Hiền Thê Khó Làm
Chương 64



Ăn trưa không lâu, môn nhân báo lại, vợ chồng Hà Thành Thủ tới đây bái niên.

Hà thành thủ vợ chồng tới chúc tết, cũng thuận tiện đưa ba đứa trẻ nhà bọn họ đến.

“Chúc Vương gia Vương phi Hoa khai phú quý, hòa khí cát tường, quý thể an khác, chúc Ôn Thúc phúc tinh cao chiếu, vui vẻ, thăng quan tiến chức.’ Ba đứa bé dứt tiếng những lời nói cát tường.

Nhìn ba bạn nhỏ tuổi không đồng nhất, nhưng đều giống nhau là những đứa bé phấn điêu ngọc trác, Ôn Lương cười ha hả, dẫn đầu kín đáo lấy ba bao lì xì đưa cho bọn họ. Nhìn vẻ mặt hắn nói chuyện cùng hai nam hài lớn, nghĩ đến là mấy đứa bé nhà Hà thành thủ cũng rất tinh tưởng rồi.

A Nan cũng đem bao tiền lì xì chuẩn bị xong lấy ra chia cho bọn hắn, thuận tiện lấy kẹo đậu phọng gì đó nhét vào trong túi áo bọn hắn, sau đó đem cô bé con Hà Gia ôm vào trong ngực, thơm má mấy cái“Vương phi di di, năm mới vui vẻ, chúc nhanh phát tài, sớm sinh quý tử….” Cô bé con Hà Gia bập bẹ bập bẹ nói mấy lời nói cát tường.

A Nan: =__=! Vì sao chúc mừng phát tài phía sau là “Sớm sinh quý tử” hở?

Mà đám người Sở Bá Ninh nghe được lời nói của cô bé con, sửng sốt một chút, sau đó mặt buồn cười.

Hà phu nhân cười vội nói: “Vương phi đùng thấy lạ, Nữu Nữ nói như vậy thì phải trách phụ thân nàng.” Hà phu giận trách móc nhìn trượng phu, nói: “Tối hôm qua đón giao thừa, tướng công trêu trọc hỏi nàng muốn quà gì năm mới, Nữu Nữu nói muốn có một đệ đệ, tướng công không biết làm sao mà nói nên lời, lại cùng nói, ngày mai là ngày đầu năm, chỉ cần nói với người sớm sinh quý tử, có thể có đệ đệ…”

Hà phu nhân còn chưa giải thích xong, Ôn Lương đã cười muốn lăn ra đất, A Nan cũng dùng khăn che miệng để đè nén tiếng cười, chỉ có Hà thành thủ dáng vẻ lung túng, hai đứa con trai nhà Hà thành thủ nghiêm mặt, thiếu chút nữa lộ ra mặt biểu tình “cha ta không thể nào không biết điều như vậy.”

Chờ một lúc mọi người cười xong, Hà phu nhân nói với A Nan: “Vương phi, hiện tại chính là năm mới, miếu Tống Tử nương nương thành Nam bên trong hương khói tràn đầy, mấy ngày nữa chúng ta cũng nên đi thắp mấy nén hương thôi.”

“Tống Tử nương nương?” Tư tưởng của A Nan thật sự nhất thời không phản ứng kịp.

Hà phu nhân mím môi cười khẽ, nhỏ giọng nói: “Đừng xem nó là miếu nhỏ, nhưng nó rất linh nghiệm. rất nhiều phu nhân năm mới đều phải đến nơi đó cúng bái, bảo đảm trong năm sẽ mang thai đứa bé. Chỉ cần có thành tâm Tống Tử nương nương sẽ chúc phúc cho tất cả nữ nhân.”

A Nan hiểu, thì ra Tống Tử nương nương là….. =__=!

A Nan không phải luận quỷ thần là thật hay giả, cho nên chưa từng nghĩ tới muốn có đứa bé thì phải đi cúng bái trong miếu gì đó. Chỉ là, đi miếu thắp hương cúng bái là tập tục nơi này, Thành thủ phu nhân có ý tốt, nàng không đi ngược lại có vẻ quái dị, thích thú gật đầu đáp, thuận tiện cùng Hà phu nhân thương lượng thời gian.

Mặc dù nói có nhiều bát quái bàn thề quỷ quái thần lực, nhưng có một câu nói rất hay: tin thì có, không tin thì không, cổ nhân so với người hiện đại mê tín hơn rất nhiều, A Nan đang ở thời đại này, nhiên cũng sẽ nhập gia tùy tục, dù sao đi cúng bái cũng sẽ không mất miếng thịt nào.

Nam nhân bên kia cũng không giống nữ nhân nói mấy chuyện của nữ nhân, bởi vì năm mới, không khí cũng vừa đúng, cũng không thận trọng như thường ngày, tùy tiện hàn huyên mấy câu.

“Đúng rồi, Vương gia, gần đây thân thể Triệu tướng quân không thoải mái, thuộc hạ có chút lo lắng……” Hà thành thủ muốn nói lại thôi.

Đầu lông mày của Sở Bá Ninh nhẹ chau lại, quan tâm hỏi: “Triệu tướng quân thế nào?”

Ôn Lương cũng dùng cây quạt vỗ tay, bộ dáng hết sức chú ý.

Hà thành thủ nhìn bọn họ, nhẹ giọng nói: “Vương gia, Triệu tướng quân dong ruổi sa trường gần 30 năm, năm xưa từng mấy lần chống lại người Bắc Việt lúc đang bị trọng thương, còn có một lần suy giảm tới phế phủ, thiếu chút nữa mất tính mạng. Sau này mặc dù có kịp thời cứu chữa, những cũng trở thành bệnh căn (ý là bênh trong người tùy thời tái phát). Hiện tại, tuổi hắn đã lớn, bệnh tình lập tức bộc phát….”

Nghe vậy, vẻ mặt của Sở Bá Ninh cùng Ôn Lương đều nặng nề.

Sự tồn tại của Triệu tướng quân đối với Đại Sở hoàng triều mà nói, là một nhân vật anh hùng có linh hồn, hắn đóng ở biên thành hơn hai mươi năm, tận trung báo quốc, là nhân vật anh hùng người đời kính nể. Đồng Thành cũng là bời vì có hắn ở đây, mới có thể có kinh nghiệm vượt qua nhiều sóng gió như vậy, chỗ này là cứ điểm quan trọng của Đại Sở hoàng triều nên mới không bị quân Bắc Việt công phá xâm chiếm, dân chúng biên thành mới có thể có hai mươi năm hưởng cuộc sống an bình. Nếu là bệnh tình Triệu tướng quân tái phát, tất nhiên không thể trở lại chiến trường rồi, mặc dù quân lính Đại Sở hoàng triều không đến nỗi bởi vì không có hắn ở đây mà hoảng hốt luống cuống, nhưng quân Bắc Việt tuyệt đối sẽ cho đây là một cơ hội lớn để xâm chiếm.

Trong lúc nhất thời, không khí có chút ngưng trệ.

Một hồi lâu, Sở Bá Ninh ánh mắt nheo lại, sau đó nghiêng đầu một bên nói với Ôn Lương: “Tử Tu, ngày mai ngươi cùng Bổn vương đi phủ tướng quân chúc tết.”

Nghe Sở Bá Ninh vừa nói như thế, đám người Ôn Lương lập tức hiểu Sở Bá Ninh muốn đem chuyện này giấu xuống.“Vương gia, chuyện này……” Hà thành thủ nhất thời có chút do dự.

“Quan Chi, không cần lo lắng, Bổn vương sẽ mật báo chuyện này cho Hoàng thượng.” Sở Bá Ninh cắt đứt lời hắn.

Hà thành thủ nghe vậy cũng biết chuyện này là nhất định, thích thú gật đầu một cái, chỉ là trong lòng có chút lo lắng. Nếu bệnh của Triệu tướng quân không tốt lên, Hoàng thượng vì trấn an tâm dân, tất nhiên sẽ hạ chỉ mời Triệu tướng quân hồi kinh hưởng vinh, đến lúc đó cũng không biết tướng quan tiếp theo của Đồng Thành sẽ là ai đây….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương