Edit: Windy

Beta: Khủng Long

An Thuận run run rụt cổ lại, da đầu run lên, cảm thấy ánh mắt của thế tử phi thật là khủng khiếp, làm cho hắn thiếu chút nữa là quỳ lạy.

Trên thực tế, Liễu Hân Linh chỉ là nhìn hắn, để cho hắn giải thích thôi, ai biết gã sai vặt chỉ bởi từng thấy bàn tay mềm mại của nàng chỉ cần nhẹ nhàng vung lên là có thể đem một đại nam nhân đánh bay, từ trong lòng hắn đối với nàng rất kính sợ, cảm thấy cho dù đường đường là bá vương long thế tử gia, chỉ cần đứng trước mặt thế tử phi thì cũng chỉ là mây bay.

”An Thuận, tiểu thư đang hỏi ngươi!” Mặc Châu ở một bên nhắc nhở nói.

Nghe được thanh âm vừa lạnh vừa cứng của Mặc Châu, An Thuận rùng mình, rốt cục lấy lại tinh thần, nhanh chóng nói: “Thế tử phi, mời người hỏi.”

Liễu Hân Linh nhìn hắn một cái, quyết định trước tiên nên đem con ma men trên người đặt nằm trên giường, lại đi hỏi rõ ràng thì tốt hơn. Vì thế thừa dịp nhóm nha hoàn ma ma đi chuẩn bị canh tỉnh rượu cùng quần áo sạch sẽ, Liễu Hân Linh đem nam nhân đang dựa trên người dìu vào nội thất.

An Thuận mắt ngây ngốc,nhìn thế tư phi nhỏ nhắn, nhu nhược nhà bọn họ không chút nào cố sức đem một đại nam nhân đang uống say mang vào phòng, nhất thời xấu hổ vô cùng... Hắn vừa rồi thật ra tốn rất nhiều sức mới có thể mang thế tử gia say rượu trở về Lãm Tâm viện, trên đường còn thiếu chút nữa dìu không nổi mà té ngã.

Người so với người, thực là tức chết a! Mà hắn đường đường là một người nam nhân, thế nhưng khí lực so với nữ nhân thua xa a, có phải là rất đả thương lòng tự trọng của nam nhân hay không?

Liễu Hân Linh rất nhanh liền đi ra, An Thuận vừa thấy nàng, liền không tự chủ được tỉnh táo tinh thần, vẻ mặt cung kính.

”Nói đi, mặt của hắn là xảy ra chuyện gì?” Liễu Hân Linh ngồi ở trên một cái ghế hỏi.

Nàng vừa rồi sau khi đem Sở Khiếu Thiên đặt lên trên giường, rất rõ ràng nhìn thấy dấu ấn bàn tay trên mặt hắn, còn có vài đạo vết trầy, vừa thấy liền biết là do bị nữ nhân đánh mà ra, dù sao nam nhân sẽ không để móng tay dài như vậy. Loại dấu vết này, làm cho Liễu Hân Linh không khỏi nghĩ đến, người nào đó có phải hay không đùa giỡn phải một cô nương bưu hãn, sau đó làm cho cô nương kia tức giận, trực tiếp đánh một tát.

Nghĩ tới loại khả năng này, mặt Liễu Hân Linh lạnh xuống.

”Này...”

An Thuận liếc mắt nhìn Liễu Hân Linh một cái, liền thành thành thật thật đem chuyện xảy ra hôm nay kể lại, đặc biệt là chuyện ở Khánh Tường lâu, An Thuận không chỉ thuật lại một lần, sau đó còn đặc biệt cường điệu thế tử gia là do bị cấp dưới hãm hại, mà hoa khôi thanh lâu kia là Tiền Đông đẩy tới bên người thế tử, cũng không chờ thế tử gia kịp phản ứng đẩy nàng ra, nữ nhân kia liền lớn mật tát thể tử gia một cái...

Liễu Hân Linh yên lặng nghe, thần sắc lạnh nhạt, nhìn thấy thế trong lòng An Thuận thấp thỏm không thôi. Vì miễn cho sau này thế tử gia nhà hắn bị thần lực của thế tử phi đánh không dậy nổi, An Thuận quyết định phải cẩn thận canh chừng thế tử gia, không để cho người làm ra chuyện gì khiến cho thế tử phi tức giận.

”Thế tử phi, thế tử không thích Tô Thủy Khiết cô nương kia, hết thảy đều là do Tiền Đông, Thiệu Mẫn bọn họ tự chủ trương. Hơn nữa Tô Thủy Khiết kia cũng thật đáng giận, thế nhưng dám can đảm đánh thế tử gia. Nếu không phải thế tử uống rượu, bằng không nữ nhân kia tuyệt đối sẽ bị thế tử gia trực tiếp đá chết...” An Thuận vẻ mặt căm giận nói.

Liễu Hân Linh có chút buồn cười, cảm thấy An Thuận vì làm nàng bớt giận, càng nói càng quá. Bất quá, trong lòng quả thật đã thoải mái hơn. Tin tưởng ai làm thê tử, cũng sẽ không vui khi trượng phu bên ngoài xã giao mà bên người còn có nữ nhân khác, đặc biệt loại hoàn cảnh cổ đại này, vì cái gọi là phong lưu, khi xã giao nhất định phải có nhạc kỹ đánh đàn mua vui,bất kể là nơi nào cũng vậy, nàng nếu không nguyện ý, cũng biết đây là quy tắc của thế giới này, nàng bây giờ còn chưa có được kháng nghị mạnh mẽ gì đó. Cho nên, loại thời điểm này chỉ nên xem xét tính tự giác của nam nhân.

Mà làm cho Liễu Hân Linh cảm thấy đáng giận là đám người gọi Tiền Đông, Thiệu Mẫn kia, bọn họ vội như vậy liền muốn cấp nữ nhân cho nam nhân của nàng, không phải rõ ràng là đánh vào thể diện nàng sao?

An Thuận vẻ mặt đau khổ, rất muốn nói cho thế tử phi, lời của hắn là thật lòng. Hỗn thế ma vương thế tử gia rất nóng tính, đâu thèm quản ngươi là nam hay là nữ, đều trực tiếp đánh trước rồi nói sau.

”A ——” đúng lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng hét thảm thiết, mọi người cả kinh thiếu chút nữa nhảy lên.

Liễu Hân Linh nhanh chóng đứng dậy, nghĩ đến đã xảy ra sự tình gì đó, rất nhanh bước vào nội thất.

Vào bên trong, liền thấy nam nhân vẻ mặt hung ác ngồi trên giường, đôi mắt dày đặc hàn khí nhìn chằm chằm vào nha hoàn Lục Y đang đứng một bên. Liễu Hân Linh tầm mắt đảo qua, phát hiện trước giường cách đó không xa còn có một nha hoàn khác đang nằm cuộn mình, miệng phát ra tiếng rên thống khổ, cũng không biết thế nào. Mà Lục Y đang e ngại đứng ở một chỗ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.

”Thế tử phi!” Lục y nhìn thấy nàng, lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng, kinh hỉ hô lên.

Liễu Hân Linh lo lắng người xảy ra chuyện, vừa nhanh chóng cho người tiến vào nâng nha hoàn kia ra ngoài tìm đại phu, vừa nhíu mi lại hỏi:“Đã xảy ra chuyện gì?”

Lục Y nhìn nam nhân đang ngồi trên giường mang vẻ mặt lãnh khốc nhìn mình, vẻ mặt e ngại nhỏ giọng nói: “Quần áo Thế tử bị ô uế, Phi Anh vốn định muốn thay quần áo cho ngài ấy, ai biết thế tử đột nhiên tức giận, đá Phi Anh ra ngoài...”

Lục Y lúc này rốt cục cũng nhận thức được vì sao hạ nhân trong Lãm Tâm viện e ngại thế tử, loại nam nhân này khi không vừa ý ai đó liền có thể lấy mạng người ta, ai dám đối với hắn ôm ảo tưởng? Ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, chỉ sợ ngày nào đó hắn đột nhiên trở mặt, có thể sẽ bị hắn đá chết.

Liễu Hân Linh mím môi, để cho Lục Y đi xuống, chính mình đi qua đứng ở trước mặtSở Khiếu Thiên.

Sở Khiếu Thiên híp mắt nhìn nàng một lúc, tựa hồ nhận ra nàng, biểu tình hung ác liền đổi thành nụ cười ngây ngô, thì thào gọi: “Nương tử... Nương tử...”

Liễu Hân Linh thở dài, lên tiếng, vỗ vỗ đầu hắn, mà nam nhân kia cũng thập phần yên tĩnh để cho nàng vỗ, hoàn toàn không có biểu tình hung ác đầy sát khí vừa rồi. Liễu Hân Linh cũng không biết vì sao hắn lại đem nha hoàn kia đá bay, chỉ có thể đi xem nha hoàn kia có bị làm sao không, thuận tiện để cho nàng nghỉ dưỡng bệnh vài ngày đi. Nghĩ nghĩ, Liễu Hân Linh không đợi hắn kịp bắt lấy mình, liền đi ra ngoài.

Bên ngoài, An Thuận vẫn là đứng thủ ở nơi đó, vẻ mặt cung kính, giống như chuyện xảy vừa rồi rất bình thường. Liễu Hân Linh hí mắt, xem ra, loại chuyện này tựa hồ An Thuận đã tập mãi thành thói quen.

”Tốt lắm, An Thuận, ngươi trước lui xuống nghỉ tạm, ngày mai hãy đến hầu hạ.”

Liễu Hân Linh để cho An Thuận đi xuống, lại đi phân phó người chuẩn bị nước ấm, quần áo, liền trở lại phòng.

”Nương tử, nương tử...”

Lúc này,mỗ nam nhân trong phòng đã nằm trở về trên giường, một nửa người thì ở trên giường, nửa còn lại thì ở dưới đất, miệng một tiếng một tiếng đều gọi nàng.

”Nương tử, nàng ở nơi nào a...” Sở Khiếu Thiên híp nửa mắt, miệng lung tung kêu.

Liễu Hân Linh đi qua, đưa hắn dìu lên giường, giương giọng kêu người đem nước vào. Tình hình này muốn con ma men này đi tắm rửa là không có khả năng, Liễu Hân Linh đành phải cố mà dùng nước ấm lau người cho hắn.

Để con ma men dựa sát người, thật là một việc tốn rất nhiều thể lực, tuy nàng có quái lực, nhưng lại không có được sự phối hợp của đương sự a.

”Nương tử, đến, hôn một cái...”

Người nào đó ghé đầu lại đây, hé miệng ba, một trận mùi rượu xông vào mũi.

Liễu Hân Linh giựt giựt mi, thực bình tĩnh đem một ngón tay nhấn hắn trở về trên giường, đem quần áo hắn cởi ra, lau thân trên. Dù sao hai người chuyện gì nên làm cũng đã làm rồi, nàng cũng không có gì phải ngượng ngùng. Bất quá, khi lau đến hạ - thân hắn, Liễu Hân Linh chần chờ một lát, vẫn là đem tiết khố hắn cởi ra, tiếp tục dùng khăn lông ướt lau hạ - thân, về phần vật gì đó đó, ân, trực tiếp liếc mắt nhìn một cái, không gì đẹp mắt.....(=.

Bị người lau toàn thân như vậy, cho dù người say muốn chết cũng sẽ có phản ứng. Sở Khiếu Thiên cũng không ngoại lệ, híp mắt nhìn cô gái đang kề sát người mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ, giống như đang làm chuyện gì đó rất nghiêm túc, làm cho lòng hắn không khỏi nhũn ra. Mà bàn tay mềm mại của nàng chạm qua khắp thân thể hắn, cồn kích thích, hơn nữa thân thể khát vọng, làm hắn rất nhanh có phản ứng. Không khỏi đem nàng ôm lại đây, vùi đầu ở giữa bộ ngực mềm mại của nàng cọ đến cọ đi, thoải mái thở dài một tiếng.

Vẫn là loại hương thơm thản nhiên này hơn hẳn hương son phấn gì đó, làm cho hắn rất thích.

“...”

Liễu Hân Linh lại bình tĩnh đẩy hắn ra, sau đó hắc tuyến nhìn cả người hắn đang xích - lỏa nằm trên giường, vật dữ tợn ở phía dưới kia lọt vào tầm mắt nàng, chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó thành nhất trụ kình thiên. Loại phản ứng này, lại phối hợp với giọng nam nhân khàn khàn, tham âm tràn ngập khát vọng, thật sự là quá hoạt sắc sinh hương đi.

”Nương tử, nương tử...”

Liễu Hân Linh không để ý tới hắn, cầm một kiện trung y mặc vào cho hắn, trực tiếp đem nước bưng ra giao cho nha hoàn đứng canh giữ bên ngoài, sau đó không nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của nha hoàn, bưng bát canh tỉnh rượu lại đây.

Liễu Hân Linh không phải nữ nhân nhu nhược gì, cũng có tư tưởng của nữ nhân hiện đại, cho rằng việc hầu hạ trượng phu là việc làm rất thân mật, vẫn để chính mình làm thì tốt hơn. Đây chính là lý do nàng không kêu nha hoàn vào hỗ trợ.

”Phu quân, ngồi dậy uống canh giải rượu nào.” Liễu Hân Linh ngồi ở bên giường lên tiếng.

Sở Khiếu Thiên mở to mắt, nhìn thấy nàng liền ngây ngô cười, lần này thật rất phối hợp ngồi dậy, uống bát canh giải rượu trên tay nàng.

Thực ngoan a!

”Tốt lắm, ngủ đi!” Liễu Hân Linh vỗ vỗ đầu hắn, đem bát phóng tới một bên. Lại đi tìm bình thuốc vì hắn bôi lên vết thương trên mặt.

Sau khi làm xong hết thảy, Liễu Hân Linh ngồi ở một bên nhìn nam nhân trên giường nhíu lại mi, thập phần không an phận lăn qua lăn lại, thấy thế nào cũng giống một chú chó lớn. Thẳng đến hắn lăn đến cạnh mép, đụng đến tay nàng, sau đó gắt gao nắm lấy không buông, đem nàng kéo đến ôm vào lòng, rốt cục an phận.

Liễu Hân Linh nằm vào trong lòng hắn, đã không còn mùi son phấn kia, chỉ còn lại hương vị nam nhân thuần túy, làm cho nàng không còn tức giận như lúc đầu.

Khe khẽ thở dài, Liễu Hân Linh phát hiện chính mình, thế nhưng lại để ý trên người hắn có lưu lại hương vị nữ nhân hay không, cho dù là không cẩn thận, cũng làm cho nàng có chút để ý. Loại cảm giác này, tựa hồ chính là câu nói kinh điển ở hiện đại: “Nam nhân cùng bàn chải đánh răng không cùng người khác xài chung”. Nàng có thể làm một tiểu thư khuê các cổ đại, một thế tử phi đủ tư cách, nhưng trong lòng không cách nào có thể dễ dàng tha thứ nam nhân của chính mình sau khi ôm mình, lại đi chạm vào nữ nhân khác.

Theo trong lời nói của An Thuận cũng biết, đêm nay Sở Khiếu Thiên đã không để nàng phải thất vọng.

Bất quá, cũng không biết có phải bởi vì Tô Thủy Khiết đánh hắn một tát mới đem nàng đẩy ra, hoặc là trường hợp khác. Nếu như Tô Thủy Khiết không đánh hắn, hắn còn có thể đem người đẩy ra sao?

Loại ý tưởng này làm nàng có chút buồn bã, cảm thấy chính mình mấy ngày qua chỉ bởi vì thái độ của hắn mà đã có chút cưỡng cầu.

Ở thời điểm nàng đang rối rắm, một bàn tay ấm áp xoa xoa mặt nàng, Liễu Hân Linh giương mắt, chỉ thấy Sở Khiếu Thiên cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt có chút mông lung, nhưng coi như thanh tỉnh. Tay hắn dọc theo mặt nàng chậm rãi vuốt ve, xẹt qua hàng mi, sau đó đến môi.

Mày của Liễu Hân Linh có chút dựng lên, không quá thích loại vuốt ve này của hắn. Hơn nữa ánh mắt hắn, giống như đang xuyên qua nàng để nhìn một ai đó.

”Nương tử, đừng nhíu mày...” Tay hắn nhẹ nhàng mà ấn mi nàng, sau đó đem mặt ghé lại đây, nhẹ nhàng mà cọ mặt nàng, “ muốn nàng vui vẻ tươi cười, tựa như năm ấy, dưới tàng cây, nàng đối với ta nở nụ cười...”

”Năm ấy?” Liễu Hân Linh ngẩn ra, hoài nghi chính mình nghe lầm.

Tâm tình nam nhân tựa hồ rất tốt, đem nàng ôm vào lòng, cười tủm tỉm nói: “Đúng, giống năm ấy dưới tàng cây đối với ta cười... Bởi vì nàng, ta mới không có bị... Nương tử, ta nghĩ muốn...” Thanh âm trở nên trầm thấp khàn khàn,,môi ấm áp đã muốn dán lêntrên môi nàng.

Liễu Hân Linh hoài nghi không phải hắn đã uống rượu quá nhiều, thần trí không tỉnh táo, nhìn nhầm nàng thành người khác chứ, hay là chính mình ở thời điểm nào đó đã gặp qua hắn. Nhưng mà, lục lại trí nhớ mười sáu năm của mình, nàng tựa hồ cũng không có gặp qua hắn, làm sao từng ở “Năm ấy” dưới tàng cây đối với hắn cười?

Đang lúc nàng suy tư, mỗ nam nhân đã nhân cơ hội đem quần áo nàng lột hết, sau đó lấy vật thô lỗ cứng rắn đặt vào giữa hai chân nàng, chậm rãi ma sát.

Nàng cả người ghé vào trên người hắn, loại tư thế nữ trên nam dưới này làm cho thân thể hai người gắn bó càng chặt chẽ.

”Nương tử...” Sở Khiếu Thiên sờ sờ mặt nàng, “Không đau a.”

Nói xong, không để cho nàng kịp phản ứng, đã đem vật kia động thân một cái tiến vào trong cơ thể nàng.

Bất quá, cũng bởi vì tư thế này, hắn tiến vào có chút khó khăn, hơn nữa cơ thể nàng chưa đủ ẩm ướt, càng khó tiến vào. Liễu Hân Linh nhíu mi lại, ánh mắt đã bịt kín một tầng hơi nước, đang muốn đẩy hắn ra, hai tay nam nhân đã ôm chặt lấy eo nàng, chuyển một cái, biến thành tư thế nam trên nữ dưới.

Liễu Hân Linh hai tay nắm chặt, rốt cuộc không có đem hắn đẩy ra.

Bởi vì, hắn tuy rằng uống rượu, nhẫn nhịn sắp nổ mạnh, còn nhớ tới không làm đau nàng.

Vật thô to ở trước dũng đạo, tay hắn sờ tới u cốc phía dưới nàng, sau đó ở huyệt động chẫm rãi vuốt ve, bộ ngực cũng bị hắn dùng môi hôn mút, hai đầu kích thích, rốt cục làm cho nàng ẩm ướt.

Vật thô to của nam nhân lập tức vọt tiến vào, đỉnh một cái làm cho nàng phát ra tiếng thở dốc rên rỉ.

Mà một tiếng này, tựa hồ kích thích đến hắn, đột nhiên dừng một chút, sau đó mạnh mẽ ra vào, bộ vị hai người tương giao - hợp ở trong ban đêm im lặng phát ra rõ ràng tiếng nước dinh dính, làm cho nàng xấu hổ đến nỗi ngay cả đầu ngón chân đều cong lại.

Tựa hồ nam nhân uống say càng thêm cuồng dã mà kịch liệt, lúc này đây so với dĩ vãng càng thêm kích thích,rất nhanh liền cảm thấy một luồng sóng mạnh mẽ đánh úp lại, làm cho nàng nhịn không được cắn chặt lấy bờ vai của hắn, khó khống chế được thanh âm ngâm lên. Mà loại đau đớn nhỏ này, không chỉ không làm hắn dừng lại, ngược lại càng ngày càng phát ra kích cuồng.

Bất quá, lúc này đây làm cũng không được bao lâu, bởi vì, làm được một nửa, mỗ nam nhân thế nhưng trực tiếp ngã lên trên người nàng ngủ.

“...”

Liễu Hân Linh trừng mắt nhìn con ma men này, nói “Muốn” cũng là hắn, làm được một nửa dừng lại cũng là hắn, làm cho nàng lên xuống cũng không được, thật sự là hận muốn chết.

Liễu Hân Linh hít một hơi thật sâu, lẳng lặng chờ đợi xôn xao trong thân thể dừng lại —— đương nhiên,vật gắng gượng gì đó vẫn còn nằm trong cơ thể nàng, chẳng lẽ nam nhân uống rượu, cho dù không phát tiết ra cũng có thể ngủ sao?

Qua một lát, sau khi xôn xao trong thân thể rốt cục bình ổn lại,vật cứng rắn gì đó có vẻ đã dư thừa. Liễu Hân Linh thực không khách khí trực tiếp đem nam nhân đẩy ra, cuốn chăn trùm lên đầu nằm ngủ.

Hôm nay thật sự là một ngày không tốt, lão công nàng không chỉ bị nữ nhân khác tiếp xúc, bí mật năm ấy chỉ biết được một nửa, liền ngay cả việc hoan ái trên giường, mỗ nam nhân thế nhưng trực tiếp ghé lên người nàng ngủ... A a a!! Mấy ngày nay tuyệt đối không thể để cho nam nhân này chạm vào nàng, phải làm cho hắn nghẹn chết mới hả giận!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương