Bên kia, sau khi Tạ Nhược Liễm giáo huấn nhi tử nhà mình một trận, nhưng nhìn vẻ mặt quật cường của hắn, biết mình nói lời dạy bảo cũng vô ích.

Chỉ là, mặc dù ông nói là dạy bảo vô ích, nhưng Sở Khiếu Thiên lúc này là trong cơn giận dữ, hận không được đánh chết đứa trẻ xui xẻo này.

Tạ Nhược Liễm muốn dạy dỗ thêm một lúc nữa, nhưng thời gian không còn sớm, ông còn phải đi chào hỏi mấy vị khách ở tiền thính, chỉ có thể trách cứ một phen, sau đó liền giao nhi tử cho Sở Khiếu Thiên, nhờ hắn chăm sóc một chút. Chờ đến khi Tạ Nhược Liễm vừa rời đi, Sở Khiếu Thiên nhảy dựng lên tại chỗ.

”Thằng quỷ! Ngươi đặc biệt dẫn ta đi sang đó phải không? Ta đi sang đó làm gì? Đã nói ta chán ghét tỷ của ngươi, không thể nào cưới nàng ấy! Huống chi hiện tại ta đã có nương tử rồi, càng không thể nào cưới tỷ của ngươi!” Sở Khiếu Thiên nói xong, vỗ sau ót Tiểu Chính Thái một cái.

Tạ Nhược Cẩm cau mày, “Nhưng đệ chỉ muốn ca làm tỷ phu của đệ thôi! Nếu không phải là hoàng thượng chỉ hôn, ca đã trở thành tỷ phu của đệ! Cũng không đến lượt nữ nhân kia chiếm tiện nghi......”

”Nữ nhân nào hả? Hãy tôn trọng ta một chút! Đó là biểu tẩu của ngươi! Nương tử của ta! Thằng quỷ, ta cho ngươi biết, ngươi mà không tôn trọng nương tử của ta, ta sẽ bẻ gãy xương của ngươi đấy!” Sở Khiếu Thiên bẻ ngón tay lách cách vang dội, mặt hung hăng uy hiếp, không hề nghĩ mình đang uy hiếp một đứa trẻ con tám tuổi có cái gì là không đúng.

Chân mày Tạ Cẩm Lan vặn lại giống như bánh quai chèo, “Biểu ca, nữ nhân kia...... Ui da.”

Sở Khiếu Thiên thu tay lại, khóe mắt đằng đằng sát khí, hùng hổ nói: “Đó là biểu tẩu của ngươi.”

”Được rồi, là biểu tẩu!” Tạ Cẩm Lan bĩu môi đáp, “Dáng dấp biểu tẩu không xinh đẹp như tỷ của đệ, cũng không có gia thế như tỷ tỷ của đệ, càng không có được sự hoan nghênh như tỷ của đệ, không có thương biểu ca, không có...... biểu ca sao lại cưới nàng ấy? Dù là hoàng thượng có chỉ hôn, ca phải không vui chứ, ta cứ tưởng ca có thể đến Tử Thần điện kháng chỉ. Mà đệ cũng không có nghe nói ca đến đập phá Tử Thần điện, hoặc là tin tức Tử Thần điện xây dựng lại......”

”Tiểu tử ngươi có ý gì hả, ta là loại người dám cả gan làm loạn đi đập cung điện của hoàng thượng sao?” Sở Khiếu Thiên hừ một tiếng đi ra ngoài,

”Hơn nữa nương tử của ta xinh hơn tỷ ngươi rất nhiều, nàng dịu dàng thanh nhã, sức lại mạnh...... Ách, có sức khỏe hơn tỷ của ngươi, giọng nói dễ nghe hơn tỷ của người, tính tình tỷ tốt hơn tỷ của ngươi, thương ta hơn tỷ của ngươi...... Hơn nữa, nàng là nữ nhân đầu tiên mỉm cười với ta.....” Không biết nghĩ tới điều gì, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười.

Mặt Tiểu Chính Thái như gặp sấm sét giữa trời quang, thấy Sở Khiếu Thiên muốn đi tiếp, không khỏi nhào tới ôm chân của hắn bắt đầu gào thét, “Biểu ca à, không phải ca đã bị lừa chứ! Rõ ràng tỷ của đệ thường cười với ca mà ——”

”Đó là cười nhạo!”

”Tỷ của đệ cũng rất dịu dàng mà!!!”

”Phải ha, dịu dàng đến mức đẩy ta rơi xuống nước hại ta thiếu chút nữa chết đuối.”

”Tỷ của đệ......”

”Đủ rồi!” Sở Khiếu Thiên xách Tiểu Chính Thái lên, mặt nghiêm túc nhìn hắn, “Cho dù tỷ của ngươi tốt hết về mọi mặt, nhưng không liên quan đến ta, bởi vì ta đã có Thế tử phi rồi! Hơn nữa, tỷ của ngươi không phải là nàng! Trên thế giới này, ngoại trừ nương tử nhà ta ra, bản Thế tử ai cũng không cần!!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương