Hiền Thần Nan Vi
-
Chương 84: Thái tử cầu thân
Đại thần uống thật sự là thỏa thích, Lý Hạo Sâm cùng Hứa Từ mịt mờ hỗ động người bên ngoài chưa từng để ý.
Cả chúng đại thần uống đến trăng lên ngọn liễu, đã là đêm khuya. Nếu dính ở trong cung, vậy liền là cử chỉ thất lễ, các đại thần lần lượt tụm ba tụm năm, cáo từ trở về.
Mà Hứa Từ, cậu là theo lão thái công cùng đến, vốn nên cùng lão thái công trở về, nhưng do lão thái công tuổi lớn, cũng không đợi quá tối liền trở về sớm.
Lý Hạo Sâm không yên lòng Hứa Từ sau khi say rượu tự mình về nhà, rượu phẩm của Hứa Từ luôn luôn không tốt, uống say luôn ôm hắn hôn đến hôn đi, trời biết nếu để tự cậu về nhà, ở trên đường tùy tiện ôm người hôn đến hôn đi, vậy hắn xác định ngày mai liền muốn giết người.
Nghĩ như vậy, Lý Hạo Sâm liền cố ý giữ Hứa Từ lại, sắp xếp trong cung thái tử.
Hai người đều là thanh niên nhiệt huyết, thời gian cực tốt, không khí cực tốt, Hứa Từ lại bộ dáng mị nhãn câu hồn, Lý Hạo Sâm cố nén dục vọng muốn tử hình cậu ngay tại chỗ, dùng một tia lý trí cuối cùng của mình đuổi hết cung nữ thái giám ra ngoài.
Cung điện thái tử rất lớn, chỉ một lát, dĩ nhiên chỉ còn lại có hai người Lý Hạo Sâm cùng Hứa Từ.
Cô nam quả nam, ngươi em ta anh, sống chung một phòng.
Lý Hạo Sâm nhìn hai chân mình, cười khổ một tiếng: “Cô thật sự không nên nhất thời mềm lòng, lưu ngươi lại, giờ ngược lại là khổ chính mình.”
Hắn đêm nay ngược lại là không muốn cùng Hứa Từ điên loan đảo phượng, Hứa Từ bây giờ say đến mức bất tỉnh nhân sự, dù cho mình dung túng tà dục, Hứa Từ cũng cảm nhận không được. Vậy thì có gì khác với tiết dục đơn thuần?
Hôm nay uống đến tận hứng, hắn đang trên men say, giờ chỉ muốn tắm rửa một cái hảo hảo ôm Hứa Từ mềm nhũn ngủ một giấc.
Nghĩ như vậy, Lý Hạo Sâm liền ôm Hứa Từ sớm đã say thành một bãi bùn nhão đi đến suối nước nóng sau trong điện, thuần thục cởi sạch quần áo hai người, ôm Hứa Từ liền xuống nước.
Trong suối nước nóng, hơi nước mờ mịt mông lung, ngâm trong ao nước ấm áp, cả ngày mỏi mệt đều phảng phất như bị gột rửa đi.
Sảng khoái thở dài một hơi, Lý Hạo Sâm mặt đối mặt đem hai chân Hứa Từ kẹp chặt, ôm vào trong lòng mình. Mà chính hắn thì dựa cạnh ao suối nước nóng, đầu gối lên gối ngọc cạnh ao.
Lý Hạo Sâm cũng không phải một lòng muốn làm Hứa Từ, hắn rõ ràng yêu Hứa Từ, dù cho không theo dục niệm đùa nghịch Hứa Từ, nhưng vô cùng đơn giản ôm cậu như vậy, Lý Hạo Sâm cũng rất thỏa mãn.
Nước suối nước nóng liên tục không ngừng từ trong đầu rồng chảy xuôi ra, suối nước nóng nện ở trên mặt nước, phát ra tiếng “rào rào”, thanh âm không cao không thấp, thanh thúy bình tĩnh, nhất là có thể trấn định lòng người.
Lý Hạo Sâm cứ như vậy ôm Hứa Từ ở trong nước ngâm ước chừng sau nửa canh giờ, ôm Hứa Từ sớm đã ngủ say lau khô cơ thể ôm lên trên giường, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà ôm Hứa Từ ở trong lòng, ngủ say.
Nhưng Lý Hạo Sâm không hề nghĩ đến, lần này dĩ nhiên là đêm bình tĩnh ấm áp nhất trước bão táp.
Mấy ngày gần đây, Đại Diệu quốc một mảnh cảnh tượng phồn vinh tường.
Năm nay không chỉ ít chiến loạn, ngay cả thiên tai cũng ít xảy ra, chính là thời điểm tốt nhất.
Nguyệt quốc cùng Đại Diệu quốc ở láng giềng, mấy đời là địch, mà vận mệnh cũng khác nhau.
Năm nay đối với Nguyệt quốc mà nói, có thể nói là một năm vô cùng gian nan khốn khổ.
Mồng tám tháng chạp, chính là lúc tất cả các nhà chúc mừng, tam hoàng tử Vũ Văn Thiên Thành cử binh tạo phản, thí quân đoạt vị.
Trong tay hắn nắm tám mươi vạn đại quân, trong đó bốn mươi vạn canh giữ ở lãnh thổ, bốn mươi vạn khác lại yên lặng vào kinh.
Đoàn đoàn vây quanh hoàng cung Nguyệt quốc, mà càng khủng bố là, trong tay Vũ Văn Thiên Thành cầm một loại vũ khí đáng sợ, chỉ cần đốt dây dẫn rồi ném ra xa, có thể biến tất cả thành một mảnh phế tích.
Vũ Văn Thiên Thành dựa vào loại vũ khí một ném nổ tung người ta chưa từng thấy qua này, trực tiếp giết vào hoàng cung Nguyệt quốc.
Sau khi ép hoàng đế Nguyệt quốc lập chiêu thoái vị, lại giết hoàng đế Nguyệt quốc tại chỗ.
Hắn thí quân xưng đế, tự xưng Tề Thiên đế, cùng tề (ngang nhau) với Thiên Đế, sửa quốc hiệu là Thiên Thuận.
Sau khi giết Nguyệt quốc hoàng đế, Vũ Văn Thiên Thành lại lần lượt hành hạ các hoàng tử khác đến chết hầu như không còn, hoàng cung Nguyệt quốc cực kì phồn vinh, trong khoảnh khắc liền thành Địa Ngục trần gian.
Sau đó Vũ Văn Thiên Thành lại thông qua vũ lực trấn áp, làm các hạ thần cúi đầu xưng thần.
Về phần mấy trung sĩ đến chết không theo kia, cũng bị Vũ Văn Thiên Thành trực tiếp gạt bỏ.
Trong lúc nhất thời, dân chúng Nguyệt quốc đều câm như hến, không dám hành động, trong lòng giận mà không dám nói gì, không thể không khuất phục dưới cường quyền của nghịch tặc.
Biên quan cùng thám tử xếp vào Nguyệt quốc liên tục không ngừng truyền tình báo lại cho Đại Diệu quốc, thiên hạ Nguyệt quốc này, một ngày một biến hóa.
Không đến thời gian một tháng, Nguyệt quốc dĩ nhiên thay đổi triều đại, đổi một chủ nhân mới.
Thái Khang đế ngồi trên long ỷ, chau mày không giãn, như lâm đại địch.
Trên bàn đặt mật hàm nhẹ nhàng nhưng nặng nề, sau khi Vũ Văn Thiên Thành ổn định triều đình, bắt đầu thu lại lực lượng, tập hợp lại, hướng tới biên cảnh Đại Diệu quốc.
Quân địch đột kích, đại tướng quân Phí Viễn Chinh đã xin lệnh nắm giữ ấn soái, qua tuổi sáu mươi, giờ đây vì Đại Diệu quốc, hắn một lần nữa phủ thêm chiến bào, chống lại quân địch.
Mặc dù hắn muốn cháu ngoại ruột của mình kế thừa ngôi vị hoàng đế, đuổi Thái Khang đế xuống, đuổi Lý Hạo Sâm đi. Hắn hận Thái Khang đế lạnh nhạt nữ nhi nhà mình, hi sinh cháu ngoại nhà mình, nhưng hôm nay quốc nạn ập đến, hắn đứng mũi chịu sào, là lúc trên dưới Đại Diệu quốc nên đoàn kết một lòng!
Da sinh không tồn, lông sinh yên phụ.
Kim quốc đưa tới quặng sắt kim giáp cũng được chế tạo gấp gáp thành trụ y trước, quặng sắt kim giáp chế thành chiến y tuy nói là không thể chống đỡ bom đột kích, nhưng nó nhẹ nhàng, nếu binh lính có thể đúng lúc phát hiện bom bay tới, ít nhất trốn tránh cũng không cố sức gia tăng cơ hội sinh tồn thêm mấy phần.
Đại Diệu quốc có thể làm cho binh lính cũng chỉ có đó thôi.
Trước mặt kẻ địch mạnh, tất cả ân oán riêng tư đều đặt ở một bên.
Phí Viễn Chinh vào ngày Trừ Tịch liền xuất phát, chuyện khởi hành đã là cấp bách. Hôm nay có thể xuất phát, liền không thể kéo đến ngày mai.
Thái Khang đế tự mình đến cửa thành kính rượu tiễn đưa, cả đám Lý Hạo Sâm lần lượt đồng hành.
Thái Khang đế còn làm một lễ chắp tay trịnh trọng mà lại trang nghiêm với Phí Viễn Chinh, Phí Viễn Chinh tuy lòng có oán niệm với Đại Diệu quốc, nhưng một khi quốc gia khác xâm lược, Phí Viễn Chinh chắc chắn sẽ tận hết sức lực giơ bảo kiếm lên, anh dũng giết địch.
Đây là con dân của Đại Diệu quốc họ, mặc dù người mang ngàn ngàn tạp niệm, vẫn như cũ vào lúc Đại Diệu quốc cần hắn nhất, không hề oán niệm, không thể chối từ.
Ngoài sườn núi dài mười dặm, dân chúng tự động mà đến, mọi người cũng không hưởng thụ sự vui vẻ của tết âm lịch nữa, mà lần lượt đến tặng hoa tiễn đưa vị đại tướng quân tóc hoa râm càng dứt khoát cầm lấy vũ khí bảo vệ quê hương, nguyện hắn bình an vô sự, thắng lợi trở về!
Nguyệt quốc năm nay tiếng oán than dậy đất, tết âm lịch năm nay, Thái Khang đế không hạ lệnh, nhưng cả nước Đại Diệu quốc đều im lặng. Cho dù Nguyệt quốc chưa đánh vào trong lãnh thổ Diệu quốc, nhưng đây là kết quả của các binh lính ở tiền tuyến anh dũng chống trả.
Binh lính ở tiền tuyến, ngày ngày đều chết trận, dân chúng an nhàn họ đây, sao có thể vong ân phụ nghĩa để hưởng thụ sung sướng một mình!
Bọn họ bây giờ an bình, là cái giá mà các binh lính ăn bữa hôm lo bữa mai, tùy thời chết trận đã hi sinh. Bọn họ giấu đi nói cười hoan hô, ở trong phòng đốt đèn trường thọ, cầu phúc cho các chiến sĩ ấy.
Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến mỗi ngày không ngừng mà truyền tới triều đình, khí áp trên triều đình Đại Diệu quốc mỗi ngày càng tăng. Đại quân Nguyệt quốc cầm trong tay lợi khí, thế như chẻ tre. Đại tướng quân Phí Viễn Chinh tuy đúng lúc đuổi tới tiền tuyến, vẫn như cũ chỉ là chống cự một trận thôi, không qua bao lâu, Tây Quan liền không ngừng bị đại quân Nguyệt quốc xâm nhập.
Càng đáng giận là, binh lính Đại Diệu quốc bị tàn phá, bọn họ cho dù tránh thoát thuốc nổ, không bị công kích trực tiếp, nhưng dư âm vẫn làm cho bọn họ thân chịu trọng thương.
Ngày thứ mười bắt đầu chiến tranh, quân Nguyệt quốc đã xâm chiếm gần năm trăm dặm của Đại Diệu quốc.
Đây đâu phải là chiến đấu, đây rõ ràng là đơn phương ngược đãi trắng trợn! Đáng thương binh sĩ của Đại Diệu quốc ta, biết rõ mười phần chết chín, nhưng vẫn không thể không đối đầu với hung vật này.
Thái Khang đế nhìn chằm chằm sổ con gấp rút đưa tới từ trăm dặm trên bàn, trong mắt một mảnh tối tăm.
Đến cùng là người phương nào, làm ra vũ khí hung ác cay độc này, nếu Đại Diệu quốc ta có thể khiêng qua một kiếp này, ông nhất định sẽ thiên đao vạn quả người này!
…
Lý Hạo Sâm kiềm giữ binh lực đều là ở Bắc quan, mà giờ Bắc quan yên ổn, Già Lâu quốc đầu hàng, đã không còn uy hiếp.
Hắn thấy Tây Quan trong lúc nguy cấp, liền xin lệnh đi Bắc quan trước, điều động năm mươi vạn đại quân trên danh nghĩa tiến đến cứu viện.
Thái Khang đế nhíu chặt mày, rất không đành lòng. Sâm nhi vì nước đã ngây ngẩn ở Bắc quan cả năm năm, bây giờ trở về chưa đến một năm, quốc gia lại gặp phải nguy cấp tồn vong.
Mà trong lúc nguy cấp, vì quốc gia, ông không thể không lại lần nữa đẩy nhi tử mình ra, khiến hắn thân rơi vào nguy hiểm.
Tuy đủ loại không tha, nhưng đại cục làm trọng, Thái Khang đế vẫn đáp ứng Lý Hạo Sâm thỉnh cầu. Cùng lúc đó, Thái Khang đế phân biệt phái ra mấy vị ngôn quan, đi các nước láng giềng cùng nước chư hầu mượn binh trước.
Kim quốc, Tuyết quốc, Già Lâu quốc, Tị Bỉ quốc, tộc Tháp Tháp, tộc Tiên Ti…
Sứ thần dưới tinh binh hộ vệ khởi hành suốt đêm, ra roi thúc ngựa.
Bây giờ trong lúc nguy cấp, việc này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại!
…
Phủ Thái công phòng ngủ Hứa Từ
Hứa Từ cắn môi, không nói gì nhìn nam tử vẻ mặt nghiêm túc trước người, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn dặn, lại không biết nói từ đâu.
“Tiểu Từ, ” Lý Hạo Sâm nhìn Hứa Từ vẻ mặt tiều tụy, thở dài, “Ta không thể không đi.”
“Ta biết, ta sẽ không ngăn cản.” Hứa Từ gật gật đầu, “Ngươi là đỉnh trụ trời tương lai của quốc gia này, trời sập xuống, ngài cũng muốn phải chống. Ta tuy hiểu rõ đạo lý này, nhưng vừa nghĩ đến ngươi muốn đi tiền tuyến nguy hiểm như vậy, tình cảm của ta liền ngăn chặn lý trí của ta, khiến ta lộ ra bộ dáng xấu hổ này.”
Hứa Từ ăn ngay nói thật, cẩn thận sửa sang quần áo của Lý Hạo Sâm, “Thái tử điện hạ, nếu có thể, ta thật sự muốn cùng ngài đi.”
Lý Hạo Sâm nhăn mi lắc đầu, “Không thể, lần chiến tranh này không phải tầm thường, khác với trước kia rất lớn. Chúng ta không phải đang chiến đấu với người, mà là với một loại vũ khí tà ác. Ngươi là vướng bận của ta, cho nên ngươi phải ở lại Kinh thành, nơi này an toàn nhất. Khi ở trên chiến trường, ta vừa nghĩ đến vướng bận của ta còn đang chờ ta, thì đấu khí tăng cao, tuyệt đối sẽ không chết!”
Biết Lý Hạo Sâm nói một không hai, Hứa Từ không cường điệu gì nữa. Cậu bất đắc dĩ gục đầu xuống, một lát sau, Hứa Từ nhoẻn miệng cười, khom lưng quỳ trước mặt Lý Hạo Sâm.
Lý Hạo Sâm sửng sốt, lui về phía sau một bước.
Hứa Từ bây giờ là đang làm một lễ quỳ lạy long trọng, hai tay cậu vén lại đặt ở trán, làm lễ dập đầu ba cái, lúc này mới trịnh trọng nói: “Vậy Hứa Từ, liền ở đây chờ phu quân trở về!”
Trong lòng Lý Hạo Sâm vọt lên tất cả cảm xúc, kích động, thương cảm, đau lòng, cảm động… Nhiều loại tình cảm liền tùy ý xen lẫn hội tụ như vậy, chen chúc trong ngực hắn, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình cũng muốn bùng nổ nứt ra.
Mắt hắn sưng đau, kéo Hứa Từ ôm vào trong lòng mình, nức nở nói: “Tiểu Từ, chúng ta hiện tại thành thân đi.”
Cả chúng đại thần uống đến trăng lên ngọn liễu, đã là đêm khuya. Nếu dính ở trong cung, vậy liền là cử chỉ thất lễ, các đại thần lần lượt tụm ba tụm năm, cáo từ trở về.
Mà Hứa Từ, cậu là theo lão thái công cùng đến, vốn nên cùng lão thái công trở về, nhưng do lão thái công tuổi lớn, cũng không đợi quá tối liền trở về sớm.
Lý Hạo Sâm không yên lòng Hứa Từ sau khi say rượu tự mình về nhà, rượu phẩm của Hứa Từ luôn luôn không tốt, uống say luôn ôm hắn hôn đến hôn đi, trời biết nếu để tự cậu về nhà, ở trên đường tùy tiện ôm người hôn đến hôn đi, vậy hắn xác định ngày mai liền muốn giết người.
Nghĩ như vậy, Lý Hạo Sâm liền cố ý giữ Hứa Từ lại, sắp xếp trong cung thái tử.
Hai người đều là thanh niên nhiệt huyết, thời gian cực tốt, không khí cực tốt, Hứa Từ lại bộ dáng mị nhãn câu hồn, Lý Hạo Sâm cố nén dục vọng muốn tử hình cậu ngay tại chỗ, dùng một tia lý trí cuối cùng của mình đuổi hết cung nữ thái giám ra ngoài.
Cung điện thái tử rất lớn, chỉ một lát, dĩ nhiên chỉ còn lại có hai người Lý Hạo Sâm cùng Hứa Từ.
Cô nam quả nam, ngươi em ta anh, sống chung một phòng.
Lý Hạo Sâm nhìn hai chân mình, cười khổ một tiếng: “Cô thật sự không nên nhất thời mềm lòng, lưu ngươi lại, giờ ngược lại là khổ chính mình.”
Hắn đêm nay ngược lại là không muốn cùng Hứa Từ điên loan đảo phượng, Hứa Từ bây giờ say đến mức bất tỉnh nhân sự, dù cho mình dung túng tà dục, Hứa Từ cũng cảm nhận không được. Vậy thì có gì khác với tiết dục đơn thuần?
Hôm nay uống đến tận hứng, hắn đang trên men say, giờ chỉ muốn tắm rửa một cái hảo hảo ôm Hứa Từ mềm nhũn ngủ một giấc.
Nghĩ như vậy, Lý Hạo Sâm liền ôm Hứa Từ sớm đã say thành một bãi bùn nhão đi đến suối nước nóng sau trong điện, thuần thục cởi sạch quần áo hai người, ôm Hứa Từ liền xuống nước.
Trong suối nước nóng, hơi nước mờ mịt mông lung, ngâm trong ao nước ấm áp, cả ngày mỏi mệt đều phảng phất như bị gột rửa đi.
Sảng khoái thở dài một hơi, Lý Hạo Sâm mặt đối mặt đem hai chân Hứa Từ kẹp chặt, ôm vào trong lòng mình. Mà chính hắn thì dựa cạnh ao suối nước nóng, đầu gối lên gối ngọc cạnh ao.
Lý Hạo Sâm cũng không phải một lòng muốn làm Hứa Từ, hắn rõ ràng yêu Hứa Từ, dù cho không theo dục niệm đùa nghịch Hứa Từ, nhưng vô cùng đơn giản ôm cậu như vậy, Lý Hạo Sâm cũng rất thỏa mãn.
Nước suối nước nóng liên tục không ngừng từ trong đầu rồng chảy xuôi ra, suối nước nóng nện ở trên mặt nước, phát ra tiếng “rào rào”, thanh âm không cao không thấp, thanh thúy bình tĩnh, nhất là có thể trấn định lòng người.
Lý Hạo Sâm cứ như vậy ôm Hứa Từ ở trong nước ngâm ước chừng sau nửa canh giờ, ôm Hứa Từ sớm đã ngủ say lau khô cơ thể ôm lên trên giường, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà ôm Hứa Từ ở trong lòng, ngủ say.
Nhưng Lý Hạo Sâm không hề nghĩ đến, lần này dĩ nhiên là đêm bình tĩnh ấm áp nhất trước bão táp.
Mấy ngày gần đây, Đại Diệu quốc một mảnh cảnh tượng phồn vinh tường.
Năm nay không chỉ ít chiến loạn, ngay cả thiên tai cũng ít xảy ra, chính là thời điểm tốt nhất.
Nguyệt quốc cùng Đại Diệu quốc ở láng giềng, mấy đời là địch, mà vận mệnh cũng khác nhau.
Năm nay đối với Nguyệt quốc mà nói, có thể nói là một năm vô cùng gian nan khốn khổ.
Mồng tám tháng chạp, chính là lúc tất cả các nhà chúc mừng, tam hoàng tử Vũ Văn Thiên Thành cử binh tạo phản, thí quân đoạt vị.
Trong tay hắn nắm tám mươi vạn đại quân, trong đó bốn mươi vạn canh giữ ở lãnh thổ, bốn mươi vạn khác lại yên lặng vào kinh.
Đoàn đoàn vây quanh hoàng cung Nguyệt quốc, mà càng khủng bố là, trong tay Vũ Văn Thiên Thành cầm một loại vũ khí đáng sợ, chỉ cần đốt dây dẫn rồi ném ra xa, có thể biến tất cả thành một mảnh phế tích.
Vũ Văn Thiên Thành dựa vào loại vũ khí một ném nổ tung người ta chưa từng thấy qua này, trực tiếp giết vào hoàng cung Nguyệt quốc.
Sau khi ép hoàng đế Nguyệt quốc lập chiêu thoái vị, lại giết hoàng đế Nguyệt quốc tại chỗ.
Hắn thí quân xưng đế, tự xưng Tề Thiên đế, cùng tề (ngang nhau) với Thiên Đế, sửa quốc hiệu là Thiên Thuận.
Sau khi giết Nguyệt quốc hoàng đế, Vũ Văn Thiên Thành lại lần lượt hành hạ các hoàng tử khác đến chết hầu như không còn, hoàng cung Nguyệt quốc cực kì phồn vinh, trong khoảnh khắc liền thành Địa Ngục trần gian.
Sau đó Vũ Văn Thiên Thành lại thông qua vũ lực trấn áp, làm các hạ thần cúi đầu xưng thần.
Về phần mấy trung sĩ đến chết không theo kia, cũng bị Vũ Văn Thiên Thành trực tiếp gạt bỏ.
Trong lúc nhất thời, dân chúng Nguyệt quốc đều câm như hến, không dám hành động, trong lòng giận mà không dám nói gì, không thể không khuất phục dưới cường quyền của nghịch tặc.
Biên quan cùng thám tử xếp vào Nguyệt quốc liên tục không ngừng truyền tình báo lại cho Đại Diệu quốc, thiên hạ Nguyệt quốc này, một ngày một biến hóa.
Không đến thời gian một tháng, Nguyệt quốc dĩ nhiên thay đổi triều đại, đổi một chủ nhân mới.
Thái Khang đế ngồi trên long ỷ, chau mày không giãn, như lâm đại địch.
Trên bàn đặt mật hàm nhẹ nhàng nhưng nặng nề, sau khi Vũ Văn Thiên Thành ổn định triều đình, bắt đầu thu lại lực lượng, tập hợp lại, hướng tới biên cảnh Đại Diệu quốc.
Quân địch đột kích, đại tướng quân Phí Viễn Chinh đã xin lệnh nắm giữ ấn soái, qua tuổi sáu mươi, giờ đây vì Đại Diệu quốc, hắn một lần nữa phủ thêm chiến bào, chống lại quân địch.
Mặc dù hắn muốn cháu ngoại ruột của mình kế thừa ngôi vị hoàng đế, đuổi Thái Khang đế xuống, đuổi Lý Hạo Sâm đi. Hắn hận Thái Khang đế lạnh nhạt nữ nhi nhà mình, hi sinh cháu ngoại nhà mình, nhưng hôm nay quốc nạn ập đến, hắn đứng mũi chịu sào, là lúc trên dưới Đại Diệu quốc nên đoàn kết một lòng!
Da sinh không tồn, lông sinh yên phụ.
Kim quốc đưa tới quặng sắt kim giáp cũng được chế tạo gấp gáp thành trụ y trước, quặng sắt kim giáp chế thành chiến y tuy nói là không thể chống đỡ bom đột kích, nhưng nó nhẹ nhàng, nếu binh lính có thể đúng lúc phát hiện bom bay tới, ít nhất trốn tránh cũng không cố sức gia tăng cơ hội sinh tồn thêm mấy phần.
Đại Diệu quốc có thể làm cho binh lính cũng chỉ có đó thôi.
Trước mặt kẻ địch mạnh, tất cả ân oán riêng tư đều đặt ở một bên.
Phí Viễn Chinh vào ngày Trừ Tịch liền xuất phát, chuyện khởi hành đã là cấp bách. Hôm nay có thể xuất phát, liền không thể kéo đến ngày mai.
Thái Khang đế tự mình đến cửa thành kính rượu tiễn đưa, cả đám Lý Hạo Sâm lần lượt đồng hành.
Thái Khang đế còn làm một lễ chắp tay trịnh trọng mà lại trang nghiêm với Phí Viễn Chinh, Phí Viễn Chinh tuy lòng có oán niệm với Đại Diệu quốc, nhưng một khi quốc gia khác xâm lược, Phí Viễn Chinh chắc chắn sẽ tận hết sức lực giơ bảo kiếm lên, anh dũng giết địch.
Đây là con dân của Đại Diệu quốc họ, mặc dù người mang ngàn ngàn tạp niệm, vẫn như cũ vào lúc Đại Diệu quốc cần hắn nhất, không hề oán niệm, không thể chối từ.
Ngoài sườn núi dài mười dặm, dân chúng tự động mà đến, mọi người cũng không hưởng thụ sự vui vẻ của tết âm lịch nữa, mà lần lượt đến tặng hoa tiễn đưa vị đại tướng quân tóc hoa râm càng dứt khoát cầm lấy vũ khí bảo vệ quê hương, nguyện hắn bình an vô sự, thắng lợi trở về!
Nguyệt quốc năm nay tiếng oán than dậy đất, tết âm lịch năm nay, Thái Khang đế không hạ lệnh, nhưng cả nước Đại Diệu quốc đều im lặng. Cho dù Nguyệt quốc chưa đánh vào trong lãnh thổ Diệu quốc, nhưng đây là kết quả của các binh lính ở tiền tuyến anh dũng chống trả.
Binh lính ở tiền tuyến, ngày ngày đều chết trận, dân chúng an nhàn họ đây, sao có thể vong ân phụ nghĩa để hưởng thụ sung sướng một mình!
Bọn họ bây giờ an bình, là cái giá mà các binh lính ăn bữa hôm lo bữa mai, tùy thời chết trận đã hi sinh. Bọn họ giấu đi nói cười hoan hô, ở trong phòng đốt đèn trường thọ, cầu phúc cho các chiến sĩ ấy.
Tình hình chiến đấu ở tiền tuyến mỗi ngày không ngừng mà truyền tới triều đình, khí áp trên triều đình Đại Diệu quốc mỗi ngày càng tăng. Đại quân Nguyệt quốc cầm trong tay lợi khí, thế như chẻ tre. Đại tướng quân Phí Viễn Chinh tuy đúng lúc đuổi tới tiền tuyến, vẫn như cũ chỉ là chống cự một trận thôi, không qua bao lâu, Tây Quan liền không ngừng bị đại quân Nguyệt quốc xâm nhập.
Càng đáng giận là, binh lính Đại Diệu quốc bị tàn phá, bọn họ cho dù tránh thoát thuốc nổ, không bị công kích trực tiếp, nhưng dư âm vẫn làm cho bọn họ thân chịu trọng thương.
Ngày thứ mười bắt đầu chiến tranh, quân Nguyệt quốc đã xâm chiếm gần năm trăm dặm của Đại Diệu quốc.
Đây đâu phải là chiến đấu, đây rõ ràng là đơn phương ngược đãi trắng trợn! Đáng thương binh sĩ của Đại Diệu quốc ta, biết rõ mười phần chết chín, nhưng vẫn không thể không đối đầu với hung vật này.
Thái Khang đế nhìn chằm chằm sổ con gấp rút đưa tới từ trăm dặm trên bàn, trong mắt một mảnh tối tăm.
Đến cùng là người phương nào, làm ra vũ khí hung ác cay độc này, nếu Đại Diệu quốc ta có thể khiêng qua một kiếp này, ông nhất định sẽ thiên đao vạn quả người này!
…
Lý Hạo Sâm kiềm giữ binh lực đều là ở Bắc quan, mà giờ Bắc quan yên ổn, Già Lâu quốc đầu hàng, đã không còn uy hiếp.
Hắn thấy Tây Quan trong lúc nguy cấp, liền xin lệnh đi Bắc quan trước, điều động năm mươi vạn đại quân trên danh nghĩa tiến đến cứu viện.
Thái Khang đế nhíu chặt mày, rất không đành lòng. Sâm nhi vì nước đã ngây ngẩn ở Bắc quan cả năm năm, bây giờ trở về chưa đến một năm, quốc gia lại gặp phải nguy cấp tồn vong.
Mà trong lúc nguy cấp, vì quốc gia, ông không thể không lại lần nữa đẩy nhi tử mình ra, khiến hắn thân rơi vào nguy hiểm.
Tuy đủ loại không tha, nhưng đại cục làm trọng, Thái Khang đế vẫn đáp ứng Lý Hạo Sâm thỉnh cầu. Cùng lúc đó, Thái Khang đế phân biệt phái ra mấy vị ngôn quan, đi các nước láng giềng cùng nước chư hầu mượn binh trước.
Kim quốc, Tuyết quốc, Già Lâu quốc, Tị Bỉ quốc, tộc Tháp Tháp, tộc Tiên Ti…
Sứ thần dưới tinh binh hộ vệ khởi hành suốt đêm, ra roi thúc ngựa.
Bây giờ trong lúc nguy cấp, việc này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại!
…
Phủ Thái công phòng ngủ Hứa Từ
Hứa Từ cắn môi, không nói gì nhìn nam tử vẻ mặt nghiêm túc trước người, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn dặn, lại không biết nói từ đâu.
“Tiểu Từ, ” Lý Hạo Sâm nhìn Hứa Từ vẻ mặt tiều tụy, thở dài, “Ta không thể không đi.”
“Ta biết, ta sẽ không ngăn cản.” Hứa Từ gật gật đầu, “Ngươi là đỉnh trụ trời tương lai của quốc gia này, trời sập xuống, ngài cũng muốn phải chống. Ta tuy hiểu rõ đạo lý này, nhưng vừa nghĩ đến ngươi muốn đi tiền tuyến nguy hiểm như vậy, tình cảm của ta liền ngăn chặn lý trí của ta, khiến ta lộ ra bộ dáng xấu hổ này.”
Hứa Từ ăn ngay nói thật, cẩn thận sửa sang quần áo của Lý Hạo Sâm, “Thái tử điện hạ, nếu có thể, ta thật sự muốn cùng ngài đi.”
Lý Hạo Sâm nhăn mi lắc đầu, “Không thể, lần chiến tranh này không phải tầm thường, khác với trước kia rất lớn. Chúng ta không phải đang chiến đấu với người, mà là với một loại vũ khí tà ác. Ngươi là vướng bận của ta, cho nên ngươi phải ở lại Kinh thành, nơi này an toàn nhất. Khi ở trên chiến trường, ta vừa nghĩ đến vướng bận của ta còn đang chờ ta, thì đấu khí tăng cao, tuyệt đối sẽ không chết!”
Biết Lý Hạo Sâm nói một không hai, Hứa Từ không cường điệu gì nữa. Cậu bất đắc dĩ gục đầu xuống, một lát sau, Hứa Từ nhoẻn miệng cười, khom lưng quỳ trước mặt Lý Hạo Sâm.
Lý Hạo Sâm sửng sốt, lui về phía sau một bước.
Hứa Từ bây giờ là đang làm một lễ quỳ lạy long trọng, hai tay cậu vén lại đặt ở trán, làm lễ dập đầu ba cái, lúc này mới trịnh trọng nói: “Vậy Hứa Từ, liền ở đây chờ phu quân trở về!”
Trong lòng Lý Hạo Sâm vọt lên tất cả cảm xúc, kích động, thương cảm, đau lòng, cảm động… Nhiều loại tình cảm liền tùy ý xen lẫn hội tụ như vậy, chen chúc trong ngực hắn, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình cũng muốn bùng nổ nứt ra.
Mắt hắn sưng đau, kéo Hứa Từ ôm vào trong lòng mình, nức nở nói: “Tiểu Từ, chúng ta hiện tại thành thân đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook