Hiền Thê Khó Làm
Chương 107



Sau giờ ngọ, nắng không gắt, Sở Bá Ninh cho người chuẩn bị xe ngựa, muốn dẫn lão bà lên trấn trên dạo chơi.

A Nan nghe mà vui vẻ trong lòng, nhào qua hôn vài cái lên mặt hắn, động tác lớn mật này làm cho một đám nha hoàn gục đầu cười trộm, Vương phi của bọn họ đặc biệt lớn mật nha, dám trực tiếp phi lễ Vương gia.

“Đừng quậy nữa, đi thay quần áo đi.” Sở Bá Ninh nghiêm túc nói.

A Nan vô tội nhìn hắn, rất muốn nói: đại ca, làm ơn không cần một bên đưa tay chọc ghẹo bên hông nàng, một bên nghiêm túc vô cùng nói vậy nha, kiểu nói một đằng làm một nẻo vậy tốt lắm hử?

Cha mẹ đi chơi, đương nhiên khôn thiếu được tiểu tử kia, mà ảnh vệ tương lai của Sở Sở – Trăn tự nhiên là đi theo.

A Nan dặn dò hạ nhân mang cả hai đứa trẻ đến, sau đó một nhà ba người và đứa con của sói – ảnh vệ tương lai cùng nha hoàn thị vệ lên xe đi ra

Vào trấn trên, xuống xe ngựa, các cửa hàng tửu lâu đối diện đường đều trang hoàng lại mặt tiền, dùng tơ lụa đỏ làm màu chủ đạo, sắc màu rực rỡ. Lúc này đường phố đã rất náo nhiệt, người đến người đi, đèn lồng đỏ treo giữa không trung, tuy vì trời chưa tối nên chưa châm đèn, nhìn cũng làm cho người ta lây vài phần vui vẻ.

A Nan và Như Thúy hưng phát, rất thích loại hoạt động dân gian này — dù sao ở trong biệt trang cũng quá lâu rồi. Hai người liếc nhau, cười hắc hắc, mang theo một chuỗi “bánh chưng” chui vào đám người.

A Nan dắt tay bánh bao nhỏ nhà nàng, tuy rất muốn nắm tay người nào đó, bất quá phong tục bảo thủ của thời này làm cho nàng không thể công khai nắm tay hắn, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ, may mà Sở Bá Ninh chắp tay sau lưng đi cạnh nàng, chỉ cần vươn tay ra là có thể ôm lấy.

Thị vệ Vương phủ theo cạnh bọn họ, ẩn giấu còn vài thị vệ nữa, những thị vệ này không dấu vết tản người đi đường ra hai bên, tránh không cẩn thận đụng phải, làm bị thương bạn thai phụ, cũng tránh cho dân chúng không biết chạm đến chủ tử. Đương nhiên, hành động này của thị vệ làm cho người đi đường bị bắt nhường đường rất bất mãn, bất quá đảo mắt thấy đôi vợ chồng ở giữa mặc cẩm y hoa phục, ẩn giấu phú quý khí tràn đầy liền biết bọn họ không thể chọc vào, nhanh chóng bình thường lại.

“Tiểu thư, tiểu quận chúa, cho ~~” Như Thúy đưa hai ngọn Hộ Thu đăng cho A Nan và Sở Sở, “Tiểu thư, đây nghe nói là Thu Hộ đăng, là lão thợ chế tác đèn ở Đào Khê trấn làm ra, bọn họ nói đây là tổ truyền, chỉ có nhà bọn họ mới làm được nha ~~”

Thu Hộ đăng này khác với hoa đăng bình thường, sáu nan trúc cuộn tròn làm thành đăng, bên ngoài dán giấy lụa trắng, bên trong cắm ngọn nến mà thành, thoạt nhiên vô cùng đơn giản thanh lệ, A Nan và Sở Sở rất thích, đùa nghịch trong tay quyết định khi trở về, buổi tối sẽ thả nó xuống suối.

Đi dạo một lúc, nha hoàn đi theo đã cầm đồ ăn vặt đầy tay, đều là bạn thai phụ đi qua chỗ nào cũng bảo người mua về, tuy mỗi thứ không nhiều lắm nhưng nhiều chỗ lắm a, từng chút cộngại, ba thai phụ cũng không ăn nổi. A Nan lại thực bình tĩnh nói câu khiến người ta sặc nước miếng.

“Yên tân, không phải ta một người ăn, đứa con trong bụng tuyệt đối là tên tham ăn, ta là đang bồi hắn ăn!” A Nan nghiêm nghị nó“……..”

Mọi người mặt đầy hắc tuyến, chính mình thích ăn lại đổ cho đứa nhỏ trong bụng, chưa từng thấy mẫu thân nào bất lương như vậy.

Phía trước đột nhiên đông người hơn, truyền lại tiếng chiên trống, còn có tiếng người trầm trồ khen ngợi. A Nan thấy nhiều người, biết mình bây giờ không thể chen chúc với người ta, liền không đi nữa, chỉ cản người qua đường hỏi phía trước có hoạt động gì.

Thông qua người qua đường biết được, thì ra phía trước đang tổ chức trò chơi “ném khăn kén rể”, ở đó dựng lên cái đài rất đặc sắc, bố trí thành cảnh Nguyệt cung miêu tả trong tiểu thuyết, bố trí cả thỏ ngọc, cây quế này nọ. Sau đó để các cô nương chưa chồng hóa trang thành hằng nga, tùy theo tiếng trống vang, “hằng nga” sẽ ném khăn tay khác màu và hoa văn xuống dưới đài. Nếu có người bắt được khăn tay có màu sắc và hoa văn giống của “hằng nga” thì có thể lên đài lĩnh thưởng.

“Ơ, không có Ngô Cương chặt cây sao?” A Nan trợn trắng mắt hỏi.

Người nọ kinh ngạc nhìn, A Nan mới nhớ ra, thế giới này tuy có truyền thuyết hằng nga, nhưng Ngô Cương không bị Thượng đế phạt đến Nguyệt cung đốn củi, liền ngượng ngùng nói xin lỗi.

Chạng vạng, người trên đường ngày càng nhiều.

A Nan đang mang thai rất nhanh cảm thấy mệt, thấy người ngày càng đông, sợ người lạ vô ý đụng trúng viên thịt trong bụng, đã hơi muốn về. Có điều thấy bánh bao nhỏ Sở Sở tò mò nhìn quanh, khó có khi ra ngoài, thật không muốn phá hủy niềm vui của con gái. A Nan nhìn, nói với Sở Bá Ninh, “Vương gia, thiếp hơi mệt, chúng ta tìm chỗ nghỉ tạm đi, để nha hoàn mang Sở Sở đi chơi.”

Sở Bá Ninh xem xét, nói với Mộc Viên Nhi: “Ngươi mang tiểu quận chúa đi dạo, mang thêm vài thị vệ, đừng để lạc. Chúng ta ở tửu lâu này chờ.”

Mộc Viên Nhi liếc mắt nhìn tửu lâu bên cạnh, nhớ kỹ tên, cung kính đáp lời.

A Nan phân phó nhóm nha hoàn giám sát chặt chẽ bánh bao nhỏ, rồi cùng Sở Bá Ninh vào tửu lâu.

Vào tửu lâu, bọn họ chọn một nhã gian lầu hai ngồi xuống. Vừa ngồi xuống, tiểu nhị đã ân cần đưa lên một ít trái cây tươi. Mùa này đúng là mùa thu hoạch, lựu, lê, táo, hạt dẻ, nho, cam… trái cây tươi đã đượcán, có thể ăn tới no.

A Nan cần trái lựu đưa cho Sở Bá Ninh, ý bảo hắn lột cho mình, nàng muốn ăn lưu.

Sở Bá Ninh thần sắclạnh nhạt, thong dong tự nhiên nghe lời A Nan, giúp nàng lột lựu, hạt đỏ như ruby nhanh chóng lộ ra. Sở Bá Ninh không thích nha hoàn hầu hạ, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, hắn đều tự mình động thủ, nên A Nan cũng tùy hắn thôi. Vì thế phần lớn thời gian đều tự thân vận động. Mà sau khi A Nan mang thai, càng sai sử hắn tự nhiên hơn.

A Nan ăn hạt lựu đầy ắp, phát hiện hương vị rất ngọt, không phải mùi vị mình thích, liền để qua một bên, lại cầm hạt dẻ mới mua đến, ý bảo bạn Vương gia giúp nàng lột hạt dẻ. A Nan sai bạn Vương gia đương nhiên vui vẻ, lại làm cho nhóm nha hoàn thị vệ đứng một bên mở to mắt nhìn, bất quá, dưới một ánh mắt đảo qua của Sở Bá Ninh, bọn họ liền cung kính thu lại biểu tình, vẻ mặt nghiêm nghị.

Tầm nhìn ở nhã gian lầu hai rất tốt, ngồi trước cửa sổ, ngước mắt là có thể thu hết phong cảnh đường phố vào mắt. A Nan vừa kén chọn bảo Sở Bá Ninh giúp nàng lột hạ dẻ, vừa tìm kiếm trong đám người, rất nhanh tìm ra tiểu nha đầu bị nha hoàn ôm, theo sau là hai thị vệ, Trăn lặng lẽ theo sát sau nha hoàn.

Đột nhiên, bánh bao nhỏ dường như thấy gì đó, làm cho người ta thả nàng xuống, xoay người kéo tay Trăn đến trước một quán nặn tượng người. Mộc Viên Nhi thực thông minh tiến lên can thiệp, sau đó người bán hàng rong linh hoạt nặn tượng người. Chốc lát sau, người bán hàng rong đưa ra hai cái tượng. Một nha hoàn đến trả bạc, nhận lấy tượng đưa cho bánh bao nhỏ. Tiểu tử kia nhìn nhìn hai cái tượng, đưa một cái cho Trăn, thật rất có quan tâm nha.

Cầm tượng người, tiểu tử kia giờ lại không chịu bế, dắt tay Trăn đi trong đám người, nha hoàn thị vệ theo sau, bộ dạng như lâm đại địch.

Tiểu tử kia rất biết giày vò người.

Nhìn bọn họ dần khuất trong đám đông, A Nan thu hồi tầm mắt, lười biếng chống cằm nhìn người đến người đi trên đường, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn nam tử tao nhã bên cạnh đang giúp nàng lột hạt dẻ, đáy lòng đột nhiên tràn ngập cảm giác hạnh phúc nhàn nhã.

Một loại cảm giác không nói rõ được, bình an vui vẻ.

Ừ, thật sự rất hạnh phúc đó!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương