05
Qua mấy tháng, Ôn thị tổ chức bách gia Thanh đàm hội, các vị Tông chủ mang theo các tiểu bối đều bị mời tới tham gia, bên phía Giang thị Giang Phong Miên dẫn theo Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện, Lam thị có Lam Khải Nhân dẫn theo Song bích.
Rộn ràng mênh mông thật nhiều người, mỗi người trong các nhà đều đứng tại vị trí của mình, vì vậy nên cho dù biết là đối phương đến rồi cũng không có gặp mặt được.

Thời điểm rời Cô Tô, Giang Trừng cho rằng phải một thời gian thật dài sẽ không gặp Lam Hi Thần, không ngờ tới nhanh như vậy đã gặp lại rồi.
Thanh đàm hội của các trưởng bối kết thúc, còn lại là tiết mục của các tiểu bối, Ôn thị liền tổ chức tỷ thí bắn cung.

Một nghìn mục tiêu chỉ có một trăm cái là bia hung linh, chỉ khi bắn trúng bia hung linh mới tính là hữu hiệu, bằng không rời khỏi đấu trường, mục đích để khảo nghiệm nhãn lực thân thủ của đệ tử các nhà.
Giang Trừng “sách” một tiếng, bắn cung không phải sở trường của hắn, trong đoàn lại còn có Ôn Triều ở Ôn thị dẫn theo mấy tên môn sinh nhảy lên nhảy xuống vây chặt bia hung linh cho chủ tử mình bắn, Giang Trừng đeo cung tên tránh xa mà đi.
Bắn vài mũi tên xong, hắn lờ mờ phát giác cung tên có vấn đề, không đủ dẻo dai vô cùng giòn nứt, cơ hồ chỉ cần vừa dùng lực sẽ gãy ngay lập tức.

Mà lúc này lại có một hình nhân hung linh nhe nhanh giương vuốt hướng về phía hắn, Tam Độc của Giang Trừng không ở trong tay, không thể làm gì khác là kéo cung bắn ra một mũi tên trúng hung linh, mà thân cung cũng theo một tiếng mà gãy.


Giang Trừng rủa thầm một tiếng đáng ghét, lại vẫn cầm lấy cung kiểm tra xem có thể sửa chữa được không.
“Giang Vãn Ngâm?”
Sau lưng Giang Trừng vang lên một giọng nói quen thuộc, trên thế gian này chỉ có một người sẽ dịu dàng như vậy gọi tên hắn, Giang Trừng chậm rãi quay đầu lại.
Trạch Vu Quân Lam Hi Thần vẫn là nhất phái trời quang trăng sáng, ở nơi núi rừng sâu thẳm che giấu này vẫn thân không dính một phiến lá bảo trì thong dong.
“Làm sao vậy? Đứng ở đây không đi hành động?” Nhìn cung trong tay hắn, Lam Hi Thần nhíu mày, “Tại sao lại thế này?”
Giang Trừng phẫn uất nói: “Ôn thị ăn gian, vậy mà lại trộn lẫn đồ kém chất lượng trong cung tên!”
Lam Hi Thần cầm cung tên của hắn nhìn kỹ, khẽ lắc đầu, “Không thể sửa chữa được, cho dù nối lại cũng không thể dụng lực.”
Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng ủ rũ tối sầm mặt, nói: “Dùng của ta đi.”
Giang Trừng nhìn cây cung y đưa qua, nhướn mày nói: “Ta dùng của ngươi, ngươi dùng cái gì?”
“Chuyện này…”
Giang Trừng lạnh mặt gạt tay y: “Cho dù không có cung, chỉ dùng tên ta cũng có thể hạ bia hung linh.”
Thiếu niên một thân hồng y kiệt ngạo ngẩng cao đầu, hai mắt khẽ nhướn, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn dật khí phách dương dương.
Lam Hi Thần nở nụ cười: “Được rồi, ta vẫn còn một biện pháp.”
Giang Trừng theo y đi vòng trong núi, “Ngươi đang tìm gì vậy?”

Lam Hi Thần đến trước một gốc thanh tùng thì ngừng lại, bẻ xuống một cành cong, tước lá, bỏ cành con nói: “Độ dẻo vừa đủ, liền dùng cái này đi.”
Giang Trừng kinh ngạc: “Ngươi chẳng lẽ định…”
Lam Hi Thần gật đầu nói: “Vẫn may dây cung chưa hỏng, có lẽ có thể làm tạm một cây cung gỗ, chúng ta cùng thử xem.”
Mặc dù nói là “chúng ta”, thật ra chính là Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần làm, Lam Hi Thần đem cành cây chầm chậm uốn thành hình cánh cung, sau đó dùng mũi tên mài ra hai rãnh ở hai đầu, quấn dây cung lên.
Giang Trừng nhìn y từng bước từng bước cẩn thận mài gỗ, tiên môn thế gia đại công tử ngồi xổm trên đất mài gỗ loại chuyện như vậy trước nay chắc chưa từng có.

Giang Trừng ngồi bên cạnh y, gò má Lam Hi Thần trắng nõn tinh tế, như bích ngọc không tỳ vết, thần tình chăm chú tự nhiên, mạt ngạch trắng thuần cột trên trán tới sau đầu, khiến cả người phiêu dật như tiên, Giang Trừng không khỏi nhìn đến có chút ngẩn ngơ.
Lam Hi Thần đem cung đã làm tốt đặt vào tay hắn, “Thử chút xem sao?”
Giang Trừng cài tên kéo cung, hướng về gốc cây xa xa bắn ra, mũi tên vững vàng ghim vào trên thân cây, vậy mà cũng không tồi.
Giang Trừng nói: “Đa tạ Trạch Vu Quân! Ôn thị ức hiếp người, ta nhất định không để cho tên Ôn Triều kia giành được vị trí đầu, chúng ta nhanh đi thôi.”
“Chờ đã!” Lam Hi Thần gọi hắn lại: “Cung gỗ thô ráp đơn sơ, sẽ làm tổn thương tay ngươi.”
Y tìm tòi trong tay áo, lấy ra một chiếc nhẫn ngọc, nắm lấy tay Giang Trừng, “Ngươi xem, đều đỏ lên rồi.”
Tay mình đột nhiên bị người nắm lấy, đổi thành người khác Giang Trừng đã sớm một chưởng vung tới, nhưng người này lại là Lam Hi Thần, Giang Trừng nhất thời đầu óc thẫn thờ, để Lam Hi Thần đeo nhẫn lên ngón tay cái của hắn.

Lam Hi Thần không hề phát giác mỉm cười với hắn: “Kích thước vừa vặn.”
Nhẫn ngọc nho nhỏ màu sắc oánh nhuận, nhìn qua phẩm chất vô cùng tốt, bàn tay đeo nhẫn ngọc vẫn nằm trong tay người, Giang Trừng hồi thần lại rút tay về, nói: “Ừm…đa tạ, đi…đi thôi.”
Người giấy hoạt động xung quanh không ít, nhưng muốn từ trong đó phân biệt được hung linh vốn am hiểu nguỵ trang cũng không phải dễ dàng.

Hai người tựa lưng vào nhau, quan sát bốn phía không bỏ qua bất cứ khả năng nào.
Lam Hi Thần ở sau lưng hắn nói: “Vẫn còn nhớ ta từng nói với ngươi chứ?”
Giang Trừng vốn đang nín thở ngưng thần sẵn sàng nghênh địch: “Cái gì?”
“Thả lỏng, bình tâm tĩnh khí.”
Giang Trừng sửng sốt một chút, khe khẽ “Ừ” một tiếng, thả chậm hô hấp.
“Bên trái, đến rồi!”
Lam Hi Thần xoay người để Giang Trừng bắn ra một mũi tên, trúng giữa bia hung linh, tán thưởng nói: “Không tồi!”
Không ngờ từ sau thân cây lại bay ra một người giấy, Lam Hi Thần sớm có phòng bị, vừa nghiêng người né qua, vừa nói: “Lần nữa!”
Giang Trừng chính diện bắn ra một mũi tên, hung linh kêu gào tiêu tan.
Giang Trừng nhíu mày: “Nó đang kêu cái gì?”
Lam Hi Thần nghĩ lại một chút, lắc lắc đầu.
Giang Trừng nói: “Có chút kỳ quái, hai con hung linh ban nãy dường như là xông về phía ngươi mà đến.”

“Có lẽ là trùng hợp, tóm lại cẩn thận là trên hết.”
“Ừm, ngươi cẩn thận.”
Lam Hi Thần khẽ cười hai tiếng
Giang Trừng kỳ quái: “Ngươi cười cái gì?”
Lam Hi Thần đột nhiên lại gần hắn, đưa tay nhéo một bên má hắn, “Đừng cứ luôn nghiêm mặt, hửm?”
Giang Trừng chấn kinh, lần đầu tiên bị người khác đối xử như vậy, cho dù là cha nương cũng chưa từng làm qua động tác mang theo chút cưng chiều như vậy.

Lam Hi Thần nhìn dáng vẻ hắn có chút luống cuống tay chân, ý cười càng sâu hơn.

Giang Trừng càng thêm bối rối, rốt cuộc có cái gì đáng cười chứ, cứ tự nhiên đưa tay qua, a lại đưa qua nữa! Giang Trừng theo bản năng muốn lùi về sau, Lam Hi Thần lại nhanh chóng nắm lấy hắn, kéo hắn ra phía sau, sau đó cài tên giương cung liền mạch bắn ra một mũi tên, là bia hung linh.
Giang Trừng đẩy y ra, tức giận nói: “Ngươi!”
Lam Hi Thần vô tội nhìn hắn: “Ngươi xem, là hung linh.”
Giang Trừng “Ngươi” nửa ngày cũng không biết phải mắng từ đâu, cuối cùng hậm hực “Hừ” một tiếng, nói: “Ta biết, tự ta cũng có thể bắn hạ, không cần Trạch Vu Quân làm điều dư thừa nữa.”
Nói xong phất tay áo rời đi.
Lam Hi Thần đáp một tiếng “Được rồi”, đuổi theo tới..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương