*

Liễu Hân Linh có chút tư vị không nói thành lời, Sở Khiếu Thiên bị giáng chức đi Khai Dương thành, sẽ phải rời đi còn nàng thì sao đây?

Hai người trở lại Bảo Tâm viện, Sở Khiếu Thiên xem ra vẫn là bộ dáng hết sức bình tĩnh, hình như không cảm thấy mất đi cưng chiều của đế vương là một việc rất khổ sở, cũng không cho là bị giáng chức điều ra khỏi kinh thành là chuyện gì mất mặt, hơn nữa đối với tiền đồ của mình không có chút lo lắng.

Xem ra, hắn thật sự bình tĩnh không quan tâm chuyện hơn thua.

Trở lại phòng, Sở Khiếu Thiên cho lui toàn bộ nha hoàn, quay đầu nhìn về phía nàng, thấy lông mi nàng nhíu lại, có chút kỳ quái hỏi, "Linh nhi, nàng làm sao vậy, không vui sao?"

Liễu Hân Linh rất muốn lườm hắn một cái, nhưng mà loại động tác này cũng quá bất nhã, chỉ có thể nói chút chuyện không hay: "Chàng trông vô cùng tự tại nhỉ, cha mẹ đã rất lo lắng cho chàng."

Sở Khiếu Thiên duỗi cánh tay ra ôm nàng vào trong ngực, cằm chống ở trên đầu của nàng, cười ha hả nói: "Đây cũng không còn cách nào khác, khó được có một cơ hội như vậy, ta muốn ra ngoài thăm thú một chút, cũng muốn đi mở mang tầm mắt. Hơn nữa, ta trước kia có nói qua, sẽ dẫn nàng ra kinh, cùng đi du sơn ngoạn thủy."

Liễu Hân Linh trợn tròn cặp mắt, "Chàng nói là...... Thiếp cũng cùng đi Khai Dương thành?"

"Dĩ nhiên, nàng là nương tử của ta, không đi với ta thì đi với ai a?" Sở Khiếu Thiên bị phản ứng của nàng làm cho có chút không giải thích được.

"thật, thật sao?" Liễu Hân Linh kích động đến mặt cũng có chút đỏ. Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ được du sơn ngoạn thủy, trước khi xuất giá, thỉnh thoảng cũng được đi thôn trang ở gia đình ở ngoài kinh thành tầm vài ngày cũng không tệ rồi. Huống chi lập gia đình rồi, phía trên còn có bà bà cùng tổ mẫu, làm dâu sao có thể tùy ý đi chỗ nào thì đi? Nàng cũng đã chuẩn bị tâm lý, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời mình đại khái cũng sẽ chỉ có thể ở trong kinh thành sanh con dưỡng cái.

hiện tại, nghe được có lẽ mình sẽ theo Sở Khiếu Thiên mà rời khỏi kinh thành đến đất phong, trước mặc kệ có phải là bị giáng chức hay không, ít nhất được rời khỏi kinh thành nàng cũng tương đối thoải mái, phía trên không có bà bà áp chế quản thúc, về sau nàng chính là chủ mẫu trong phủ, hơn nữa ở bên ngoài cũng không có gò bó nhiều như trong kinh, nàng được tự do rất nhiều a.

Còn nữa, quan trọng nhất là, nàng không muốn rời khỏi nam nhân này. Dĩ nhiên, cũng bởi vì thích hắn cho nên không muốn rời khỏi hắn, còn một nguyên nhân khác là, nàng sợ xa mặt sẽ cách lòng, dù tình cảm vợ chồng thâm sâu hơn nữa cũng không chịu được thời gian và khoảng cách thử thách, còn không bằng mình đi theo hắn, từ từ vun đắp tình yêu thì tốt hơn.

Sở Khiếu Thiên nhìn bộ dáng kia của nàng, có chút buồn cười, cũng có chút thương tiếc, "Tất nhiên là thật." hắn cúi đầu hôn trán nàng, tiếp tục nói: "thật ra thì, ta vẫn muốn rời khỏi kinh thành ra ngoài đi thăm thú, nếu có thể đi khắp thiên hạ ngắm hết cảnh đẹp trong thiên hạ là tốt nhất. Nhưng ta biết đây là chuyện không thể nào, cho nên đi Khai Dương thành cũng không tồi. Khai Dương thành là đất phong mà hoàng thượng ban cho cha ta, về sau ta phải thừa kế vương phủ, bây giờ đi làm quen một chút cũng rất tốt, đoán chừng về sau chúng ta già rồi, sẽ tới chỗ đó dưỡng lão nha."

Liễu Hân Linh lẳng lặng nghe, nhịn không được mà mỉm cười. Sở Khiếu Thiên cái người này vẫn là có chút kỳ quái, hoàng đế mặc dù cưng hắn đến nỗi vô pháp vô thiên, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới dùng sự cưng chiều ấy mà đi tranh giành quyền lợi, ngược lại những thứ này còn khiến mọi người cho rằng hắn là một thế tử vương gia không có quyền lực. không thể nói là hắn không màn danh lợi, mà phải nói, hắn căn bản không thích đi so đo với loại chuyện này mà thôi. Hoặc, đây cũng là một trong những nguyên nhân Sùng Đức hoàng đế nguyện ý cưng chiều hắn?

Rất nhanh, Liễu Hân Linh liền đem cái ý tưởng không đáng tin cậy này cho ra khỏi đầu, lại hỏi: "Khiếu Thiên, hôm nay hoàng thượng không có phạt gì chàng chứ?"

"Yên tâm đi, hoàng thúc sẽ không phạt ta cái gì đâu." Ánh mắt Sở Khiếu Thiên có chút tĩnh mịch, "thật ra thì, hoàng thúc cũng biết ta vẫn muốn rời khỏi kinh thành ra ngoài đi thăm thú một chút, nhưng mà cha ta chắc chắn sẽ không đồng ý, vừa lúc xảy ra chuyện này, coi như làm thành lí do luôn."

Vừa nghe hắn nói như vậy, nàng rốt cuộc yên lòng.

nói xong vài lời, Liễu Hân Linh đột nhiên nhớ ra lời hôm nay An Dương thái phi nói, mau nói: "Còn nữa, tổ mẫu nói, yến tịch trung thu, đoán chừng sẽ có người sinh sự, nói chàng cẩn thận một chút." Mới vừa rồi tất cả mọi người vì chuyện Sở Khiếu Thiên bị giáng chức đi đất phong mà tâm thần có chút không tập trung, cho nên quên mất đem lời thái phi nói lại cho hắn biết.

Sở Khiếu Thiên nở nụ cười, "không việc gì, bọn họ dám sinh sự, ta sẽ đánh một lần nữa." nói xong, Sở Khiếu Thiên như nhớ tới một việc, vội vàng buông nàng ra, lôi kéo nàng ra cửa, "đi, chúng ta đi tìm Quý Uyên Từ."

"Tìm hắn làm gì?" Liễu Hân Linh tò mò hỏi.

Sở Khiếu Thiên cười híp mắt, "Dĩ nhiên là hỏi thuốc kia xong chưa."

"......"

Liễu Hân Linh rốt cuộc nhớ tới thuốc kia là cái gì nhất thời á khẩu một hồi, đồng thời dậy lên cảm giác đồng tình với vương tử Nam Di sẽ gặp phải xui xẻo, hi vọng hắn trở lại Nam Di quốc, có thể tìm được danh y chữa khỏi cho hắn. Chỉ là nghe nói y thuật Quý Uyên Từ hết sức cao minh, cũng không biết hắn chế thuốc có phải cũng cao minh như vậy hay không, không người nào có thể chữa.

Quý Uyên Từ bây giờ còn đang làm khách trong An Dương vương phủ, trở thành thái y chuyên trị của An Dương vương phủ rồi. Mặc dù hắn làm việc không đáng tin cậy, nhưng y thuật của hắn thì không cần phải nghi ngờ, An Dương vương thật sự là không muốn để cho hắn rời đi. Cộng thêm Uyển di sau khi đang mang thai ba ngày hai bữa lại xảy ra một ít chuyện huyên náo khiến An Dương vương thật khẩn trương không có được cảm giác an toàn, cảm thấy Quý Uyên Từ ở lại trong vương phủ làm cho ông tương đối an tâm. Chỉ là An Dương vương hiện tại cũng hiểu, chưa tới thời khắc nguy cấp, chớ nên để vị thái y này ra tay.

đi tới khách viện, hỏi nha hoàn hầu hạ trong khách viện, biết Quý Uyên Từ bây giờ đang ở trong một phòng dược tạm thời trong khách viện, hai người không cần dẫn đường, trực tiếp đi tới.

"Uyên Từ, ngươi có ở đó không?"

Sở Khiếu Thiên ở ngoài cửa kêu một tiếng, nghe thấy người bên trong đáp lại, mới mang theo Liễu Hân Linh vào trong, thuận tiện bảo đám người An Thuận canh giữ ở bên ngoài.

Trong dược phòng, Quý Uyên Từ cuốn tay áo mài thuốc, trên trán tiết ra tầng mồ hôi mịn.

Liễu Hân Linh liếc nhìn gian phòng này, bên trong bố trí như một dược phòng nhỏ, nhìn ra được An Dương vương cực kỳ để ý Quý Uyên Từ, đối đãi với hắn như khách trong phủ của mình. Nàng có nghe Sở Khiếu Thiên nói qua, Quý Uyên Từ không phải người kinh thành, được bổ nhiệm làm thái y, mặc dù trong kinh thành cũng có nhà riêng, nhưng phòng ốc không lớn lắm, trong nhà trừ hắn ra cũng chỉ có hai người nha hoàn, một nữ đầu bếp nấu ăn không ra gì, một gã sai vặt quét tước sửa sang lại mọi thứ trong nhà, đây cũng là lí do tại sao Quý Uyên Từ thích chạy tới vương phủ mà ăn uống như vậy, dù sao thức ăn trong vương phủ thật sự là ngon hơn nhiều.

"Sở huynh, chị dâu, hai người tới làm gì? Nhanh ngồi đi, ta đi châm trà cho hai người." Quý Uyên Từ dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt rồi đứng dậy.

Sở Khiếu Thiên còn tỏ vẻ ghét bỏ ngăn lại động tác của hắn, "không cần, ta hoài nghi nước trong phòng này không thể uống. Còn nữa, nơi này vừa dơ vừa lộn xộn, ngươi cũng nên sai nha hoàn vào dọn dẹp một chút, chớ để dơ dáy giống như ổ chó, tính tình ngươi xem ra cũng không phải loại dơ dáy đó."

Quý Uyên Từ dễ chịu cười cười, không có dừng việc trong tay, nói: "Thế là được rồi, mặc dù có chút lộn xộn, nhưng cũng không loạn mấy. Hơn nữa nha hoàn không biết những dược liệu kia, họ sẽ lấy loạn đồ của ta."

Sở Khiếu Thiên cũng không dây dưa nhiều với hắn về chuyện này, rốt cuộc nói rõ ý của mình, "A, ta hỏi ngươi, thuốc làm xong chưa?"

Quý Uyên Từ chớp chớp mắt, sau đó mới nhớ tới ý tứ trong lời nói của hắn, cười híp mắt giơ chày giã thuốc trong tay lên, lộ ra bột thuốc màu nâu còn dính trên chày, "A, ta còn đang làm."

Sở Khiếu Thiên vội vàng lui về phía sau mấy bước, tránh cho bột thuốc kia dính vào trên người, sẽ bất lực cả đời, hắn mới lấy lão bà, cũng không muốn làm thái giám cả đời đâu.

"Lúc nào thì có thể cho ta?"

"Ba ngày sau."

Ba ngày sau vừa lúc là tiết trung thu.

Sở Khiếu Thiên khóe mắt xếch lên pha lẫn chút sát khí, sau đó cười.

"Đúng rồi, ta hôm nay đi qua Phó phủ xem mạch cho Hà lão phu nhân, có nghe được một tin." Quý Uyên Từ có chút lo lắng nói: "Sở huynh, có lẽ người Nam Di trong yến tịch trung thu sẽ mượn chuyện khiêu chiến ngươi, để cho ngươi cùng dũng sĩ của bọn họ tỷ thí, đến lúc đó ngươi phải cẩn thận một chút."

"Sợ cái gì, chẳng lẽ ngươi không tin võ công của ta sao?" Sở Khiếu Thiên lơ đễnh, hắn tin tưởng bản lĩnh của mình có thể đối phó người Nam Di, nhưng mà hắn lại muốn chính vương tử Nam Di quốc tới khiêu chiến mình, sau đó sẽ đánh hắn đến nỗi ngay cả cha hắn là quốc chủ Nam Di cũng không nhận ra, đặc biệt sảng khoái.

Quý Uyên Từ vẫn rất lo lắng, mặt lộ vẻ ưu sầu nhìn sang Liễu Hân Linh, "Nghe nói nữ nhân nước Nam Di giỏi đấu võ, lại vạm vỡ, nếu họ vì báo thù cho hoàng tử mình, đến tìm chị dâu tỷ thí thì làm thế nào? Chị dâu lại giống như tiểu thư khuê các làm sao đánh lại họ." Quý Uyên Từ mắt liếc nhìn thân thể nhỏ nhắn của Liễu Hân Linh, hơn ưu tâm, không khỏi nói: "Nếu không ta làm chút thuốc cho chị dâu phòng thân đi, nếu có người dám khiêu chiến tẩu, tẩu cũng khỏi phải khách khí, vừa vào sân sẽ khiến họ trực tiếp ngã xuống."

"......"

Liễu Hân Linh sửng sốt một chút, nàng lại không nghĩ tới điểm này, chẳng lẽ dưới con mắt mọi người, những người Nam Di kia sẽ tìm nữ tử trói gà không chặt của Đại Sở đánh nhau hay sao? Hơn nữa, vị thái y này dám làm ra loại chuyện như vậy, có phải quá hèn hạ vô sỉ hay không?

Sở Khiếu Thiên vừa nghe, trong nháy mắt sát khí đằng đằng, "Bọn họ dám!"

Chỉ là, lời này của Quý Uyên Từ đã cảnh tỉnh hắn, Sở Khiếu Thiên xoay người nhìn về phía Liễu Hân Linh, nói: "Nương tử, không cần lo lắng, nếu những nữ tử man di kia dám có chủ ý đánh tới nàng, thì nên nghe lời Quý Uyên Từ, không cần khách khí, trực tiếp một quyền đánh bay họ, chết chính là các nàng đáng đời! A, còn có a, nàng ngàn vạn lần không thể để cho mấy người đó đụng phải nàng a, nếu những thứ man di kia coi trọng nàng thì phải làm sao a."

Liễu Hân Linh: =’= Nam nhân này đầu óc có vấn đề gì không? Vì sao luôn cho là nữ nhân sẽ coi trọng nàng chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương