Hiện Cổ Nguyệt Thủy Kiếp Này Ta Và Ngươi Liệu Còn Có Duyên Không
-
C37: Chương 37
Nguyệt Tâm nhìn quanh căn phòng nhỏ, sự mơ hồ của ánh đèn chiếu sáng mờ nhạt qua những hàng sắt dày đặc. Cô cảm thấy bị bó buộc bởi những dải tia sét mà Lôi Ảnh và Vô Tận đã sử dụng để giam giữ cô, làm cơ thể cô bị mắc kẹt và không thể di chuyển tự do. Những lần đau đớn từ sự va đập trước đó vẫn còn ám ảnh cô, nhưng sự quyết tâm trong lòng cô không hề phai nhạt.
“Đừng lo lắng, Nguyệt Tâm. Chúng ta sẽ giải thoát cô,” Hạo Minh nói, ánh mắt dày vò lo lắng nhưng vẫn đầy quyết tâm.
“Cảm ơn các bạn đã đến,” Nguyệt Tâm lắng nghe tiếng nói từ phía ngoài. Thanh Thanh và Mộc Quỳnh, cùng với Cục Than và Mask, đã cùng Hạo Minh đến để giải thoát cô.
“Chúng ta phải nhanh chóng, trước khi họ phát hiện ra chúng ta,” Thanh Thanh nhắc nhở, tiếng nói khẩn trương.
Họ chia nhau nhiệm vụ, sử dụng sự khéo léo và tập trung để vượt qua những phép thuật phòng ngự xung quanh. Mộc Quỳnh điều khiển sự yên bình của không gian xung quanh, giúp giảm bớt sự chú ý của linh hồn đồng hành của Vô Tận. Thanh Thanh, với sự nhanh nhẹn và chiến lược, dẫn đường cho đồng đội qua các vùng nguy hiểm mà không bị phát hiện.
Trong khi đó, Hạo Minh và Mask cùng Cục Than tấn công trực tiếp vào căn cứ. Họ sử dụng sức mạnh từ kết nối giữa Mask và Cục Than, làm mất hiệu lực những phép thuật bảo vệ.
“Tôi cảm nhận được sự hiện diện của Nguyệt Tâm,” Mask thông báo, giọng nói điện tử nhưng truyền tải sự lo lắng.
Họ tiến lên với tốc độ và sự quyết tâm không ngừng. Từng phòng ngự được phá vỡ, từng bước di chuyển gần đến nơi Nguyệt Tâm đang bị giam cầm. Mọi đoàn kết và mọi nỗ lực dường như chỉ để dành cho một mục đích duy nhất: giải thoát người bạn thân thiết nhất của họ.
Cuối cùng, họ đến gần ngục tối sâu thẳm, nơi mà Nguyệt Tâm đang bị giam giữ. Họ nhìn thấy cô, yếu đuối nhưng vẫn kiên cường, ánh mắt tràn đầy hy vọng khi thấy đồng đội của mình đã đến.
“Hãy giải thoát cô ấy. Tôi sẽ đối phó với chúng,” Hạo Minh ra lệnh, giọng nói trầm ấm đầy quyết đoán.
Một cuộc đấu tranh căng thẳng diễn ra, với mỗi đòn tấn công mang theo sự hy vọng giải thoát cho Nguyệt Tâm. Họ chiến đấu hết mình, vượt qua mọi chướng ngại từ linh hồn đồng hành của Vô Tận.
Cuối cùng, khi mọi chướng ngại đã được vượt qua, Hạo Minh cởi bỏ sự giam cầm, đưa Nguyệt Tâm ra khỏi ngục tối. Cả đội đồng đội vui mừng đón nhận cô, họ ôm nhau chặt và cảm thấy an toàn khi cuối cùng có thể đứng bên nhau, chiến đấu cùng nhau.
“Xin lỗi vì đã làm các bạn lo lắng,” Nguyệt Tâm cảm thán, lòng biết ơn sâu sắc.
“Hãy đi nhanh. Chúng ta cần rời khỏi đây ngay,” Hạo Minh chỉ đường, sự quyết tâm không hề suy yếu.
Họ rời đi với sự thận trọng, biết rằng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Nhưng đối với Nguyệt Tâm và đồng đội, họ đã chiến thắng một trận đấu quan trọng, và hiện tại là thời điểm để họ nghỉ ngơi, lấy lại sức mạnh và sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo trong cuộc hành trình chống lại Vô Tận.
Những đường hầm tối tăm của căn cứ Vô Tận như một mê cung không lối thoát. Ta và các đồng đội biết rằng mọi sự yên lặng chỉ là sự chờ đợi cho cuộc đấu tranh sắp diễn ra. Hạo Minh dẫn đầu, thanh kiếm lấp lánh ánh sáng xanh rực rỡ, họ tiến vào căn cứ với sự quyết tâm dứt khoát. Đội ngũ của Vô Tận sẵn sàng đối đầu, mỗi bước đi tiến về phía trước đều được đáp trả bằng sự phản công dữ dội.
Cuộc đấu tranh nảy lửa, âm thanh của vũ khí và ma thuật rền vang khắp không gian hẹp. Ta và các đồng đội chiến đấu bằng trái tim, với mỗi đòn tấn công là một sự hi vọng mới.
“Hành động nhanh lên! Đừng để chúng phản công lại!” Hạo Minh lệnh lẻo, giọng nói quyết đoán.
“Lính hồn này rất mạnh, nhưng chúng ta phải tiếp tục chiến đấu!” Nguyệt Tâm thúc giục, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mục tiêu.
Cuối cùng, họ và các đồng đội tiến đến phòng ngự cuối cùng, nơi mà Vô Tận đang chờ đợi. Những bản nhạc ma thuật và ma lực xung quanh họ đã trở thành âm thanh như đang biểu diễn. Họ thở dài, sự sẵn sàng cho cuộc chiến chiến đấu khốc liệt.
“Đây là lúc để kết thúc,” Hạo Minh nói với bản thân, giọng nói đầy nghiêm túc.
Nguyệt Tâm nhìn vào mắt của hắn, cô biết rằng không có thời gian để hối hận. “Hãy giải thoát thế giới này, chúng ta phải thành công,” cô nói, bước vào phòng ngự của Vô Tận.
“Các ngươi đã dám đến với ta. Nhưng các ngươi có thể đối phó với ta sao?” Vô Tận thong dong bước từ bóng tối ra, nói với vẻ mặt đắc ý
“Chúng ta đã sẵn sàng để đối phó với ngươi. Và giờ đây, chúng ta sẽ đánh bại ngươi!”
“Ta sẽ không để cho ngươi làm hại và tổn thương thêm bất kỳ ai nữa. Chúng ta sẽ dành chiến thắng!”
Mỗi lời nói là một tuyên ngôn sự quyết tâm và sự kiên định. Ta và các đồng đội biết rằng, trận chiến này không chỉ đơn thuần là về sự sống còn của họ, mà còn là về sự tự do của thế giới.
Những cuộc đấu tranh ác liệt và căng thẳng diễn ra. Mỗi phút giây là một thử thách và một cuộc đấu tranh giữa sự sống và cái chết. Những phép thuật và những màn chiến đấu mạnh mẽ đang diễn ra trong sự tĩnh lặng của căn phòng.
“Đừng lo lắng, Nguyệt Tâm. Chúng ta sẽ giải thoát cô,” Hạo Minh nói, ánh mắt dày vò lo lắng nhưng vẫn đầy quyết tâm.
“Cảm ơn các bạn đã đến,” Nguyệt Tâm lắng nghe tiếng nói từ phía ngoài. Thanh Thanh và Mộc Quỳnh, cùng với Cục Than và Mask, đã cùng Hạo Minh đến để giải thoát cô.
“Chúng ta phải nhanh chóng, trước khi họ phát hiện ra chúng ta,” Thanh Thanh nhắc nhở, tiếng nói khẩn trương.
Họ chia nhau nhiệm vụ, sử dụng sự khéo léo và tập trung để vượt qua những phép thuật phòng ngự xung quanh. Mộc Quỳnh điều khiển sự yên bình của không gian xung quanh, giúp giảm bớt sự chú ý của linh hồn đồng hành của Vô Tận. Thanh Thanh, với sự nhanh nhẹn và chiến lược, dẫn đường cho đồng đội qua các vùng nguy hiểm mà không bị phát hiện.
Trong khi đó, Hạo Minh và Mask cùng Cục Than tấn công trực tiếp vào căn cứ. Họ sử dụng sức mạnh từ kết nối giữa Mask và Cục Than, làm mất hiệu lực những phép thuật bảo vệ.
“Tôi cảm nhận được sự hiện diện của Nguyệt Tâm,” Mask thông báo, giọng nói điện tử nhưng truyền tải sự lo lắng.
Họ tiến lên với tốc độ và sự quyết tâm không ngừng. Từng phòng ngự được phá vỡ, từng bước di chuyển gần đến nơi Nguyệt Tâm đang bị giam cầm. Mọi đoàn kết và mọi nỗ lực dường như chỉ để dành cho một mục đích duy nhất: giải thoát người bạn thân thiết nhất của họ.
Cuối cùng, họ đến gần ngục tối sâu thẳm, nơi mà Nguyệt Tâm đang bị giam giữ. Họ nhìn thấy cô, yếu đuối nhưng vẫn kiên cường, ánh mắt tràn đầy hy vọng khi thấy đồng đội của mình đã đến.
“Hãy giải thoát cô ấy. Tôi sẽ đối phó với chúng,” Hạo Minh ra lệnh, giọng nói trầm ấm đầy quyết đoán.
Một cuộc đấu tranh căng thẳng diễn ra, với mỗi đòn tấn công mang theo sự hy vọng giải thoát cho Nguyệt Tâm. Họ chiến đấu hết mình, vượt qua mọi chướng ngại từ linh hồn đồng hành của Vô Tận.
Cuối cùng, khi mọi chướng ngại đã được vượt qua, Hạo Minh cởi bỏ sự giam cầm, đưa Nguyệt Tâm ra khỏi ngục tối. Cả đội đồng đội vui mừng đón nhận cô, họ ôm nhau chặt và cảm thấy an toàn khi cuối cùng có thể đứng bên nhau, chiến đấu cùng nhau.
“Xin lỗi vì đã làm các bạn lo lắng,” Nguyệt Tâm cảm thán, lòng biết ơn sâu sắc.
“Hãy đi nhanh. Chúng ta cần rời khỏi đây ngay,” Hạo Minh chỉ đường, sự quyết tâm không hề suy yếu.
Họ rời đi với sự thận trọng, biết rằng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Nhưng đối với Nguyệt Tâm và đồng đội, họ đã chiến thắng một trận đấu quan trọng, và hiện tại là thời điểm để họ nghỉ ngơi, lấy lại sức mạnh và sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo trong cuộc hành trình chống lại Vô Tận.
Những đường hầm tối tăm của căn cứ Vô Tận như một mê cung không lối thoát. Ta và các đồng đội biết rằng mọi sự yên lặng chỉ là sự chờ đợi cho cuộc đấu tranh sắp diễn ra. Hạo Minh dẫn đầu, thanh kiếm lấp lánh ánh sáng xanh rực rỡ, họ tiến vào căn cứ với sự quyết tâm dứt khoát. Đội ngũ của Vô Tận sẵn sàng đối đầu, mỗi bước đi tiến về phía trước đều được đáp trả bằng sự phản công dữ dội.
Cuộc đấu tranh nảy lửa, âm thanh của vũ khí và ma thuật rền vang khắp không gian hẹp. Ta và các đồng đội chiến đấu bằng trái tim, với mỗi đòn tấn công là một sự hi vọng mới.
“Hành động nhanh lên! Đừng để chúng phản công lại!” Hạo Minh lệnh lẻo, giọng nói quyết đoán.
“Lính hồn này rất mạnh, nhưng chúng ta phải tiếp tục chiến đấu!” Nguyệt Tâm thúc giục, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mục tiêu.
Cuối cùng, họ và các đồng đội tiến đến phòng ngự cuối cùng, nơi mà Vô Tận đang chờ đợi. Những bản nhạc ma thuật và ma lực xung quanh họ đã trở thành âm thanh như đang biểu diễn. Họ thở dài, sự sẵn sàng cho cuộc chiến chiến đấu khốc liệt.
“Đây là lúc để kết thúc,” Hạo Minh nói với bản thân, giọng nói đầy nghiêm túc.
Nguyệt Tâm nhìn vào mắt của hắn, cô biết rằng không có thời gian để hối hận. “Hãy giải thoát thế giới này, chúng ta phải thành công,” cô nói, bước vào phòng ngự của Vô Tận.
“Các ngươi đã dám đến với ta. Nhưng các ngươi có thể đối phó với ta sao?” Vô Tận thong dong bước từ bóng tối ra, nói với vẻ mặt đắc ý
“Chúng ta đã sẵn sàng để đối phó với ngươi. Và giờ đây, chúng ta sẽ đánh bại ngươi!”
“Ta sẽ không để cho ngươi làm hại và tổn thương thêm bất kỳ ai nữa. Chúng ta sẽ dành chiến thắng!”
Mỗi lời nói là một tuyên ngôn sự quyết tâm và sự kiên định. Ta và các đồng đội biết rằng, trận chiến này không chỉ đơn thuần là về sự sống còn của họ, mà còn là về sự tự do của thế giới.
Những cuộc đấu tranh ác liệt và căng thẳng diễn ra. Mỗi phút giây là một thử thách và một cuộc đấu tranh giữa sự sống và cái chết. Những phép thuật và những màn chiến đấu mạnh mẽ đang diễn ra trong sự tĩnh lặng của căn phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook