Hiện Đại Hậu Cung
-
Chương 52: Đế vương
Long Chi Uyên, phụ hoàng Long Hiên.
Long Hiên từng rất hận y, hơn nữa hắn còn đem loại thấu hận này biến thành hành động, trước khi hắn đăng cơ, dùng một ly rượu độc chậm giết y. Hoàng thất không có tình thân. Ai ai cũng nói như vậy, ngay cả thái phó của Long Hiên, cữu cữu hắn cũng nói như vậy.
Hoàng thất không có tình thân, trước khi cầm quyền trong tay, không nên tin bất luận kẻ nào. Cữu cữu nói. Cữu cữu là một phần tử trí thức nho nhã, tác phong nhẹ nhàng, Long Hiên cảm thấy y so với mẫu phi mình còn có sức quyến rũ hơn, nhưng lúc mẫu phi bị biếm lãnh cung thì cữu cữu cũng được ban chết, còn có ngoại công ngoại mẫu di nương di phu cũng biểu huynh biểu đệ. Theo đó, Long Hiên bắt đầu oán hận tên nam nhân cao cao tại thượng kia. Long Hiên thề phải giết chết y, hơn nữa hắn cũng làm được.
Nhưng khi hắn cũng ngồi trên vị trí cao cao kia, mới phát hiện cái gì gọi là “cao xử bất thắng hàn” (càng cao càng lạnh??). Long Chi Uyên, cũng không phải là một vị thái tử đăng cơ, trước mười sáu tuổi, huynh trưởng y làm hoàng đế, y chỉ là một Tiêu Diêu Vương, sống phóng túng, đậu điểu lưu cẩu, tự do tự tại. Dân gian truyền lưu thư họa của Long Chi Uyên, hơn nữa giá trị ngàn vàng, thư họa của y vượt xa cổ nhân, tự sáng tạo ra loại thủ pháp mới, tạo nên thành tựu rất cao trong nghệ thuật. Đồng thời, thư pháp của y cũng rất vĩ đại, sáng tạo độc đáo tự thể thanh tú kình bạt, phong cách riêng. Y còn am hiểu đánh đàn, phổ nhạc, biên vũ. Chính y đã kiến tạo lâm viên hoàng thất mỹ luân mỹ hoán lại đại khí lẫm nhiên. Ai ai cũng tấm tắc Tiểu Vương gia này, khen ngợi y đa tài, khen ngợi nhân phẩm phong lưu của y.
Y quả thật phong lưu, thê thiếp đông đảo, còn mê nam sắc, ở chương đài liễu các cũng rất có thanh danh, hơn nữa được ca tụng là “đệ nhất mỹ nam tử Thiên Triều”, khiến y mỗi lần xuất môn đều thiếu chút nữa bị hương quả, hoa tươi, túi thêu đè chết. Nếu cứ sống được như vậy, sẽ thực hạnh phúc.
Đáng tiếc, khi y mười sáu tuổi thì huynh trưởng thiên tư thông minh bởi vì mệt nhọc quá độ, hoặc là vì kẻ nào đó hãm hại, tráng niên mất sớm. Sau một phen rối loạn gà bay chó chạy, vài vị huynh trưởng khác của y chết chết, tàn tàn, “đế vương tài hoa” y bỗng bị bắt đăng cơ. Vì thế, mẫu phi vốn không có chút thế lực nào của y lại trở thành Hoàng Thái hậu, cữu cữu thành hoàng thân quốc thích, biểu muội của y thành hoàng hậu.
Biểu muội của y bộ dạng cũng không tệ lắm, nhưng tuyệt không thế làm cho nam nhân thương yêu, lại còn rất cao ngạo, cả ngày cậy quyền hoàng hậu mà kiêu ngạo (rất nhiều hoàng hậu đều vì vậy mà bị lạnh nhạt), hơn nữa nàng sinh một nhi tử lại phì lại ngu, so với hoàng hậu còn hỉ nộ vô thường hơn. Long Chi Uyên cũng rất chán ghét mẫu tử bọn họ, một phần cũng vì bản tính nam nhân.
Phi tử y sủng ái nhất là mẫu phi của Long Hiên, một nữ tử nhỏ xinh dễ thương, giơ tay nhấc chân đều thấy phong tình vạn chủng, nàng không hỏi qua chính sự, thích cùng y quấn quýt si mê, giống như nước dần hòa tan với y. Hơn nữa, nhi tử nàng sinh thực thông minh. Cái gọi là mẫu bằng tử quý, hậu cung vẫn là như thế. Nhưng là, Long Chi Uyên dù sao từ nhỏ đã là “người phú quý nhàn rỗi”, đế vương học y không có học nhiều, vịt giữa bầy thiên nga thì vẫn cứ là vịt, không thể bay được.
Sau khi lên ngôi, y như cũ mê muội cầm kỳ thư họa phong lưu phóng khoáng, hư danh mà không biết. Thẳng đến có một ngày, y đột nhiên phát hiện lời mình nói không xong, cái gọi là “miệng vàng lời ngọc” so ra còn kém một câu chuyện cười của quốc cữu, y mới ý thức tới tính nghiêm trọng của vấn đề. Cùng lúc đó, phi tử y yêu nhất bị người tố cáo cùng thị vệ hoàng cung cấu kết, Long Chi Uyên tự mình bắt gian tại trận, giận tím mặt liền đem nàng biếm lãnh cung. Long Hiên giống như tiểu mã nổi giận xô y ngã trên đất, la hét vào mặt y, cũng bị y cho biếm lãnh cung.
Y bắt đầu rửa sạch hậu cung, đem rất nhiều phi tử không hợp biếm lãnh cung. Hoàng hậu rốt cục độc tôn tự đại. Một nhà ngoại công Long Hiên cũng bị thanh tẩy, dụng hình chính là hoàng hậu cùng quốc cữu. Từ đó về sau, trong triều người người đối với hoàng hậu đều vô cùng cung kính, ngoại thích mờ mờ ảo ảo muốn trở thành tâm phúc.
Nhưng, Thiên Triều đã trải qua hơn tám trăm năm, trung thần lương tướng vô số kể, quốc nạn vào đầu, vẫn có không ít người động thân đứng dậy, triển khai cùng chống lại gia tộc Hoàng hậu, đối đầu hết đợt này đến đợt khác, mãi đến khi rất nhiều các phi tử chốn hậu cung liên hợp kết tội hoàng hậu, các đại thần cũng xuất ra bằng chứng quốc cữu mưu đồ soái vị, lục soát nhà gã phát hiện ra long bào cùng vương miện, gia tộc hoàng hậu bị tiêu diệt, việc này dần lắng xuống.
Lúc này, Long Hiên cuối cùng cũng được phóng thích khỏi lãnh cung. Mà mẫu phi hiền dịu kia đã như lá rụng mùa thu, hơn nữa vì không để cho tiền đồ của hắn sau này bị bôi đen, nữ tử liền chọn tự sát để thủ tấm thân trong sạch. Đến lúc này, Long Hiên cừu hận đối với Long Chi Uyên đã đạt tới cực điểm.
Tại nội viện cấm cung xa hoa trong mắt thường nhân, giờ đây nơi chốn đều tràn đầy huyết lệ, vô số nữ tử kiều diễm như hoa mà điêu linh, đó là nơi hoa lệ tôn quý nhất trên thế giới, những nữ tử khát vọng vinh hoa phú quý đó cứ từng người ngã xuống, người sau lại bước vào. Long Hiên sau khi đi ra, rất khiêm tốn, giống như đói khát mà hấp thu các loại tri thức. Quan hệ giữa hắn với Long Chi Uyên không có lấy một điểm cải thiện, phụ tử hai người tựa hồ xem nhau không vừa mắt, Long Chi Uyên cũng thường thường một lời không hợp liền phất tay áo rời đi. Dè dặt, cẩn thận. Bốn chứ đủ để hình dung Long Hiên những năm đó.
Bên cạnh hắn không có thân nhân bên ngoại, trong triều cũng không quen biết đại thần nào, cô độc trong hoàng cung, chỉ có thái giám bên người là thực lòng chiếu cố hắn, hắn cũng từng vào lúc nửa đêm yên lặng rơi nước mắt. Tên phụ hoàng hỗn đản lại lần nữa vì hắn mời thái phó, mặc dù là cùng mấy vị hoàng tử khác, nhưng hắn đã đủ thỏa mãn. Thái phó này trước cùng học với cữu cữu, khí chất cũng tựa như cữu cữu, tài hoa hơn người.
Nhờ thái phó, Long Hiên dần dần tiếp xúc thêm ngày càng nhiều nhân tài, hắn tỉnh bơ nhìn những hoàng tử khác tranh đoạt ngôi vị thái tử, đủ loại âm mưu tranh hương khoe sắc. Hắn chỉ thờ ơ lạnh nhạt, lạnh lùng mà cười. Thái tử tính là cái gì? Trong lịch sử phế thái tử còn thiếu sao? Hắn không cần thái tử, hắn muốn trực tiếp đi lên vị trí cao nhất kia!
Vào lúc này, Long Chi Uyên tựa hồ vẫn như cũ không có chí tiến thủ, tiếp tục làm một hoàng đế bình thường, không có mở cương thác thổ, cũng không có thi hành chính sách chính trị gì lớn. Dưới đáy lòng Long Hiên có chút xem thường y. Năm hai mươi tuổi ấy, hắn đã đem triều chính nắm gọn trong tay, Long Chi Uyên bị hắn truất quyền. Hai mươi hai thì hắn đã đợi không kịp, Long Chi Uyên chỉ hơn hắn mười bảy tuổi, thoạt nhìn vẫn còn có thể sống rất lâu, hắn không muốn tên hỗn đản này còn ăn bám thêm trên ngôi vị kia thêm nữa, hơn nữa thù của cữu cữu cùng mẫu thân nhất định phải báo, vì thế, hắn sai thái giám bên người Long Chi Uyên cho y một ly rượu.
Theo thái giám nói, Long Chi Uyên mỉm cười uống hết rượu, khóe miệng chảy ra máu tươi vẫn lưu lại di ngôn, “Nhi tử, hoàng đế không có tình yêu, càng thương hắn, càng hại hắn. Nhớ lấy. Nhớ lấy.”
Sau đó, đại thái giám bên người Long Chi Uyên tìm đến Long Hiên, khi đó đã đăng cơ, gã khóc quỳ xuống đất, “Hoàng thượng a, hoàng thượng, năm đó Thục phi nương nương cùng ngài là tiên hoàng cố ý biếm lãnh cung, không như thế các ngươi đã sớm tánh mạng khó bảo toàn, hoàng thượng a, tiên hoàng đó là có nỗi khổ a. Hắn phái người trộm đến lãnh cung giáo dục ngài, bảo hộ ngài, phối hợp kế sách của ngài liên thủ dọn sạch gia tộc tiên hậu, nếu không chỉ dựa vào một đứa bé như ngài, dù là thiên tài cũng không thể có được sức mạnh lớn lao a. Hắn tuy rằng tru sát nhà Thục phi, nhưng cũng là phòng ngừa chu đáo, sợ ngài sau khi đăng cơ lại có ngoại thích họa (quyền rơi vào tay bên ngoại), hoàng thượng a, hoàng thượng, tiên hoàng nhận định người thừa kế duy nhất chính là ngài, từng bước tiến đến ngai vàng của ngài đều do tiên hoàng trải lối, ngài không thể ngay cả lúc y băng hà cũng không đến cúi lạy một chút a, hoàng thượng, hoàng thượng… Lão nô xin người đến đưa tiễn y, hoàng thượng… Y thật sự thương yêu ngươi a…”
Lão thái giám dập đến đầu đầy máu, Long Hiên lại chấn kinh. Hắn rốt cuộc nghe được cái gì?
Tự phụ kỳ tài ngút trời Long Hiên, sau khi đăng cơ liền cạn sạch hứng thú. Hắn phát hiện mình cho tới bây giờ chưa từng hiểu phụ hoàng mình, nam nhân vừa là phụ thân vừa là hoàng đế kia.
Y tài hoa hơn người, nếu không làm hoàng đế, nhất định sẽ trong nghệ thuật truyền lưu thiên cổ, y phong lưu phóng khoáng, y thích cười thích làm, đại đa số thời điểm thoạt nhìn giống như thư sinh văn nhược tay trói gà không chặt, nhưng khi y đăng cơ làm vua, y so với bất kỳ hoàng đế nào đều giống hoàng đế. Y thực ngoan, ngay cả mình đều trở thành lợi thế. Y lòng dạ thâm sâu, khiến nhi tử y yêu nhất cũng không biết.
Long Hiên ở hoàng cung rộng lớn du đãng, tìm kiếm dấu vết Long Chi Uyên lưu lại khắp nơi, trong hoàng cung sôi nổi đồn đãi chuyện ma quái, âm hồn tiên hoàng bất tán. Thế nhưng Long Hiên một lần cũng chưa từng gặp được, hắn thực thất vọng. Hắn dùng mười năm cai trị đất nước thái bình an vui, bước đầu tiến vào thái bình thịnh thế, lại dùng năm năm tỉ mỉ chọn lựa người thừa kế, hơn nữa khiến tự y khống chế hoặc diệt trừ đối thủ.
Long Hiên cảm thấy ngôi vị hoàng đế này ngày càng không có ý nghĩa, hắn phóng túng chính mình, đêm ngày tầm hoan tác nhạc, giống như một đế vương bại đức. Hắn rất muốn hỏi người nam nhân kia, vì cái gì? Vì sao phải để cho hắn hối hận nhiều năm như vậy?
Hoàng đế nên tuyệt tình tuyệt ái. Long Chi Uyên sắp chết trả lại cho hắn một lời giáo huấn khắc cốt ghi tâm như vậy. Hắn không thể giáo, hắn ngược lại càng hận. Tên nam nhân đáng, dù có phải xuống địa ngục hắn cũng phải tìm y giáo huấn một phen, ai quản ai là lão tử ai là nhi tử, xuống địa ngục tất cả đều là quỷ. Trước khi chết, Long Hiên cũng chỉ để lại duy nhất nguyện vọng này.
Long Hiên từng rất hận y, hơn nữa hắn còn đem loại thấu hận này biến thành hành động, trước khi hắn đăng cơ, dùng một ly rượu độc chậm giết y. Hoàng thất không có tình thân. Ai ai cũng nói như vậy, ngay cả thái phó của Long Hiên, cữu cữu hắn cũng nói như vậy.
Hoàng thất không có tình thân, trước khi cầm quyền trong tay, không nên tin bất luận kẻ nào. Cữu cữu nói. Cữu cữu là một phần tử trí thức nho nhã, tác phong nhẹ nhàng, Long Hiên cảm thấy y so với mẫu phi mình còn có sức quyến rũ hơn, nhưng lúc mẫu phi bị biếm lãnh cung thì cữu cữu cũng được ban chết, còn có ngoại công ngoại mẫu di nương di phu cũng biểu huynh biểu đệ. Theo đó, Long Hiên bắt đầu oán hận tên nam nhân cao cao tại thượng kia. Long Hiên thề phải giết chết y, hơn nữa hắn cũng làm được.
Nhưng khi hắn cũng ngồi trên vị trí cao cao kia, mới phát hiện cái gì gọi là “cao xử bất thắng hàn” (càng cao càng lạnh??). Long Chi Uyên, cũng không phải là một vị thái tử đăng cơ, trước mười sáu tuổi, huynh trưởng y làm hoàng đế, y chỉ là một Tiêu Diêu Vương, sống phóng túng, đậu điểu lưu cẩu, tự do tự tại. Dân gian truyền lưu thư họa của Long Chi Uyên, hơn nữa giá trị ngàn vàng, thư họa của y vượt xa cổ nhân, tự sáng tạo ra loại thủ pháp mới, tạo nên thành tựu rất cao trong nghệ thuật. Đồng thời, thư pháp của y cũng rất vĩ đại, sáng tạo độc đáo tự thể thanh tú kình bạt, phong cách riêng. Y còn am hiểu đánh đàn, phổ nhạc, biên vũ. Chính y đã kiến tạo lâm viên hoàng thất mỹ luân mỹ hoán lại đại khí lẫm nhiên. Ai ai cũng tấm tắc Tiểu Vương gia này, khen ngợi y đa tài, khen ngợi nhân phẩm phong lưu của y.
Y quả thật phong lưu, thê thiếp đông đảo, còn mê nam sắc, ở chương đài liễu các cũng rất có thanh danh, hơn nữa được ca tụng là “đệ nhất mỹ nam tử Thiên Triều”, khiến y mỗi lần xuất môn đều thiếu chút nữa bị hương quả, hoa tươi, túi thêu đè chết. Nếu cứ sống được như vậy, sẽ thực hạnh phúc.
Đáng tiếc, khi y mười sáu tuổi thì huynh trưởng thiên tư thông minh bởi vì mệt nhọc quá độ, hoặc là vì kẻ nào đó hãm hại, tráng niên mất sớm. Sau một phen rối loạn gà bay chó chạy, vài vị huynh trưởng khác của y chết chết, tàn tàn, “đế vương tài hoa” y bỗng bị bắt đăng cơ. Vì thế, mẫu phi vốn không có chút thế lực nào của y lại trở thành Hoàng Thái hậu, cữu cữu thành hoàng thân quốc thích, biểu muội của y thành hoàng hậu.
Biểu muội của y bộ dạng cũng không tệ lắm, nhưng tuyệt không thế làm cho nam nhân thương yêu, lại còn rất cao ngạo, cả ngày cậy quyền hoàng hậu mà kiêu ngạo (rất nhiều hoàng hậu đều vì vậy mà bị lạnh nhạt), hơn nữa nàng sinh một nhi tử lại phì lại ngu, so với hoàng hậu còn hỉ nộ vô thường hơn. Long Chi Uyên cũng rất chán ghét mẫu tử bọn họ, một phần cũng vì bản tính nam nhân.
Phi tử y sủng ái nhất là mẫu phi của Long Hiên, một nữ tử nhỏ xinh dễ thương, giơ tay nhấc chân đều thấy phong tình vạn chủng, nàng không hỏi qua chính sự, thích cùng y quấn quýt si mê, giống như nước dần hòa tan với y. Hơn nữa, nhi tử nàng sinh thực thông minh. Cái gọi là mẫu bằng tử quý, hậu cung vẫn là như thế. Nhưng là, Long Chi Uyên dù sao từ nhỏ đã là “người phú quý nhàn rỗi”, đế vương học y không có học nhiều, vịt giữa bầy thiên nga thì vẫn cứ là vịt, không thể bay được.
Sau khi lên ngôi, y như cũ mê muội cầm kỳ thư họa phong lưu phóng khoáng, hư danh mà không biết. Thẳng đến có một ngày, y đột nhiên phát hiện lời mình nói không xong, cái gọi là “miệng vàng lời ngọc” so ra còn kém một câu chuyện cười của quốc cữu, y mới ý thức tới tính nghiêm trọng của vấn đề. Cùng lúc đó, phi tử y yêu nhất bị người tố cáo cùng thị vệ hoàng cung cấu kết, Long Chi Uyên tự mình bắt gian tại trận, giận tím mặt liền đem nàng biếm lãnh cung. Long Hiên giống như tiểu mã nổi giận xô y ngã trên đất, la hét vào mặt y, cũng bị y cho biếm lãnh cung.
Y bắt đầu rửa sạch hậu cung, đem rất nhiều phi tử không hợp biếm lãnh cung. Hoàng hậu rốt cục độc tôn tự đại. Một nhà ngoại công Long Hiên cũng bị thanh tẩy, dụng hình chính là hoàng hậu cùng quốc cữu. Từ đó về sau, trong triều người người đối với hoàng hậu đều vô cùng cung kính, ngoại thích mờ mờ ảo ảo muốn trở thành tâm phúc.
Nhưng, Thiên Triều đã trải qua hơn tám trăm năm, trung thần lương tướng vô số kể, quốc nạn vào đầu, vẫn có không ít người động thân đứng dậy, triển khai cùng chống lại gia tộc Hoàng hậu, đối đầu hết đợt này đến đợt khác, mãi đến khi rất nhiều các phi tử chốn hậu cung liên hợp kết tội hoàng hậu, các đại thần cũng xuất ra bằng chứng quốc cữu mưu đồ soái vị, lục soát nhà gã phát hiện ra long bào cùng vương miện, gia tộc hoàng hậu bị tiêu diệt, việc này dần lắng xuống.
Lúc này, Long Hiên cuối cùng cũng được phóng thích khỏi lãnh cung. Mà mẫu phi hiền dịu kia đã như lá rụng mùa thu, hơn nữa vì không để cho tiền đồ của hắn sau này bị bôi đen, nữ tử liền chọn tự sát để thủ tấm thân trong sạch. Đến lúc này, Long Hiên cừu hận đối với Long Chi Uyên đã đạt tới cực điểm.
Tại nội viện cấm cung xa hoa trong mắt thường nhân, giờ đây nơi chốn đều tràn đầy huyết lệ, vô số nữ tử kiều diễm như hoa mà điêu linh, đó là nơi hoa lệ tôn quý nhất trên thế giới, những nữ tử khát vọng vinh hoa phú quý đó cứ từng người ngã xuống, người sau lại bước vào. Long Hiên sau khi đi ra, rất khiêm tốn, giống như đói khát mà hấp thu các loại tri thức. Quan hệ giữa hắn với Long Chi Uyên không có lấy một điểm cải thiện, phụ tử hai người tựa hồ xem nhau không vừa mắt, Long Chi Uyên cũng thường thường một lời không hợp liền phất tay áo rời đi. Dè dặt, cẩn thận. Bốn chứ đủ để hình dung Long Hiên những năm đó.
Bên cạnh hắn không có thân nhân bên ngoại, trong triều cũng không quen biết đại thần nào, cô độc trong hoàng cung, chỉ có thái giám bên người là thực lòng chiếu cố hắn, hắn cũng từng vào lúc nửa đêm yên lặng rơi nước mắt. Tên phụ hoàng hỗn đản lại lần nữa vì hắn mời thái phó, mặc dù là cùng mấy vị hoàng tử khác, nhưng hắn đã đủ thỏa mãn. Thái phó này trước cùng học với cữu cữu, khí chất cũng tựa như cữu cữu, tài hoa hơn người.
Nhờ thái phó, Long Hiên dần dần tiếp xúc thêm ngày càng nhiều nhân tài, hắn tỉnh bơ nhìn những hoàng tử khác tranh đoạt ngôi vị thái tử, đủ loại âm mưu tranh hương khoe sắc. Hắn chỉ thờ ơ lạnh nhạt, lạnh lùng mà cười. Thái tử tính là cái gì? Trong lịch sử phế thái tử còn thiếu sao? Hắn không cần thái tử, hắn muốn trực tiếp đi lên vị trí cao nhất kia!
Vào lúc này, Long Chi Uyên tựa hồ vẫn như cũ không có chí tiến thủ, tiếp tục làm một hoàng đế bình thường, không có mở cương thác thổ, cũng không có thi hành chính sách chính trị gì lớn. Dưới đáy lòng Long Hiên có chút xem thường y. Năm hai mươi tuổi ấy, hắn đã đem triều chính nắm gọn trong tay, Long Chi Uyên bị hắn truất quyền. Hai mươi hai thì hắn đã đợi không kịp, Long Chi Uyên chỉ hơn hắn mười bảy tuổi, thoạt nhìn vẫn còn có thể sống rất lâu, hắn không muốn tên hỗn đản này còn ăn bám thêm trên ngôi vị kia thêm nữa, hơn nữa thù của cữu cữu cùng mẫu thân nhất định phải báo, vì thế, hắn sai thái giám bên người Long Chi Uyên cho y một ly rượu.
Theo thái giám nói, Long Chi Uyên mỉm cười uống hết rượu, khóe miệng chảy ra máu tươi vẫn lưu lại di ngôn, “Nhi tử, hoàng đế không có tình yêu, càng thương hắn, càng hại hắn. Nhớ lấy. Nhớ lấy.”
Sau đó, đại thái giám bên người Long Chi Uyên tìm đến Long Hiên, khi đó đã đăng cơ, gã khóc quỳ xuống đất, “Hoàng thượng a, hoàng thượng, năm đó Thục phi nương nương cùng ngài là tiên hoàng cố ý biếm lãnh cung, không như thế các ngươi đã sớm tánh mạng khó bảo toàn, hoàng thượng a, tiên hoàng đó là có nỗi khổ a. Hắn phái người trộm đến lãnh cung giáo dục ngài, bảo hộ ngài, phối hợp kế sách của ngài liên thủ dọn sạch gia tộc tiên hậu, nếu không chỉ dựa vào một đứa bé như ngài, dù là thiên tài cũng không thể có được sức mạnh lớn lao a. Hắn tuy rằng tru sát nhà Thục phi, nhưng cũng là phòng ngừa chu đáo, sợ ngài sau khi đăng cơ lại có ngoại thích họa (quyền rơi vào tay bên ngoại), hoàng thượng a, hoàng thượng, tiên hoàng nhận định người thừa kế duy nhất chính là ngài, từng bước tiến đến ngai vàng của ngài đều do tiên hoàng trải lối, ngài không thể ngay cả lúc y băng hà cũng không đến cúi lạy một chút a, hoàng thượng, hoàng thượng… Lão nô xin người đến đưa tiễn y, hoàng thượng… Y thật sự thương yêu ngươi a…”
Lão thái giám dập đến đầu đầy máu, Long Hiên lại chấn kinh. Hắn rốt cuộc nghe được cái gì?
Tự phụ kỳ tài ngút trời Long Hiên, sau khi đăng cơ liền cạn sạch hứng thú. Hắn phát hiện mình cho tới bây giờ chưa từng hiểu phụ hoàng mình, nam nhân vừa là phụ thân vừa là hoàng đế kia.
Y tài hoa hơn người, nếu không làm hoàng đế, nhất định sẽ trong nghệ thuật truyền lưu thiên cổ, y phong lưu phóng khoáng, y thích cười thích làm, đại đa số thời điểm thoạt nhìn giống như thư sinh văn nhược tay trói gà không chặt, nhưng khi y đăng cơ làm vua, y so với bất kỳ hoàng đế nào đều giống hoàng đế. Y thực ngoan, ngay cả mình đều trở thành lợi thế. Y lòng dạ thâm sâu, khiến nhi tử y yêu nhất cũng không biết.
Long Hiên ở hoàng cung rộng lớn du đãng, tìm kiếm dấu vết Long Chi Uyên lưu lại khắp nơi, trong hoàng cung sôi nổi đồn đãi chuyện ma quái, âm hồn tiên hoàng bất tán. Thế nhưng Long Hiên một lần cũng chưa từng gặp được, hắn thực thất vọng. Hắn dùng mười năm cai trị đất nước thái bình an vui, bước đầu tiến vào thái bình thịnh thế, lại dùng năm năm tỉ mỉ chọn lựa người thừa kế, hơn nữa khiến tự y khống chế hoặc diệt trừ đối thủ.
Long Hiên cảm thấy ngôi vị hoàng đế này ngày càng không có ý nghĩa, hắn phóng túng chính mình, đêm ngày tầm hoan tác nhạc, giống như một đế vương bại đức. Hắn rất muốn hỏi người nam nhân kia, vì cái gì? Vì sao phải để cho hắn hối hận nhiều năm như vậy?
Hoàng đế nên tuyệt tình tuyệt ái. Long Chi Uyên sắp chết trả lại cho hắn một lời giáo huấn khắc cốt ghi tâm như vậy. Hắn không thể giáo, hắn ngược lại càng hận. Tên nam nhân đáng, dù có phải xuống địa ngục hắn cũng phải tìm y giáo huấn một phen, ai quản ai là lão tử ai là nhi tử, xuống địa ngục tất cả đều là quỷ. Trước khi chết, Long Hiên cũng chỉ để lại duy nhất nguyện vọng này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook