Hiện Đại Hậu Cung
-
Chương 13: Tính thú (Thượng)
Trịnh Ân ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu lên, một lần nữa đi đến trước mặt Phương Nam, phất áo thi triển tư thế Hoàng Phi Hồng, “Đấu lại.”
“Nam Nam! Không được hỗn!” Dì Triệu lo lắng kêu.
Phương Nam quay đầu lại nhìn mẹ, lại nhìn thần tình hưng phấn của Trịnh Ân, “Không sao, chỉ khoa tay múa chân mấy cái, ta sẽ không đả thương hắn.”
Nó nói thoải mái, dường như thắng là chuyện dễ dàng, khiến Trịnh Ân lại càng tức khí thở phì phò. Trịnh Ân xuất thân quân nhân thế gia, cha là kẻ cuồng bạo lực, luôn dạy con rất nghiêm khắc, từ nhỏ Trịnh Ân đã được huấn luyện thể năng, cùng với một ít loại công phu cận chiến. Nhắc tới quá khứ là một thanh huyết lệ, Trịnh Ân không tin cha dạy sai, y vừa rồi chỉ là bị đánh bất ngờ trở tay không kịp.
May mắn phòng khách coi như rộng rãi, mà hai người cũng kiềm chế, động thủ cũng không phá hỏng cái gì. Trịnh Ân ra tay tương đối nhanh, nhưng hơi sức không đủ. Phương Nam phản ứng lại nhanh hơn, tay Trịnh Ân mới vừa đưa ra nó đã đoán được phương hướng, né tránh, sau đó mượn lực kéo cánh tay của y, đồng thời giữ lấy mắt cá chân y, tay kia nhanh chóng bắt lấy cánh tay khác của y bắt chéo ra sau lưng, thân thể bị uốn cong, lại lần nữa bị quăng qua vai một cách điệu nghệ.
Trịnh Ân đau đến gào thét một tiếng. Dì Triệu nhìn Long Hiên cùng Sở Ly không biết làm thế nào, bà lo lắng đắc tội Trịnh Ân, sẽ mất đi công việc mình vất vả kiếm được. Bà hiện tại ngay cả chỗ ở cũng không có, nếu tiếp tục mất việc, chỉ có thể cùng con trai sống lang thang.
Long Hiên đi qua trực tiếp ôm lấy Trịnh Ân đang vặn vẹo trên sàn không dậy nổi, đem y lên ghế salon, dùng nội lực đưa vào bàn tọa cùng phần khuỷu tay bị thương nặng nhất mát xa một chút, đợi y thoải mái một ít, xoay người đi qua chỗ Phương Nam, ánh mắt sắc nhọn nhìn nó.
Phương Nam là một thiếu niên ngạo khí, nhưng vẫn là không đấu lại ánh mắt uy nghiêm hiển hách bức nhân kia, đảo mắt, chuyển tới nơi khác.”Dưới phạm thượng luận tội thì phải chém, niệm tình ngươi tuổi nhỏ tha cho ngươi một mạng.”
Long Hiên bắt đầu bày ra tác phong hoàng đế, Trịnh Ân là lão bà của hắn, lão bà bị đánh hắn vừa đau vừa tức, hơn nữa là cực kỳ mất mặt, “Có điều, không có chừng mực không biết lễ nghi, không biết trời cao đất dày, là nhất định phải chịu chút giáo huấn.”
“Là hắn trêu chọc ta trước.” Phương Nam tuy rằng cũng biết mình lỗ mãng, dù sao mình là người đến làm thuê, nhưng nó không chịu được người ta lấy tướng mạo của nó ra đùa bỡn, cũng không cảm thấy mình sai cái gì.
Long Hiên hừ lạnh một tiếng, “Người nào cũng biết hắn chỉ nói đùa, ngay cả điểm ấy nhãn lực cùng ứng xử phù hợp đều không có, sau này làm sao tồn tại? Còn tự cho công phu của mình là thiên hạ vô địch?”
“Dù sao còn chưa từng có người thắng được ta.” Thiếu niên kiêu ngạo mà nói.
Long Hiên cười nhạt một tiếng, “Vậy sao? Thử lại lần nữa.”
Hắn chụp lấy bả vai của thiếu niên, “Công kích ta.” Thiếu niên chứng kiến tia khinh thường trong mắt hắn, không khỏi giận dữ, lập tức ra tay như điện đánh thẳng tới cổ họng của hắn, đáng tiếc nó so với Long Hiên thấp hơn rất nhiều, cánh tay hướng về phía trước đã là quá sức, Long Hiên lập tức chế ngụ cổ tay nó, vung tay một cái, lần này đổi lại thiếu niên bị ngã văng ra ngoài. Giống như thủ pháp ban nãy của thiếu niên.
“A!” Dì Triệu lo lắng chạy tới, “Nam Nam, không được nháo, sớm đã dạy ngươi thiên ngoại hữu thiên, nhanh xin lỗi Kỳ tiên sinh.”
Phương Nam tuy rằng kinh hãi cùng không phục, nhảy dựng lên lại hướng Long Hiên ra tay, lần này Long Hiên ánh lên ý cười, không hề nhất chiêu giết địch, mà thong thả cùng nó khoa tay múa chân, đùa giỡn, bất kể Phương Nam ra tay thế nào đều bị Long Hiên thoải mái hóa giải.
Cuối cùng Phương Nam đành bỏ cuộc, nghiến răng nói, “Coi như ngươi lợi hại, ta nhận thua.”
Long Hiên cười. Nhưng nó lại nhanh chóng bổ sung, “Bất quá ngươi cũng chớ đắc ý, ta rất nhanh sẽ đánh thắng ngươi!”
Long Hiên ý cười càng đậm, “Tốt, ta chờ ngươi.”
Dì Triệu lo sợ nhìn bên này, ngó bên kia, không biết làm sao cho phải. Long Hiên tới bên Trịnh Ân ngồi xuống, bắt chéo chân, “Các ngươi có thể lưu lại, nhưng không được như hôm nay không có nửa điểm quy củ như vậy. Trịnh Ân trêu chọc là không đúng, nhưng các ngươi có thể hướng ta, người gia chủ này, báo cáo, ta sẽ xử lý, không để ý trên dưới lớn nhỏ như vậy, ta tuyệt đối không cho phép.”
“Vâng vâng, Kỳ tiên sinh nói rất đúng, đứa nhỏ không hiểu chuyện, sau này ta nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm.” Dì Triệu cũng nói theo.
Trịnh Ân ở phía sau đâm đâm vào lưng hắn, nhỏ giọng cười nói, ” Dưới phạm thượng luận tội thì phải chém, thực uy phong nha!”
Long Hiên trừng mắt nhìn y, “Còn nói năng tuỳ tiện, buổi tối sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi.”
Trịnh Ân nháy mắt mấy cái, “Ta thực muốn bị phạt ngay bây giờ.”
Y luồn tay ra phía sau, nhéo mạnh một cái vào mông Long Hiên. Long Hiên liền ôm lấy y lên lầu, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, đại khái có thể cuồng hoan. Sở Ly bất đắc dĩ nhìn hai tên gia hỏa đồng dạng mặt dạn mày dày (vô liêm sỉ), quay đầu lại sắp xếp cho mẹ con hai người.
“Như vậy đi, sau này Dì Triệu phụ trách một ngày ba bữa, cố gắng làm được món ăn tinh xảo ngon miệng, ít lặp lại, hai người kia rất kén chọn, Phương Nam phụ trách lau dọn các loại, phòng lầu dưới Dì Triệu có thể hỗ trợ, nhưng lầu hai chỉ cho phép Phương Nam lên, tiến vào phòng ngủ nhất định phải nhớ rõ trước gõ cửa. Tốt nhất là khi chúng ta không ở nhà mới vào dọn dẹp, còn lại thời gian nhàn rỗi có thể tự sắp xếp.”
Hai mẹ con đương nhiên hoàn toàn đồng ý.
“Đúng rồi, hai người tự chọn phòng lầu dưới mà ở, không cần câu lệ.”
“Chúng ta có thể ở đây?” Dì Triệu quả thực không thể tin được, lại đánh giá căn hộ xa hoa này, bà vốn định xin tạm ứng tiền lương để thuê phòng nhỏ đơn giản để ở.
“Đương nhiên, chúng ta cần người làm bất kể thời gian, nếu không ở chung sẽ rất bất tiện. Dì không cần lo lắng, sẽ không trừ vào tiền lương, ăn ở miễn phí, không liên quan tiền lương.”
Dì Triệu vui mừng quá đỗi, Sở Ly cấp cho tiền lương so với giá thị trường đã cao hơn, không nghĩ tới còn có phúc lợi đãi ngộ như vậy.
Phương Nam hiển nhiên cũng là ngoài ý muốn, thở phào.”Sở đại ca, cám ơn ngươi.”
“Không có gì, đây đều là Kỳ Hiên thu xếp.” Sở Ly thực chú ý giữ gìn hình tượng gia chủ uy nghiêm của Long Hiên.
“Kỳ tiên sinh thật là một người tốt.” Dì Triệu thở dài.
Phương Nam lại hừ một tiếng, nắm chặt tay. Nó sớm muộn gì sẽ đánh bại tên đó!
“Nam Nam! Không được hỗn!” Dì Triệu lo lắng kêu.
Phương Nam quay đầu lại nhìn mẹ, lại nhìn thần tình hưng phấn của Trịnh Ân, “Không sao, chỉ khoa tay múa chân mấy cái, ta sẽ không đả thương hắn.”
Nó nói thoải mái, dường như thắng là chuyện dễ dàng, khiến Trịnh Ân lại càng tức khí thở phì phò. Trịnh Ân xuất thân quân nhân thế gia, cha là kẻ cuồng bạo lực, luôn dạy con rất nghiêm khắc, từ nhỏ Trịnh Ân đã được huấn luyện thể năng, cùng với một ít loại công phu cận chiến. Nhắc tới quá khứ là một thanh huyết lệ, Trịnh Ân không tin cha dạy sai, y vừa rồi chỉ là bị đánh bất ngờ trở tay không kịp.
May mắn phòng khách coi như rộng rãi, mà hai người cũng kiềm chế, động thủ cũng không phá hỏng cái gì. Trịnh Ân ra tay tương đối nhanh, nhưng hơi sức không đủ. Phương Nam phản ứng lại nhanh hơn, tay Trịnh Ân mới vừa đưa ra nó đã đoán được phương hướng, né tránh, sau đó mượn lực kéo cánh tay của y, đồng thời giữ lấy mắt cá chân y, tay kia nhanh chóng bắt lấy cánh tay khác của y bắt chéo ra sau lưng, thân thể bị uốn cong, lại lần nữa bị quăng qua vai một cách điệu nghệ.
Trịnh Ân đau đến gào thét một tiếng. Dì Triệu nhìn Long Hiên cùng Sở Ly không biết làm thế nào, bà lo lắng đắc tội Trịnh Ân, sẽ mất đi công việc mình vất vả kiếm được. Bà hiện tại ngay cả chỗ ở cũng không có, nếu tiếp tục mất việc, chỉ có thể cùng con trai sống lang thang.
Long Hiên đi qua trực tiếp ôm lấy Trịnh Ân đang vặn vẹo trên sàn không dậy nổi, đem y lên ghế salon, dùng nội lực đưa vào bàn tọa cùng phần khuỷu tay bị thương nặng nhất mát xa một chút, đợi y thoải mái một ít, xoay người đi qua chỗ Phương Nam, ánh mắt sắc nhọn nhìn nó.
Phương Nam là một thiếu niên ngạo khí, nhưng vẫn là không đấu lại ánh mắt uy nghiêm hiển hách bức nhân kia, đảo mắt, chuyển tới nơi khác.”Dưới phạm thượng luận tội thì phải chém, niệm tình ngươi tuổi nhỏ tha cho ngươi một mạng.”
Long Hiên bắt đầu bày ra tác phong hoàng đế, Trịnh Ân là lão bà của hắn, lão bà bị đánh hắn vừa đau vừa tức, hơn nữa là cực kỳ mất mặt, “Có điều, không có chừng mực không biết lễ nghi, không biết trời cao đất dày, là nhất định phải chịu chút giáo huấn.”
“Là hắn trêu chọc ta trước.” Phương Nam tuy rằng cũng biết mình lỗ mãng, dù sao mình là người đến làm thuê, nhưng nó không chịu được người ta lấy tướng mạo của nó ra đùa bỡn, cũng không cảm thấy mình sai cái gì.
Long Hiên hừ lạnh một tiếng, “Người nào cũng biết hắn chỉ nói đùa, ngay cả điểm ấy nhãn lực cùng ứng xử phù hợp đều không có, sau này làm sao tồn tại? Còn tự cho công phu của mình là thiên hạ vô địch?”
“Dù sao còn chưa từng có người thắng được ta.” Thiếu niên kiêu ngạo mà nói.
Long Hiên cười nhạt một tiếng, “Vậy sao? Thử lại lần nữa.”
Hắn chụp lấy bả vai của thiếu niên, “Công kích ta.” Thiếu niên chứng kiến tia khinh thường trong mắt hắn, không khỏi giận dữ, lập tức ra tay như điện đánh thẳng tới cổ họng của hắn, đáng tiếc nó so với Long Hiên thấp hơn rất nhiều, cánh tay hướng về phía trước đã là quá sức, Long Hiên lập tức chế ngụ cổ tay nó, vung tay một cái, lần này đổi lại thiếu niên bị ngã văng ra ngoài. Giống như thủ pháp ban nãy của thiếu niên.
“A!” Dì Triệu lo lắng chạy tới, “Nam Nam, không được nháo, sớm đã dạy ngươi thiên ngoại hữu thiên, nhanh xin lỗi Kỳ tiên sinh.”
Phương Nam tuy rằng kinh hãi cùng không phục, nhảy dựng lên lại hướng Long Hiên ra tay, lần này Long Hiên ánh lên ý cười, không hề nhất chiêu giết địch, mà thong thả cùng nó khoa tay múa chân, đùa giỡn, bất kể Phương Nam ra tay thế nào đều bị Long Hiên thoải mái hóa giải.
Cuối cùng Phương Nam đành bỏ cuộc, nghiến răng nói, “Coi như ngươi lợi hại, ta nhận thua.”
Long Hiên cười. Nhưng nó lại nhanh chóng bổ sung, “Bất quá ngươi cũng chớ đắc ý, ta rất nhanh sẽ đánh thắng ngươi!”
Long Hiên ý cười càng đậm, “Tốt, ta chờ ngươi.”
Dì Triệu lo sợ nhìn bên này, ngó bên kia, không biết làm sao cho phải. Long Hiên tới bên Trịnh Ân ngồi xuống, bắt chéo chân, “Các ngươi có thể lưu lại, nhưng không được như hôm nay không có nửa điểm quy củ như vậy. Trịnh Ân trêu chọc là không đúng, nhưng các ngươi có thể hướng ta, người gia chủ này, báo cáo, ta sẽ xử lý, không để ý trên dưới lớn nhỏ như vậy, ta tuyệt đối không cho phép.”
“Vâng vâng, Kỳ tiên sinh nói rất đúng, đứa nhỏ không hiểu chuyện, sau này ta nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm.” Dì Triệu cũng nói theo.
Trịnh Ân ở phía sau đâm đâm vào lưng hắn, nhỏ giọng cười nói, ” Dưới phạm thượng luận tội thì phải chém, thực uy phong nha!”
Long Hiên trừng mắt nhìn y, “Còn nói năng tuỳ tiện, buổi tối sẽ hảo hảo giáo huấn ngươi.”
Trịnh Ân nháy mắt mấy cái, “Ta thực muốn bị phạt ngay bây giờ.”
Y luồn tay ra phía sau, nhéo mạnh một cái vào mông Long Hiên. Long Hiên liền ôm lấy y lên lầu, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, đại khái có thể cuồng hoan. Sở Ly bất đắc dĩ nhìn hai tên gia hỏa đồng dạng mặt dạn mày dày (vô liêm sỉ), quay đầu lại sắp xếp cho mẹ con hai người.
“Như vậy đi, sau này Dì Triệu phụ trách một ngày ba bữa, cố gắng làm được món ăn tinh xảo ngon miệng, ít lặp lại, hai người kia rất kén chọn, Phương Nam phụ trách lau dọn các loại, phòng lầu dưới Dì Triệu có thể hỗ trợ, nhưng lầu hai chỉ cho phép Phương Nam lên, tiến vào phòng ngủ nhất định phải nhớ rõ trước gõ cửa. Tốt nhất là khi chúng ta không ở nhà mới vào dọn dẹp, còn lại thời gian nhàn rỗi có thể tự sắp xếp.”
Hai mẹ con đương nhiên hoàn toàn đồng ý.
“Đúng rồi, hai người tự chọn phòng lầu dưới mà ở, không cần câu lệ.”
“Chúng ta có thể ở đây?” Dì Triệu quả thực không thể tin được, lại đánh giá căn hộ xa hoa này, bà vốn định xin tạm ứng tiền lương để thuê phòng nhỏ đơn giản để ở.
“Đương nhiên, chúng ta cần người làm bất kể thời gian, nếu không ở chung sẽ rất bất tiện. Dì không cần lo lắng, sẽ không trừ vào tiền lương, ăn ở miễn phí, không liên quan tiền lương.”
Dì Triệu vui mừng quá đỗi, Sở Ly cấp cho tiền lương so với giá thị trường đã cao hơn, không nghĩ tới còn có phúc lợi đãi ngộ như vậy.
Phương Nam hiển nhiên cũng là ngoài ý muốn, thở phào.”Sở đại ca, cám ơn ngươi.”
“Không có gì, đây đều là Kỳ Hiên thu xếp.” Sở Ly thực chú ý giữ gìn hình tượng gia chủ uy nghiêm của Long Hiên.
“Kỳ tiên sinh thật là một người tốt.” Dì Triệu thở dài.
Phương Nam lại hừ một tiếng, nắm chặt tay. Nó sớm muộn gì sẽ đánh bại tên đó!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook