Hiền Hậu Thực Nhàn
-
Chương 44: Như ý hay không như ý
Edit: Nguyệt Thục Viện
Beta: Thư Thục cơ
Bởi vì tết Mộc Lan nên các cung muốn xông ngải, uống rượu hùng hoàng. Triệu Yên Dung cảm thấy kì quái, nơi này tết Mộc Lan cũng giống như tết Đoan Ngọ vậy, phong tục cũng gần giống, nhưng lại không có bánh ú.
Năm ấy nàng cũng là một đứa thích ăn hàng, ngọt mặn đều không ngại, thích nhất chính là bánh ú đậu và bánh ú thịt.
May là trước đó nàng đã hỏi phòng bếp, biết rằng không có ai biết làm, những kẻ thích ăn hàng một khi đã nhớ tới món ăn nào thì quả thật hết sức khó chịu. Cũng may kinh giao có sông nên có bãi sông, khắp nơi đều là bóng dáng của lau sậy.
Nàng cho người đi chọn lá lau sậy vừa lớn vừa tươi mới về rửa sạch sẽ, lại cho người đi ngâm gạo nếp, chuẩn bị đậu xanh và thịt ba chỉ, mất hết nửa ngày, nàng lôi kéo hết nữ quan trong nội điện Chiêu Dương điện gói được bốn mâm bánh ú lớn.
Các nữ quan đều có đôi tay kheo léo, cảm thấy việc gói bánh ú này hết sức mới mẻ thú vị, sau khi học được thủ pháp hoàng hậu dạy, lại vui vẻ gói ra mấy thứ không ra hình dạng gì cả.
Bánh ú lớn nhỏ đều dùng sợi tơ ngũ sắc xâu lại với nhau, nhìn thúy sinh đầy đặn, thập phần đáng yêu. Dĩ nhiên bánh ú nấu xong càng thơm, Triệu Yên Dung hết sức đắc ý với bánh ú này, đặt một cái tên mới là "như ý tử". Lại phân đưa tới các cung, đều được trên dưới nhất trí khen ngợi.
Ngụy Thái phi mới vừa quay về, nên không có cơ hội nếm thử như ý tử này của Triệu thị, vì bày tỏ tâm ý, Triệu Yên Dung đặc biệt đem theo mười cái tới. Bốn cái nhân đậu, bốn cái nhân thịt, còn có hai cái không nhân. Ngụy Thái phi chưa từng ăn thứ này, lá bánh ú thơm thoang thoảng, nếp mềm dẻo, nhân lại ngọt, đúng là vô cùng hợp khẩu vị của bà.
Thấy hoàng hậu lim dim muốn ngủ khi bà đang tức giận, cơn tức này cũng không khỏi ăn nhiều thêm. Hơn nữa bánh ú này quả thực rất thơm, Ngụy Thái phi ăn hai cái lại muốn lấy cái thứ ba. Triệu Yên Dung thẫn thờ hồi phục tinh thần, thấy Thái phi vẫn cầm bánh ú liền nói:
"Thái phi, món này không thể ăn nhiều, rất khó tiêu, giữ lại ngày mai hãy ăn".
Mười cái bánh ú đều đã nấu rồi, hoàng đế hoàng hậu hai cái, cái đĩa trước mặt Ngụy An Lan được đặt hai cái, còn lại bốn cái đều đặt ở trước mặt Ngụy Thái phi. Ngụy Thái phi nhìn thấy Hoàng hậu thì không khỏi tức giận, thấy nàng lên tiếng, cười lạnh một tiếng, nói:
"Biết đây là Hoàng hậu tự tay gói, là thứ tinh quý. Chẳng qua người đã già, miệng cũng thèm ăn nhiều hơn người trẻ tuổi. Ở chỗ hoàng hậu không biết còn dư mấy cái? Cũng đưa tới đây nhiều chút đi, để cho cung nhân nơi này của bổn cung cũng nếm thử thứ mới mẻ này".
Nói đùa, cung nhân trong Thọ Khang cung từ trên xuống dưới không có tám mươi cũng có sáu mươi, nàng gói một ít bánh ú,nếu như người nào cũng cho, vậy thứ này làm gì còn hiếm nữa? Triệu Yên Dung cười một tiếng, ung dung thong thả nói với Ngụy thái phi:
"Thái phi, người không biết, món này cũng là thứ mới mẻ thú vị. Người đừng thấy nó nho nhỏ, nhưng bên trong được nén rất chặc, loại nếp này tính sánh, khó tiêu hóa, không thích hợp ăn nhiều. Ta nhớ khi còn bé, lúc niên tết muốn ăn bánh nếp, món đó cũng rất ngon, nhưng mẹ ta không cho ăn nhiều, nói rằng sẽ bị đau tỳ vị*.
Ta không thông y lý*, chẳng qua chỉ biết gạo nếp này ăn ít có lợi, ăn nhiều dễ bị đau. Thái phi nếu thích ăn món này, đợi ta dạy Thiện phòng cách làm, cách ba năm bữa làm vài cái cũng được, cứ như vậy ăn lâu dài, cũng không tổn hại sức khỏe".
* Tỳ vị: dạ dày
* Y lý: lý luận về y học, các quan niệm về bệnh tật và cách phòng
Hoàng hậu nói có lý, cũng là đang suy nghĩ cho mình nên Ngụy Thái phi không lên tiếng, ngược lại Ngụy An Lan lại vội vàng mang "như ý tử" trước mặt, cho người đem thu lại.
"Thái phi nương nương, hoàng hậu nương nương nói đúng, gạo nếp không dễ tiêu hóa, cái này hay là giữ lại mai hẵng ăn đi". Ngụy An Lan đưa trà tiêu thực cho Ngụy Thái phi.
Ngụy Thái phi cười nhận lấy: "Vẫn là Lan nhi quan tâm người khác".
Triệu Yên Dung chỉ có thể ở một bên liếc mặt. Hóa ra lão thái thái đều thiên vị. Trong lòng Triệu lão thái thái đều là Triệu Thanh Dung, Chương thái hậu thì một lòng muốn chống đỡ Đoan phi. Được rồi, bây giờ lại thêm một Ngụy Thái phi, trong mắt chỉ toàn là cháu gái Ngụy An Lan thôi. Chỉ có nàng một kẻ cha không thân mẹ không thương, không có được một lão thái thái nào cho chỗ dựa.
Hoàng đế lặng lẽ nắm tay hoàng hậu dưới bàn. Triệu Yên Dung nghiêng đầu nhìn, thấy trên mặt hoàng đế mang mấy phần áy náy cười, biết ý của hắn. Hắn là muốn nói, có hắn thương, nàng nhịn một chút là được rồi.
Thật ra cũng không có gì không thể nhẫn nhịn, Triệu Yên Dung nghĩ. Ngụy Thái phi, Triệu lão thái thái và Chương Thái hậu rốt cuộc không giống nhau.
Hai lão thái thái kia ích kỉ âm ngoan, vì đạt được mục tiêu không từ mọi thủ đoạn nào, còn có tâm tư muốn hại mạng người. Ngụy thái phi chẳng qua cảm thấy nàng không xứng với hoàng đế, muốn tìm cho hoàng đế tìm hồng nhan tri kỷ.
Là nghĩ cho hoàng đế, vì hắn mà suy tính... Nhẫn? Triệu Yên Dung khe khẽ thở dài, nàng còn không biết chữ nhẫn này viết như thế nào.
Từ Thọ Khang cung đi ra, Triệu Yên Dung nhìn Ngụy An Lan tay chân cứng đờ dưới sự thúc giục của Ngụy Thái phi giúp hoàng đế khoác áo khoác ngoài, gương mặt đỏ như bị đốt.
"Bổn cung làm cho". Triệu Yên Dung quả thực không nhìn nổi bộ dạng không được tự nhiên ngượng ngùng cứng ngắc như xác ướp của Ngụy cô nương, trực tiếp đem áo khoác ngoài lấy lại, khoác lên lưng hoàng đế.
Ngụy Thái phi ở phía sau nhìn thấy thì không vui, bà để cho Ngụy An Lan tiễn hoàng đế là có ý muốn bọn họ thân cận hơn một chút. Có thể đến gần nhìn một chút, nói không chừng hoàng đế có thể chú ý tới mỹ mạo của An Lan. Không nghĩ tới Hoàng hậu này chút chuyện cũng không hiểu, phá hư chuyện tốt của người khác.
Hoàng đế lại không cảm thấy gì cả, kéo tay Hoàng hậu dịu dàng lịch thiệp khước từ hảo ý muốn tiễn một đoạn của Ngụy An Lan, hai người mang thiếp thân cung nữ thái giám ngồi lên xe kéo. Đi trên đường, đột nhiên hoàng đế nhớ lại.
" Nghe nói nàng tặng "như ý tử" tới Trường Nhạc cung? Nhưng nàng vừa mới nói với Thái phi rằng vật kia không thể ăn nhiều?" Triệu Yên Dung cười một tiếng. Con ngươi Lý Duệ chuyển một cái, đã hiểu ý của hoàng hậu.
Người lớn tuổi không thể ăn gạo nếp nhiều, chớ nói chi là đậu xanh ngọt với cả thịt béo. Hoàng hậu cố ý đưa nhiều Như ý tử qua như vậy là muốn lừa Thái hậu. Thái hậu lão nhân gia đã bế quan một tháng, hoàng hậu còn không quên gài bẫy bà một cái, bản lãnh ghi hận của nữ nhân này quả thật quá lớn.
Lý Duệ chống cằm cười, dù sao Hoàng hậu cũng không nói gì, hắn cũng xem như không nghe thấy gì là được.
Qua một ngày, Trường Nhạc cung bên kia quả thật ầm ĩ lên, Thái hậu lại gọi Thái Y viện qua, lại đòi không phải là thái y nghiệm độc thì không được. Bệnh cũ của Thái hậu chưa khỏi, lại thêm bệnh mới, hoàng đế và hoàng hậu trước tiên phải chạy tới. Nghe được tiếng Thái hậu đang ôm bụng kêu rên.
"Ai gia cũng biết hoàng hậu không yên lòng. Mộc Lan đưa thức ăn cho ta, ai da, thật là đau a! Nhất định là hạ độc hại người trong thức ăn, muốn mạng của ai gia!"
Triệu Yên Dung đi theo tiếng rên của Thái hậu bước vào cửa: "Mẫu hậu, người sao rồi? Bổn cung mới vừa nghe mẫu hậu la hét khổ sở, các ngươi đã tra được bệnh chưa?" Triệu Yên Dung mặt đầy lo lắng, vượt qua các cung nhân cùng thái y quỳ hành lễ, đi tới trước giường Thái hậu.
"Độc phụ nhà ngươi chắc chắn đã hạ độc gì đó vào "như ý tử", muốn độc chết ai gia". Dạ dày Thái hậu trướng đến khó chịu, trong đầu lại giống như bị lửa đốt, thấy hoàng hậu đi vào, tuy là ngay trước mặt thái y phải giữ vững hình tượng, nhưng cũng không nhịn được la mắng, "Trò đùa thất đức, nhất định bị trời đánh".
"Mẫu hậu sao vậy?" Hoàng hậu hít một ngụm khí lạnh, khiếp sợ quay đầu nhìn thái y quỳ đầy đất, "Không phải nói bụng lão nhân gia bị trương khó chịu sao? Làm sao đầu cũng bị bệnh rồi, thấy ai cũng cắn? Không phải bị cái gì yểm rồi chứ".
Thái y chẩn mạch cho Thái hậu lắc đầu nói: "Thái hậu chẳng qua là ăn nhiều thứ khó tiêu hóa, bị tích thực rồi!"
Thái hậu lại mắng tiếp, làm sao chịu tin lời thái y, chỉ cho là thái y ở trước mặt hoàng đế hoàng hậu không chịu nói lời thật tình.
Hoàng đế nói với cung nhân của Trường Nhạc cung: "Đi lấy "như ý tử" Thái hậu ăn còn dư đem lại". Cung nhân kia vội vàng bưng ra một mâm nhỏ. Hoàng hậu che miệng thán phục:
"Bổn cung lúc trước đưa tới một mâm lớn, sao lại chỉ còn mấy cái?" Đám cung nhân chỉ cúi đầu không đáp.
Thái hậu vốn không muốn ăn thứ hoàng hậu đưa tới, cho nên thưởng mâm như ý tử này cho mấy Đại cung nữ, xế trưa các nàng nấu một ít chia nhau ăn, Thái hậu nghe mùi thơm kia có chút chịu không nổi, nhìn các nàng từng đứa ăn hết sức vui vẻ, luôn miệng khen ngon, con sâu thèm ăn trong bụng liền bị dẫn ra ngoài.
Đến buổi tối, thấy các cung nữ ăn "như ý tử" xong không bị sao, liền để cho Đoan phi nấu một ít, cô cháu hai người cùng nhau ăn.
Từ trước tới giờ Thái hậu chưa từng ăn bánh ú, lần này ăn thử lại ăn không ngừng được. Chọn loại bánh ú nhân thịt ăn mấy cái. Cuối cùng Đoan phi vẫn phải khuyên nửa ngày mới còn lưu lại mấy cái bánh ú này. Gạo nếp là vật có tính dẻo, bánh ú lại nén rất chặc, dạ dày không dễ tiêu hóa, trướng bụng, cộng thêm những miếng thịt nửa gầy nửa béo kia lại là thứ dầu mỡ, nên liền chịu khổ liên tục. Đến ban đêm, Thái hậu không chịu nổi, ôm bụng kêu đau.
Hoàng hậu quở trách nhìn đám cung nhân: "Thái hậu từng tuổi này các ngươi từng người cũng không khuyên, sao lại có thể để cho bà một hơi ăn nhiều như vậy? Người làm bằng sắt cũng không chịu nổi kiểu ăn vồ vập như vậy".
"Mẫu hậu nếu hoài nghi như ý tử có độc, không bằng mời các thái y tới nghiệm thử, nhìn một chút xem có chỗ nào bị hạ độc hay không". Hoàng đế lãnh đạm nói.
Rõ ràng Thái hậu bị chính là chứng tích thực, ăn nhiều dầu mỡ và thứ khó tiêu, làm gì mà trúng độc. Các thái y trong lòng biết rõ nhưng nếu hoàng đế đã nói như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể nghiêm túc nghiệm độc. Lúc nghiệm độc tự nhiên không thể kê toa, cũng không thể sắc thuốc, chỉ có thể để Thái hậu nương nương ở trên giường cứng rắn chịu đựng.
Qua một canh giờ, tiếng rên rỉ của Thái hậu ở trên giường càng ngày càng lớn, sắc mặt trắng xanh, toát ra mồ hôi lạnh, lộ vẻ đau đến không chịu nổi.
"Sao còn chưa tra xong!" Đoan phi nhìn Thái hậu thống khổ như vậy, trong lòng cũng không đành lòng, liền lên tiếng chất vấn.
Thái y trả lời: "Đoan phi nương nương an tâm một chút chớ nóng vội, thuốc độc có rất nhiều loại, tính trạng và phương pháp kiểm tra thực hư mỗi loại không giống nhau. Thái hậu nương nương và hoàng thượng đã phân phó nghiệm độc, chúng ta tự mình muốn nghiệm phải thấu triệt hoàn toàn, không dám bỏ qua một chút, cho nên thời gian này tất nhiên phải kéo dài".
"Bổn cung bất kể các ngươi tra làm sao, dù sao cũng phải có người giúp Thái hậu ngừng đau mới được".
"Nhưng Thái hậu khăng khăng nói trúng độc, độc này nếu không tra được, vô ý dùng thuốc hoặc hành châm cũng sẽ khiến Thái hậu gặp nguy hiểm, cái này..." Ánh mắt Thái y nhìn hoàng đế xin giúp đỡ.
Thái hậu ở trên giường trăn trở, người con không được, duỗi cũng không xong, khổ sở đến nỗi chỉ rên hừ hừ, sa lậu chảy xuống từng chút, thời gian trôi qua chậm chạp như vậy khiến bà nghĩ rằng thời gian đã ngừng lại. Bị dạ dày hành hạ, ý thức của Thái hậu đã không cách nào đuổi kịp lí trí, rốt cuộc hô lên tiếng. "Không phải trúng độc, không phải trúng độc, chính là tật xấu ăn không biết kiềm chế của ai gia, mau sắc thuốc, mau hành châm đi, ai da... đau chết ai gia rồi!"
"Còn không mau đi?" Hoàng đế rốt cuộc lên tiếng, các thái y lập tức phân phó mấy tốp, một nhóm thì thảo luận phương pháp, nhóm thì chuẩn bị dụng cụ sắc thuốc, còn có nhóm giúp Thái hậu hành châm để ngừng đau.
Triệu Yên Dung đi tới phòng ngoài, nhìn ba thái y đang cân nhắc toa thuốc, nàng cười một tiếng, tiến lên trước. "Bệnh ngộ thực này của lão nhân gia nói dễ không dễ, nói khó không khó. Thái hậu ăn nhiều gạo nếp với thịt béo như vậy muốn nhất thời trị khỏi là không có khả năng".
Thấy hoàng hậu đi ra, ba vị thái y liền vội vàng hành lẽ, rủ tai nghe ý kiến.
"Bổn cung khi còn bé có nghe được một phương thuốc cổ truyền, không biết có thể dùng được hay không?"
Các thái y nhìn nhau một cái, đồng loạt cúi đầu: "Xin nương nương ban phương thuốc".
Triệu Yên Dung hé miệng cười một tiếng, nói: "Cũng không phải cái gì khó khăn quá, chỉ là củ cải trắng tròn đã được thu hoạch xong, giã ra nước, uống một bát lớn nói không chừng sẽ tốt lên".
"Nước củ cải trắng có thể trị được chứng tích thực trướng bụng, dạ dày khó hấp thu, nhưng lại có tác dụng". Một vị thái y gật đầu một cái nói, "Chẳng qua đây là phương pháp ở nông thôn, nước này rất đắng, lại khó uống, chỉ sợ Thái hậu không chịu dùng".
Một thái y khác cũng gật đầu nói: "Hơn nữa chỉ dùng phương thuốc có một vị, không khỏi cảm thấy quá mức qua loa lấy lệ".
Hoàng hậu khẽ mỉm cười nói: "Bổn cung không thông y lý gì, chẳng qua cũng chỉ cảm thấy Thái hậu như vậy quá khó chịu, phương thuốc này có lẽ có hiệu quả nhanh chóng. Nếu cảm thấy toa thuốc khó xem, các ngươi có thể cân nhắc một phương thuốc giúp kiện tỳ dưỡng vị, nước củ cải thông khí tiêu trướng, thuốc sắc lại giúp tẩm bổ dưỡng sinh, cũng xem như chu toàn".
Hoàng đế đứng trước giường Thái hậu, nghe bà lớn tiếng kêu rên vừa cảm thấy sảng khoái lại cảm thấy phiền não. Đám cung nhân bị Thái hậu quay tới quay lui, làm thế nào cũng không thể đúng ý bà. Hoàng đế chắp tay đứng đó không nói một lời, vẻ mặt nghiêm nghị, khí thế quanh thân khiến người khác hoàn toàn không dám đến gần.
Một lát sau hoàng hậu đi vào, thần sắc căng thẳng trên mặt hoàng đế mới bớt đi chút, thấp giọng hỏi nàng: "Nàng mới vừa rồi đi đâu vậy?"
Hoàng hậu nháy nháy mắt với hắn, cười hì hì nói: "Mới vừa cho các thái y xem toa thuốc, hoàng thượng người yên tâm, Thái hậu sau khi uống thuốc rất nhanh sẽ khỏe lại thôi".
Mày kiếm của hoàng đế nhướng một cái, thấy trong mắt hoàng hậu mang theo ý ranh mãnh, biết nàng lại muốn làm chuyện xấu, khóe môi hơi cong, cúi người nói bên tai nàng: "Chớ quá mực. Thái hậu không thể chết được".
Hoàng hậu liếc hắn một cái, cũng nhỏ giọng nói: "Người nói gì vậy, thiếp là loại người lòng dạ độc ác sao? Thật sự chỉ đi nhìn toa thuốc thôi".
Nàng thật đúng là lòng dạ độc ác. Trong lòng hoàng đế sôi sục câu này nhưng lại không dám nói với hoàng hậu.
Lại qua một lúc, đế hậu hai người đứng cũng mệt mỏi, liền tự tìm chỗ ngồi xuống, hai người châu đầu ghé tai nói nhỏ thầm thì, Thái hậu nhìn thấy lại nổi giận trong bụng. Bà khó chịu như vậy, hai người các ngươi lại còn mắt đi mày lại ngay trước mặt bà. Cơn tức này lại khiến bụng càng trướng vô cùng đau đớn. "Đi, đi gọi hoàng đế tới, ai gia phải đau chết luôn, ngươi bảo hắn tới đây, để ai gia thấy hắn lần cuối". Thái hậu cắn răng nói với Đoan phi.
Đoan phi đương nhiên biết lời này của Thái hậu do tức giận. Các thái y đều đã nói bà đây là do tích thực, mặc dù khó chịu nhưng muốn chết cũng không dễ. Chẳng qua là dùng lời nói để khiến hoàng đế khó chịu mà thôi. Mắt liếc về phía hoàng đế và hoàng hậu, thấy bọn họ đầu tựa vào nhau, không biết đang nói cái gì, hai người này mặc dù không cười nhưng trong ánh mắt đều là dáng vẻ vui sướng, khiến trong lòng nàng khó chịu như bị kim đâm vậy. Ánh mắt hoàng đế nhìn hoàng hậu vô cùng ôn nhu, nàng gả và Khang Vương phủ cho đến khi Lý Duệ lên ngôi làm hoàng đế, trong ngàn ngày này, nàng chưa bao giờ nhìn thấy hoàng đế dùng ánh mắt như nhìn bất cứ nữ nhân nào. Trong lòng vừa đau vừa xót, Đoan phi nắm khăn tay, trong lòng dâng lên một cỗ không cam lòng nhưng trong nháy mắt lại hóa thành mất mát.
Năm đó biết mình phải gả cho Khang vương làm phi, thật ra trong lòng cũng có mấy phần không muốn. Khang vương không được thánh sủng, bởi vì thân phận của mẫu phi, cả đời e là chỉ có thể là một Vương gia nhàn tản, sao có thể so được với Thái tử biểu huynh Lý Kỳ của nàng? Nhưng tình cảnh khi đó của Thái tử không ổn, các hoàng tử có kẻ chết, có kẻ lưu đày, lại có kẻ bị nhốt, cũng không còn lại mấy người. Cô muốn tranh thủ làm đồng minh của Thái tử, Khang vương Lý Duệ một mực giữ trung lập không tham gia tranh đấu lại trở thành đối tượng mà bà tranh thủ.
Chương thị chính là ở tình huống như vậy bị đưa vào Khang vương phủ. Trong Khang vương phủ đã có Khang vương phi, nàng là đích thứ nữ của Chương Đại tướng quân chỉ có thể khuất phục bên phi vị. Mãi cho đến khi Thái tử bị phế, Khang vương thành Thái tử, nàng rốt cuộc đã tuyệt vọng rồi, muốn cùng Khang vương sống thật tốt. Lý Duệ dung mạo tuấn mỹ có phần nghiêm nghị, là người tuấn mỹ nhất trong các hoàng tử, lại là người vô cùng có chủ kiến, không hề để ý nữ sắc. Sau khi Thái tử phi chết, trong lòng nàng luôn cho rằng lấy dung mạo cùng gia thế của mình hẳn là hoàng hậu tương lai. Ai biết được sau khi Lý Duệ lên ngôi, nàng chỉ là được phong làm Đoan phi, tiến vào Vĩnh Phúc cung, hiếm khi nhìn thấy được bóng dáng hoàng đế. Nàng lúc này mới phát giác, giữa hoàng đế và Thái hậu thật ra không phải mẫu từ tử hiếu như trước kia nàng tưởng tượng. Mà là oan gia đối đầu muốn đối phương sớm chết đi nhưng lại phải để cho đối phương còn sống.
Đoan phi cảm thấy con đường phía trước một mảnh u tối. Không phải bởi vì công dung ngôn hạnh của nàng kém hơn so với người khác, mà bởi vì nàng họ Chương, cái họ này liền định tử tội cho nàng. Nếu không phải nàng là Chương thị, hoàng đế có phải sẽ nhìn nàng nhiều thêm? Có phải những tình ý ôn nhu mà Triệu thị có, giờ phút này đều sẽ rơi lên người nàng không? Trong lòng Đoan phi bách vị tạp trần, nhìn đế hậu hai người cũng cảm thấy hết sức chói mắt. Nàng còn đang do dự có nên nghe lời Thái hậu tách đế hậu ra không để hoàng đế ngồi ở đầu giường Thái hậu, thì các thái y dè dặt bưng một cái chén đi vào.
"Thái hậu, thuốc đang sắc, đây là thang thuốc cổ truyền, có thể tiêu tích giải khí, nếu trong bụng người khó chịu, nên uống trước một chén".
Đoan phi nhận lấy thuốc, chỉ nghe được một cỗ cay đắng, nhưng cũng không quá khó ngửi. Vì vậy liền nhấp thử một ngụm nho nhỏ bên chén. Vị cay từ cổ họng xông thẳng tới mũi, nàng ho khan hai tiếng, nước mắt cũng đã chảy ra ngoài. "Đây là cái gì? Sao lại nồng như vậy?"
"Đây là nước củ cải". Thái y trả lời.
Củ cải? Đoan phi chưa từng ăn củ cải sống, củ cải đã nấu thì đã ăn rồi, mùi này có chút tương tự, chẳng qua khi còn sống còn nồng hơn nấu chín nhiều. "Thái hậu nương nương, người uống cái này trước đi".
Thái hậu trong bụng khó chịu, chỉ nghe được đây là thuốc có thể giải được thống khổ, cũng không để ý thuốc có bao nhiêu cay, có bao nhiêu khó uống, không nói hai lời, nhận lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
"Ai da!" Vốn tưởng rằng uống thuốc là có thể khỏe, không khĩ tới nước củ cải vào bụng, trong bụng lại sôi trào, giống như có cỗ khí chạy tán loạn trong bụng, bứt rứt khó chịu. Thái hậu ôm bụng lăn ở trên giường, Đoan phi bị dọa đến hoa dung thất sắc, quay người lại nói với thái y: "Các ngươi bỏ thuốc gì vào đây? Thái hậu sao lại không khỏi mà còn đau lợi hại hơn nữa?"
Các thái y run lẩy bẩy, mồ hôi ướt áo, chỉ nói: "Đó chính là hiệu quả của thuốc, Thái hậu chỉ cần ráng nhịn chút nữa, hơn nửa khắc là có thể khỏe lại".
Đoan phi nhìn Thái hậu thì muốn khóc, sợ bà có mệnh hệ nào mình ở trong cung lại không thể sống tốt, nhưng lại nghĩ nếu Thái hậu đi thật, nói không chừng hoàng đế có thể bỏ thành kiến với Chương thị, không cần lại nhớ thân phận cháu gái Thái hậu của nàng, phu thê sủng ái với nàng. Đoan phi khóc đến chân mềm nhũn, quỳ trước giường Thái hậu, trong đầu trống rỗng.
"Phốc!"
"Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!"
Giống như có ai ở trong phòng đốt pháo tre, một chuỗi âm thanh vang dội từ trên giường Thái hậu bật ra. Trong phòng lập tức tràn ngập mùi hôi thối của củ cải. Đoan phi ở gần nhất đứng mũi chịu sào, vừa vặn bị chuỗi đánh rắm này hun đầy mặt. Sắc mặt Đoan phi trắng nhợt, che miệng xông ra ngoài.
Thần sắc các thái y đang quỳ buông lỏng một chút. Phương thuốc này của hoàng hậu nương nương quả nhiên hữu dụng, nhanh như vậy đã thông được ruột của Thái hậu, giải được trướng khí trong bụng.
Mặt Thái hậu kìm nén đến đỏ bừng, nhưng bà vẫn không cách nào khống chế được mình. Khí trướng trong bụng bà rất đau, thật vất vả mới tìm được chỗ để thoát ra, từng cái một vừa vang vừa thối. Cho dù Thái hậu là nữ nhi của đồ tể, cũng không có mặt mũi ở trước mặt nhiều người như vậy không chút kiêng kỵ mà đánh rắm. Cũng may sau khi đánh rắm xong, cơn đau trướng bụng cũng khá hơn nhiều, cả người nhẹ nhàng rất nhiều. Thái hậu thanh tỉnh lại, nhìn trái nhìn phải một chút, vốn Đoan phi hầu hạ bên người đã không thấy bóng dáng, hoàng đế và hoàng hậu ngồi cách bà xa xa cũng sớm không thấy bóng người, chỉ có cung nữ trong điện đang đứng vẻ mặt xanh xao, còn có các thái y tận trung với cương vị mặt đầy vui mừng nhìn bà.
"Chúc mừng nương nương, ứ khi đã tán, đau đớn đã giảm. Vi thần đã sắc thang thuốc bổ khí dưỡng sinh, có thể giúp tiêu hóa, kiện tỳ vị, người uống mấy thang, lại điều dưỡng thật tốt mấy ngày, không có gì đáng ngại".
Thái hậu thẫn thờ nhìn bọn họ, trong điện tràn ngập mùi thối khiến người khác không cách nào chịu được. Bà lớn như vậy, chưa bao giờ có lúc chật vật như vậy. Chương thái hậu nhất thời cảm thấy, dù bụng mình đau chết luôn cũng đỡ hơn là mất mặt như vậy. "Ông trời ơi, ai gia không sống nữa!"
Lý Duệ cách thật xa cũng có thể nghe được tiếng khóc mắng mạnh mẽ mười phần từ Trường Nhạc cung truyền tới. "Nàng sao lại làm được?" Lý Duệ nhìn Triệu Yên Dung dương dương đắc ý, dở khóc dở cười hỏi.
"Cho toa thuốc a". Triệu Yên Dung nháy nháy mắt cười hì hì nhìn hắn nói, "Bà ta không phải bụng trướng khó chịu sao? Ta vừa vặn biết một phương thuốc có thể giúp bà ta giải trừ thống khổ". Nàng dừng một chút, nói tiếp: "Chỉ là có chút thối".
Lý Duệ ha ha cười lớn.
"Ta thật sự giúp bà chữa bệnh mà". Triệu Yên Dung ôm cánh tay hoàng đế, cười híp mắt nhìn hắn, "Người xem, toa thiếp của thiếp có hiệu quả không? Chỉ trong chốc lát Thái hậu đã có khí lực mắng chửi người rồi. Hoàng thượng nên thưởng ta thế nào đây?"
"Nên thưởng, trẫm nhất định sẽ thưởng nàng thật tốt. Nàng xem như vậy thì sao?" Hắn cúi đầu thấp giọng nói mấy câu bên tai nàng.
Hoàng hậu đỏ mặt nhỏ làm nũng, nàng chu môi đấm lên cánh tay hắn một cái: "Không muốn nữa! Người làm sao suốt ngày chỉ muốn những chuyện này?"
Trong lúc hai người cười nói, đột nhiên thấy ở góc tường phía xa xa có một người đi tới.
"Vương thúc!" Mày Lý Duệ nhướng lên, trên mặt lộ ra nụ cười.
-------------------------------------
Beta: Thư Thục cơ
Bởi vì tết Mộc Lan nên các cung muốn xông ngải, uống rượu hùng hoàng. Triệu Yên Dung cảm thấy kì quái, nơi này tết Mộc Lan cũng giống như tết Đoan Ngọ vậy, phong tục cũng gần giống, nhưng lại không có bánh ú.
Năm ấy nàng cũng là một đứa thích ăn hàng, ngọt mặn đều không ngại, thích nhất chính là bánh ú đậu và bánh ú thịt.
May là trước đó nàng đã hỏi phòng bếp, biết rằng không có ai biết làm, những kẻ thích ăn hàng một khi đã nhớ tới món ăn nào thì quả thật hết sức khó chịu. Cũng may kinh giao có sông nên có bãi sông, khắp nơi đều là bóng dáng của lau sậy.
Nàng cho người đi chọn lá lau sậy vừa lớn vừa tươi mới về rửa sạch sẽ, lại cho người đi ngâm gạo nếp, chuẩn bị đậu xanh và thịt ba chỉ, mất hết nửa ngày, nàng lôi kéo hết nữ quan trong nội điện Chiêu Dương điện gói được bốn mâm bánh ú lớn.
Các nữ quan đều có đôi tay kheo léo, cảm thấy việc gói bánh ú này hết sức mới mẻ thú vị, sau khi học được thủ pháp hoàng hậu dạy, lại vui vẻ gói ra mấy thứ không ra hình dạng gì cả.
Bánh ú lớn nhỏ đều dùng sợi tơ ngũ sắc xâu lại với nhau, nhìn thúy sinh đầy đặn, thập phần đáng yêu. Dĩ nhiên bánh ú nấu xong càng thơm, Triệu Yên Dung hết sức đắc ý với bánh ú này, đặt một cái tên mới là "như ý tử". Lại phân đưa tới các cung, đều được trên dưới nhất trí khen ngợi.
Ngụy Thái phi mới vừa quay về, nên không có cơ hội nếm thử như ý tử này của Triệu thị, vì bày tỏ tâm ý, Triệu Yên Dung đặc biệt đem theo mười cái tới. Bốn cái nhân đậu, bốn cái nhân thịt, còn có hai cái không nhân. Ngụy Thái phi chưa từng ăn thứ này, lá bánh ú thơm thoang thoảng, nếp mềm dẻo, nhân lại ngọt, đúng là vô cùng hợp khẩu vị của bà.
Thấy hoàng hậu lim dim muốn ngủ khi bà đang tức giận, cơn tức này cũng không khỏi ăn nhiều thêm. Hơn nữa bánh ú này quả thực rất thơm, Ngụy Thái phi ăn hai cái lại muốn lấy cái thứ ba. Triệu Yên Dung thẫn thờ hồi phục tinh thần, thấy Thái phi vẫn cầm bánh ú liền nói:
"Thái phi, món này không thể ăn nhiều, rất khó tiêu, giữ lại ngày mai hãy ăn".
Mười cái bánh ú đều đã nấu rồi, hoàng đế hoàng hậu hai cái, cái đĩa trước mặt Ngụy An Lan được đặt hai cái, còn lại bốn cái đều đặt ở trước mặt Ngụy Thái phi. Ngụy Thái phi nhìn thấy Hoàng hậu thì không khỏi tức giận, thấy nàng lên tiếng, cười lạnh một tiếng, nói:
"Biết đây là Hoàng hậu tự tay gói, là thứ tinh quý. Chẳng qua người đã già, miệng cũng thèm ăn nhiều hơn người trẻ tuổi. Ở chỗ hoàng hậu không biết còn dư mấy cái? Cũng đưa tới đây nhiều chút đi, để cho cung nhân nơi này của bổn cung cũng nếm thử thứ mới mẻ này".
Nói đùa, cung nhân trong Thọ Khang cung từ trên xuống dưới không có tám mươi cũng có sáu mươi, nàng gói một ít bánh ú,nếu như người nào cũng cho, vậy thứ này làm gì còn hiếm nữa? Triệu Yên Dung cười một tiếng, ung dung thong thả nói với Ngụy thái phi:
"Thái phi, người không biết, món này cũng là thứ mới mẻ thú vị. Người đừng thấy nó nho nhỏ, nhưng bên trong được nén rất chặc, loại nếp này tính sánh, khó tiêu hóa, không thích hợp ăn nhiều. Ta nhớ khi còn bé, lúc niên tết muốn ăn bánh nếp, món đó cũng rất ngon, nhưng mẹ ta không cho ăn nhiều, nói rằng sẽ bị đau tỳ vị*.
Ta không thông y lý*, chẳng qua chỉ biết gạo nếp này ăn ít có lợi, ăn nhiều dễ bị đau. Thái phi nếu thích ăn món này, đợi ta dạy Thiện phòng cách làm, cách ba năm bữa làm vài cái cũng được, cứ như vậy ăn lâu dài, cũng không tổn hại sức khỏe".
* Tỳ vị: dạ dày
* Y lý: lý luận về y học, các quan niệm về bệnh tật và cách phòng
Hoàng hậu nói có lý, cũng là đang suy nghĩ cho mình nên Ngụy Thái phi không lên tiếng, ngược lại Ngụy An Lan lại vội vàng mang "như ý tử" trước mặt, cho người đem thu lại.
"Thái phi nương nương, hoàng hậu nương nương nói đúng, gạo nếp không dễ tiêu hóa, cái này hay là giữ lại mai hẵng ăn đi". Ngụy An Lan đưa trà tiêu thực cho Ngụy Thái phi.
Ngụy Thái phi cười nhận lấy: "Vẫn là Lan nhi quan tâm người khác".
Triệu Yên Dung chỉ có thể ở một bên liếc mặt. Hóa ra lão thái thái đều thiên vị. Trong lòng Triệu lão thái thái đều là Triệu Thanh Dung, Chương thái hậu thì một lòng muốn chống đỡ Đoan phi. Được rồi, bây giờ lại thêm một Ngụy Thái phi, trong mắt chỉ toàn là cháu gái Ngụy An Lan thôi. Chỉ có nàng một kẻ cha không thân mẹ không thương, không có được một lão thái thái nào cho chỗ dựa.
Hoàng đế lặng lẽ nắm tay hoàng hậu dưới bàn. Triệu Yên Dung nghiêng đầu nhìn, thấy trên mặt hoàng đế mang mấy phần áy náy cười, biết ý của hắn. Hắn là muốn nói, có hắn thương, nàng nhịn một chút là được rồi.
Thật ra cũng không có gì không thể nhẫn nhịn, Triệu Yên Dung nghĩ. Ngụy Thái phi, Triệu lão thái thái và Chương Thái hậu rốt cuộc không giống nhau.
Hai lão thái thái kia ích kỉ âm ngoan, vì đạt được mục tiêu không từ mọi thủ đoạn nào, còn có tâm tư muốn hại mạng người. Ngụy thái phi chẳng qua cảm thấy nàng không xứng với hoàng đế, muốn tìm cho hoàng đế tìm hồng nhan tri kỷ.
Là nghĩ cho hoàng đế, vì hắn mà suy tính... Nhẫn? Triệu Yên Dung khe khẽ thở dài, nàng còn không biết chữ nhẫn này viết như thế nào.
Từ Thọ Khang cung đi ra, Triệu Yên Dung nhìn Ngụy An Lan tay chân cứng đờ dưới sự thúc giục của Ngụy Thái phi giúp hoàng đế khoác áo khoác ngoài, gương mặt đỏ như bị đốt.
"Bổn cung làm cho". Triệu Yên Dung quả thực không nhìn nổi bộ dạng không được tự nhiên ngượng ngùng cứng ngắc như xác ướp của Ngụy cô nương, trực tiếp đem áo khoác ngoài lấy lại, khoác lên lưng hoàng đế.
Ngụy Thái phi ở phía sau nhìn thấy thì không vui, bà để cho Ngụy An Lan tiễn hoàng đế là có ý muốn bọn họ thân cận hơn một chút. Có thể đến gần nhìn một chút, nói không chừng hoàng đế có thể chú ý tới mỹ mạo của An Lan. Không nghĩ tới Hoàng hậu này chút chuyện cũng không hiểu, phá hư chuyện tốt của người khác.
Hoàng đế lại không cảm thấy gì cả, kéo tay Hoàng hậu dịu dàng lịch thiệp khước từ hảo ý muốn tiễn một đoạn của Ngụy An Lan, hai người mang thiếp thân cung nữ thái giám ngồi lên xe kéo. Đi trên đường, đột nhiên hoàng đế nhớ lại.
" Nghe nói nàng tặng "như ý tử" tới Trường Nhạc cung? Nhưng nàng vừa mới nói với Thái phi rằng vật kia không thể ăn nhiều?" Triệu Yên Dung cười một tiếng. Con ngươi Lý Duệ chuyển một cái, đã hiểu ý của hoàng hậu.
Người lớn tuổi không thể ăn gạo nếp nhiều, chớ nói chi là đậu xanh ngọt với cả thịt béo. Hoàng hậu cố ý đưa nhiều Như ý tử qua như vậy là muốn lừa Thái hậu. Thái hậu lão nhân gia đã bế quan một tháng, hoàng hậu còn không quên gài bẫy bà một cái, bản lãnh ghi hận của nữ nhân này quả thật quá lớn.
Lý Duệ chống cằm cười, dù sao Hoàng hậu cũng không nói gì, hắn cũng xem như không nghe thấy gì là được.
Qua một ngày, Trường Nhạc cung bên kia quả thật ầm ĩ lên, Thái hậu lại gọi Thái Y viện qua, lại đòi không phải là thái y nghiệm độc thì không được. Bệnh cũ của Thái hậu chưa khỏi, lại thêm bệnh mới, hoàng đế và hoàng hậu trước tiên phải chạy tới. Nghe được tiếng Thái hậu đang ôm bụng kêu rên.
"Ai gia cũng biết hoàng hậu không yên lòng. Mộc Lan đưa thức ăn cho ta, ai da, thật là đau a! Nhất định là hạ độc hại người trong thức ăn, muốn mạng của ai gia!"
Triệu Yên Dung đi theo tiếng rên của Thái hậu bước vào cửa: "Mẫu hậu, người sao rồi? Bổn cung mới vừa nghe mẫu hậu la hét khổ sở, các ngươi đã tra được bệnh chưa?" Triệu Yên Dung mặt đầy lo lắng, vượt qua các cung nhân cùng thái y quỳ hành lễ, đi tới trước giường Thái hậu.
"Độc phụ nhà ngươi chắc chắn đã hạ độc gì đó vào "như ý tử", muốn độc chết ai gia". Dạ dày Thái hậu trướng đến khó chịu, trong đầu lại giống như bị lửa đốt, thấy hoàng hậu đi vào, tuy là ngay trước mặt thái y phải giữ vững hình tượng, nhưng cũng không nhịn được la mắng, "Trò đùa thất đức, nhất định bị trời đánh".
"Mẫu hậu sao vậy?" Hoàng hậu hít một ngụm khí lạnh, khiếp sợ quay đầu nhìn thái y quỳ đầy đất, "Không phải nói bụng lão nhân gia bị trương khó chịu sao? Làm sao đầu cũng bị bệnh rồi, thấy ai cũng cắn? Không phải bị cái gì yểm rồi chứ".
Thái y chẩn mạch cho Thái hậu lắc đầu nói: "Thái hậu chẳng qua là ăn nhiều thứ khó tiêu hóa, bị tích thực rồi!"
Thái hậu lại mắng tiếp, làm sao chịu tin lời thái y, chỉ cho là thái y ở trước mặt hoàng đế hoàng hậu không chịu nói lời thật tình.
Hoàng đế nói với cung nhân của Trường Nhạc cung: "Đi lấy "như ý tử" Thái hậu ăn còn dư đem lại". Cung nhân kia vội vàng bưng ra một mâm nhỏ. Hoàng hậu che miệng thán phục:
"Bổn cung lúc trước đưa tới một mâm lớn, sao lại chỉ còn mấy cái?" Đám cung nhân chỉ cúi đầu không đáp.
Thái hậu vốn không muốn ăn thứ hoàng hậu đưa tới, cho nên thưởng mâm như ý tử này cho mấy Đại cung nữ, xế trưa các nàng nấu một ít chia nhau ăn, Thái hậu nghe mùi thơm kia có chút chịu không nổi, nhìn các nàng từng đứa ăn hết sức vui vẻ, luôn miệng khen ngon, con sâu thèm ăn trong bụng liền bị dẫn ra ngoài.
Đến buổi tối, thấy các cung nữ ăn "như ý tử" xong không bị sao, liền để cho Đoan phi nấu một ít, cô cháu hai người cùng nhau ăn.
Từ trước tới giờ Thái hậu chưa từng ăn bánh ú, lần này ăn thử lại ăn không ngừng được. Chọn loại bánh ú nhân thịt ăn mấy cái. Cuối cùng Đoan phi vẫn phải khuyên nửa ngày mới còn lưu lại mấy cái bánh ú này. Gạo nếp là vật có tính dẻo, bánh ú lại nén rất chặc, dạ dày không dễ tiêu hóa, trướng bụng, cộng thêm những miếng thịt nửa gầy nửa béo kia lại là thứ dầu mỡ, nên liền chịu khổ liên tục. Đến ban đêm, Thái hậu không chịu nổi, ôm bụng kêu đau.
Hoàng hậu quở trách nhìn đám cung nhân: "Thái hậu từng tuổi này các ngươi từng người cũng không khuyên, sao lại có thể để cho bà một hơi ăn nhiều như vậy? Người làm bằng sắt cũng không chịu nổi kiểu ăn vồ vập như vậy".
"Mẫu hậu nếu hoài nghi như ý tử có độc, không bằng mời các thái y tới nghiệm thử, nhìn một chút xem có chỗ nào bị hạ độc hay không". Hoàng đế lãnh đạm nói.
Rõ ràng Thái hậu bị chính là chứng tích thực, ăn nhiều dầu mỡ và thứ khó tiêu, làm gì mà trúng độc. Các thái y trong lòng biết rõ nhưng nếu hoàng đế đã nói như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể nghiêm túc nghiệm độc. Lúc nghiệm độc tự nhiên không thể kê toa, cũng không thể sắc thuốc, chỉ có thể để Thái hậu nương nương ở trên giường cứng rắn chịu đựng.
Qua một canh giờ, tiếng rên rỉ của Thái hậu ở trên giường càng ngày càng lớn, sắc mặt trắng xanh, toát ra mồ hôi lạnh, lộ vẻ đau đến không chịu nổi.
"Sao còn chưa tra xong!" Đoan phi nhìn Thái hậu thống khổ như vậy, trong lòng cũng không đành lòng, liền lên tiếng chất vấn.
Thái y trả lời: "Đoan phi nương nương an tâm một chút chớ nóng vội, thuốc độc có rất nhiều loại, tính trạng và phương pháp kiểm tra thực hư mỗi loại không giống nhau. Thái hậu nương nương và hoàng thượng đã phân phó nghiệm độc, chúng ta tự mình muốn nghiệm phải thấu triệt hoàn toàn, không dám bỏ qua một chút, cho nên thời gian này tất nhiên phải kéo dài".
"Bổn cung bất kể các ngươi tra làm sao, dù sao cũng phải có người giúp Thái hậu ngừng đau mới được".
"Nhưng Thái hậu khăng khăng nói trúng độc, độc này nếu không tra được, vô ý dùng thuốc hoặc hành châm cũng sẽ khiến Thái hậu gặp nguy hiểm, cái này..." Ánh mắt Thái y nhìn hoàng đế xin giúp đỡ.
Thái hậu ở trên giường trăn trở, người con không được, duỗi cũng không xong, khổ sở đến nỗi chỉ rên hừ hừ, sa lậu chảy xuống từng chút, thời gian trôi qua chậm chạp như vậy khiến bà nghĩ rằng thời gian đã ngừng lại. Bị dạ dày hành hạ, ý thức của Thái hậu đã không cách nào đuổi kịp lí trí, rốt cuộc hô lên tiếng. "Không phải trúng độc, không phải trúng độc, chính là tật xấu ăn không biết kiềm chế của ai gia, mau sắc thuốc, mau hành châm đi, ai da... đau chết ai gia rồi!"
"Còn không mau đi?" Hoàng đế rốt cuộc lên tiếng, các thái y lập tức phân phó mấy tốp, một nhóm thì thảo luận phương pháp, nhóm thì chuẩn bị dụng cụ sắc thuốc, còn có nhóm giúp Thái hậu hành châm để ngừng đau.
Triệu Yên Dung đi tới phòng ngoài, nhìn ba thái y đang cân nhắc toa thuốc, nàng cười một tiếng, tiến lên trước. "Bệnh ngộ thực này của lão nhân gia nói dễ không dễ, nói khó không khó. Thái hậu ăn nhiều gạo nếp với thịt béo như vậy muốn nhất thời trị khỏi là không có khả năng".
Thấy hoàng hậu đi ra, ba vị thái y liền vội vàng hành lẽ, rủ tai nghe ý kiến.
"Bổn cung khi còn bé có nghe được một phương thuốc cổ truyền, không biết có thể dùng được hay không?"
Các thái y nhìn nhau một cái, đồng loạt cúi đầu: "Xin nương nương ban phương thuốc".
Triệu Yên Dung hé miệng cười một tiếng, nói: "Cũng không phải cái gì khó khăn quá, chỉ là củ cải trắng tròn đã được thu hoạch xong, giã ra nước, uống một bát lớn nói không chừng sẽ tốt lên".
"Nước củ cải trắng có thể trị được chứng tích thực trướng bụng, dạ dày khó hấp thu, nhưng lại có tác dụng". Một vị thái y gật đầu một cái nói, "Chẳng qua đây là phương pháp ở nông thôn, nước này rất đắng, lại khó uống, chỉ sợ Thái hậu không chịu dùng".
Một thái y khác cũng gật đầu nói: "Hơn nữa chỉ dùng phương thuốc có một vị, không khỏi cảm thấy quá mức qua loa lấy lệ".
Hoàng hậu khẽ mỉm cười nói: "Bổn cung không thông y lý gì, chẳng qua cũng chỉ cảm thấy Thái hậu như vậy quá khó chịu, phương thuốc này có lẽ có hiệu quả nhanh chóng. Nếu cảm thấy toa thuốc khó xem, các ngươi có thể cân nhắc một phương thuốc giúp kiện tỳ dưỡng vị, nước củ cải thông khí tiêu trướng, thuốc sắc lại giúp tẩm bổ dưỡng sinh, cũng xem như chu toàn".
Hoàng đế đứng trước giường Thái hậu, nghe bà lớn tiếng kêu rên vừa cảm thấy sảng khoái lại cảm thấy phiền não. Đám cung nhân bị Thái hậu quay tới quay lui, làm thế nào cũng không thể đúng ý bà. Hoàng đế chắp tay đứng đó không nói một lời, vẻ mặt nghiêm nghị, khí thế quanh thân khiến người khác hoàn toàn không dám đến gần.
Một lát sau hoàng hậu đi vào, thần sắc căng thẳng trên mặt hoàng đế mới bớt đi chút, thấp giọng hỏi nàng: "Nàng mới vừa rồi đi đâu vậy?"
Hoàng hậu nháy nháy mắt với hắn, cười hì hì nói: "Mới vừa cho các thái y xem toa thuốc, hoàng thượng người yên tâm, Thái hậu sau khi uống thuốc rất nhanh sẽ khỏe lại thôi".
Mày kiếm của hoàng đế nhướng một cái, thấy trong mắt hoàng hậu mang theo ý ranh mãnh, biết nàng lại muốn làm chuyện xấu, khóe môi hơi cong, cúi người nói bên tai nàng: "Chớ quá mực. Thái hậu không thể chết được".
Hoàng hậu liếc hắn một cái, cũng nhỏ giọng nói: "Người nói gì vậy, thiếp là loại người lòng dạ độc ác sao? Thật sự chỉ đi nhìn toa thuốc thôi".
Nàng thật đúng là lòng dạ độc ác. Trong lòng hoàng đế sôi sục câu này nhưng lại không dám nói với hoàng hậu.
Lại qua một lúc, đế hậu hai người đứng cũng mệt mỏi, liền tự tìm chỗ ngồi xuống, hai người châu đầu ghé tai nói nhỏ thầm thì, Thái hậu nhìn thấy lại nổi giận trong bụng. Bà khó chịu như vậy, hai người các ngươi lại còn mắt đi mày lại ngay trước mặt bà. Cơn tức này lại khiến bụng càng trướng vô cùng đau đớn. "Đi, đi gọi hoàng đế tới, ai gia phải đau chết luôn, ngươi bảo hắn tới đây, để ai gia thấy hắn lần cuối". Thái hậu cắn răng nói với Đoan phi.
Đoan phi đương nhiên biết lời này của Thái hậu do tức giận. Các thái y đều đã nói bà đây là do tích thực, mặc dù khó chịu nhưng muốn chết cũng không dễ. Chẳng qua là dùng lời nói để khiến hoàng đế khó chịu mà thôi. Mắt liếc về phía hoàng đế và hoàng hậu, thấy bọn họ đầu tựa vào nhau, không biết đang nói cái gì, hai người này mặc dù không cười nhưng trong ánh mắt đều là dáng vẻ vui sướng, khiến trong lòng nàng khó chịu như bị kim đâm vậy. Ánh mắt hoàng đế nhìn hoàng hậu vô cùng ôn nhu, nàng gả và Khang Vương phủ cho đến khi Lý Duệ lên ngôi làm hoàng đế, trong ngàn ngày này, nàng chưa bao giờ nhìn thấy hoàng đế dùng ánh mắt như nhìn bất cứ nữ nhân nào. Trong lòng vừa đau vừa xót, Đoan phi nắm khăn tay, trong lòng dâng lên một cỗ không cam lòng nhưng trong nháy mắt lại hóa thành mất mát.
Năm đó biết mình phải gả cho Khang vương làm phi, thật ra trong lòng cũng có mấy phần không muốn. Khang vương không được thánh sủng, bởi vì thân phận của mẫu phi, cả đời e là chỉ có thể là một Vương gia nhàn tản, sao có thể so được với Thái tử biểu huynh Lý Kỳ của nàng? Nhưng tình cảnh khi đó của Thái tử không ổn, các hoàng tử có kẻ chết, có kẻ lưu đày, lại có kẻ bị nhốt, cũng không còn lại mấy người. Cô muốn tranh thủ làm đồng minh của Thái tử, Khang vương Lý Duệ một mực giữ trung lập không tham gia tranh đấu lại trở thành đối tượng mà bà tranh thủ.
Chương thị chính là ở tình huống như vậy bị đưa vào Khang vương phủ. Trong Khang vương phủ đã có Khang vương phi, nàng là đích thứ nữ của Chương Đại tướng quân chỉ có thể khuất phục bên phi vị. Mãi cho đến khi Thái tử bị phế, Khang vương thành Thái tử, nàng rốt cuộc đã tuyệt vọng rồi, muốn cùng Khang vương sống thật tốt. Lý Duệ dung mạo tuấn mỹ có phần nghiêm nghị, là người tuấn mỹ nhất trong các hoàng tử, lại là người vô cùng có chủ kiến, không hề để ý nữ sắc. Sau khi Thái tử phi chết, trong lòng nàng luôn cho rằng lấy dung mạo cùng gia thế của mình hẳn là hoàng hậu tương lai. Ai biết được sau khi Lý Duệ lên ngôi, nàng chỉ là được phong làm Đoan phi, tiến vào Vĩnh Phúc cung, hiếm khi nhìn thấy được bóng dáng hoàng đế. Nàng lúc này mới phát giác, giữa hoàng đế và Thái hậu thật ra không phải mẫu từ tử hiếu như trước kia nàng tưởng tượng. Mà là oan gia đối đầu muốn đối phương sớm chết đi nhưng lại phải để cho đối phương còn sống.
Đoan phi cảm thấy con đường phía trước một mảnh u tối. Không phải bởi vì công dung ngôn hạnh của nàng kém hơn so với người khác, mà bởi vì nàng họ Chương, cái họ này liền định tử tội cho nàng. Nếu không phải nàng là Chương thị, hoàng đế có phải sẽ nhìn nàng nhiều thêm? Có phải những tình ý ôn nhu mà Triệu thị có, giờ phút này đều sẽ rơi lên người nàng không? Trong lòng Đoan phi bách vị tạp trần, nhìn đế hậu hai người cũng cảm thấy hết sức chói mắt. Nàng còn đang do dự có nên nghe lời Thái hậu tách đế hậu ra không để hoàng đế ngồi ở đầu giường Thái hậu, thì các thái y dè dặt bưng một cái chén đi vào.
"Thái hậu, thuốc đang sắc, đây là thang thuốc cổ truyền, có thể tiêu tích giải khí, nếu trong bụng người khó chịu, nên uống trước một chén".
Đoan phi nhận lấy thuốc, chỉ nghe được một cỗ cay đắng, nhưng cũng không quá khó ngửi. Vì vậy liền nhấp thử một ngụm nho nhỏ bên chén. Vị cay từ cổ họng xông thẳng tới mũi, nàng ho khan hai tiếng, nước mắt cũng đã chảy ra ngoài. "Đây là cái gì? Sao lại nồng như vậy?"
"Đây là nước củ cải". Thái y trả lời.
Củ cải? Đoan phi chưa từng ăn củ cải sống, củ cải đã nấu thì đã ăn rồi, mùi này có chút tương tự, chẳng qua khi còn sống còn nồng hơn nấu chín nhiều. "Thái hậu nương nương, người uống cái này trước đi".
Thái hậu trong bụng khó chịu, chỉ nghe được đây là thuốc có thể giải được thống khổ, cũng không để ý thuốc có bao nhiêu cay, có bao nhiêu khó uống, không nói hai lời, nhận lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch.
"Ai da!" Vốn tưởng rằng uống thuốc là có thể khỏe, không khĩ tới nước củ cải vào bụng, trong bụng lại sôi trào, giống như có cỗ khí chạy tán loạn trong bụng, bứt rứt khó chịu. Thái hậu ôm bụng lăn ở trên giường, Đoan phi bị dọa đến hoa dung thất sắc, quay người lại nói với thái y: "Các ngươi bỏ thuốc gì vào đây? Thái hậu sao lại không khỏi mà còn đau lợi hại hơn nữa?"
Các thái y run lẩy bẩy, mồ hôi ướt áo, chỉ nói: "Đó chính là hiệu quả của thuốc, Thái hậu chỉ cần ráng nhịn chút nữa, hơn nửa khắc là có thể khỏe lại".
Đoan phi nhìn Thái hậu thì muốn khóc, sợ bà có mệnh hệ nào mình ở trong cung lại không thể sống tốt, nhưng lại nghĩ nếu Thái hậu đi thật, nói không chừng hoàng đế có thể bỏ thành kiến với Chương thị, không cần lại nhớ thân phận cháu gái Thái hậu của nàng, phu thê sủng ái với nàng. Đoan phi khóc đến chân mềm nhũn, quỳ trước giường Thái hậu, trong đầu trống rỗng.
"Phốc!"
"Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!"
Giống như có ai ở trong phòng đốt pháo tre, một chuỗi âm thanh vang dội từ trên giường Thái hậu bật ra. Trong phòng lập tức tràn ngập mùi hôi thối của củ cải. Đoan phi ở gần nhất đứng mũi chịu sào, vừa vặn bị chuỗi đánh rắm này hun đầy mặt. Sắc mặt Đoan phi trắng nhợt, che miệng xông ra ngoài.
Thần sắc các thái y đang quỳ buông lỏng một chút. Phương thuốc này của hoàng hậu nương nương quả nhiên hữu dụng, nhanh như vậy đã thông được ruột của Thái hậu, giải được trướng khí trong bụng.
Mặt Thái hậu kìm nén đến đỏ bừng, nhưng bà vẫn không cách nào khống chế được mình. Khí trướng trong bụng bà rất đau, thật vất vả mới tìm được chỗ để thoát ra, từng cái một vừa vang vừa thối. Cho dù Thái hậu là nữ nhi của đồ tể, cũng không có mặt mũi ở trước mặt nhiều người như vậy không chút kiêng kỵ mà đánh rắm. Cũng may sau khi đánh rắm xong, cơn đau trướng bụng cũng khá hơn nhiều, cả người nhẹ nhàng rất nhiều. Thái hậu thanh tỉnh lại, nhìn trái nhìn phải một chút, vốn Đoan phi hầu hạ bên người đã không thấy bóng dáng, hoàng đế và hoàng hậu ngồi cách bà xa xa cũng sớm không thấy bóng người, chỉ có cung nữ trong điện đang đứng vẻ mặt xanh xao, còn có các thái y tận trung với cương vị mặt đầy vui mừng nhìn bà.
"Chúc mừng nương nương, ứ khi đã tán, đau đớn đã giảm. Vi thần đã sắc thang thuốc bổ khí dưỡng sinh, có thể giúp tiêu hóa, kiện tỳ vị, người uống mấy thang, lại điều dưỡng thật tốt mấy ngày, không có gì đáng ngại".
Thái hậu thẫn thờ nhìn bọn họ, trong điện tràn ngập mùi thối khiến người khác không cách nào chịu được. Bà lớn như vậy, chưa bao giờ có lúc chật vật như vậy. Chương thái hậu nhất thời cảm thấy, dù bụng mình đau chết luôn cũng đỡ hơn là mất mặt như vậy. "Ông trời ơi, ai gia không sống nữa!"
Lý Duệ cách thật xa cũng có thể nghe được tiếng khóc mắng mạnh mẽ mười phần từ Trường Nhạc cung truyền tới. "Nàng sao lại làm được?" Lý Duệ nhìn Triệu Yên Dung dương dương đắc ý, dở khóc dở cười hỏi.
"Cho toa thuốc a". Triệu Yên Dung nháy nháy mắt cười hì hì nhìn hắn nói, "Bà ta không phải bụng trướng khó chịu sao? Ta vừa vặn biết một phương thuốc có thể giúp bà ta giải trừ thống khổ". Nàng dừng một chút, nói tiếp: "Chỉ là có chút thối".
Lý Duệ ha ha cười lớn.
"Ta thật sự giúp bà chữa bệnh mà". Triệu Yên Dung ôm cánh tay hoàng đế, cười híp mắt nhìn hắn, "Người xem, toa thiếp của thiếp có hiệu quả không? Chỉ trong chốc lát Thái hậu đã có khí lực mắng chửi người rồi. Hoàng thượng nên thưởng ta thế nào đây?"
"Nên thưởng, trẫm nhất định sẽ thưởng nàng thật tốt. Nàng xem như vậy thì sao?" Hắn cúi đầu thấp giọng nói mấy câu bên tai nàng.
Hoàng hậu đỏ mặt nhỏ làm nũng, nàng chu môi đấm lên cánh tay hắn một cái: "Không muốn nữa! Người làm sao suốt ngày chỉ muốn những chuyện này?"
Trong lúc hai người cười nói, đột nhiên thấy ở góc tường phía xa xa có một người đi tới.
"Vương thúc!" Mày Lý Duệ nhướng lên, trên mặt lộ ra nụ cười.
-------------------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook