Hiện Cổ Nguyệt Thủy Kiếp Này Ta Và Ngươi Liệu Còn Có Duyên Không
-
C23: Chương 23
Lúc Nguyệt Tâm tới bàn soi gương, cô thấy thứ gì đó màu đỏ lấp loáng trên chiếc cổ của mình. Cô nhìn kỹ hơn, đưa tay lên cầm lấy nó. Đó là một chiếc vòng cổ, mặt đá đỏ chính là viên đá cô đã lấy lúc nãy trong thế giới kia. Bằng một cách nào đó, nó đã gắn chặt lên cổ cô, không thể nào tháo ra được.
Nguyệt Tâm hoảng hốt, cố gắng tìm cách tháo chiếc vòng cổ nhưng vô ích. Cô vội vàng mặc quần áo, rồi chạy ra ngoài tìm Hạo Minh, hy vọng anh có thể giúp mình giải quyết vấn đề này.
Trên đường đi, cô gặp không ít ánh mắt tò mò nhìn theo. Dù có bao nhiêu câu hỏi trong đầu, Nguyệt Tâm chỉ tập trung vào việc tìm Hạo Minh. Khi cô tới khuôn viên trường, thấy Hạo Minh đang ngồi dưới gốc cây, cô thở phào nhẹ nhõm và chạy tới.
“Hạo Minh!” Nguyệt Tâm gọi lớn, khiến Hạo Minh ngẩng đầu lên.
“Nguyệt Tâm, có chuyện gì vậy?” Hạo Minh hỏi, nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô.
Nguyệt Tâm ngồi xuống bên cạnh anh, kể hết những chuyện vừa xảy ra với mình và Cục Than cùng sự xuất hiện của chiếc vòng cổ. Hạo Minh chăm chú lắng nghe, đôi mắt anh sáng lên khi cô nhắc đến viên đá đỏ và chiếc vòng cổ.
“Để anh xem,” Hạo Minh nói, rồi nhẹ nhàng cầm chiếc vòng cổ lên xem xét. “Đây không phải là vật bình thường. Có lẽ nó có liên quan đến sức mạnh mà em đã hấp thụ từ viên đá.”
“Nhưng em không thể tháo nó ra,” Nguyệt Tâm lo lắng nói. “Nó gắn chặt lên cổ em rồi.”
Hạo Minh suy nghĩ một lúc, rồi nói, “Có thể viên đá này là một phần của thử thách chúng ta phải đối mặt. Chúng ta cần tìm hiểu thêm về nó và tìm cách kiểm soát sức mạnh bên trong nó.”
Nguyệt Tâm gật đầu, cảm thấy yên tâm hơn khi có Hạo Minh bên cạnh. “Vậy chúng ta nên bắt đầu từ đâu?”
“Anh sẽ tìm hiểu thêm về viên đá và chiếc vòng cổ này,” Hạo Minh nói, “Còn em hãy nghỉ ngơi và tập trung vào việc kiểm soát sức mạnh mà em đã hấp thụ.”
Cô nghĩ, việc đầu tiên cần làm là tìm hiểu sức mạnh này là gì và tại sao lại chọn cô làm chủ nhân của nó. Nguyệt Tâm gọi Cục Than ra nhờ giúp đỡ, nhưng vì Cục Than đã bị mất pháp lực nên không thể kiểm tra giúp cô. Cục Than gợi ý, “Chỉ có thể nhờ Mask kiểm tra nguồn gốc của nó.”
Nguyệt Tâm gật đầu và gọi Mask xuất hiện. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Mask nói, “Nguồn sức mạnh trong viên đá này và chính viên đá này chính là một phần giúp bẻ cong không gian và thời gian. Khi giúp chủ nhân tới đây, ta đã thấy chúng nhưng có vẻ vẫn còn thiếu hai thứ: một chiếc chìa khóa thời gian và một sợi dây tơ thủy.”
“Khóa thời gian? Không lẽ…” Cô nhìn Cục Than, và nó hiểu ý, lập tức lấy chiếc chìa khóa ra. Lần này, cô đã có thể nhìn rõ chiếc chìa khóa trong suốt này. Hạo Minh cũng đã thấy nó và trông rất kinh ngạc.
Mask gật đầu, “Đúng rồi, chính là chiếc chìa khóa đó. Giờ chúng ta chỉ còn thiếu sợi tơ thủy kia.”
Ánh mắt Nguyệt Tâm kiên định, “Chúng ta phải tìm thấy nó. Chỉ cần có nó, chúng ta có thể…”
Tiếng chuông reo vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. “Ôi không, muộn học rồi! Chúng ta chạy nhanh vào lớp học đã. Lần sau gặp rồi bàn tiếp nhé!”
Hạo Minh cười nhẹ, “Đi thôi, chúng ta còn nhiều thời gian để tìm hiểu về điều này.”
Cả hai nhanh chóng chạy về lớp, để lại những bí ẩn và nhiệm vụ tìm kiếm phía sau. Trong lòng Nguyệt Tâm, một niềm tin mạnh mẽ dâng lên. Cô biết rằng dù có khó khăn đến đâu, họ sẽ cùng nhau vượt qua tất cả, và khám phá bí mật đằng sau viên đá đỏ và sức mạnh kỳ lạ này.
Sau khi lớp học kết thúc, Nguyệt Tâm và Hạo Minh rời khỏi lớp với tâm trạng đầy lo lắng và tò mò. Nguyệt Tâm nhìn chiếc vòng cổ của mình, viên đá đỏ phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, nhưng cô cảm thấy một nguồn sức mạnh dồi dào từ nó.
“Cậu có chắc là muốn tiếp tục tìm hiểu về viên đá này không?” Hạo Minh hỏi, ánh mắt nghiêm túc.
“Phải,” Nguyệt Tâm trả lời kiên định. “Chúng ta cần biết rõ về nó và cách sử dụng nó đúng đắn. Nó có thể giúp chúng ta vượt qua rất nhiều thử thách trong tương lai.”
Họ quyết định trở lại căn phòng bí ẩn trong thế giới tâm hồn. Trên đường đi, Nguyệt Tâm gọi Cục Than ra, “Cục Than, chúng ta cần tìm sợi dây tơ thủy kia. Cậu có manh mối gì không?”
Cục Than gật đầu, “Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô tìm ra nó. Sợi dây tơ thủy là một vật phẩm rất hiếm, có khả năng kết nối và kiểm soát thời gian và không gian. Chúng ta cần phải tìm hiểu kỹ lưỡng hơn về nó.”
Họ trở lại căn phòng với những bức tường chạm khắc tỉ mỉ và chiếc bàn pha lê băng phát sáng. Nguyệt Tâm cảm thấy không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn, như có một sức mạnh vô hình đang áp đảo.
Mask xuất hiện một lần nữa, “Chúng ta cần tập trung tìm kiếm manh mối về sợi dây tơ thủy. Nó có thể nằm ở một nơi rất đặc biệt, nơi mà không gian và thời gian giao thoa.”
Nguyệt Tâm và Hạo Minh bắt đầu tìm kiếm xung quanh phòng, cố gắng tìm ra bất kỳ gợi ý nào. Thứ Nguyệt Tâm để ý hơn là lúc cô rời đi rõ ràng căn phòng này đã đổ sập, ấy vậy mà bây giờ nó còn vẹn nguyên, thậm chí còn có thể mang Hạo Minh cùng vào. Sau một lúc lâu, Nguyệt Tâm nhìn thấy một bức tranh cổ treo trên tường, vẽ một cảnh biển rộng lớn với một sợi dây tơ lấp lánh nổi trên mặt nước.
“Đây rồi!” Nguyệt Tâm kêu lên, “Bức tranh này có thể là gợi ý. Chúng ta cần tìm đến nơi này.”
Hạo Minh gật đầu, “Đúng vậy. Có lẽ chúng ta cần phải tìm đến biển để tìm sợi dây tơ thủy.”
Cả nhóm quyết định lập kế hoạch để đến bãi biển gần nhất. Họ biết rằng cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng với sự kiên định và quyết tâm, họ tin rằng có thể tìm ra được sợi dây tơ thủy.
“Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ,” Nguyệt Tâm nói, ánh mắt rực sáng. “Đây có thể là cơ hội duy nhất để tìm ra câu trả lời.”
Hạo Minh nắm chặt tay cô, “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả, Nguyệt Tâm. Được, chúng ta đi thôi.”
Cả nhóm rời khỏi căn phòng bí ẩn và chuẩn bị cho cuộc hành trình mới, với hy vọng tìm ra sợi dây tơ thủy và khám phá bí mật đằng sau sức mạnh của viên đá đỏ.
Nguyệt Tâm hoảng hốt, cố gắng tìm cách tháo chiếc vòng cổ nhưng vô ích. Cô vội vàng mặc quần áo, rồi chạy ra ngoài tìm Hạo Minh, hy vọng anh có thể giúp mình giải quyết vấn đề này.
Trên đường đi, cô gặp không ít ánh mắt tò mò nhìn theo. Dù có bao nhiêu câu hỏi trong đầu, Nguyệt Tâm chỉ tập trung vào việc tìm Hạo Minh. Khi cô tới khuôn viên trường, thấy Hạo Minh đang ngồi dưới gốc cây, cô thở phào nhẹ nhõm và chạy tới.
“Hạo Minh!” Nguyệt Tâm gọi lớn, khiến Hạo Minh ngẩng đầu lên.
“Nguyệt Tâm, có chuyện gì vậy?” Hạo Minh hỏi, nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt cô.
Nguyệt Tâm ngồi xuống bên cạnh anh, kể hết những chuyện vừa xảy ra với mình và Cục Than cùng sự xuất hiện của chiếc vòng cổ. Hạo Minh chăm chú lắng nghe, đôi mắt anh sáng lên khi cô nhắc đến viên đá đỏ và chiếc vòng cổ.
“Để anh xem,” Hạo Minh nói, rồi nhẹ nhàng cầm chiếc vòng cổ lên xem xét. “Đây không phải là vật bình thường. Có lẽ nó có liên quan đến sức mạnh mà em đã hấp thụ từ viên đá.”
“Nhưng em không thể tháo nó ra,” Nguyệt Tâm lo lắng nói. “Nó gắn chặt lên cổ em rồi.”
Hạo Minh suy nghĩ một lúc, rồi nói, “Có thể viên đá này là một phần của thử thách chúng ta phải đối mặt. Chúng ta cần tìm hiểu thêm về nó và tìm cách kiểm soát sức mạnh bên trong nó.”
Nguyệt Tâm gật đầu, cảm thấy yên tâm hơn khi có Hạo Minh bên cạnh. “Vậy chúng ta nên bắt đầu từ đâu?”
“Anh sẽ tìm hiểu thêm về viên đá và chiếc vòng cổ này,” Hạo Minh nói, “Còn em hãy nghỉ ngơi và tập trung vào việc kiểm soát sức mạnh mà em đã hấp thụ.”
Cô nghĩ, việc đầu tiên cần làm là tìm hiểu sức mạnh này là gì và tại sao lại chọn cô làm chủ nhân của nó. Nguyệt Tâm gọi Cục Than ra nhờ giúp đỡ, nhưng vì Cục Than đã bị mất pháp lực nên không thể kiểm tra giúp cô. Cục Than gợi ý, “Chỉ có thể nhờ Mask kiểm tra nguồn gốc của nó.”
Nguyệt Tâm gật đầu và gọi Mask xuất hiện. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Mask nói, “Nguồn sức mạnh trong viên đá này và chính viên đá này chính là một phần giúp bẻ cong không gian và thời gian. Khi giúp chủ nhân tới đây, ta đã thấy chúng nhưng có vẻ vẫn còn thiếu hai thứ: một chiếc chìa khóa thời gian và một sợi dây tơ thủy.”
“Khóa thời gian? Không lẽ…” Cô nhìn Cục Than, và nó hiểu ý, lập tức lấy chiếc chìa khóa ra. Lần này, cô đã có thể nhìn rõ chiếc chìa khóa trong suốt này. Hạo Minh cũng đã thấy nó và trông rất kinh ngạc.
Mask gật đầu, “Đúng rồi, chính là chiếc chìa khóa đó. Giờ chúng ta chỉ còn thiếu sợi tơ thủy kia.”
Ánh mắt Nguyệt Tâm kiên định, “Chúng ta phải tìm thấy nó. Chỉ cần có nó, chúng ta có thể…”
Tiếng chuông reo vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. “Ôi không, muộn học rồi! Chúng ta chạy nhanh vào lớp học đã. Lần sau gặp rồi bàn tiếp nhé!”
Hạo Minh cười nhẹ, “Đi thôi, chúng ta còn nhiều thời gian để tìm hiểu về điều này.”
Cả hai nhanh chóng chạy về lớp, để lại những bí ẩn và nhiệm vụ tìm kiếm phía sau. Trong lòng Nguyệt Tâm, một niềm tin mạnh mẽ dâng lên. Cô biết rằng dù có khó khăn đến đâu, họ sẽ cùng nhau vượt qua tất cả, và khám phá bí mật đằng sau viên đá đỏ và sức mạnh kỳ lạ này.
Sau khi lớp học kết thúc, Nguyệt Tâm và Hạo Minh rời khỏi lớp với tâm trạng đầy lo lắng và tò mò. Nguyệt Tâm nhìn chiếc vòng cổ của mình, viên đá đỏ phát ra ánh sáng nhẹ nhàng, nhưng cô cảm thấy một nguồn sức mạnh dồi dào từ nó.
“Cậu có chắc là muốn tiếp tục tìm hiểu về viên đá này không?” Hạo Minh hỏi, ánh mắt nghiêm túc.
“Phải,” Nguyệt Tâm trả lời kiên định. “Chúng ta cần biết rõ về nó và cách sử dụng nó đúng đắn. Nó có thể giúp chúng ta vượt qua rất nhiều thử thách trong tương lai.”
Họ quyết định trở lại căn phòng bí ẩn trong thế giới tâm hồn. Trên đường đi, Nguyệt Tâm gọi Cục Than ra, “Cục Than, chúng ta cần tìm sợi dây tơ thủy kia. Cậu có manh mối gì không?”
Cục Than gật đầu, “Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cô tìm ra nó. Sợi dây tơ thủy là một vật phẩm rất hiếm, có khả năng kết nối và kiểm soát thời gian và không gian. Chúng ta cần phải tìm hiểu kỹ lưỡng hơn về nó.”
Họ trở lại căn phòng với những bức tường chạm khắc tỉ mỉ và chiếc bàn pha lê băng phát sáng. Nguyệt Tâm cảm thấy không khí trong phòng trở nên nặng nề hơn, như có một sức mạnh vô hình đang áp đảo.
Mask xuất hiện một lần nữa, “Chúng ta cần tập trung tìm kiếm manh mối về sợi dây tơ thủy. Nó có thể nằm ở một nơi rất đặc biệt, nơi mà không gian và thời gian giao thoa.”
Nguyệt Tâm và Hạo Minh bắt đầu tìm kiếm xung quanh phòng, cố gắng tìm ra bất kỳ gợi ý nào. Thứ Nguyệt Tâm để ý hơn là lúc cô rời đi rõ ràng căn phòng này đã đổ sập, ấy vậy mà bây giờ nó còn vẹn nguyên, thậm chí còn có thể mang Hạo Minh cùng vào. Sau một lúc lâu, Nguyệt Tâm nhìn thấy một bức tranh cổ treo trên tường, vẽ một cảnh biển rộng lớn với một sợi dây tơ lấp lánh nổi trên mặt nước.
“Đây rồi!” Nguyệt Tâm kêu lên, “Bức tranh này có thể là gợi ý. Chúng ta cần tìm đến nơi này.”
Hạo Minh gật đầu, “Đúng vậy. Có lẽ chúng ta cần phải tìm đến biển để tìm sợi dây tơ thủy.”
Cả nhóm quyết định lập kế hoạch để đến bãi biển gần nhất. Họ biết rằng cuộc hành trình này sẽ không dễ dàng, nhưng với sự kiên định và quyết tâm, họ tin rằng có thể tìm ra được sợi dây tơ thủy.
“Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ,” Nguyệt Tâm nói, ánh mắt rực sáng. “Đây có thể là cơ hội duy nhất để tìm ra câu trả lời.”
Hạo Minh nắm chặt tay cô, “Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả, Nguyệt Tâm. Được, chúng ta đi thôi.”
Cả nhóm rời khỏi căn phòng bí ẩn và chuẩn bị cho cuộc hành trình mới, với hy vọng tìm ra sợi dây tơ thủy và khám phá bí mật đằng sau sức mạnh của viên đá đỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook