Hỉ Doanh Môn
-
Chương 46: Cha con
Edit: beyours07
Thái Quốc Đống trấn an sờ sờ đầu Minh Ngọc nói: "Chuyện này Nhị Di Nương của con đã nói cùng ta rồi, Tam ca con cũng nói con mèo kia quá mức đáng giận, động tác quá nhanh cho nên nó mới không phản ứng kịp. Tứ tỷ tỷ của con ta cũng đã hung hăng mắng rồi, tính tình nó từ trước đến nay khong tốt, con đừng so đo với nó,cũng đừng học theo."
Nếu nói mấy tiểu cô nương ầm ĩ cãi nhau tức giận hắn cũng thấy có vẻ có khả năng, nhưng tam nhi tử luôn luôn không nói không rằng cũng đi theo nói xấu, là hắn là không tin. Hắn tình nguyện tin tưởng chính là do con mèo kia quá đáng giận. Huống chi, tổn thương trên tay Minh Ngọc cũng đích xác là do mèo cào, mèo con kia cuối cùng cũng vẫn là tam nhi tử lôi xuống xuống đúng không?
Thái Quốc Đống mới nói xong phát hiện Minh Ngọc tủi thân trợn tròn mắt sững sờ nhìn mình, Trần thị cùng Minh Phỉ cũng lẳng lặng nhìn mình, không khỏi cảm thấy cực kì xấu hổ - - mặc kệ là ai đúng ai sai, người bị thiệt đều là Minh Ngọc, đành ho khan một tiếng, nói: "Cái con mèo kia nếu đã đáng giận như vậy, bắt nó giết chết trút giận cho con, được không?"
Ánh mắt Minh Ngọc mở lớn hơn nữa, thậm chí còn mang theo chút sợ hãi. Minh Phỉ nháy mắt với Trần thị, Trần thị hiểu ý tứ của Minh Phỉ là muốn nàng ngăn cản giết chết con mèo kia, cũng không muốn mở miệng, ngược lại nói: "Minh Phỉ muốn nói cái gì?"
Minh Phỉ không nghĩ tới Trần thị sẽ đẩy nàng ra, đành phải tiến lên thi lễ nói: "Phụ thân, nữ nhi có một câu không biết có nên nói hay không."
Lá gan vẫn còn lớn, Thái Quốc Đống nheo mắt: "Con nói."
Minh Phỉ cười cười rồi nói: "Nữ nhi lớn mật, nghĩ rằng Lục muội muội cùng Tứ muội muội tranh giành chẳng qua chỉ là chuyện cãi nhau không hiểu chuyện giữa trẻ con mà thôi, con mèo kia chẳng qua là con súc sinh, ít bị dạy dỗ thì tự nhiên càng hoang dại, chỉ cần về sau dạy dỗ thêm là sẽ được. Ngày vui của Nhị tỷ tỷ sắp tới, Tứ muội muội cũng khó tránh thương tâm, phụ thân tạm tha nó đi."
Nếu con mèo này cứ như vậy mà chết, trò diễn phía sau phải làm như thế nào diễn? Huống chi Thái Quốc Đống nghe và tin một bên, lại sủng ái Minh Tư, mẹ con Nhị Di Nương tâm ngoan thủ lạt, nếu con mèo kia bởi vậy mà chết, chỉ sợ Hỉ Phúc không tới hai ngày là không còn mệnh. Nếu như thế, còn không bằng biết thời biết thế, tìm chỗ tốt khác cho Minh Ngọc.
Cho dù là trong ngày thường, chó mèo nuôi trong nhà đột nhiên bệnh chết, đi mất đều bị coi là điềm xấu, huống chi là vào ngày vui cố ý giết? Thái Quốc Đống lập tức tỉnh táo lại, mà lại không tiện thu lại lời vừa nói, quay đầu nhìn Trần thị, muốn Trần thị cho hắn bậc thang xuống.
Trần thị cười đem Minh Ngọc ôm vào trong lòng: "Lão gia, đúng là đạo lý này. Mau đừng trước mặt tiểu hài tử nói cái gì chém a giết a,.làm tiểu Minh Ngọc của thiếp sợ hãi."
Minh Ngọc tuy nhỏ, cũng cực kỳ hiểu được phụ thân bất công, lúc này nàng chỉ cảm thấy trong lòngTrần thị vừa thơm vừa mềm vừa ấm, lẳng lặng ghé vào trong lòng Trần thị, tủi thân ôm chặt eo Trần thị. Nhìn thân thể nhỏ bé của Minh Ngọc không hề phòng vệ nằm trong lòng mình, trong lòng Trần thị đột nhiên sinh ra vài phần mềm mại, không kìm lòng được ôm chặt Minh Ngọc, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Thái Quốc Đống nhìn Minh Ngọc một cái, lại nhìn Minh Phỉ một cái, nói: "Các con đều đã nói như vậy, tạm thời tha cho con súc sinh kia một mạng, ví như là sau này còn tái phạm, sẽ không buông tha."
Trần thị cười nói: "Lão gia, Minh Ngọc sợ hãi con mèo kiaa, cũng không dám về Quỳnh Hoa viện ở."
Trong lòng Minh Phỉ nhảy dựng, Trần thị đây là đang giúp Minh Ngọc có chỗ ở riêng! Nàng biết phủ đệ Thái gia không phải rất lớn, nhân khẩu lại nhiều, như Minh Nhã và Minh Bội cùng ở một chỗ, Minh Ngọc và Minh Tư cũng là ở chung một viện.
Gia đình thê thiếp hài tử nhiều, khó tránh khỏi có lúc phân tranh, lúc này người nắm quyền quan trọng chính là phải cân bằng. Nói cách khác, nếu một bên chịu thiệt thòi, không thể trút giận được, thì phải xử lý bên kia để bồi thường tinh thần và vật chất nhất định cho bên bị hại. Thái Quốc Đống trầm ngâm khoảnh khắc, nói: "Như thế vấn đề là, trong nhà còn sân trống hay không?"
Trần thị cười nói: "Không còn. Nhưng chẳng phải Minh Nhã sắp lấy chồng sao? Nàng vừa đi Ỷ Tú viện nơi đó cũng chỉ có một mình Minh Bội ở. Vừa vặn Minh Bội lúc trước sớm đã oán trách với thiếp vài lần, nói nàng không thích hoa Hải Đường ở phía tâyỶ Tú viện, mà là thích hoa Ngọc Lan trong sân Quỳnh Hoa viện. Từ trước đến nay nàng cùng Minh Tư vẫn tốt, không bằng để cho hai đứa nó ở cùng nhau được không? Hai đứa tuổi tác tương đương, hứng thú hợp nhau, bình thường cũng có bạn."
Thái Quốc Đống nói không chút do dự: "Đây không là đại sự gì, nàng sắp xếp là được."
Minh Phỉ ẩn ẩn đoán được cái viện này không chỉ muốn vì một mình Minh Ngọc. Trần thị có thể là đang tính toán giúp nàng, đại khái sau này là nàng có thể ở chung một viện với Minh Ngọc, nghĩ tới đây, nàng nhìn Trần thị thăm dò, Trần thị nghịch ngợm nhìn nàng chớp chớp mắt.
Thái Quốc Đống nhìn thấy Trần thị cùng hai đích nữ quan hệ hòa hợp, có chút ngoài ý muốn. Nhưng do hắn đã ở chỗ Minh Phỉ thời gian đủ dài rồi, không nghĩ ở lại thêm nên đứng dậy đi ra ngoài, Trần thị vội vàng đi theo ra ngoài, Minh Phỉ và Minh Ngọc cùng tiễn tới cửa: "Nữ nhi cung tiễn phụ thân mẫu thân, phụ thân mẫu thân đi từ từ."
Thái Quốc Đống đột nhiên dừng bước, nói: "Trà pha tốt lắm, quy củ học cũng còn tàm tạm." Sau đó cũng không quay đầu lại, tiêu dao mà đi rồi.
Đây là đang khích lệ Minh Phỉ! Trần thị lộ ra nụ cười cổ vũ mỉm về phía Minh Phỉ, dặn dò nói: "Hôm nay có nhà thân thích sẽ tới chơi, ăn cơm trưa xong con dẫn theo Minh Ngọc đến phòng ta."
Minh Phỉ cười hành lễ với Trần thị: "Cảm ơn mẫu thân." Là muốn cho nàng nhận thức họ hàng đi?
"Chúc mừng Tam tiểu thư." Kiều Đào cùng Hoa bà tử ánh mắt sáng quắc nhìn Minh Phỉ, kích động được không biết nên nói gì cho phải.
Minh Phỉ mỉm cười: "Hiện tại vui mừng vẫn còn quá sớm." Chẳng qua chỉ là khích lệ vài câu mà thôi, cho dù là người ngoài cũng có thể làm được? Nhưng các nàng lại vui mừng thành như vậy. Lúc này nàng mới chính thức cảm nhận được câu nói mà Kiều Đào cùng Hoa bà tử luôn treo trên môi: Chỉ có chủ tử có thể diện, bọn hạ nhân mới có thể diện.
Kiều Đào nhìn trong phòng không có người ngoài, nhân tiện nói: "Nô tỳ đã sớm nói, thông minh xinh đẹp như Tam tiểu thư, lão gia thấy nhất định sẽ thích, sẽ đau lòng."
Chẳng qua là không chán ghét bài xích như thế mà thôi, nào đã nói được tới thích hay không thích, đau lòng hay không đau lòng? Người này có dã tâm, cho dù là Minh Ngọc từ nhỏ lớn lên bên cạnh hắn, lúc nhỏ còn mất tình thương của mẹ còn hiếm thấy hắn đối đãi có vài phần công bằng, huống chi chính mình từng bị hắnvứt bỏ, lại hoàn toàn không có nửa phần tình nghĩa? Minh Phỉ không đành lòng sự vui sướng của các nàng, chỉ nói: "Mau mau thu dọn gian phòng, ta cùng Minh Ngọc đọc sách một lát, sau khi dùng cơm trưa ta còn đi hầu hạ mẫu thân."
- -* - -* - -* - -
Minh Phỉ dẫn theo Minh Ngọc đi tới trước cửa phòng Trần thị đãi khách, người còn chưa tiến vào đã nghe tiếng nói tiếng cười bên trong, không biết có bao nhiêu nữ nhân ở bên trong líu ra líu ríu. Kim Trâm cười hành lễ với hai người, nói: "Các phu nhân các tiểu thư trong tộc cùng các đồng liêu của lão gia đều đã tới thêm trang cho Nhị Tiểu Thư, đang náo nhiệt, phu nhân đang nhắc tới hai vị tiểu thư, vừa hay đã tới rồi."
"Minh Phỉ, Minh Ngọc, mau tới nhanh gặp qua các bá mẫu cùng thẩm thẩm, tẩu tử với các tỷ muội của con." Trần thị ăn mặc vui mừng ngồi trên ghế chủ vị, thấy hai tỷ muội dắt tay đi vào liền cười cười ngoắc hai người.
Nhất thời trong phòng an tĩnh lại, vô số ánh mắt hết thảy đều hướng về phía người Minh Phỉ, Minh Phỉ nắm tay Minh Ngọc tự nhiên thanh thản đi lên phía trước, dựa theo chỉ điểm của Trần thị hành lễ với mọi người.
Thần sắc mọi người khác nhau, càng nhiều là tò mò cùng đánh giá. Nữ nhi Thái gia này vốn đã bị người ta lãng quên, nhưng trong khoảng thời gian này lại thành nhân vật được nhắc tới nhiều nhất. Các nữ quyến bình thường không có việc gì làm, yêu thích nhất chính là buôn dưa lê, sau khi nghe nói chuyện của Minh Phỉ, tất cả đều đã cảm thấy giống nghe chuyện xưa vậy, đã sớm có vài phần tò mò. Lúc trước vốn còn có vài phần kiêng kị, nhưng nghe nói Trần thị tiêu một ngàn lượng bạc đổi mệnh cho nàng, mà đón về còn giữ lại trong sân của mình, đều cảm thấy vô cùng tò mò, nhao nhao phỏng đoán, chẳng lẽ thật sự có phúc khí như thế tồn tại?
Lúc này thấy bộ dáng Minh Phỉ ngọc tuyết đáng yêu, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, mọi người đều cười khen vài câu, chỉ là không dám quá gần gũi Minh Phỉ, cũng không dám để cho nữ nhi của mình gần gũi Minh Phỉ, ngược lại quan tâm hỏi tay Minh Ngọc bị thương như thế nào.
Trần thị nhìn ra ý tứ của mọi người, cũng không lắm để ý, gọi hai tỷ muội Minh Phỉ đến phía sau mình ngồi, để cho nha đầu lấy trái cây bánh ngọt cho hai người ăn, cười nói: "Tiểu hài tử ham chơi, bị cái con mèo của Tứ tỷ tỷ nàng cào bị thương."
Mọi người thổn thức không thôi, có phu nhân đột ngột nói: "Chó cậy thế chủ, kỳ thật mèo cũng là như vậy." Mọi người đều nghĩ tới Thái gia thê thiếp bất hòa, thiếp bắt nạt chủ mẫu cũng nghe phong phanh được, đều thật cẩn thận nhìn Trần thị, có người thông minh chuyển hướng câu chuyện hỏi con mèo kia về sau xử trí như thế nào?
Trần thị làm bộ nghe không hiểu, chỉ cười nói: "Vốn theo ý chúng ta lão gia, là phải giết chết con mèo này. Nhưng mà Minh Phỉ nhà chúng ta trạch tâm nhân hậu, suy xét sự tình cũng chu đáo, khổ sở khuyên can lão gia một hồi, nói mèo kia chẳng qua là đồ súc sinh, không hiểu tiếng người, chết càng làm Tứ muội của nàng thương tâm, vài ngày nữa lại là ngày lành của Nhị tỷ tỷ nàng, không bằng thôi đi."
Các phu nhân đang ngồi đều là vô cùng khinh bỉ thống hận tiểu thiếp, lại có lòng muốn lấy lòng Trần thị, sao chẳng rõ Trần thị đây là có ý muốn nâng đỡ Minh Phỉ? Thôi phu nhân cầm khăn che miệng cười nói: "Tam tiểu thư đúng là trạch tâm nhân hậu, con mèo này vốn là là súc sinh, nào đâu có thể trông cậy vào nó nghe hiểu tiếng người? Đương nhiên là không thể cùng kiến thức với loại súc sinh rồi."
Lời này có thâm ý, mọi người "ồ" cười rộ lên, Trần thị khẽ cười một hồi, nói: "Không phải ta khoe khoang, nữ nhi này của ta đúng thật là trạch tâm nhân hậu, lại săn sóc ôn nhu, đêm hôm qua muội muội nàng vẫn là do nàng chăm sóc, nhìn xem gương mặt này cũng thành bộ dáng gì rồi?"
Mọi người cười nói: "Tam tiểu thư bộ dáng ngọc tuyết mỹ lệ, không chỉ thức một đêm, mà là thức hai ba đêm cũng vẫn là trắng ngần." Minh Phỉ xấu hổ vùi đầu vào sau lưng Trần thị, Trần thị cười cười vỗ lưng nàng: "Đứa nhỏ này thẹn thùng rồi." Mọi người cười to, không khí vô cùng sinh động.
Khen ngợi xong hài tử nhà mình rồi, Trần thị lại khen ngợi tiểu thư nhà khác. Đối với sở thích cùng năng khiếu của mỗi người nàng đều vô cùng rõ ràng, khi khen ngợi không lộ liễu, lại hợp ý, khen đến tâm khảm người khác, khiến mọi người cười tít mắt. Có người khi nói chuyện ngôn ngữ có chút xung đột, nàng cũng nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu là hóa giải rồi.
Minh Phỉ ngồi sau lưng Trần thị, hết sức bội phục bản lĩnh này của nàng. Thực ra theo quan sát nhiều ngày của Minh Phỉ mà nói, Trần thị thật sự là một chủ mẫu quan gia vô cùng đủ tư cách, Thái Quốc Đống xem như nhặt được bảo bối, đáng tiếc hắn không hiểu.
"Phu nhân, Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư đến rồi." Kim Trâm cười cười tiến vào bẩm báo, tiếp theo đó Minh Tư cùng Minh Bội một trước một sau đi tới, sau khi hành lễ với Trần thị cùng các phu nhân, Minh Tư tự mình tìm các tiểu thư quen biết từ trước nói chuyện, mặt mày thần thái vui sướng, căn bản không hỏi quá Minh Ngọc một câu, cũng không chào Minh Phỉ một tiếng. Trái lại Minh Bội ba ba chạy tới lôi kéo Minh Ngọc hỏi han, lại ngồi xuống bên cạnh Minh Phỉ, không chịu rời bên cạnh Trần thị.
Trần thị vẻ mặt ôn hoà cười nói: "Minh Tư, hôm qua con chắc bị dọa rồi? Ta chỉ lo Lục muội muội, còn chưa kịp hỏi han con.”
Minh Tư ngẩn ngơ, nhớ tới chính mình đã bị phụ thân mắng, không khỏi phẫn hận nhìn Minh Ngọc cùng Minh Phỉ liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói: "Ta không sao” rồi lập tức quay đầu lại tiếp tục nói chuyện cùng những người khác. Mọi người nhìn đều ngầm lắc đầu, đúng là nữ nhi do thiếp thất nuôi dưỡng, không có quy củ, không lên nổi mặt bàn.
Thái Quốc Đống trấn an sờ sờ đầu Minh Ngọc nói: "Chuyện này Nhị Di Nương của con đã nói cùng ta rồi, Tam ca con cũng nói con mèo kia quá mức đáng giận, động tác quá nhanh cho nên nó mới không phản ứng kịp. Tứ tỷ tỷ của con ta cũng đã hung hăng mắng rồi, tính tình nó từ trước đến nay khong tốt, con đừng so đo với nó,cũng đừng học theo."
Nếu nói mấy tiểu cô nương ầm ĩ cãi nhau tức giận hắn cũng thấy có vẻ có khả năng, nhưng tam nhi tử luôn luôn không nói không rằng cũng đi theo nói xấu, là hắn là không tin. Hắn tình nguyện tin tưởng chính là do con mèo kia quá đáng giận. Huống chi, tổn thương trên tay Minh Ngọc cũng đích xác là do mèo cào, mèo con kia cuối cùng cũng vẫn là tam nhi tử lôi xuống xuống đúng không?
Thái Quốc Đống mới nói xong phát hiện Minh Ngọc tủi thân trợn tròn mắt sững sờ nhìn mình, Trần thị cùng Minh Phỉ cũng lẳng lặng nhìn mình, không khỏi cảm thấy cực kì xấu hổ - - mặc kệ là ai đúng ai sai, người bị thiệt đều là Minh Ngọc, đành ho khan một tiếng, nói: "Cái con mèo kia nếu đã đáng giận như vậy, bắt nó giết chết trút giận cho con, được không?"
Ánh mắt Minh Ngọc mở lớn hơn nữa, thậm chí còn mang theo chút sợ hãi. Minh Phỉ nháy mắt với Trần thị, Trần thị hiểu ý tứ của Minh Phỉ là muốn nàng ngăn cản giết chết con mèo kia, cũng không muốn mở miệng, ngược lại nói: "Minh Phỉ muốn nói cái gì?"
Minh Phỉ không nghĩ tới Trần thị sẽ đẩy nàng ra, đành phải tiến lên thi lễ nói: "Phụ thân, nữ nhi có một câu không biết có nên nói hay không."
Lá gan vẫn còn lớn, Thái Quốc Đống nheo mắt: "Con nói."
Minh Phỉ cười cười rồi nói: "Nữ nhi lớn mật, nghĩ rằng Lục muội muội cùng Tứ muội muội tranh giành chẳng qua chỉ là chuyện cãi nhau không hiểu chuyện giữa trẻ con mà thôi, con mèo kia chẳng qua là con súc sinh, ít bị dạy dỗ thì tự nhiên càng hoang dại, chỉ cần về sau dạy dỗ thêm là sẽ được. Ngày vui của Nhị tỷ tỷ sắp tới, Tứ muội muội cũng khó tránh thương tâm, phụ thân tạm tha nó đi."
Nếu con mèo này cứ như vậy mà chết, trò diễn phía sau phải làm như thế nào diễn? Huống chi Thái Quốc Đống nghe và tin một bên, lại sủng ái Minh Tư, mẹ con Nhị Di Nương tâm ngoan thủ lạt, nếu con mèo kia bởi vậy mà chết, chỉ sợ Hỉ Phúc không tới hai ngày là không còn mệnh. Nếu như thế, còn không bằng biết thời biết thế, tìm chỗ tốt khác cho Minh Ngọc.
Cho dù là trong ngày thường, chó mèo nuôi trong nhà đột nhiên bệnh chết, đi mất đều bị coi là điềm xấu, huống chi là vào ngày vui cố ý giết? Thái Quốc Đống lập tức tỉnh táo lại, mà lại không tiện thu lại lời vừa nói, quay đầu nhìn Trần thị, muốn Trần thị cho hắn bậc thang xuống.
Trần thị cười đem Minh Ngọc ôm vào trong lòng: "Lão gia, đúng là đạo lý này. Mau đừng trước mặt tiểu hài tử nói cái gì chém a giết a,.làm tiểu Minh Ngọc của thiếp sợ hãi."
Minh Ngọc tuy nhỏ, cũng cực kỳ hiểu được phụ thân bất công, lúc này nàng chỉ cảm thấy trong lòngTrần thị vừa thơm vừa mềm vừa ấm, lẳng lặng ghé vào trong lòng Trần thị, tủi thân ôm chặt eo Trần thị. Nhìn thân thể nhỏ bé của Minh Ngọc không hề phòng vệ nằm trong lòng mình, trong lòng Trần thị đột nhiên sinh ra vài phần mềm mại, không kìm lòng được ôm chặt Minh Ngọc, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.
Thái Quốc Đống nhìn Minh Ngọc một cái, lại nhìn Minh Phỉ một cái, nói: "Các con đều đã nói như vậy, tạm thời tha cho con súc sinh kia một mạng, ví như là sau này còn tái phạm, sẽ không buông tha."
Trần thị cười nói: "Lão gia, Minh Ngọc sợ hãi con mèo kiaa, cũng không dám về Quỳnh Hoa viện ở."
Trong lòng Minh Phỉ nhảy dựng, Trần thị đây là đang giúp Minh Ngọc có chỗ ở riêng! Nàng biết phủ đệ Thái gia không phải rất lớn, nhân khẩu lại nhiều, như Minh Nhã và Minh Bội cùng ở một chỗ, Minh Ngọc và Minh Tư cũng là ở chung một viện.
Gia đình thê thiếp hài tử nhiều, khó tránh khỏi có lúc phân tranh, lúc này người nắm quyền quan trọng chính là phải cân bằng. Nói cách khác, nếu một bên chịu thiệt thòi, không thể trút giận được, thì phải xử lý bên kia để bồi thường tinh thần và vật chất nhất định cho bên bị hại. Thái Quốc Đống trầm ngâm khoảnh khắc, nói: "Như thế vấn đề là, trong nhà còn sân trống hay không?"
Trần thị cười nói: "Không còn. Nhưng chẳng phải Minh Nhã sắp lấy chồng sao? Nàng vừa đi Ỷ Tú viện nơi đó cũng chỉ có một mình Minh Bội ở. Vừa vặn Minh Bội lúc trước sớm đã oán trách với thiếp vài lần, nói nàng không thích hoa Hải Đường ở phía tâyỶ Tú viện, mà là thích hoa Ngọc Lan trong sân Quỳnh Hoa viện. Từ trước đến nay nàng cùng Minh Tư vẫn tốt, không bằng để cho hai đứa nó ở cùng nhau được không? Hai đứa tuổi tác tương đương, hứng thú hợp nhau, bình thường cũng có bạn."
Thái Quốc Đống nói không chút do dự: "Đây không là đại sự gì, nàng sắp xếp là được."
Minh Phỉ ẩn ẩn đoán được cái viện này không chỉ muốn vì một mình Minh Ngọc. Trần thị có thể là đang tính toán giúp nàng, đại khái sau này là nàng có thể ở chung một viện với Minh Ngọc, nghĩ tới đây, nàng nhìn Trần thị thăm dò, Trần thị nghịch ngợm nhìn nàng chớp chớp mắt.
Thái Quốc Đống nhìn thấy Trần thị cùng hai đích nữ quan hệ hòa hợp, có chút ngoài ý muốn. Nhưng do hắn đã ở chỗ Minh Phỉ thời gian đủ dài rồi, không nghĩ ở lại thêm nên đứng dậy đi ra ngoài, Trần thị vội vàng đi theo ra ngoài, Minh Phỉ và Minh Ngọc cùng tiễn tới cửa: "Nữ nhi cung tiễn phụ thân mẫu thân, phụ thân mẫu thân đi từ từ."
Thái Quốc Đống đột nhiên dừng bước, nói: "Trà pha tốt lắm, quy củ học cũng còn tàm tạm." Sau đó cũng không quay đầu lại, tiêu dao mà đi rồi.
Đây là đang khích lệ Minh Phỉ! Trần thị lộ ra nụ cười cổ vũ mỉm về phía Minh Phỉ, dặn dò nói: "Hôm nay có nhà thân thích sẽ tới chơi, ăn cơm trưa xong con dẫn theo Minh Ngọc đến phòng ta."
Minh Phỉ cười hành lễ với Trần thị: "Cảm ơn mẫu thân." Là muốn cho nàng nhận thức họ hàng đi?
"Chúc mừng Tam tiểu thư." Kiều Đào cùng Hoa bà tử ánh mắt sáng quắc nhìn Minh Phỉ, kích động được không biết nên nói gì cho phải.
Minh Phỉ mỉm cười: "Hiện tại vui mừng vẫn còn quá sớm." Chẳng qua chỉ là khích lệ vài câu mà thôi, cho dù là người ngoài cũng có thể làm được? Nhưng các nàng lại vui mừng thành như vậy. Lúc này nàng mới chính thức cảm nhận được câu nói mà Kiều Đào cùng Hoa bà tử luôn treo trên môi: Chỉ có chủ tử có thể diện, bọn hạ nhân mới có thể diện.
Kiều Đào nhìn trong phòng không có người ngoài, nhân tiện nói: "Nô tỳ đã sớm nói, thông minh xinh đẹp như Tam tiểu thư, lão gia thấy nhất định sẽ thích, sẽ đau lòng."
Chẳng qua là không chán ghét bài xích như thế mà thôi, nào đã nói được tới thích hay không thích, đau lòng hay không đau lòng? Người này có dã tâm, cho dù là Minh Ngọc từ nhỏ lớn lên bên cạnh hắn, lúc nhỏ còn mất tình thương của mẹ còn hiếm thấy hắn đối đãi có vài phần công bằng, huống chi chính mình từng bị hắnvứt bỏ, lại hoàn toàn không có nửa phần tình nghĩa? Minh Phỉ không đành lòng sự vui sướng của các nàng, chỉ nói: "Mau mau thu dọn gian phòng, ta cùng Minh Ngọc đọc sách một lát, sau khi dùng cơm trưa ta còn đi hầu hạ mẫu thân."
- -* - -* - -* - -
Minh Phỉ dẫn theo Minh Ngọc đi tới trước cửa phòng Trần thị đãi khách, người còn chưa tiến vào đã nghe tiếng nói tiếng cười bên trong, không biết có bao nhiêu nữ nhân ở bên trong líu ra líu ríu. Kim Trâm cười hành lễ với hai người, nói: "Các phu nhân các tiểu thư trong tộc cùng các đồng liêu của lão gia đều đã tới thêm trang cho Nhị Tiểu Thư, đang náo nhiệt, phu nhân đang nhắc tới hai vị tiểu thư, vừa hay đã tới rồi."
"Minh Phỉ, Minh Ngọc, mau tới nhanh gặp qua các bá mẫu cùng thẩm thẩm, tẩu tử với các tỷ muội của con." Trần thị ăn mặc vui mừng ngồi trên ghế chủ vị, thấy hai tỷ muội dắt tay đi vào liền cười cười ngoắc hai người.
Nhất thời trong phòng an tĩnh lại, vô số ánh mắt hết thảy đều hướng về phía người Minh Phỉ, Minh Phỉ nắm tay Minh Ngọc tự nhiên thanh thản đi lên phía trước, dựa theo chỉ điểm của Trần thị hành lễ với mọi người.
Thần sắc mọi người khác nhau, càng nhiều là tò mò cùng đánh giá. Nữ nhi Thái gia này vốn đã bị người ta lãng quên, nhưng trong khoảng thời gian này lại thành nhân vật được nhắc tới nhiều nhất. Các nữ quyến bình thường không có việc gì làm, yêu thích nhất chính là buôn dưa lê, sau khi nghe nói chuyện của Minh Phỉ, tất cả đều đã cảm thấy giống nghe chuyện xưa vậy, đã sớm có vài phần tò mò. Lúc trước vốn còn có vài phần kiêng kị, nhưng nghe nói Trần thị tiêu một ngàn lượng bạc đổi mệnh cho nàng, mà đón về còn giữ lại trong sân của mình, đều cảm thấy vô cùng tò mò, nhao nhao phỏng đoán, chẳng lẽ thật sự có phúc khí như thế tồn tại?
Lúc này thấy bộ dáng Minh Phỉ ngọc tuyết đáng yêu, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, mọi người đều cười khen vài câu, chỉ là không dám quá gần gũi Minh Phỉ, cũng không dám để cho nữ nhi của mình gần gũi Minh Phỉ, ngược lại quan tâm hỏi tay Minh Ngọc bị thương như thế nào.
Trần thị nhìn ra ý tứ của mọi người, cũng không lắm để ý, gọi hai tỷ muội Minh Phỉ đến phía sau mình ngồi, để cho nha đầu lấy trái cây bánh ngọt cho hai người ăn, cười nói: "Tiểu hài tử ham chơi, bị cái con mèo của Tứ tỷ tỷ nàng cào bị thương."
Mọi người thổn thức không thôi, có phu nhân đột ngột nói: "Chó cậy thế chủ, kỳ thật mèo cũng là như vậy." Mọi người đều nghĩ tới Thái gia thê thiếp bất hòa, thiếp bắt nạt chủ mẫu cũng nghe phong phanh được, đều thật cẩn thận nhìn Trần thị, có người thông minh chuyển hướng câu chuyện hỏi con mèo kia về sau xử trí như thế nào?
Trần thị làm bộ nghe không hiểu, chỉ cười nói: "Vốn theo ý chúng ta lão gia, là phải giết chết con mèo này. Nhưng mà Minh Phỉ nhà chúng ta trạch tâm nhân hậu, suy xét sự tình cũng chu đáo, khổ sở khuyên can lão gia một hồi, nói mèo kia chẳng qua là đồ súc sinh, không hiểu tiếng người, chết càng làm Tứ muội của nàng thương tâm, vài ngày nữa lại là ngày lành của Nhị tỷ tỷ nàng, không bằng thôi đi."
Các phu nhân đang ngồi đều là vô cùng khinh bỉ thống hận tiểu thiếp, lại có lòng muốn lấy lòng Trần thị, sao chẳng rõ Trần thị đây là có ý muốn nâng đỡ Minh Phỉ? Thôi phu nhân cầm khăn che miệng cười nói: "Tam tiểu thư đúng là trạch tâm nhân hậu, con mèo này vốn là là súc sinh, nào đâu có thể trông cậy vào nó nghe hiểu tiếng người? Đương nhiên là không thể cùng kiến thức với loại súc sinh rồi."
Lời này có thâm ý, mọi người "ồ" cười rộ lên, Trần thị khẽ cười một hồi, nói: "Không phải ta khoe khoang, nữ nhi này của ta đúng thật là trạch tâm nhân hậu, lại săn sóc ôn nhu, đêm hôm qua muội muội nàng vẫn là do nàng chăm sóc, nhìn xem gương mặt này cũng thành bộ dáng gì rồi?"
Mọi người cười nói: "Tam tiểu thư bộ dáng ngọc tuyết mỹ lệ, không chỉ thức một đêm, mà là thức hai ba đêm cũng vẫn là trắng ngần." Minh Phỉ xấu hổ vùi đầu vào sau lưng Trần thị, Trần thị cười cười vỗ lưng nàng: "Đứa nhỏ này thẹn thùng rồi." Mọi người cười to, không khí vô cùng sinh động.
Khen ngợi xong hài tử nhà mình rồi, Trần thị lại khen ngợi tiểu thư nhà khác. Đối với sở thích cùng năng khiếu của mỗi người nàng đều vô cùng rõ ràng, khi khen ngợi không lộ liễu, lại hợp ý, khen đến tâm khảm người khác, khiến mọi người cười tít mắt. Có người khi nói chuyện ngôn ngữ có chút xung đột, nàng cũng nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu là hóa giải rồi.
Minh Phỉ ngồi sau lưng Trần thị, hết sức bội phục bản lĩnh này của nàng. Thực ra theo quan sát nhiều ngày của Minh Phỉ mà nói, Trần thị thật sự là một chủ mẫu quan gia vô cùng đủ tư cách, Thái Quốc Đống xem như nhặt được bảo bối, đáng tiếc hắn không hiểu.
"Phu nhân, Tứ tiểu thư, Ngũ tiểu thư đến rồi." Kim Trâm cười cười tiến vào bẩm báo, tiếp theo đó Minh Tư cùng Minh Bội một trước một sau đi tới, sau khi hành lễ với Trần thị cùng các phu nhân, Minh Tư tự mình tìm các tiểu thư quen biết từ trước nói chuyện, mặt mày thần thái vui sướng, căn bản không hỏi quá Minh Ngọc một câu, cũng không chào Minh Phỉ một tiếng. Trái lại Minh Bội ba ba chạy tới lôi kéo Minh Ngọc hỏi han, lại ngồi xuống bên cạnh Minh Phỉ, không chịu rời bên cạnh Trần thị.
Trần thị vẻ mặt ôn hoà cười nói: "Minh Tư, hôm qua con chắc bị dọa rồi? Ta chỉ lo Lục muội muội, còn chưa kịp hỏi han con.”
Minh Tư ngẩn ngơ, nhớ tới chính mình đã bị phụ thân mắng, không khỏi phẫn hận nhìn Minh Ngọc cùng Minh Phỉ liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói: "Ta không sao” rồi lập tức quay đầu lại tiếp tục nói chuyện cùng những người khác. Mọi người nhìn đều ngầm lắc đầu, đúng là nữ nhi do thiếp thất nuôi dưỡng, không có quy củ, không lên nổi mặt bàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook