**

Liễu Hân Linh khéo léo để cho nam nhân nào đó dắt nàng đi, mượn ánh đèn ven đường quan sát gò má nam nhân anh tuấn. Dưới ánh đèn, gò má hắn kiên nghị, đường cong tuyệt đẹp, tựa như một bức tượng Hy Lạp, hoàn mỹ đến mê người.

Chỉ là, có thể ánh sáng quá mơ hồ, nàng đột nhiên cảm thấy tâm tình của nam nhân này cũng không phải rất tốt, vẻ hưng phấn qua đi, chỉ còn lại bình thản, còn có nhàn nhạt mất mát.

Lúc này, đi qua hành lang thì Sở Khiếu Thiên đột nhiên ngừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng sáng trong trên bầu trời.

Có câu nói, 15 trăng sáng 16 trăng tròn, tiết trung thu trăng sáng thật ra thì cũng không coi là sáng lắm, trong lòng cũng biết rõ hôm nay là ngày đoàn viên, nhưng lắng nghe tiếng dế kêu, nhìn lên trên trời an tĩnh một vành trăng tròn treo cao, trong lòng không thể khống chế dâng lên một loại cảm giác cô độc.

Sở Khiếu Thiên đột nhiên quay đầu lại, nghiêng đầu nhìn về phía nữ nhân của hắn, đột nhiên trong lòng dâng lên ôn nhu cẩn thận ôm nàng vào ngực, cúi đầu hôn cánh môi mềm mại của nàng.

Thấy thế, người làm cách đó không xa đều cúi đầu.

Liễu Hân Linh nhón chân lên, đưa tay vòng qua cổ hắn, hé miệng mặc hắn tùy ý hôn, lưỡi đối phương cực nóng dò vào miệng nàng liếm hôn một lát, từ từ dụ dỗ để cho nàng duỗi đầu lưỡi đến trong miệng hắn, cẩn thận mút. Lặp đi lặp lại một lát, cuối cùng khi cảm thấy khó thở vì không kịp lấy hơi, hắn mới buông nàng ra.

Nàng hít thở trong ngực hắn, vùi mặt vào lòng hắn, ngửi mùi vị của hắn, trái tim có một loại an tâm yên tĩnh chưa từng có, còn có nhu tình mật ý thoáng hiện, nghĩ sẽ bao dung người nam nhân này cả đời.

Mặc kệ là tốt hay xấu, nàng đều nguyện ý bao dung hắn hơn nữa còn muốn cùng hắn chia sẻ mọi chuyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương