Hiền Thê Khó Làm
-
Chương 86
A Nan làm một bộ động tác yo-ga giảm mỡ bụng xong, chậm rãi
hít vào một hơi, rồi xuống giường gọi người đem nước đến cho nàng tắm rửa.
Như Thúy ở một bên chuẩn bị quần áo, tò mò nhìn A Nan mặc bộ quần áo bó sát người, híp mắt như mèo con từ từ uống nước, thoạt nhìn thật khiến người ta muốn sờ sờ nhào nặn. Như Thúy nghĩ, không chỉ tiểu quận chúa khiến người ta thấy đáng yêu không chịu được, kỳ thật tiểu thư nhà nàng cũng giống vậy khiến lòng người sinh ra loại ý niệm muốn kéo nàng vào lòng mà giày vò.
“Tiểu thư, ngài mỗi ngảy xoay thân thể như vậy, không mệt sao? Nô tỳ nhìn cũng cảm thấy thật dọa người…..” Như Thúy nhịn không được nói.
A Nan suýt bị sặc gần chết, ho khan vài tiếng, nhịn không được trừng mắt nhìn bạn nha đầu ngốc, “Ngươi biết cái gì, đây là để giảm mỡ eo, làm nhiều chút mới có thể khôi phục dáng người.”
Ánh mắt Như Thúy nhìn một vòng trên người A Nan, gật gật đầu, “Hình như đúng là gầy đi, có điều eo cũng không nhỏ lại nha? Thật sự có tác dụng sao?”
Đối với nha đầu thành thật quá mức này, A nan đã quen, chỉ là bất mãn trừng nàng ta vài lần. Đương nhiên, vài lần trừng mắt với Như Thúy chẳng đau cũng chẳng ngứa, cười hì hì một chút là qua.
A Nan xoa bóp thịt bên hông, rất vừa lòng. Suốt hai tháng không ngại cực khổ a, đào khoét cái đầu rỗng nhớ lại các động tác yo-ga giảm béo kiếp trước từng học qua, mỗi ngày rảnh rỗi chăm chỉ luyện tập, rốt cục đạt được thành quả v
Như Thúy thấy bộ dạng đỏm dáng của nàng, tiếp tục nói: “Bất quá, mặc kệ có tác dụng hay không, tiểu thư ngài không xoay trật thắt lưng là được, bằng không nô tỳ không biết nói thế nào với Vương gia về việc ngài bị trật khớp, rất thảm nha.” Như Thúy nói xong, còn sợ hãi vỗ vỗ ngực.
Nói đến chuyện này, A Nan và Như Thúy không khỏi nhớ đến nửa tháng trước, A Nan làm thử động tác mới, không cẩn thận trẹo thắt lưng, sau đó nằm suốt trên giường ba ngày. Ba ngày đó nàng không chỉ ngủ không được, ăn cũng không ngon, thậm chí cả con gái cũng không cho nàng nhìn, còn phải đối mặt với bạn Vương gia nghiêm túc khiến người đau đầu kia, thật là bi ai, bi ai vô cùng! TAT
Vậy còn chưa xong, sau khi Tô ma ma biết, đỏ mắt nhìn bọn họ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cho rằng bọn họ lại không nghe lời làm chuyện trên giường! Vấn đề là, nàng thật sự rất nghe lời, tối nào cũng chỉ để người nào đó ôm ngủ chứ không cho hắn ăn nha? Nàng thật sự rất oan uổng………
Mà Như Thúy vì cùng A Nan cấu kết nhau làm chuyện xấu, cũng bị liên lụy, bị phạt nửa năm lương tháng, đối với một nha hoàn chỉ dựa vào lương tháng để an ủi tâm hồn mà nói, thật sự là đả kích rất nặng nề. Ngay cả bạn quân sư chỉ sợ thiên hạ không loạn sau khi biết chuyện, vừa cười vừa thưởng nàng vài thứ cũng không bù đắp được tâm hồn thương tổn của nàng.
A Nan lại soi gương, chiếc cằm béo tròn đã không còn, quả nhiên thế giới này chỉ có con gái lười chứ không có con gái xấu. Có điều, sau khi sinh con, thân thể nàng lại cao thêm một chút — trước khi đứng chỉ cao đến ngực bạn Vương gia, giờ đã cao đến bả vai hắn — chỉ là cũng không phát triển theo hướng tinh tế, vẫn có cảm giác có thịt, ừm, nói dễ nghe là châu tròn ngọc sáng đi.
A Nan thở dài, xem ra kiếp này nàng vô duyên với dáng người của Lâm muội muội rồi.
Một lúc lâu sau, nha hoàn đến báo nước tắm đã chuẩn bị xong, A Nan buông gương xuống đi qua phòng bên, Như Thúy cầm quần áo đi theo phía sau nàng.
Bây giờ là hạ tuần tháng hai, đã qua năm mới, thời tiết vẫn lạnh run người.
A Nan ngâm nước nóng tắm, lỗ chân lông toàn thân giãn mở ra, thoải mái vô cùng. A Nan cẩn thận gội sạch đầu, dùng xà phòng thơm tắm rửa kỹ càng. A Nan giơ tay ngang mũi ngửi ngửi, xà bông này thoang thoảng mùi hoa lài, mùi thơm nhàn nhạt thực dễ chịu.
Tắm x đi ra, A Nan ngồi trước bàn trang điểm, để Như Thúy giúp nàng lau khô tóc, mình ngồi đùa nghịch đồ vật trên bàn, cái này để dưỡng ẩm, cái này để chống rét, cái này để thoa tay……….
“Đúng rồi, tiểu thư, hôm kia nô tỳ nghe được tin tức, Diêu Y Nhân kia được Triệu tướng quân thu phòng.”
A Nan giật mình, nhớ ngay Diêu Y Nhân là ai. HẴ cách, Diêu Khả Nhân từng hại nàng thảm như vậy, dù thế nào nàng cũng nhớ kỹ Diêu gia tỷ muội, đặc biệt là, các nàng còn là do Thái hậu thưởng cho, chỉ đáng tiếc mới ở trong phủ một ngày đã bị đưa đến phủ Triệu tướng quân.
Có điều, nói đến Diêu Khả Nhân, nàng cũng không biết Sở Bá Ninh thu xếp nàng ta thế nào, chung quy cảm giác được kết cục của nàng ta sẽ không tốt lắm, Sở Bá Ninh rõ ràng không muốn nói chuyện này, vậy nên nàng cũng không hỏi rõ Diêu Khả Nhân ra sao, có thật sự…. không.
Ngoại trừ Diêu Khả Nhân, A Nan không có ấn tượng với Diêu Y Nhân, mơ hồ nhớ là một nữ tử diện mạo vô cùng kiều mỵ, sóng mắt lưu chuyển khiến người hồn xiêu phách lạc, đừng nói nam nhân, cả nữ nhân bị nàng nhìn như vậy cả người cũng mềm đi một nửa. Nhưng A nan thật không ngờ, cô nương tuổi trẻ mỹ mạo như vậy, lại là con gái họ Diêu, lại đi làm thiếp của Triệu tướng quân?
“Tiểu thư, Triệu tướng quân bệnh tình thất thường, không biết khi nào mới khỏe hẳn. Năm ngoái khi Nghiêm tướng quân đến, Triệu tướng quân vốn phải về kinh phục mệnh, ai ngờ hắn lại đổ bệnh, nằm suốt nửa năm không dậy nổi. Bất quá gần đây nghe nói thân thể Triệu tướng quân tốt hơn nhiều, định là mùa xuân khí trời ấm lại sẽ hồi kinh.” Như Thúy vừa giúp A Nan lau tóc vừa tám tin tức nàng nghe được từ các nha hoàn khác, “Tiểu thư, ngài tuyệt đối không ngờ nổi, khi Triệu tướng quân ngã bệnh, Diêu Y Nhân là y nữ tùy thân hầu hạ, hầu hạ đến cả trên giường, khiến cho tiểu thiếp trong phủ Triệu tướng quân đều hận không thể xé xác Diêu Y Nhân kia.”
A Nan nhíu mày, có một lần nàng nhìn thấy Diêu Y Nhân trong tướng quân phủ, phát hiện nàng ta đứng xa xa, dùng ánh mắt thầm kín đưa tình nhìn Ôn Lương, cứ nghĩ nàng ta ngưỡng mộ Ôn Lương, còn sợ nàng ta dùng thủ đoạn khiến Ôn Lương ** cưới nàng ta về. Ai ngờ nàng ta chẳng làm gì, ngược lại là muội muội nhìn ngoan ngoãn của nàng động thủ trước.
“Tiểu thư, nô tỳ nghe một ít tỷ muội trong phủ thành thủ nói, Diêu Y Nhân rất may mắn, không chỉ khiến Triệu tướng quân thu phòng, sủng ái đủ điều, thậm chí vì nàng ta vắng vẻ tất cả thị thiếp trong phủ, để tất cả thị thiếp kia đều nghe lời nàng ta, Nếu Triệu gia tiểu thư còn ở Đồng Thành, hành vi này của Diêu Y Nhân không chừng bị Triệu gia tiểu thư đánh bán sống bán chết. Nghe nói Triệu gia tiểu thư bình sinh hận nhất là người làm tiểu thiếp, càng hận người tặng tiểu thiếp cho phụ thân nàng, hoặc nữ tử sa đọa bò lên giường nam nhân làm tiểu thiếp, nàng đều trực triếp đuổi người ra phủ……”
Triệu Kỳ Hoa sao….
Cái tên này đã lâu rồi không nghe thấy, không biết nàng ấy gả cho ai. Khi đó A Nan chưa kịp gặp nàng ấy đánh một trận, Triệu Kỳ Hoa đã ra đi, điều đó vẫn canh cánh trong lòng nàng. Song, sau này thấy Triệu tướng quân một mình cô đơn đón năm mới, bệnh nặng không người thân chăm sóc, chỉ có một đống tiểu thiếp phiền phức suốt ngày ầm ĩ, nhìn thật đáng thương, oán giận trong lòng cũng tiêu tan vài phần.
Lau khô tóc, A Nan mặc quần áo, qua phòng bên thăm con gái.
Tiểu bánh bao thức dậy, tinh thần phấn chấn nằm trên giường, huơ huơ tay béo, y nha bập bõm kêu vài tiếng, một mình tự chơi thật vui vẻ. Bà vú Hứa thị và hai nha hoàn ngồi bên giường thêu thùa may vá, vừa làm vừa nói chuyện phiếm, thường liếc nhìn trông chừng tiểu bánh bao.
Thấy A Nan vào, Hứa thị cùng hai nha hoàn vội vã hành lễ. A Nan hỏi tình trạng của bánh bao nhỏ, biết tay chân bé đã có sức, có thể đá tã, trong lòng không khỏi vui vẻ, cuống quýt hỏi bé có thể xoay người chưa, thấy bà vú cười lắc đầu, có chút thất vọng. A Nan nhớ kiếp trước nghe ông bà nói trẻ con “tam phiên lục tọa bát bò”, đoán là ba tháng mới biết xoay người.
Hỏi xong, A Nan liền cởi giày bò lên giường, ôm lấy tiểu bánh bao.
Bánh bao nhỏ lại mập ra, trọng lượng này thật không nhẹ, A Nan lo lắng bé bị béo phì, tưởng tượng một chút tình cảnh khuôn mặt tuấn tú của Vương gia thành béo ú…. Orz….. Không cần quá 囧 có được không, sao lại có cảm giác con gái nàng sinh ra là để phá hỏng hình tượng của cha bé vậy a?
Nhéo nhéo mặt tiểu bánh bao, A Nan nói với bà vú: “Sở Sở hình như rất béo? Những đứa trẻ bình thường khác không béo như vậy, chúng ta có nên cho bé ăn kiêng không?”
Nghe A Nan nói, Hứa thị kinh ngạc, có điều nàng nhớ đến lời dặn của Tô ma ma, liền cười nói: “Vương phi, Tô ma ma nói đây là hiện tượng bình thường. Tiểu quận chúa sinh ra trọng lượng lớn hơn so với trẻ con bình thường một chút, cộng thêm nuôi nấng tốt, đương nhiên sẽ lớn nhanh.”
“Thật không? Thật sự không cần cho bé ăn ít lại?” A Nan vẫn do dự.
Hứa thị thật muốn cười khổ, làm gì có người mẹ nào lại muốn con ăn ít lại? Trẻ con không phải nên béo béo mập mập như gạo nếp viên mới tốt sao?
Dưới sự cam đoan của Hứa thị, A Nan bỏ qua mối lo béo phì của bánh bao nhỏ, chỉ hy vọng bé lớn lên không đem khuôn mặt của Vương gia thành người béo phì, nếu không thì thực bi kịch nha.
A Nan ôm bánh bao nhỏ một lát, đáng tiếc tiểu bánh bao không có phản ứng, tới khi nàng không để ý, bánh bao nhỏ lại tự chơi một mình, nhưng mỗi khi có người để ý bé, bé liền mở to đôi mắt đen nhánh, ngây ngô nhìn, mặc kệ đùa thế nào cũng không phản ứng, khiến A Nan đặc biệt uất ức.
“Bây giờ đã phản nghịch vậy rồi, sau này lớn lên còn thế nào!” A Nan dùng sức gặm gặm cắn cắn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu bánh bao, đến khi đôi mắt bánh bao nhỏ phủ tầng sương, bĩu môi nhỏ hồng, sắp khóc, A Nan mới ôm nàng đung đưa, nhanh chóng dỗ được cô bé béo. Dỗ xong, A Nan lại ngựa quen đường cũ, ôm khuôn mặt nhỏ gặm cắn….
Nha hoàn ma ma nghẹn lời nhìn mẫu thân vô lương khi dễ con gái, đến khi Vương gia vén rèm đi vào, vội đứng dậy hành lễ.
A Nan đang phi lễ với con gái, thấy Sở Bá Ninh vào, kinh ngạc rồi chột dạ, hắc hắc cười nói: “Vương gia, con gái lại mập ra, mau tới xem nha ~~”
“……..”
Mọi người trong phòng tập thể khinh bỉ người nào đó, muốn đánh trống lảng cũng không cần lấy con gái mình ra nha, những lời ngày thật khiến người ta cảm thấy thật ngốc.
A Nan nháy nháy mắt, không biết hắn đây là phản ứng gì. Chẳng lẽ tự chủ của hắn thật sự tốt vậy, bé yêu dễ thương trước mặt cũng có thể như thái sơn sụp đổ mặt không đổi sắc? Hay là không thích tiểu bánh bao đáng yêu như vậy phá hỏng hình tượng của hắn?
Sở Bá Ninh ngồi bên cạnh nhìn A Nan đùa tiểu bánh bao, một lát sau, liền cho bà vú vào, giao tiểu bánh bao cho bà vú, kéo A Nan đang lưu luyến không rời về phòng.
Sau khi A Nan vào phòng, cửa bị người nào đó thuận tay khóa lại, rốt cục biết nam nhân này muốn làm gì, không khỏi đỏ bừng mặt.
Hôm nay vừa vặn tròn hai tháng theo lời Tô ma ma, là ngày đầu tiên bỏ lệnh cấm. Nàng đã quên mất, không ngờ nam nhân này nhớ rõ như vậy — nên nói, không hổ là nam nhân sao? Nam nhân dùng nửa thân dưới suy nghĩ không đáng sợ, đáng sợ là nam nhân dùng nửa thân trên cùng nửa thân dưới cùng suy nghĩ, đây mới là ác mộng a!
Sở Bá Ninh kéo nàng vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ nàng cọ cọ ngửi ngửi, giọng khàn khàn, “Nàng tắm rồi? Là mùi hoa lài.”
A Nan rụt cổ, hoài nghi nam nhân này nhật định cầm tinh con chó, bình thường không chỉ thích cọ nàng, càng thích cắn nàng, trên người nàng có thay đổi gì cũng ngửi ra.
“Là xà bông hương hoa lài, người của phủ Thừa tướng trong kinh đưa đến.” A Nan vừa tránh né người nào đó vừa nói: “Phụ thân của thần thiếp viết thư đến, nói muốn gặp Sở Sở, lại không thể đến đây, viết thư hỏi chúng ta khi nào hồi kinh……” A Nan hơi lo lắng, nàng cảm thấy cuộc sống ở Đồng Thành rất tốt, tự do tự tại, không có nhiều quy củ phiền lòng. Nhưng mọi người trong kinh đều mong bọn họ trở về, thường xuyên viết thư đến, ngầm thúc giục bọn họ, khi nào hồi kinh linh tinh này nọ.
Vì Sở Bá Ninh không hồi kinh, Sùng Đức Hoàng đế không biết làm sao, chỉ có thể cho người ra roi thúc ngựa đưa một ít văn kiện tới cho hắn xử lý. Do đó, xe ngựa lui tới giữa kinh thành và Đồng Thành vô cùng thường xuyên.
Sở Bá Ninh nghĩ sơ qua là biết Lục Thừa tướng lại bị thượng cấp hy sinh, nhất định là Hoàng đế không dám tới hối thúc, chỉ có thể tạo áp lực cho Lục Thừa tướng, để Lục Thừa tướng áp dụng sách lược dụ dỗ với A Nan, thông qua A Nan khuyên bảo Sở Bá Ninh hồi kinh.
“Đừng để ý bọn hắn.” Sở Bá Ninh nhẹ nhàng gặm vành tai nàng, vành tai trắng nõn bị cắn đến hồng lên, “Việc này bổn vương đã có an bài.”
A Nan rất muốn hỏi hắn an bài cái gì, nhưng hắn không cho nàng cơ hội nói chuyện, trực tiếp ôm ngang eo nàng thả lên giường, vùi đầu cố gắng làm
Đại khái là đã lâu không thân thiết, thân thể hắn có chút ngây ngô, động tác cũng hơi kiềm nén. Khi mới bắt đầu, hắn chậm rãi tiến vào, từ từ tiến lên, mắt gắt gao nhìn mặt nàng, ánh mắt kia như đã thú đang hưởng thụ mỹ vị của con mồi, đói khát mà nóng rực, kiềm nén xúc động một ngụm ăn hết con mồi, nhìn đến trong lòng nàng sợ hãi, da đầu run lên. Nhưng, rất nhanh sau đó, hắn khỏng thỏa mãn cách thức chiếm giữ ôn nhu này, động tác dần nhanh hơn, hung ác trực tiếp xỏ xuyên qua nàng, mỗi lần đều là từ từ rút ra lại tiến vào thật sâu.
Dưới cường độ lớn như vậy, A Nan có chút không chịu nổi, đưa tay muốn đẩy hắn. Hắn đem tay nàng vòng qua bả vai đầy mồ hôi của hắn, nâng hai chân nàng lên vòng qua vòng eo gầy nhưng rắn chắc của hắn, tăng mạnh tần suất luật động.
“Chậm, chậm chút……” nàng nức nở kêu, thanh âm vỡ vụn.
Ngay khi nàng không chịu nổi, hắn trực tiếp rút ra, lật người nàng lại, ừ phía sau tiến vào. Bàn tay to nâng thắt lưng nàng, bàn tay kia chơi đùa anh đào trước ngực nàng, môi gặm cắn tấm lưng trắng nõn của nàng, động tác dưới thân cũng không dừng.
Đột nhân, một cú va chạm mạnh mẽ khiến cả người nàng ngã về phía trước, nhanh chóng bị cánh tay hữu lực của hắn kéo về, nơi mềm mại dưới thân bị vật cực lớn cực nóng đi vào càng sâu, đâm vào điểm mẫn cảm, khoái cảm tê dại theo lưng truyền đến khiến nàng thét chói tai, cả người run run.
Hai người giống như mới ngoi lên từ nước, mồ hôi đầm đìa, nhưng nam nhân trên người nàng vẫn chạy nước rút, cố định chặt chẽ thân thể mềm yếu của nàng trong ngực, hạ thể của bọn họ chặt chẽ tương liên, khó chia khó lìa. Trong màn sương mù mơ hồ, nàng cúi đầu nhìn đồ vật dữ tợn kia ra ra vào vào ở cửa động nhỏ hẹp của nàng, không hề có hiện tượng mềm đi……
…………………..
A Nan nằm trên giường, mệt mỏi nhìn nam nhân phía trên dùng miệng ôn tồn hôn thân thể nàng, tóc dài ẩm mồ hôi rủ xuống người nàng, quét qua da thịt mẫn cảm, gây một trận tê ngứa. Mặt hắn giãn ra, mang theo một loại xuân tình biếng nhác, cả người thả lỏng có vẻ thích ý, giống như sinh vật giống đực trong tự nhiên thỏa mãn dục vọng, rốt cục thả chậm động tác, nằm sấp trên người nàng liếm hôn cọ cọ. Mà dưới thân nàng, vật gì đó đang chậm lại, từ từ mài mòn thần trí nàng.
“Vương gia…… thần thiếp mệt chết rồi…….” nàng dùng thanh âm khàn khàn nhắc nhở nguòi nào đó.
Hắn gặm xương quai xanh của nàng, thanh âm mơ hồ tràn ngập hương vị quyến rũ: “Hai lần nữa.”
A Nan biến sắc, không nhịn được nữa đẩy cái đầu đang chôn trước ngực, nói: “Chàng đã nói rất nhiều lần “Hai lần nữa” rồi. Vương gia, chàng không thể ỷ tuổi trẻ mà làm ẩu, sẽ bị liệt dương!”
A Nan vừa nói xong liền cảm thấy được ngực nàng bị hắn hung ác cắn một ngụm, vật gì đó dưới thân cũng đột nhiên hung hăng đẩy sâu vào trong cơ thể, sau đó thanh âm cứng rắn của hắn vang lên: “Bổn vương sẽ không bị liệt dương!”
A Nan mồ hôi đầy mặt, nàng không nói hắn bị liệt dương a. chỉ là nhắc nhở hắn, để hắn đừng quá phóng túng, khắc chế một chút.
Kế tiếp, dường như là muốn chứng minh mình không bị liệt dương, hắn lật người nàng, nâng vòng eo nàng lên, lại hung hăng tiến sâu vào trong cơ thể nàng, không để ý nàng khóc kêu, bắt đầu mạnh mẽ luật động.
Cuối cùng, nàng đã mơ màng, chỉ biết dưới sự va chạm kịch liệt của hắn, thần tốc rút vật thô to ra, trực tiếp phun ra trên bụng nàng.
Hắn đè trên người nàng trong chốc lát, ổn định hơi thở xong, thò người ra ngoài màn giường, lấy một chiếc khăn lụa sạch sẽ, giúp nàng lau cái gì đó trên người, lau chính mình một chút, rồi ôm nàng đi ngủ.
A Nan híp mắt nhìn hành động của hắn, đến khi hắn rốt cục không làm gì nữa, chỉ đơn thuần ôm nàng ngủ, nàng mới để chính mình rơi vào giấc ngủ sâu.
Bất quá, trước khi ngủ, nàng có chút kỳ quái, trước giờ hắn hình như chưa từng bắn ra ở bên ngoài………..
Như Thúy ở một bên chuẩn bị quần áo, tò mò nhìn A Nan mặc bộ quần áo bó sát người, híp mắt như mèo con từ từ uống nước, thoạt nhìn thật khiến người ta muốn sờ sờ nhào nặn. Như Thúy nghĩ, không chỉ tiểu quận chúa khiến người ta thấy đáng yêu không chịu được, kỳ thật tiểu thư nhà nàng cũng giống vậy khiến lòng người sinh ra loại ý niệm muốn kéo nàng vào lòng mà giày vò.
“Tiểu thư, ngài mỗi ngảy xoay thân thể như vậy, không mệt sao? Nô tỳ nhìn cũng cảm thấy thật dọa người…..” Như Thúy nhịn không được nói.
A Nan suýt bị sặc gần chết, ho khan vài tiếng, nhịn không được trừng mắt nhìn bạn nha đầu ngốc, “Ngươi biết cái gì, đây là để giảm mỡ eo, làm nhiều chút mới có thể khôi phục dáng người.”
Ánh mắt Như Thúy nhìn một vòng trên người A Nan, gật gật đầu, “Hình như đúng là gầy đi, có điều eo cũng không nhỏ lại nha? Thật sự có tác dụng sao?”
Đối với nha đầu thành thật quá mức này, A nan đã quen, chỉ là bất mãn trừng nàng ta vài lần. Đương nhiên, vài lần trừng mắt với Như Thúy chẳng đau cũng chẳng ngứa, cười hì hì một chút là qua.
A Nan xoa bóp thịt bên hông, rất vừa lòng. Suốt hai tháng không ngại cực khổ a, đào khoét cái đầu rỗng nhớ lại các động tác yo-ga giảm béo kiếp trước từng học qua, mỗi ngày rảnh rỗi chăm chỉ luyện tập, rốt cục đạt được thành quả v
Như Thúy thấy bộ dạng đỏm dáng của nàng, tiếp tục nói: “Bất quá, mặc kệ có tác dụng hay không, tiểu thư ngài không xoay trật thắt lưng là được, bằng không nô tỳ không biết nói thế nào với Vương gia về việc ngài bị trật khớp, rất thảm nha.” Như Thúy nói xong, còn sợ hãi vỗ vỗ ngực.
Nói đến chuyện này, A Nan và Như Thúy không khỏi nhớ đến nửa tháng trước, A Nan làm thử động tác mới, không cẩn thận trẹo thắt lưng, sau đó nằm suốt trên giường ba ngày. Ba ngày đó nàng không chỉ ngủ không được, ăn cũng không ngon, thậm chí cả con gái cũng không cho nàng nhìn, còn phải đối mặt với bạn Vương gia nghiêm túc khiến người đau đầu kia, thật là bi ai, bi ai vô cùng! TAT
Vậy còn chưa xong, sau khi Tô ma ma biết, đỏ mắt nhìn bọn họ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cho rằng bọn họ lại không nghe lời làm chuyện trên giường! Vấn đề là, nàng thật sự rất nghe lời, tối nào cũng chỉ để người nào đó ôm ngủ chứ không cho hắn ăn nha? Nàng thật sự rất oan uổng………
Mà Như Thúy vì cùng A Nan cấu kết nhau làm chuyện xấu, cũng bị liên lụy, bị phạt nửa năm lương tháng, đối với một nha hoàn chỉ dựa vào lương tháng để an ủi tâm hồn mà nói, thật sự là đả kích rất nặng nề. Ngay cả bạn quân sư chỉ sợ thiên hạ không loạn sau khi biết chuyện, vừa cười vừa thưởng nàng vài thứ cũng không bù đắp được tâm hồn thương tổn của nàng.
A Nan lại soi gương, chiếc cằm béo tròn đã không còn, quả nhiên thế giới này chỉ có con gái lười chứ không có con gái xấu. Có điều, sau khi sinh con, thân thể nàng lại cao thêm một chút — trước khi đứng chỉ cao đến ngực bạn Vương gia, giờ đã cao đến bả vai hắn — chỉ là cũng không phát triển theo hướng tinh tế, vẫn có cảm giác có thịt, ừm, nói dễ nghe là châu tròn ngọc sáng đi.
A Nan thở dài, xem ra kiếp này nàng vô duyên với dáng người của Lâm muội muội rồi.
Một lúc lâu sau, nha hoàn đến báo nước tắm đã chuẩn bị xong, A Nan buông gương xuống đi qua phòng bên, Như Thúy cầm quần áo đi theo phía sau nàng.
Bây giờ là hạ tuần tháng hai, đã qua năm mới, thời tiết vẫn lạnh run người.
A Nan ngâm nước nóng tắm, lỗ chân lông toàn thân giãn mở ra, thoải mái vô cùng. A Nan cẩn thận gội sạch đầu, dùng xà phòng thơm tắm rửa kỹ càng. A Nan giơ tay ngang mũi ngửi ngửi, xà bông này thoang thoảng mùi hoa lài, mùi thơm nhàn nhạt thực dễ chịu.
Tắm x đi ra, A Nan ngồi trước bàn trang điểm, để Như Thúy giúp nàng lau khô tóc, mình ngồi đùa nghịch đồ vật trên bàn, cái này để dưỡng ẩm, cái này để chống rét, cái này để thoa tay……….
“Đúng rồi, tiểu thư, hôm kia nô tỳ nghe được tin tức, Diêu Y Nhân kia được Triệu tướng quân thu phòng.”
A Nan giật mình, nhớ ngay Diêu Y Nhân là ai. HẴ cách, Diêu Khả Nhân từng hại nàng thảm như vậy, dù thế nào nàng cũng nhớ kỹ Diêu gia tỷ muội, đặc biệt là, các nàng còn là do Thái hậu thưởng cho, chỉ đáng tiếc mới ở trong phủ một ngày đã bị đưa đến phủ Triệu tướng quân.
Có điều, nói đến Diêu Khả Nhân, nàng cũng không biết Sở Bá Ninh thu xếp nàng ta thế nào, chung quy cảm giác được kết cục của nàng ta sẽ không tốt lắm, Sở Bá Ninh rõ ràng không muốn nói chuyện này, vậy nên nàng cũng không hỏi rõ Diêu Khả Nhân ra sao, có thật sự…. không.
Ngoại trừ Diêu Khả Nhân, A Nan không có ấn tượng với Diêu Y Nhân, mơ hồ nhớ là một nữ tử diện mạo vô cùng kiều mỵ, sóng mắt lưu chuyển khiến người hồn xiêu phách lạc, đừng nói nam nhân, cả nữ nhân bị nàng nhìn như vậy cả người cũng mềm đi một nửa. Nhưng A nan thật không ngờ, cô nương tuổi trẻ mỹ mạo như vậy, lại là con gái họ Diêu, lại đi làm thiếp của Triệu tướng quân?
“Tiểu thư, Triệu tướng quân bệnh tình thất thường, không biết khi nào mới khỏe hẳn. Năm ngoái khi Nghiêm tướng quân đến, Triệu tướng quân vốn phải về kinh phục mệnh, ai ngờ hắn lại đổ bệnh, nằm suốt nửa năm không dậy nổi. Bất quá gần đây nghe nói thân thể Triệu tướng quân tốt hơn nhiều, định là mùa xuân khí trời ấm lại sẽ hồi kinh.” Như Thúy vừa giúp A Nan lau tóc vừa tám tin tức nàng nghe được từ các nha hoàn khác, “Tiểu thư, ngài tuyệt đối không ngờ nổi, khi Triệu tướng quân ngã bệnh, Diêu Y Nhân là y nữ tùy thân hầu hạ, hầu hạ đến cả trên giường, khiến cho tiểu thiếp trong phủ Triệu tướng quân đều hận không thể xé xác Diêu Y Nhân kia.”
A Nan nhíu mày, có một lần nàng nhìn thấy Diêu Y Nhân trong tướng quân phủ, phát hiện nàng ta đứng xa xa, dùng ánh mắt thầm kín đưa tình nhìn Ôn Lương, cứ nghĩ nàng ta ngưỡng mộ Ôn Lương, còn sợ nàng ta dùng thủ đoạn khiến Ôn Lương ** cưới nàng ta về. Ai ngờ nàng ta chẳng làm gì, ngược lại là muội muội nhìn ngoan ngoãn của nàng động thủ trước.
“Tiểu thư, nô tỳ nghe một ít tỷ muội trong phủ thành thủ nói, Diêu Y Nhân rất may mắn, không chỉ khiến Triệu tướng quân thu phòng, sủng ái đủ điều, thậm chí vì nàng ta vắng vẻ tất cả thị thiếp trong phủ, để tất cả thị thiếp kia đều nghe lời nàng ta, Nếu Triệu gia tiểu thư còn ở Đồng Thành, hành vi này của Diêu Y Nhân không chừng bị Triệu gia tiểu thư đánh bán sống bán chết. Nghe nói Triệu gia tiểu thư bình sinh hận nhất là người làm tiểu thiếp, càng hận người tặng tiểu thiếp cho phụ thân nàng, hoặc nữ tử sa đọa bò lên giường nam nhân làm tiểu thiếp, nàng đều trực triếp đuổi người ra phủ……”
Triệu Kỳ Hoa sao….
Cái tên này đã lâu rồi không nghe thấy, không biết nàng ấy gả cho ai. Khi đó A Nan chưa kịp gặp nàng ấy đánh một trận, Triệu Kỳ Hoa đã ra đi, điều đó vẫn canh cánh trong lòng nàng. Song, sau này thấy Triệu tướng quân một mình cô đơn đón năm mới, bệnh nặng không người thân chăm sóc, chỉ có một đống tiểu thiếp phiền phức suốt ngày ầm ĩ, nhìn thật đáng thương, oán giận trong lòng cũng tiêu tan vài phần.
Lau khô tóc, A Nan mặc quần áo, qua phòng bên thăm con gái.
Tiểu bánh bao thức dậy, tinh thần phấn chấn nằm trên giường, huơ huơ tay béo, y nha bập bõm kêu vài tiếng, một mình tự chơi thật vui vẻ. Bà vú Hứa thị và hai nha hoàn ngồi bên giường thêu thùa may vá, vừa làm vừa nói chuyện phiếm, thường liếc nhìn trông chừng tiểu bánh bao.
Thấy A Nan vào, Hứa thị cùng hai nha hoàn vội vã hành lễ. A Nan hỏi tình trạng của bánh bao nhỏ, biết tay chân bé đã có sức, có thể đá tã, trong lòng không khỏi vui vẻ, cuống quýt hỏi bé có thể xoay người chưa, thấy bà vú cười lắc đầu, có chút thất vọng. A Nan nhớ kiếp trước nghe ông bà nói trẻ con “tam phiên lục tọa bát bò”, đoán là ba tháng mới biết xoay người.
Hỏi xong, A Nan liền cởi giày bò lên giường, ôm lấy tiểu bánh bao.
Bánh bao nhỏ lại mập ra, trọng lượng này thật không nhẹ, A Nan lo lắng bé bị béo phì, tưởng tượng một chút tình cảnh khuôn mặt tuấn tú của Vương gia thành béo ú…. Orz….. Không cần quá 囧 có được không, sao lại có cảm giác con gái nàng sinh ra là để phá hỏng hình tượng của cha bé vậy a?
Nhéo nhéo mặt tiểu bánh bao, A Nan nói với bà vú: “Sở Sở hình như rất béo? Những đứa trẻ bình thường khác không béo như vậy, chúng ta có nên cho bé ăn kiêng không?”
Nghe A Nan nói, Hứa thị kinh ngạc, có điều nàng nhớ đến lời dặn của Tô ma ma, liền cười nói: “Vương phi, Tô ma ma nói đây là hiện tượng bình thường. Tiểu quận chúa sinh ra trọng lượng lớn hơn so với trẻ con bình thường một chút, cộng thêm nuôi nấng tốt, đương nhiên sẽ lớn nhanh.”
“Thật không? Thật sự không cần cho bé ăn ít lại?” A Nan vẫn do dự.
Hứa thị thật muốn cười khổ, làm gì có người mẹ nào lại muốn con ăn ít lại? Trẻ con không phải nên béo béo mập mập như gạo nếp viên mới tốt sao?
Dưới sự cam đoan của Hứa thị, A Nan bỏ qua mối lo béo phì của bánh bao nhỏ, chỉ hy vọng bé lớn lên không đem khuôn mặt của Vương gia thành người béo phì, nếu không thì thực bi kịch nha.
A Nan ôm bánh bao nhỏ một lát, đáng tiếc tiểu bánh bao không có phản ứng, tới khi nàng không để ý, bánh bao nhỏ lại tự chơi một mình, nhưng mỗi khi có người để ý bé, bé liền mở to đôi mắt đen nhánh, ngây ngô nhìn, mặc kệ đùa thế nào cũng không phản ứng, khiến A Nan đặc biệt uất ức.
“Bây giờ đã phản nghịch vậy rồi, sau này lớn lên còn thế nào!” A Nan dùng sức gặm gặm cắn cắn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu bánh bao, đến khi đôi mắt bánh bao nhỏ phủ tầng sương, bĩu môi nhỏ hồng, sắp khóc, A Nan mới ôm nàng đung đưa, nhanh chóng dỗ được cô bé béo. Dỗ xong, A Nan lại ngựa quen đường cũ, ôm khuôn mặt nhỏ gặm cắn….
Nha hoàn ma ma nghẹn lời nhìn mẫu thân vô lương khi dễ con gái, đến khi Vương gia vén rèm đi vào, vội đứng dậy hành lễ.
A Nan đang phi lễ với con gái, thấy Sở Bá Ninh vào, kinh ngạc rồi chột dạ, hắc hắc cười nói: “Vương gia, con gái lại mập ra, mau tới xem nha ~~”
“……..”
Mọi người trong phòng tập thể khinh bỉ người nào đó, muốn đánh trống lảng cũng không cần lấy con gái mình ra nha, những lời ngày thật khiến người ta cảm thấy thật ngốc.
A Nan nháy nháy mắt, không biết hắn đây là phản ứng gì. Chẳng lẽ tự chủ của hắn thật sự tốt vậy, bé yêu dễ thương trước mặt cũng có thể như thái sơn sụp đổ mặt không đổi sắc? Hay là không thích tiểu bánh bao đáng yêu như vậy phá hỏng hình tượng của hắn?
Sở Bá Ninh ngồi bên cạnh nhìn A Nan đùa tiểu bánh bao, một lát sau, liền cho bà vú vào, giao tiểu bánh bao cho bà vú, kéo A Nan đang lưu luyến không rời về phòng.
Sau khi A Nan vào phòng, cửa bị người nào đó thuận tay khóa lại, rốt cục biết nam nhân này muốn làm gì, không khỏi đỏ bừng mặt.
Hôm nay vừa vặn tròn hai tháng theo lời Tô ma ma, là ngày đầu tiên bỏ lệnh cấm. Nàng đã quên mất, không ngờ nam nhân này nhớ rõ như vậy — nên nói, không hổ là nam nhân sao? Nam nhân dùng nửa thân dưới suy nghĩ không đáng sợ, đáng sợ là nam nhân dùng nửa thân trên cùng nửa thân dưới cùng suy nghĩ, đây mới là ác mộng a!
Sở Bá Ninh kéo nàng vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ nàng cọ cọ ngửi ngửi, giọng khàn khàn, “Nàng tắm rồi? Là mùi hoa lài.”
A Nan rụt cổ, hoài nghi nam nhân này nhật định cầm tinh con chó, bình thường không chỉ thích cọ nàng, càng thích cắn nàng, trên người nàng có thay đổi gì cũng ngửi ra.
“Là xà bông hương hoa lài, người của phủ Thừa tướng trong kinh đưa đến.” A Nan vừa tránh né người nào đó vừa nói: “Phụ thân của thần thiếp viết thư đến, nói muốn gặp Sở Sở, lại không thể đến đây, viết thư hỏi chúng ta khi nào hồi kinh……” A Nan hơi lo lắng, nàng cảm thấy cuộc sống ở Đồng Thành rất tốt, tự do tự tại, không có nhiều quy củ phiền lòng. Nhưng mọi người trong kinh đều mong bọn họ trở về, thường xuyên viết thư đến, ngầm thúc giục bọn họ, khi nào hồi kinh linh tinh này nọ.
Vì Sở Bá Ninh không hồi kinh, Sùng Đức Hoàng đế không biết làm sao, chỉ có thể cho người ra roi thúc ngựa đưa một ít văn kiện tới cho hắn xử lý. Do đó, xe ngựa lui tới giữa kinh thành và Đồng Thành vô cùng thường xuyên.
Sở Bá Ninh nghĩ sơ qua là biết Lục Thừa tướng lại bị thượng cấp hy sinh, nhất định là Hoàng đế không dám tới hối thúc, chỉ có thể tạo áp lực cho Lục Thừa tướng, để Lục Thừa tướng áp dụng sách lược dụ dỗ với A Nan, thông qua A Nan khuyên bảo Sở Bá Ninh hồi kinh.
“Đừng để ý bọn hắn.” Sở Bá Ninh nhẹ nhàng gặm vành tai nàng, vành tai trắng nõn bị cắn đến hồng lên, “Việc này bổn vương đã có an bài.”
A Nan rất muốn hỏi hắn an bài cái gì, nhưng hắn không cho nàng cơ hội nói chuyện, trực tiếp ôm ngang eo nàng thả lên giường, vùi đầu cố gắng làm
Đại khái là đã lâu không thân thiết, thân thể hắn có chút ngây ngô, động tác cũng hơi kiềm nén. Khi mới bắt đầu, hắn chậm rãi tiến vào, từ từ tiến lên, mắt gắt gao nhìn mặt nàng, ánh mắt kia như đã thú đang hưởng thụ mỹ vị của con mồi, đói khát mà nóng rực, kiềm nén xúc động một ngụm ăn hết con mồi, nhìn đến trong lòng nàng sợ hãi, da đầu run lên. Nhưng, rất nhanh sau đó, hắn khỏng thỏa mãn cách thức chiếm giữ ôn nhu này, động tác dần nhanh hơn, hung ác trực tiếp xỏ xuyên qua nàng, mỗi lần đều là từ từ rút ra lại tiến vào thật sâu.
Dưới cường độ lớn như vậy, A Nan có chút không chịu nổi, đưa tay muốn đẩy hắn. Hắn đem tay nàng vòng qua bả vai đầy mồ hôi của hắn, nâng hai chân nàng lên vòng qua vòng eo gầy nhưng rắn chắc của hắn, tăng mạnh tần suất luật động.
“Chậm, chậm chút……” nàng nức nở kêu, thanh âm vỡ vụn.
Ngay khi nàng không chịu nổi, hắn trực tiếp rút ra, lật người nàng lại, ừ phía sau tiến vào. Bàn tay to nâng thắt lưng nàng, bàn tay kia chơi đùa anh đào trước ngực nàng, môi gặm cắn tấm lưng trắng nõn của nàng, động tác dưới thân cũng không dừng.
Đột nhân, một cú va chạm mạnh mẽ khiến cả người nàng ngã về phía trước, nhanh chóng bị cánh tay hữu lực của hắn kéo về, nơi mềm mại dưới thân bị vật cực lớn cực nóng đi vào càng sâu, đâm vào điểm mẫn cảm, khoái cảm tê dại theo lưng truyền đến khiến nàng thét chói tai, cả người run run.
Hai người giống như mới ngoi lên từ nước, mồ hôi đầm đìa, nhưng nam nhân trên người nàng vẫn chạy nước rút, cố định chặt chẽ thân thể mềm yếu của nàng trong ngực, hạ thể của bọn họ chặt chẽ tương liên, khó chia khó lìa. Trong màn sương mù mơ hồ, nàng cúi đầu nhìn đồ vật dữ tợn kia ra ra vào vào ở cửa động nhỏ hẹp của nàng, không hề có hiện tượng mềm đi……
…………………..
A Nan nằm trên giường, mệt mỏi nhìn nam nhân phía trên dùng miệng ôn tồn hôn thân thể nàng, tóc dài ẩm mồ hôi rủ xuống người nàng, quét qua da thịt mẫn cảm, gây một trận tê ngứa. Mặt hắn giãn ra, mang theo một loại xuân tình biếng nhác, cả người thả lỏng có vẻ thích ý, giống như sinh vật giống đực trong tự nhiên thỏa mãn dục vọng, rốt cục thả chậm động tác, nằm sấp trên người nàng liếm hôn cọ cọ. Mà dưới thân nàng, vật gì đó đang chậm lại, từ từ mài mòn thần trí nàng.
“Vương gia…… thần thiếp mệt chết rồi…….” nàng dùng thanh âm khàn khàn nhắc nhở nguòi nào đó.
Hắn gặm xương quai xanh của nàng, thanh âm mơ hồ tràn ngập hương vị quyến rũ: “Hai lần nữa.”
A Nan biến sắc, không nhịn được nữa đẩy cái đầu đang chôn trước ngực, nói: “Chàng đã nói rất nhiều lần “Hai lần nữa” rồi. Vương gia, chàng không thể ỷ tuổi trẻ mà làm ẩu, sẽ bị liệt dương!”
A Nan vừa nói xong liền cảm thấy được ngực nàng bị hắn hung ác cắn một ngụm, vật gì đó dưới thân cũng đột nhiên hung hăng đẩy sâu vào trong cơ thể, sau đó thanh âm cứng rắn của hắn vang lên: “Bổn vương sẽ không bị liệt dương!”
A Nan mồ hôi đầy mặt, nàng không nói hắn bị liệt dương a. chỉ là nhắc nhở hắn, để hắn đừng quá phóng túng, khắc chế một chút.
Kế tiếp, dường như là muốn chứng minh mình không bị liệt dương, hắn lật người nàng, nâng vòng eo nàng lên, lại hung hăng tiến sâu vào trong cơ thể nàng, không để ý nàng khóc kêu, bắt đầu mạnh mẽ luật động.
Cuối cùng, nàng đã mơ màng, chỉ biết dưới sự va chạm kịch liệt của hắn, thần tốc rút vật thô to ra, trực tiếp phun ra trên bụng nàng.
Hắn đè trên người nàng trong chốc lát, ổn định hơi thở xong, thò người ra ngoài màn giường, lấy một chiếc khăn lụa sạch sẽ, giúp nàng lau cái gì đó trên người, lau chính mình một chút, rồi ôm nàng đi ngủ.
A Nan híp mắt nhìn hành động của hắn, đến khi hắn rốt cục không làm gì nữa, chỉ đơn thuần ôm nàng ngủ, nàng mới để chính mình rơi vào giấc ngủ sâu.
Bất quá, trước khi ngủ, nàng có chút kỳ quái, trước giờ hắn hình như chưa từng bắn ra ở bên ngoài………..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook