Hỉ Doanh Môn
-
Chương 59: Con thứ (ba)
Edit: beyours07
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Ngọc banh lại, nghiêm túc nói: "Có điều tỷ yên tâm, cho dù là như vậy, muội cũng giúp tỷ. Chỉ là về sau tỷ phải nghe lời muội!"
Ách... tay Minh Phỉ run lên, một chữ dài dằng dặc xuất hiện. Nàng ngẩng đầu nhìn Minh Ngọc kéo dài thanh âm: "Muội xem... Trang này lại phải viết lại rồi.”
Minh Ngọc thè lưỡi, nhảy xuống ghế: "Muội đi tìm Hỉ Phúc chơi, Tam tỷ tỷ từ từ nhi viết."
Kiều Đào cười hì hì mài mực giúp Minh Phỉ: "Tuy mới ở chung nhau không bao lâu, Lục tiểu thư lại là thật tâm đau lòng tiểu thư. Lúc trước bộ dạng nàng như kia, như một cái con hổ nhỏ vậy."
"Đây chẳng phải chính là như câu nói kia ư, “người thân thì xương hương” (*) thôi." Minh Phỉ cười cười, "Ta cũng là thật tình yêu thương nàng." Minh Ngọc tuy nhát gan, cũng có chút yếu đuối, nhưng mỗi khi có người bắt nạt nàng, luôn luôn là người thứ nhất đứng ra giúp nàng.
(*): ý nói người thân của mình thì cái gì cũng tốt
Kiều Đào nói: "Hôm nay Tứ tiểu thư thật thảm." Nếu không phải nàng biết rõ toàn bộ, thậm chí còn tham dự trước sau, nàng cũng sẽ cho rằng Minh Phỉ vô tội đáng thương đến có chút ngây ngốc.
Minh Phỉ viết một chữ “hòa” thật lớn "Ttính tình của nó thật sự quá tệ, hi vọng sau này nó có thể trở nên ôn nhu biết lễ một chút mới tốt, nếu không về sau trưởng thành chỉ sợ sẽ càng phải chịu thiệt."
Nàng cũng không làm gì Minh Tư, cũng không từng mắng Minh Tư, chỉ là biểu đạt đầy đủ thân ý thiết của nàng mà thôi. Trong trận đấu tranh này, tất cả mọi người chỉ cố gắng hết sức bảo vệ thứ mình muốn mà thôi, không có ai đúng ai sai, có chỉ có ích lợi tương đối.
Kiều Đào cực kì lo lắng: "Sau chuyện hôm nay chỉ sợ bọn họ hội càng hận tiểu thư. Tiểu thư cách bọn họ xa một chút là được." Ánh mắt Nhị Di Nương lúc nhìn về phía Minh Phỉ lạnh lẽo oán hận như thế này, nàng là thấy rõ ràng, còn về chuyện sau này Minh Tư có chịu thiệt thòi gì hay không, điều đó không hề có chút quan hệ nào với nàng. Nàng chỉ cần phụ trách gọi Minh Phỉ và Minh Ngọc, cho Đại công tử một sự báo đáp vừa lòng là đủ rồi.
Minh Phỉ cắn bút đầu nói: "Thực ra, ta cảm thấy bọn họ còn thực sự đoàn kết. Đặc biệt Nhị công tử, thật sự là ca ca tốt, cũng là đứa con tốt a." Còn có một chiêu té xíu này của Nhị Di Nương, là biện pháp cứu cấp tốt, nàng nên là học tập đến dùng, nói không chừng khi nào đó lại có tác dụng.
Kiều Đào thấy nàng hỏi một đằng trả lời một nẻo, không khỏi tức giận nói: "Nô tỳ cùng người là đang nói chuyện đàng hoàng. Về sau tiểu thư muốn làm cái gì, trước phải nói cho nô tỳ nói một tiếng, thường xuyên khiến nô tỳ biến thành chẳng hiểu gì cả, lo lắng đề phòng."
Minh Phỉ mỉm cười: "Trước kia lúc ta ở Ngô gia thôn, thường xuyên gặp người trong thôn nuôi chó dữ. Thường nó hay bắt nạt người ăn mặc không đẹp, hoặc là người dáng người nhỏ yếu, người xa lạ, nếu như ngươi sợ hãi, lựa chọn chạy trốn, vậy ngươi nhất định sẽ bị nó cắn. Ngươi nghĩ xem, người làm sao có thể chạy trốn nổi con chó? Ngươi phải làm ra vẻ so với nó còn hung dữ hơn, ra vẻ ngồi xuống nhặt tảng đá, nhất định nó sẽ chột dạ trước. Lúc này nó còn có khả năng cực kỳ giảo hoạt mà ở một bên quan sát ngươi, nhìn ngươi có phải thật sự có tảng đá hay không, nếu ngươi có dũng khí, cũng chính xác đang có tảng đá, một tảng đá nện ở trên thân nó, nó chắc chắn cụp đuôi chạy trốn, lần sau nhìn thấy ngươi nó sẽ đi đường vòng. Cho nên, khi gặp phải loại chó này, nếu muốn dùng cách chạy trốn tới giải quyết vấn đề, đó là nằm mơ!"
Kiều Đào bị ví dụ của Minh Phỉ đùa đến bật cười: "Biết rõ, nhưng người phải đáp ứng nô tỳ, về sau muốn làm cái gì, trước nói với nô tỳ một tiếng đã." Mấy ngày nay nàng xem như chứng kiến đến thủ đoạn của Minh Phỉ rồi, cũng bội phục nàng, nhìn như vô hại, suốt ngày cười hì hì, thật ra là người khiến người khác không bớt lo.
Minh Phỉ đáp lại hờ hững, chợt nghe bên ngoài một trận gió, ngẩng đầu nhìn lên, một đám người vây quanh Trần thị đi tới, do không thấy Dư bà tử đi theo, nhân tiện hỏi: "Đi lấy chút điểm tâm, hỏi một chút chuyện sáng nay cuối cùng là xử lý như thế nào, Dư ma ma lại đi đâu rồi?"
Kiều Đào nghe lời bưng hộp châm tuyến cùng hai hộp giấy, đi tới nơi bọn nha đầu bình thường nghỉ tạm, đi tới gặp được Kim Trâm, nàng vội cười gọi Kim Trâm: "Kim Trâm tỷ tỷ, tỷ tỷ bận gì thế? Muội có việc muốn tìm Dư ma ma, sao không thấy lão nhân gia bà đâu rồi?"
Kim Trâm mạnh mẽ ngồi trên ghế dài, để cho tiểu nha đầu tới đấm lưng cho nàng, gọi Kiều Đào ngồi xuống, nói: "Chúng ta còn có thể bận cái gì? Còn không phải bận hầu hạ chủ tử." Nàng nhìn chiếc hộp trên tay Kiều Đào, "Ngươi tìm Dư ma ma à? Vậy phải đợi một chút. Nàng đi dặn dò bà tử ở ngoại viện tìm môi giới bán người."
"Cũng không có chuyên gì quan trọng hơn chuyện này." Kiều Đào lấy giấy từ trong hộp đặt lên bàn, mở ra trước mặt Kim Trâm, đẩy đẩy, lại rót chén trà chuyển tới: "Tỷ tỷ nếm thử điểm tâm này, đây là Tam tiểu thư cố ý dặn dò mang cho tỷ tỷ. Vì sao phải tìm môi giới bán người thế?"
Bánh đậu hình hoa mai xanh mịn nhẵn nhụi, bánh hoa hải đường, bánh mè trắng đen rõ ràng, đúng là là điểm tâm ngon. Kim Trâm nhón ngón tay cầm một cái đút vào trong miệng, nháy nháy mắt: "Đương nhiên là cần. Ngươi trở về nói cùng Tam tiểu thư, để nàng nghĩ xem thích nha đầu kiểu gì, mấy ngày nữa chọn mấy người thuận mắt vừa ý."
Kiều Đào ngồi vào bên cạnh người nàng, cười hì hì nói: "Mua nhiều người như vậy?"
Kim Trâm từ trước đến nay là người nói nhiều, thấy bộ dáng Kiều Đào này đâu nào có không rõ, bảo nàng thưởng cho tiểu nha đầu đấm lưng mấy miếng điểm tâm, để cho tiểu nha đầu kia đi canh cửa, chính nàng cùng Kiều Đào nói sinh động như thật.
Buổi sáng lúc Nhị Di Nương vừa đến chính phòng, cái gì cũng không hề biệt giải, chỉ nói muốn đem xiêm y trang sức của chính mình đều lấy ra đền tiền, nếu không đủ đền, từ từ nàng sẽ đền, lấy tiền tiêu vặt hàng tháng tới đền, chung quy cũng có một ngày có thể đền hết.
Tứ di nương nói ngay: "Xiêm y trang sức của tỷ tỷ? Còn không phải là do lão gia cho? Là của Thái gia! Sau đó tỷ tỷ một khóc hai nháo ba thắt cổ, nói chính mình không có xiêm y trang sức gặp người, lão gia phu nhân vì thể diện vẫn không thể không cho tỷ tỷ rồi Nhị tỷ tỷ cũng thật biết tính toán."
Nhị Di Nương tự biết lần này khó mà thoát trách trách nhiệm, chỉ có giành được sự đồng tình mức cao nhất của Thái Quốc Đống mới có thể tránh được kiếp nạn này, suy yếu nói, đêm qua nàng không phải quản sự, mà bị bệnh, tiếp theo lại nói chuyện Minh Tư té xỉu ra, lúc này mới chuyện sau đó mọi người cùng nhau tới thăm Minh Tư.
"Nàng ta đâu nào nghĩ tới chuyện của Tứ tiểu thư lại đúng dịp bị Tam tiểu thư đánh vỡ rồi? Đường đại phu cũng nói nàng bệnh không nặng, phương thuốc cũng chưa viết, Tứ di nương lại cắn mãi không rời... Lúc ấy lão gia tức giận đến quăng vỡ cả cái chén." Kim Trâm đắc ý rõ ràng, vui sướng khi người gặp họa nói: "Ngươi liền chờ coi đi, trong phủ này có rất nhiều người phải khóc, phải hối hận rồi! Nhưng trên đời này tới giờ cũng không có bán thuốc hối hận! Cô nương ta vốn đi phòng bếp lấy chút nước ấm, vậy mà cũng có người dám cho ta sắc mặt xem, ha ha, giờ phải chịu báo ứng thôi..."
Châu Thoa ở bên ngoài gọi: "Kim Trâm! Ngươi lại đang tào lao cái gì? Bên ngoài yến tiệc sắp bắt đầu rồi, còn không có người làm, ngươi còn chạy đến đây trốn việc à! Còn không mau ra đây.”
Kim Trâm cũng không quan tâm Châu Thoa, thuận tay bưng cái hộp kia chạy ra đưa cho Châu Thoa: "Nào, ăn cái gì lót dạ chút đi, nếu không lại chẳng biết sẽ đói tới khi nào. Phòng bếp thu dọn nhanh chóng thế cơ à?"
Châu Thoa vừa nhận điểm tâm vừa nói: "Người nào có bản sự lớn như vậy? Đây chẳng phải là phu nhân bảo người ta đi Hạ Hiên trai đặt bàn tiệc gấp à.”
Sau tiệc cưới, Trần thị mạnh mẽ vang dội làm một trận chỉnh đốn tác phong.
Trận chỉnh đốn tác phong này khai triển mạnh mẽ vang dội, đánh, bán, mua vào rất nhiều hạ nhân, vốn là các quản sự do Nhị Di Nương đề bạt lên cho dù không bị đuổi đi, cũng nhiều người bị thay đổi, vị trí quan trọng tất cả đều thay bằng người của Trần thị. Nhị Di Nương cùng Tứ di nương đều bị phạt vì thất trách, Nhị Di Nương bị phạt tiền tiêu vặt hàng tháng hai năm, Tư di nương bị phạt tiền tiêu vặt hàng tháng một năm, Thái Quang Chính bị phạt quỳ Từ Đường hai ngày hai đêm, cấm túc nửa tháng.
Mà người đầu sỏ gây nên kia- - con mèo hoa tên là Thúy Cúc kia, thì sau đó chạy mất không hấy bóng dáng tăm hơi đâu, rất nhiều năm sau, khi Minh Phỉ gặp lại nó, nó đã thành một con mèo lười biếng già nua, không còn sự thô bạo cùng ngạo mạn lúc trước nữa.
Sự tình đến đây vẫn chưa kết thúc. Nhị Di Nương cùng Tứ di nương lúc này xem như thành thù. Nhị Di Nương có vẻ nhẫn nhịn được, trên mặt không biểu hiện gì, chỉ là cách ba bốn ngày lại làm khó dễ Tứ di nương, Minh Tư cùng Minh Bội ở chung một viện thường xuyên bắt nạt Minh Bội đến khóc; Tứ di nương không nhẫn nhịn được, thường xuyên khóc lóc kể lể làm nũng trước mặt Thái Quốc Đống, lại đi nịnh bợ Trần thị cùng Tam di nương, cô lập Nhị Di Nương. Trần thị mừng rỡ hai người đấu tranh không ngớt, sau lưng châm ngòi không ngừng, mặt ngoài lại nhất nhất công bằng, đương nhiên, những thứ này đều là về sau.
Lại nói lần này Trần thị đại thắng, lại cầm sổ sách đi tìm Thái Quốc Đống: "Lão gia, lần này mất thể diện là việc nhỏ, mấu chốt là phải đền đồ sứ cho người ta. Thiếp thân tính món nợ rồi, mỗi phủ đều bị hỏng đồ sứ, đều phải đi đặt, số tiền chi này này rất lớn đấy."
Thái Quốc Đống đau lòng không thôi, ra vẻ trấn định nói: "Muốn bao nhiêu bạc đáng giá nàng ồn ào như vậy? Lão gia ta chẳng lẽ đền không nổi?"
Trần thị giơ ra bốn ngón tay: "Như thế nào cũng cần có bốn ngàn lượng bạc, chỉ hơn không kém."
Thái Quốc Đống "A" một tiếng, cả kinh nói: "Làm sao mà đắt như vậy?” tiền bạc của hắn có tác dụng, cho tới bây giờ hắn chưa có lúc nào cần tiền bạc như bây giờ.
Trần thị nhíu mày nói: "Số lượng lại nhiều, cũng không phải gốm sứ đồ thô tầm thường, đều là đồ sứ tinh tế thượng đẳng, thiếp thân đã nhờ mối quan hệ, cầu nhân tình, nếu là người khác, nghe nói là kiểu gì cũng phải cần năm ngàn lượng." Dù sao Thái Quốc Đống chưa bao giờ biết mấy thứ này, còn không phải là do nàng định đoạt.
Thái Quốc Đống đau lòng giống như bị khoét một miếng thịt, lẩm bẩm: "Làm sao lại đắt như vậy? Cũng có chút đồ người ta dùng nhiều năm rồi, là đồ cũ."
Nam nhân lúc keo kiệt cũng rất keo kiệt, người ta ấy mà, cái gì dùng lâu rồi cũng là càng có giá, Trần thị âm thầm buồn cười, trên mặt lại hết sức đau khổ: "Kia lại có cách gì, đánh vỡ đồ của người ta đã là mất mặt lớn, nếu còn không đưa lại cho người ta cái gì đó ra hồn, sợ là về sau không ai còn dám cho chúng ta mượn đồ nữa rồi. Vậy cứ như thế này, thiếp thân cũng còn phải tới từng nhà tới nhận lỗi, trái cây điểm tâm dược liệu gì gì đó cũng phải mang theo chút đi mới được."
Thái Quốc Đống ghét nhất chính là tính toán những thứ này, vừa nghe là đau đầu, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Nàng xem rồi làm đi."
Trần thị sầu khổ nói: "Thiếp thân vốn muốn tích cóp thêm chút bạc cho người, góp chừng ba vạn lượng bạc, bán thêm chút đồ cổ, tranh chữ gì đó cũng đại khái đủ rồi, nhưng đó lại là chỗ hổng lớn như vậy."
Thái Quốc Đống càng thấy phiền hơn: "Vậy có thể làm sao? Đều là do hai kẻ không biết tốt xấu kia cắn xé lẫn nhau dẫn đến tai họa, lão gia bình thường dưỡng các nàng ăn ngon mặc đẹp, thời khắc mấu chốt các nàng chẳng những không thay phân ưu với lão gia ta, ngược lại còn cản trở lão gia ta." Chuyện tình lần này, hắn cho rằng chính là do Nhị Di Nương cùng Tứ di nương hai bên tranh thủ tình cảm, chó cắn chó, lôi kéo đưa đẩy mới có thể tạo thành cái kết quả kia. Trần thị trong lòng vô cùng thoải mái, làm bộ thở dài, lời nói thấm thía: "Lão gia, thiếp thân có câu này không biết có nên nói hay không."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Ngọc banh lại, nghiêm túc nói: "Có điều tỷ yên tâm, cho dù là như vậy, muội cũng giúp tỷ. Chỉ là về sau tỷ phải nghe lời muội!"
Ách... tay Minh Phỉ run lên, một chữ dài dằng dặc xuất hiện. Nàng ngẩng đầu nhìn Minh Ngọc kéo dài thanh âm: "Muội xem... Trang này lại phải viết lại rồi.”
Minh Ngọc thè lưỡi, nhảy xuống ghế: "Muội đi tìm Hỉ Phúc chơi, Tam tỷ tỷ từ từ nhi viết."
Kiều Đào cười hì hì mài mực giúp Minh Phỉ: "Tuy mới ở chung nhau không bao lâu, Lục tiểu thư lại là thật tâm đau lòng tiểu thư. Lúc trước bộ dạng nàng như kia, như một cái con hổ nhỏ vậy."
"Đây chẳng phải chính là như câu nói kia ư, “người thân thì xương hương” (*) thôi." Minh Phỉ cười cười, "Ta cũng là thật tình yêu thương nàng." Minh Ngọc tuy nhát gan, cũng có chút yếu đuối, nhưng mỗi khi có người bắt nạt nàng, luôn luôn là người thứ nhất đứng ra giúp nàng.
(*): ý nói người thân của mình thì cái gì cũng tốt
Kiều Đào nói: "Hôm nay Tứ tiểu thư thật thảm." Nếu không phải nàng biết rõ toàn bộ, thậm chí còn tham dự trước sau, nàng cũng sẽ cho rằng Minh Phỉ vô tội đáng thương đến có chút ngây ngốc.
Minh Phỉ viết một chữ “hòa” thật lớn "Ttính tình của nó thật sự quá tệ, hi vọng sau này nó có thể trở nên ôn nhu biết lễ một chút mới tốt, nếu không về sau trưởng thành chỉ sợ sẽ càng phải chịu thiệt."
Nàng cũng không làm gì Minh Tư, cũng không từng mắng Minh Tư, chỉ là biểu đạt đầy đủ thân ý thiết của nàng mà thôi. Trong trận đấu tranh này, tất cả mọi người chỉ cố gắng hết sức bảo vệ thứ mình muốn mà thôi, không có ai đúng ai sai, có chỉ có ích lợi tương đối.
Kiều Đào cực kì lo lắng: "Sau chuyện hôm nay chỉ sợ bọn họ hội càng hận tiểu thư. Tiểu thư cách bọn họ xa một chút là được." Ánh mắt Nhị Di Nương lúc nhìn về phía Minh Phỉ lạnh lẽo oán hận như thế này, nàng là thấy rõ ràng, còn về chuyện sau này Minh Tư có chịu thiệt thòi gì hay không, điều đó không hề có chút quan hệ nào với nàng. Nàng chỉ cần phụ trách gọi Minh Phỉ và Minh Ngọc, cho Đại công tử một sự báo đáp vừa lòng là đủ rồi.
Minh Phỉ cắn bút đầu nói: "Thực ra, ta cảm thấy bọn họ còn thực sự đoàn kết. Đặc biệt Nhị công tử, thật sự là ca ca tốt, cũng là đứa con tốt a." Còn có một chiêu té xíu này của Nhị Di Nương, là biện pháp cứu cấp tốt, nàng nên là học tập đến dùng, nói không chừng khi nào đó lại có tác dụng.
Kiều Đào thấy nàng hỏi một đằng trả lời một nẻo, không khỏi tức giận nói: "Nô tỳ cùng người là đang nói chuyện đàng hoàng. Về sau tiểu thư muốn làm cái gì, trước phải nói cho nô tỳ nói một tiếng, thường xuyên khiến nô tỳ biến thành chẳng hiểu gì cả, lo lắng đề phòng."
Minh Phỉ mỉm cười: "Trước kia lúc ta ở Ngô gia thôn, thường xuyên gặp người trong thôn nuôi chó dữ. Thường nó hay bắt nạt người ăn mặc không đẹp, hoặc là người dáng người nhỏ yếu, người xa lạ, nếu như ngươi sợ hãi, lựa chọn chạy trốn, vậy ngươi nhất định sẽ bị nó cắn. Ngươi nghĩ xem, người làm sao có thể chạy trốn nổi con chó? Ngươi phải làm ra vẻ so với nó còn hung dữ hơn, ra vẻ ngồi xuống nhặt tảng đá, nhất định nó sẽ chột dạ trước. Lúc này nó còn có khả năng cực kỳ giảo hoạt mà ở một bên quan sát ngươi, nhìn ngươi có phải thật sự có tảng đá hay không, nếu ngươi có dũng khí, cũng chính xác đang có tảng đá, một tảng đá nện ở trên thân nó, nó chắc chắn cụp đuôi chạy trốn, lần sau nhìn thấy ngươi nó sẽ đi đường vòng. Cho nên, khi gặp phải loại chó này, nếu muốn dùng cách chạy trốn tới giải quyết vấn đề, đó là nằm mơ!"
Kiều Đào bị ví dụ của Minh Phỉ đùa đến bật cười: "Biết rõ, nhưng người phải đáp ứng nô tỳ, về sau muốn làm cái gì, trước nói với nô tỳ một tiếng đã." Mấy ngày nay nàng xem như chứng kiến đến thủ đoạn của Minh Phỉ rồi, cũng bội phục nàng, nhìn như vô hại, suốt ngày cười hì hì, thật ra là người khiến người khác không bớt lo.
Minh Phỉ đáp lại hờ hững, chợt nghe bên ngoài một trận gió, ngẩng đầu nhìn lên, một đám người vây quanh Trần thị đi tới, do không thấy Dư bà tử đi theo, nhân tiện hỏi: "Đi lấy chút điểm tâm, hỏi một chút chuyện sáng nay cuối cùng là xử lý như thế nào, Dư ma ma lại đi đâu rồi?"
Kiều Đào nghe lời bưng hộp châm tuyến cùng hai hộp giấy, đi tới nơi bọn nha đầu bình thường nghỉ tạm, đi tới gặp được Kim Trâm, nàng vội cười gọi Kim Trâm: "Kim Trâm tỷ tỷ, tỷ tỷ bận gì thế? Muội có việc muốn tìm Dư ma ma, sao không thấy lão nhân gia bà đâu rồi?"
Kim Trâm mạnh mẽ ngồi trên ghế dài, để cho tiểu nha đầu tới đấm lưng cho nàng, gọi Kiều Đào ngồi xuống, nói: "Chúng ta còn có thể bận cái gì? Còn không phải bận hầu hạ chủ tử." Nàng nhìn chiếc hộp trên tay Kiều Đào, "Ngươi tìm Dư ma ma à? Vậy phải đợi một chút. Nàng đi dặn dò bà tử ở ngoại viện tìm môi giới bán người."
"Cũng không có chuyên gì quan trọng hơn chuyện này." Kiều Đào lấy giấy từ trong hộp đặt lên bàn, mở ra trước mặt Kim Trâm, đẩy đẩy, lại rót chén trà chuyển tới: "Tỷ tỷ nếm thử điểm tâm này, đây là Tam tiểu thư cố ý dặn dò mang cho tỷ tỷ. Vì sao phải tìm môi giới bán người thế?"
Bánh đậu hình hoa mai xanh mịn nhẵn nhụi, bánh hoa hải đường, bánh mè trắng đen rõ ràng, đúng là là điểm tâm ngon. Kim Trâm nhón ngón tay cầm một cái đút vào trong miệng, nháy nháy mắt: "Đương nhiên là cần. Ngươi trở về nói cùng Tam tiểu thư, để nàng nghĩ xem thích nha đầu kiểu gì, mấy ngày nữa chọn mấy người thuận mắt vừa ý."
Kiều Đào ngồi vào bên cạnh người nàng, cười hì hì nói: "Mua nhiều người như vậy?"
Kim Trâm từ trước đến nay là người nói nhiều, thấy bộ dáng Kiều Đào này đâu nào có không rõ, bảo nàng thưởng cho tiểu nha đầu đấm lưng mấy miếng điểm tâm, để cho tiểu nha đầu kia đi canh cửa, chính nàng cùng Kiều Đào nói sinh động như thật.
Buổi sáng lúc Nhị Di Nương vừa đến chính phòng, cái gì cũng không hề biệt giải, chỉ nói muốn đem xiêm y trang sức của chính mình đều lấy ra đền tiền, nếu không đủ đền, từ từ nàng sẽ đền, lấy tiền tiêu vặt hàng tháng tới đền, chung quy cũng có một ngày có thể đền hết.
Tứ di nương nói ngay: "Xiêm y trang sức của tỷ tỷ? Còn không phải là do lão gia cho? Là của Thái gia! Sau đó tỷ tỷ một khóc hai nháo ba thắt cổ, nói chính mình không có xiêm y trang sức gặp người, lão gia phu nhân vì thể diện vẫn không thể không cho tỷ tỷ rồi Nhị tỷ tỷ cũng thật biết tính toán."
Nhị Di Nương tự biết lần này khó mà thoát trách trách nhiệm, chỉ có giành được sự đồng tình mức cao nhất của Thái Quốc Đống mới có thể tránh được kiếp nạn này, suy yếu nói, đêm qua nàng không phải quản sự, mà bị bệnh, tiếp theo lại nói chuyện Minh Tư té xỉu ra, lúc này mới chuyện sau đó mọi người cùng nhau tới thăm Minh Tư.
"Nàng ta đâu nào nghĩ tới chuyện của Tứ tiểu thư lại đúng dịp bị Tam tiểu thư đánh vỡ rồi? Đường đại phu cũng nói nàng bệnh không nặng, phương thuốc cũng chưa viết, Tứ di nương lại cắn mãi không rời... Lúc ấy lão gia tức giận đến quăng vỡ cả cái chén." Kim Trâm đắc ý rõ ràng, vui sướng khi người gặp họa nói: "Ngươi liền chờ coi đi, trong phủ này có rất nhiều người phải khóc, phải hối hận rồi! Nhưng trên đời này tới giờ cũng không có bán thuốc hối hận! Cô nương ta vốn đi phòng bếp lấy chút nước ấm, vậy mà cũng có người dám cho ta sắc mặt xem, ha ha, giờ phải chịu báo ứng thôi..."
Châu Thoa ở bên ngoài gọi: "Kim Trâm! Ngươi lại đang tào lao cái gì? Bên ngoài yến tiệc sắp bắt đầu rồi, còn không có người làm, ngươi còn chạy đến đây trốn việc à! Còn không mau ra đây.”
Kim Trâm cũng không quan tâm Châu Thoa, thuận tay bưng cái hộp kia chạy ra đưa cho Châu Thoa: "Nào, ăn cái gì lót dạ chút đi, nếu không lại chẳng biết sẽ đói tới khi nào. Phòng bếp thu dọn nhanh chóng thế cơ à?"
Châu Thoa vừa nhận điểm tâm vừa nói: "Người nào có bản sự lớn như vậy? Đây chẳng phải là phu nhân bảo người ta đi Hạ Hiên trai đặt bàn tiệc gấp à.”
Sau tiệc cưới, Trần thị mạnh mẽ vang dội làm một trận chỉnh đốn tác phong.
Trận chỉnh đốn tác phong này khai triển mạnh mẽ vang dội, đánh, bán, mua vào rất nhiều hạ nhân, vốn là các quản sự do Nhị Di Nương đề bạt lên cho dù không bị đuổi đi, cũng nhiều người bị thay đổi, vị trí quan trọng tất cả đều thay bằng người của Trần thị. Nhị Di Nương cùng Tứ di nương đều bị phạt vì thất trách, Nhị Di Nương bị phạt tiền tiêu vặt hàng tháng hai năm, Tư di nương bị phạt tiền tiêu vặt hàng tháng một năm, Thái Quang Chính bị phạt quỳ Từ Đường hai ngày hai đêm, cấm túc nửa tháng.
Mà người đầu sỏ gây nên kia- - con mèo hoa tên là Thúy Cúc kia, thì sau đó chạy mất không hấy bóng dáng tăm hơi đâu, rất nhiều năm sau, khi Minh Phỉ gặp lại nó, nó đã thành một con mèo lười biếng già nua, không còn sự thô bạo cùng ngạo mạn lúc trước nữa.
Sự tình đến đây vẫn chưa kết thúc. Nhị Di Nương cùng Tứ di nương lúc này xem như thành thù. Nhị Di Nương có vẻ nhẫn nhịn được, trên mặt không biểu hiện gì, chỉ là cách ba bốn ngày lại làm khó dễ Tứ di nương, Minh Tư cùng Minh Bội ở chung một viện thường xuyên bắt nạt Minh Bội đến khóc; Tứ di nương không nhẫn nhịn được, thường xuyên khóc lóc kể lể làm nũng trước mặt Thái Quốc Đống, lại đi nịnh bợ Trần thị cùng Tam di nương, cô lập Nhị Di Nương. Trần thị mừng rỡ hai người đấu tranh không ngớt, sau lưng châm ngòi không ngừng, mặt ngoài lại nhất nhất công bằng, đương nhiên, những thứ này đều là về sau.
Lại nói lần này Trần thị đại thắng, lại cầm sổ sách đi tìm Thái Quốc Đống: "Lão gia, lần này mất thể diện là việc nhỏ, mấu chốt là phải đền đồ sứ cho người ta. Thiếp thân tính món nợ rồi, mỗi phủ đều bị hỏng đồ sứ, đều phải đi đặt, số tiền chi này này rất lớn đấy."
Thái Quốc Đống đau lòng không thôi, ra vẻ trấn định nói: "Muốn bao nhiêu bạc đáng giá nàng ồn ào như vậy? Lão gia ta chẳng lẽ đền không nổi?"
Trần thị giơ ra bốn ngón tay: "Như thế nào cũng cần có bốn ngàn lượng bạc, chỉ hơn không kém."
Thái Quốc Đống "A" một tiếng, cả kinh nói: "Làm sao mà đắt như vậy?” tiền bạc của hắn có tác dụng, cho tới bây giờ hắn chưa có lúc nào cần tiền bạc như bây giờ.
Trần thị nhíu mày nói: "Số lượng lại nhiều, cũng không phải gốm sứ đồ thô tầm thường, đều là đồ sứ tinh tế thượng đẳng, thiếp thân đã nhờ mối quan hệ, cầu nhân tình, nếu là người khác, nghe nói là kiểu gì cũng phải cần năm ngàn lượng." Dù sao Thái Quốc Đống chưa bao giờ biết mấy thứ này, còn không phải là do nàng định đoạt.
Thái Quốc Đống đau lòng giống như bị khoét một miếng thịt, lẩm bẩm: "Làm sao lại đắt như vậy? Cũng có chút đồ người ta dùng nhiều năm rồi, là đồ cũ."
Nam nhân lúc keo kiệt cũng rất keo kiệt, người ta ấy mà, cái gì dùng lâu rồi cũng là càng có giá, Trần thị âm thầm buồn cười, trên mặt lại hết sức đau khổ: "Kia lại có cách gì, đánh vỡ đồ của người ta đã là mất mặt lớn, nếu còn không đưa lại cho người ta cái gì đó ra hồn, sợ là về sau không ai còn dám cho chúng ta mượn đồ nữa rồi. Vậy cứ như thế này, thiếp thân cũng còn phải tới từng nhà tới nhận lỗi, trái cây điểm tâm dược liệu gì gì đó cũng phải mang theo chút đi mới được."
Thái Quốc Đống ghét nhất chính là tính toán những thứ này, vừa nghe là đau đầu, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "Nàng xem rồi làm đi."
Trần thị sầu khổ nói: "Thiếp thân vốn muốn tích cóp thêm chút bạc cho người, góp chừng ba vạn lượng bạc, bán thêm chút đồ cổ, tranh chữ gì đó cũng đại khái đủ rồi, nhưng đó lại là chỗ hổng lớn như vậy."
Thái Quốc Đống càng thấy phiền hơn: "Vậy có thể làm sao? Đều là do hai kẻ không biết tốt xấu kia cắn xé lẫn nhau dẫn đến tai họa, lão gia bình thường dưỡng các nàng ăn ngon mặc đẹp, thời khắc mấu chốt các nàng chẳng những không thay phân ưu với lão gia ta, ngược lại còn cản trở lão gia ta." Chuyện tình lần này, hắn cho rằng chính là do Nhị Di Nương cùng Tứ di nương hai bên tranh thủ tình cảm, chó cắn chó, lôi kéo đưa đẩy mới có thể tạo thành cái kết quả kia. Trần thị trong lòng vô cùng thoải mái, làm bộ thở dài, lời nói thấm thía: "Lão gia, thiếp thân có câu này không biết có nên nói hay không."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook