt động rất nhanh.
Chưa đầy một lát sau, đồ ăn trên bàn vơi đi phân nửa.
Ăn được một lúc, cậu mới phát hiện Trương Linh Dật dường như vẫn bình ổn mà ăn đồ ăn của cậu làm, ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra rõ ràng cậu ta còn đang ăn… thịt ba chỉ xào Tứ Xuyên.
Mặc dù ăn rất chậm, nhưng đúng là đang gắp từng miếng từng miếng mà nhấm nuốt.
Trong lòng Vương Nghiễm Ninh có chút cảm giác khó nói, vội giật lấy chén của cậu ta, nói: “Đừng ăn nữa, không tốt đâu.” Giọng điệu có chút buồn bực, mặc dù cậu cố tình đùa giỡn với Trương Linh Dật, nhưng cũng không thật sự hi vọng cậu ta sẽ phối hợp đâu.
Vương Nghiễm Ninh chẳng rõ cảm giác của mình lúc này là gì.
“Hì hì, tôi thấy ăn rất ngon mà!” Trương Linh Dật cười đùa tí tửng nói, “Đây là lần đầu tiên thụ thụ của chúng ta xuống bếp, đương nhiên là phải ăn cho bằng sạch!” Dứt lời lại muốn lấy lại cái chén.
“Không được ăn hết.” Vương Nghiễm Ninh hổ thẹn, đi thẳng đến thùng rác, đổ phần cơm và thịt còn thừa rồi rửa lại cái chén, xới cho cậu ta một chén cơm mới.
“Ừm, ăn cơm cho ngon vào, đừng quấy rầy tôi.” Vương Nghiễm Ninh hờn dỗi đẩy chén cơm đến trước mặt Trương Linh Dật, “Ăn xong nhớ rửa chén.” Dứt lời bước thẳng ra phòng khách xem TV.
Trương Linh Dật nhìn bóng lưng của Vương Nghiễm Ninh, thầm cảm khái: “Ngạo kiều thụ thật là tốt.”
Nhưng mà trông ngạo kiều thụ đáng yêu ghê!
.
.
.
___
[1] Nguyên văn là “Hồi oa nhục” (Thịt hai lần chín): là một món ăn đặc sắc của người Hán, một trong tám món cay nổi tiếng của Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Vì cái tên ‘Thịt hai lần chín’ nghe buồn cười quá nên mình để là ‘Thịt ba chỉ xào Tứ Xuyên’.
[2] Từ gốc là “给跪了”, là một từ thông dụng trên Internet và Weibo, biểu thị sự cảm thán hoặc biểu đạt sự thán phục, bái phục người khác.
[ Cùng nhau nấu cơm, mặc cho ăn được hay không, mỉm cười ăn hết ]
“Thụ thụ, cậu định làm món gì vậy?” Trương Linh Dật vừa đẩy xe đẩy đựng đồ ăn vừa tò mò nhìn Vương Nghiễm Ninh đang chăm chú so sánh hai hộp thịt ba chỉ.
Đây là một siêu thị lớn gần nhà Trương Linh Dật, buổi sáng cả hai vừa thi xong, Trương Linh Dật đã dẫn Vương Nghiễm Ninh về nhà mình.
Vì hôm nay là ngày đi làm nên không có nhiều người, Trương Linh Dật thích chí đi lang thang khắp nơi, thuận tay cầm theo không ít đồ ăn. Dù sao hai ngày kế tiếp đều ở nhà, nên dự trữ nhiều đồ ăn một chút.
Nhưng mà bộ dáng của Vương Nghiễm Ninh lúc chọn đồ ăn thoạt nhìn có vẻ rất vụng về… Ặc, rất cẩn thận.
“Hừm hừm, tôi chuẩn bị làm một món quỷ thần đều khiếp sợ đây… thịt, ba, chỉ, xào, Tứ, Xuyên[1].” Vương Nghiễm Ninh nói xong, cuối cùng quyết định chọn một trong hai hộp thịt.
“O_O Đáng sợ vậy sao!” Trương Linh Dật rất bất ngờ, món thịt ba chỉ xào Tứ Xuyên dù không khó nấu nhưng muốn nấu cho ngon chẳng hề dễ dàng, không cẩn thận có thể làm thịt quá chín, lúc xào không được cho quá nhiều dầu, nguyên liệu cũng chẳng dễ chế biến, nhưng nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Vương Nghiễm Ninh, Trương Linh Dật cảm thấy mình vừa vì cậu ta chọn đồ ăn chậm mà xem thường Vương Nghiễm Ninh.
Dù Vương Nghiễm Ninh đi lòng vòng cả buổi để chọn đồ ăn nhưng vẫn chưa vừa ý.
Vì vậy cả hai mò mẫm đong đưa trong siêu thị hết một tiếng đồng hồ, cuối cùng Vương Nghiễm Ninh mua một hộp thịt ba chỉ, ớt, hành lá, gừng, tỏi đều là loại thượng hạng.
Những món Trương Linh Dật mua… chất đầy cả xe đẩy, hằng hà vô số.
Vương Nghiễm Ninh vừa nhìn Trương Linh Dật cho rau quả, thịt tươi và đồ ăn vặt vào túi bảo vệ môi trường vừa nhíu mày: “Cậu mua chi nhiều món dữ vậy? Định nấu hết sao?”
Trương Linh Dật chẳng buồn ngẩng đầu: “Không nấu thì mua làm gì? Chẳng lẽ cậu không định nấu mấy thứ cậu mua hả?”
Vương Nghiễm Ninh: “…” Ừm, hiểu rõ cách làm cũng coi như biết nấu rồi ha, cậu lẳng lặng sờ chiếc điện thoại trong túi áo, nghĩ đến công thức còn nằm gọn trong máy, cảm thấy an tâm đôi chút.
Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật đều là con một nhưng rõ ràng, tài nấu ăn của cả hai không thể đơn giản dùng từ “khác một trời một vực” để hình dung.
Nguyên nhân của sự khác biệt này đó là, trước giờ Vương Nghiễm Ninh luôn sống cùng cha mẹ, còn cha mẹ Trương Linh Dật thì luôn đi công tác ở nước ngoài.
Trương Linh Dật im lặng đứng một bên, nhìn Vương Nghiễm Ninh vụng về cắt trái ớt.
Sự thật chứng minh rằng, người đọc sách nhiều không chắc là kinh nghiệm cuộc sống cũng nhiều, ví dụ như Vương Nghiễm Ninh đây, mặc dù cách làm thịt ba chỉ xào cậu ta có thể xem trong sách hướng dẫn, nhưng thao tác thực tế, như cái nồi cái chén cái muôi hay cái chậu, thậm chí dao thái thịt, lại chẳng dễ dàng điều khiển như trong bản hướng dẫn kia. Cho dù cậu đã cẩn thận, tỉ mỉ mà cắt trái ớt nhưng vẫn tạo ra mấy vòng ớt lớn nhỏ không bằng nhau, cái nhỏ cái to.
Trương Linh Dật nhìn bàn bếp thê thảm vô cùng, cuối cùng không kìm được mà hỏi: “Có cần tôi cắt giúp cậu không?”
“Không cần!” Vương Nghiễm Ninh thẹn quá hóa giận, cảm thấy Trương Linh Dật như đang cười nhạo mình, vì vậy dùng sức cầm dao chặt xuống một cái thật mạnh, vốn muốn dùng khí thế mà chiến thắng, kết quả…
“Ôi mẹ ơi!” Vài miếng ớt văng trúng mắt cậu, Vương Nghiễm Ninh vội lấy tay dụi, vốn là một kẻ chẳng có kinh nghiệm nấu nướng, cậu làm sao biết được, lúc cắt ớt không thể dùng tay không dụi mắt.
“Ê đừng có lấy tay dụi!” Trương Linh Dật vội vàng nắm tay cậu lại, tiếc rằng đã quá muộn, vì vậy một giây sau, Vương Nghiễm Ninh cay mắt đến dậm chân: “Đệt, đệt, cay quá! Cay quá!”
Trương Linh Dật dở khóc dở cười trước bộ dáng ngớ ngẩn hiếm thấy của Vương Nghiễm Ninh, lắc đầu đẩy đầu cậu lại cạnh vòi nước: “Mau rửa mắt bằng nước sạch đi.”
Sau đó tự mình đi lấy một cái chén, cho một chút giấm vào chén nước rồi tìm một cái khăn mặt, nói: “Lại đây, để tôi lau mắt cho cậu.”
Vương Nghiễm Ninh ngẩng đầu từ vòi nước, đôi mắt đã hơi sưng đỏ, lòng Trương Linh Dật chợt thắt lại, nói nhẹ: “Đừng lấy tay đụng vào, để tôi lau cho cậu một chút là hết.”
Lập tức cầm khăn nhúng nước, cẩn thận lau mắt cho Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh nhắm mắt lại, làu bàu nói: “Sao mà cay dữ vậy, không khoa học chút nào!”
Chính mình không cẩn thận lại không biết xấu hổ mà đổ thừa cho khoa học!
Trương Linh Dật khinh bỉ trong thầm lặng, nhưng mà trông vẻ mặt khó chịu của Vương Nghiễm Ninh nên không nói ra.
Sau khi lau bằng nước giấm trắng, cuối cùng Vương Nghiễm Ninh cũng có thể mở mắt ra, dù còn hơi sưng đỏ nhưng không quá nghiêm trọng, vì vậy cậu lại xoa tay trở về bàn bếp.
Trương Linh Dật lo lắng nhìn cậu và… phòng bếp, nói: “Thụ thụ, có cần tôi nấu tiếp không?”
“Đương nhiên là không!” Vương Nghiễm Ninh khẽ nói, “Nếu như cậu dám xem thường tôi, tôi nhất định sẽ nấu ra một món ngon kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu đấy!” Dù gì cũng đã bỏ thời gian download sách dạy nấu ăn, sao có thể để nó trở nên vô dụng như vậy được!
Nói xong, lần đầu tiên cậu xuống bếp mang theo cảm giác hưng phấn khó mà lý giải.
Trương Linh Dật nghe Vương Nghiễm Ninh nói xong còn sợ hãi hơn, nhìn bộ dạng cậu ta vụng về như vậy, món ăn cậu ta nấu ra nhất định sẽ kinh thiên động địa đấy, nhưng chỉ sợ là quỷ khóc thần sầu thật thôi!
Trương Linh Dật còn giữ ý đồ muốn thuyết phục, Vương Nghiễm Ninh liền tặng cho cậu ta một cái liếc sắc lẻm như dao cạo, hai tay đẩy đẩy vai cậu ta: “Trương Linh Dật, cậu đi ra ngoài đi, chờ tôi làm xong hẳng vào.”
Nhất định là vì sự quấy nhiễu của cậu ta mà mọi chuyện mới không thuận lợi như vậy!
Vương Nghiễm Ninh vì sai lầm của chính mình mà tìm ra một cái cớ tuyệt vời.
Cũng vì vậy mà Trương Linh Dật ngồi trong phòng khách vừa xem TV vừa hãi hùng khiếp vía với hàng loạt âm thanh binh binh bốp bốp trong nhà bếp, thỉnh thoảng còn có tiếng vỡ của đồ sứ.
Trong lòng Trương Linh Dật thầm kêu rên, rốt cuộc Vương Nghiễm Ninh đang bày trò gì? Cậu ta định cho bom nổ tung cả phòng bếp sao? Mà mỗi khi cậu có ý đồ muốn vào phòng bếp thì Vương Nghiễm Ninh sẽ thẹn quá hóa giận mà đuổi cậu đi.
Trương Linh Dật vừa chịu tra tấn lỗ tai và tinh thần vừa động viên tâm hồn: “Một tiểu công tốt có muôn vàn lý do để tha thứ cho thụ thụ!”
Vì vậy sau một giờ dài đằng đẵng đầy buồn chán, cuối cùng Vương Nghiễm Ninh cũng vung tay gọi Tiểu Trương: Trương Linh Dật, tôi xong rồi, đến phiên cậu đó.”
Trương Linh Dật hít một hơi thật sâu, sau khi làm tốt công tác chuẩn bị thì vờ điềm nhiên nhưng không mà bước vào phòng bếp.
Ơ, phòng bếp trông vẫn rất bình thường!
Hai mắt Trương Linh Dật sáng ngời, trong lòng thầm trách mình có lẽ không nên dùng âm thanh mà phán đoán… ặc, tài nấu ăn của người khác.
Vì vậy lúc Vương Nghiễm Ninh nấu ăn, phát ra mấy tiếng động nghe khủng bố thế thôi chứ quá trình tốt lắm đúng không?
Trương Linh Dật vui mừng nhìn Vương Nghiễm Ninh một cái, chỉ thấy mặt Vương Nghiễm Ninh có chút mất tự nhiên, gương mặt cứng đờ thoáng nét hồng.
Ồ, thụ thụ biết xấu hổ kìa, thật kỳ lạ!
“Thụ thụ, này là thịt xào của cậu sao? Để tôi xem xem.” Trương Linh nhìn thoáng trên bàn thì thấy một cái đĩa to đặt trên một cái đĩa khác, chắc là kiệt tác của Vương Nghiễm Ninh rồi! Dứt lời định đi tới lấy cái đĩa ra.
“Không được.” Vương Nghiễm Ninh đẩy tay cậu ta ra, trừng mắt liếc một cái, nổi cáu: “Nhanh làm đồ ăn của cậu đi.”
“Làm gì dữ vậy!” Trương Linh Dật bĩu môi thầm oán, làm gì mà bí ẩn dữ vậy, sớm muộn gì cũng phải lấy ra cho tôi xem thôi!
Oán đi oán lại, cuối cùng đầu bếp Trương vẫn thuần thục xắn tay áo, bắt đầu làm đồ ăn.
Sau đó…
“Ủa, sao mấy hết mấy cái đĩa rồi.” Trương Linh Dật ngẩn người nhìn chồng đĩa thiếu hụt trong tủ chén, Ê, không chỉ mất mấy cái đĩa mà mấy cái chén hình như cũng bị vơi đi…
Trong lòng Trương Linh Dật có một linh cảm xấu, lẳng lặng nhìn quanh bàn bếp một lượt, mấy chai dầu, muối, tương, dấm dường như cũng vơi đi rất nhiều, có mấy lọ gia vị rõ ràng mình vừa mới mua, nhưng bây giờ chỉ còn lại không tới một phần ba.
Cuối cùng trong một giờ cậu không có trong phòng bếp, đã xảy ra chuyện gì?
Trương Linh Dật biết rõ, trong tình huống này, chân tướng sự thật thường nằm trong thùng rác. Vì vậy cậu thừa lúc Vương Nghiễm Ninh không để ý mà lén la lén lút, chạy đến chỗ thùng rác kế bên.
Đầy cả thùng rác là… Mảnh vỡ của đồ sứ, còn có vài vật thể cháy đen đầy khả nghi… Căn cứ vào biên giới của vật thể, nơi chưa hoàn toàn mất đi màu sắc, Trương Linh Dật đoán chừng đây hẳn là cây ớt, còn có… Ặc, trông như thịt ba chỉ ấy!
Đúng là một cục diện đầy thảm thiết!
Trương Linh Dật lặng im xoa trán.
Việc đã đến nước này, không nên truy cứu thì hơn!
Trương Linh Dật nuốt nước mắt vào lòng, giữ vững tinh thần, nhanh chóng vùi đầu vào nghiệp lớn nấu ăn.
Tài nấu ăn của Trương Linh Dật đương nhiên không cùng cấp với Vương Nghiễm Ninh, chưa đầy một tiếng, hai đĩa đồ ăn nóng hổi hương thơm ngạt ngào đã được bày trên bàn.
Vương Nghiễm Ninh ngẩng đầu xem xét, là bò xào sa tế, đậu hủ gạch cua.
Bò xào sa tế thơm lừng, màu sắc bóng nhẫy, mùi thơm xông thẳng vào mũi.
Đậu hủ gạch cua thoạt nhìn rất đẹp, trơn nhẵn ngon mắt khiến người ta muốn ăn ngay.
Vương Nghiễm Ninh cảm thấy thốn đến tận bi.
“Ăn cơm thôi!” Trương Linh Dật cầm hai chén cơm, cười tủm tỉm nói, “Để tôi thử món thịt ba chỉ xào Tứ Xuyên kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu nào!”
Trời đất chứng giám, những lời vừa rồi của Trương Linh Dật không phải châm chọc.
Nhưng lỗ tai Vương Nghiễm Ninh nhanh chóng đỏ bừng, cậu lấy hai tay che cái đĩa nói: “Được rồi, hôm nay không cần ăn cái này đâu.”
“Đừng mà, thụ thụ!” Trương Linh Dật vội đẩy tay Vương Nghiễm Ninh, mặt mày mang đầy chính khí: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không ghét cậu đâu!”
“Ai thèm sợ cậu ghét chứ!” Vương Nghiễm Ninh miễn cưỡng buông tay, “Tôi chỉ sợ lát nữa cậu không kìm chế được mà ăn luôn miệng thôi!” Thua người không thua trận, trước tiên phải biết hold khí thế.
Vì vậy Trương Linh Dật vừa chuẩn bị tâm lý vừa lấy cái đĩa ra.
Ờ, phải chuẩn bị tâm lý dữ lắm mới có vẻ mặt bình tĩnh như thế.
Trương Linh Dật bình tĩnh mà nhìn món ăn kia… Có lẽ nhìn vào số thịt trên đĩa, thì ra cậu ta chỉ dùng một phần tư số tự thịt mình mua, thành công không để chiếc mặt nạ bình tĩnh vỡ ra.
“Woah, thụ thụ làm tốt quá!” Trương Linh Dật một tay ôm ngực nói ra, thật là dối trá đến không cách nào nhìn thẳng.
Lại nói về màu sắc của mấy miếng ớt kia, hẳn là chưa xào quen tay, thế nhưng vì sao mấy cọng hành tây đã biến thành màu đen rồi? Còn gừng không phải đã lỡ tay xắt quá lớn hay sao?
Về phần nhân vật chính trong món ăn trên đĩa, thịt ba chỉ tiên sinh, rõ ràng đã cháy xém cạnh rồi, mà sao trông chính giữa vẫn như chưa chín vậy?
Vãi thật, Vương Nghiễm Ninh là thân truyền đệ tử của đầu bếp căn tin hay sao?
Điều này không khoa học chút nào phải không? Lần đầu tiên mình nấu ăn cũng đâu thể khiến trong cùng một miếng thịt mà một bên khét một bên chín đâu?
Trương Linh Dật thật bái phục[2] Vương Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh vì mấy câu nói của Trương Linh Dật mà hai mắt sáng ngời, nói: “Thật à? Vậy cậu mau ăn đi!” Vừa nói vừa nhiệt tình gắp một miếng thịt ba chỉ đưa đến bên miệng cậu.
Nói dối này! Này thì nói dối!
Người nói dối phải nuốt một ngàn cây kim╭(╯^╰)╮!
Đừng tưởng rằng bày ra ánh mắt chân thành thì tôi không nhìn thấy khóe môi cậu đang co rúm!
Con ngươi trong mắt Vương Nghiễm Ninh từ từ nhỏ lại.
Đến lúc này Trương Linh Dật thật sự bội phục công lực của bản thân, đối mặt với một đống… thịt ba chỉ xào Tứ Xuyên gần trong gang tấc thế kia mà mặt không đổi sắc, đành nói: “Ừa, tôi ăn hết, cậu cũng ăn đi!”
Sau đó hùng hồn, hy sinh cắn một miếng.
Cái hương vị này phải nói là y hệt ác ma luôn!
Mỗi một người đàn ông muốn trở thành trung khuyển đế vương công đều phải trải qua thử thách hay sao?
Tâm hồn Trương Linh Dật khóc một dòng sông.
Vương Nghiễm Ninh không ngờ Trương Linh Dật dám nuốt trôi, nhìn biểu cảm vừa thống khổ lại vừa kìm nén của cậu ta, nhẫn nại cười một cái hỏi: “Hương vị như thế nào?”
Trương Linh Dật mặt lạnh như tiền: “Không tệ.”
“Vậy thì ăn nhiều vào, đừng bỏ uổng.” Vương Nghiễm Ninh vừa nói vừa độc ác đẩy cả đĩa thịt ba chỉ xào Tứ Xuyên, bỏ vào chén của Trương Linh Dật.
Trương Linh Dật: “…”
“Phải mỉm cười ăn hết.” Vương Nghiễm Ninh nói nghiêm túc, sau đó gắp một miếng bò xào sa tế vùi đầu ăn hùng hục.
Ừm, tay nghề của Trương Linh Dật cũng không tệ, vị sa tế ngấm đều trong miếng thịt bò, thịt chín nhưng vẫn mềm, đậu hủ nấu gạch cua lại trơn nhẵn, có mùi thơm nhẹ, vừa bỏ vào miệng đã tan ra, lòng Vương Nghiễm Ninh thầm khen ngon nhưng mặt mũi vẫn dè dặt, chỉ có cái tay cầm đũa hoạt động rất nhanh.
Chưa đầy một lát sau, đồ ăn trên bàn vơi đi phân nửa.
Ăn được một lúc, cậu mới phát hiện Trương Linh Dật dường như vẫn bình ổn mà ăn đồ ăn của cậu làm, ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra rõ ràng cậu ta còn đang ăn… thịt ba chỉ xào Tứ Xuyên.
Mặc dù ăn rất chậm, nhưng đúng là đang gắp từng miếng từng miếng mà nhấm nuốt.
Trong lòng Vương Nghiễm Ninh có chút cảm giác khó nói, vội giật lấy chén của cậu ta, nói: “Đừng ăn nữa, không tốt đâu.” Giọng điệu có chút buồn bực, mặc dù cậu cố tình đùa giỡn với Trương Linh Dật, nhưng cũng không thật sự hi vọng cậu ta sẽ phối hợp đâu.
Vương Nghiễm Ninh chẳng rõ cảm giác của mình lúc này là gì.
“Hì hì, tôi thấy ăn rất ngon mà!” Trương Linh Dật cười đùa tí tửng nói, “Đây là lần đầu tiên thụ thụ của chúng ta xuống bếp, đương nhiên là phải ăn cho bằng sạch!” Dứt lời lại muốn lấy lại cái chén.
“Không được ăn hết.” Vương Nghiễm Ninh hổ thẹn, đi thẳng đến thùng rác, đổ phần cơm và thịt còn thừa rồi rửa lại cái chén, xới cho cậu ta một chén cơm mới.
“Ừm, ăn cơm cho ngon vào, đừng quấy rầy tôi.” Vương Nghiễm Ninh hờn dỗi đẩy chén cơm đến trước mặt Trương Linh Dật, “Ăn xong nhớ rửa chén.” Dứt lời bước thẳng ra phòng khách xem TV.
Trương Linh Dật nhìn bóng lưng của Vương Nghiễm Ninh, thầm cảm khái: “Ngạo kiều thụ thật là tốt.”
Nhưng mà trông ngạo kiều thụ đáng yêu ghê!
.
.
.
___
[1] Nguyên văn là “Hồi oa nhục” (Thịt hai lần chín): là một món ăn đặc sắc của người Hán, một trong tám món cay nổi tiếng của Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Vì cái tên ‘Thịt hai lần chín’ nghe buồn cười quá nên mình để là ‘Thịt ba chỉ xào Tứ Xuyên’.
[2] Từ gốc là “给跪了”, là một từ thông dụng trên Internet và Weibo, biểu thị sự cảm thán hoặc biểu đạt sự thán phục, bái phục người khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook