Phong Thiên Lam bị Lưu Dĩnh bắt lấy, dúi ngã xuống giường. Cô hoảng loạn dùng tay đánh mạnh vào vai hắn.

"Tránh ra, không muốn...." Dùng hết sức lực đẩy khỏi Lưu Dĩnh, nhưng đây lại là sự kích thích bản tính của đàn ông.

"Đừng kháng cự nữa. Đảm bảo cho em phát điên lên mà cầu xin anh..." Lưu Dĩnh mê đắm nhìn Phong Thiên Lam, bắt đầu cởi ra chiếc váy đỏ của cô.

"Chính a...cứu..." Phong Thiên Lam tuyệt vọng hô, lại thấy động tác của Lưu Dĩnh chợt dừng lại, sau đó lại càng thô bạo hơn.

"Phong Chính? Em thật sự là yêu hắn a... " Cười đầy khinh miệt, Lưu Dĩnh xé rách chiếc váy của Phong Thiên Lam thành từng mảnh vải vụn.

Thế là sẽ kết thúc sao?


Ngay lúc Phong Thiên Lam nhắm mắt lại toan cắn lưỡi thì thân thể Lưu Dĩnh lại hoàn toàn ngã xuống, khiến cô sửng sốt mở mắt.

"Chị Lam, may quá, em không đến muộn rồi..." Lưu Đình Đình đặt xuống bình hoa, đến trước mặt Phong Thiên Lam vứt xuống một bộ đồ.

Cầm lấy bộ quần áo kia, Phong Thiên Lam đưa cho Lưu Đình Đình một ánh mắt mờ mịt.

"Chị thay vào đi, chúng ta phải rời đi ngay thôi! Không còn nhiều thời gian đâu..." Vừa nói, Lưu Đình Đình vừa đặt Lưu Dĩnh sang một bên, giúp Phong Thiên Lam đứng dậy.

Nhanh chóng thay quần áo, Phong Thiên Lam được Lưu Đình Đình đội vào một cái nón.

Anh hai a, em xin lỗi! Em quả thật rất muốn sống hạnh phúc cùng anh Chính, thế nhưng, nếu anh ấy không hạnh phúc thì muốn em hạnh phúc cũng là điều không thể...


Đi qua một khoảng ngã rẽ phức tạp, Lưu Đình Đình cùng Phong Thiên Lam bước vào chiếc Renault ở ngay cổng biệt thự. Không nói gì nhiều, ngay khi Phong Thiên Lam vừa cài dây an toàn thì Lưu Đình Đình lập tức nhấn ga chạy đi.

Chiếc xe màu trắng ngà vụt trong ánh bình minh yếu ớt với tốc độ kinh người khiến Phong Thiên Lam sửng sờ. Không ngờ một cô bé nhìn đáng yêu như vậy lại chạy xe đến nhường này.

"Tiểu Đình, chúng ta đi đâu?" Nhìn cảnh vật vút qua bên đường, Phong Thiên Lam nhàn nhạt nói.

"Ra cảng phía đông, hai người nhanh chóng lên thuyền rời đi đi. Anh Chính đang ở đấy đợi chị..." Nói rồi, Lưu Đình Đình vẫn là một mực trầm mặt, không nói.

Phong Chính? Cô cùng Phong Chính...

"Chị Lam. Sau khi hai người rời đi rồi...Làm ơn. Thay em đối xử tốt với anh ấy..." Lưu Đình Đình khẽ nói, giọng nói tràn đầy bi thương cùng khẩn cầu. Nhưng vì cô cúi đầu nên Phong Thiên Lam không thể nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này.

"Được, chị hứa..." Phong Thiên Lam cũng đáp lại, vừa là khẳng định với Lưu Đình Đình cũng là khẳng định với chính mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương