Hiền Thê Cực Khỏe
-
Chương 67
*
Huyền Châu chờ ở đại sảnh bên ngoài thấy Liễu Hân Linh đi ra thì vội vàng tiến lên, nhưng khi nàng phát hiện tiểu thư nhà mình thiếu một đoạn tay áo thì lộ ra vẻ mặt giật mình.
Chẳng lẽ tiểu thư cùng thế tử gia đánh nhau? Thế tử gia còn sống chứ?
Huyền Châu có chút bận tâm, nàng không cho là tiểu thư nhà mình nhàm chán tự xé rách ống tay áo của mình, tuyệt đối là có người kéo nàng mới có thể trực tiếp xé rách nó. Huyền Châu cảm thấy tiểu thư nhà mình thật ra thì chính là một nhân vật giả trư ăn cọp, rõ ràng hung tàn được ngay, nhưng bề ngoài lại là một bộ dáng dịu dịu dàng dàng hiền lương, hết sức có tính lừa gạt. Phải là người làm chuyện thật có lỗi với nàng, tuyệt đối sẽ một đầu ngón tay nhấn chết ngay.
"Nhìn cái gì? đi thôi."
Thanh âm ôn uyển cắt đứt dòng phán đoán của Huyền Châu, đồng thời cũng làm cho Lý ma ma cùng đám người Lục Y cúi đầu không dám dò xét y phục chủ tử vì sao lại thiếu một đoạn.
Liễu Hân Linh không để ý tới ánh mắt của bọn nha hoàn, hết sức thản nhiên mà dẫn dắt họ đi về phòng.
Vậy mà, còn chưa đi mấy bước, đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng bước chân vang lên, sau đó là tiếng nha hoàn kêu lên, Liễu Hân Linh đang muốn xoay người ngó nhìn chuyện gì xảy ra thì không ngờ một đôi cánh tay có lực từ phía sau đưa qua hướng đến bế nàng lên, sau đó không cho nàng thời gian phản ứng, ôm đi luôn.
"......"
Huyền Châu cùng đám nha hoàn há to mồm thấy nam nhân như một cơn gió bay tới giống như thổ phỉ một dạng đem người vác đi, thật sâu cảm thấy thế tử gia nhà bọn họ rất có tiềm chất làm thổ phỉ. Chỉ là, chuyện của chủ tử, bọn họ là hạ nhân cũng không dám nhiều chuyện, tránh cho thế tử gia nóng giận, trực tiếp một cước đạp bay, không chết cũng tàn phế.
Liễu Hân Linh có chút đau đầu vì bị một nam nhân vác về phòng, sau đó nghe được một tiếng "Bùm", cửa bị nam nhân trực tiếp đá một cước, cuối cùng là cả người mình bị vứt lên giường, chờ đón chính là bị một thân thể nam nhân đè lên, khiến nàng thiếu chút nữa thì tắc thở.
Liễu Hân Linh bị một loạt chuyện này làm cho đầu óc choáng váng, mặc dù nàng có quái lực không tệ, nhưng cũng có thể là trời cao thấy nàng quá may mắn, cho nên mới đồng thời ban cho nàng một thân thể mảnh mai để cân bằng với lực chiến đấu của nàng. Cho nên xảy ra một loạt chuyện này, nàng bị dày vò tới mệt rồi, còn đâu có hơi sức dùng quái lực uy hiếp trước mà giải quyết vấn đề?
"Chàng làm gì —— ô ô ô......"
Lời của nàng còn chưa thốt khỏi miệng, đã bị người chặn lại, vừa hung vừa dữ hôn vừa hung hăng hút không khí trong miệng nàng, lưỡi đối phương cực nóng ở trong miệng nàng xâm lược, để cho nàng hoa mắt chóng mặt, căn bản không còn chút sức nào phản kháng.
Rốt cuộc, nàng cảm thấy mình mà không thoát được nhất định sẽ bị nam nhân này hôn mà chết thì vì vậy cố gắng giơ tay lên, một tay đẩy nam nhân đang đè ở trên người nàng ra. Chỉ tiếc là nàng đoán sai, nam nhân này rất quyết tâm khi nàng đẩy hắn thì hắn ôm thật chặt lấy nàng, vì vậy hắn bị đẩy xuống giường đồng thời nàng cũng bị hắn ôm cùng rơi xuống.
Liễu Hân Linh cảm giác xương của mình cũng trệch vị trí, quả nhiên mình là một thân kiều thể nhu, không thể không nhẹ nhàng mà. Chỉ là mặc dù nàng rơi xuống, nhưng ít ra phía dưới còn có cái đệm thịt, trong lòng có chút cảm thấy được an ủi. Chỉ là không biết có phải mấy tháng nay Sở Khiếu Thiên chăm chỉ nung luyện thân thể mà bắp thịt trên người hắn cứng rắn không thể tưởng tượng nổi, để cho nàng cảm thấy thân thể mình thật đau.
"Linh nhi, nàng không sao chứ?"
Sở Khiếu Thiên không để ý xương sống mình bị đập xuống sàn trận trận thấy đau, vội vàng ngồi dậy, ôm lấy thiếu nữ trong ngực mà hỏi, vẻ mặt khẩn trương. Người khác có thể không biết, nhưng là người bên gối của nàng, hắn là vô cùng rõ ràng thể chất của nàng có nhiều suy yếu, hắn cũng biết rõ nàng có quái lực nhưng bởi vì nàng rất mảnh mai vẫn cần hắn che chở.
Liễu Hân Linh tức giận nhìn chằm chằm hắn, hận nói: "Chàng nổi điên làm gì, thật rất đau đó!" nói xong, mình sờ sờ lên chỗ đau trên ngực, muốn vuốt lên khẩu khí kia.
Sở Khiếu Thiên thấy thế, lập tức cẩn thận từng li từng tí đưa tay tới vuốt vuốt ngực nàng, chỉ là không cẩn thận mò tới mềm mại trước ngực nàng đội lên, đỏ mặt trong lòng rung động, không khỏi dùng ngón tay đâm đâm ở ngực nàng rất thú vị.
"Chàng ——" Liễu Hân Linh mắc cỡ thiếu chút nữa vung một quyền vung qua. Mặc dù chuyện nên làm cũng đã làm, nhưng đó là ở trên giường, lúc không ở trên giường, nàng vẫn cảm thấy làm chuyện như vậy có chút mất thể diện.
Sở Khiếu Thiên vừa thấy sắc mặt của nàng, lập tức trở lại quy củ tiếp tục bộ dáng vỗ ngực thuận khí cho nàng, đồng thời ra vẻ vô tội, "Đây là ta thiếu thận trọng, đừng tức giận, thân thể không tốt sẽ phải uống thuốc. Hơn nữa, cái bên trong người này rất mềm, ta rất thích." nói xong, tặng kèm một nụ cười lấy lòng.
Chàng có thể vứt bỏ mặt mũi như thế sao?
Liễu Hân Linh cảm thấy nghe hắn nói xong, mình có thể sẽ phun một bụm máu lên trên mặt hắn.
Chờ ngực rốt cuộc không còn đau nữa, Liễu Hân Linh lại phát hiện mình đang ngồi trực tiếp ở trên đùi của hắn, hơn nữa lại là cái loại tư thế ngồi của con nít, lại một lần để cho sắc mặt nàng dấy lên chút vệt đen. Chỉ là Sở Khiếu Thiên rất hài lòng cái tư thế này, đôi tay ôm ở trên eo nàng, không thèm nhìn nét mặt của nàng trực tiếp đem lấy mặt của mình dính lên gò má nàng, cọ cọ da mặt trơn mềm của nàng, mặt thỏa mãn.
"Linh nhi, nàng tin tưởng ta được không?" Sở Khiếu Thiên bên cọ cọ bên mặt nàng cẩn thận từng li từng tí nói: "Quý Uyên Từ nói không đúng, không nên tin hắn. Ta, ta......"
Liễu Hân Linh rũ mắt xuống, làm cho người ta không thấy rõ tâm tình trong mắt nàng.
Sở Khiếu Thiên hết sức không thích bộ dạng này, đột nhiên cảm thấy có lẽ mình chưa từng hiểu rõ nàng, chưa bao giờ biết trong lòng nàng nghĩ thế nào. Bây giờ suy nghĩ một chút, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, cũng không biết từ lúc nào, hắn liền đã toàn tâm toàn ý thích nàng, cho đến khi cưới được nàng rồi, hắn cảm thấy bọn họ còn có thời gian cả đời để hiểu nhau nên cũng không vội. Nhưng là bây giờ, hắn cảm thấy ý tưởng này quá lạc quan đi. hiện tại, hắn có chút gấp gáp rồi.
Liễu Hân Linh cảm thấy cằm đau nhói, sau đó mặt của mình bị buộc phải nâng lên.
một tay hắn cưỡng chế kềm ở cằm của nàng, để cho nàng cùng hắn mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Trong nháy mắt, nàng nhìn thấy trong mắt của hắn cảm xúc tối tăm, để cho nàng trực giác có chút nguy hiểm.
hắn không cho phép nàng trốn tránh.
hắn nhìn ánh mắt của nàng, mấp máy môi, rốt cuộc hạ quyết thật là lớn nói: "Nàng là nữ nhân đầu tiên của ta, ta chỉ chạm qua một mình nàng."
Huyền Châu chờ ở đại sảnh bên ngoài thấy Liễu Hân Linh đi ra thì vội vàng tiến lên, nhưng khi nàng phát hiện tiểu thư nhà mình thiếu một đoạn tay áo thì lộ ra vẻ mặt giật mình.
Chẳng lẽ tiểu thư cùng thế tử gia đánh nhau? Thế tử gia còn sống chứ?
Huyền Châu có chút bận tâm, nàng không cho là tiểu thư nhà mình nhàm chán tự xé rách ống tay áo của mình, tuyệt đối là có người kéo nàng mới có thể trực tiếp xé rách nó. Huyền Châu cảm thấy tiểu thư nhà mình thật ra thì chính là một nhân vật giả trư ăn cọp, rõ ràng hung tàn được ngay, nhưng bề ngoài lại là một bộ dáng dịu dịu dàng dàng hiền lương, hết sức có tính lừa gạt. Phải là người làm chuyện thật có lỗi với nàng, tuyệt đối sẽ một đầu ngón tay nhấn chết ngay.
"Nhìn cái gì? đi thôi."
Thanh âm ôn uyển cắt đứt dòng phán đoán của Huyền Châu, đồng thời cũng làm cho Lý ma ma cùng đám người Lục Y cúi đầu không dám dò xét y phục chủ tử vì sao lại thiếu một đoạn.
Liễu Hân Linh không để ý tới ánh mắt của bọn nha hoàn, hết sức thản nhiên mà dẫn dắt họ đi về phòng.
Vậy mà, còn chưa đi mấy bước, đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng bước chân vang lên, sau đó là tiếng nha hoàn kêu lên, Liễu Hân Linh đang muốn xoay người ngó nhìn chuyện gì xảy ra thì không ngờ một đôi cánh tay có lực từ phía sau đưa qua hướng đến bế nàng lên, sau đó không cho nàng thời gian phản ứng, ôm đi luôn.
"......"
Huyền Châu cùng đám nha hoàn há to mồm thấy nam nhân như một cơn gió bay tới giống như thổ phỉ một dạng đem người vác đi, thật sâu cảm thấy thế tử gia nhà bọn họ rất có tiềm chất làm thổ phỉ. Chỉ là, chuyện của chủ tử, bọn họ là hạ nhân cũng không dám nhiều chuyện, tránh cho thế tử gia nóng giận, trực tiếp một cước đạp bay, không chết cũng tàn phế.
Liễu Hân Linh có chút đau đầu vì bị một nam nhân vác về phòng, sau đó nghe được một tiếng "Bùm", cửa bị nam nhân trực tiếp đá một cước, cuối cùng là cả người mình bị vứt lên giường, chờ đón chính là bị một thân thể nam nhân đè lên, khiến nàng thiếu chút nữa thì tắc thở.
Liễu Hân Linh bị một loạt chuyện này làm cho đầu óc choáng váng, mặc dù nàng có quái lực không tệ, nhưng cũng có thể là trời cao thấy nàng quá may mắn, cho nên mới đồng thời ban cho nàng một thân thể mảnh mai để cân bằng với lực chiến đấu của nàng. Cho nên xảy ra một loạt chuyện này, nàng bị dày vò tới mệt rồi, còn đâu có hơi sức dùng quái lực uy hiếp trước mà giải quyết vấn đề?
"Chàng làm gì —— ô ô ô......"
Lời của nàng còn chưa thốt khỏi miệng, đã bị người chặn lại, vừa hung vừa dữ hôn vừa hung hăng hút không khí trong miệng nàng, lưỡi đối phương cực nóng ở trong miệng nàng xâm lược, để cho nàng hoa mắt chóng mặt, căn bản không còn chút sức nào phản kháng.
Rốt cuộc, nàng cảm thấy mình mà không thoát được nhất định sẽ bị nam nhân này hôn mà chết thì vì vậy cố gắng giơ tay lên, một tay đẩy nam nhân đang đè ở trên người nàng ra. Chỉ tiếc là nàng đoán sai, nam nhân này rất quyết tâm khi nàng đẩy hắn thì hắn ôm thật chặt lấy nàng, vì vậy hắn bị đẩy xuống giường đồng thời nàng cũng bị hắn ôm cùng rơi xuống.
Liễu Hân Linh cảm giác xương của mình cũng trệch vị trí, quả nhiên mình là một thân kiều thể nhu, không thể không nhẹ nhàng mà. Chỉ là mặc dù nàng rơi xuống, nhưng ít ra phía dưới còn có cái đệm thịt, trong lòng có chút cảm thấy được an ủi. Chỉ là không biết có phải mấy tháng nay Sở Khiếu Thiên chăm chỉ nung luyện thân thể mà bắp thịt trên người hắn cứng rắn không thể tưởng tượng nổi, để cho nàng cảm thấy thân thể mình thật đau.
"Linh nhi, nàng không sao chứ?"
Sở Khiếu Thiên không để ý xương sống mình bị đập xuống sàn trận trận thấy đau, vội vàng ngồi dậy, ôm lấy thiếu nữ trong ngực mà hỏi, vẻ mặt khẩn trương. Người khác có thể không biết, nhưng là người bên gối của nàng, hắn là vô cùng rõ ràng thể chất của nàng có nhiều suy yếu, hắn cũng biết rõ nàng có quái lực nhưng bởi vì nàng rất mảnh mai vẫn cần hắn che chở.
Liễu Hân Linh tức giận nhìn chằm chằm hắn, hận nói: "Chàng nổi điên làm gì, thật rất đau đó!" nói xong, mình sờ sờ lên chỗ đau trên ngực, muốn vuốt lên khẩu khí kia.
Sở Khiếu Thiên thấy thế, lập tức cẩn thận từng li từng tí đưa tay tới vuốt vuốt ngực nàng, chỉ là không cẩn thận mò tới mềm mại trước ngực nàng đội lên, đỏ mặt trong lòng rung động, không khỏi dùng ngón tay đâm đâm ở ngực nàng rất thú vị.
"Chàng ——" Liễu Hân Linh mắc cỡ thiếu chút nữa vung một quyền vung qua. Mặc dù chuyện nên làm cũng đã làm, nhưng đó là ở trên giường, lúc không ở trên giường, nàng vẫn cảm thấy làm chuyện như vậy có chút mất thể diện.
Sở Khiếu Thiên vừa thấy sắc mặt của nàng, lập tức trở lại quy củ tiếp tục bộ dáng vỗ ngực thuận khí cho nàng, đồng thời ra vẻ vô tội, "Đây là ta thiếu thận trọng, đừng tức giận, thân thể không tốt sẽ phải uống thuốc. Hơn nữa, cái bên trong người này rất mềm, ta rất thích." nói xong, tặng kèm một nụ cười lấy lòng.
Chàng có thể vứt bỏ mặt mũi như thế sao?
Liễu Hân Linh cảm thấy nghe hắn nói xong, mình có thể sẽ phun một bụm máu lên trên mặt hắn.
Chờ ngực rốt cuộc không còn đau nữa, Liễu Hân Linh lại phát hiện mình đang ngồi trực tiếp ở trên đùi của hắn, hơn nữa lại là cái loại tư thế ngồi của con nít, lại một lần để cho sắc mặt nàng dấy lên chút vệt đen. Chỉ là Sở Khiếu Thiên rất hài lòng cái tư thế này, đôi tay ôm ở trên eo nàng, không thèm nhìn nét mặt của nàng trực tiếp đem lấy mặt của mình dính lên gò má nàng, cọ cọ da mặt trơn mềm của nàng, mặt thỏa mãn.
"Linh nhi, nàng tin tưởng ta được không?" Sở Khiếu Thiên bên cọ cọ bên mặt nàng cẩn thận từng li từng tí nói: "Quý Uyên Từ nói không đúng, không nên tin hắn. Ta, ta......"
Liễu Hân Linh rũ mắt xuống, làm cho người ta không thấy rõ tâm tình trong mắt nàng.
Sở Khiếu Thiên hết sức không thích bộ dạng này, đột nhiên cảm thấy có lẽ mình chưa từng hiểu rõ nàng, chưa bao giờ biết trong lòng nàng nghĩ thế nào. Bây giờ suy nghĩ một chút, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, cũng không biết từ lúc nào, hắn liền đã toàn tâm toàn ý thích nàng, cho đến khi cưới được nàng rồi, hắn cảm thấy bọn họ còn có thời gian cả đời để hiểu nhau nên cũng không vội. Nhưng là bây giờ, hắn cảm thấy ý tưởng này quá lạc quan đi. hiện tại, hắn có chút gấp gáp rồi.
Liễu Hân Linh cảm thấy cằm đau nhói, sau đó mặt của mình bị buộc phải nâng lên.
một tay hắn cưỡng chế kềm ở cằm của nàng, để cho nàng cùng hắn mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Trong nháy mắt, nàng nhìn thấy trong mắt của hắn cảm xúc tối tăm, để cho nàng trực giác có chút nguy hiểm.
hắn không cho phép nàng trốn tránh.
hắn nhìn ánh mắt của nàng, mấp máy môi, rốt cuộc hạ quyết thật là lớn nói: "Nàng là nữ nhân đầu tiên của ta, ta chỉ chạm qua một mình nàng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook