Hỉ Gần Nhau
-
Chương 1: Bắt trộm
Cuối tháng tư, thời tiết càng ngày ngày nóng, khó được một ngày mát mẻ trời, Hứa Cẩm liền dẫn nha hoàn Bảo Châu đến cửa Thôi gia.
Nàng với Thôi Tiêu là sinh cùng năm, nàng là mùng 5 tháng 5 đoan ngọ, Thôi Tiêu là mùng 9 tháng 9 Trùng Dương, người lớn hai nhà đều nói bọn họ có duyên có phúc, quan hệ đi được càng thêm gần, mà Hứa Cẩm cùng Thôi Tiêu từ nhỏ đã chơi với nhau, tình như tỷ muội.
Ở bên cạnh hồ nước dưới bóng cây trải vải sạch sẽ, hai người ngồi nói chuyện.
“A Cẩm, bá phụ sắp trở về à?” Thôi Tiêu trong tay nắm cần câu, vốn định cùng tỷ muội tốt câu cá, đáng tiếc Hứa Cẩm ngồi một lát liền không nhẫn nại, nghĩ mọi cách dụ nàng nói chuyện. Thôi Tiêu không có biện pháp, đành phải bồi nàng, về phần có thể câu được cá hay không, tuỳ vào mấy bạn cá đi, dù sao câu được cũng thả trở về.
“Ừ, lần này ta và nương cùng đi lên huyện đón cha, tới lúc đó ta mang chút bánh mứt Trần Ký về cho ngươi.” Hứa Cẩm hưng phấn nói. Phụ thân ở huyện dạy học, chỉ có mỗi tháng mùng một mười lăm, ngày lễ ngày tết mới trở về trấn, mẫu thân liền phân phó xa phu chiều hôm kia qua đón người, phụ thân ở nhà hai buổi tối, sáng sớm mươi sáu lại xuất phát. Nửa tháng không thấy, Hứa Cẩm rất nhớ phụ thân, bởi gần sinh nhật, cầu xin mẫu thân cho phép nàng cùng đi, mẫu thân không yên lòng đành phải đáp ứng cùng đi.
“Thật tốt, chờ sinh nhật ngươi thì bá phụ còn có thể trở về một chuyến.” Thôi Tiêu hâm mộ nói. Phụ thân nàng cũng rất thương nàng, như phụ thân ở bên ngoài làm ăn, hàng năm số lần về nhà không nhiều bằng Hứa bá phụ.
Nhắc tới cái này, Hứa Cẩm vốn nhịn không được muốn cười, thấy ánh mắt Thôi Tiêu cô đơn, biết tâm sự của nàng, vội sửa miệng an ủi nàng: “Ngươi đừng hâm mộ ta, ta còn hâm mộ ngươi nha. Thôi đại ca đi vắng, còn có Thôi nhị ca dỗ ngươi, giống như ta, một tỷ muội huynh đệ đều không có, thật là ghen tị chết đi được!”
Thôi Tiêu vừa định nói chuyện, phía sau truyền đến một giọng nam trêu tức: “A Cẩm là chê nhị ca đối với muội không đủ tốt, cho nên muốn một ca ca ruột?”
Hứa Cẩm nhất thời cười, vừa quay đầu vừa nói: “Nào có, nhị ca đối với muội đương nhiên… Tốt.” Tâm trạng đang tốt bởi vì nhìn thấy hai người đi đến, xuống dốc không phanh, nũng nịu lấy lòng cũng thay đổi thành nhỏ giọng thầm oán, “Tốt cái gì chứ, biết người ta với hắn không hợp còn dẫn hắn đến.”
Nguyên lai hai thiếu niên đi tới, đều là người quen.
Trắng trẻo mập mạp là nhị ca Thôi Tiêu tên Thôi Lộc, năm nay mười bốn, trong các hài tử chơi đùa từ nhỏ đến lớn, vị Thôi nhị ca này là là bọn nhỏ thích nhất, bởi vì hắn đặc biệt thích cười, ra tay hào phóng lại giúp người làm niềm vui, nếu ai có phiền toái nhỏ gì, tìm hắn chuẩn không sai. Bất quá Thôi Lộc không phải là người hiền lành, rất tinh ranh, những tiểu nhân thấy hắn có tiền liền muốn chiếm tiện nghi, chưa từng được toại nguyện. Thôi Tiêu cùng Hứa Cẩm nói nhị ca là nham hiểm, cho nên Hứa Cẩm ở trước mặt Thôi Lộc vẫn biểu hiện ngoan ngoãn, không dám trêu đến hắn.
Bên cạnh Thôi Lộc tên lấy lỗ mũi nhìn người, là hàng xóm bên trái Hứa gia đại thiếu gia Kỳ gia – Kỳ Cảnh, lớn hơn Hứa Cẩm ba tuổi, cao cao gầy gầy được coi như mặt người dạ chó. Vài năm trước hai cụ Kỳ gia dẫn trưởng tôn trở về trấn dưỡng lão, sau khi quen thuộc, Hứa Cẩm tôn kính Kỳ lão gia tử đầy bụng học thức, cũng thích mặt mũi hiền lành Kỳ lão phu nhân, chính là căm ghét Kỳ Cảnh tự cho là tài trí hơn người. Hai người ngấm ngầm không biết đánh nhau bao nhiêu lần, cuối cùng đều là Hứa Cẩm bị hắn kéo tóc, sau đó Kỳ Cảnh bị Kỳ lão gia tử phạt cấm đoán, ngắn thì ba ngày dài đến một tháng, dựa vào trình độ uỷ khuất của Hứa Cẩm.
Không muốn liếc nhìn Kỳ Cảnh lâu, Hứa Cẩm vội xoay người, đem cần câu dựng lên một bên bỏ vào trong nước: “Nhị ca muốn đưa khách ra cửa sao? Vậy huynh đi nhanh đi, trở về chúng ta lại nói.”
Thôi Lộc cười khổ, hắn không muốn tới đây, vừa mới đi qua nơi này, là Kỳ Cảnh chủ động hướng bên này đi. Hắn tuy lớn hơn Kỳ Cảnh một tuổi, được Kỳ Cảnh gọi một tiếng nhị ca, nhưng tính tình Kỳ Cảnh … Rốt cuộc là thiếu gia nhà quan, hắn vẫn phải dỗ dành chút.
Hắn giả vờ người tốt, cười vỗ vỗ vai Kỳ Cảnh: “Đi thôi, chúng ta đi dạo, không quấy rầy các nàng câu cá.”
Kỳ Cảnh hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn bóng người mặc áo xanh quần trắng bên hồ nói: “Người quái dị, ai thèm gặp nàng.” Nói xong đi đến bên cạnh Thôi Tiêu, “Tiêu Tiêu câu được cá chưa? Không có à, đều đã nói với ngươi bao nhiêu lần, nàng là sao chổi xui xẻo, ngươi cách nàng càng xa càng tốt.”
Mấy người xem như chơi với nhau đến lớn, gọi nhũ danh cũng không có gì. Nhưng Thôi Tiêu đồng dạng không thích tính tình Kỳ Cảnh, nghe vậy cau mày nói: “Kỳ thiếu gia chướng mắt A Cẩm thì cứ tránh nàng, làm gì lại xui khiến ta? Ta cảm thấy A Cẩm rất tốt…”
“Ngươi để ý đến hắn làm cái gì? Hắn nghe hiểu được tiếng người sao?” Hứa Cẩm đứng lên, nắm tay Thôi Tiêu đi về phía trước: “Đi, chúng ta đi nhà của ngươi nói chuyện.” Nàng cũng không tin Kỳ Cảnh còn có thể theo tới bên kia!
Kỳ Cảnh đích xác không thể, nhìn chủ tớ bốn người đi xa, hắn bĩu bĩu môi, xoay người đi.
Vô duyên vô cớ bị người ta mắng sao chổi xui xẻo tuyệt không phải chuyện vui vẻ gì, lúc về nhà Hứa Cẩm còn thở phì phò, sợ bị mẫu thân nhìn ra, nàng chạy đến hậu viện xem cây hạnh.
Hứa Cẩm từ nhỏ đã thích ăn hạnh.
Nghe nói bốn tuổi năm ấy phụ thân mang nàng đi dạo trên đường, trùng hợp có phụ nhân ở nông thôn bán hạnh, xe gỗ nho nhỏ chất đầy trái cây, xa xa đều có thể ngửi được mùi hương mê người. Phụ thân thấy nàng thèm đến không dời mắt, liền dẫn nàng qua mua, kết quả nàng sợ phụ thân mua ít, nhất định muốn mua hết cả xe về nhà. Phụ thân dung túng nàng, kêu phụ nhân đem xe đẩy đến cửa nhà, chia một ít cho hàng xóm, còn dư lại đều cho nàng lưu trữ, sau đó lại cố ý lấy hai hạt hạnh trồng sát tường ở hậu viện nhà mình. Hàng năm hạnh chín, phụ thân theo nàng hái hạnh đều sẽ chuyện xưa nhắc lại, lấy việc này chê cười nàng.
Khi còn nhỏ Hứa Cẩm thường hay bị phụ thân nói đến mặt đỏ, hiện tại lớn chút, phụ thân lại nói, nàng liền cười hì hì nói phụ thân gạt người.
Năm nay hạnh chín, màu vàng cơ hồ sắp trải rộng toàn bộ cây.
Tâm trạng Hứa Cẩm tốt hơn nhiều, nhìn cũng nghiêm túc, sau đó buổi tối nằm mộng đẹp, mơ thấy phụ thân trở lại.
Ngày kế thức dậy, nàng lại đi xem cây hạnh, tới gần phát hiện đầu tường bên rõ ràng thiếu mấy trái!
Bởi vì mấy quả hạnh màu sắc tương đối đậm, Hứa Cẩm đều nghĩ kĩ trước khi ăn chúng nó, cho nên nhớ rất rõ ràng.
Nàng chạy đi hỏi mẫu thân: “Nương, nương có kêu người hái hạnh không?” Hứa gia từ trên xuống dưới đều biết hai cây hạnh này là bảo bối của nàng, ngoại trừ một nhà ba người các nàng phân phó, hạ nhân căn bản sẽ không tự đi chạm vào.
Giang thị đang tưới hoa, cũng không ngẩng đầu: “Không có, làm sao?”
Hứa Cẩm tùy tay khảy hoa hồng còn mang theo bọt nước, chu môi nói: “Con phát hiện thiếu mất mấy trái, khẳng định bị người ta hái trộm.”
Giang thị nhịn cười không được, trong nắng sớm khuôn mặt kiều diễm so với hoa hồng mới nở còn đẹp hơn, “Trên cây nhiều trái như vậy, sao con có thể nhìn ra thiếu mấy trái.” Ngữ khí trêu chọc, hiển nhiên không xem lời nói hồn nhiên của con gái là thật. “Được rồi, rửa tay, cùng nương dùng cơm đi thôi.”
“Nha…” Hứa Cẩm biết mẫu thân vẫn xem nàng là đứa nhỏ, nên không giải thích nhiều, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh mẫu thân đi vào đại sảnh, chỉ ở trong lòng âm thầm cân nhắc.
Không phải mẫu thân kêu người hái, chẳng lẽ là hạ nhân? Sẽ không, Hứa Cẩm tin tưởng hạ nhân nhà mình, người lớn tuổi không có khả năng bởi nhất thời tham ăn mà mạo phạm chủ tử, người trẻ tuổi thì chỉ có Bảo Châu bên cạnh nàng, luôn luôn ở trước mắt nàng lắc lư, căn bản không có cơ hội trộm… Trừ bỏ người trong nhà, còn có thể là ai? Trên đường này lại không có đứa nhỏ tham ăn trộm đạo.
Càng nghĩ, kẻ khả nghi nhất chính là Kỳ Cảnh.
Kỳ Cảnh chắc chắn sẽ không thèm hạnh của nàng, nhưng hắn biết nàng coi trọng hai cây hạnh, có lẽ chính là tưởng chọc giận nàng?
Hứa Cẩm oán hận cắn răng.
Có chủ ý, sau khi ăn cơm chiều, Hứa Cẩm phái Bảo Châu đi vào phòng ngụy trang, để ngừa mẫu thân hỏi, sau đó chính mình vụng trộm nấp sau cây anh đào dưới chân tường chờ bắt trộm. Nếu Kỳ Cảnh muốn chọc giận nàng, khẳng định còn có thể trộm lần thứ hai lần thứ ba, hôm nay dù đợi đến trời tối, nàng cũng phải đợi Kỳ Cảnh, không phải là vì mấy quả hạnh kia, mà là vì trút giận! Chỉ cần nàng bắt được hắn, lại truyền đến tai Kỳ lão gia tử, Kỳ lão gia tử khẳng định sẽ phạt nặng hắn.
Trời dần tối, trên đường phía sau truyền đến tiếng các lão nhân hóng mát nói chuyện phiếm. Kỳ lão gia tử cũng thích lúc này ra cửa, Kỳ Cảnh lúc này ra tay là an toàn nhất.
Quả nhiên, tường bên kia rất nhanh truyền đến tiếng bước chân.
Trong quá trình chờ đợi Kỳ Cảnh leo tường, Hứa Cẩm đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên hai người đánh nhau. Khi đó nàng quá nhỏ, ký ức có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ nàng mặc váy mới đi ra ngoài chơi, Kỳ Cảnh nhìn thấy, nói chưa từng thấy ai ăn mặc quê mùa như vậy, chọc nàng khóc. Kỳ lão phu nhân sau khi biết dạy dỗ Kỳ Cảnh một trận, từ đó Kỳ Cảnh liền cùng nàng kết thù, luôn tìm cơ hội bắt nạt nàng, mà nàng lớn không còn hay khóc, sẽ nghĩ biện pháp trút giận.
Mẫu thân khuyên nàng trốn tránh Kỳ Cảnh, trong giọng nói tựa hồ cũng có chút đồng tình Kỳ Cảnh. Hứa Cẩm biết mẫu thân vì sao đồng tình tiểu tử thúi kia, bởi vì nàng vô tình nghe cha mẹ nhắc tới thân thế Kỳ Cảnh, nói mẹ ruột hắn mất sớm, phụ thân cưới kế mẫu liền một lòng đặt vào kế mẫu cùng con kế mẫu. Kỳ Cảnh bắt nạt đệ đệ muội muội, bị phụ thân hung hăng đánh một trận, nhưng Kỳ Cảnh không biết hối cải, khiến trong nhà gà chó không yên, Kỳ lão gia tử không có biện pháp mới dẫn hắn về đây.
Không có mẫu thân, Hứa Cẩm rất đồng tình Kỳ Cảnh, nhưng hắn không thể bởi vì chính mình không thoải mái liền bắt nạt nàng a?
Đợi nhìn thấy Kỳ Cảnh đứng ở đầu tường, một tay nâng cành cây hạnh một tay chuẩn bị hái hạnh, khóe miệng tươi cười xấu xa, Hứa Cẩm tức giận đến nhảy ra ngoài: “Kỳ Cảnh, ngươi trộm gì đó!”
Nàng xuất hiện quá đột nhiên, Kỳ Cảnh hoảng sợ, dưới chân mất thăng bằng đầu hướng xuống dưới, đầu tiên là đụng vào cành cây lại đập phải mặt đất, người tắc ngửa mặt nằm ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, trán có máu dần dần chảy xuống.
“… Nương!” Hứa Cẩm sợ tới mức quay đầu định chạy.
“Đừng đi, trở về!” Phía sau truyền đến giọng nói vội vàng quen thuộc, Hứa Cẩm dừng lại, quay đầu liền thấy Kỳ Cảnh chậm rãi đứng lên, một tay lau máu một tay chống đỡ tường, ánh mắt âm u nhìn nàng, “Quay lại, bằng không ta sẽ nói ta là bị ngươi đẩy ngã, đến lúc nương ngươi thấy ta bị thương thành như vậy, còn có thể tin lời ngươi nói sao?”
Hứa Cẩm hiện tại ngược lại không suy nghĩ nhiều như vậy, sợ hãi theo dõi hắn trán: “Ngươi, ngươi không sao chứ? Ngươi đổ máu…” Lời còn chưa dứt, Kỳ Cảnh đột nhiên bắt đầu lắc lư đứng lên, nhìn bộ dạng sắp ngã. Hứa Cẩm kinh hãi, vội chạy tới dìu hắn, nhưng Kỳ Cảnh so với cao hơn lại nặng hơn, cô căn bản nâng nổi, ngược lại cùng hắn ngã xuống, mu bàn tay ma sát vào đất, nóng nóng đau đau.
Nhưng Hứa Cẩm căn bản không nhận thấy được tay mình chảy máu, nàng ngây ngốc nhìn Kỳ Cảnh trước mắt, hắn vẫn không nhúc nhích nàng cũng vẫn không nhúc nhích, hồi lâu sau mới quỳ đứng lên, đẩy vai hắn: “Kỳ Cảnh ngươi làm sao vậy, ngươi đừng…” Nói xong, thân thể thiếu niên chấn động, trong mắt lần nữa khôi phục sinh khí. Hứa Cẩm nhất thời nhẹ nhàng thở ra, nàng chưa nói, đầu tường thấp như vậy, sao Kỳ Cảnh có thể sơ suất một chút liền…
“Thôi, ngươi im lặng trở về đi, chỉ cần về sau ngươi đừng lại trộm trái cây nhà ta, ta sẽ không nói cho Kỳ gia gia.” Thấy Kỳ Cảnh u u nhìn mình chằm chằm, Hứa Cẩm trừng hắn, đang muốn đứng dậy, trên tay bỗng nhiên truyền đến một loại xúc cảm ấm áp. Quay đầu, bỗng nhiên phát hiện bên người chẳng biết lúc nào có thêm một con chó nhỏ, chiều cao hơn một thước, lông màu tuyết trắng, đang ngồi xổm liếm vết thương trên mu bàn tay nàng, liếm được nàng vừa tê vừa ngứa. Nàng nhìn qua thì con chó tựa hồ có cảm ứng, cũng ngẩng đầu nhìn nàng, cái mũi đen thui toả sáng, ánh mắt ngập nước, Hứa Cẩm nhất thời mềm lòng.
Đây là Tiểu Bạch cẩu ở đâu tới, rất dễ thương!
Hứa Cẩm nhịn không được đem con chó bế dậy, con chó nhìn chằm chằm nàng, ngoan ngoãn nhanh nhẹn, không chút nào giãy dụa.
Hứa Cẩm vừa định sờ sờ nó, thiếu niên trước đó còn nằm ánh mắt thay đổi, xoay người liền muốn cùng nàng đoạt chó.
Hứa Cẩm tay mắt lanh lẹ tránh đi, mắng hắn: “Kỳ Cảnh ngươi đừng quá đáng, đây là chó của ta!” Nàng nể tình hắn bị thương mới không muốn truy cứu, nào ngờ người này thế nhưng còn muốn làm chuyện xấu!
Kỳ Cảnh dường như căn bản không nghe thấy lời của nàng, thất tha thất thểu đuổi theo, Hứa Cẩm nhanh chóng chạy về, vừa chạy vừa kêu người, ý đồ dọa đối phương. Nhưng Kỳ Cảnh bám riết không tha, thẳng đến Giang thị dẫn mấy nha hoàn đuổi tới, hắn còn chưa có ý buông tha Hứa Cẩm.
Giang thị đứng vững, vẻ mặt nghiêm túc chất vấn: “Đây là có chuyện gì? Kỳ Cảnh như thế nào ở chỗ này, còn có con chó này…”
“Nương, đây là chó con nhặt được, Kỳ Cảnh muốn cướp, nương mau cho người ngăn hắn lại!” Hứa Cẩm ôm chó trốn phía sau mẫu thân,thở gấp nói.
Giang thị không đếm xỉa tới nàng, mắt thấy Kỳ Cảnh đều sắp nhào đến trên người bà, vội phân phó nha hoàn ngăn cản, “Kỳ Cảnh, không được ở trước mặt trưởng bối làm càn!”
Kỳ Cảnh phảng phất như không nghe thấy, ở trong tay hai nha hoàn dùng sức giãy dụa, nhưng rốt cuộc đầu còn bị thương, khí lực dần dần biến mất, hướng Hứa Cẩm hô một tiếng liền không thể khống chế té xuống.
Cũng chính là một tiếng kia, làm cho mấy người Hứa Cẩm Giang thị ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Kỳ Cảnh nói căn bản không phải tiếng người, mà là “Uông” một tiếng chó sủa, trầm thấp phẫn nộ, vô cùng rõ ràng.
Nàng với Thôi Tiêu là sinh cùng năm, nàng là mùng 5 tháng 5 đoan ngọ, Thôi Tiêu là mùng 9 tháng 9 Trùng Dương, người lớn hai nhà đều nói bọn họ có duyên có phúc, quan hệ đi được càng thêm gần, mà Hứa Cẩm cùng Thôi Tiêu từ nhỏ đã chơi với nhau, tình như tỷ muội.
Ở bên cạnh hồ nước dưới bóng cây trải vải sạch sẽ, hai người ngồi nói chuyện.
“A Cẩm, bá phụ sắp trở về à?” Thôi Tiêu trong tay nắm cần câu, vốn định cùng tỷ muội tốt câu cá, đáng tiếc Hứa Cẩm ngồi một lát liền không nhẫn nại, nghĩ mọi cách dụ nàng nói chuyện. Thôi Tiêu không có biện pháp, đành phải bồi nàng, về phần có thể câu được cá hay không, tuỳ vào mấy bạn cá đi, dù sao câu được cũng thả trở về.
“Ừ, lần này ta và nương cùng đi lên huyện đón cha, tới lúc đó ta mang chút bánh mứt Trần Ký về cho ngươi.” Hứa Cẩm hưng phấn nói. Phụ thân ở huyện dạy học, chỉ có mỗi tháng mùng một mười lăm, ngày lễ ngày tết mới trở về trấn, mẫu thân liền phân phó xa phu chiều hôm kia qua đón người, phụ thân ở nhà hai buổi tối, sáng sớm mươi sáu lại xuất phát. Nửa tháng không thấy, Hứa Cẩm rất nhớ phụ thân, bởi gần sinh nhật, cầu xin mẫu thân cho phép nàng cùng đi, mẫu thân không yên lòng đành phải đáp ứng cùng đi.
“Thật tốt, chờ sinh nhật ngươi thì bá phụ còn có thể trở về một chuyến.” Thôi Tiêu hâm mộ nói. Phụ thân nàng cũng rất thương nàng, như phụ thân ở bên ngoài làm ăn, hàng năm số lần về nhà không nhiều bằng Hứa bá phụ.
Nhắc tới cái này, Hứa Cẩm vốn nhịn không được muốn cười, thấy ánh mắt Thôi Tiêu cô đơn, biết tâm sự của nàng, vội sửa miệng an ủi nàng: “Ngươi đừng hâm mộ ta, ta còn hâm mộ ngươi nha. Thôi đại ca đi vắng, còn có Thôi nhị ca dỗ ngươi, giống như ta, một tỷ muội huynh đệ đều không có, thật là ghen tị chết đi được!”
Thôi Tiêu vừa định nói chuyện, phía sau truyền đến một giọng nam trêu tức: “A Cẩm là chê nhị ca đối với muội không đủ tốt, cho nên muốn một ca ca ruột?”
Hứa Cẩm nhất thời cười, vừa quay đầu vừa nói: “Nào có, nhị ca đối với muội đương nhiên… Tốt.” Tâm trạng đang tốt bởi vì nhìn thấy hai người đi đến, xuống dốc không phanh, nũng nịu lấy lòng cũng thay đổi thành nhỏ giọng thầm oán, “Tốt cái gì chứ, biết người ta với hắn không hợp còn dẫn hắn đến.”
Nguyên lai hai thiếu niên đi tới, đều là người quen.
Trắng trẻo mập mạp là nhị ca Thôi Tiêu tên Thôi Lộc, năm nay mười bốn, trong các hài tử chơi đùa từ nhỏ đến lớn, vị Thôi nhị ca này là là bọn nhỏ thích nhất, bởi vì hắn đặc biệt thích cười, ra tay hào phóng lại giúp người làm niềm vui, nếu ai có phiền toái nhỏ gì, tìm hắn chuẩn không sai. Bất quá Thôi Lộc không phải là người hiền lành, rất tinh ranh, những tiểu nhân thấy hắn có tiền liền muốn chiếm tiện nghi, chưa từng được toại nguyện. Thôi Tiêu cùng Hứa Cẩm nói nhị ca là nham hiểm, cho nên Hứa Cẩm ở trước mặt Thôi Lộc vẫn biểu hiện ngoan ngoãn, không dám trêu đến hắn.
Bên cạnh Thôi Lộc tên lấy lỗ mũi nhìn người, là hàng xóm bên trái Hứa gia đại thiếu gia Kỳ gia – Kỳ Cảnh, lớn hơn Hứa Cẩm ba tuổi, cao cao gầy gầy được coi như mặt người dạ chó. Vài năm trước hai cụ Kỳ gia dẫn trưởng tôn trở về trấn dưỡng lão, sau khi quen thuộc, Hứa Cẩm tôn kính Kỳ lão gia tử đầy bụng học thức, cũng thích mặt mũi hiền lành Kỳ lão phu nhân, chính là căm ghét Kỳ Cảnh tự cho là tài trí hơn người. Hai người ngấm ngầm không biết đánh nhau bao nhiêu lần, cuối cùng đều là Hứa Cẩm bị hắn kéo tóc, sau đó Kỳ Cảnh bị Kỳ lão gia tử phạt cấm đoán, ngắn thì ba ngày dài đến một tháng, dựa vào trình độ uỷ khuất của Hứa Cẩm.
Không muốn liếc nhìn Kỳ Cảnh lâu, Hứa Cẩm vội xoay người, đem cần câu dựng lên một bên bỏ vào trong nước: “Nhị ca muốn đưa khách ra cửa sao? Vậy huynh đi nhanh đi, trở về chúng ta lại nói.”
Thôi Lộc cười khổ, hắn không muốn tới đây, vừa mới đi qua nơi này, là Kỳ Cảnh chủ động hướng bên này đi. Hắn tuy lớn hơn Kỳ Cảnh một tuổi, được Kỳ Cảnh gọi một tiếng nhị ca, nhưng tính tình Kỳ Cảnh … Rốt cuộc là thiếu gia nhà quan, hắn vẫn phải dỗ dành chút.
Hắn giả vờ người tốt, cười vỗ vỗ vai Kỳ Cảnh: “Đi thôi, chúng ta đi dạo, không quấy rầy các nàng câu cá.”
Kỳ Cảnh hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn bóng người mặc áo xanh quần trắng bên hồ nói: “Người quái dị, ai thèm gặp nàng.” Nói xong đi đến bên cạnh Thôi Tiêu, “Tiêu Tiêu câu được cá chưa? Không có à, đều đã nói với ngươi bao nhiêu lần, nàng là sao chổi xui xẻo, ngươi cách nàng càng xa càng tốt.”
Mấy người xem như chơi với nhau đến lớn, gọi nhũ danh cũng không có gì. Nhưng Thôi Tiêu đồng dạng không thích tính tình Kỳ Cảnh, nghe vậy cau mày nói: “Kỳ thiếu gia chướng mắt A Cẩm thì cứ tránh nàng, làm gì lại xui khiến ta? Ta cảm thấy A Cẩm rất tốt…”
“Ngươi để ý đến hắn làm cái gì? Hắn nghe hiểu được tiếng người sao?” Hứa Cẩm đứng lên, nắm tay Thôi Tiêu đi về phía trước: “Đi, chúng ta đi nhà của ngươi nói chuyện.” Nàng cũng không tin Kỳ Cảnh còn có thể theo tới bên kia!
Kỳ Cảnh đích xác không thể, nhìn chủ tớ bốn người đi xa, hắn bĩu bĩu môi, xoay người đi.
Vô duyên vô cớ bị người ta mắng sao chổi xui xẻo tuyệt không phải chuyện vui vẻ gì, lúc về nhà Hứa Cẩm còn thở phì phò, sợ bị mẫu thân nhìn ra, nàng chạy đến hậu viện xem cây hạnh.
Hứa Cẩm từ nhỏ đã thích ăn hạnh.
Nghe nói bốn tuổi năm ấy phụ thân mang nàng đi dạo trên đường, trùng hợp có phụ nhân ở nông thôn bán hạnh, xe gỗ nho nhỏ chất đầy trái cây, xa xa đều có thể ngửi được mùi hương mê người. Phụ thân thấy nàng thèm đến không dời mắt, liền dẫn nàng qua mua, kết quả nàng sợ phụ thân mua ít, nhất định muốn mua hết cả xe về nhà. Phụ thân dung túng nàng, kêu phụ nhân đem xe đẩy đến cửa nhà, chia một ít cho hàng xóm, còn dư lại đều cho nàng lưu trữ, sau đó lại cố ý lấy hai hạt hạnh trồng sát tường ở hậu viện nhà mình. Hàng năm hạnh chín, phụ thân theo nàng hái hạnh đều sẽ chuyện xưa nhắc lại, lấy việc này chê cười nàng.
Khi còn nhỏ Hứa Cẩm thường hay bị phụ thân nói đến mặt đỏ, hiện tại lớn chút, phụ thân lại nói, nàng liền cười hì hì nói phụ thân gạt người.
Năm nay hạnh chín, màu vàng cơ hồ sắp trải rộng toàn bộ cây.
Tâm trạng Hứa Cẩm tốt hơn nhiều, nhìn cũng nghiêm túc, sau đó buổi tối nằm mộng đẹp, mơ thấy phụ thân trở lại.
Ngày kế thức dậy, nàng lại đi xem cây hạnh, tới gần phát hiện đầu tường bên rõ ràng thiếu mấy trái!
Bởi vì mấy quả hạnh màu sắc tương đối đậm, Hứa Cẩm đều nghĩ kĩ trước khi ăn chúng nó, cho nên nhớ rất rõ ràng.
Nàng chạy đi hỏi mẫu thân: “Nương, nương có kêu người hái hạnh không?” Hứa gia từ trên xuống dưới đều biết hai cây hạnh này là bảo bối của nàng, ngoại trừ một nhà ba người các nàng phân phó, hạ nhân căn bản sẽ không tự đi chạm vào.
Giang thị đang tưới hoa, cũng không ngẩng đầu: “Không có, làm sao?”
Hứa Cẩm tùy tay khảy hoa hồng còn mang theo bọt nước, chu môi nói: “Con phát hiện thiếu mất mấy trái, khẳng định bị người ta hái trộm.”
Giang thị nhịn cười không được, trong nắng sớm khuôn mặt kiều diễm so với hoa hồng mới nở còn đẹp hơn, “Trên cây nhiều trái như vậy, sao con có thể nhìn ra thiếu mấy trái.” Ngữ khí trêu chọc, hiển nhiên không xem lời nói hồn nhiên của con gái là thật. “Được rồi, rửa tay, cùng nương dùng cơm đi thôi.”
“Nha…” Hứa Cẩm biết mẫu thân vẫn xem nàng là đứa nhỏ, nên không giải thích nhiều, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh mẫu thân đi vào đại sảnh, chỉ ở trong lòng âm thầm cân nhắc.
Không phải mẫu thân kêu người hái, chẳng lẽ là hạ nhân? Sẽ không, Hứa Cẩm tin tưởng hạ nhân nhà mình, người lớn tuổi không có khả năng bởi nhất thời tham ăn mà mạo phạm chủ tử, người trẻ tuổi thì chỉ có Bảo Châu bên cạnh nàng, luôn luôn ở trước mắt nàng lắc lư, căn bản không có cơ hội trộm… Trừ bỏ người trong nhà, còn có thể là ai? Trên đường này lại không có đứa nhỏ tham ăn trộm đạo.
Càng nghĩ, kẻ khả nghi nhất chính là Kỳ Cảnh.
Kỳ Cảnh chắc chắn sẽ không thèm hạnh của nàng, nhưng hắn biết nàng coi trọng hai cây hạnh, có lẽ chính là tưởng chọc giận nàng?
Hứa Cẩm oán hận cắn răng.
Có chủ ý, sau khi ăn cơm chiều, Hứa Cẩm phái Bảo Châu đi vào phòng ngụy trang, để ngừa mẫu thân hỏi, sau đó chính mình vụng trộm nấp sau cây anh đào dưới chân tường chờ bắt trộm. Nếu Kỳ Cảnh muốn chọc giận nàng, khẳng định còn có thể trộm lần thứ hai lần thứ ba, hôm nay dù đợi đến trời tối, nàng cũng phải đợi Kỳ Cảnh, không phải là vì mấy quả hạnh kia, mà là vì trút giận! Chỉ cần nàng bắt được hắn, lại truyền đến tai Kỳ lão gia tử, Kỳ lão gia tử khẳng định sẽ phạt nặng hắn.
Trời dần tối, trên đường phía sau truyền đến tiếng các lão nhân hóng mát nói chuyện phiếm. Kỳ lão gia tử cũng thích lúc này ra cửa, Kỳ Cảnh lúc này ra tay là an toàn nhất.
Quả nhiên, tường bên kia rất nhanh truyền đến tiếng bước chân.
Trong quá trình chờ đợi Kỳ Cảnh leo tường, Hứa Cẩm đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên hai người đánh nhau. Khi đó nàng quá nhỏ, ký ức có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ nàng mặc váy mới đi ra ngoài chơi, Kỳ Cảnh nhìn thấy, nói chưa từng thấy ai ăn mặc quê mùa như vậy, chọc nàng khóc. Kỳ lão phu nhân sau khi biết dạy dỗ Kỳ Cảnh một trận, từ đó Kỳ Cảnh liền cùng nàng kết thù, luôn tìm cơ hội bắt nạt nàng, mà nàng lớn không còn hay khóc, sẽ nghĩ biện pháp trút giận.
Mẫu thân khuyên nàng trốn tránh Kỳ Cảnh, trong giọng nói tựa hồ cũng có chút đồng tình Kỳ Cảnh. Hứa Cẩm biết mẫu thân vì sao đồng tình tiểu tử thúi kia, bởi vì nàng vô tình nghe cha mẹ nhắc tới thân thế Kỳ Cảnh, nói mẹ ruột hắn mất sớm, phụ thân cưới kế mẫu liền một lòng đặt vào kế mẫu cùng con kế mẫu. Kỳ Cảnh bắt nạt đệ đệ muội muội, bị phụ thân hung hăng đánh một trận, nhưng Kỳ Cảnh không biết hối cải, khiến trong nhà gà chó không yên, Kỳ lão gia tử không có biện pháp mới dẫn hắn về đây.
Không có mẫu thân, Hứa Cẩm rất đồng tình Kỳ Cảnh, nhưng hắn không thể bởi vì chính mình không thoải mái liền bắt nạt nàng a?
Đợi nhìn thấy Kỳ Cảnh đứng ở đầu tường, một tay nâng cành cây hạnh một tay chuẩn bị hái hạnh, khóe miệng tươi cười xấu xa, Hứa Cẩm tức giận đến nhảy ra ngoài: “Kỳ Cảnh, ngươi trộm gì đó!”
Nàng xuất hiện quá đột nhiên, Kỳ Cảnh hoảng sợ, dưới chân mất thăng bằng đầu hướng xuống dưới, đầu tiên là đụng vào cành cây lại đập phải mặt đất, người tắc ngửa mặt nằm ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, trán có máu dần dần chảy xuống.
“… Nương!” Hứa Cẩm sợ tới mức quay đầu định chạy.
“Đừng đi, trở về!” Phía sau truyền đến giọng nói vội vàng quen thuộc, Hứa Cẩm dừng lại, quay đầu liền thấy Kỳ Cảnh chậm rãi đứng lên, một tay lau máu một tay chống đỡ tường, ánh mắt âm u nhìn nàng, “Quay lại, bằng không ta sẽ nói ta là bị ngươi đẩy ngã, đến lúc nương ngươi thấy ta bị thương thành như vậy, còn có thể tin lời ngươi nói sao?”
Hứa Cẩm hiện tại ngược lại không suy nghĩ nhiều như vậy, sợ hãi theo dõi hắn trán: “Ngươi, ngươi không sao chứ? Ngươi đổ máu…” Lời còn chưa dứt, Kỳ Cảnh đột nhiên bắt đầu lắc lư đứng lên, nhìn bộ dạng sắp ngã. Hứa Cẩm kinh hãi, vội chạy tới dìu hắn, nhưng Kỳ Cảnh so với cao hơn lại nặng hơn, cô căn bản nâng nổi, ngược lại cùng hắn ngã xuống, mu bàn tay ma sát vào đất, nóng nóng đau đau.
Nhưng Hứa Cẩm căn bản không nhận thấy được tay mình chảy máu, nàng ngây ngốc nhìn Kỳ Cảnh trước mắt, hắn vẫn không nhúc nhích nàng cũng vẫn không nhúc nhích, hồi lâu sau mới quỳ đứng lên, đẩy vai hắn: “Kỳ Cảnh ngươi làm sao vậy, ngươi đừng…” Nói xong, thân thể thiếu niên chấn động, trong mắt lần nữa khôi phục sinh khí. Hứa Cẩm nhất thời nhẹ nhàng thở ra, nàng chưa nói, đầu tường thấp như vậy, sao Kỳ Cảnh có thể sơ suất một chút liền…
“Thôi, ngươi im lặng trở về đi, chỉ cần về sau ngươi đừng lại trộm trái cây nhà ta, ta sẽ không nói cho Kỳ gia gia.” Thấy Kỳ Cảnh u u nhìn mình chằm chằm, Hứa Cẩm trừng hắn, đang muốn đứng dậy, trên tay bỗng nhiên truyền đến một loại xúc cảm ấm áp. Quay đầu, bỗng nhiên phát hiện bên người chẳng biết lúc nào có thêm một con chó nhỏ, chiều cao hơn một thước, lông màu tuyết trắng, đang ngồi xổm liếm vết thương trên mu bàn tay nàng, liếm được nàng vừa tê vừa ngứa. Nàng nhìn qua thì con chó tựa hồ có cảm ứng, cũng ngẩng đầu nhìn nàng, cái mũi đen thui toả sáng, ánh mắt ngập nước, Hứa Cẩm nhất thời mềm lòng.
Đây là Tiểu Bạch cẩu ở đâu tới, rất dễ thương!
Hứa Cẩm nhịn không được đem con chó bế dậy, con chó nhìn chằm chằm nàng, ngoan ngoãn nhanh nhẹn, không chút nào giãy dụa.
Hứa Cẩm vừa định sờ sờ nó, thiếu niên trước đó còn nằm ánh mắt thay đổi, xoay người liền muốn cùng nàng đoạt chó.
Hứa Cẩm tay mắt lanh lẹ tránh đi, mắng hắn: “Kỳ Cảnh ngươi đừng quá đáng, đây là chó của ta!” Nàng nể tình hắn bị thương mới không muốn truy cứu, nào ngờ người này thế nhưng còn muốn làm chuyện xấu!
Kỳ Cảnh dường như căn bản không nghe thấy lời của nàng, thất tha thất thểu đuổi theo, Hứa Cẩm nhanh chóng chạy về, vừa chạy vừa kêu người, ý đồ dọa đối phương. Nhưng Kỳ Cảnh bám riết không tha, thẳng đến Giang thị dẫn mấy nha hoàn đuổi tới, hắn còn chưa có ý buông tha Hứa Cẩm.
Giang thị đứng vững, vẻ mặt nghiêm túc chất vấn: “Đây là có chuyện gì? Kỳ Cảnh như thế nào ở chỗ này, còn có con chó này…”
“Nương, đây là chó con nhặt được, Kỳ Cảnh muốn cướp, nương mau cho người ngăn hắn lại!” Hứa Cẩm ôm chó trốn phía sau mẫu thân,thở gấp nói.
Giang thị không đếm xỉa tới nàng, mắt thấy Kỳ Cảnh đều sắp nhào đến trên người bà, vội phân phó nha hoàn ngăn cản, “Kỳ Cảnh, không được ở trước mặt trưởng bối làm càn!”
Kỳ Cảnh phảng phất như không nghe thấy, ở trong tay hai nha hoàn dùng sức giãy dụa, nhưng rốt cuộc đầu còn bị thương, khí lực dần dần biến mất, hướng Hứa Cẩm hô một tiếng liền không thể khống chế té xuống.
Cũng chính là một tiếng kia, làm cho mấy người Hứa Cẩm Giang thị ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Kỳ Cảnh nói căn bản không phải tiếng người, mà là “Uông” một tiếng chó sủa, trầm thấp phẫn nộ, vô cùng rõ ràng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook