Nhưng nó vẫn hoảng sợ thét lên, cơ thể không giữ được thăng bằng rồi lăn về phía trước.Càng nhiều xúc tu màu đen xuất hiện, những lốc xoáy màu đen dính trên về mặt nhầy nhụa trông giống như những cái mồm to tranh nhau lao về phía viên thịt màu hồng.

Một cái xúc tua to dày nhất đang treo lơ lửng phía trên viên thịt màu hồng, những lốc xoáy màu đen nối tiếp nhau phun ra từng mùi hôi thối.Viên thịt màu hồng nhắm chặt mắt lại và cuộn tròn cơ thể thể thành một quả bóng nhỏ.Nó sẽ chết sao? Suy nghĩ tuyệt vọng chiếm toàn bộ người nó.Nhưng…Tử vong vẫn chưa đến.Một trận bắt giết đột ngột dừng lại.

Xúc tu màu đen rậm rạp như bầy rắn này nhanh chóng lui về.

Chỉ trong vài giây, tiếng ồn ào xung quanh biến thành một mảnh yên lặng.Viên thịt màu hồng lăn xuống nền đất cát vẫn gắt gao nhắm mắt lại, cơ thể mềm mại run rẩy theo từng hơi thở.Nó đứng yên một chỗ chờ đợi một hồi lâu, cảnh tượng đáng sợ vẫn chưa xảy ra.Nó lại đợi một lát rồi cẩn thận mở mắt ra, sợ hãi bất an nhìn dáo dác bốn phía xung quanh.Những xúc tu màu đen đáng sợ đã biến mất, dưới đất vẫn còn lưu lại từng vết ướt chứa đầy chất độc.


Chúng nó đột nhiên bỏ cuộc vào giây cuối cùng khi sắp bắt được con mồi.Viên thịt màu hồng chớp chớp mắt, phát ra âm thanh “chi chi” nghi hoặc.

Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Viên thịt bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.Không hiểu từ lúc nào nó lại đến một chỗ rất kỳ lạ, từng đám bụi cỏ và cây cối lớn đã biến mất, mặt đất trơ trụi, đất đen ẩm ướt hôi thối biến thành bãi cát khô mịn, trải rộng thành một vòng tròn khổng lồ.Ở giữa vòng tròn có một cái cây cổ thụ đen như mực đâm thẳng vào bầu trời u ám như một thanh kiếm.Viên thịt màu hồng không biết đó là cây gì, nhưng nó phát hiện cái cây này không giống những cái cây khác.Lá cây có màu đen, sinh trưởng rất rậm rạp, từng cụm nối liền nhau nhẹ nhàng đung đưa theo gió phát ra tiếng sàn sạt.

Cái cây vươn từng cành lá ra không trung, lốc xoáy dày đặc trên cao rối rít né tránh tán cây của nó.Xung quanh không có cỏ dại hay cây cối nào dám tới gần cái cây này, sinh mệnh xung quanh dường như bị nó chiếm đoạt, ngay cả chất dinh dưỡng trong nền đất đều bị nó hấp thu, từ từ biến thành hạt cát không cách nào nuôi dưỡng thực vật nữa.Vùng đất đầy cát cằn cỗi là khu vực của cây cổ thụ màu đen này.

Những xúc tu kia vì sợ hãi cái cây này nên mới vội vàng bỏ chạy.Viên thịt màu hồng theo bản năng mà cảm nhận được nguy hiểm.


Nó cứng đờ ngay tại chỗ, cơ thể mềm mại cuộn tròn thành một hạt đậu có kích cỡ như hạt đậu đỏ, đôi mắt to chớp chớp, từ từ dịch chuyển người về phía sau.Nó di chuyển rất rất chậm.Điều may mắn là viên thịt màu hồng rất nhỏ bé và cũng rất yếu ớt.Cây cổ thụ màu đen kia vẫn chưa chú ý đến một sinh mệnh nhỏ lạc vào lãnh địa của mình.

Cái cây vẫn lẳng lặng đứng đó, từng phiến lá cọ sát với nhau phát ra âm thanh “sàn sạt” liên tục.Không biết đã trải qua bao lâu rồi, viên thịt màu hồng di chuyển chậm chạp không ngừng nhưng vẫn chưa rời khỏi bờ cát này.

Nó đã tiêu hao rất nhiều sức lực.Ngứa…Ngứa quá…Viên thịt màu hồng không dám phát ra âm thanh, cũng không cách nào phát tiết thống khổ đang cuồn cuộn không ngừng trong cơ thể mình, thân thể nó từ từ héo mòn, biến thành một cái bánh mỏng nằm bẹp trên mặt cát.Nó rất mệt mỏi cũng rất sợ hãi, không cách nào thỏa mãn cơn đói khát trong cơ thể khiến nó tuyệt vọng.

Dù rằng nó không biết cái gì gọi là tuyệt vọng.Viên thịt màu hồng nằm trên bề mặt cát, dù muốn di chuyển cũng không cách nào nhúc nhích được, không khí quá khô nhanh chóng lấy đi độ ẩm trong cơ thể.

Viên thịt bắt đầu teo lại, làn da bóng mịn dần trở nên cứng và nhăn nheo, màu sắc màu hồng từ từ chuyển thành màu xám.Nó từ một viên thịt tròn vo dần biến thành một miếng da chết..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương