Đường Vực, cuối cùng anh cũng thành người của em rồi, em biết nói gì đây?

Haha, em sẽ chịu trách nhiệm với anh đến cùng.

_ "Nhật ký Tiểu Đường Tâm"_

Cái định luật mười phần thích kia hoàn toàn là do Hoắc Thần Đông lấy ra để bịp Đường Đinh Đinh, thế nhưng Đường Đinh Đinh vẫn rất mực tin tưởng không nghi ngờ gì. Ngay cả Đường Hinh cũng cảm thấy định luật này hoàn toàn có thể áp dụng cho Đường Vực, chỉ có bản thân Đường Vực chẳng hay biết gì.

Đường Hinh véo eo Đường Đinh Đinh, ý nhắc nhở đừng nói lung tung!

Đường Đinh Đinh đau tới mức suýt chút nữa kêu lên, hai mắt đỏ lên, cúi đầu nhìn Đường Hinh, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề — Hả? Anh trai em còn chưa biết chuyện à? Hai người chưa thân mật tới mức không có bí mật gì à?

Ngay cả bà Tăng Uyển cũng mở miệng hỏi: "Cái gì mười phần thích cơ?"

Đường Đinh Đinh thầm nghĩ "Thôi xong đời rồi", sau đó vội nói: "Không, không có gì ạ..."

Đường Vực hiển nhiên không tin, cúi đầu nhìn Đường Hinh: "Nếu không có gì thì em cuống lên thế làm gì? Có bí mật gì anh không biết à?"

Đường Hinh đánh chết không chịu thừa nhận, chỉ cười tủm tỉm đáp: "Không có mà."

Đúng lúc này, Cao Hằng bước tới hạ giọng nói: "Sếp tổng, đạo diễn Từ tìm anh."

Đường Vực cùng bố mẹ ra tiếp đón, lặng lẽ liếc nhìn Đường Đinh Đinh, làm cô nhóc sợ tới mức cúi gằm mặt chuồn đi, cố gắng hết sức thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của bản thân. Đường Vực ôm lấy eo Đường Hinh, cúi đầu nói: "Mình cùng đi thôi."

Bữa tiệc cuối năm của công ty Thời Quang mời không ít đạo diễn và nhà sản xuất, còn có các tổng giám đốc của các đối tác. Gần như cả buổi tối hôm đó Đường Hinh đều bị Đường Vực dắt đi khắp nơi, rất nhanh đã quen biết không ít bậc tinh anh trong nghề, thậm chí có người còn tìm đến mời cô viết kịch bản.

Đường Hinh nhân lúc không có ai bên cạnh, khẽ hỏi Đường Vực: "Tổng giám đốc Đường, anh đây là cố ý chống lưng cho em hả?"

Đường Vực cúi đầu nhìn cô, thẳng thắn thừa nhận: "Em không muốn về Thời Quang cũng không sao, từ nay em làm dự án nào, anh đầu tư dự án đó."

Cô ngây người nhìn anh: "Thế chẳng khác nào anh thành Đường papa của em à?"

Giây tiếp theo eo cô đã bị ai đó véo, cả người không khống chế được run lên, sau đó nghe thấy giọng anh lạnh lùng cảnh cáo: "Đừng gọi linh tinh, nghe như loạn luân vậy."

Đường Hinh hừ một tiếng: "Không có khiếu hài hước gì cả."

Đường Vực cười cười, hạ giọng nói: "Anh không thể hạn chế sự phát triển của em, đa phần những dự án của Thời Quang đúng là không thích hợp với em. Sau này nếu em muốn tham gia dự án nào, anh sẽ giúp em cho ý kiến, Thời Quang cũng sẽ làm một số dự án khác nữa. Anh đã nói rồi, những thứ mà em thích, anh đều sẽ từ từ tìm hiểu, không ép em phải trở về."

Trong lòng Đường Hinh cảm động, ôm chặt cánh tay anh, phần ngực mềm mại ấm áp cũng cọ lên người anh.

Đường Vực cụp mắt, hắng giọng, Đường Hinh thấy thế cúi đầu nhìn, vội vàng buông anh ra, mặt đỏ lên.

Một lát sau, Đường Hinh bị Hàn Tiêu Tiêu kéo qua một bên buôn chuyện. Hoàng Tư Nghệ và Chu Đan cũng đang ở đó, sắc mặt hai người họ có vẻ ngượng ngùng. Trước kia hai người đó xì xào sau lưng rằng cô là "bạn giường" của Đường Vực nọ kia. Khi nãy hai người còn bàn tán về cô, Hoàng Tư Nghệ khẽ kêu lên: "Cô ta tới rồi, đừng nói nữa."

Chu Đan thở dài: "Giờ thì ai biết được trước đây họ có phải "bạn giường" hay không, dù sao giờ người ta cũng là bạn gái chính thức được sếp tổng thừa nhận rồi."

Sau này sẽ thành bà chủ của hai cô rồi đấy.

Kỳ thực cô nhóc Đường Hinh này rất rộng lượng, không thích mang thù, bởi vì có thù tất báo. Cô chỉ nhìn hai người kia, cười tủm tỉm nói: "Đã lâu không gặp."

Hoàng Tư Nghệ cười ngượng nghịu, đáp: "Đúng là đã lâu không gặp."

Trước đây khi hai người cùng tổ dự án đã cãi nhau không ít. Đường Hinh cười nói: "Vẻ mặt cô như vậy là sao? Tôi cũng không định làm gì cô đâu."

Hoàng Tư Nghệ: "......"

Cô ta còn muốn mình cảm ơn nữa hay gì?

Khi bữa tiệc kết thúc đã gần 12 giờ. Đường Hinh và Đường Vực đều có uống rượu, sau khi hai người lên xe, Đường Vực nói lỏng cà-vạt, lười nhác tựa vào lưng ghế. Đường Hinh khoác một chiếc áo khoác màu đen bên ngoài váy, yếu ớt dựa vào lồng ngực anh, lẩm bẩm: "Mệt quá đi."

Đường Vực hạ giọng nói: "Em ngủ một lát đi, tới nơi anh đánh thức em."

Đường Hinh gật đầu, vừa định chợp mắt thì nhớ tới lời dặn dò của cậu mình, nói với anh: "Chỗ này cách căn hộ của em không xa, ghé qua đó một chút đi."

Đường Vực nhớ tới cô em họ vô tâm của cô, nhíu mày hỏi: "Mai đi không được à?"

"Muốn tới kiểm tra bất ngờ mà, tới lúc này là thích hợp nhất."

"Nghe như kiểu bắt gian ngoại tình ý nhỉ."

"......"

Đường Hinh không nhịn được bật cười, nói địa chỉ cho tài xế.

Hơn hai mươi phút sau, xe tới khu nhà.

Khu nhà này đã khá cũ, muốn dừng xe phải thật nhanh, ở chỗ này không thể tìm được chỗ đỗ xe. Đường Hinh bảo tài xế đỗ xe ngay tầng dưới, cô quấn chặt chiếc áo khoác quanh người, quay lại nhìn Đường Vực, nói: "Em tự lên nhà xem thế nào, xong rồi em xuống luôn."

Đường Vực mở cửa xe, không để cho cô từ chối, nói: "Anh đi cùng em."

Đường Hinh chớp chớp mắt, nói: "Được."

Vừa xuống khỏi xe cô đã lạnh run. Đường Vực không mang theo áo khoác, trên người chỉ có bộ âu phục, anh ôm lấy cô, hai người cùng nhau đi vào.

Đêm động lạnh buốt, cả khu nhà không có ai qua lại, vừa yên tĩnh lại hiu quạnh, hành lang đã hơi cũ nhưng vẫn có thang máy, căn hộ của Đường Hinh ở tầng tám. Sau khi vào thang máy, Đường Hinh mới thấy ấm áp hơn, cô ngẩng đầu hỏi Đường Vực: "Anh lạnh lắm không?"

Đường Vực nhẹ nhàng đáp: "Không lạnh."

Tới tầng tám, hai người bước ra ngoài. Đường Hinh thấy từ khe cửa bên tay trái còn có ánh sáng, cô nói: "Anh chờ em ở cửa nhé."

Nếu Chung Nghiên thực sự chỉ ở nhà một mình, Đường Vực đi vào cũng không tiện. Anh đút tay vào túi quần, tựa vào tường thang máy, nhìn cánh cửa, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Đường Hinh gõ cửa, đợi vài giây, từ bên trong truyền ra giọng nói nghèn nghẹn của Chung Nghiên: "Ai thế?"

Có lẽ cũng không ngờ tới nửa đêm rồi còn có người gõ cửa.

Đường Hinh đáp: "Chị đây."

Bên trong đột nhiên tối sầm, không chút động tĩnh.

Đường Hinh nhíu mày: "Chị là Đường Hinh, chị họ của em. Mở cửa ra đi."

Bên trong lại yên tĩnh vài giây rồi cửa nhẹ nhàng mở ra. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, Chung Nghiên tóc xõa rối tung, mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu đen đứng sau cánh cửa, nét mặt có vẻ hoảng loạn, nói: "Chị, muộn thế này chị còn tới làm gì?" Vừa ngước lên đã thấy Đường Vực đang dựa vào vách tường, vẻ mặt càng hoảng loạn, lập tức ôm lấy mình, cô còn không mặc đồ lót.

Đường Vực lạnh lùng quay mặt đi, không nhìn phía đối diện.

Đường Hinh quay đầu nhìn anh, nói nhỏ: "Em vào trong hai phút rồi ra."

Nét mặt Chung Nghiên cứng đờ, muốn ngăn không cho Đường Hinh vào. Đường Hinh thấy sắc mặt cô không ổn, lập tức có linh cảm không lành. Đường Hinh dứt khoát đẩy em mình ra, đi vào: "Bố em bảo chị tới kiểm tra đột xuất."

"Em... có làm gì đâu?" Chung Nghiên nuốt nước bọt, căng thẳng nói: "Sao phải kiểm tra đột xuất..."

Đường Hinh đi vào, Chung Nghiên lập tức đóng cửa lại.

Lúc trước Chung Nghiên tắt đèn, cô không để ý lắm, vừa vào phòng khách đã bật đèn lên. Ánh đèn sáng choang, phòng khách hơi bừa bộn, cô quan sát một hồi rồi đi về phía phòng ngủ sau đó đi vào phòng làm việc.

Căn hộ này chỉ có 60-70 mét vuông, một phòng khách, hai phòng ngủ một nhà vệ sinh. Cô đi thẳng về phía nhà vệ sinh, cửa đóng lại, đèn cũng không bật.

Cô quay đầu nhìn Chung Nghiên vẫn luôn theo sát mình, đột nhiên phát hiện trên cổ con bé có dấu hôn mờ mờ. Sắc mặt cô lập tức lạnh lùng, trực tiếp mở cửa nhà vệ sinh nhưng cửa không mở, bị khóa trái từ bên trong.

"Mở cửa."

"......"

Chung Nghiên kéo tay cô, khóc lóc xin tha: "Chị, chị đừng làm thế mà..."

Đường Hinh lạnh lùng nhìn em mình, nói: "Nếu là đàn ông, bảo cậu ta ra đây."

Vài giây sau, cửa mở, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Chu Dương hiện ra. Da cậu ta trắng theo kiểu tái nhợt, trông ốm yếu, so với mấy tháng trước thì hơi khác, nhưng khác ở chỗ nào thì Đường Hinh không nhận ra.

Cô không ngờ Chung Nghiên thực sự còn liên hệ với anh ta. Cô tức giận không kiềm chế được, trừng mắt nhìn Chung Nghiên rồi dứt khoát xoay người rời đi.

Cô vừa đi vừa lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu mình.

Chung Nghiên vội tiến lên giữ chặt lấy cô, kêu lên: "Chị, chị đừng gọi điện... Em sẽ bảo anh ấy đi ngay mà, sau này tuyệt đối không cho anh ấy tới nữa. Em không có cách nào mà, chị đừng nói cho bố em..."

Đường Hinh không nói gì, kiên quyết muốn gọi điện thoại, Chung Nghiên vội vàng nhìn Chu Dương. Sắc mặt Chu Dương bỗng thay đổi, nhanh chóng tiến tới hất tay cô, điện thoại văng ra, "cạch" một tiếng rơi trên sàn nhà.

Đường Hinh đi giày cao gót, bị hắn hất như thế, mất trọng tâm ngã lên bàn nước.

Âm thanh loảng xoảng ầm ĩ vang lên cùng tiếng kêu sợ hãi của cô.

Chung Nghiên cũng không ngờ Chu Dương lại động thủ, kêu lên: "Anh làm gì thế!"

Giây tiếp theo.

Rầm rầm rầm rầm —-

Cửa bị ai đó ra sức dộng vào, giọng nói lạnh lùng của đàn ông vang lên: "Mở cửa."

Nét mặt Chu Dương hoảng hốt, nhìn Chung Nghiên. Chung Nghiên khóc không ra nước mắt, vội vàng đỡ Đường Hinh dậy, nói: "Là bạn trai của chị ấy đang ở bên ngoài. Anh... anh..." Sao lại động thủ thế chứ!

Bạn trai!

Vẻ mặt Chu Dương càng hoảng hốt, cả người có vẻ gì đó không bình thường nhưng anh ta vẫn còn mơ hồ nhớ được bạn trai chị họ Chung Nghiên là Đường Vực.

Đường Hinh bị ngã khiến đầu váng mắt hoa, quay đầu nhìn cậu ta, trong lòng khẽ run lên, nuốt nước bọt. Trạng thái này của Chu Dương... không phải là đang "phê" thuốc đó chứ? Chung Nghiên nhìn dáng vẻ của cậu ta, sắc mặt càng xấu đi.

Đường Hinh đẩy cô bé ra, trực tiếp chạy về phía cửa.

Chu Dương chìm trong suy nghĩ điên cuồng hỗn loạn, hắn ta nhìn thấy bóng dáng Đường Hinh, chỉ biết tuyệt đối không thể để cô bước ra ngoài. Hắn đột nhiên lao tới, đè cô xuống đất, khuỷu tay Đường Hinh đập xuống nền nhà, đau điếng.

"Mở cửa! Đường Hinh em sao rồi?" Đường Vực gầm lên, anh ở bên ngoài sốt ruột muốn phát điên, chỉ hận không để đập toang cánh cửa này, "Mật mã là bao nhiêu?"

Chung Nghiên muốn ra mở cửa nhưng Chu Dương đã hoàn toàn điên cuồng, hai mắt đỏ như máu trừng mắt nhìn cô ta: "Không được mở cửa!"

Động tĩnh gây ra quá lớn, nhà đối diện mở cửa ngó ra, tầng trên tầng dưới đều có người dòm ngó.

"Em không sao!" Đường Hinh giãy giụa cố kêu lên một tiếng, thở hổn hển, nghiến răng kêu lên: "Chung Nghiên, con mẹ nó em mau mở cửa đi. Nó đã mất kiểm soát rồi em không thấy à? Em còn muốn sống nữa không hả?"

Cả người Chung Nghiên run lên, chạy như bay ra mở cửa.

Cửa vừa mở, Đường Vực đã đẩy cô ta ra, phóng nhanh vào trong, quăng Chu Dương xuống đất, đấm mấy cú vào bụng hắn ta. Chu Dương nằm bẹp trên đất đau khổ kêu gào. Đường Vực lạnh lùng quẳng hắn sang một bên, Đường Hinh cuống quít tóm lấy tay anh, vẫn còn sợ hãi nói: "Hắn ta không bình thường, hình như dùng ma túy..."

Đường Vực cảm nhận được cô đang run lên, vội ôm lấy cô, hạ giọng nói: "Em có bị thương ở đâu không?"

"Tay và chân hơi đau, chân hình như bị trật..."

Anh đỡ cô lên, Đường Hinh vịn vào anh mới đứng lên được. Cô nhìn Chu Dương đang ngơ ngẩn bò dậy từ mặt đất, khẽ hỏi: "Giờ phải làm sao đây?"

Đường Vực dứt khoát bế bổng cô lên, cô theo phản xạ ôm lấy cổ anh, anh lạnh lùng nhìn Chung Nghiên nói: "Đã có người báo cảnh sát rồi."

Hai mắt Chung Nghiên đỏ hoe, hoang mang hoảng loạn vớ lấy một chiếc áo khoác từ trên sô-pha choàng vào người, muốn đi theo họ. Vừa tới cửa, Đường Hinh quay đầu nhìn ra sau, thấy Chu Dương đột nhiên đưa lưng về phía họ, ngồi xổm xuống bên cạnh sô-pha không biết đang làm gì, hai giây sau, hắn bỗng đứng bật dậy, điên cuồng lao tới.

Ánh mắt Đường Hinh đảo qua, thấy trong tay hắn cầm thứ đồ gì đó màu trắng, đột nhiên hắn giơ tay, hướng về phía cánh tay cô đâm tới. Đến khi cô nhìn rõ thứ hắn cầm trong tay, đầu óc lập tức trống rỗng, hoảng sợ trừng mắt.

Thế nhưng cô lại không muốn rụt tay lại, nếu cô rụt tay lại, người bị đâm sẽ là Đường Vực.

Đường Vực nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại, cơ thể phản ứng rất nhanh, nghiêng người ôm lấy cô, lấy than mình ra đỡ, trên vai bị thứ gì đó đâm phải. Anh trở tay bắt lấy tay Chu Dương, bẻ quặt không chút lưu tình, Chu Dương lập tức kêu lên thảm thiết.

Hàm dưới Đường Vực bạnh ra, không chần chừ do dự, mạnh mẽ quăng hắn qua vai, đập mạnh xuống sàn nhà, sau đó đầu gối tấn công thẳng vào bụng hắn, đấm liên tục vào bụng, đánh tới khi hắn không kêu được nữa mới dừng tay.

Đường Hinh thấy rõ ống tiêm rơi xuống sàn nhà, sắc mặt trắng bệch, hoảng hoạn bò tới, hai mắt đỏ bừng, tóm lấy vai anh, giọng run rẩy: "Đường Vực..."

Cô nhìn lướt qua vai anh, thấy vẫn còn kim đâm, cả người cô run rẩy.

Đường Vực không quay đầu nhìn, chỉ hít vào một hơi, giọng nói khàn khàn trấn an cô: "Không sao đâu, chắc chưa đâm vào người đâu." Anh ôm lấy cô, sợ cô nhìn thấy sẽ khó chịu, dứt khoát đưa tay nhỏ kim tiêm ra.

Đây là...

Đây là ma túy đó!

Đường Hinh không kiềm chế được, nước mắt tuôn rơi, cả người run rẩy. Xe cảnh sát đã tới, ngoài cửa có mấy người đàn ông lớn gan đứng vây xem, có người hô lên: "Cảnh sát tới."

Đường Vực đỡ Đường Hinh đứng lên, cô bỗng từ trong vòng tay anh đẩy anh ra, nhanh chóng cầm lấy chiếc bình hoa bằng pha lê bày trên tủ ngoài huyền quan, đập thẳng vào đầu Chu Dương. Mảnh pha lê văng khắp nơi, đầu hắn toàn máu.

Chu Dương vốn còn chút ý thức giờ cũng ngất đi, cả người hắn khẽ run lên, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Đường Vực vội vàng kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, cằm anh cọ lên đầu cô, nghẹn giọng trấn an: "Đừng kích động, anh không sao đâu, không sao thật mà."

Hai mắt Đường Hinh đỏ lên, cô nghiến răng nói: "Em muốn đánh chết hắn..."

Đường Vực ôm lấy cô, an ủi: "Không sao mà, đừng kích động."

Nhiều người chứng kiến như vậy, nếu cô thực sự đánh chết người, hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.

Đúng lúc này, cảnh sát tới.

Không cần họ lên tiếng, hàng xóm đã tố giác: "Hình như có người dùng ma túy."

Sau khi cảnh sát tiến vào, nhìn thấy Đường Vực thì hơi kinh ngạc nhưng cũng không dám chắc, hỏi: "Anh là... Đường Vực?"

Đường Vực gật đầu, đáp: "Vâng, em họ của bạn gái tôi thuê lại căn hộ của cô ấy, giờ xảy ra chuyện, chúng tôi qua đây không may bị kéo vào." Anh giải thích đơn giản rõ ràng, nhìn thấy xe cảnh sát và xe cứu thương tới cùng lúc, anh gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc gọi cho Cao Hằng, một cuộc gọi cho một người bạn bên cục cảnh sát.

Rất nhanh cảnh sát điều tra tội phạm ma túy cũng tới.

Cuối cùng họ tìm ra một đống ống tiêm và kim tiêm, còn có một túi heroin, đúng là vượt ngoài mong đợi.

Trước khi rời đi, Đường Hinh nhìn Chung Nghiên đang rúm ró trong một góc, lạnh lùng nhìn cô ta, hỏi: "Có từng dùng chưa?"

Chung Nghiên bật khóc, đáp: "Có một lần, nhưng không phải tiêm chích..."

Tim Đường Hinh lạnh như bang, cô cắn môi, vung tay tát cô ta, mắng: "Óc mày để cho chó tha rồi à?" Sau đó không quan tâm tới cô ta nữa, dứt khoát xoay người đi về phía Đường Vực.

Đường Vực nhìn lướt qua chân cô, cúi người bế cô lên, đi ra cửa.

Đường Vực cũng không chắc kim tiêm có đâm vào người anh hay không, vẫn phải đi xét nghiệm, xét nghiệm lông tóc trong nửa tiếng sẽ có kết quả. Chỉ là không biết kim tiêm này đã bị dùng qua hay chưa, nếu đã bị dùng rồi, còn phải xét nghiệm những thứ khác nữa, ví dụ như HIV.

Ống tiêm và kim tiêm đó cũng phải đem đi xét nghiệm.

Trong lúc chờ kết quả, Đường Hinh cực kỳ sợ hãi, cô vùi đầu vào ngực Đường Vực, ngẩng lên nhìn anh, nói: "Đường Vực, nếu nhỡ..."

Đường Vực xuất thân danh môn, phía trên còn có hai trưởng bối là lãnh đạo trong quân đội, hơn nữa với thân phận của anh, nếu thực sự bị tiêm ma túy, dù cho là chuyện ngoài ý muốn, sự ảnh hưởng cũng rất lớn, đặc biệt là có thể khiến cổ phiếu tụt dốc. Anh hơi nhoẻn miệng cười, hít một hơi thật sâu, hôn lên chóp mũi cô, hạ giọng nói: "Không sao đâu, cho dù có cũng chỉ là một lượng nhỏ, không ảnh hưởng gì đâu."

Dù cho thực sự bị tiêm, anh cũng có thể từ bỏ.

Chỉ sợ là HIV...

Đường Vực sợ cô lo lắng, giúp cô cởi áo khoác, dỗ dành cô: "Để anh xem vết thương trên người em đã." Khuỷu tay Đường Hinh và chân phải đều bị sưng đỏ, anh và bác sĩ đã bôi thuốc cho cô.

Rất nhanh sau đó, cảnh sát đã cầm kết quả xét nghiệm đi tới, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thật may mắn, kim tiêm kia mới chỉ dùng một lần, trước đó chưa bị ai khác dùng. Hơn nữa kim tiêm bị gãy nên không tiêm vào người." Sau đó nhìn Đường Hinh nói: "Có điều, đó là căn hộ của cô Đường, dù rằng cô đã cho cô Chung Nghiên thuê lại nhưng giờ tìm thấy ma túy trong đó, vẫn phải phiền cô Đường phối hợp điều tra."

Đường Hinh thở phào, cả người rũ xuống trong lòng Đường Vực, suýt chút nữa bật khóc: "Làm em sợ muốn chết, may là không sao, nếu không..."

Đường Vực cũng thở phào, cả người cũng thả lỏng, may mà không sao, nếu không anh và cô sao có thể ở bên nhau?

Anh vuốt ve mắt cô, khóe miệng cong lên, mỉm cười nói: "Không sao rồi, đừng khóc mà."

Đường Hinh sụt sịt, hai mắt đỏ hoe nhìn anh: "Khi nãy em đã nghĩ kỹ rồi, nếu anh thực sự không may nhiễm HIV, dù chỉ có thể yêu không dục vọng kiểu Plato em cũng muốn ở bên anh."

Trong lòng anh chấn động, im lặng nhìn cô rồi khẽ cười, hỏi: "Thích anh đến thế cơ à?"

Cô nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Vâng."

Phối hợp với cảnh sát lấy lời khai xong đã tới ba giờ sáng, Đường Hinh gọi điện cho cậu mình. Ông Chung Văn Bân nửa đêm bị đánh thức, nghe tin xong muốn phát điên, giữa đêm hôm liền lao tới.

Chung Nghiên bị giữ lại đồn cảnh sát, sau này Đường Hinh không có cách nào quản được con bé nữa.

Đường Vực đưa cô lên xe, dặn dò Cao Hằng: "Để ý tin tức, cũng không biết có bị người ta chụp ảnh không, nếu có mau chóng xử lý đi."

Cao Hằng đứng bên ngoài xe, gật đầu nói: "Vâng, đêm nay tôi sẽ chú ý theo sát, sếp tổng cứ yên tâm."

Đường Vực đưa Đường Hinh về thẳng nhà mình, anh cởi áo khoác và vest ném lên sô-pha, mở tủ quần áo lấy ra áo sơ-mi của mình, cúi đầu nhìn cô, nói: "Đi tắm rửa trước đã."

Hai người dựa vào tủ quần áo, cô ôm lấy anh không buông, đầu cọ cọ vào ngực anh, nói khẽ: "Vâng."

Nói vâng rồi cũng không chịu buông tay.

Đường Vực cúi xuống hôn lên môi cô, biết rằng đêm nay cô đã rất sợ hãi, ngay cả anh trong lòng cũng lo sợ. Nếu như lúc đó anh phản ứng chậm một chút thôi, thứ đó sẽ đâm vào tay cô, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Đường Hinh vẫn tự trách mình, cô sụt sịt: "Nếu không phải tại Chung Nghiên..."

Anh ngắt lời cô, nói: "Cô ấy là cô ấy, em là em. Em không cần tự trách mình, ai cũng không ngờ được lại xảy ra chuyện thế này, đây là chuyện ngoài ý muốn." Anh xoa đầu cô, thì thầm vào tai cô: "Đều đã qua rồi."

Đường Vực đưa cô tới phòng tắm, đẩy cô vào rồi dựa vào cửa nở nụ cười như có như không nhìn cô: "Em tự tắm hay để anh tắm cho em, chọn đi?"

Đường Hinh ngây ra một lúc, đâu ngờ được lúc này anh lại giở thói lưu manh, mặt cô đỏ lên, thật sự nghiêm túc cân nhắc một hồi rồi đáp: "Em tự tắm thôi."

Cô đối với phòng tắm có ấn tượng không tốt lắm, nhỡ đâu hai người trong phòng tắm này "lau súng cướp cò" thì sao?

Cô không muốn lần đầu tiên diễn ra trong phòng tắm đâu.

Cửa đóng lại rồi, Đường Vực mới dựa vào khung cửa nhẹ nhàng thở ra, cầm một bộ quần áo khác đi vào phòng tắm cho khách.

Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn bàn, ánh sáng dìu dịu chiếu lên đầu giường. Đường Vực tựa vào đầu giường chờ hai mươi phút, Đường Hinh mới mặc áo sơ-mi của anh đi ra. Áo sơ-mi chỉ dài tới giữa đùi cô, để lộ đôi chân dài thẳng tắp, bên trong cũng không mặc gì, ánh sáng mờ ảo chiếu vào thấy rõ đường cong lả lướt trên người cô.

Mắt Đường Vực như tối lại, cụp mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ để trên bàn đầu giường.

Đã là rạng sáng 4 giờ 30 phút.

Rồi anh ngẩng đầu nhìn cô.

Đường Hinh đứng bên mép giường, mím môi cúi đầu nhìn anh. Bốn mắt chạm nhau, dường như có dòng điện đang lưu chuyển, còn có sự căng thẳng và kích thích trong lòng không sao nói nên lời. Anh cầm lấy tay cô, kéo cô vào trong lòng mình, ôm lấy cô từ phía sau, khẽ hỏi cô: "Em mệt à?"

Thân thể dường như rất mệt nhưng đồng thời lại có chút hung phấn.

Cô lắc đầu, xoay người choàng tay lên cổ anh, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh: "Anh mệt à?"

Anh nhàn nhã tựa vào đầu giường, nhìn cô có phần ung dung.

Đường Hinh hôn lên môi anh, cách hôn của cô chẳng có kỹ thuật gì, chỉ có liếm gặm cắn, không có điểm nhấn không có nhịp độ, rồi cô hôn lên tai anh, học anh cắn vành tai, phả hơi vào tai anh hỏi: "Đường Vực, anh có muốn không?"

Anh nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Nói cho anh nghe trước đã, thích chín phần mười phần là cái gì?"

Cả tối nay Đường Đinh Đinh vẫn luôn trốn anh, anh không cách nào tóm được con bé.

Đã gửi cả tin nhắn WeChat rồi mà con nhóc kia chỉ ấp úng trả lời: "Ý là anh muốn cưới chị ý đó."

Nhưng Đường Vực cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Đường Hinh hiện giờ không muốn nói về chuyện này, cô chỉ muốn chiếm lấy Đường Vực cho riêng mình, lại chủ động hôn anh, nói nhỏ: "Anh đi hỏi Đinh Đinh đi, là con bé nói cho em biết. Dù sao em cũng đã biết anh thích em rồi, rất rất thích em."

Đường Vực nhìn cô chăm chú, cúi đầu hôn cô, đồng thời xoay người đè lên cô. Hai người đã một tháng không gặp, cả tối nay lại không có không gian riêng tư dành cho nhau, sau đó lại xảy ra chuyện này, tâm trí hai người đều tha thiết hướng về nhau, chỉ muốn được ở bên nhau, quấn quít không rời.

Nếu vậy vĩnh viễn cũng đừng tách rời.

Cứ quấn lấy nhau như thế này đi.

Bên ngoài cửa sổ gió rét căm căm, trong phòng không khí lại ẩm ướt, nóng bỏng. Hai người quấn lấy nhau thân mật không rời, tiếng thở hổn hển mờ ám ngày càng rõ. Anh không cởi áo trên người cô, chỉ cởi một khuy áo sơ-mi, chống người dậy nhìn cô từ đầu tới chân, ngón tay lướt trên người cô như đang chạm vào một tác phẩm nghệ thuật.

Đường Hinh run rẩy nức nở, thẹn thùng tới mức cố gắng che mặt mình. Đường Vực lại kéo tay cô ra, hơi thở nặng nề hôn cô, nụ hôn dần lướt xuống...

Trong suốt quá trình, Đường Hinh cảm thấy Đường Vực dường như không thành thạo lắm thì phải? Nhưng lại có vẻ như rất quen thuộc, có lẽ bởi đó là bản năng của đàn ông, cô bị anh tra tấn khiến hồn vía lên mây. Anh đứng dậy mở ngăn kéo, thì thầm vào tai cô: "Em thích hương vị nào?"

"Tùy anh..."

Đầu óc Đường Hinh đã hoàn toàn choáng váng, giống như con cá nhỏ há mồm cố hít thở, căn bản không còn nhớ được lần trước họ đã mua hương vị gì.

Đường Vực khẽ cười, tùy tiện lấy ra một cái, bắt đầu áp sát, giống như đang tra tấn ép cung cô: "Thích mười phần nghĩa là anh muốn kết hôn với em hả?"

"... Không nói cho anh biết." Cô nhắm tịt mắt, run rẩy.

Cơ thể không kìm được muốn thoái lui lại bị anh siết chặt lấy eo: "Có nói không?"

"Không..."

Giây tiếp theo, cô lập tức trợn tròn mắt.

Tên Đường Vực móng heo này!!!!!

*****

Có đôi lúc Đường Vực thực sự cảm thấy Đường Hinh đúng là ngứa đòn, cô có thể tùy tiện "châm lửa", lúc đầu vô cùng phối hợp nhưng đến khi anh tiến vào thì lại giãy giụa kêu đau.

Không khí trong phòng đặc quánh lại, ẩm ướt, nóng bỏng, Đường Hinh đột nhiên kêu ngừng lại, cô mở mắt ra, ngơ ngác mờ mịt nhìn người đàn ông đè lên mình.

Mặt Đường Vực hơi đỏ lên, yết hầu dao động, trên trán đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt chảy xuống người.

Dáng vẻ thật gợi cảm, quyến rũ.

Nhưng mà...

Lại chỉ được có mấy phút thôi á?

Được đến năm phút chưa?

Đường Vực nhắm chặt hai mặt, quẫn bách không chịu nổi, cúi đầu hung bạo cắn môi cô, cáu kỉnh nói: "Hai mắt cứ mở trừng trừng ra nhìn thế thì ai làm được gì."

Đường Hinh bị đau, chớp chớp mắt, cảm thấy anh đang thẹn quá hóa giận, đầu óc cô nóng lên, buột miệng thốt ra: "Oa, Đường Vực, anh chỉ đẹp chứ không xài được..."

ĐườngVực: "......"

Anh nheo mắt, cúi đầu nhìn cô, hai mắt đỏ lên như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Đường Hinh cuối cùng cũng nhận ra hình như mình đã nói sai gì đó.

Một lúc lâu sau, anh cúi người, cười lạnh, thì thầm bên tai cô: "Em yêu à, nói lại lần nữa xem."

Cả người Đường Hinh run lên.

Thôi xong đời...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương