An Dương Vương phủ, Lạc Tiên viện, phòng ngủ An Dương vương phi.

Trời tờ mờ sáng, An Dương vương phi khoác áo khoác nhẹ nhàng bước ra ngoài, chỗ đó đã có một ma ma đứng chờ sẵn.

”Ngọc nương, hôm qua tình huống như thế nào? Khiếu nhi có cùng Liễu thị viên phòng không?”

Ngọc nương tiến lên một bước, pha một ấm trà tĩnh thần cho An Dương vương phi, độ ấm nước trà vừa phải, không quá nóng cũng không quá lạnh, nhập vào yết hầu cảm thấy thật thoải mái.

”Vương phi, thế tử vẫn chưa cùng thế tử phi viên phòng.” Ngọc nương nhẹ giọng nói.

Nước trà trong tay An Dương vương phi sóng sánh rơi ra vài giọt, bắn tung tóe lên trên tay, nhưng bà vẫn chưa chú ý, mày liễu nhăn lại một chút, đè thấp thanh âm nói: “Khiếu nhi không cùng nàng ta viên phòng? Chẳng lẽ Khiếu nhi thật sự...” An Dương vương phi thế nào cũng không thể nói tiếp hai chữ “Bất lực”, điều đó giống như khoét đau lòng bà.

Ngọc nương biết bà muốn nói cái gì, nhanh chóng nói: “Vương phi xin yên tâm, thế tử tuy rằng vẫn chưa cùng thế tử phi viên phòng, nhưng cùng thế tử phi cùng chung chăn gối. Hơn nữa nô tỳ cũng nghe ma ma hầu hạ ở Lãm Tâm viện nói, hôm qua nguyệt kỳ của thế tử phi đến nên không thể viên phòng.”

An Dương vương phi dùng móng tay phủi đi lớp trà ven chén, phát ra tiếng quát rất nhỏ, thanh âm của bà giống như đang lầm bầm lầu bầu: “Khiếu nhi thế nhưng chịu cùng nàng ta chung chăn gối, chẳng lẽ Liễu thị này thật sự có cái gì đặc biệt sao? Trước kia dù ta an bài bao nhiêu nữ tử mỹ mạo đến Lãm Tâm viện, Khiếu nhi tuy rất cao hứng nhận lấy, nhưng lại chưa bao giờ chiêu các nàng qua thị tẩm, thậm chí ngay cả chạm vào các nàng một chút cũng chưa từng...”

Ngọc nương xoa bóp bả vai cho bà để thư giãn gân cốt, cười nói: “Có lẽ là vì thế tử phi là do hoàng thượng chỉ hôn, thế tử gia cùng hoàng thượng lại thân thiết, cho nên nhìn thế tử phi mới thấy thích.”

An Dương vương phi vừa nghe, ngưng cười, nói: “Ngươi cũng đừng dùng loại lời nói dễ nghe này để an ủi ta. Khiếu nhi của ta quả thật tham hoa háo sắc, nhưng nó lại khác hẳn những nam nhân phong lưu khác, nó chỉ thích dung mạo mỹ miều của các cô nương, thích đem các nàng cất chứa để thưởng thức, nhưng cũng sẽ không chạm vào các nàng... Có khi ta cực kì hoài nghi Khiếu nhi sao lại dưỡng thành tính tình cổ quái này.”

An Dương vương phi sâu kín thở dài, đối với tính tình cổ quái của con quả thật bất lực. Mà bà càng lo lắng là, nếu như con cả đời đều chỉ đem những nữ nhân mỹ mạo này về cất chứa như vật phẩm để thưởng thức chứ không chạm vào các nàng, như vậy bọn họ đừng mong nghĩ tới việc ôm tôn tử, nói không chừng An Dương Vương phủ sẽ tuyệt hậu. Hơn nữa con không muốn làm mấy chuyện nam nữ kia, làm cha mẹ chẳng lẽ lại đi ép buộc hắn? Này truyền ra còn không làm cho người ta chê cười sao. Đương nhiên, là đứa con duy nhất, An Dương vương vợ chồng đều nguyện ý yêu thương hắn, đau hắn, đứa nhỏ đã không muốn, bọn họ cũng không muốn đi buộc hắn. Cho nên, việc này chỉ có thể để người mẫu thân này lén lút giúp đỡ che dấu, chỉ sợ nếu để lộ ra bên ngoài sẽ có lời đồn đãi không tốt.

”Vương phi, thế tử có lẽ chưa nếm qua hương vị tuyệt vời của nữ nhân, nếu ngài ấy thật sự nếm đến, có lẽ ngài ấy sẽ giống như vương gia vậy.” Ngọc nương an ủi nói.

Vương phi nghe xong, trong lòng được trấn an chút ít, nhưng trên mặt lại hừ lạnh một tiếng nói: “Hừ, giống vương gia? Ta tình nguyện Khiếu nhi ngây ngốc một chút, đừng trêu chọc nhiều nữ nhân mới tốt.” Nghe thanh âm kia, hiển nhiên đối với tính tình phong lưu của An Dương vương cực kỳ cáu giận.

Ngọc nương cười cười, cũng không nói gì thêm.

”Được rồi, vương gia có lẽ cũng sắp tỉnh. Hiếm khi chàng qua đêm ở trong này, bản cung phải đi gọi vương gia rời giường chờ con dâu lại đây kính trà.”

An Dương vương phi nói xong, liền bước nhẹ nhàng, hướng nội thất đi đến.

Nắng sớm dần dần trong trẻo, ánh sáng nhè nhẹ chiếu vào phủ kín màu đỏ tân phòng, nến đỏ đã tắt, lưu lại hai làn khói nhẹ, rất nhanh theo gió trôi đi.

Khi Liễu Hân Linh tỉnh lại, đã cảm thấy một trận ngột ngạt, lồng ngực không thở nổi, chỗ bụng bị một cái gì đó vừa nóng lại vừa cứng đỉnh, cực không thoải mái, thậm chí hai chân của nàng cũng bị đè nặng... Có hơi thở ấm áp phun ở trên gương mặt nghiêng nàng, nhẹ nhàng nhợt nhạt, nóng nóng.

Theo thói quen trong dĩ vãng, buổi sáng khi tỉnh lại, bởi vì bị tuột huyết áp, nàng sẽ sững sờ một lát mới có thể tỉnh táo lại, mấy phút này vô luận khó chịu như thế nào, nàng đều ngoan ngoãn bảo trì tư thế, vẫn chờ đợi đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh.

Mắt lim dim đầu giật mình nửa buổi, mới nhìn rõ ràng chiếc giường với một mảnh hồng nhung chói mắt, hiểu được chính mình đang ở chỗ nào.

Nàng lập gia đình.

Nghĩ như vậy, thân thể nàng bỗng cứng đờ, phát hiện tình huống của mình lúc này rất không ổn.

Đầu tiên, tư thế ngủ của nàng thực đoan chính —— đây là bà vú mất vài năm thời gian mới có thể nắn hình cho nàng, cả người nằm ngửa ở trên giường, hai tay đặt ở bên cạnh người. Tiếp theo, người nằm bên cạnh nàng, mà tư thế ngủ người này không có một chút hình tượng đáng nói. Hắn cả người nằm nghiêng, một chân trực tiếp khoát lên hai chân nàng, một cánh tay của hắn lại đặt lên bộ ngực nhô cao của nàng, một bên mặt gối lên gối đầu, cái mũi để sát bên sườn mặt của nàng, hô hấp nhẹ nhàng nhợt nhạt đánh vào mặt nàng, làm cho khuôn mặt nàng có chút nóng lên.

Mà để cho nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết là, địa phương dưới thắt lưng nàng có cái gì đó vừa nóng vừa cứng chạm vào, có hiểu biết một chút sẽ biết nó là cái gì.

Nam nhân này đúng là đáng ghét mà, thật sự làm cho nữ nhân trời sinh tính tình bảo thủ như nàng khó thể chấp nhận nổi.

Liễu Hân Linh hít một hơi thật sâu, lo lắng có nên đem nam nhân trên người này trực tiếp một cước đá xuống giường hay không. Nhưng nếu nàng làm như vậy, bị thế tử này ghi thù, tin tưởng ngày tháng yên lặng thư thái về sau của nàng sẽ không còn —— tin tưởng không có nam nhân nào nguyện ý ngày đầu tiên tân hôn lại bị thê tử đá xuống giường đi. Huống hồ nàng cũng không phải là người không biết phân rõ phải trái, nếu đã gả đi, xảy ra chuyện gì nàng đều đã có chuẩn bị tâm lý...

Sau khi tự an ủi bản thân, Liễu Hân Linh rốt cục tự bảo bản thân nhìn thẳng vào tình huống trước mắt, cũng không có xấu hổ và giận dữ như trước.

Liễu Hân Linh giật giật ngón tay, phát hiện khí lực đã trở lại, nàng rất dễ dàng liền đem cánh tay trước ngực giải khai, lại đem chân đặt ở trên người nhấc lên,nghĩ thừa dịp nam nhân bên cạnh chưa tỉnh lại, đi xử lý vấn đề nguyệt sự trước. Nhưng rất nhanh, lúc nàng đang hết sức chuẩn bị đứng dậy, người nào đó lại giống như vòi bạch tuộc tự cuốn lại đây. Lần này rất trực tiếp đem nàng ôm vào trong ngực, đem mặt của nàng chôn sâu vào trong lòng —— so với nề nếp và của nàng, y phục trên người nam nhân này đều đã trượt tới khuỷu tay, lỏng lỏng lẻo lẻo treo trên người, lộ ra hơn phân nửa thân mình —— thậm chí, đem nữa người dưới chen vào giữa hai chân nàng, mỗ X gì đó thẳng tắp đặt ngay giữa đùi nàng.

“...”

Liễu Hân Linh lúc này đã không thể bình tĩnh, thô lỗ đem hắn đẩy qua, trực tiếp ngồi dậy. Bởi vì ngồi dậy quá mạnh, thắt lưng mềm nhũn, hại nàng thiếu chút nữa cả người lại ngã vào trong chăn.

Không có biện pháp, nữ nhân tới thời điểm kia, xương sống thắt lưng đều có chút mềm nhũn, đặc biệt thể chất này của nàng lại không tốt, sau khi đến nguyệt sự, đều phải nằm ở trên giường hai ngày mới có thể đi lại bình thường.

”Nương tử, nàng làm sao vậy?”

Thanh âm mờ mịt truyền đến, mang theo nồng đậm buồn ngủ.

Liễu Hân Linh đỡ thắt lưng ngồi dậy, phát hiện nam nhân trần nửa thân trên cũng ngồi dậy theo, tóc trên đầu rối tung, híp mắt kỳ quái xem xét nàng, khuôn mặt anh tuấn không hề hung hãn giống hôm qua, có vẻ tuấn mỹ mà thật thà chất phác, có thêm vài phần đáng yêu.

”Không có việc gì, thắt lưng có chút ê ẩm thôi.” Liễu Hân Linh bình tĩnh đáp.

”Nga, để ta xoa xoa cho nàng.”

Nói xong, một bàn tay nam tính sờ lên eo nàng bắt đầu xoa xoa.

Liễu Hân Linh thiếu chút nữa bật đứng dậy, cũng không phải kỹ thuật hắn không tốt làm nàng đau, mà là nàng bảo thủ, vô luận là hoàn cảnh thế nào, đều là độc thân một mình. Ở đời trước thời điểm mát xa ở thẩm cứ luôn cảm thấy để cho người xa lạ đụng tới người sẽ có cảm giác rất kỳ quái, làm cho nàng cực kì bài xích, cho nên, nàng chưa từng đi hưởng thụ mát xa linh tinh gì đó.

Liễu Hân Linh cố gắng nhẫn nhịn thật lâu, mới không để cho bản thân một tát đem người quật xuống giường.

Nàng kết hôn, mặc kệ đối với vị tân hôn trượng phu này có ý kiến gì, bây giờ còn không phải thời điểm xung đột, cho nên nàng không thể đem sự tình trở nên căng thẳng, sau đó hai vợ chồng lại biến thành kẻ thù. Ngày thế nào rồi cũng sẽ qua thôi, nếu không thể thay đổi, như vậy liền nhận đi. Nàng không ngu, cho dù trong lòng không thích nam nhân này, hiện tại cũng sẽ không cùng hắn náo loạn lên, vậy không bằng chiều theo hắn đi.

”Nương tử, nàng có đỡ hơn không?”

Liễu Hân Linh cứng ngắc nhìn nam nhân đang chìm đắm trong cảm giác vui vẻ rạo rực, Đôi mắt kia toát lên ánh sáng lấp lánh, khiến người ta cảm thấy rõ hắn đang vô cùng vui sướng.

Liễu Hân Linh nhanh chóng gật gật đầu, ý bảo mình rất khỏe, sau đó không để ý tới vẻ mặt mất mát của nam nhân, trực tiếp xốc lên màn che bước xuống giường, đem nhóm nha hoàn kêu tiến vào.

Lúc này, bên ngoài tân phòng đã có một đám nha hoàn ma ma bưng dụng cụ rửa mặt đứng chờ hầu hạ, đợi cho chủ nhân lên tiếng, mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương