Hỉ Gần Nhau
-
Chương 11: Lừa gạt
Bị người đáng ghét sờ đầu, ý niệm đầu tiên của Hứa Cẩm chính là mắng Kỳ Cảnh, nhưng nhìn Kỳ lão gia tử bên cạnh, nàng nhẫn xuống, cũng chưa nói không cần hắn đưa, cùng Kỳ lão gia tử nói lời từ biệt xong xoay người đi ra ngoài. Đi ra khỏi cửa mới dừng lại, hung hăng trừng Kỳ Cảnh, “Không cho ngươi lại sờ đầu ta!”
Kỳ Cảnh mặt lộ vẻ hoang mang: “Ngươi không thích? Thôi Lộc sờ ngươi không phải ngươi thật cao hứng sao?” Hiện tại hắn nói chuyện đã hoàn toàn không thành vấn đề.
“Nhị ca là nhị ca, ngươi là ngươi, ta không thích để ngươi chạm vào!”
Thôi Lộc đối với nàng vẫn như huynh trưởng, sờ đầu nàng là thân mật, Kỳ Cảnh sờ nàng, nàng cả người không thoải mái! Thấy hắn giả ngu, Hứa Cẩm nhỏ giọng hừ nói: “Không cần ngươi giả vờ thành thật, ngươi còn dám bắt nạt ta bắt nạt Đại Bạch, ta kêu Kỳ gia gia hung hăng đánh ngươi, lúc này không có cha ta biện hộ cho ngươi, xem ngươi làm thế nào!”
“Ta nói qua không bắt nạt ngươi.” Kỳ Cảnh ánh mắt thành khẩn, thấy nàng rõ ràng không tin, hắn cũng không có biện pháp, không nói gì thêm.
Hứa Cẩm mặc kệ hắn, kêu Bảo Châu đi Thôi gia. Đi hai bước, nghe được phía sau có tiếng bước chân, quay đầu, chống lại ánh mắt nghi hoặc của Kỳ Cảnh. Hứa Cẩm nhất thời tức mà không biết nói sao, trừng mắt hỏi hắn: “Ngươi theo ta làm cái gì?”
Kỳ Cảnh bình tĩnh trả lời: “Ta đi tìm Thôi Lộc.” Trừ bỏ vết sẹo chưa tan, thân thể này đã khôi phục không sai biệt lắm, bảo đảm có thể thành công trước khi dụ Đại Bạch đi dưới cây hạnh Hứa gia, hắn muốn tận lực cùng Đại Bạch tiếp xúc nhiều, có lẽ khi cơ hội thích hợp có thể trở về. Liền tính không thể quay về, hắn cũng muốn nhìn chằm chằm Đại Bạch, miễn cho nó xảy ra chuyện gi, tiểu cô nương này thật lòng đối đãi Đại Bạch, nhưng nàng chung quy còn nhỏ, khó tránh khỏi có chỗ chiếu cố không được.
“… Nhị ca căn bản không thích chơi với ngươi!” Hứa Cẩm không có cách nào khác không cho hắn đi Thôi gia, đành phải nhỏ giọng nói thầm một câu, bước nhanh hơn.
Kỳ Cảnh giả vờ như không nghe thấy, đi theo phía sau nàng, nhìn bóng nàng nhỏ xinh kéo dài dưới đất, xem Đại Bạch ở bên cạnh nàng vui vẻ, xem, bóng dáng của hắn đi theo bên cạnh một người một chó.
Nhìn một chút, hắn nhíu nhíu mi. Hai cái đều là hắn, lúc này xuất phát từ nguyên nhân khác nhau, cũng đều canh giữ bên cạnh nàng.
Loại cảm giác này, có chút kỳ quái.
“Kỳ thiếu gia, Hứa cô nương.” Gác cổng Thôi gia nhiệt tình theo hai người chào hỏi, gọi một gã sai vặt tới dẫn hai người đi vào trong, hai tiểu khách nhân cùng đi, tự nhiên phải đi bái kiến phu nhân một chút.
Thôi phu nhân đang cùng mấy vú già bàn bạc công việc, thấy hạ nhân dẫn hai đứa nhỏ tới, bà lập tức liền cười, rời chỗ ngồi đi tới cửa chào hỏi, “Ồ, hôm nay hai người các con như thế nào đi cùng? Vừa lúc, huynh muội bọn họ ở bên cạnh hoa viên chơi, các con qua bên kia tìm đi, bá mẫu có chút việc, không thể chiêu đãi các con… Di, chờ một chút, hạnh nhà A Cẩm chín?”
“Đúng vậy, bá mẫu nếm thử đi?” Hứa Cẩm cười đem rổ đưa qua, “Hiện tại chín không nhiều, bá mẫu trước nếm mấy quả, qua vài ngày con lại đưa tới nhiều chút.” Thôi bá mẫu so với mẫu thân lớn tuổi một chút, tính cách sang sảng hào phóng, Hứa Cẩm thật thích bà.
“A Cẩm thật ngoan, không uổng bá mẫu thương con, chờ, sinh nhật con bá mẫu đưa con thứ tốt.” Thôi phu nhân thương yêu xoa bóp khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của Hứa Cẩm, quay đầu phân phó hạ nhân đi rửa hạnh, để lại cho bà hai quả, còn lại trực tiếp đưa đến hoa viên cho bốn đứa nhỏ ăn. Hứa Cẩm vội nói không cần, Thôi phu nhân cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, đồ ăn cùng nhau ăn mới ngon. Được rồi, các con mau đi đi, xem xem Tiêu Tiêu chính mình chọn sủng vật, nha đầu ngốc kia, ta đều không có cách với nó.”
Một câu liền đem lòng hiếu kì của Hứa Cẩm khơi mào, bước nhanh đi tới hoa viên. Kỳ Cảnh thủy chung không nói một lời, chỉ chặt chẽ theo nàng.
Bên cạnh ao Thôi gia, Thôi Lộc Thôi Tiêu đang đứng trên cầu gỗ.
Thôi Lộc người béo dễ nóng, bồi muội muội một lát đã rầu rỉ, “Muội nói muội mua cái gì không tốt, thế nào cũng phải mua loại chỉ có thể nuôi ở trong nước, như A Cẩm mua con chó nhỏ con mèo nhỏ không được sao? Muốn nhìn một chút còn phải chạy tới phơi nắng!”
“Vậy huynh trở về đi, muội không có kêu huynh đến.” Thôi Tiêu hai tay chống cầu lan trúc, nhìn cũng không nhìn nhị ca nhà mình, nhỏ giọng nói thầm.
“Còn không phải là vì giải buồn với muội? Bớt cho muội mỗi ngày buồn chán ở trong phòng đọc sách…” Thôi Lộc xòe quạt xếp che đỉnh đầu, một đôi mắt rõ ràng coi như lớn lại bởi thịt trên mặt tương đối nhiều mà lộ vẻ nhỏ không ngừng hướng nhìn bên bờ, suy nghĩ biện pháp đem rùa trong nước câu đến bên bờ, như vậy hắn vừa có thể bồi muội muội xem, lại có thể trốn trong bóng cây hóng mát, không nghĩ tới vừa nhìn, đã thấy bên kia chuyển qua ba bóng người. Tiểu cô nương đi đầu một thân phấn sam quần trắng, ngây thơ tươi đẹp so với đoá hoa chung quanh còn xinh đẹp hơn, phía sau Kỳ Cảnh yên lặng đi theo, mũ ngọc áo xanh, thay đổi hung ác nham hiểm ngày xưa, ngược lại có loại tuỳ ý đạm nhạt.
Hắn hơi hơi nheo mắt, hướng hai người phất phất tay, nói khẽ với muội muội vẫn xem rùa: “Kỳ Cảnh giống như trở nên hiền lành.”
“Huynh làm sao biết… A, A Cẩm đến!”
Nhìn thấy bạn thân, Thôi Tiêu lập tức bỏ lại nhị ca nhà mình nghênh đón, miệng cùng Hứa Cẩm chào hỏi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Đại Bạch, “A Cẩm vận khí thật tốt, hôm qua ta đi huyện xem rồi, căn bản không có bán loại chó như Đại Bạch, có tiểu bạch cẩu bộ dạng tàm tạm, thông minh sức lực so với Đại Bạch còn kém xa. Ta sợ mua về bị so với Đại Bạch, liền không mua chó.” Kỳ thật cũng là sợ mua chó quá ngốc đi ầm ĩ với Đại Bạch, đến lúc đó cùng Đại Bạch cực không thích người chạm vào đánh nhau.
“Vậy ngươi mua cái gì a? Nhanh cho ta xem!” Hứa Cẩm tò mò không được, ánh mắt ở phía sau Thôi Tiêu tìm tòi.
Thôi Tiêu cười thần bí, không đợi nàng mở miệng, bên kia Thôi Lộc đã cười hô: “Nó mua một con rùa, hai người các ngươi mau tới đây xem xem, dù sao ta không phát hiện con rùa này có cái gì đặc biệt.”
“Rùa?” Hứa Cẩm kinh ngạc nhìn Thôi Tiêu, “Ngươi như thế nào mua rùa a, cũng không thể ôm chơi.” Nàng ở trong sách xem qua rùa, ngược lại không phải đặc biệt tò mò, liền chậm rãi hướng trên cầu đi qua. Thôi Tiêu cùng nàng khoe chỗ tốt của nuôi rùa, hai người ngươi một câu ta một câu, giống như đã quên còn có một người phía sau.
Kỳ Cảnh không chút nào có xấu hổ khi không ai để ý tới, đi đến bên cạnh Thôi Lộc, cúi đầu xem rùa. Trong trí nhớ nguyên thân có thứ này, nhưng tận mắt nhìn thấy, lại là một loại cảm giác bất đồng rõ rệt. Tựa như những món đồ ăn kia, thật sự ăn vào miệng, mới có thể tin tưởng trên đời có loại hương vị khó có thể tưởng tượng.
Tất cả nơi này, với hắn mà nói đều là mới lạ.
“Miệng vết thương còn đau không?” Thấy hắn im lặng như thế, Thôi Lộc áp chế trong lòng kinh ngạc, thân thiết hỏi.
“Đã tốt.” Kỳ Cảnh ngữ điệu bình tĩnh, liếc mắt nhìn Thôi Lộc, lại lần nữa nhìn trong nước. Hắn đối với thiếu niên mập mạp này không có cảm giác gì, dù sao, theo tình hình nguyên thân cùng Thôi Lộc ở chung xem, dù hắn không ứng phó được, Thôi Lộc cũng sẽ không đuổi hắn đi.
Hắn yên tâm thoải mái, Thôi Lộc tắc có chút bất đắc dĩ, Kỳ Cảnh xem như hiền lành, thói quen không thích phản ứng người khác vẫn còn, tiếp tục chờ, đại khái lại muốn cùng Hứa Cẩm cãi nhau đi? Xem xem hai tiểu cô nương một bên nhẹ giọng thầm thì lời bình rùa, Thôi Lộc đối với Kỳ Cảnh đề nghị: “Chúng ta đổ xúc sắc đi? Lần trước thua ngươi nửa tháng tiền tiêu vặt, sớm muốn thắng trở lại.” Một câu cuối cùng cố ý giảm thấp âm lượng xuống.
“Không được, ông nội không cho ta đánh bạc.” Kỳ Cảnh thuận miệng cự tuyệt, ánh mắt bắt gặp một đạo bóng trắng vui vẻ chạy xuống cầu, không khỏi đứng thẳng người. Hứa Cẩm cũng nhìn thấy, ngay từ đầu không coi ra gì, chỉ cho là Đại Bạch lại muốn đi chơi, nhưng khi nàng phát hiện Đại Bạch chạy đến mép nước, giơ móng vuốt thử thăm dò trong nước, một trái tim nháy mắt nhấc lên, “Đại Bạch trở về, không được xuống nước!” Vừa nói vừa hướng bên kia chạy.
“Uông…” Đại Bạch nhẹ nhàng kêu một tiếng, liền nhảy vào trong nước.
“Đại Bạch!” Hứa Cẩm không chút nghĩ ngợi liền muốn xuống nước vớt nó, cánh tay đột nhiên bị người kéo lại, đối phương lực đạo quá lớn, nàng không khống chế được chuyển qua, đụng vào người Kỳ Cảnh. Hứa Cẩm giận dữ, Kỳ Cảnh lại mở miệng trước nàng một bước, “Đừng lo lắng, nó biết bơi.”
“Làm sao ngươi biết? Buông!” Hứa Cẩm dùng sức đẩy hắn, Kỳ Cảnh xem nhìn váy thật dài của nàng, “Nương ngươi cho ngươi xuống nước chơi?”
“Cần ngươi để ý sao, ngươi mau thả…”
“A, Đại Bạch đi cắn Tiểu Hắc! Nhị ca, ngươi nhanh đem Đại Bạch kéo lại!” Hứa Cẩm sốt ruột, mới đầu lo lắng Đại Bạch cuối cùng biến thành lo lắng rùa tiểu hắc nhà mình Thôi Tiêu so với nàng còn gấp hơn, đem Thôi Lộc đẩy. Thôi Lộc nhìn con rùa trong nước hướng bên bờ bơi tới tiểu bạch cẩu, không phúc hậu cười, “Yên tâm đi, mai rùa cứng như vậy, Đại Bạch còn nhỏ, cắn không nổi.”
“Vậy còn có đầu a!” Thôi Tiêu tức giận đến thẳng dậm chân, thấy nhị ca chết sống đều không chịu xuống nước, khẽ cắn môi chuẩn bị tự mình ra trận.
Đại Bạch vào lúc Thôi Tiêu xoay người lên bờ, không khách khí chút nào đem Tiểu Hắc vứt xuống đất, sau đó nhào lên đối với mai rùa sủa loạn, thường thường dùng móng vuốt đẩy đầy, lại nghiêng đầu cắn mai rùa. Đáng tiếc mai rùa quá dầy, vừa rồi ở trong nước nó trùng hợp cắn được điểm thích hợp, hiện tại mai rùa dán trên mặt đất, nó thế nhưng không có nơi hạ miệng, gấp đến độ nó vòng quanh con mồi. Tiểu Hắc cũng không ngốc, sớm đem đầu lui vào, chỉ còn trụi lủi một cái xác lộ ở bên ngoài, ngẫu nhiên Đại Bạch không động, nó liền ló đầu ra bò phía trước vài bước, đợi Đại Bạch đuổi theo, nó lại lùi về, vững như Thái Sơn.
Chó nhà mình bướng bỉnh đáng yêu như vậy, Hứa Cẩm là người đầu tiên bật cười.
Tự giác thua thiệt Thôi Tiêu cười không nổi, xông lên cù ngứa nàng, “Ngươi còn cười! Biết Đại Bạch hư, ta cố ý mua một con rùa nó không đụng được, ai ngờ nó thế nhưng bắt nạt đến trong nước a! Ngươi ngược lại là quản quản nó nha, nó không phải nghe lời ngươi nhất sao! Nhanh ôm Đại Bạch đi đi!”
“Ta ôm ta ôm, đừng cù ta!” Hứa Cẩm sợ nhất ngứa, liên tục cầu xin tha thứ, né vài cái thấy Thôi Tiêu còn không chịu buông tay, nàng bị ép không có biện pháp, cũng không xem bên người là ai, lôi cánh tay người nọ hướng phía sau hắn trốn. Thôi Tiêu thấy nàng thế nhưng trốn phía sau Kỳ Cảnh, kinh ngạc quên đuổi, giương mắt xem Kỳ Cảnh, phát hiện đối phương thế nhưng cũng không tức giận, cái này ngay cả nói đều nói không ra.
“Được rồi, nàng không đùa ngươi.” Xem xem tay nhỏ tóm cánh tay chính mình, Kỳ Cảnh thấp giọng nói. Nghe nàng như cũ cười không ngừng, nửa người đều dựa vào lưng hắn, đành phải bất đắc dĩ chờ.
Hắn không đợi lâu lắm, Hứa Cẩm rất nhanh liền ý thức được không đúng, mạnh mẽ buông hắn ra. Thấy huynh muội Thôi gia đều có thâm ý khác nhìn nàng, trên mặt nàng đỏ bừng, sợ Kỳ Cảnh cười nhạo mình, bản năng trước đem sai đẩy đến trên người hắn: “Ai bảo ngươi gần ta như vậy, nếu không phải ngươi ngăn cản ta, Đại Bạch cũng không bắt nạt được Tiểu Hắc!” Nói xong trừng hắn, bước nhanh đem Đại Bạch cả người ướt sũng bế dậy, nhẹ nhàng vỗ đầu nó: “Mày như thế nào hư hỏng như vậy? Lần sau lại bắt nạt Tiểu Hắc, ta không mang mày ra ngoài, để mày một mình ở nhà!”
“Uông!” Lực chú ý của Đại Bạch còn đặt trên con rùa dưới đất, muốn lại cắn hai cái. Thôi Tiêu thấy thế, vội đem Tiểu Hắc đặt về trong nước, thấy nó nhanh chóng thò đầu ra cái đuôi hướng trong ao bơi đi, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, oán trách liếc Hứa Cẩm.
Hứa Cẩm hắc hắc cười, “Được rồi, quay đầu lại cùng ngươi bồi tội, hiện tại Đại Bạch ướt nhẹp, ta phải mau chóng về nhà lau mình cho nó!” Nói xong không đợi Thôi Tiêu đáp lời liền xoay người chạy.
“Ta cũng đi.” Kỳ Cảnh thản nhiên bỏ lại một câu, bước nhanh đi theo phía sau Hứa Cẩm, lưu lại huynh muội Thôi gia hai mặt nhìn nhau.
“A Cẩm!” Ra Thôi phủ, Kỳ Cảnh lập tức gọi Hứa Cẩm lại, “Ngươi đợi đã, ta có lời nói với ngươi.”
“Nói với ta cái gì?” Hứa Cẩm đem Đại Bạch gắt gao bảo hộ trong ngực, mắt hạnh trừng trừng: “Vừa rồi là ngươi nhất định muốn gần ta như vậy, ngươi cho rằng ta thích chạm ngươi sao? Ngươi mất hứng, ta còn không vui vẻ đâu!”
Ai muốn nói với nàng cái đó?
Kỳ Cảnh đi thẳng vào vấn đề: “Hai ngày nay Đại Bạch có phải thích cắn gì đó hay không?”
Hứa Cẩm sửng sốt một chút, nghĩ tới chính mình bị Đại Bạch cắn hư một đôi giày thêu, hoài nghi hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
“Ta ở kinh thành từng nuôi chó.” Kỳ Cảnh sớm đã chuẩn bị tốt cái cớ, nghiêm túc nhìn nàng: “A Cẩm, ta thích Đại Bạch, nếu ngươi không chịu đem nó cho ta, vậy ta giúp ngươi chiếu cố nó thế nào? Ngươi yên tâm, Đại Bạch vẫn ở nhà ngươi, ta hiến kế cho ngươi, tỷ như Đại Bạch thích ăn cái gì, không thể ăn cái gì, này đó ta đều biết. Ta cho ngươi biết, ngươi thường xuyên cho ta nhìn xem nó là được.”
“Ta dựa vào cái gì phải tin ngươi?” Hứa Cẩm không muốn tin hắn, lại có vài phần nghi hoặc, “Vậy ngươi nói cho ta biết trước, Đại Bạch vì sao muốn cắn gì đó?”
“Bởi vì nó mọc răng, không cắn gì đó sẽ rất khó chịu.” Kỳ Cảnh bình tĩnh nói, vẻ mặt bình tĩnh. Thấy Đại Bạch mở to một đôi mắt nhìn hắn, không giống lúc trước phòng bị, hắn không tự chủ giơ khóe miệng, “A Cẩm, buổi trưa cơm nước xong ngươi đi đến cây hạnh sau viện chờ ta, ta đưa ngươi một thứ, cam đoan Đại Bạch không hề cắn đồ nhà ngươi. Ngươi, ngươi dám đi không?”
“Có cái gì không dám? Đó là nhà ta, ta còn phải đề phòng ngươi trộm Hạnh a!” Hứa Cẩm bĩu bĩu môi, không quen nhìn Kỳ Cảnh coi khinh nàng.
“Tốt lắm, ta chờ ngươi.” Kỳ Cảnh trầm tĩnh lại, nhịn không được sờ sờ đầu nàng, “Ta đi trước, ngươi cũng nhanh trở về… Nếu bá mẫu mắng ngươi, ngươi liền nói là ta đem đẩy xuống Đại Bạch, đừng có đến trước mặt ông nội cáo trạng là được.” Nàng bởi vì ôm chó làm ướt xiêm y, phỏng chừng sẽ bị giáo huấn đi. Kỳ Cảnh thuận thế sờ sờ đầu Đại Bạch, cảm thấy đem sai lầm đổ lên người mình là đúng, dù sao cũng là Đại Bạch gây họa.
Hắn nói xong cũng đi, Hứa Cẩm cùng Đại Bạch nhìn bóng dáng hắn ngẩn người.
Hứa Cẩm không biết Đại Bạch đang suy nghĩ cái gì, nàng chỉ cảm thấy, Kỳ Cảnh thật sự thay đổi tốt hơn, hoặc là, đang suy nghĩ cái chủ ý xấu xa gì.
Mặc kệ nó, nàng không sợ hắn!
Kỳ Cảnh mặt lộ vẻ hoang mang: “Ngươi không thích? Thôi Lộc sờ ngươi không phải ngươi thật cao hứng sao?” Hiện tại hắn nói chuyện đã hoàn toàn không thành vấn đề.
“Nhị ca là nhị ca, ngươi là ngươi, ta không thích để ngươi chạm vào!”
Thôi Lộc đối với nàng vẫn như huynh trưởng, sờ đầu nàng là thân mật, Kỳ Cảnh sờ nàng, nàng cả người không thoải mái! Thấy hắn giả ngu, Hứa Cẩm nhỏ giọng hừ nói: “Không cần ngươi giả vờ thành thật, ngươi còn dám bắt nạt ta bắt nạt Đại Bạch, ta kêu Kỳ gia gia hung hăng đánh ngươi, lúc này không có cha ta biện hộ cho ngươi, xem ngươi làm thế nào!”
“Ta nói qua không bắt nạt ngươi.” Kỳ Cảnh ánh mắt thành khẩn, thấy nàng rõ ràng không tin, hắn cũng không có biện pháp, không nói gì thêm.
Hứa Cẩm mặc kệ hắn, kêu Bảo Châu đi Thôi gia. Đi hai bước, nghe được phía sau có tiếng bước chân, quay đầu, chống lại ánh mắt nghi hoặc của Kỳ Cảnh. Hứa Cẩm nhất thời tức mà không biết nói sao, trừng mắt hỏi hắn: “Ngươi theo ta làm cái gì?”
Kỳ Cảnh bình tĩnh trả lời: “Ta đi tìm Thôi Lộc.” Trừ bỏ vết sẹo chưa tan, thân thể này đã khôi phục không sai biệt lắm, bảo đảm có thể thành công trước khi dụ Đại Bạch đi dưới cây hạnh Hứa gia, hắn muốn tận lực cùng Đại Bạch tiếp xúc nhiều, có lẽ khi cơ hội thích hợp có thể trở về. Liền tính không thể quay về, hắn cũng muốn nhìn chằm chằm Đại Bạch, miễn cho nó xảy ra chuyện gi, tiểu cô nương này thật lòng đối đãi Đại Bạch, nhưng nàng chung quy còn nhỏ, khó tránh khỏi có chỗ chiếu cố không được.
“… Nhị ca căn bản không thích chơi với ngươi!” Hứa Cẩm không có cách nào khác không cho hắn đi Thôi gia, đành phải nhỏ giọng nói thầm một câu, bước nhanh hơn.
Kỳ Cảnh giả vờ như không nghe thấy, đi theo phía sau nàng, nhìn bóng nàng nhỏ xinh kéo dài dưới đất, xem Đại Bạch ở bên cạnh nàng vui vẻ, xem, bóng dáng của hắn đi theo bên cạnh một người một chó.
Nhìn một chút, hắn nhíu nhíu mi. Hai cái đều là hắn, lúc này xuất phát từ nguyên nhân khác nhau, cũng đều canh giữ bên cạnh nàng.
Loại cảm giác này, có chút kỳ quái.
“Kỳ thiếu gia, Hứa cô nương.” Gác cổng Thôi gia nhiệt tình theo hai người chào hỏi, gọi một gã sai vặt tới dẫn hai người đi vào trong, hai tiểu khách nhân cùng đi, tự nhiên phải đi bái kiến phu nhân một chút.
Thôi phu nhân đang cùng mấy vú già bàn bạc công việc, thấy hạ nhân dẫn hai đứa nhỏ tới, bà lập tức liền cười, rời chỗ ngồi đi tới cửa chào hỏi, “Ồ, hôm nay hai người các con như thế nào đi cùng? Vừa lúc, huynh muội bọn họ ở bên cạnh hoa viên chơi, các con qua bên kia tìm đi, bá mẫu có chút việc, không thể chiêu đãi các con… Di, chờ một chút, hạnh nhà A Cẩm chín?”
“Đúng vậy, bá mẫu nếm thử đi?” Hứa Cẩm cười đem rổ đưa qua, “Hiện tại chín không nhiều, bá mẫu trước nếm mấy quả, qua vài ngày con lại đưa tới nhiều chút.” Thôi bá mẫu so với mẫu thân lớn tuổi một chút, tính cách sang sảng hào phóng, Hứa Cẩm thật thích bà.
“A Cẩm thật ngoan, không uổng bá mẫu thương con, chờ, sinh nhật con bá mẫu đưa con thứ tốt.” Thôi phu nhân thương yêu xoa bóp khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn của Hứa Cẩm, quay đầu phân phó hạ nhân đi rửa hạnh, để lại cho bà hai quả, còn lại trực tiếp đưa đến hoa viên cho bốn đứa nhỏ ăn. Hứa Cẩm vội nói không cần, Thôi phu nhân cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, đồ ăn cùng nhau ăn mới ngon. Được rồi, các con mau đi đi, xem xem Tiêu Tiêu chính mình chọn sủng vật, nha đầu ngốc kia, ta đều không có cách với nó.”
Một câu liền đem lòng hiếu kì của Hứa Cẩm khơi mào, bước nhanh đi tới hoa viên. Kỳ Cảnh thủy chung không nói một lời, chỉ chặt chẽ theo nàng.
Bên cạnh ao Thôi gia, Thôi Lộc Thôi Tiêu đang đứng trên cầu gỗ.
Thôi Lộc người béo dễ nóng, bồi muội muội một lát đã rầu rỉ, “Muội nói muội mua cái gì không tốt, thế nào cũng phải mua loại chỉ có thể nuôi ở trong nước, như A Cẩm mua con chó nhỏ con mèo nhỏ không được sao? Muốn nhìn một chút còn phải chạy tới phơi nắng!”
“Vậy huynh trở về đi, muội không có kêu huynh đến.” Thôi Tiêu hai tay chống cầu lan trúc, nhìn cũng không nhìn nhị ca nhà mình, nhỏ giọng nói thầm.
“Còn không phải là vì giải buồn với muội? Bớt cho muội mỗi ngày buồn chán ở trong phòng đọc sách…” Thôi Lộc xòe quạt xếp che đỉnh đầu, một đôi mắt rõ ràng coi như lớn lại bởi thịt trên mặt tương đối nhiều mà lộ vẻ nhỏ không ngừng hướng nhìn bên bờ, suy nghĩ biện pháp đem rùa trong nước câu đến bên bờ, như vậy hắn vừa có thể bồi muội muội xem, lại có thể trốn trong bóng cây hóng mát, không nghĩ tới vừa nhìn, đã thấy bên kia chuyển qua ba bóng người. Tiểu cô nương đi đầu một thân phấn sam quần trắng, ngây thơ tươi đẹp so với đoá hoa chung quanh còn xinh đẹp hơn, phía sau Kỳ Cảnh yên lặng đi theo, mũ ngọc áo xanh, thay đổi hung ác nham hiểm ngày xưa, ngược lại có loại tuỳ ý đạm nhạt.
Hắn hơi hơi nheo mắt, hướng hai người phất phất tay, nói khẽ với muội muội vẫn xem rùa: “Kỳ Cảnh giống như trở nên hiền lành.”
“Huynh làm sao biết… A, A Cẩm đến!”
Nhìn thấy bạn thân, Thôi Tiêu lập tức bỏ lại nhị ca nhà mình nghênh đón, miệng cùng Hứa Cẩm chào hỏi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Đại Bạch, “A Cẩm vận khí thật tốt, hôm qua ta đi huyện xem rồi, căn bản không có bán loại chó như Đại Bạch, có tiểu bạch cẩu bộ dạng tàm tạm, thông minh sức lực so với Đại Bạch còn kém xa. Ta sợ mua về bị so với Đại Bạch, liền không mua chó.” Kỳ thật cũng là sợ mua chó quá ngốc đi ầm ĩ với Đại Bạch, đến lúc đó cùng Đại Bạch cực không thích người chạm vào đánh nhau.
“Vậy ngươi mua cái gì a? Nhanh cho ta xem!” Hứa Cẩm tò mò không được, ánh mắt ở phía sau Thôi Tiêu tìm tòi.
Thôi Tiêu cười thần bí, không đợi nàng mở miệng, bên kia Thôi Lộc đã cười hô: “Nó mua một con rùa, hai người các ngươi mau tới đây xem xem, dù sao ta không phát hiện con rùa này có cái gì đặc biệt.”
“Rùa?” Hứa Cẩm kinh ngạc nhìn Thôi Tiêu, “Ngươi như thế nào mua rùa a, cũng không thể ôm chơi.” Nàng ở trong sách xem qua rùa, ngược lại không phải đặc biệt tò mò, liền chậm rãi hướng trên cầu đi qua. Thôi Tiêu cùng nàng khoe chỗ tốt của nuôi rùa, hai người ngươi một câu ta một câu, giống như đã quên còn có một người phía sau.
Kỳ Cảnh không chút nào có xấu hổ khi không ai để ý tới, đi đến bên cạnh Thôi Lộc, cúi đầu xem rùa. Trong trí nhớ nguyên thân có thứ này, nhưng tận mắt nhìn thấy, lại là một loại cảm giác bất đồng rõ rệt. Tựa như những món đồ ăn kia, thật sự ăn vào miệng, mới có thể tin tưởng trên đời có loại hương vị khó có thể tưởng tượng.
Tất cả nơi này, với hắn mà nói đều là mới lạ.
“Miệng vết thương còn đau không?” Thấy hắn im lặng như thế, Thôi Lộc áp chế trong lòng kinh ngạc, thân thiết hỏi.
“Đã tốt.” Kỳ Cảnh ngữ điệu bình tĩnh, liếc mắt nhìn Thôi Lộc, lại lần nữa nhìn trong nước. Hắn đối với thiếu niên mập mạp này không có cảm giác gì, dù sao, theo tình hình nguyên thân cùng Thôi Lộc ở chung xem, dù hắn không ứng phó được, Thôi Lộc cũng sẽ không đuổi hắn đi.
Hắn yên tâm thoải mái, Thôi Lộc tắc có chút bất đắc dĩ, Kỳ Cảnh xem như hiền lành, thói quen không thích phản ứng người khác vẫn còn, tiếp tục chờ, đại khái lại muốn cùng Hứa Cẩm cãi nhau đi? Xem xem hai tiểu cô nương một bên nhẹ giọng thầm thì lời bình rùa, Thôi Lộc đối với Kỳ Cảnh đề nghị: “Chúng ta đổ xúc sắc đi? Lần trước thua ngươi nửa tháng tiền tiêu vặt, sớm muốn thắng trở lại.” Một câu cuối cùng cố ý giảm thấp âm lượng xuống.
“Không được, ông nội không cho ta đánh bạc.” Kỳ Cảnh thuận miệng cự tuyệt, ánh mắt bắt gặp một đạo bóng trắng vui vẻ chạy xuống cầu, không khỏi đứng thẳng người. Hứa Cẩm cũng nhìn thấy, ngay từ đầu không coi ra gì, chỉ cho là Đại Bạch lại muốn đi chơi, nhưng khi nàng phát hiện Đại Bạch chạy đến mép nước, giơ móng vuốt thử thăm dò trong nước, một trái tim nháy mắt nhấc lên, “Đại Bạch trở về, không được xuống nước!” Vừa nói vừa hướng bên kia chạy.
“Uông…” Đại Bạch nhẹ nhàng kêu một tiếng, liền nhảy vào trong nước.
“Đại Bạch!” Hứa Cẩm không chút nghĩ ngợi liền muốn xuống nước vớt nó, cánh tay đột nhiên bị người kéo lại, đối phương lực đạo quá lớn, nàng không khống chế được chuyển qua, đụng vào người Kỳ Cảnh. Hứa Cẩm giận dữ, Kỳ Cảnh lại mở miệng trước nàng một bước, “Đừng lo lắng, nó biết bơi.”
“Làm sao ngươi biết? Buông!” Hứa Cẩm dùng sức đẩy hắn, Kỳ Cảnh xem nhìn váy thật dài của nàng, “Nương ngươi cho ngươi xuống nước chơi?”
“Cần ngươi để ý sao, ngươi mau thả…”
“A, Đại Bạch đi cắn Tiểu Hắc! Nhị ca, ngươi nhanh đem Đại Bạch kéo lại!” Hứa Cẩm sốt ruột, mới đầu lo lắng Đại Bạch cuối cùng biến thành lo lắng rùa tiểu hắc nhà mình Thôi Tiêu so với nàng còn gấp hơn, đem Thôi Lộc đẩy. Thôi Lộc nhìn con rùa trong nước hướng bên bờ bơi tới tiểu bạch cẩu, không phúc hậu cười, “Yên tâm đi, mai rùa cứng như vậy, Đại Bạch còn nhỏ, cắn không nổi.”
“Vậy còn có đầu a!” Thôi Tiêu tức giận đến thẳng dậm chân, thấy nhị ca chết sống đều không chịu xuống nước, khẽ cắn môi chuẩn bị tự mình ra trận.
Đại Bạch vào lúc Thôi Tiêu xoay người lên bờ, không khách khí chút nào đem Tiểu Hắc vứt xuống đất, sau đó nhào lên đối với mai rùa sủa loạn, thường thường dùng móng vuốt đẩy đầy, lại nghiêng đầu cắn mai rùa. Đáng tiếc mai rùa quá dầy, vừa rồi ở trong nước nó trùng hợp cắn được điểm thích hợp, hiện tại mai rùa dán trên mặt đất, nó thế nhưng không có nơi hạ miệng, gấp đến độ nó vòng quanh con mồi. Tiểu Hắc cũng không ngốc, sớm đem đầu lui vào, chỉ còn trụi lủi một cái xác lộ ở bên ngoài, ngẫu nhiên Đại Bạch không động, nó liền ló đầu ra bò phía trước vài bước, đợi Đại Bạch đuổi theo, nó lại lùi về, vững như Thái Sơn.
Chó nhà mình bướng bỉnh đáng yêu như vậy, Hứa Cẩm là người đầu tiên bật cười.
Tự giác thua thiệt Thôi Tiêu cười không nổi, xông lên cù ngứa nàng, “Ngươi còn cười! Biết Đại Bạch hư, ta cố ý mua một con rùa nó không đụng được, ai ngờ nó thế nhưng bắt nạt đến trong nước a! Ngươi ngược lại là quản quản nó nha, nó không phải nghe lời ngươi nhất sao! Nhanh ôm Đại Bạch đi đi!”
“Ta ôm ta ôm, đừng cù ta!” Hứa Cẩm sợ nhất ngứa, liên tục cầu xin tha thứ, né vài cái thấy Thôi Tiêu còn không chịu buông tay, nàng bị ép không có biện pháp, cũng không xem bên người là ai, lôi cánh tay người nọ hướng phía sau hắn trốn. Thôi Tiêu thấy nàng thế nhưng trốn phía sau Kỳ Cảnh, kinh ngạc quên đuổi, giương mắt xem Kỳ Cảnh, phát hiện đối phương thế nhưng cũng không tức giận, cái này ngay cả nói đều nói không ra.
“Được rồi, nàng không đùa ngươi.” Xem xem tay nhỏ tóm cánh tay chính mình, Kỳ Cảnh thấp giọng nói. Nghe nàng như cũ cười không ngừng, nửa người đều dựa vào lưng hắn, đành phải bất đắc dĩ chờ.
Hắn không đợi lâu lắm, Hứa Cẩm rất nhanh liền ý thức được không đúng, mạnh mẽ buông hắn ra. Thấy huynh muội Thôi gia đều có thâm ý khác nhìn nàng, trên mặt nàng đỏ bừng, sợ Kỳ Cảnh cười nhạo mình, bản năng trước đem sai đẩy đến trên người hắn: “Ai bảo ngươi gần ta như vậy, nếu không phải ngươi ngăn cản ta, Đại Bạch cũng không bắt nạt được Tiểu Hắc!” Nói xong trừng hắn, bước nhanh đem Đại Bạch cả người ướt sũng bế dậy, nhẹ nhàng vỗ đầu nó: “Mày như thế nào hư hỏng như vậy? Lần sau lại bắt nạt Tiểu Hắc, ta không mang mày ra ngoài, để mày một mình ở nhà!”
“Uông!” Lực chú ý của Đại Bạch còn đặt trên con rùa dưới đất, muốn lại cắn hai cái. Thôi Tiêu thấy thế, vội đem Tiểu Hắc đặt về trong nước, thấy nó nhanh chóng thò đầu ra cái đuôi hướng trong ao bơi đi, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, oán trách liếc Hứa Cẩm.
Hứa Cẩm hắc hắc cười, “Được rồi, quay đầu lại cùng ngươi bồi tội, hiện tại Đại Bạch ướt nhẹp, ta phải mau chóng về nhà lau mình cho nó!” Nói xong không đợi Thôi Tiêu đáp lời liền xoay người chạy.
“Ta cũng đi.” Kỳ Cảnh thản nhiên bỏ lại một câu, bước nhanh đi theo phía sau Hứa Cẩm, lưu lại huynh muội Thôi gia hai mặt nhìn nhau.
“A Cẩm!” Ra Thôi phủ, Kỳ Cảnh lập tức gọi Hứa Cẩm lại, “Ngươi đợi đã, ta có lời nói với ngươi.”
“Nói với ta cái gì?” Hứa Cẩm đem Đại Bạch gắt gao bảo hộ trong ngực, mắt hạnh trừng trừng: “Vừa rồi là ngươi nhất định muốn gần ta như vậy, ngươi cho rằng ta thích chạm ngươi sao? Ngươi mất hứng, ta còn không vui vẻ đâu!”
Ai muốn nói với nàng cái đó?
Kỳ Cảnh đi thẳng vào vấn đề: “Hai ngày nay Đại Bạch có phải thích cắn gì đó hay không?”
Hứa Cẩm sửng sốt một chút, nghĩ tới chính mình bị Đại Bạch cắn hư một đôi giày thêu, hoài nghi hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
“Ta ở kinh thành từng nuôi chó.” Kỳ Cảnh sớm đã chuẩn bị tốt cái cớ, nghiêm túc nhìn nàng: “A Cẩm, ta thích Đại Bạch, nếu ngươi không chịu đem nó cho ta, vậy ta giúp ngươi chiếu cố nó thế nào? Ngươi yên tâm, Đại Bạch vẫn ở nhà ngươi, ta hiến kế cho ngươi, tỷ như Đại Bạch thích ăn cái gì, không thể ăn cái gì, này đó ta đều biết. Ta cho ngươi biết, ngươi thường xuyên cho ta nhìn xem nó là được.”
“Ta dựa vào cái gì phải tin ngươi?” Hứa Cẩm không muốn tin hắn, lại có vài phần nghi hoặc, “Vậy ngươi nói cho ta biết trước, Đại Bạch vì sao muốn cắn gì đó?”
“Bởi vì nó mọc răng, không cắn gì đó sẽ rất khó chịu.” Kỳ Cảnh bình tĩnh nói, vẻ mặt bình tĩnh. Thấy Đại Bạch mở to một đôi mắt nhìn hắn, không giống lúc trước phòng bị, hắn không tự chủ giơ khóe miệng, “A Cẩm, buổi trưa cơm nước xong ngươi đi đến cây hạnh sau viện chờ ta, ta đưa ngươi một thứ, cam đoan Đại Bạch không hề cắn đồ nhà ngươi. Ngươi, ngươi dám đi không?”
“Có cái gì không dám? Đó là nhà ta, ta còn phải đề phòng ngươi trộm Hạnh a!” Hứa Cẩm bĩu bĩu môi, không quen nhìn Kỳ Cảnh coi khinh nàng.
“Tốt lắm, ta chờ ngươi.” Kỳ Cảnh trầm tĩnh lại, nhịn không được sờ sờ đầu nàng, “Ta đi trước, ngươi cũng nhanh trở về… Nếu bá mẫu mắng ngươi, ngươi liền nói là ta đem đẩy xuống Đại Bạch, đừng có đến trước mặt ông nội cáo trạng là được.” Nàng bởi vì ôm chó làm ướt xiêm y, phỏng chừng sẽ bị giáo huấn đi. Kỳ Cảnh thuận thế sờ sờ đầu Đại Bạch, cảm thấy đem sai lầm đổ lên người mình là đúng, dù sao cũng là Đại Bạch gây họa.
Hắn nói xong cũng đi, Hứa Cẩm cùng Đại Bạch nhìn bóng dáng hắn ngẩn người.
Hứa Cẩm không biết Đại Bạch đang suy nghĩ cái gì, nàng chỉ cảm thấy, Kỳ Cảnh thật sự thay đổi tốt hơn, hoặc là, đang suy nghĩ cái chủ ý xấu xa gì.
Mặc kệ nó, nàng không sợ hắn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook