Hiền Tri Thiên Lý
-
Chương 165: Hắc Tuyền tiến hóa, ma tô vực sâu (7)
Edit: Tiểu Lăng
“Cậu… Cậu là Tác Đặc?” Giọng Tra Nhĩ hơi chần chừ.
Người đàn ông trước mắt, có một mái tóc ngắn màu vàng sậm, gương mặt gầy gò tuấn tú, giống hệt người trong trí nhớ hắn; song người kia có đôi mắt màu xanh ngọc trong vắt, mà không phải là một đỏ một trắng kỳ dị. Sáu, bảy năm qua đi, nếu cậu ấy còn sống, hẳn phải được 23 – 24 tuổi rồi; nhưng người đàn ông trước mặt, hay nói là thiếu niên thì hợp hơn, mấy năm nay, thời gian của cậu ấy đều ngừng trôi sao?
Đối với câu hỏi của Tra Nhĩ, đối phương không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ nhìn thẳng hắn, như một con rối.
Dù bây giờ ký ức của Tra Nhĩ vẫn hơi mơ hồ, nhưng hắn đã nhớ lại những gì xảy ra năm đó.
Hắn, cùng với Lai Địch, Tác Đặc, ba người xâm nhập vào Ám vực, hẹn nhau rằng ai đi tới Hắc Tuyền trước, người đó sẽ thắng cuộc thử luyện này. Nhưng, ngay khi Tra Nhĩ kết thúc một cuộc chiến và chạy tới gần Hắc Tuyền, lại thấy cảnh Lai Địch đánh Tác Đặc xuống vực sâu.
Cả người Lai Địch đẫm máu, mà Tác Đặc, với vẻ mặt tuyệt vọng, thì dần dần chìm vào bóng đêm.
Cuộc chiến giữa họ bắt đầu ra sao, Tra Nhĩ không rõ, hắn chỉ biết Tác Đặc bị Lai Địch hãm hại.
Người rơi xuống vực sâu, không thể sống sót rời đi. Dị năng giả bình thường còn không thể ở một lúc lâu gần vực sâu được, càng đừng nói là nơi sâu nhất của Hắc Tuyền.
Tra Nhĩ không thể kìm nén nỗi tức giận, muốn lý luận với Lai Địch; nhưng lúc này, xung quanh lại xuất hiện một bầy sinh vật trọc hóa, họ chỉ có thể giải quyết phiền toái trước.
Ngay lúc cuộc chiến sắp kết thúc, sau lưng Tra Nhĩ bỗng bị một lực lượng đánh vào, mất khống chế rơi xuống vực sâu, theo gót Tác Đặc. Nhưng may mắn hơn là, nửa đường hắn đã bấu víu được vào vách đá của vực sâu.
Mà lúc đó, phía sau hắn, chỉ có mình Lai Địch.
Sau đó, Lai Địch la lên ở bên trên, Tra Nhĩ chịu đựng cái lạnh thấu xương của trọc khí, trong lòng tràn đầy thù hận, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, định đợi Lai Địch rời đi rồi mới leo lên vực. Nhưng, Lai Địch lại đợi gần hai tiếng ở bờ vực. Lúc gã rời đi, Tra Nhĩ đã bắt đầu bị trọc hóa.
Người bị trọc khí ở vực sâu ăn mòn, càng dễ bị ma hóa hơn người thường; nhưng Tra Nhĩ không chỉ chống chọi lại được sự mê hoặc của Hắc Tuyền, khó khăn leo ra khỏi vực sâu; mà còn dựa vào ý chí, từng bước một rời khỏi Ám vực, đi đến nơi có linh khí; cuối cùng, gặp phải cô.
Tra Nhĩ nhìn dấu ấn trên cánh tay người đàn ông trước mặt, đó là gia huy của nhà Áo Đinh.
Đúng vậy, cậu ấy đúng là Tác Đặc.
Tra Nhĩ vẫn cho là Tác Đặc đã chết, lại không ngờ rằng anh vẫn luôn sống ở sâu dưới Hắc Tuyền. Nếu biết trước, hắn nhất định đã cứu anh từ vực sâu ra.
Nỗi cô đơn lạnh lẽo đằng đẵng suốt 6, 7 năm có tư vị như thế nào, Tra Nhĩ rất rõ.
Tuyệt vọng, mờ mịt, sợ hãi, phẫn nộ, đau đớn…
Sinh vật trọc hóa nhìn như không có tâm trí, nhưng không giây nào lại không đang chịu nỗi giày vò như địa ngục; chúng chỉ có thể săn thức ăn để bù lấp sự trống rỗng, giết chóc khắp nơi để phát tiết.
Đó là một nhóm sinh mệnh vừa hung ác, lại đáng buồn.
Hắn cũng là một trong đó; nhưng hắn may mắn hơn bất cứ ai, vì hắn đã gặp được nguồn sáng thắp lên ánh đèn chiếu rọi sinh mệnh của mình.
Thiên Lý… Tra Nhĩ che ngực, mặc niệm tên cô.
“Tác Đặc, bạn chí thân của tôi, cùng rời khỏi Ám vực đi!” Tra Nhĩ vươn tay ra với Tác Đặc.
Tác Đặc mặt không biểu tình, từ từ giơ tay mình lên.
Năng lượng xung quanh bỗng chấn động, lá cây, đất đá run nhè nhẹ.
Sắc mặt Tra Nhĩ trở nên nghiêm túc, hắn nhanh chóng lui ra sau.
Nhưng tốc độ của hắn chưa đủ nhanh, ngay khi hắn nhảy lên giữa không trung, một luồng năng lượng đã hình thành một hình cầu trong suốt xung quanh hắn, bao phủ hoàn toàn lấy hắn.
Tra Nhĩ bị nhốt trong hình cầu, mặt mày nhăn lại, huyết dịch trong cơ thể sôi lên, làn da dần dần biến thành mà đỏ, chảy máu, ngưng đọng thành giọt, nổi lênh đênh trên không.
Không có năng lượng, không có dao động, sự trao đổi chất ngừng lại.
Dị năng của Tác Đặc – khóa chân không, có thể chế tạo ra không gian chân không không có áp lực, sinh vật bị khóa lại, trong thời gian ngắn đều sẽ nổ tan xác mà chết.
Tra Nhĩ nhắm mắt, thu gọn năng lượng lại, sau đó bỗng nổ tung.
Khóa chân không vỡ vụn, cả người hắn đẫm máu ngã xuống đất, thở dốc.
Tra Nhĩ dùng ánh mắt sung huyết nhìn Tác Đặc, cười nói: “Cậu mạnh hơn rồi.”
Tác Đặc không đáp, nhưng năng lượng quanh mình lại phun trào lần nữa.
“Đáng tiếc, vẫn chưa thăng cấp lên lĩnh vực.” Tra Nhĩ nói tiếp, “Cho nên, cậu không phải đối thủ của tôi.”
Vừa dứt lời, thân hình Tra Nhĩ lại biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện ở sau lưng Tác Đặc, đưa tay chuẩn bị đánh vào gáy anh ta.
Kết quả lại quá ngoài dự kiến của Tra Nhĩ, trên tay không có cảm giác đánh phải thực thể, người đang gần trong gang tấc bỗng hóa thành một ảo ảnh, biến mất không còn tăm tích.
Ảo ảnh phân thân?
Là dị năng phụ trợ diễn sinh từ khóa chân không sao?
Thiên Lý am hiểu đối phó với loại dị năng này nhất. Trong lòng Tra Nhĩ rất tự nhiên nảy ra suy nghĩ này.
Một dao động năng lượng bỗng xuất hiện ở đằng sau, cách đó không xa, Tra Nhĩ nhanh chóng né đi, quay người tấn công chuẩn xác về phía Tác Đặc đang hiện thân lần nữa.
Lĩnh vực của hắn đã mở ra, bất kỳ biến hóa năng lượng nào cũng không thoát khỏi tri giác của hắn.
Nhưng, lần này Tra Nhĩ lại vẫn đánh trúng một ảo ảnh năng lượng.
Cùng lúc đó, xung quanh hắn lại hình thành một tầng khóa chân không, song chịu ảnh hưởng của lĩnh vực, lớp khóa cũng không hoàn thiện. Nhưng rất nhanh, ngoài tầng khóa này lại có một tầng khóa chồng lên, trực tiếp chồng thành ba lớp khóa.
Tra Nhĩ bị ngăn cách, lĩnh vực biến mất, một lần nữa rơi vào không gian chân không.
Tra Nhĩ vẫn luôn rõ ràng, Tác Đặc là người mạnh nhất trong ba bọn họ. Dù chưa thăng lên lĩnh vực, cũng đã có năng lực so được với lĩnh vực.
Một khi thành công thăng cấp, e rằng trên đời này không ai là đối thủ của anh.
Trong lĩnh vực chân không, bất cứ sinh vật nào cũng không thể sống sót.
Tra Nhĩ ý thức được, quyết đấu với Tác Đặc là một cuộc ác chiến. Hắn không thể hạ đòn sát thủ với Tác Đặc, vì hắn tin tưởng Tác Đặc vẫn còn hy vọng khôi phục thần trí. Đối với người bạn tốt mất mà lại được này, bất kể ra sao hắn cũng không nguyện ý từ bỏ.
Lần nữa phát lực, phá tan ba lớp khóa, toàn bộ làn da của Tra Nhĩ đều nứt ra, từ đầu đến chân đều bị máu tươi nhuộm đẫm, trông vô cùng thê thảm.
Trước mắt hắn chỉ có một màu máu, vẻ mặt lại không sợ hãi chút nào. Hắn từ từ đưa tay, sờ vào vật nào đó trong túi ở eo --- nút không gian, lấy ma khí Thiên Lý cất giữ trong đó ra…
+++
Bên kia, cuộc chiến giữa nhóm Thiên Lý và bầy thú vẫn tiếp tục.
Kiệt Ngao thương nặng, ngã xuống, sống chết khó lường. Họ đã mất đi chiến lực mạnh nhất, tình thế càng trở nên bất lợi hơn.
Đám sinh vật trọc hóa kia không bị ảnh hưởng bởi lĩnh vực của Kiệt Ngao, không tự giết lẫn nhau nữa, tập trung công kích nhóm Thiên Lý mãnh liệt. Không ngừng có dã thú nhảy qua hố sâu, điên cuồng phóng tới chỗ Thiên Lý.
Tả Miện ngăn trước mặt Thiên Lý, bị một con thú trọc hóa nhanh nhạy cào vào cánh tay, da thịt tung tóe, vết thương sâu thấy xương.
Hữu Vọng và Vô Ảnh đến hỗ trợ, châm điện bắn vùn vụt, nhanh chóng giết con thú trọc hóa đó.
“Cẩn thận!” Tả Miện biến sắc, nhìn thấy sau lưng Hữu Vọng bỗng xuất hiện một con thú trọc hóa, một luồng sáng bỗng đánh vào sau lưng anh. Tả Miện cách anh quá xa, không kịp cứu viện.
Lúc này, Vô Ảnh nhảy lên, chặn thay Hữu Vọng kích này, lực đánh vào to lớn khiến nó đâm vào sau lưng Hữu Vọng, một người một thú lăn mấy vòng.
“Vô Ảnh!” Hữu Vọng xoay người ôm lấy Vô Ảnh, phát hiện trên người nó bị lõm một chỗ, miệng hộc đầy máu tươi, rõ ràng đã bị thương nặng.
Sắc mặt anh trắng bệch, cẩn thận, run rẩy xem thương thế của Vô Ảnh, ngay cả nguy hiểm ngay trước mắt cũng không để ý tới. Nếu không có Vệ Không kịp thời truyền tống con thú trọc hóa kia vào hố sâu trên không, e là anh cũng khó giữ được tính mạng.
Vô Ảnh cảm nhận được một dòng nước ấm chảy vào cơ thể, tứ chi vùng vẫy mấy lượt, dường như định đứng lên.
Hữu Vọng ôm lấy nó, gầm nhẹ: “Đừng có lộn xộn, mày không muốn sống nữa à?”
Vô Ảnh nghe lời không động đậy, chỉ cố sức giương mắt lên, dùng đôi mắt ngân ngấn nước lẳng lặng nhìn anh, trong ánh nhìn tràn đầy sự tín nhiệm và dũng cảm.
Hữu Vọng nhìn dáng vẻ yếu ớt của nó, tim như bị dao cắt.
Lúc này, chú Thủy nhanh chóng chạy tới, kiểm tra vết thương cho Vô Ảnh.
“Nó sao rồi ạ?” Hữu Vọng vội vàng hỏi.
Chú Thủy sắc mặt nặng nề, trầm giọng nói: “Bị thương phải đúng chỗ hiểm, vào tận xương rồi. Bây giờ không thể trị liệu ngay được, chỉ có thể tạm thời dùng thuốc khống chế thôi.”
Hữu Vọng nghiêm mặt, không ngừng truyền năng lượng của mình vào cơ thể Vô Ảnh, làm dịu đau đớn cho nó.
Bỗng, vốn đang yên tĩnh, Vô Ảnh lật nghiêng mình đi, ngưng tụ năng lượng, hình thành châm điện, vượt qua chú Thủy và Hữu Vọng, đánh trúng một con thú trọc hóa đang mai phục gần đó.
Chú Thủy vội vàng mở lồng năng lượng ra, chặn sự tấn công của các con thú trọc hóa khác.
Vô Ảnh mượn năng lượng của chú Thủy, ngưng kết ra ngàn vạn xung điện trên không, đâm chuẩn vào chỗ hiểm của mấy chục con thú trọc hóa xung quanh. Ánh sáng lấp lóe, như pháo hoa nở rộ, nháy mắt đã chiếu sáng toàn bộ chiến trường, lại lập tức biến mất, để lại một đống xác thú trọc hóa.
Những người đang xem trực tiếp từ chiến trường, đều rung động bởi một đòn rực rỡ cuối cùng của con thú phản quang này. Chẳng ai ngờ được, mấy trăm năm qua đi, nhà thuần thú đã xuống dốc từ lâu còn có thể xuất hiện trên chiến trường, anh có thú khế ước, và nó thể hiện ra lòng trung thành, dũng khí và sức chiến đấu mạnh mẽ để người ta phải kính nể. Lấy một địch mười, đây là chiến tích mà dị năng giả cấp trung bình thường cũng không làm nổi; nhưng, chú thú phản quang bị thương nặng ấy lại tự mình làm được…
Vô Ảnh lại lần nữa ngã xuống đất, mắt hơi rã ra, cơ thể phập phồng, không ngừng thở dốc.
Cùng lúc đó, Hữu Vọng cũng hộc ra một ngụm máu tươi. Sự gắn bó giữa nhà thuần thú và thú khế ước, không chỉ ở độ phù hợp tâm linh, mà còn phải gánh chịu hao tổn về năng lượng và nội thương cùng nhau.
Nhưng, Vô Ảnh bị thương tới xương và nội tạng, Hữu Vọng chỉ có thể chia sẻ nỗi đau và hao tổn năng lượng của nó, lại không thể chữa trị vết thương cho nó.
Hơi thở của Vô Ảnh càng ngày càng yếu đi, Hữu Vọng run rẩy, không nhịn được thấp giọng nghẹn ngào.
Vô Ảnh duỗi đầu lưỡi ra, liếm liếm mặt Hữu Vọng, im lặng an ủi.
Hữu Vọng vuốt ve cái lưng mượt mà của Vô Ảnh, trong ánh mắt mơ hồ hiện ra từng khoảnh khắc cùng chung sống và chiến đấu với Vô Ảnh. Họ đều là những kẻ lưu vong bị tộc đàn xua đuổi, vẫn luôn không ngừng nỗ lực để chứng minh giá trị của mình.
Vô Ảnh đã sớm không phải là thú khế ước của anh, mà là bạn, là anh em của anh.
Nếu phải chết, chiến trường chính là kết thúc tốt nhất của họ.
Nhưng bây giờ, vẫn chưa tới phút tuyệt vọng. Cho nên Vô Ảnh, hãy sống sót, chúng ta hãy cùng nhau sống sót, cùng nhau sáng tạo nên trang sử huy hoàng của nhà thuần thú và thú khế ước.
Từ trên người Hữu Vọng và Vô Ảnh bỗng phát ra ánh sáng chói lòa, năng lượng chuyển động, hơi thở giao hòa.
Chú Thủy biến sắc, kêu lên: “Hữu Vọng, cậu làm gì đó?”
Thiên Lý xúc động, thì thào: “Thật sự là một kẻ lỗ mãng mà dũng cảm.”
Cộng hưởng sinh mệnh!
Tuổi thọ dài nhất của thú phản quanh là năm mươi năm, mà của con người là hơn hai trăm năm.
Hữu Vọng sử dụng sự cộng hưởng sinh mệnh với Vô Ảnh, có nghĩa là, anh cam tâm tình nguyện chia sẻ phần còn lại của sinh mệnh cho Vô Ảnh.
Anh sống nó còn, anh chết nó đi.
Đây là sức mạnh khế ước tối cao của nhà thuần thú.
Từ đó, Hữu Vọng không chỉ là một người khế ước đơn thuần, anh sẽ có được dị năng của Vô Ảnh, tốc độ tiến hóa và sức chiến đấu của hai người sẽ được nhân lên vĩnh cửu; không lâu sau đó, tổ hợp thuần thú mạnh nhất, cũng trẻ nhất trong lịch sử chắc chắn sẽ tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Nhưng tất cả những điều ấy, đều quyết định nhờ thắng bại của cuộc chiến này.
Số người tử vong vẫn đang gia tăng, những người lính đánh thuê kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên, tất cả đều đã giết đến đỏ mắt rồi.
Lúc này, dù muốn rút lui, cũng không thể.
Chỉ có chiến, và phải thắng!
“Cậu… Cậu là Tác Đặc?” Giọng Tra Nhĩ hơi chần chừ.
Người đàn ông trước mắt, có một mái tóc ngắn màu vàng sậm, gương mặt gầy gò tuấn tú, giống hệt người trong trí nhớ hắn; song người kia có đôi mắt màu xanh ngọc trong vắt, mà không phải là một đỏ một trắng kỳ dị. Sáu, bảy năm qua đi, nếu cậu ấy còn sống, hẳn phải được 23 – 24 tuổi rồi; nhưng người đàn ông trước mặt, hay nói là thiếu niên thì hợp hơn, mấy năm nay, thời gian của cậu ấy đều ngừng trôi sao?
Đối với câu hỏi của Tra Nhĩ, đối phương không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ nhìn thẳng hắn, như một con rối.
Dù bây giờ ký ức của Tra Nhĩ vẫn hơi mơ hồ, nhưng hắn đã nhớ lại những gì xảy ra năm đó.
Hắn, cùng với Lai Địch, Tác Đặc, ba người xâm nhập vào Ám vực, hẹn nhau rằng ai đi tới Hắc Tuyền trước, người đó sẽ thắng cuộc thử luyện này. Nhưng, ngay khi Tra Nhĩ kết thúc một cuộc chiến và chạy tới gần Hắc Tuyền, lại thấy cảnh Lai Địch đánh Tác Đặc xuống vực sâu.
Cả người Lai Địch đẫm máu, mà Tác Đặc, với vẻ mặt tuyệt vọng, thì dần dần chìm vào bóng đêm.
Cuộc chiến giữa họ bắt đầu ra sao, Tra Nhĩ không rõ, hắn chỉ biết Tác Đặc bị Lai Địch hãm hại.
Người rơi xuống vực sâu, không thể sống sót rời đi. Dị năng giả bình thường còn không thể ở một lúc lâu gần vực sâu được, càng đừng nói là nơi sâu nhất của Hắc Tuyền.
Tra Nhĩ không thể kìm nén nỗi tức giận, muốn lý luận với Lai Địch; nhưng lúc này, xung quanh lại xuất hiện một bầy sinh vật trọc hóa, họ chỉ có thể giải quyết phiền toái trước.
Ngay lúc cuộc chiến sắp kết thúc, sau lưng Tra Nhĩ bỗng bị một lực lượng đánh vào, mất khống chế rơi xuống vực sâu, theo gót Tác Đặc. Nhưng may mắn hơn là, nửa đường hắn đã bấu víu được vào vách đá của vực sâu.
Mà lúc đó, phía sau hắn, chỉ có mình Lai Địch.
Sau đó, Lai Địch la lên ở bên trên, Tra Nhĩ chịu đựng cái lạnh thấu xương của trọc khí, trong lòng tràn đầy thù hận, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, định đợi Lai Địch rời đi rồi mới leo lên vực. Nhưng, Lai Địch lại đợi gần hai tiếng ở bờ vực. Lúc gã rời đi, Tra Nhĩ đã bắt đầu bị trọc hóa.
Người bị trọc khí ở vực sâu ăn mòn, càng dễ bị ma hóa hơn người thường; nhưng Tra Nhĩ không chỉ chống chọi lại được sự mê hoặc của Hắc Tuyền, khó khăn leo ra khỏi vực sâu; mà còn dựa vào ý chí, từng bước một rời khỏi Ám vực, đi đến nơi có linh khí; cuối cùng, gặp phải cô.
Tra Nhĩ nhìn dấu ấn trên cánh tay người đàn ông trước mặt, đó là gia huy của nhà Áo Đinh.
Đúng vậy, cậu ấy đúng là Tác Đặc.
Tra Nhĩ vẫn cho là Tác Đặc đã chết, lại không ngờ rằng anh vẫn luôn sống ở sâu dưới Hắc Tuyền. Nếu biết trước, hắn nhất định đã cứu anh từ vực sâu ra.
Nỗi cô đơn lạnh lẽo đằng đẵng suốt 6, 7 năm có tư vị như thế nào, Tra Nhĩ rất rõ.
Tuyệt vọng, mờ mịt, sợ hãi, phẫn nộ, đau đớn…
Sinh vật trọc hóa nhìn như không có tâm trí, nhưng không giây nào lại không đang chịu nỗi giày vò như địa ngục; chúng chỉ có thể săn thức ăn để bù lấp sự trống rỗng, giết chóc khắp nơi để phát tiết.
Đó là một nhóm sinh mệnh vừa hung ác, lại đáng buồn.
Hắn cũng là một trong đó; nhưng hắn may mắn hơn bất cứ ai, vì hắn đã gặp được nguồn sáng thắp lên ánh đèn chiếu rọi sinh mệnh của mình.
Thiên Lý… Tra Nhĩ che ngực, mặc niệm tên cô.
“Tác Đặc, bạn chí thân của tôi, cùng rời khỏi Ám vực đi!” Tra Nhĩ vươn tay ra với Tác Đặc.
Tác Đặc mặt không biểu tình, từ từ giơ tay mình lên.
Năng lượng xung quanh bỗng chấn động, lá cây, đất đá run nhè nhẹ.
Sắc mặt Tra Nhĩ trở nên nghiêm túc, hắn nhanh chóng lui ra sau.
Nhưng tốc độ của hắn chưa đủ nhanh, ngay khi hắn nhảy lên giữa không trung, một luồng năng lượng đã hình thành một hình cầu trong suốt xung quanh hắn, bao phủ hoàn toàn lấy hắn.
Tra Nhĩ bị nhốt trong hình cầu, mặt mày nhăn lại, huyết dịch trong cơ thể sôi lên, làn da dần dần biến thành mà đỏ, chảy máu, ngưng đọng thành giọt, nổi lênh đênh trên không.
Không có năng lượng, không có dao động, sự trao đổi chất ngừng lại.
Dị năng của Tác Đặc – khóa chân không, có thể chế tạo ra không gian chân không không có áp lực, sinh vật bị khóa lại, trong thời gian ngắn đều sẽ nổ tan xác mà chết.
Tra Nhĩ nhắm mắt, thu gọn năng lượng lại, sau đó bỗng nổ tung.
Khóa chân không vỡ vụn, cả người hắn đẫm máu ngã xuống đất, thở dốc.
Tra Nhĩ dùng ánh mắt sung huyết nhìn Tác Đặc, cười nói: “Cậu mạnh hơn rồi.”
Tác Đặc không đáp, nhưng năng lượng quanh mình lại phun trào lần nữa.
“Đáng tiếc, vẫn chưa thăng cấp lên lĩnh vực.” Tra Nhĩ nói tiếp, “Cho nên, cậu không phải đối thủ của tôi.”
Vừa dứt lời, thân hình Tra Nhĩ lại biến mất tại chỗ, ngay sau đó xuất hiện ở sau lưng Tác Đặc, đưa tay chuẩn bị đánh vào gáy anh ta.
Kết quả lại quá ngoài dự kiến của Tra Nhĩ, trên tay không có cảm giác đánh phải thực thể, người đang gần trong gang tấc bỗng hóa thành một ảo ảnh, biến mất không còn tăm tích.
Ảo ảnh phân thân?
Là dị năng phụ trợ diễn sinh từ khóa chân không sao?
Thiên Lý am hiểu đối phó với loại dị năng này nhất. Trong lòng Tra Nhĩ rất tự nhiên nảy ra suy nghĩ này.
Một dao động năng lượng bỗng xuất hiện ở đằng sau, cách đó không xa, Tra Nhĩ nhanh chóng né đi, quay người tấn công chuẩn xác về phía Tác Đặc đang hiện thân lần nữa.
Lĩnh vực của hắn đã mở ra, bất kỳ biến hóa năng lượng nào cũng không thoát khỏi tri giác của hắn.
Nhưng, lần này Tra Nhĩ lại vẫn đánh trúng một ảo ảnh năng lượng.
Cùng lúc đó, xung quanh hắn lại hình thành một tầng khóa chân không, song chịu ảnh hưởng của lĩnh vực, lớp khóa cũng không hoàn thiện. Nhưng rất nhanh, ngoài tầng khóa này lại có một tầng khóa chồng lên, trực tiếp chồng thành ba lớp khóa.
Tra Nhĩ bị ngăn cách, lĩnh vực biến mất, một lần nữa rơi vào không gian chân không.
Tra Nhĩ vẫn luôn rõ ràng, Tác Đặc là người mạnh nhất trong ba bọn họ. Dù chưa thăng lên lĩnh vực, cũng đã có năng lực so được với lĩnh vực.
Một khi thành công thăng cấp, e rằng trên đời này không ai là đối thủ của anh.
Trong lĩnh vực chân không, bất cứ sinh vật nào cũng không thể sống sót.
Tra Nhĩ ý thức được, quyết đấu với Tác Đặc là một cuộc ác chiến. Hắn không thể hạ đòn sát thủ với Tác Đặc, vì hắn tin tưởng Tác Đặc vẫn còn hy vọng khôi phục thần trí. Đối với người bạn tốt mất mà lại được này, bất kể ra sao hắn cũng không nguyện ý từ bỏ.
Lần nữa phát lực, phá tan ba lớp khóa, toàn bộ làn da của Tra Nhĩ đều nứt ra, từ đầu đến chân đều bị máu tươi nhuộm đẫm, trông vô cùng thê thảm.
Trước mắt hắn chỉ có một màu máu, vẻ mặt lại không sợ hãi chút nào. Hắn từ từ đưa tay, sờ vào vật nào đó trong túi ở eo --- nút không gian, lấy ma khí Thiên Lý cất giữ trong đó ra…
+++
Bên kia, cuộc chiến giữa nhóm Thiên Lý và bầy thú vẫn tiếp tục.
Kiệt Ngao thương nặng, ngã xuống, sống chết khó lường. Họ đã mất đi chiến lực mạnh nhất, tình thế càng trở nên bất lợi hơn.
Đám sinh vật trọc hóa kia không bị ảnh hưởng bởi lĩnh vực của Kiệt Ngao, không tự giết lẫn nhau nữa, tập trung công kích nhóm Thiên Lý mãnh liệt. Không ngừng có dã thú nhảy qua hố sâu, điên cuồng phóng tới chỗ Thiên Lý.
Tả Miện ngăn trước mặt Thiên Lý, bị một con thú trọc hóa nhanh nhạy cào vào cánh tay, da thịt tung tóe, vết thương sâu thấy xương.
Hữu Vọng và Vô Ảnh đến hỗ trợ, châm điện bắn vùn vụt, nhanh chóng giết con thú trọc hóa đó.
“Cẩn thận!” Tả Miện biến sắc, nhìn thấy sau lưng Hữu Vọng bỗng xuất hiện một con thú trọc hóa, một luồng sáng bỗng đánh vào sau lưng anh. Tả Miện cách anh quá xa, không kịp cứu viện.
Lúc này, Vô Ảnh nhảy lên, chặn thay Hữu Vọng kích này, lực đánh vào to lớn khiến nó đâm vào sau lưng Hữu Vọng, một người một thú lăn mấy vòng.
“Vô Ảnh!” Hữu Vọng xoay người ôm lấy Vô Ảnh, phát hiện trên người nó bị lõm một chỗ, miệng hộc đầy máu tươi, rõ ràng đã bị thương nặng.
Sắc mặt anh trắng bệch, cẩn thận, run rẩy xem thương thế của Vô Ảnh, ngay cả nguy hiểm ngay trước mắt cũng không để ý tới. Nếu không có Vệ Không kịp thời truyền tống con thú trọc hóa kia vào hố sâu trên không, e là anh cũng khó giữ được tính mạng.
Vô Ảnh cảm nhận được một dòng nước ấm chảy vào cơ thể, tứ chi vùng vẫy mấy lượt, dường như định đứng lên.
Hữu Vọng ôm lấy nó, gầm nhẹ: “Đừng có lộn xộn, mày không muốn sống nữa à?”
Vô Ảnh nghe lời không động đậy, chỉ cố sức giương mắt lên, dùng đôi mắt ngân ngấn nước lẳng lặng nhìn anh, trong ánh nhìn tràn đầy sự tín nhiệm và dũng cảm.
Hữu Vọng nhìn dáng vẻ yếu ớt của nó, tim như bị dao cắt.
Lúc này, chú Thủy nhanh chóng chạy tới, kiểm tra vết thương cho Vô Ảnh.
“Nó sao rồi ạ?” Hữu Vọng vội vàng hỏi.
Chú Thủy sắc mặt nặng nề, trầm giọng nói: “Bị thương phải đúng chỗ hiểm, vào tận xương rồi. Bây giờ không thể trị liệu ngay được, chỉ có thể tạm thời dùng thuốc khống chế thôi.”
Hữu Vọng nghiêm mặt, không ngừng truyền năng lượng của mình vào cơ thể Vô Ảnh, làm dịu đau đớn cho nó.
Bỗng, vốn đang yên tĩnh, Vô Ảnh lật nghiêng mình đi, ngưng tụ năng lượng, hình thành châm điện, vượt qua chú Thủy và Hữu Vọng, đánh trúng một con thú trọc hóa đang mai phục gần đó.
Chú Thủy vội vàng mở lồng năng lượng ra, chặn sự tấn công của các con thú trọc hóa khác.
Vô Ảnh mượn năng lượng của chú Thủy, ngưng kết ra ngàn vạn xung điện trên không, đâm chuẩn vào chỗ hiểm của mấy chục con thú trọc hóa xung quanh. Ánh sáng lấp lóe, như pháo hoa nở rộ, nháy mắt đã chiếu sáng toàn bộ chiến trường, lại lập tức biến mất, để lại một đống xác thú trọc hóa.
Những người đang xem trực tiếp từ chiến trường, đều rung động bởi một đòn rực rỡ cuối cùng của con thú phản quang này. Chẳng ai ngờ được, mấy trăm năm qua đi, nhà thuần thú đã xuống dốc từ lâu còn có thể xuất hiện trên chiến trường, anh có thú khế ước, và nó thể hiện ra lòng trung thành, dũng khí và sức chiến đấu mạnh mẽ để người ta phải kính nể. Lấy một địch mười, đây là chiến tích mà dị năng giả cấp trung bình thường cũng không làm nổi; nhưng, chú thú phản quang bị thương nặng ấy lại tự mình làm được…
Vô Ảnh lại lần nữa ngã xuống đất, mắt hơi rã ra, cơ thể phập phồng, không ngừng thở dốc.
Cùng lúc đó, Hữu Vọng cũng hộc ra một ngụm máu tươi. Sự gắn bó giữa nhà thuần thú và thú khế ước, không chỉ ở độ phù hợp tâm linh, mà còn phải gánh chịu hao tổn về năng lượng và nội thương cùng nhau.
Nhưng, Vô Ảnh bị thương tới xương và nội tạng, Hữu Vọng chỉ có thể chia sẻ nỗi đau và hao tổn năng lượng của nó, lại không thể chữa trị vết thương cho nó.
Hơi thở của Vô Ảnh càng ngày càng yếu đi, Hữu Vọng run rẩy, không nhịn được thấp giọng nghẹn ngào.
Vô Ảnh duỗi đầu lưỡi ra, liếm liếm mặt Hữu Vọng, im lặng an ủi.
Hữu Vọng vuốt ve cái lưng mượt mà của Vô Ảnh, trong ánh mắt mơ hồ hiện ra từng khoảnh khắc cùng chung sống và chiến đấu với Vô Ảnh. Họ đều là những kẻ lưu vong bị tộc đàn xua đuổi, vẫn luôn không ngừng nỗ lực để chứng minh giá trị của mình.
Vô Ảnh đã sớm không phải là thú khế ước của anh, mà là bạn, là anh em của anh.
Nếu phải chết, chiến trường chính là kết thúc tốt nhất của họ.
Nhưng bây giờ, vẫn chưa tới phút tuyệt vọng. Cho nên Vô Ảnh, hãy sống sót, chúng ta hãy cùng nhau sống sót, cùng nhau sáng tạo nên trang sử huy hoàng của nhà thuần thú và thú khế ước.
Từ trên người Hữu Vọng và Vô Ảnh bỗng phát ra ánh sáng chói lòa, năng lượng chuyển động, hơi thở giao hòa.
Chú Thủy biến sắc, kêu lên: “Hữu Vọng, cậu làm gì đó?”
Thiên Lý xúc động, thì thào: “Thật sự là một kẻ lỗ mãng mà dũng cảm.”
Cộng hưởng sinh mệnh!
Tuổi thọ dài nhất của thú phản quanh là năm mươi năm, mà của con người là hơn hai trăm năm.
Hữu Vọng sử dụng sự cộng hưởng sinh mệnh với Vô Ảnh, có nghĩa là, anh cam tâm tình nguyện chia sẻ phần còn lại của sinh mệnh cho Vô Ảnh.
Anh sống nó còn, anh chết nó đi.
Đây là sức mạnh khế ước tối cao của nhà thuần thú.
Từ đó, Hữu Vọng không chỉ là một người khế ước đơn thuần, anh sẽ có được dị năng của Vô Ảnh, tốc độ tiến hóa và sức chiến đấu của hai người sẽ được nhân lên vĩnh cửu; không lâu sau đó, tổ hợp thuần thú mạnh nhất, cũng trẻ nhất trong lịch sử chắc chắn sẽ tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Nhưng tất cả những điều ấy, đều quyết định nhờ thắng bại của cuộc chiến này.
Số người tử vong vẫn đang gia tăng, những người lính đánh thuê kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên, tất cả đều đã giết đến đỏ mắt rồi.
Lúc này, dù muốn rút lui, cũng không thể.
Chỉ có chiến, và phải thắng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook