Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
-
Chương 2: Anh ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như sếp tổng bị dắt mũi rồi!
Editor: Hannah
Đường Vực, anh đau lòng sao? Em có thể an ủi anh nha!
_ “Nhật ký nữ đại gia”_
*****
Khuôn mặt mịn màng trắng hồng của Đường Hinh ngẩng lên, đối diện với đôi mắt đang nhìn xuống của Đường Vực, cô nhận thấy vẻkhông hài lòng trong mắt anh, dường như anh không thích cô nói những lời như vậy. Khoé mắt cô liếc qua thấy Cao Hằng đang đứng yên một góc, mặt cô bất giác đỏ ửng.
Ting —–
Cửa thang máy mở ra.
Cô vội vàng cúi đầu, nhanh chóng bước vào thang máy nhưng vẫn không quên nhỏ giọng nói thầm: “Em nói cũng đâu có sai…”
Đường Vực đang bước vào cũng nghe thấy.
Anh nhìn khuôn mặt đang ửng hồng của cô, thật sự muốn thử véo má cô, xem cô có đúng là không biết xấu hổ hay không.
Cao Hằng vào thang máy sau cùng, ấn nút đi xuống, rồi lập tức cốgắng hoà mình vào tường bao xung quanh. Đường Hinh vốn đãquen với phong cách nói ít làm nhiều của trợ lý Cao, cô vừa địnhđứng lùi về phía Đường Vực thì di động trong túi liền vang lên tiếng chuông.
Cô lấy ra xem, thấy là số lạ thì hơi do dự một chút nhưng vẫn nhận cuộc gọi.
“Xin chào cô Đường, xin hỏi có phải gần đây cô đang tìm công ty thiết kế nội thất không? Chúng tôi…”
Là công ty thiết kế gọi điện tiếp thị.
Đường Hinh nhanh chóng ngắt lời đối phương: “Không cần đâu, tôiđang định bán căn hộ rồi. Cảm ơn nhiều.”
Nói xong dứt khoát cúp máy, cô lập tức nghe tiếng Đường Vực hỏi bâng quơ: “Em muốn bán căn hộ sao?”
“Không, em chỉ nói thế thôi.”
“………”
Anh nghĩ lại thấy cô nói dối như vậy thực ra cũng hợp lý, nhất thời không biết phải bình luận gì.
“Công ty thiết kế nội thất em cũng đã tìm được rồi, không muốn phí thời gian nói chuyện thêm.” Đường Hinh cất điện thoại vào trong túi. Cô học đại học ở Bắc Kinh, hồi năm tư xảy ra mâu thuẫn với bạn cùng phòng ký túc xá Khương Mông, trong lúc tức giận côliền dọn ra ngoài thuê phòng riêng. Ba mẹ cô lại cảm thấy thuê nhàkhông được lợi lắm nên mua cho cô một căn hộ hai phòng, cũng coi như đầu tư.
Chỉ có điều căn hộ kia lại cách công ty quá xa, cô đành thuê một căn hộ khác gần công ty, căn hộ kia để cho thuê, hiện giờ em họ cô đang muốn thuê lại, em ấy không thích cách bài trí cũ kỹ nên chủ động nói muốn đóng góp tiền thiết kế lại nội thất.
Nó đã tự nguyện bỏ tiền, Đường Hinh cũng để cho em họ tuỳ ýquyết định, cô chỉ phụ trách tìm công ty thiết kế.
Ngờ đâu cô chỉ đi hỏi thăm một chút mà phòng tiếp thị của các công ty đã không ngừng gọi tới quấy rầy.
Đường Hinh kể lại sơ lược, Đường Vực nghe xong cũng hiểu được, cùng lúc ba người đã đi tới bãi đỗ xe. Khi đi ra ngoài, Đường Hinh đi phía sau Đường Vực, Cao Hằng đi bên cạnh liền nói: “Sếp Đường, tôi về trước đây.”
“Uhm, lái xe về đi.”
Xe của Cao Hằng là do Đường Vực mua cho, do yêu cầu công việc, không thể không có xe đi lại.
Lúc này, bước chân Đường Hinh bỗng khựng lại, vẻ mặt ảo não nói:“Thôi chết rồi, em quên mất, hôm nay xe của em đã đem đi bảo dưỡng rồi.”
Đường Vực: “… Chuyện này mà cũng quên được à?”
Ánh mắt Đường Hinh vô tội, miệng hỏi: “Sao không?”
Cao Hằng vốn đã đi được vài bước nghe thấy thế lại quay đầu hỏi:“Hay là để tôi đưa cô về.”
Đường Hinh quay lại nhìn anh ta rồi lại nhìn Đường Vực, sau cùng dõng dạc nói: “Trợ lý Cao vất vả nhiều rồi, mãi mới được tan làm, không làm phiền anh nữa. Sếp à, anh cho em đi nhờ một đoạnđược không?”
Không muốn làm phiền trợ lý nhưng lại muốn làm phiền anh?
Thế ai mới là sếp ở đây?!
Đường Vực mặt không biến sắc liếc mắt nhìn cô rồi xoay người đi về phía nơi đỗ xe chuyên dụng của anh, buông một câu: “Lại đây.”
Đường Hinh sắc mặt vui vẻ, vội vàng theo sau.
Cao Hằng đứng tại chỗ gãi gãi đầu một hồi rồi cũng rời đi.
Hai người dừng lại trước một chiếc xe Maybach màu đen. Đường Hinh nhìn Đường Vực, vừa cười vừa nói: “Sếp à, hay là để em lái xeđi.”
Đường Vực thản nhiên nhìn cô, nhìn chăm chú tới mức Đường Hinh chột dạ, đang muốn đầu hàng tự thú thì anh lại đưa chìa khoáxe cho cô, hơi mỉm cười nói: “Được, thế em lái đi.”
Đường Hinh: “………”
Da đầu cô căng rần nhưng vẫn đưa tay nhận chìa khoá xe. Khoémiệng Đường Vực khẽ nhếch lên rồi xoay người mở cửa, ngồi vào ghế phụ. Đường Hinh bĩu môi, cô chỉ muốn khách sáo một chút thôi, ai ngờ Đường Vực lại thực sự để cho cô lái.
Nếu đổi lại là Minh Chúc, anh chắc chắn sẽ không làm thế.
Cô chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được ngồi trên ghế phụ – vị trídành cho bạn gái thôi, đâu phải thực sự muốn làm tài xế cho anhđâu!
Cô gái nhỏ ủ rũ ngồi vào ghế lái, phát hiện ra ghế dịch ra sau quánhiều, ngay cả chân ga cô cũng không với chân tới được. Cô liếc nhìn Đường Vực đang nhàn nhã dựa vào lưng ghế bên cạnh, ánh mắt đảo qua đôi chân rắn chắc thon dài giấu sau lớp quần âu, mắt vừa nhìn trộm, tay vừa sờ soạng tìm thanh điều chỉnh vị trí ghế lái.
Đường Vực tựa khuỷu tay lên cửa sổ xe, ngón tay thon dài chống cằm, dáng vẻ biếng nhác dựa vào ghế phụ nhìn cô một hồi rồi hỏi:“Có thể lái được không?”
Đường Hinh đáp chắc nịch: “Được.”
Cô thắt dây an toàn rồi nhấn ga phóng xe đi.
“Đi cửa ra số một, rẽ bên kia.”
“………”
Đường Hinh không hé một lời, yên lặng đánh tay lái sang trái, đổi hướng đi.
Cô lặng lẽ quay đầu nhìn anh, hơi chột dạ.
Ánh mắt Đường Vực lướt qua, thấy vậy liền hỏi: “Lái xe phải nhìnđường chứ nhìn tôi làm gì?”
Đường Hinh lập tức ngồi thẳng lưng, lạnh nhạt đáp: “Vì sếp đẹp trai.”
Đường Vực: “………”
Rồi anh bật cười, lại nói: “Đẹp trai chứ gì? Chờ tới khi xuống xe sẽcho em nhìn đủ.”
Đường Hinh: “……….”
Cô chợt thoáng thấy Cao Hằng đang đứng bên lề bãi đỗ xe, anh tađang đứng ngay cạnh chiếc xe Macan màu trắng của cô, thậm chícòn đang xoay người đi về phía đầu xe, có vẻ như muốn nhìn kỹbiển số xe, phải nhìn cho kỹ xem chiếc xe này có phải là chiếc xeđáng lẽ ra đang ở cửa hàng bảo dưỡng như lời cô đã nói hay không. Đường Hinh bỗng chốc hoảng hốt, đạp mạnh chân ga, xe lập tức tăng tốc, bỏ lại Cao Hằng ở phía sau.
Đường Vực nhíu mày nói: “Đường Hinh, em có thể lái xe không thế? Nếu không thì để tôi lái.”
Đường Hinh quẫn bách đáp: “Tất nhiên là lái được.”
“Dừng xe.” Giọng điệu anh nghiêm túc hơn.
Như vậy quá nguy hiểm.
Dừng xe lúc này sao? Chỉ cần anh xuống xe sẽ lập tức nhìn thấy Cao Hằng, không phải sẽ lộ tẩy hết sao?
Đường Hình tự trấn an bản thân rồi mím môi nói dõng dạc: “Không cần đâu, sao có thể để sếp lái xe cho em được. Sếp cứ yên tâm ngồi nghỉ ngơi, nằm ra cũng được, em đảm bảo kỹ thuật lái xe của em tuyệt đối không kém sếp đâu.”
Đường Vực rõ ràng không tin: “Ồ?”
Giọng nói của đàn ông trầm ấm lại hơi khàn, không gian trong xe lại rất nhỏ, âm thanh rót vào tai nghe như lời tán tỉnh. Mặt Đường Hinh bỗng đỏ ửng, cô nói nhỏ: “Đường Vực, anh đừng nói mấy lờiđó, nghe rất giống lưu manh.”
Đường Vực: “……….”
Anh liếc nhìn cô, thấy rất kỳ quái, anh giống lưu manh chỗ nào chứ?
Phía sau, Cao Hằng đứng phía trước xe của Đường Hinh, vừa nhìn biển số xe trước mặt vừa lục lọi trí nhớ. Chiếc xe này chắc chắn làxe của Đường Hinh. Nếu thế, cô ấy vì sao phải nói dối sếp Đường? Là do trí nhớ của cô ấy quá kém nên đã nhớ nhầm?
Anh ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như sếp tổng bị người ta dắt mũi rồi!
Bởi vì, anh cũng cảm giác hình như Đường Hinh thích sếp tổng.
*****
Đường Hinh mở radio, giọng hát khàn khàn của nữ ca sĩ vang lên, là bài “Em muốn được hạnh phúc” của Trương Huệ Muội*.
“Em muốn được hạnh phúc
Muốn được bình yên say giấc
Rất nhiều người khi không được ôm ấp nữa mới cảm nhận được hơi ấm
Chỉ khi quay bước mới không còn hối hận
Em nên sớm buông tay từ lâu
…”
* “Em muốn được hạnh phúc” tên tiếng Anh là “I want happiness” làmột ca khúc của nữ ca sĩ Trương Huệ Muội. Trích lời bài hát theo bản dịch của Yheaven. Link video vietsub: https://www.youtube.com/watch?v=of0pUVLL9iA
Một bài hát thật buồn, người bình thường khi nghe có lẽ sẽ không cảm thấy gì, nhưng một người đang thất tình khi nghe những câu hát này đều sẽ nước mắt đầm đìa, rất mất mặt nhưng lại không cócách nào kìm nén.
Từ lúc xe rời khỏi bãi đỗ, Đường Vực vẫn luôn giữ im lặng, tâm trạng Đường Hinh bỗng nhiên chùng xuống, cô tự hỏi không biết có phải anh đang đau lòng hay không. Đến điểm dừng chờ đèn đỏ, cô quay đầu nhìn anh, thận trọng mở lời: “Sếp tổng, có phải anhđang đau lòng hay không?”
Đường Vực còn đang mải suy nghĩ về chuyện dự án phim, nghe câu hỏi này thì nhíu mày hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Đường Hinh nhắc lại: “Em hỏi anh có phải đang đau lòng không?”
“………”
Anh thở dài thườn thượt.
Sai lầm lớn nhất đời này của anh có lẽ chính là đã nhờ Đường Hinh làm đồng đội trợ giúp cho mình. Anh từng nghĩ nhờ một cô gái làm người truyền tin, giúp anh theo đuổi bạn gái, đúng là có chút khôngđàng hoàng. Nhưng lúc đó anh cũng không có cách nào khác,Đường Hinh là người có quan hệ tốt nhất với Minh Chúc, cô lại làngười hoạt bát, phóng khoáng, dễ gần. Hơn nữa, anh tự thấy điều kiện của mình rất tốt, rất xứng đôi với Minh Chúc, Đường Hinh làbạn tốt của Minh Chúc, giúp tác hợp cho hai người họ cũng là một việc tốt.
Thế nhưng rốt cuộc anh vẫn thất bại, điều này anh chấp nhận.
Nhưng không hiểu sao “đồng đội” này của anh lại một mực cho rằng ngày ngày anh đều chìm trong nỗi đau thất tình.
Đường Vực mím môi, lại bật cười nói: “Nếu tôi đau lòng thì em định làm gì?”
Đường Hinh tủm tỉm cười đáp: “Em có thể an ủi sếp nha!”
Đường Vực làm mặt rầu rĩ, nói: “Ahh, vậy em hát cho tôi nghe một bài đi, hát bài “Khi tình yêu đã thành dĩ vãng”* ý, cho hợp tình hợp cảnh.”
* “Khi tình yêu đã thành dĩ vãng” là một trong những ca khúc nhạc phim “Bá vương biệt cơ” được trình bày bởi Trương Quốc Vinh. Tên bài hát theo bản dịch của Khue Nguyen. Link video vietsub: https://www.youtube.com/watch?v=xBHZpVCD_SE
Đường Hinh: …………
Khả năng cảm thụ âm nhạc của cô bằng âm, không hát nổi đâu…Lần trước khi đoàn làm phim đi liên hoan, cô đã bị đồng nghiệp trêu chọc tới xấu mặt luôn, Đường Vực chắc chắn còn nhớ chuyệnđó nên bây giờ đang cố ý chọc ghẹo cô!
“Hát đi, không phải em muốn an ủi tôi à?”
Anh vắt chéo chân, lười nhác thúc giục cô.
“………”
“Hửm?”
“………”
Cô tức giận thở phì phò, quyết định lờ anh đi.
Đường Hinh lái xe về căn hộ cô thuê, đem chìa khoá trả lại choĐường Vực rồi đi vào khu nhà.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Đường Hinh lại lo lắng ngày mai trợ lý Cao sẽ đem chuyện cô nói dối kể lại cho Đường Vực, cô lại không có sốWeChat của trợ lý Cao, giữa đêm hôm gọi điện thoại cho anh ta thìkhông tiện…
Đầu óc rối rắm cả đêm khiến cô ngủ không ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy, chuẩn bị xong xuôi rồi đến công ty.
Đứng dưới tầng, Đường Hinh mua cho mình một bữa sáng ngon lành, lúc đi vào toà nhà công ty cô còn đang nghĩ, lát nữa nên lên tầng tìm trợ lý Cao thử xem sao.
Mặc dù trợ lý Cao không phải kiểu người nhiều chuyện nhưng anh ta lại cực kỳ trung thành với Đường Vực, mọi chuyện đều sẽ nói vớiĐường Vực.
Trước đây khi cô còn là đồng đội của Đường Vực, lúc đó Minh Chúc còn chưa chính thức ở bên Lục Trác Phong, cùng lắm cũng chỉ làquan hệ mập mờ không rõ, Đường Vực và Lục Trác Phong cạnh tranh công bằng, nếu lúc đó cô thực sự hết lòng giúp đỡ Đường Vực… Xét về gia thế nhân phẩm của Đường Vực, cộng với ngoại hình phong thái không thua kém Lục Trác Phong, đích thực là anh có cơ hội.
Hồi đó, đoàn làm phim “Chống khủng bố” ra vùng biên giới để sưu tầm tư liệu thực tế, Minh Chúc bị thương nhẹ, Đường Hinh liền gọiđiện thoại báo cho Đường Vực, đúng lúc Đường Vực đang có cuộc họp, cuộc gọi là do trợ lý Cao tiếp nhận, cô chỉ không cẩn thận lỡmiệng một câu rồi rất nhanh trí lấp liếm. Ai ngờ trợ lý Cao lập tức thuật lại cho Đường Vực.
Ngay hôm sau, Đường Vực gạt hết mọi công việc, tự mình tới hiện trường.
Đúng là vì nghĩa không nề hà mà…
Nghĩ lại chuyện đó khiến Đường Hinh hơi khó chịu trong lòng.
Cô ngẫm nghĩ một hồi, thấy mình vẫn nên lên tầng tìm gặp trợ lýCao.
Cao Hằng cũng mới tới, chân vừa bước ra khỏi thang máy đã thấyĐường Hinh từ thang máy bên cạnh đi ra, cô vừa thấy bóng dáng anh ta đã vội vàng bước tới rồi gọi: “Trợ lý Cao, chờ tôi một chút!”
Cao Hằng xoay người nhìn cô, tự nhiên hỏi: “Cô Đường đến tìm sếp tổng sao? Anh ấy còn chưa tới.”
Đường Hinh lắc đầu: “Không phải, tôi tới tìm anh.”
Cao Hằng suy nghĩ rất nhanh, nhớ tới chuyện tối qua liền cười nói:“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Đường Hinh vừa muốn mở lời thì phía sau lưng đã vang lên tiếng bước chân, nhịp bước rất quen thuộc.
Cô vội vàng quay đầu lại, thấy Đường Vực đã cởi bỏ áo vest, đang khoác áo trên tay tiến lại gần.
“Chào sếp.” Cao Hằng nói.
Đường Hinh rất buồn bực nhưng vẫn phải nặn ra nụ cười rạng rỡ:“Chào buổi sáng, sếp tổng.”
Đường Vực liếc nhìn cô, hỏi: “Có việc gì sao?”
Đường Hinh vẫn giữ nguyên nụ cười, lắc đầu đáp: “Không có việc gì.” Cô ngẫm nghĩ một chút, cắn môi rồi dứt khoát đem phần ăn sáng ngon lành của mình đưa cho Cao Hằng, nói: “Trợ lý Cao, mời anh ăn sáng!” Nói xong hai mắt còn chớp lia chớp lịa. Ý nói: Ăn bữa sáng của tôi rồi thì đừng có bán đứng tôi đó, nhớ chưa?
Cao Hằng: “………”
Đường Vực: “………”
Đường Vực hết nhìn về phía Đường Hinh, lại liếc nhìn bữa sáng Cao Hằng đang ôm lấy, ánh mắt trở nên vô cùng kỳ dị.
Đường Hinh hít một hơi thật sâu rồi xoay người rời đi.
Đường Vực nhìn theo bóng dáng cô rồi trầm tư một hồi, cho tới khi cô đi khuất hẳn, anh mới quay đầu híp mắt nhìn chằm chằm Cao Hằng từ trên xuống dưới, ngoại hình không tệ, hình như cũng không có bạn gái.
Chẳng lẽ Đường Hinh tiếp cận anh là vì muốn theo đuổi trợ lý của anh sao? Không thể trách anh đã có suy nghĩ như vậy, bởi vì chính anh lúc trước đã làm chuyện tương tự mà. Thế nên đây là báo ứng của anh sao?
Trợ lý Cao nhìn bữa sáng trên tay đầy vẻ khó xử. Làm thế nào đây, anh ta đã ăn sáng mất rồi.
Đường Vực khẽ hắng giọng, anh là người phát tiền lương cho cô, mà cũng chưa từng được cô mua bữa sáng cho đâu đấy.
Cao Hằng thấy ánh mắt của sếp tổng đang nán lại trên đồ ăn trong tay anh, liền thử dò hỏi: “Sếp à, anh muốn ăn không?”
Đường Vực, anh đau lòng sao? Em có thể an ủi anh nha!
_ “Nhật ký nữ đại gia”_
*****
Khuôn mặt mịn màng trắng hồng của Đường Hinh ngẩng lên, đối diện với đôi mắt đang nhìn xuống của Đường Vực, cô nhận thấy vẻkhông hài lòng trong mắt anh, dường như anh không thích cô nói những lời như vậy. Khoé mắt cô liếc qua thấy Cao Hằng đang đứng yên một góc, mặt cô bất giác đỏ ửng.
Ting —–
Cửa thang máy mở ra.
Cô vội vàng cúi đầu, nhanh chóng bước vào thang máy nhưng vẫn không quên nhỏ giọng nói thầm: “Em nói cũng đâu có sai…”
Đường Vực đang bước vào cũng nghe thấy.
Anh nhìn khuôn mặt đang ửng hồng của cô, thật sự muốn thử véo má cô, xem cô có đúng là không biết xấu hổ hay không.
Cao Hằng vào thang máy sau cùng, ấn nút đi xuống, rồi lập tức cốgắng hoà mình vào tường bao xung quanh. Đường Hinh vốn đãquen với phong cách nói ít làm nhiều của trợ lý Cao, cô vừa địnhđứng lùi về phía Đường Vực thì di động trong túi liền vang lên tiếng chuông.
Cô lấy ra xem, thấy là số lạ thì hơi do dự một chút nhưng vẫn nhận cuộc gọi.
“Xin chào cô Đường, xin hỏi có phải gần đây cô đang tìm công ty thiết kế nội thất không? Chúng tôi…”
Là công ty thiết kế gọi điện tiếp thị.
Đường Hinh nhanh chóng ngắt lời đối phương: “Không cần đâu, tôiđang định bán căn hộ rồi. Cảm ơn nhiều.”
Nói xong dứt khoát cúp máy, cô lập tức nghe tiếng Đường Vực hỏi bâng quơ: “Em muốn bán căn hộ sao?”
“Không, em chỉ nói thế thôi.”
“………”
Anh nghĩ lại thấy cô nói dối như vậy thực ra cũng hợp lý, nhất thời không biết phải bình luận gì.
“Công ty thiết kế nội thất em cũng đã tìm được rồi, không muốn phí thời gian nói chuyện thêm.” Đường Hinh cất điện thoại vào trong túi. Cô học đại học ở Bắc Kinh, hồi năm tư xảy ra mâu thuẫn với bạn cùng phòng ký túc xá Khương Mông, trong lúc tức giận côliền dọn ra ngoài thuê phòng riêng. Ba mẹ cô lại cảm thấy thuê nhàkhông được lợi lắm nên mua cho cô một căn hộ hai phòng, cũng coi như đầu tư.
Chỉ có điều căn hộ kia lại cách công ty quá xa, cô đành thuê một căn hộ khác gần công ty, căn hộ kia để cho thuê, hiện giờ em họ cô đang muốn thuê lại, em ấy không thích cách bài trí cũ kỹ nên chủ động nói muốn đóng góp tiền thiết kế lại nội thất.
Nó đã tự nguyện bỏ tiền, Đường Hinh cũng để cho em họ tuỳ ýquyết định, cô chỉ phụ trách tìm công ty thiết kế.
Ngờ đâu cô chỉ đi hỏi thăm một chút mà phòng tiếp thị của các công ty đã không ngừng gọi tới quấy rầy.
Đường Hinh kể lại sơ lược, Đường Vực nghe xong cũng hiểu được, cùng lúc ba người đã đi tới bãi đỗ xe. Khi đi ra ngoài, Đường Hinh đi phía sau Đường Vực, Cao Hằng đi bên cạnh liền nói: “Sếp Đường, tôi về trước đây.”
“Uhm, lái xe về đi.”
Xe của Cao Hằng là do Đường Vực mua cho, do yêu cầu công việc, không thể không có xe đi lại.
Lúc này, bước chân Đường Hinh bỗng khựng lại, vẻ mặt ảo não nói:“Thôi chết rồi, em quên mất, hôm nay xe của em đã đem đi bảo dưỡng rồi.”
Đường Vực: “… Chuyện này mà cũng quên được à?”
Ánh mắt Đường Hinh vô tội, miệng hỏi: “Sao không?”
Cao Hằng vốn đã đi được vài bước nghe thấy thế lại quay đầu hỏi:“Hay là để tôi đưa cô về.”
Đường Hinh quay lại nhìn anh ta rồi lại nhìn Đường Vực, sau cùng dõng dạc nói: “Trợ lý Cao vất vả nhiều rồi, mãi mới được tan làm, không làm phiền anh nữa. Sếp à, anh cho em đi nhờ một đoạnđược không?”
Không muốn làm phiền trợ lý nhưng lại muốn làm phiền anh?
Thế ai mới là sếp ở đây?!
Đường Vực mặt không biến sắc liếc mắt nhìn cô rồi xoay người đi về phía nơi đỗ xe chuyên dụng của anh, buông một câu: “Lại đây.”
Đường Hinh sắc mặt vui vẻ, vội vàng theo sau.
Cao Hằng đứng tại chỗ gãi gãi đầu một hồi rồi cũng rời đi.
Hai người dừng lại trước một chiếc xe Maybach màu đen. Đường Hinh nhìn Đường Vực, vừa cười vừa nói: “Sếp à, hay là để em lái xeđi.”
Đường Vực thản nhiên nhìn cô, nhìn chăm chú tới mức Đường Hinh chột dạ, đang muốn đầu hàng tự thú thì anh lại đưa chìa khoáxe cho cô, hơi mỉm cười nói: “Được, thế em lái đi.”
Đường Hinh: “………”
Da đầu cô căng rần nhưng vẫn đưa tay nhận chìa khoá xe. Khoémiệng Đường Vực khẽ nhếch lên rồi xoay người mở cửa, ngồi vào ghế phụ. Đường Hinh bĩu môi, cô chỉ muốn khách sáo một chút thôi, ai ngờ Đường Vực lại thực sự để cho cô lái.
Nếu đổi lại là Minh Chúc, anh chắc chắn sẽ không làm thế.
Cô chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được ngồi trên ghế phụ – vị trídành cho bạn gái thôi, đâu phải thực sự muốn làm tài xế cho anhđâu!
Cô gái nhỏ ủ rũ ngồi vào ghế lái, phát hiện ra ghế dịch ra sau quánhiều, ngay cả chân ga cô cũng không với chân tới được. Cô liếc nhìn Đường Vực đang nhàn nhã dựa vào lưng ghế bên cạnh, ánh mắt đảo qua đôi chân rắn chắc thon dài giấu sau lớp quần âu, mắt vừa nhìn trộm, tay vừa sờ soạng tìm thanh điều chỉnh vị trí ghế lái.
Đường Vực tựa khuỷu tay lên cửa sổ xe, ngón tay thon dài chống cằm, dáng vẻ biếng nhác dựa vào ghế phụ nhìn cô một hồi rồi hỏi:“Có thể lái được không?”
Đường Hinh đáp chắc nịch: “Được.”
Cô thắt dây an toàn rồi nhấn ga phóng xe đi.
“Đi cửa ra số một, rẽ bên kia.”
“………”
Đường Hinh không hé một lời, yên lặng đánh tay lái sang trái, đổi hướng đi.
Cô lặng lẽ quay đầu nhìn anh, hơi chột dạ.
Ánh mắt Đường Vực lướt qua, thấy vậy liền hỏi: “Lái xe phải nhìnđường chứ nhìn tôi làm gì?”
Đường Hinh lập tức ngồi thẳng lưng, lạnh nhạt đáp: “Vì sếp đẹp trai.”
Đường Vực: “………”
Rồi anh bật cười, lại nói: “Đẹp trai chứ gì? Chờ tới khi xuống xe sẽcho em nhìn đủ.”
Đường Hinh: “……….”
Cô chợt thoáng thấy Cao Hằng đang đứng bên lề bãi đỗ xe, anh tađang đứng ngay cạnh chiếc xe Macan màu trắng của cô, thậm chícòn đang xoay người đi về phía đầu xe, có vẻ như muốn nhìn kỹbiển số xe, phải nhìn cho kỹ xem chiếc xe này có phải là chiếc xeđáng lẽ ra đang ở cửa hàng bảo dưỡng như lời cô đã nói hay không. Đường Hinh bỗng chốc hoảng hốt, đạp mạnh chân ga, xe lập tức tăng tốc, bỏ lại Cao Hằng ở phía sau.
Đường Vực nhíu mày nói: “Đường Hinh, em có thể lái xe không thế? Nếu không thì để tôi lái.”
Đường Hinh quẫn bách đáp: “Tất nhiên là lái được.”
“Dừng xe.” Giọng điệu anh nghiêm túc hơn.
Như vậy quá nguy hiểm.
Dừng xe lúc này sao? Chỉ cần anh xuống xe sẽ lập tức nhìn thấy Cao Hằng, không phải sẽ lộ tẩy hết sao?
Đường Hình tự trấn an bản thân rồi mím môi nói dõng dạc: “Không cần đâu, sao có thể để sếp lái xe cho em được. Sếp cứ yên tâm ngồi nghỉ ngơi, nằm ra cũng được, em đảm bảo kỹ thuật lái xe của em tuyệt đối không kém sếp đâu.”
Đường Vực rõ ràng không tin: “Ồ?”
Giọng nói của đàn ông trầm ấm lại hơi khàn, không gian trong xe lại rất nhỏ, âm thanh rót vào tai nghe như lời tán tỉnh. Mặt Đường Hinh bỗng đỏ ửng, cô nói nhỏ: “Đường Vực, anh đừng nói mấy lờiđó, nghe rất giống lưu manh.”
Đường Vực: “……….”
Anh liếc nhìn cô, thấy rất kỳ quái, anh giống lưu manh chỗ nào chứ?
Phía sau, Cao Hằng đứng phía trước xe của Đường Hinh, vừa nhìn biển số xe trước mặt vừa lục lọi trí nhớ. Chiếc xe này chắc chắn làxe của Đường Hinh. Nếu thế, cô ấy vì sao phải nói dối sếp Đường? Là do trí nhớ của cô ấy quá kém nên đã nhớ nhầm?
Anh ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như sếp tổng bị người ta dắt mũi rồi!
Bởi vì, anh cũng cảm giác hình như Đường Hinh thích sếp tổng.
*****
Đường Hinh mở radio, giọng hát khàn khàn của nữ ca sĩ vang lên, là bài “Em muốn được hạnh phúc” của Trương Huệ Muội*.
“Em muốn được hạnh phúc
Muốn được bình yên say giấc
Rất nhiều người khi không được ôm ấp nữa mới cảm nhận được hơi ấm
Chỉ khi quay bước mới không còn hối hận
Em nên sớm buông tay từ lâu
…”
* “Em muốn được hạnh phúc” tên tiếng Anh là “I want happiness” làmột ca khúc của nữ ca sĩ Trương Huệ Muội. Trích lời bài hát theo bản dịch của Yheaven. Link video vietsub: https://www.youtube.com/watch?v=of0pUVLL9iA
Một bài hát thật buồn, người bình thường khi nghe có lẽ sẽ không cảm thấy gì, nhưng một người đang thất tình khi nghe những câu hát này đều sẽ nước mắt đầm đìa, rất mất mặt nhưng lại không cócách nào kìm nén.
Từ lúc xe rời khỏi bãi đỗ, Đường Vực vẫn luôn giữ im lặng, tâm trạng Đường Hinh bỗng nhiên chùng xuống, cô tự hỏi không biết có phải anh đang đau lòng hay không. Đến điểm dừng chờ đèn đỏ, cô quay đầu nhìn anh, thận trọng mở lời: “Sếp tổng, có phải anhđang đau lòng hay không?”
Đường Vực còn đang mải suy nghĩ về chuyện dự án phim, nghe câu hỏi này thì nhíu mày hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Đường Hinh nhắc lại: “Em hỏi anh có phải đang đau lòng không?”
“………”
Anh thở dài thườn thượt.
Sai lầm lớn nhất đời này của anh có lẽ chính là đã nhờ Đường Hinh làm đồng đội trợ giúp cho mình. Anh từng nghĩ nhờ một cô gái làm người truyền tin, giúp anh theo đuổi bạn gái, đúng là có chút khôngđàng hoàng. Nhưng lúc đó anh cũng không có cách nào khác,Đường Hinh là người có quan hệ tốt nhất với Minh Chúc, cô lại làngười hoạt bát, phóng khoáng, dễ gần. Hơn nữa, anh tự thấy điều kiện của mình rất tốt, rất xứng đôi với Minh Chúc, Đường Hinh làbạn tốt của Minh Chúc, giúp tác hợp cho hai người họ cũng là một việc tốt.
Thế nhưng rốt cuộc anh vẫn thất bại, điều này anh chấp nhận.
Nhưng không hiểu sao “đồng đội” này của anh lại một mực cho rằng ngày ngày anh đều chìm trong nỗi đau thất tình.
Đường Vực mím môi, lại bật cười nói: “Nếu tôi đau lòng thì em định làm gì?”
Đường Hinh tủm tỉm cười đáp: “Em có thể an ủi sếp nha!”
Đường Vực làm mặt rầu rĩ, nói: “Ahh, vậy em hát cho tôi nghe một bài đi, hát bài “Khi tình yêu đã thành dĩ vãng”* ý, cho hợp tình hợp cảnh.”
* “Khi tình yêu đã thành dĩ vãng” là một trong những ca khúc nhạc phim “Bá vương biệt cơ” được trình bày bởi Trương Quốc Vinh. Tên bài hát theo bản dịch của Khue Nguyen. Link video vietsub: https://www.youtube.com/watch?v=xBHZpVCD_SE
Đường Hinh: …………
Khả năng cảm thụ âm nhạc của cô bằng âm, không hát nổi đâu…Lần trước khi đoàn làm phim đi liên hoan, cô đã bị đồng nghiệp trêu chọc tới xấu mặt luôn, Đường Vực chắc chắn còn nhớ chuyệnđó nên bây giờ đang cố ý chọc ghẹo cô!
“Hát đi, không phải em muốn an ủi tôi à?”
Anh vắt chéo chân, lười nhác thúc giục cô.
“………”
“Hửm?”
“………”
Cô tức giận thở phì phò, quyết định lờ anh đi.
Đường Hinh lái xe về căn hộ cô thuê, đem chìa khoá trả lại choĐường Vực rồi đi vào khu nhà.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Đường Hinh lại lo lắng ngày mai trợ lý Cao sẽ đem chuyện cô nói dối kể lại cho Đường Vực, cô lại không có sốWeChat của trợ lý Cao, giữa đêm hôm gọi điện thoại cho anh ta thìkhông tiện…
Đầu óc rối rắm cả đêm khiến cô ngủ không ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, cô thức dậy, chuẩn bị xong xuôi rồi đến công ty.
Đứng dưới tầng, Đường Hinh mua cho mình một bữa sáng ngon lành, lúc đi vào toà nhà công ty cô còn đang nghĩ, lát nữa nên lên tầng tìm trợ lý Cao thử xem sao.
Mặc dù trợ lý Cao không phải kiểu người nhiều chuyện nhưng anh ta lại cực kỳ trung thành với Đường Vực, mọi chuyện đều sẽ nói vớiĐường Vực.
Trước đây khi cô còn là đồng đội của Đường Vực, lúc đó Minh Chúc còn chưa chính thức ở bên Lục Trác Phong, cùng lắm cũng chỉ làquan hệ mập mờ không rõ, Đường Vực và Lục Trác Phong cạnh tranh công bằng, nếu lúc đó cô thực sự hết lòng giúp đỡ Đường Vực… Xét về gia thế nhân phẩm của Đường Vực, cộng với ngoại hình phong thái không thua kém Lục Trác Phong, đích thực là anh có cơ hội.
Hồi đó, đoàn làm phim “Chống khủng bố” ra vùng biên giới để sưu tầm tư liệu thực tế, Minh Chúc bị thương nhẹ, Đường Hinh liền gọiđiện thoại báo cho Đường Vực, đúng lúc Đường Vực đang có cuộc họp, cuộc gọi là do trợ lý Cao tiếp nhận, cô chỉ không cẩn thận lỡmiệng một câu rồi rất nhanh trí lấp liếm. Ai ngờ trợ lý Cao lập tức thuật lại cho Đường Vực.
Ngay hôm sau, Đường Vực gạt hết mọi công việc, tự mình tới hiện trường.
Đúng là vì nghĩa không nề hà mà…
Nghĩ lại chuyện đó khiến Đường Hinh hơi khó chịu trong lòng.
Cô ngẫm nghĩ một hồi, thấy mình vẫn nên lên tầng tìm gặp trợ lýCao.
Cao Hằng cũng mới tới, chân vừa bước ra khỏi thang máy đã thấyĐường Hinh từ thang máy bên cạnh đi ra, cô vừa thấy bóng dáng anh ta đã vội vàng bước tới rồi gọi: “Trợ lý Cao, chờ tôi một chút!”
Cao Hằng xoay người nhìn cô, tự nhiên hỏi: “Cô Đường đến tìm sếp tổng sao? Anh ấy còn chưa tới.”
Đường Hinh lắc đầu: “Không phải, tôi tới tìm anh.”
Cao Hằng suy nghĩ rất nhanh, nhớ tới chuyện tối qua liền cười nói:“Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Đường Hinh vừa muốn mở lời thì phía sau lưng đã vang lên tiếng bước chân, nhịp bước rất quen thuộc.
Cô vội vàng quay đầu lại, thấy Đường Vực đã cởi bỏ áo vest, đang khoác áo trên tay tiến lại gần.
“Chào sếp.” Cao Hằng nói.
Đường Hinh rất buồn bực nhưng vẫn phải nặn ra nụ cười rạng rỡ:“Chào buổi sáng, sếp tổng.”
Đường Vực liếc nhìn cô, hỏi: “Có việc gì sao?”
Đường Hinh vẫn giữ nguyên nụ cười, lắc đầu đáp: “Không có việc gì.” Cô ngẫm nghĩ một chút, cắn môi rồi dứt khoát đem phần ăn sáng ngon lành của mình đưa cho Cao Hằng, nói: “Trợ lý Cao, mời anh ăn sáng!” Nói xong hai mắt còn chớp lia chớp lịa. Ý nói: Ăn bữa sáng của tôi rồi thì đừng có bán đứng tôi đó, nhớ chưa?
Cao Hằng: “………”
Đường Vực: “………”
Đường Vực hết nhìn về phía Đường Hinh, lại liếc nhìn bữa sáng Cao Hằng đang ôm lấy, ánh mắt trở nên vô cùng kỳ dị.
Đường Hinh hít một hơi thật sâu rồi xoay người rời đi.
Đường Vực nhìn theo bóng dáng cô rồi trầm tư một hồi, cho tới khi cô đi khuất hẳn, anh mới quay đầu híp mắt nhìn chằm chằm Cao Hằng từ trên xuống dưới, ngoại hình không tệ, hình như cũng không có bạn gái.
Chẳng lẽ Đường Hinh tiếp cận anh là vì muốn theo đuổi trợ lý của anh sao? Không thể trách anh đã có suy nghĩ như vậy, bởi vì chính anh lúc trước đã làm chuyện tương tự mà. Thế nên đây là báo ứng của anh sao?
Trợ lý Cao nhìn bữa sáng trên tay đầy vẻ khó xử. Làm thế nào đây, anh ta đã ăn sáng mất rồi.
Đường Vực khẽ hắng giọng, anh là người phát tiền lương cho cô, mà cũng chưa từng được cô mua bữa sáng cho đâu đấy.
Cao Hằng thấy ánh mắt của sếp tổng đang nán lại trên đồ ăn trong tay anh, liền thử dò hỏi: “Sếp à, anh muốn ăn không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook