Bên kia, Uyển di nương mang theo Chu Tuyền Nhi đang khóc lóc rối rít trở lại Uyển viện của nàng ta, vừa mới trở lại trong phòng của mình, đem vẻ nhu nhược duy trì trên mặt xuống, tức giận đem đồ trên bàn quét đi xuống.

Trong lúc nhất thời, trong phòng thanh âm đồ sứ vỡ vụn bên tai không dứt.

Chu Tuyền Nhi dùng khăn bụm mặt ríu rít khóc, khóc đến trái tim Uyển di nương càng phát phiền não.

"Đừng khóc! Khóc nhiều như vậy có ích lợi gì!" Uyển di nương hận hận mắng.

Tiếng khóc của Chu Tuyền Nhi dừng lại, nhất thời tiếng khóc nhỏ rất nhiều, dời đi khăn che mặt, dùng một đôi mắt khóc đỏ cẩn thận nhìn Uyển di.

Uyển di nương không nhịn được nhìn bộ dáng lén lút của nàng ta tức giận nói: "hiện tại khóc có ích lợi gì? Danh tiếng cũng mất lại không thể bắt lấy nơi sang trọng, thật không biết cha mẹ dạy ra sao! Trải qua lần này, thế tử nhất định sẽ đề phòng chúng ta, về sau muốn an bài đến Ôn Tâm viện là tuyệt đối không thể!" Uyển di nương bực tức phải níu chặt khăn tay, vuốt ve ngực cho thuận khí, lại hỏi: "Tuyền Nhi, ngày hôm qua rốt cuộc tại sao vậy? Cơ hội tốt như vậy, thế nhưng không thể làm thế tử thu ngươi, rõ là...... thật là tức chết!"

Uyển di nương nói xong, lấy tay che chỗ trái tim, dáng vẻ như bị tức khong thở nổi, rất phối hợp bộ mặt nhu nhược kia, cũng thật có mấy phần rất giống cảnh Tây Thi ôm ngực than đau tim, chỉ tiếc trong phòng không có người xem cổ động.

Chu Tuyền Nhi cảm thấy mình cũng rất uất ức, nhưng lại không dám phản bác lời của Uyển di nương, chỉ nhỏ giọng nói: "cô, con thật sự rất nỗ lực. Nhưng ai biết được thế tử hoàn toàn không cho cơ hội, hắn nhìn con tự mình trật chân té, hoàn toàn không có ý tứ tới đỡ, còn khiến những thị vệ kia......" nói xong, Chu Tuyền Nhi hốc mắt đỏ au, ríu rít khóc.

Chu Tuyền nhi rốt cuộc vẫn là cô nương chưa chồng, cũng là có mấy phần xấu hổ, ngày hôm qua nàng bị mấy thị vệ cùng nhau nhìn không nói, còn bị thế tử nhẹ nhàng kết thúc bằng một câu"thật ghê tởm" khiến cho nàng ta thực sự muốn nhảy hồ tự sát. Lớn như vậy, nàng ta còn chưa từng trải qua chuyện thế.

Nếu không phải Uyển di nương cần an bài người của mình đến bên cạnh thế tử, trong nhà căn bản sẽkhông đưa nàng tới đây. Tới chỗ này mấy ngày, nàng quả thật bị vinh hoa phú quý của vương phủ còn có phong cách xa hoa của Uyển di nương làm cho mờ mắt, cảm thấy trở thành thiếp thân của con nhà giàu cũng không tồi, chỉ cần nàng có thể bắt lòng của vị thế tử trong lời đồn đãi kia, tương lai vương phủ còn không phải là do nàng định đoạt sao? Nhưng ai ngờ, chờ gặp mặt rồi mới phát hiện, thế tử này anh tuấn to lớn cao ngạo như thế, khí thế đến giật mình như thế, khiến nàng vừa yêu lại vừa sợ đến mất vía.

Xảy ra chuyện ngày hôm qua mặc dù là họ tự mình thiết kế, rốt cuộc là không ngờ lại làm nàng xấu hổ, cũng làm cho nàng ta hiện phải lùi bước. Nhưng chuyện cũng xảy ra rồi, làm sao chịu được nàng ta lùi bước, hôm nay liền bị Uyển di nương dẫn tới Lạc Tiên viện của vương phi bắt đầu thiết kế ra chuyện như vậy. Cộng thêm lời nói của thế tử An Dương vương hôm nay khiến cho nàng thẹn đến muốn chui xuống đất, mà cái người kia nhìn như muốn giết chết người kia càng làm nàng sợ hết hồn hết vía, cũng không dám sinh ra ý tưởng gì nữa. Hơn nữa hiện tại nàng cũng rất hối hận, tại sao cảm thấy tất cả phải giao cho cô thì nàng mới có thể trở thành nữ nhân của Thế tử? Sớm biết bị như vậy, hôm nay dù có nói gì nàng cũng sẽ không đến Lạc Tiên viện diễn tuồng như thế.

Uyển di nương cũng biết chuyện ngày hôm nay thật ra thì không trách được Chu Tuyền Nhi, mà là thế tử căn bản không có cho các nàng cơ hội cãi lại, vừa lên tiếng chính là một đoạn độc thoại lớn, tốc độ nói cực nhanh, không có kéo dài, ngược lại đem người ta không nghẹn không được, cái loại ngôn ngữ ác độc đó đừng nói là một tiểu cô nương, người khác liền cũng đều cảm thấy không chịu nổi. Uyển di nương hiện tại coi như là nhận thức được lực chiến đấu của thế tử gia, trong lòng thực là phát run, nhưng mà, lại để cho nàng ta cảm thấy rất không cam tâm.

"Nhất định là không có cố gắng!" Uyển di nương oán hận nói: "Thế tử vốn là loại người không có nữ nhân thì không có gì vui vẻ được, lúc trước chưa lập tử phi, hắn đưa nữ nhân tới trong hậu viện này đếm không hết, người nào mà không biết? Nghe nói dù là ai đến thế tử cũng không cự tuyệt, dáng dấp của con cũng không kém, lại tự động đưa tới cửa, làm sao hắn sẽ không cần chứ? Mặc dù sau lại bởi vì hoàng thượng hạ chỉ gả nương tử cho thế tử, khiến cho vương gia vương phi đem nữ nhân trong hậu viện của hắn cũng xuất phủ hết, nhưng nam nhân vốn đều là một tánh tình, thế tử hiện có thể yêu thế tử phi, chờ thêm mấy ngày ngán rồi, xem hắn còn thèm ả ta nữa hay không!"

Chu Tuyền Nhi đứng một bên không lên tiếng, chờ Uyển di nương nói một lát, trong lòng phát tiết oán khí, lại bắt đầu động não suy nghĩ.

"Hừ, lần này là suy tính bất cẩn, lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy!" Uyển di nương cười khinh miệt, "Mặc kệ vương phủ này về sau ai sẽ là đương gia, nhưng tuyệt đối không thể không có ta!"

Nghe được lời nói đại nghịch bất đạo này của nàng ta, Chu Tuyền Nhi sợ đến hít một hơi.

Uyển di nương thấy bộ dạng không có tiền đồ của nàng, đương nhiên nổi giận mắng mấy tiếng, mặc dù bộ mặt tức giận, thế nhưng vẻ mặt vẫn là nhu nhược, rốt cuộc không có phá hư hình tượng nàng ta vẫn mang. Chờ dạy dỗ cháu gái xong xuôi, Uyển di nương cho người cháu gái nhát gan đi tắm để thư giãn đầu óc.

Uyển di nương xuất thân từ một hộ tiểu thương, bị đưa làm lễ vật cho An Dương vương. May mắn là An Dương vương thích loại cô nương này, đối với nàng ta có mấy phần sủng ái, cơ hồ đem lấy nàng cưng chiều lên tận trời xanh, cũng dần dần nuôi cho gan của nàng ta lớn đại, đã cổ vũ dã tâm của nàn ta g, để cho nàng ta cảm giác mình có thể có được nhiều hơn, thậm chí là cả cái vương phủ này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương