Hỉ Tương Cố
-
Chương 46: LA TÚ
Âm Cố và Tử Thương đợi ở bên ngoài một hồi lâu, thấy trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, hai người đành phải quay lại. Ai mà ngờ vừa vào cửa là nhìn thấy Hỉ Mi cuộn nghiêng người ở bên cạnh Vị Ương, ngủ mất. Vị Ương thấy hai người đi vào, như trút được gánh nặng thở hắt ra một hơi, ngoắc ngoắc Âm Cố. Âm Cố đi qua ôm Hỉ Mi lên, Vị Ương lúc này mới dám nhúc nhích.
"Sao lại ngủ rồi?" Tử Thương ngạc nhiên nhỏ giọng hỏi.
Vị Ương xuống tháp kêu Âm Cố đưa Hỉ Mi vào giường ở bên trong, sau đó ba người cùng đi ra ngoài. Vị Ương đẩy Tử Thương và liếc hắn, Tử Thương lĩnh hội, cười hì hì ly khai. Âm Cố cẩn thận đóng cửa, xong mới đi theo Vị Ương xuống lầu chuyển tới một gian trà thất.
Trà hương nồng đậm, chưa uống cũng đã cảm thấy ngọt lành. Có một nữ tử đã ngồi sẵn tao nhã ngâm trà, thấy các nàng đi vào, liền khuynh thân đứng dậy lui ra.
Hai người ngồi xuống, Vị Ương đưa cho Âm Cố chén trà, nói: "Đây là trà tiến cống. Ta biết cô không để ý đến cái này nhiều lắm, nhưng vẫn phải lấy trà tốt nhất tạ ơn cô."
Âm Cố uống trà, lãnh đạm nói: "Những lời này Tương Kỳ nói rồi, cô nói cái khác đi."
Vị Ương mỉm cười: "Chúng ta đều quen biết Túc Mệnh nhỉ, nhưng thật ra đây là lần đầu tiên gặp mặt."
"Tương giao với Túc Mệnh cũng khá nhiều, ta và cô cũng chỉ là hai trong số đó thôi." Âm Cố nói.
"Cũng phải. Có cả Tang Tử nữa." Vị Ương phất gọn tay áo, châm trà.
"Ta biết Tang Tử, bởi vì có thuộc hạ bị thương. Huống chi nữ tử thanh lâu cũng dễ bị nhiễm bệnh, có nàng hỗ trợ có thể phòng ngừa chu đáo một phần." Vị Ương nâng mắt nhìn Âm Cố. "Nói vậy cô cũng là bị thương mới được Túc Mệnh đưa đến đó đi."
Âm Cố gật đầu.
"Có phải cô ngạc nhiên ta đang làm gì không?" Vị Ương khẽ cười, cũng không đợi đối phương trả lời, lại nói, "Ta cũng giống Cố gia cô thôi, đều là thương gia. Chẳng qua Cố gia các người là mua bán đầu người, còn ta thì mua bán tin tức."
Âm Cố hơi trầm ngâm, trong lòng cũng có chút kinh ngạc. Khi Cố gia được mời thì phải bắt tay vào tìm hiểu hành tung của mục tiêu trước, có khi đụng phải mục tiêu khó thì cũng được ngoại nhân tương trợ. Chẳng lẽ. . .
Vị Ương thấy vẻ mặt Âm Cố hồ nghi, gật đầu nói: "Cô đoán đúng rồi, ta và Cố gia cô cũng có giao thiệp." Đột nhiên Vị Ương cười, "Mà nói cô và Hỉ Mi nhà ta thật ra cũng có duyên ghê! Cả ba người đều đổi tên, chỉ là. . ." Vị Ương thấy mặt Âm Cố trầm xuống, không nói tiếp lời định nói nữa, ngược lại nói cái khác, "Nhà cô đã mời ta tìm hiểu tin tức của cô, chắc là cô đã bỏ nhà đi lâu lắm rồi."
"Khi muốn về ta sẽ trở về." Âm Cố nói.
"Ta biết, " Vị Ương nói. "Cô được Túc Mệnh tương trợ mới rời khỏi được nơi đó, đương nhiên họ sẽ không nói gì. Chỉ là ra ngoài đã lâu, vẫn sẽ có lo lắng thôi."
Âm Cố chậm rãi dịch chuyển chén trà: "Ta không có gì để lo lắng cả. Mà chuyện cô nói với Hỉ Mi, ta muốn nghe sự thật."
Vị Ương chọn mi: "Ta biết cô rất chiếu cố Hỉ Mi, chỉ là đã đến Thanh Thành rồi nên cô có thể buông được trọng trách này. Cho dù Hỉ Mi muốn trở về, ta cũng sẽ sai người bảo hộ nó chu toàn."
Âm Cố đặt chén trà xuống, nâng lên mắt nhìn Vị Ương: "Trọng trách?"
Thanh âm này nghe có hơi lạnh lùng, Vị Ương buông mắt, nói: "Âm Cố, vì sao đột nhiên cô không muốn giết người? Ta cũng giống cô là bởi vì tình cờ đi lên con đường này; lập gia đình, vân vân, đều là ta và Túc Mệnh bày ra để được rời khỏi gia đình. Ta đi theo Túc Mệnh đến rất nhiều nơi, cuối cùng mới quyết định ở lại Thanh Thành này. Như cô thấy đấy, ở ngoài ta là tú bà Vị Ương Cung, nhưng trên thực tế, tại phía dưới Vị Ương Cung đa số là mật thất, ẩn giấu vài vạn thông tin. Nếu có người biết đến, không biết có bao nhiêu oanh động nữa." Vị Ương ngẩng đầu lên, nhàn nhạt cười. "Cả đời trù tính như vậy, ta coi như là làm chuyện mình yêu thích. Chỉ là thế sự khó liệu, ta sỡ hữu cái gì thì nó có lẽ sẽ trở thành nhược điểm hủy diệt ta. Cho nên từ khi ta bỏ nhà ra đi cũng đã từ từ chặt đứt liên hệ với họ. Thậm chí cũng không coi mình là người Việt gia nữa. Hoàn hoàn toàn toàn triệt để ngăn cách. Vậy mà khi ta nghe được tin mẹ ta mang thai."
"Ta biết cha ta có bao nhiêu hy vọng mẹ ta sinh con trai, ta biết mẹ ta không được khỏe, ta không muốn bà có bất kì nguy hiểm gì, cho nên mới tìm đến Tang Tử hỗ trợ."
"Phần kế tiếp, ta không cần phải nói nữa." Vị Ương nhàn nhạt nói. "Hiện tại, mặc kệ là ai cần thông tin của ai thì đều phải đến đây. Hoặc dùng tiền, dùng tình, hoặc dùng người. Từ từ, bộ rễ của nó càng ngày càng sâu, cho nên, ta cũng không bị trói chân trói tay giống như trước nữa."
"Vì thế, cho dù là Hỉ Mi đến đây, ta cũng không che đậy cái gì. Chính là thanh lâu hỗn tạp, ta không muốn nó nhiễm phải thế tục. Cô ở chung với Hỉ Mi cũng khá lâu rồi, hẳn đã biết nó là con người như thế nào."
Vị Ương lại uống ngụm trà, thở dài: "Lâu rồi ta không có nói nhiều như vậy. Vả lại nhiều chuyện cũng đã xảy ra, ta không còn gì để phân trần nữa cả."
Âm Cố nghe đến đó gật đầu: "Ta biết rồi. Chỉ là, ta sẽ không rời đi."
"Hửm?" Vị Ương chọn mày. "Nếu ta nhớ không lầm, hình như có người tìm cô đã lâu."
"Cô có đầu mối gì sao?" Âm Cố hỏi.
Vị Ương sửa sang lại tóc mây: "Đối phương che dấu rất kỹ, không hề nhiều lời. Chỉ là cô đến đúng lúc đó, vừa lúc chúng ta tìm hiểu được một chút." Vị Ương chậm rãi nói.
"Một phụ nhân tên là La Tú, cô có biết hay không?"
Âm Cố khẽ nhíu mi, trầm tư một lát, lắc đầu: "Không biết."
"Không biết?" Vị Ương than nhẹ. "Cô giết trượng phu nhà người ta lại không biết người ta?! Khó trách ai cũng nói sát thủ là lãnh huyết."
Âm Cố vẫn không nhớ nổi đối phương là ai.
"Bây giờ vẫn chưa có căn cứ chính xác là ai sai khiến La Tú, nhưng người có hiềm nghi lớn nhất là nàng ta." Vị Ương vươn một ngón tay ra, "Thứ nhất, trượng phu của nàng, trang chủ Phong Hà Sơn Trang Niếp Phong Hà là mục tiêu cuối cùng của cô trước khi làm bà đỡ."
Rốt cục Âm Cố cũng bừng tỉnh đại ngộ, trước mắt hiện lên một khuôn mặt hoa lê đái vũ, bi thiết và ai oán.
"Thứ hai, sau khi Niếp Phong Hà chết, một mình La Tú chống đỡ toàn bộ Phong Hà Sơn Trang. Điểm này cùng bề ngoài nhu nhược xinh đẹp của nàng là hoàn toàn tương phản."
La Tú quả thật rất xinh đẹp và mỏng manh, Âm Cố còn nhớ rõ nàng phủ phục ở dưới chân mình, liều mạng cầu xin được tha với dáng vẻ khóc lóc đến ruột gan đứt từng khúc. Sau đó nàng ta động thai khí, một mình tự sinh con trước mặt Âm Cố. Đứa trẻ đầy máu, bởi vì cuống rốn vẫn còn nên nàng ta đã cầu xin Âm Cố trợ giúp. Cho nên, Âm Cố đã dùng dao cắt cổ Niếp Phong Hà cắt cuống rốn, sau đó nhìn La Tú hôn mê trước mắt mình.
Âm Cố chấn động ngay lúc đó, nhìn đứa trẻ gần như hấp hối trong vòng tay, cảm thấy hai tay của mình quá bẩn. Ngày đó, nàng đã nôn, nôn đến mức muốn nôn ra luôn mật vàng. Và khi về đến nhà, nàng muốn phải rời khỏi đây ngay tức khắc. Rồi, chuyện phải nhờ được Túc Mệnh ra mặt họ mới cho rời đi. Âm Cố cũng không có giết mẫu tử hai người kia, cũng không nghĩ La Tú sẽ báo thù, bởi vì nàng thấy La Tú thiện lương. Chỉ là, một mẫu thân lo cho đứa bé chưa xuất thế mà đối với kẻ đã giết chết phu quân của mình cũng không hề lộ ra một chút hận ý nào... Lấy nhãn lực của ta mà cũng nhìn không ra, vậy. . .
"Nếu thật sự là nàng, " Âm Cố trầm mặc một chút, "thế gian này sẽ tìm không ra ai mà không có tâm cơ nữa."
Vị Ương lắc ngón tay, chỉa trên lầu: "Người cuối cùng ở trên đó kìa."
Âm Cố vi lăng, sau đó nở nụ cười.
"Ta đã cho người theo dõi Phong Hà Sơn Trang." Vị Ương nói. "Có phải là La Tú hay không thì phải chờ thêm. Người lần theo dấu vết của cô cũng đã chuyển sang hướng khác, dường như là bỏ cuộc thì phải. Ta thấy có lẽ là họ biết có người nhúng tay vào, hoặc có lẽ là La Tú điều hắn bỏ qua. Vậy nhất định La Tú cũng không phải người đơn giản."
"Ta biết La Tú muốn làm gì." Âm Cố chậm rãi nói.
"Hửm?" Vị Ương chọn mi.
Âm Cố lại không nói gì thêm.
Hai người ở trong phòng uống trà một lát, nghe được tiếng Hỉ Mi đi ra ngoài.
Lát sau, Hỉ Mi được dẫn vào, còn đang liên tục ngáp, nước mắt lưng tròng: "Hai người sao lại chạy đến đây? Để ta ngủ như vậy hả?"
"Muội ngủ ngon như vậy ai nhẫn tâm đâu." Vị Ương cười nói. "Mau theo Âm Cố hồi phủ đi, Vị Ương Cung mở cửa sớm, đến lúc đó khách nhân thấy muội sợ là đều phải cầu ta gả muội cho họ."
Hỉ Mi đang buồn ngủ bị làm tỉnh lại trong nháy mắt, vội hỏi: "Muội biết rồi, sẽ đi ngay." Nàng đi ra được vài bước, lại quay đầu lại nói, "Tỷ tỷ, tỷ có đến đó không?"
"Rảnh rỗi sẽ đến." Vị Ương lôi kéo tay Hỉ Mi, đi thẳng đến trước bậc thang ở ngoài cổng. "Chẳng bao lâu nữa sẽ đến Thái tử đại hôn, toàn bộ hoa ở Thanh Thành đều phải dâng lên đó, cho nên cả trước lẫn sau đều thường xuyên cử hành hội hoa. Nếu muội muốn ra ngoài xem hội hoa, nhất định phải đi cùng với Âm Cố, vậy tỷ mới yên tâm."
"Vì Âm Cố có thể thượng thiên hạ địa có phải không?" Hỉ Mi quay đầu lại nhìn Âm Cố ở phía sau, nhăn mặt nhăn mũi cười nói.
Vị Ương lắc đầu thở dài. Xem ra Hỉ Mi đang ở trong phúc mà không biết phúc, có Âm Cố lợi hại như vậy ở bên cạnh mà không hề biết gì.
Rời đi Vị Ương Cung, rốt cục Hỉ Mi cũng dám trộm vén rèm nhìn bên ngoài. Mặc kệ tỷ tỷ nói gì, chung quy tỷ tỷ cũng là tú bà thanh lâu. Tuy rằng Hỉ Mi thủy chung không thể so sánh tỷ tỷ nàng và tú bà hung ác trong sách vào cùng một chỗ, nhưng vẫn cảm thấy tựa tựa giống vậy. Hơn nữa khi rời khỏi đó rồi, hai bên đường đều có các thanh lâu san sát nhau, có một vài căn đã có người đứng ở cửa tiếp khách vào ban ngày, họ ăn mặc quá mức diễm lệ khiến Hỉ Mi không dám mở mắt ra nhìn.
Khi đến đầu phố, Hỉ Mi quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy một tòa nhà đứng sửng ở kia, trên tấm biển có viết cái gì đó lại bởi vì đi xa mà không nhìn thấy rõ nữa.
Cách khá xa thêm chút nữa, Hỉ Mi mới thở phào một hơi, trong lòng thì bắt đầu rầu rĩ vì tỷ tỷ.
Mặc kệ thế nào, tỷ tỷ lưu lạc ở thanh lâu. . . là sự thật.
Trở lại phủ của Vị Ương đã chuẩn bị trước đó, chừng hai ngày Hỉ Mi không có tâm trạng để ăn, sau đó bị Âm Cố mạnh mẽ kéo ra ngoài.
Thanh Thành quả nhiên dĩ hoa vi danh, toàn bộ đường sá đều được quét tước sạch sẽ, nhất là ở trước cửa quan phủ. Kéo dài hai bên đều bày ra các chậu hoa đầy đủ kiểu dáng, cho nên con đường mà ngày xưa ai đi ngang qua cũng phải cẩn thận thì hôm nay phá lệ đông đúc. Âm Cố biết Thanh Thành có nhiều công tử thiếu gia du ngoạn, cho nên trước khi xuất môn bắt Hỉ Mi đội nón. Hỉ Mi nói bên ngoài không có ai biết mặt nàng đâu nên vài lần kháng nghị và đều bị Âm Cố bác bỏ, nên dọc đường đi Hỉ Miđều thở phì phì. Cho đến khi lần đầu tiên nhìn thấy nhiều hoa như vậy, lại còn có đám người đông đúc chen chúc nhau, Hỉ Milúc này mới tươi cười.
Âm Cố lôi kéo Hỉ Mi, sợ nàng vui chơi mà bị lạc. Chỉ là vẫn nằm ngoài ý liệu của Âm Cố, Hỉ Mi tìm thêm phiền toái. Mà lần này thực không thể trách Hỉ Mi. Muốn trách thì trách chỉ đổ thừa Hỉ Mi nhất quán tín nhiệm Âm Cố, mới rước trận khắc khẩu này. Nếu không phải Âm Cố là bà đỡ thì nhất định Hỉ Mi sẽ không tham dự.
Nguyên nhân thập phần đơn giản. Một vị phu nhân đang mang thai mang theo nha hoàn đến ngắm hoa, đường đông đúc vô tình bị ai đó đụng phải, động thai khí. Mắt thấy sẽ lâm bồn, nha hoàn nhanh chóng đỡ nàng vào trong kiệu, sau đó hồi phủ. Một màn này bị không ít người nhìn đến, trong đó có mấy lão phụ nhân lắc đầu liên tục.
"Đều lúc này mà còn ra đi dạo, ta thấy đứa nhỏ khó giữ được rồi."
"Cũng không phải, ta thấy nàng ta đau đến muốn ngất đi, nào còn sức mà sinh chứ!"
"Nghe nói nàng ta thỉnh bà đỡ có nhiều kinh nghiệm rồi, cũng không biết là thỉnh ai. . ."
"Đúng vậy đúng vậy. . ."
Hỉ Mi nghe đến đó đã không kiềm chế được, chen chúc đi qua hỏi: "Xin hỏi nhà vị phu nhân đó ở đâu vậy?"
Mấy vị lão phụ nhân nhíu mày nhìn qua: "Cô nương hỏi điều này làm chi?"
Hỉ Mi thập phần thành khẩn nói: "Nếu bà đỡ của nàng ấy không được việc thì chúng ta có thể hỗ trợ."
Âm Cố túm Hỉ Mi trở lại, nhàn nhạt nói: "Khỏi đi."
"Cái gì mà khỏi!?" Hỉ Mi nóng nảy, "Cô không nghe sao?! Vạn nhất sinh không được thì làm sao? Bây giờ cô trở về lấy hòm thuốc thì còn kịp đấy!"
"Ha ha, " một phụ nhân cười nói. "Cô nương không phải nói nàng này là bà đỡ đi?"
"Đúng là vậy mà, " Hỉ Mi tự nhiên đáp. "Nàng rất lợi hại đấy."
Phụ nhân kia cười nhạo nói: "Thân mình chắc còn chưa hiểu rõ đi, biết cái gì là đỡ đẻ chứ?"
[bản gốc: "Mình cũng còn không có phá đâu đi, na biết cái gì đỡ đẻ?" – ý bà đó nói là, cái màng trinh còn chưa phá thì lấy gì mà biết đỡ đẻ.]
Hỉ Mi đỏ mặt ngay tức khắc: "Ngài không có nhãn lực thôi, nàng đã từng đỡ cho không ít thai phụ khó sanh, người nào cũng đều bình an cả."
"Hửm?" Một lão bà khác híp mắt hừ một tiếng. "Thêm một người đoạt chén cơm sao?" Bà ta chìa tay ra trước mặt Hỉ Mi, "Lấy ra xem một chút thử?"
"Cái gì?" Hỉ Mi mờ mịt hỏi.
"Thẻ bài đấy, " lão bà đó cao giọng, "bà đỡ ở Thanh Thành đều phải có thẻ bài do quan phủ cấp mới đủ tư cách. Chứ không phải ai nói muốn đỡ là đỡ được."
"Phải có thẻ bài nữa hả?" Hỉ Mi xoay người hỏi Âm Cố. "Sao ta không nghe cô nói?"
Âm Cố xoa mi tâm.
Nhìn cũng biết mấy bà phụ nhân này ghanh tị mà nói thôi. Chỉ sợ cũng là bà đỡ ở trong thành, không được vị phụ nhân kia mời cho nên mới cùng nhau bàn tán. Họ đâu biết Hỉ Mi nói thật? Mà Âm Cố biết, Hỉ Mi chẳng những làm thiệt, mà còn nghiêm túc lo lắng thiệt.
Âm Cố thở dài: "Ta. . . không có."
Hỉ Mi không ngờ Âm Cố cũng sẽ có khuôn mặt uể oải như vậy, liền bật người như gà mẹ bảo vệ đàn con đưa Âm Cố ra sau lưng, cải cọ nói: "Nếu có tiền, muốn một thẻ bài ta thấy cũng không phải việc gì khó. Tay nghề mới là không đơn giản. Tóm lại nếu các người không muốn chậm trễ mà ảnh hưởng đến mạng người, thì hãy nói cho ta biết vị trí của vị phu nhân kia, cứu người quan trọng hơn!"
Mấy người này dù sao cũng là nhàn rỗi không có việc gì, ngứa miệng mới ra bàn tán... Cứ như vậy mà ngươi một lời ta một lời mà tranh cãi. Vì thế, trong đám người ngắm hoa có một góc kỳ lạ.
Âm Cố chưa từng nghĩ Hỉ Mi sẽ có bản lĩnh khẩu chiến quần hùng như thế này, tuy rằng đối phương chỉ là những lão phụ nhân bình thường, nhưng bọn họ mới là người chân chính đã trải qua bách chiến, miệng lưỡi ai ai cũng bén nhọn. Âm Cố thấy Hỉ Mi càng đấu càng hăng, tinh thần phấn chấn, cũng không làm gián đoạn Hỉ Mi nữa, mà chỉ khoanh tay đứng ở một bên nghe. Hơn nữa, thấy Hỉ Mi chắn ở trước mặt mình, vì mình mà khắc khẩu với người khác cũng là một loại hưởng thụ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook