***

Lúc này, trong ngõ số năm, Sở Khiếu Thiên đứng một bên không chút để ý nhìn nha môn tới khám nghiệm tử thi, trong lúc khám nghiệm tử thi còn có bút quan ghi chép tình hình hiện trường. hắn mặc dù là chỉ huy sứ Đông Thành, nhưng phần nhiều là phụ trách trị an, phòng hỏa hoạn cùng để ý sơ sơ công việc trên đường phố, loại này là án giết người, dĩ nhiên là do người của nha môn tới phụ trách, hắn chỉ cần phối hợp người của nha môn cùng nhau tra án là được.

Đột nhiên, Sở Khiếu Thiên cảm thấy tim đập nhanh một hồi, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác bất an khó hiểu, loại cảm giác lo lắng này khiến cho hắn không cách nào chuyên tâm ngây ngốc ở nơi này nữa, cảm thấy mình phải đi làm cái gì đó.

Sở Khiếu Thiên chau mày lại trầm tư một lát, gọi thuộc hạ tới, nói: "Thiệu Mẫn, ngươi ở lại chỗ này phối hợp với người của nha môn, ta có việc đi trước."

nói xong, không để thuộc hạ kịp phản ứng, lập tức sải bước rời đi.

"Ai, đại nhân......" Thuộc hạ gọi nhưng không kịp, chỉ có thể quay đầu lại xin lỗi người của nha môn nói: "thật xấu hổ, đại nhân chúng ta có việc gấp, đi trước một bước."

Người của nha môn mặc dù có chút không vui với hành vi nửa đường chuồn mất của Sở Khiếu Thiên, chỉ là vừa nghĩ tới đức hạnh của An Dương Vương Thế tử, chính là một Đại Sát Tinh, bên ngoài người nào vô tình chọc hắn, ngược lại mình lại bị xui xẻo. Vả lại hắn ở lại chỗ này, cũng không có tác dụng gì, đi thì tốt hơn. Nghĩ như thế, người của nha môn liền không nói gì nữa.

Sở Khiếu Thiên xuyên qua con phố, nhìn sắc trời một chút, nói với thị vệ đi theo: "Sở Nhất, ngươi đi dắt con ngựa của bản Thế tử tới đây. Sở Nhị, ngươi đi gọi Sở Tam, Sở Tứ, Sở Ngũ tới đây, theo bản Thế tử cùng ra khỏi thành."

Hai thị vệ gật đầu đáp một tiếng, lập tức chia nhau hành động.

An Thuận có chút ngạc nhiên hỏi: "Thế tử gia, ngài ra khỏi thành muốn đi đâu sao?"

Sở Khiếu Thiên nhìn hắn một cái, "Dĩ nhiên là đi thành Ngu Châu rồi!"

An Thuận trợn to hai mắt, bật thốt lên: "Chẳng lẽ Thế tử gia ngài là đi đón Thế tử phi? Nhưng ra ngoài lỡ Thế tử phi đi qua rồi thì làm thế nào?"

Sở Khiếu Thiên cả giận nói: "Miệng quạ đen, bản Thế tử muốn làm cái gì phải được ngươi cho phép sao?"

An Thuận vội vàng im lặng, làm ra một bộ dáng kính cẩn nghe theo hết sức ôn hòa, hiền lành.

Mấy thị vệ rất nhanh liền tập họp đến trước mặt Sở Khiếu Thiên, Sở Khiếu Thiên hài lòng gật đầu một cái, sai Sở Nhất Sở Nhị hai người này giỏi về truy tìm hành tung của cao thủ dọc theo sông đi tìm thuyền hoa phủ trưởng công chúa, còn bọn họ đi theo ở phía sau.

Bị chủ tử ghét bỏ mình vô dụng, bị đuổi trở về nha bộ Chỉ Huy một mình, An Thuận bĩu môi, quả nhiên là không nổi phải đi tìm lão bà. An Thuận càng ngày càng cảm thấy thế tử gia của hắn tựa như một chú chó trung thành, mà Thế tử phi chính là chủ nhân, vô luận chủ nhân tới nơi nào, chú chó trung thành này cũng sẽ hấp ta hấp tấp chạy theo sát bên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương