Nguyệt Tâm bước ra khỏi ngôi nhà lớn của Thiên Tường, khắp cơ thể cô tràn ngập sự căng thẳng.

Thành phố Vân Hải vẫn yên bình dưới ánh đèn đường lung linh và tiếng cười vang vọng từ các quán bar và nhà hàng.

Cô quyết định đi dạo để giải tỏa, nhưng cô không thể không cảm thấy một cái gì đó sắp xảy ra.
Khi cô bước vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ, cảm giác của cô không sai.

Một luồng khí lạ mạng và nguy hiểm bao trùm không khí.

Đôi mắt cô nhanh chóng quét một vòng quanh, sẵn sàng cho mọi điều kiện.

Rồi từ bóng tối, hình ảnh của Lôi Ảnh và đội quân của hắn hiện lên, đang di chuyển một cách thận trọng trong khu vực.
Lôi Ảnh, kẻ dẫn đầu với ánh mắt lạnh lùng và nụ cười nhếch mép, bước ra từ bóng tối.

“Cô bé này, không ngờ lại gặp em ở đây,” hắn nói, giọng điệu bất cần.

“Cô có nghĩ rằng có thể trốn thoát mãi mãi à?”
Nguyệt Tâm không hề run sợ.

Cô nắm chặt bàn tay, nhắm mắt lại và hít thở sâu, tập trung sức mạnh của mình vào khả năng điều khiển không gian và thời gian.


“Tôi không chạy trốn.

Tôi chỉ muốn bảo vệ những người tôi yêu thương.”
Lôi Ảnh cười lạnh.

“Cũng được.

Hãy xem cô cứng đầu đến đâu.”
Hắn ra hiệu cho đội lính tấn công.

Cô cử động nhanh nhẹn, dùng sự điều khiển không gian của mình để né tránh những cú đánh tấn công tinh vi từ đối phương.

Mỗi lần cô di chuyển, không gian xung quanh biến dạng, tạo thành những hình ảnh mơ hồ và khó lường, khiến kẻ thù không thể đoán trước được.
Tuy nhiên, cô không thể tránh khỏi một đòn tấn công từ phía sau.

Một trong số đội lính của Lôi Ảnh đã nhanh chóng đánh lén cô từ phía sau, khiến cô mất thăng bằng và ngã xuống đất.

Trước khi cô kịp phản ứng, Lôi Ảnh đã tiến lại gần và dùng sức mạnh của mình để trói cô lại bằng những tia sét tinh vi.
Dòng điện xuyên qua cơ thể Nguyệt Tâm, làm cơ bắp cô co rút trong cơn đau đớn.

Cô cố gắng không để lộ ra bất kỳ dấu hiệu nào của nỗi đau trên khuôn mặt, nhưng từng đợt đau nhói và cảm giác tê dại là rõ ràng.
“Đây chỉ là một phần nhỏ của những gì cô sắp phải đối mặt,” Lôi Ảnh cười khổ sở, giọng nói tràn đầy khinh bỉ.

“Hãy xem cô cứng đầu đến đâu.”
Hắn kéo Nguyệt Tâm lên và dẫn cô về căn cứ của Vô Tận.

Tại đây, hắn tự hào báo cáo thành tựu của mình với Vô Tận, kẻ đang ngồi trên ngai vàng với vẻ mặt khoái chí.
“Rất tốt, Lôi Ảnh,” Vô Tận nói, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Nguyệt Tâm.

“Ngươi đã làm rất tốt.”
Hắn ra lệnh cho nhóm lính đưa Nguyệt Tâm vào một ngục tối sâu thẳm, phong ấn sức mạnh của cô và dùng các phép thuật để giam giữ cô.

Trước khi rời đi, Vô Tận cúi xuống gần cô, giọng nói đầy sự tàn ác.
“Ngươi nghĩ rằng đồng đội của ngươi sẽ đến giải cứu ngươi sao? Ta sẽ sử dụng ngươi một cách tối đa để chống lại chúng.

Hãy chuẩn bị, Nguyệt Tâm, vì cuộc chơi chỉ mới bắt đầu.”

Nguyệt Tâm cảm nhận sự bất lực và lo lắng trong lòng, nhưng cô không để lộ bất cứ điều gì ra ngoài.

Cô biết rằng đồng đội của mình sẽ không bỏ rơi cô, nhưng cô cũng không muốn trở thành gánh nặng cho họ.

Lúc này, cô chỉ có thể ngồi im, quan sát và chờ đợi thời cơ để giải thoát.
Trong bóng tối của ngục tối, Nguyệt Tâm nhủ lòng phải kiên cường.

Cô biết rằng đây chỉ là tạm thời, và cô sẽ không để cho Vô Tận đạt được mục đích của hắn.

Cô sẽ chờ đợi, và khi thời cơ đến, cô sẽ tìm mọi cách để thoát ra và cùng đồng đội tiếp tục cuộc chiến chống lại Vô Tận một lần nữa.
Những ngày tháng qua đã khiến lòng lo lắng không nguôi của Hạo Minh và đồng đội.

Họ cảm nhận được sự vắng bóng của Nguyệt Tâm như một điềm báo xấu, và mỗi cuộc nói chuyện đều rơi vào sự im lặng cùng nỗi sợ hãi dường như không thể thoát ra.
“Mọi người, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Thanh Thanh, với sự nóng nảy thường có, hỏi với một giọng nói căng thẳng.
“Họ đã bắt cô ấy.

Chúng ta phải nhanh chóng tiếp cận căn cứ của Vô Tận,” Mộc Quỳnh, luôn tỏ ra ít nói nhưng luôn thấu hiểu, đề xuất.
Hạo Minh nhấn mạnh, “Chúng ta không thể để Nguyệt Tâm ở đó một mình.

Hãy chuẩn bị và đi ngay.”
Trên đường đến căn cứ của Vô Tận, họ phải đối mặt với những thử thách không ngờ: những phép thuật phòng ngự, những chiến binh khôn ngoan dưới sự chỉ huy của Vô Tận.

Mỗi bước đi là một màn đấu tranh nguy hiểm, nhưng sự đoàn kết giữa đồng đội là điều duy nhất giúp họ tiến về phía trước.
Cuối cùng, họ đến gần nơi mà Cục Than và Mask chỉ cho là nơi Nguyệt Tâm bị giam cầm.

Họ nhìn nhau, sự quyết tâm cháy bỏng trong mỗi ánh mắt.


Hạo Minh cảm nhận sự bất an trong lòng nhưng không thể dừng lại.
“Tôi sẽ đi trước.

Mọi người, hãy sẵn sàng,” Hạo Minh lên tiếng, giọng nói rõ ràng mục đích.
“Chúng ta sẵn sàng, Hạo Minh,” Thanh Thanh đáp lại, ánh mắt quyết tâm.
Họ tiến vào căn cứ của Vô Tận một cách lặng lẽ, nhưng sức mạnh và lòng quyết tâm nơi họ đủ để làm cho mọi người chú ý.

Họ chiến đấu hết mình, chiến thắng những thử thách dường như không thể vượt qua được.

Ngôn Tình Trọng Sinh
Trước khi họ đến gần ngục tối, họ phát hiện ra một nhóm linh hồn đồng hành của Vô Tận đang giám sát Nguyệt Tâm.
“Hãy giải thoát cô ấy.

Tôi sẽ đối phó với chúng,” Hạo Minh ra lệnh, sự quyết tâm và năng lượng từ một người lính chiến.
Những cuộc đấu tranh căng thẳng diễn ra, mỗi đòn tấn công mang theo sự hy vọng giải thoát cho Nguyệt Tâm.

Cuối cùng, khi mọi chướng ngại vượt qua được, họ giải thoát cô khỏi sự giam cầm của Vô Tận.
…****************….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương