Bệnh của bò nhỏ đã có chuyển biến, trông nó cực kỳ thần thanh khí sảng, cũng không bị mãnh hỏa đột ngột vừa rồi nổi lên quấy nhiễu.

Ở vị trí mông sau của nó, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một chiếc Khuyết Khoa bào (*) bị thủng, dùng để dập tắt ngọn lửa, tránh cho nó bị bỏng.
(*)Khuyết Khoa bào: hán phục thời Đường
Mặt Vương Hoài An nóng ran một mảnh, lại bất chấp bản thân đi xem xét Tiết Lang trước, thấy hắn ngoại trừ trên ống tay áo có thêm hai cái lỗ nhỏ, ngược lại không thấy bị thương chỗ nào, lúc này hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhận tội: "Đại Đô Hộ, tiểu tử kia tà môn, không thể hắn có thể lợi dụng bò đánh rắm để ám sát, chỉ sợ hắn là nội gián, ty chức sẽ lập tức dẫn người bắt hắn về!"
Tiết Lang chắp tay đứng đó, chỉ nói: "Truyền lời cho Mục Giám, trong chuồng bò bệnh không được để cỏ, đề phòng gây ra lửa lớn, lập tức dời ra.”
“Tuân lệnh!” huynh đài mặt vuông vội vã dắt bò đi.
Gió mát thổi qua mấy phen, cành cây trên đỉnh đầu lay động.
Tiết Lang phủi bụi mù trên tay áo, chậm rãi thong thả tiến lên ngồi xổm xuống chỗ con lừa gầy trước kia, tìm cành khô quấy trong đống nồi niêu xoong chảo còn sót lại.
Sau vài hơi, mò mẫm ra một cái bát đồng hai tai.
Bát đồng dày nặng, ven cạnh đúc hoa văn hoa sen quấn cành ngụ ý may mắn, là bộ đồ ăn cực kỳ quý giá.

Nhưng vết xước dày đặc, có thể thấy được người sử dụng cũng không thèm để ý đến giá cả của nó.
Ở chỗ cuối hoa sen có khắc một chữ to bằng đầu ruồi.
Đợi hắn thấy rõ chữ kia thì không khỏi nhíu mày.

Nhu.
-
Triệu Dũng đầu mồ hôi lạnh, hai bước gộp thành một bước muốn đi đến An Tây đô hộ phủ báo quan.
Trên đùi ông có vết thương cũ, sắp đi qua trước cửa chợ lớn liền bị một tiểu tử vội vàng chạy ra đụng cho lảo đảo.
Ông không thèm tính sổ lập tức muốn đi, tiểu tử kia lại túm lấy ông: "Triệu thế bá!”
Thanh âm rất trong trẻo.
Bước chân của ông không khỏi chậm lại, quay đầu lại thấy trước mắt là một tiểu lang quân bộ dáng cực kỳ thanh tú, chỉ có điều trên mặt lại dính chút bụi đen, xiêm y cũng cũ nát, trên người không mặc ngoại bào, lại khoác áo mùa đông ở bên ngoài, trông không khá hơn bao nhiêu so với những ăn xin ngửa tay xin tiền kia.
Ông quan sát từ trên xuống dưới một lúc lâu, cuối cùng nhìn ra vẻ quen thuộc trên gương mặt mèo hoa của nàng: "A Nhu?”
“Thế bá thật lợi hại, hai mắt như thần, bảo đao chưa già!" Gia Nhu hàn huyên không để ý, vừa quay đầu nhìn lại, vừa đẩy vừa kéo: "Đi mau, con mệt muốn chết rồi!” Dẫn đầu dẫn theo Triệu Dũng đi xa.
Quy Tư mở chợ sớm hơn Trường An nhiều, vừa qua canh giờ này, trên đường đã người đến người đi.
Thương đội trùng trùng điệp điệp tiếp tục đi về phía nha môn Hộ Tào.

Cư dân bản địa cũng lười biếng ra ngoài phơi nắng; Côn Luân Nô Xích cường tráng trần trụi nửa người trên, đội giỏ mây xuyên qua đường, vòng bạc trên cổ tay, cổ chân vang lên tiếng leng keng trong trẻo.
Gia Nhu một thân mặt xám mày tro, Triệu Dũng cũng không kém hơn là bao, hai người lăn lộn trong đám người giống như trâu đất xuống biển, không ra hình người.
Gia Nhu thấy không có truy binh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


Mà bên tai Triệu Dũng đã lải nhải đã lâu, câu liên tục tại sao nàng lại đến Tây Châu.
Triệu Dũng hỏi tới hỏi lui, thấy nàng cứ mím môi không mở miệng, rốt cục bước chân dừng lại đen mặt nói: "Đã như thế, ta viết một bức thư về Trường An, đại cữu phụ An thái phó của con chưởng quản xe ngựa trong cung, ta không tin sẽ không thể lấy ra mấy đội ngựa đến bắt con.”
“Đừng mà!” Gia Nhu vội nói, lúc này mới lắp bắp: “Bọn họ bảo con lập gia đình, nhưng con không thích…”
Triệu Dũng trợn mắt.

Vậy đây là đào hôn ư?
Gia Nhu thấy lời nói thật đã ra khỏi miệng nên cũng không giấu diếm nữa, từ chuyện tổ phụ nàng, a cữu nàng, a nương nàng thấy lang quân kia đã vui sướng cười nứt miệng như thế nào, mãi cho đến đám súc vật ở nông trường trường ngựa đã vui vẻ như thế nào đều lần lượt miêu tả qua một lần.
Triệu Dũng càng nghe càng buồn bực, nghe qua lang quân kia quả thực có vẻ như Phan An, nhân phẩm đáng tin cậy, gia thế tốt đẹp, vị cô nãi nãi này có chỗ nào không hài lòng chứ?!
"Thế nhưng," nàng rốt cục cũng nói đến chỗ ngoặc: "Hắn chính là người năm đó đánh ngựa ở trên phố.

Loại người này ngày xưa có thể đánh ngựa, về sau rất có thể sẽ vung roi về phía con.

Không thể hiểu ngoại tổ, các cữu cữu thương ngựa nhất, sao có thể để ý loại người này được chứ!"
Triệu Dũng bị hỏi đến sững người, suy nghĩ một lúc lâu mới suy đoán: "Thôi gia cùng An gia đồng loạt chọn người thay con, tất nhiên đã điều tra rõ ràng mọi chuyện.


Nói không chừng chuyện này còn có hiểu lầm gì đó?”
Ông tập trung suy nghĩ cẩn thận, cũng không thể nhớ tới năm đó thằng nhóc xui xẻo kia đã bị vặn lại như thế nào, chỉ mơ hồ nhớ rõ người nọ bị gãy hai cái răng, miệng đầy máu tươi, nói chuyện "A ô" "A ô", rất khó nghe hiểu được.
“Thế bá cho là hiểu lầm, vậy thế bá hãy thành thân với hắn ta đi, ngày sau hắn ta đánh người, người lại vừa vặn biết võ có thể đánh nhau với hắn ta." Gia Nhu bất mãn nói.
"Nói bừa," Triệu Dũng không khỏi cười khổ, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tiện ép nàng quá mức, lỡ như kích thích cơn phản nghịch của nha đầu này, lại chạy đi nhanh như chớp, bảo ông phải đi nơi nào tìm người đây? Vì kế này, ông chỉ có thể ổn định người trước, lại âm thầm đưa tin về Trường An.
Ông suy nghĩ cẩn thận việc này mới đổi đề tài: "Nếu con đã muốn rời đi, trên đường không biết mang nhiều chút quân sĩ tráng nô à? Hà Tây nhiều mã tặc như thế, làm sao con lại dám lên đường một mình kiểu này?”
“Có mang theo nha, "Đại Lực" bảo vệ con một đường, đỉnh cao biết bao nhiêu!”
Lòng Triệu Dũng hơi hòa hoãn lại.
Đại Lực, cái tên này vừa nghe đã biết có chút võ công.
“Người đi đâu rồi?" Ông quay đầu nhìn về phía sau.

Phía sau người qua đường tới tới lui lui, cũng không thấy có tráng nô nào đi theo.
Thôi Gia Nhu quay người lại vuốt ve đầu lừa: "Đại Lực theo con một đường, chớ nhìn nó còn chưa tới một tuổi, nhưng lúc mã tặc đến nó cõng con bỏ chạy nhanh như chớp, thông minh nhất thiên hạ!"
Triệu Dũng què chân lảo đảo một cái.
Là lừa!
"Về phần cách ăn mặc của con..." Nàng cân nhắc dùng từ: "Phải đi đường ngàn dặm xa xôi nên cần ngụy trang một phen, lỡ như bị kẻ thù của Thôi tướng quân theo dõi, chẳng phải là con tự đưa dê vào miệng hổ rồi sao!"
“Cái gì Thôi tướng quân, ông ấy là cha của con!” Triệu Dũng bất đắc dĩ một lúc, lại có chút an ủi.
Nàng ngụy trang thành nam tử, lại ăn mặc nghèo nàn như vậy, xem ra là vì che dấu tai mắt người khác, là một người có tính toán.


Nữ lang quả nhiên đã trưởng thành, không còn mang tính tình kích động nói năng không suy nghĩ như ba năm trước nữa.
Một đường đi từ bên ngoài chợ tới, lúc người qua đường nhìn thấy Triệu Dũng đều nhao nhao chào hỏi, khom lưng, rất cung kính.
Nàng nhìn quanh con phố náo nhiệt: "Quán trọ của thế bá ở đâu? Con còn kéo việc làm ăn cho người nữa đấy.

Chậm nhất là vào buổi trưa, các huynh đệ thương đội Bạch thị sẽ đến trọ.”
Trong lúc nói chuyện đã có thể nhìn thấy lá cờ bay phấp phới theo gió đón khách của khách điếm ở giao lộ phía trước, mơ hồ có thể thấy được chữ "An".
Nàng lập tức hai bước gộp thành một bước đến giao lộ, giương cánh tay hô to: "Để ta xem sự nghiệp vĩ đại thịnh thế của thế bá nào!"
Nàng nhảy tới chỗ rẽ, người đứng ở cửa khách điếm, nụ cười sáng lạn còn treo trên mặt, bước chân lại trì trệ.
Bảng hiệu treo trên cửa, bốn chữ "Khách điếm Trường An" rất uy vũ khí phách.
Mà nơi treo bảng hiệu, là một lầu đất hai tầng được nện bằng đất vàng, bên ngoài trông có vẻ đã từng sơn màu, hiện giờ đã tróc ra lốm đốm không khá hơn bao nhiêu so với ngôi miếu đổ nát.
Bởi vì phản quang, bên trong quạnh quẽ tối như mực, như thể ngay cả một chút hơi người sống cũng không có.
“Nơi này là...!" Gia Nhu quay đầu lại.
Trên mặt Triệu Dũng túng quẫn, tiến lên trước một bước thay nàng dắt Đại Lực qua: "Về đến nhà rồi, đi nghỉ ngơi trước, ta kêu thẩm thẩm con làm thịt dê nướng cho con..."
Tác giả có lời muốn nói:
Thôi Gia Nhu: Mở rộng tầm mắt rồi chứ? Không có chi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương