Hiền Thê Khó Làm
-
Chương 76
***
Trọng Hoa cung, Thái hậu ngây ngốc nhìn Hoàng đế tươi cười đầy mặt, Hoàng đế hỉ giận lộ ra thế này bà đã không thấy hơn hai mươi năm rồi. Có lẽ, trừ lúc tiểu nhi tử mới sinh thấy qua một lần, những lúc khác, đứa con lớn này của bà luôn xuất sắc trầm ổn, thâm trầm nội liễm. Lúc lên ngôi cửu ngũ, lại tăng thêm uy nghi của Đế vương, khiến người không dám nhìn thẳng.
Thái hậu hoài nghi những gì mình vừa nghe, bà vừa nghe được Hoàng đế nói với bà Túc Vương phi ở biên thành xa xa kia mang thai.
“Hoàng thượng, là Ai gia nghe lầm sao? Ngươi nói….”
“Mẫu hậu, ngài không nghe sai, Trẫm nói Túc Vương phi mang thai.”
Hoàng đế vừa dứt lời, cung nhân lanh lợi trong Trọng Hoa cung lập tức quỳ xuống hướng Thái hậu chúc mừng bà có thêm một tôn tử.
Thái hậu xác thực rồi, mặt cười như đóa hoa cúc.
Tiểu nhi tử của bà từng bị cao tăng của Bạch Mã tự nói mệnh cách “khắc thê tuyệt tử” rốt cục có hậu nhân rồi, bảo sao bà không cao hứng? Sau này xem ai dám cười nhạo con trai bà “khắc thê tuyệt tử”, về già không người chăm sóc?!
“Tốt! Tốt! Tốt lắm!” Thái hậu nói liền ba tiếng tốt, nói với Hoàng đế: “Ai gia đã biết Túc Vương phi mệnh rất tốt, bằng không lúc trước Ai gia cũng không ở trong đông đảo thế gia cô nương liếc mắt liền nhìn trúng nàng.”
“Mẫu hậu nói rất đúng.”
Hai người vui vẻ cười một lúc, Thái hậu cũng bình tĩnh lại, lập tức nói: “Túc Vương phi mang thai, bảo bọn họ hồi kinh đi, trong kinh thành an thai sinh sản tốt hơn…. Ai nha, đi đường hình như cũng không tốt? Ba tháng đầu rất nguy hiểm, vẫn là từ từ đã, ba tháng sau chờ thai ổn rồi mới trở về cũng không muộn. Ai gia phái vài nhũ nương lớn tuổi có kinh nghiệm qua đó chiếu cố trước, thái y, y nữ cũng đưa qua. Ừm, còn nữa, Túc vưng phi mang thai, không hầu hạ Túc vương được, Ai gia sẽ cẩn thận chọn vài nữ tử vừa ý qua hầu hạ bọn họ……”
Sùng Đức Hoàng đế mỉm cười lắng nghe, tới khi nghe Thái hậu nói đến “Túc Vương phi mang thai, không hầu hạ Túc vương được, Ai gia sẽ cẩn thận chọn vài nữ tử vừa ý qua hầu hạ bọn họ……”, khuôn mặt tươi cười lập tức cứng ngắc.
“Mẫu hậu!” Sùng Đức ngắt lời lải nhải của Thái hậu, nói: “Việc này không vội, người hầu hạ ở Đồng Thành đã đủ rồi, Trẫm cảm thấy không cần đưa người qua nữa.” Sùng Đức Hoàng đế không thể không nhắc nhở Thái hậu lại phát bệnh, tránh cho một phút bất cẩn, Thái hậu lại bị mất mặt, biến thành mặt mũi mọi người cũng khó xem.
Thái hậu vừa nghe đã hiểu hắn, sắc mặt trầm xuống, nói: “Hoàng thượng, ngươi có ý gì? Từ xưa đến nay ai lại để trượng phu trong thời gian chính thê mang thai không có người hầu hạ? Ai gia cũng là vì tốt cho Túc Vương phi, tránh cho để người khác biết lại nói nàng ghen tị.”
“Mẫu hậu, Bá Ninh không cần đâu.”
“Nó có ý gì? Xưa nay nam nhân nào không phải ba vợ bốn nàng hầu? Hắn là Vương gia tôn quý, chẳng lẽ cả đời chỉ có một nữ nhân?”
Thái hậu thở hổn hển nói tiếp, “Ai gia còn hy vọng nó con cháu đầy đàn, không thể mặc nó hồ đồ. Hoàng thượng, Ai gia là mẫu thân nó, sẽ không hại chính con của mình!”
Sùng Đức Hoàng đế gần như thở dài trong lòng, ngài sẽ không hại con mình, nhưng luôn sẽ cho người ta thêm phiền phức!
“Mẫu hậu, lần trước ngài tặng hai y nữ Diêu gia qua kết quả như thế còn chưa đủ sao? Bá Ninh không thích, ngài không thể ép hắn.”
Lời chưa dứt, vừa nói đến chuyện đó, Thái hậu lại nổi giận, siết chặt tay cầm quạt tròn, cắn môi nói: “Hoàng thượng, đều là ngươi làm hư Túc vương, ngươi xem trong kinh có Vương gia nào bốc đồng như nó? Ở lại biên thành không chịu hồi kinh còn chưa nói, bên người chỉ có một nữ nhân, ngươi không biết Vương phi của Tĩnh vương, Tân vương, Lưu vương tiến cung bái kiến Ai gia, đều ngầm cười nhạo Túc vương sợ vợ, khiến các Vương gia kia rất xem thường…. Ngươi nói xem, Ai gia có thể không tức giận, Ai gia có thể không vì nó mà suy nghĩ sao?”
Sùng Đức Hoàng đế đương nhiên biết những người bên ngoài cung nhìn Hoàng đệ mình như thế nào, nhưng từ khi cao tăng Bạch Mã tự phê mệnh xong, lời đồn khó nghe hơn cũng có, cũng chẳng thiếu những lời này.
Hoàng đệ của hắn, hắn sủng, hắn che chở, bọn họ dám ở bên ngoài nói lung tung, thì đừng oán Hoàng đế hắn lạm dụng tư quyền tìm cớ giáng chức, đuổi cùng giết tuyệt. Làm Hoàng đế, loại quyền lợi này vẫn có, nếu những Vương gia kia không sợ con cháu đời sau sống không tốt, thì bọn họ có thể tùy tiện cười.
Thái hậu trợn mắt há hốc mồm, cứ như không nhận ra đứa con này, có Hoàng đế nào bảo vệ đệ đệ đến mức này chứ? Truyền ra ngoài còn không nói hắn thành hôn quân sao?
Hai mẫu tử không hợp ý nửa câu, cuối cùng, vẫn là Thái hậu lợi dụng chữ “Hi mà chèn ép Hoàng đế.
“Ai gia mặc kệ, dù sao Ai gia không thể mặc cho Túc vương sa ngã, Ai gia phải đưa người qua.”
“Vậy được!” Sùng Đức Hoàng đế sắc mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói, “Nếu Bá Ninh ném các nàng ra ngoài, ngài cũng không được tiếp tục đưa người qua nữa, tránh cho người bên ngoài biết lại chê cười ngài, Trẫm cũng không thu dọn được.”
“…….”
Thái hậu ôm ngực, nhìn đứa con lớn nhất không biết nghe lời nói xong liền bước ra ngoài, tức giận đến ngực đau không thôi.
Trời a, bà sinh không phải con, rõ ràng là oan gia nghiệt chủng, đứa nào cũng chọc tức bà!
Trọng Hoa cung, Thái hậu ngây ngốc nhìn Hoàng đế tươi cười đầy mặt, Hoàng đế hỉ giận lộ ra thế này bà đã không thấy hơn hai mươi năm rồi. Có lẽ, trừ lúc tiểu nhi tử mới sinh thấy qua một lần, những lúc khác, đứa con lớn này của bà luôn xuất sắc trầm ổn, thâm trầm nội liễm. Lúc lên ngôi cửu ngũ, lại tăng thêm uy nghi của Đế vương, khiến người không dám nhìn thẳng.
Thái hậu hoài nghi những gì mình vừa nghe, bà vừa nghe được Hoàng đế nói với bà Túc Vương phi ở biên thành xa xa kia mang thai.
“Hoàng thượng, là Ai gia nghe lầm sao? Ngươi nói….”
“Mẫu hậu, ngài không nghe sai, Trẫm nói Túc Vương phi mang thai.”
Hoàng đế vừa dứt lời, cung nhân lanh lợi trong Trọng Hoa cung lập tức quỳ xuống hướng Thái hậu chúc mừng bà có thêm một tôn tử.
Thái hậu xác thực rồi, mặt cười như đóa hoa cúc.
Tiểu nhi tử của bà từng bị cao tăng của Bạch Mã tự nói mệnh cách “khắc thê tuyệt tử” rốt cục có hậu nhân rồi, bảo sao bà không cao hứng? Sau này xem ai dám cười nhạo con trai bà “khắc thê tuyệt tử”, về già không người chăm sóc?!
“Tốt! Tốt! Tốt lắm!” Thái hậu nói liền ba tiếng tốt, nói với Hoàng đế: “Ai gia đã biết Túc Vương phi mệnh rất tốt, bằng không lúc trước Ai gia cũng không ở trong đông đảo thế gia cô nương liếc mắt liền nhìn trúng nàng.”
“Mẫu hậu nói rất đúng.”
Hai người vui vẻ cười một lúc, Thái hậu cũng bình tĩnh lại, lập tức nói: “Túc Vương phi mang thai, bảo bọn họ hồi kinh đi, trong kinh thành an thai sinh sản tốt hơn…. Ai nha, đi đường hình như cũng không tốt? Ba tháng đầu rất nguy hiểm, vẫn là từ từ đã, ba tháng sau chờ thai ổn rồi mới trở về cũng không muộn. Ai gia phái vài nhũ nương lớn tuổi có kinh nghiệm qua đó chiếu cố trước, thái y, y nữ cũng đưa qua. Ừm, còn nữa, Túc vưng phi mang thai, không hầu hạ Túc vương được, Ai gia sẽ cẩn thận chọn vài nữ tử vừa ý qua hầu hạ bọn họ……”
Sùng Đức Hoàng đế mỉm cười lắng nghe, tới khi nghe Thái hậu nói đến “Túc Vương phi mang thai, không hầu hạ Túc vương được, Ai gia sẽ cẩn thận chọn vài nữ tử vừa ý qua hầu hạ bọn họ……”, khuôn mặt tươi cười lập tức cứng ngắc.
“Mẫu hậu!” Sùng Đức ngắt lời lải nhải của Thái hậu, nói: “Việc này không vội, người hầu hạ ở Đồng Thành đã đủ rồi, Trẫm cảm thấy không cần đưa người qua nữa.” Sùng Đức Hoàng đế không thể không nhắc nhở Thái hậu lại phát bệnh, tránh cho một phút bất cẩn, Thái hậu lại bị mất mặt, biến thành mặt mũi mọi người cũng khó xem.
Thái hậu vừa nghe đã hiểu hắn, sắc mặt trầm xuống, nói: “Hoàng thượng, ngươi có ý gì? Từ xưa đến nay ai lại để trượng phu trong thời gian chính thê mang thai không có người hầu hạ? Ai gia cũng là vì tốt cho Túc Vương phi, tránh cho để người khác biết lại nói nàng ghen tị.”
“Mẫu hậu, Bá Ninh không cần đâu.”
“Nó có ý gì? Xưa nay nam nhân nào không phải ba vợ bốn nàng hầu? Hắn là Vương gia tôn quý, chẳng lẽ cả đời chỉ có một nữ nhân?”
Thái hậu thở hổn hển nói tiếp, “Ai gia còn hy vọng nó con cháu đầy đàn, không thể mặc nó hồ đồ. Hoàng thượng, Ai gia là mẫu thân nó, sẽ không hại chính con của mình!”
Sùng Đức Hoàng đế gần như thở dài trong lòng, ngài sẽ không hại con mình, nhưng luôn sẽ cho người ta thêm phiền phức!
“Mẫu hậu, lần trước ngài tặng hai y nữ Diêu gia qua kết quả như thế còn chưa đủ sao? Bá Ninh không thích, ngài không thể ép hắn.”
Lời chưa dứt, vừa nói đến chuyện đó, Thái hậu lại nổi giận, siết chặt tay cầm quạt tròn, cắn môi nói: “Hoàng thượng, đều là ngươi làm hư Túc vương, ngươi xem trong kinh có Vương gia nào bốc đồng như nó? Ở lại biên thành không chịu hồi kinh còn chưa nói, bên người chỉ có một nữ nhân, ngươi không biết Vương phi của Tĩnh vương, Tân vương, Lưu vương tiến cung bái kiến Ai gia, đều ngầm cười nhạo Túc vương sợ vợ, khiến các Vương gia kia rất xem thường…. Ngươi nói xem, Ai gia có thể không tức giận, Ai gia có thể không vì nó mà suy nghĩ sao?”
Sùng Đức Hoàng đế đương nhiên biết những người bên ngoài cung nhìn Hoàng đệ mình như thế nào, nhưng từ khi cao tăng Bạch Mã tự phê mệnh xong, lời đồn khó nghe hơn cũng có, cũng chẳng thiếu những lời này.
Hoàng đệ của hắn, hắn sủng, hắn che chở, bọn họ dám ở bên ngoài nói lung tung, thì đừng oán Hoàng đế hắn lạm dụng tư quyền tìm cớ giáng chức, đuổi cùng giết tuyệt. Làm Hoàng đế, loại quyền lợi này vẫn có, nếu những Vương gia kia không sợ con cháu đời sau sống không tốt, thì bọn họ có thể tùy tiện cười.
Thái hậu trợn mắt há hốc mồm, cứ như không nhận ra đứa con này, có Hoàng đế nào bảo vệ đệ đệ đến mức này chứ? Truyền ra ngoài còn không nói hắn thành hôn quân sao?
Hai mẫu tử không hợp ý nửa câu, cuối cùng, vẫn là Thái hậu lợi dụng chữ “Hi mà chèn ép Hoàng đế.
“Ai gia mặc kệ, dù sao Ai gia không thể mặc cho Túc vương sa ngã, Ai gia phải đưa người qua.”
“Vậy được!” Sùng Đức Hoàng đế sắc mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói, “Nếu Bá Ninh ném các nàng ra ngoài, ngài cũng không được tiếp tục đưa người qua nữa, tránh cho người bên ngoài biết lại chê cười ngài, Trẫm cũng không thu dọn được.”
“…….”
Thái hậu ôm ngực, nhìn đứa con lớn nhất không biết nghe lời nói xong liền bước ra ngoài, tức giận đến ngực đau không thôi.
Trời a, bà sinh không phải con, rõ ràng là oan gia nghiệt chủng, đứa nào cũng chọc tức bà!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook