Hết Khổ Chuyển Sướng
-
Chương 20: Trở thành người yêu
Edit: kimphuong172839
Chẳng lẽ Tống Cẩn Thành muốn hóa thân làm Holmes? Triệu Thanh Hề ghé đầu nhìn ống nước thật kĩ, xem ra chất lượng rất tốt, hình như không thành vấn đề.
“Thanh Hề, em về tiệm xem, thấy người nào khả nghi thì để ý một chút, anh đi tìm người bạn làm cảnh sát nhờ điều tra chuyện này.” Tống Cẩn Thành nắm tay Triệu Thanh Hề: “Em chính thức làm bạn gái của anh mới ngày đầu tiên liền xảy ra chuyện như vậy, anh thật vô dụng.”
Lần đầu tiên Triệu Thanh Hề thấy dáng vẻ nhụt chí của Tống Cẩn Thành như vậy, trùng sinh một lần cô nên nắm chắc vận mệnh của mình, vậy mà hôm nay tim của cô cũng đã hướng về Tống Cẩn Thành.
Cô cười cười, nắm Tống cánh tay cường tráng của Cẩn Thành: “Không có việc gì. anh mau đi đi. Trong tiệm có em coi chừng rồi.”
“Ôi kìa, vẫn là bà xã biết đau lòng vì chồng, tới, hôn một cái.” Tống Cẩn Thành không biết xấu hổ tiếp cận môi cô.
“Không đứng đắn.” Triệu Thanh Hề nghiêng đầu bĩu môi, sau lưng đứng ngồi không yên, cô sợ có người nhìn thấy cảnh này.
Không tới hai ngày Tống Cẩn Thành nhờ quan hệ với bạn bè đã tra ra hung thủ vụ án vỡ ống nước.
Thì ra là Vu Văn Bân có lòng trả thù, anh ta cố ý cùng với lão Vương ở kế bên khách sạn Tống Thành mưu tính chuyện này.
Lão Vương ở kế bên có mở một quán ăn nhỏ, bình thường không có nhiều khách hàng lắm, thỉnh thoảng khách vào quán cũng chỉ ăn tô mì thịt bò, khách hàng thưa thớt, buôn bán càng ngày càng ế ẩm, lại thấy mỗi ngày khách sạn Tống Thành khách đến đông đúc, đèn đuốc sáng trưng nên tâm sinh đố kỵ, mọi người đều là mở tiệm cơm, tại sao mỗi ngày họ Tống đều kiếm được nhiều tiền, thế nhưng ông lại ngay cả một đồng lời cũng kiếm không ra, còn thế nào nuôi gia đình, nuôi vợ con?
Lúc Vu Văn Bân tìm đến Triệu Thanh Hề, lão Vương vừa đúng lúc nhìn thấy một màn này. Vu Văn Bân còn vào trong quán của ông ăn uống, lão Vương liền nảy sinh một kế, chủ động liên lạc với Vu Văn Bân, làm ra một vụ án như vậy. Lão Vương muốn phá hư việc buôn bán của khách sạn Tống Thành, đả kích đối thủ, còn Vu Văn Bân là muốn phá hư tình cảm giữa Thanh Hề và Tống Cẩn Thành, khách sạn gặp chuyện không may, Triệu Thanh Hề làm người phụ trách, là người đầu tiên không thoát khỏi có liên quan, một khi Tống Cẩn Thành trách tội xuống, Triệu Thanh Hề nhất định sẽ bị đuổi, anh liền có cơ hội trở lại với Triệu Thanh Hề.
Sau khi Triệu Thanh Hề nghe nói chuyện này, kinh ngạc đến mức cằm đều muốn rớt xuống rồi, không ngờ Vu Văn Bân lại trả thù cô.
Tống Cẩn Thành lái xe đưa Triệu Thanh Hề cùng đi đến nhà Vu Văn Bân chất vấn anh ta.
Hình như Vu Văn Bân cũng cảm thấy sự việc đã bại lộ cho nên sau khi mở cửa nhìn thấy Triệu Thanh Hề, vẫn trở vào trong nhà chơi trò chơi như cũ - Hồn Đấu La.
Trò chơi của những đứa bé mười mấy tuổi.
“Vu Văn Bân, mày thật bỉ ổi, làm ống nước trong tiệm của tao bị vỡ, tao cho mày biết, tất cả chứng cớ đều ở trong tay tao, tao chỉ cần giơ một ngón tay, mày lập tức phải đi bóc lịch trong tù.” Tống Cẩn Thành tìm đến cái ghế ngồi xuống, lại vỗ vỗ Triệu Thanh Hề, ý bảo cô cũng ngồi đi.
“Chỉ bằng anh? Hừ, anh có bản lãnh đó sao? Mở một khách sạn rách nát cũng muốn kiêu ngạo, tháng sau tôi sẽ đi làm việc ở cơ quan, nhân viên nhà nước thì nở mày nở mặt hơn một thương nhân như anh nhiều.” Vu Văn Bân vừa nói vừa hung ác ấn bàn phím, giống như quái vật trên màn hình chính là Tống Cẩn Thành, anh ta đạt được điểm là vì giải cứu Triệu Thanh Hề.
“Vu Văn Bân, về sau anh thu hồi tâm tư lại đi, chúng ta không làm được người yêu của nhau, có thể làm bạn bè bình thường, nếu làm tới không thẻ nhìn mặt nhau thì trong lòng mọi người đều không dễ chịu, tóm lại, tự giải quyết cho tốt.” Triệu Thanh Hề liếc nhìn bộ dáng râu ria xồm xàm của Vu Văn Bân căn bản không giống thanh niên mới hai mươi hai tuổi.
Cô đã quá rộng lượng tha thứ, mặc kệ hiềm khích trước kia. Đời trước, anh làm hại cô thê thảm không nỡ nhìn, cô đã cho qua rồi. Kiếp này, nếu như không làm được bạn bè thì thôi vậy.
“Triệu Thanh Hề, cô cũng thật nhẫn tâm. Nói bỏ rơi tôi liền bỏ rơi, ở cùng với tên côn đồ này, tôi xem cô sẽ có được bao nhiêu ngày sống dễ chịu.”
“Không nhọc mày quan tâm. Mày vẫn nên tự quan tâm mình đi.” Tống Cẩn Thành vốn muốn báo Cục Công An tới bắt Vu Văn Bân nhưng nể tình vợ anh mà tha cho hắn, may là không có làm thành tai hoạ lớn, thôi thì chuyện nhỏ hóa không.
Tống Cẩn Thành nói xong, đưa tay khoác lên vai Triệu Thanh Hề, vợ, chúng ta đi.
Mới vừa đi tới cửa, cửa đã mở ra, là mẹ Vu Văn Bân. Ánh mắt Triệu Thanh Hề rơi vào gương mặt được bảo dưỡng tốt của mẹ anh ta, một bộ phu nhân quyền quý.
Mẹ Vu hỏi “Hai con là bạn Văn Bân sao? Hoan nghênh tới.”
“Không phải, con trai của bác làm sai việc, bác nên quản lý cho tốt đi, lỡ sau này bị bắt vào tù, vớt cũng vớt không ra được.”
“Tôi nói tại sao miệng cái người này lại độc như vậy đây? Tôi trêu chọc gì cậu, cậu còn nguyền rủa con trai tôi, tôi thấy cậu mới là quỷ đoản mệnh.....” Mẹ Vu đặc biệt bao che, ở kiếp trước Triệu Thanh Hề đã thấy qua, một mực bảo vệ con trai, chèn ép con dâu. Dùng câu châm ngôn mà nói, chính là mẹ nuông chiều thì con hư.
Ra khỏi chỗ đó, Tống Cẩn Thành còn có chút tức giận: “Mẹ Vu Văn Bân đúng là bất phân thị phi trắng đen, mở miệng liền mắng, may là bà xã em gặp được anh.”
Người này bắt được cơ hội liền ba hoa, Triệu Thanh Hề im lặng: “Ừ, vậy thì anh tốt, được chưa!”
–
Hai ngày sau, một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi tới khách sạn Tống Thành, ăn mặc quần áo không tầm thường.
Nhân viên phục vụ nghênh đón hỏi bà muốn ăn cái gì.
“Tôi không phải tới để ăn uống. Tôi tới tìm người, nghe nói trong tiệm các cô có một người mới, họ Triệu đúng không?” Người phụ nữ trung khí mười phần hỏi.
“Ngài muốn tìm bà chủ của chúng ta à? Ngài chờ một chốc lát.”
Triệu Thanh Hề đang ở hậu trù xử lý một chuyện nhỏ, kinh tế quốc dân đang phát triển, giá món ăn cũng tăng theo rồi, mặc dù buôn bán của tiệm không tệ, nhưng tiền vốn nhất định phải khống chế cho thật tốt, buôn bán mới không xuất hiện sai lầm.
Triệu Thanh Hề nghe nhân viên làm việc nói có người phụ nữ trung niên tới tìm mình, theo bản năng suy đoán là mẹ cô. Kết quả không phải, người phụ nữ trung niên trước mắt lời nói và cử chỉ mang phong cách rất quý phái, cũng rất xinh đẹp: “Ngài là?”
Mẹ Tống quan sát tỉ mỉ Triệu Thanh Hề trước mặt với bộ đồng phục làm việc trên người, trước kia nghe Phan Hiểu Yến nói Tống Cẩn Thành và một người phụ nữ ở chung một chỗ, hơn nữa người phụ nữ này lại một chân đứng hai thuyền. Lúc ấy bà vừa nghe liền muốn tới xem một chút.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tại sao cô đã có bạn trai rồi còn tới quyến rũ con tôi?” Trong sự uy nghiêm của mẹ Tống mang theo chút mơ hồ.
Mấy người nhân viên vừa nghe cũng suy đoán đây chắc là mẹ Tống Cẩn Thành.
Triệu Thanh Hề có chút như rơi vào trong sương mù: “Ngài là mẹ Tống Cẩn Thành”
“Ừ.” Mẹ Tống ngồi trên ghế dựa: “Cô gái à, vóc người cũng không tệ, nghe nói còn học xong đại học. Đúng sai phải trái của cuộc sống nhất định phải phân rõ ràng, mình đã có bạn trai thì không nên ăn trong chén nghĩ tới trong nồi.” Con tôi là người rất đàng hoàng, ba mươi tuổi rồi, còn chưa có bạn gái, không phải bởi vì nó không có điều kiện và khả năng, mà bởi vì là nó nhìn không thuận mắt. Nhà chúng tôi có lai lịch thế nào cô đã nghe qua chưa? Ông nội và ba người anh của Cẩn Thành đều là bộ đội, ban đầu nếu Cẩn Thành đồng ý vào bộ đội, hiện tại ít nhất cũng là đoàn trưởng.”
Mẹ Tống nói vài lời này ý tứ chính là - cô đừng có trèo cao nhà của tôi. Nhà tôi rất danh giá.
Triệu Thanh Hề không để ý lai lịch của Tống Cẩn Thành là thế nào, trước đó, cô vốn cho là nhà của Tống Cẩn Thành rất mộc mạc, nhiều nhất là một gia đình ấm no, không ngờ lại rất hiển hách.
Cô không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Chào bác gái, con không có chân đứng hai thuyền.”
“Không có? Vậy tại sao nghe Hiểu Yến nói cô đã có bạn trai? Cô còn không thành thật.” Mẹ Tống gõ gõ cái bàn.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Tống Cẩn Thành mới từ trên công trường trở lại, phòng ốc đầu tiên đã kiến thành, cũng đã bắt đầu tiêu thụ, sau hai kỳ công trình, anh chuẩn bị thực hiện phương thức đặt mua trước, bên xây bên bán, hai bút cùng vẽ. Thấy mẹ anh tới tiệm, nghĩ thầm thật đúng là vị khách hiếm thấy nha, xưa nay mẹ anh không coi trọng việc làm ăn của anh.
“Mẹ là mẹ con, chẳng lẽ mẹ không thể tới sao? Con xem một chút cô bé này nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện lại không thành thật, mẹ nói cô ta chân đứng hai thuyền cô ta vẫn không thừa nhận. Con xem đi, cũng chỉ có đứa làm càn làm bậy như con mới coi cô ta như trân bảo, trên thế giới có vô số phụ nữ, ngày hôm qua thím Vương hàng xóm còn nói muốn giới thiệu cho con một cô gái, đối phương mới hai mươi ba tuổi, làm thư ký ở cơ quan, độc thân, cha mẹ trong nhà đều là cựu nhân viên nhà nước, vóc người và ngũ quan cũng tốt hơn cô gái này......”
Tống Cẩn Thành cắt đứt: “Mẹ, trước khi Thanh Hề quen với con đã sớm chia tay với bạn trai cũ, người đàn ông kia không bằng súc sinh nữa. Còn có, con nói thẳng với mẹ luôn, con có ý định kết hôn với Thanh Hề, con yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu con. Con đã 30 rồi, kết hôn để cho mẹ được bồng cháu sớm một chút.”
“Không lạ gì.” Mẹ Tống thấy con trai che chở Triệu Thanh Hề như thế, trong lòng vừa mất hứng vừa ghen tị, đều nói con trai có vợ liền quên mẹ. Bà là lần đầu thấy Tống Cẩn Thành coi trọng một cô gái.
“Không lạ gì thì thôi.” Tống Cẩn Thành tức giận nói. Anh mua hai tờ vé xem phim, vốn muốn buổi chiều đưa Thanh Hề đi xem phim. Bị mẹ anh quấy nhiễu như vậy làm hỏng cả tâm trạng.
“Tống Cẩn Thành, giọng điệu anh nói chuyện với mẹ anh đừng hung dữ như vậy.” Kiếp trước, Triệu Thanh Hề từng có kinh nghiệm giao tiếp với mẹ chồng, mẹ Tống và mẹ Vu cũng không sai biệt lắm, bảo vệ con trai, có dáng vẻ phu nhân cao sang, ánh mắt cao, bình thường luôn xem thường các cô gái nông thôn như cô. Triệu Thanh Hề cũng không biểu hiện khúm núm, cũng sẽ không vênh váo hung hăng: “Bác gái, con không biết là từ đâu mà bác nghe được con chân đứng hai thuyền, nhưng bác có thể tin tưởng ánh mắt của con trai bác.”
“Ánh mắt con tôi như thế nào tôi biết rõ - không cần cô dạy tôi.” Mẹ Tống nói xong, đứng dậy, cả người toàn hàng ngoại: “Mẹ đi về nhà, ngồi ở chỗ này thực sẽ bị con làm tức chết. Con trai, mẹ cảnh cáo trước, cô ta muốn vào cửa nhà mình, trước hết phải qua cửa ải của mẹ đã.” Mẹ Tống nói xong, lại trợn mắt nhìn Triệu Thanh Hề, bộ dạng xinh đẹp có ích lợi gì đây, cưới con dâu chứ cũng không phải là cưới bình hoa.
Mẹ Tống vừa đi, Tống Cẩn Thành liền lôi kéo Triệu Thanh Hề lên phòng làm việc ở lầu hai: “Vợ, em đừng để ý lời mẹ anh nói, anh muốn cưới ai là việc của chính anh. Bà ấy là một quý bà rảnh rỗi rãnh, không có việc gì muốn tìm người để lảm nhảm.”
“Ừ.” Triệu Thanh Hề mệt mỏi. Đi một bước tính một bước.
“Vợ, buổi chiều chúng ta đi xem phim chiếu bóng đi. Anh nghe Lý Ba nói gần đây mới chiếu một bộ phim tình cảm, cậu ta và bạn gái đã xem rồi, phản ứng không tệ. Cho nên anh đặc biệt mua hai tờ.”
Triệu Thanh Hề có chút chần chờ: “Buổi chiều chị họ em muốn đưa bạn trai chị ra nước ngoài, chị ấy rủ em và chị cùng nhau đi.” Đường Lệ Na tính toán tiếp tục chờ Thôi Trí Minh, dĩ nhiên Thôi Trí Minh cũng nói, nếu như Đường Lệ Na ở trong nước coi trọng người khác có thể kết hôn, để tránh làm trễ nãi thanh xuân của mình.
“Chuyện hai vợ chồng người ta em xem náo nhiệt cái gì, đến lúc đó người ta muốn hôn nhau, gặp em làm kỳ đà cản mũi, thật sự rất không tiện. Gọi điện thoại đến đó nói chiều em có chuyện rồi.”
Cô nói không gọi, Tống Cẩn Thành mặt đen lại hù dọa cô nói muốn hôn cô, Triệu Thanh Hề không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại, sau khi nói xong, Đường Lệ Na cũng rất khoan hồng độ lượng đồng ý.
Cúp điện thoại, chỉ thấy Tống Cẩn Thành cười hắc hắc: “Bà xã, trong xe anh còn để cái điện thoại di động anh muốn tặng em đó, sau này em mang theo, về sau chúng ta liên lạc cũng tương đối dễ dàng.” Mấy tháng trước cái điện thoại di động này đã nằm trong xe, ban đầu Triệu Thanh Hề không cần, hiện tại hai người là người yêu hợp pháp của nhau, sử dụng điện thoại anh tặng là danh chính ngôn thuận: “Bà xã, phụ nữ các em không phải hay kiên trì nói ‘Của em chính là của em, của anh cũng là của em’, về sau anh là của em, ngay cả con người anh cũng là của em.”
Nói xong, thủ sẵn ở cổ Triệu Thanh Hề dùng sức cắn một cái, khỏi phải nói hôn có bao nhiêu mãnh liệt. Triệu Thanh Hề không kịp chuẩn bị, miệng dính đầy nước miếng của anh.
Tống Cẩn Thành đưa lưỡi thử thăm dò vào trong, đầu tiên Triệu Thanh Hề ngậm miệng, anh liền liên tiếp tấn công nhiều lần, mới thuận lợi đưa được lưỡi vào.
Tống Cẩn Thành hôn năm sáu phút, lúc hôn xong thì cười với Triệu Thanh Hề: “Vợ, miệng nhỏ của em thật ngọt.”
-
Buổi chiều hai người xem phim tình yêu. Triệu Thanh Hề ngồi ở trên ghế được sơn đen như mực trong rạp chiếu bóng, nghiêm túc xem nam chính nữ chính trên màn hình, tình cờ thoáng nhìn thấy tầm mắt đen nhánh của Tống Cẩn Thành đang rơi vào trên người mình.
“Anh nhìn cái gì?”
“Vợ, em nhìn mọi người xung quanh mình đi, nơi nào đang xem phim, rõ ràng là đang mượn cái cớ để làm việc khác sao.”
Triệu Thanh Hề cũng không phải là không nói qua lời yêu, dĩ nhiên biết anh đang chỉ phương diện nào.
Thế kỷ 21, khắp mọi mặt đều được cải cách, ở trên đường cái đã rất ít thấy một đôi tình nhân nhỏ ngại ngùng.
Trong phòng khí thế ngất trời, thiên lôi câu địa hỏa (*), Triệu Thanh Hề quay đầu tiếp tục nhìn màn ảnh: “Chuyên tâm xem phim chiếu bóng đi. Đừng nghĩ những chuyện không có giới hạn.”
(*):Là nói núi lửa phun trào sau đó sẽ có tia chớp xuất hiện, cổ nhân liền tổng kết là Thiên Lôi câu Địa Hỏa. Là một hiện tượng tự nhiên rất đồ sộ. Ở đây chỉ những cặp tình nhân hôn nhau phi thường mãnh liệt.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người yên tâm, sẽ tiếp tục viết.
Mọi người chừa chút cho ta nói, mới có thể còn có động lực viết... Ô ô ~~~~(_)~~~~ mệt mỏi thật.
Chẳng lẽ Tống Cẩn Thành muốn hóa thân làm Holmes? Triệu Thanh Hề ghé đầu nhìn ống nước thật kĩ, xem ra chất lượng rất tốt, hình như không thành vấn đề.
“Thanh Hề, em về tiệm xem, thấy người nào khả nghi thì để ý một chút, anh đi tìm người bạn làm cảnh sát nhờ điều tra chuyện này.” Tống Cẩn Thành nắm tay Triệu Thanh Hề: “Em chính thức làm bạn gái của anh mới ngày đầu tiên liền xảy ra chuyện như vậy, anh thật vô dụng.”
Lần đầu tiên Triệu Thanh Hề thấy dáng vẻ nhụt chí của Tống Cẩn Thành như vậy, trùng sinh một lần cô nên nắm chắc vận mệnh của mình, vậy mà hôm nay tim của cô cũng đã hướng về Tống Cẩn Thành.
Cô cười cười, nắm Tống cánh tay cường tráng của Cẩn Thành: “Không có việc gì. anh mau đi đi. Trong tiệm có em coi chừng rồi.”
“Ôi kìa, vẫn là bà xã biết đau lòng vì chồng, tới, hôn một cái.” Tống Cẩn Thành không biết xấu hổ tiếp cận môi cô.
“Không đứng đắn.” Triệu Thanh Hề nghiêng đầu bĩu môi, sau lưng đứng ngồi không yên, cô sợ có người nhìn thấy cảnh này.
Không tới hai ngày Tống Cẩn Thành nhờ quan hệ với bạn bè đã tra ra hung thủ vụ án vỡ ống nước.
Thì ra là Vu Văn Bân có lòng trả thù, anh ta cố ý cùng với lão Vương ở kế bên khách sạn Tống Thành mưu tính chuyện này.
Lão Vương ở kế bên có mở một quán ăn nhỏ, bình thường không có nhiều khách hàng lắm, thỉnh thoảng khách vào quán cũng chỉ ăn tô mì thịt bò, khách hàng thưa thớt, buôn bán càng ngày càng ế ẩm, lại thấy mỗi ngày khách sạn Tống Thành khách đến đông đúc, đèn đuốc sáng trưng nên tâm sinh đố kỵ, mọi người đều là mở tiệm cơm, tại sao mỗi ngày họ Tống đều kiếm được nhiều tiền, thế nhưng ông lại ngay cả một đồng lời cũng kiếm không ra, còn thế nào nuôi gia đình, nuôi vợ con?
Lúc Vu Văn Bân tìm đến Triệu Thanh Hề, lão Vương vừa đúng lúc nhìn thấy một màn này. Vu Văn Bân còn vào trong quán của ông ăn uống, lão Vương liền nảy sinh một kế, chủ động liên lạc với Vu Văn Bân, làm ra một vụ án như vậy. Lão Vương muốn phá hư việc buôn bán của khách sạn Tống Thành, đả kích đối thủ, còn Vu Văn Bân là muốn phá hư tình cảm giữa Thanh Hề và Tống Cẩn Thành, khách sạn gặp chuyện không may, Triệu Thanh Hề làm người phụ trách, là người đầu tiên không thoát khỏi có liên quan, một khi Tống Cẩn Thành trách tội xuống, Triệu Thanh Hề nhất định sẽ bị đuổi, anh liền có cơ hội trở lại với Triệu Thanh Hề.
Sau khi Triệu Thanh Hề nghe nói chuyện này, kinh ngạc đến mức cằm đều muốn rớt xuống rồi, không ngờ Vu Văn Bân lại trả thù cô.
Tống Cẩn Thành lái xe đưa Triệu Thanh Hề cùng đi đến nhà Vu Văn Bân chất vấn anh ta.
Hình như Vu Văn Bân cũng cảm thấy sự việc đã bại lộ cho nên sau khi mở cửa nhìn thấy Triệu Thanh Hề, vẫn trở vào trong nhà chơi trò chơi như cũ - Hồn Đấu La.
Trò chơi của những đứa bé mười mấy tuổi.
“Vu Văn Bân, mày thật bỉ ổi, làm ống nước trong tiệm của tao bị vỡ, tao cho mày biết, tất cả chứng cớ đều ở trong tay tao, tao chỉ cần giơ một ngón tay, mày lập tức phải đi bóc lịch trong tù.” Tống Cẩn Thành tìm đến cái ghế ngồi xuống, lại vỗ vỗ Triệu Thanh Hề, ý bảo cô cũng ngồi đi.
“Chỉ bằng anh? Hừ, anh có bản lãnh đó sao? Mở một khách sạn rách nát cũng muốn kiêu ngạo, tháng sau tôi sẽ đi làm việc ở cơ quan, nhân viên nhà nước thì nở mày nở mặt hơn một thương nhân như anh nhiều.” Vu Văn Bân vừa nói vừa hung ác ấn bàn phím, giống như quái vật trên màn hình chính là Tống Cẩn Thành, anh ta đạt được điểm là vì giải cứu Triệu Thanh Hề.
“Vu Văn Bân, về sau anh thu hồi tâm tư lại đi, chúng ta không làm được người yêu của nhau, có thể làm bạn bè bình thường, nếu làm tới không thẻ nhìn mặt nhau thì trong lòng mọi người đều không dễ chịu, tóm lại, tự giải quyết cho tốt.” Triệu Thanh Hề liếc nhìn bộ dáng râu ria xồm xàm của Vu Văn Bân căn bản không giống thanh niên mới hai mươi hai tuổi.
Cô đã quá rộng lượng tha thứ, mặc kệ hiềm khích trước kia. Đời trước, anh làm hại cô thê thảm không nỡ nhìn, cô đã cho qua rồi. Kiếp này, nếu như không làm được bạn bè thì thôi vậy.
“Triệu Thanh Hề, cô cũng thật nhẫn tâm. Nói bỏ rơi tôi liền bỏ rơi, ở cùng với tên côn đồ này, tôi xem cô sẽ có được bao nhiêu ngày sống dễ chịu.”
“Không nhọc mày quan tâm. Mày vẫn nên tự quan tâm mình đi.” Tống Cẩn Thành vốn muốn báo Cục Công An tới bắt Vu Văn Bân nhưng nể tình vợ anh mà tha cho hắn, may là không có làm thành tai hoạ lớn, thôi thì chuyện nhỏ hóa không.
Tống Cẩn Thành nói xong, đưa tay khoác lên vai Triệu Thanh Hề, vợ, chúng ta đi.
Mới vừa đi tới cửa, cửa đã mở ra, là mẹ Vu Văn Bân. Ánh mắt Triệu Thanh Hề rơi vào gương mặt được bảo dưỡng tốt của mẹ anh ta, một bộ phu nhân quyền quý.
Mẹ Vu hỏi “Hai con là bạn Văn Bân sao? Hoan nghênh tới.”
“Không phải, con trai của bác làm sai việc, bác nên quản lý cho tốt đi, lỡ sau này bị bắt vào tù, vớt cũng vớt không ra được.”
“Tôi nói tại sao miệng cái người này lại độc như vậy đây? Tôi trêu chọc gì cậu, cậu còn nguyền rủa con trai tôi, tôi thấy cậu mới là quỷ đoản mệnh.....” Mẹ Vu đặc biệt bao che, ở kiếp trước Triệu Thanh Hề đã thấy qua, một mực bảo vệ con trai, chèn ép con dâu. Dùng câu châm ngôn mà nói, chính là mẹ nuông chiều thì con hư.
Ra khỏi chỗ đó, Tống Cẩn Thành còn có chút tức giận: “Mẹ Vu Văn Bân đúng là bất phân thị phi trắng đen, mở miệng liền mắng, may là bà xã em gặp được anh.”
Người này bắt được cơ hội liền ba hoa, Triệu Thanh Hề im lặng: “Ừ, vậy thì anh tốt, được chưa!”
–
Hai ngày sau, một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi tới khách sạn Tống Thành, ăn mặc quần áo không tầm thường.
Nhân viên phục vụ nghênh đón hỏi bà muốn ăn cái gì.
“Tôi không phải tới để ăn uống. Tôi tới tìm người, nghe nói trong tiệm các cô có một người mới, họ Triệu đúng không?” Người phụ nữ trung khí mười phần hỏi.
“Ngài muốn tìm bà chủ của chúng ta à? Ngài chờ một chốc lát.”
Triệu Thanh Hề đang ở hậu trù xử lý một chuyện nhỏ, kinh tế quốc dân đang phát triển, giá món ăn cũng tăng theo rồi, mặc dù buôn bán của tiệm không tệ, nhưng tiền vốn nhất định phải khống chế cho thật tốt, buôn bán mới không xuất hiện sai lầm.
Triệu Thanh Hề nghe nhân viên làm việc nói có người phụ nữ trung niên tới tìm mình, theo bản năng suy đoán là mẹ cô. Kết quả không phải, người phụ nữ trung niên trước mắt lời nói và cử chỉ mang phong cách rất quý phái, cũng rất xinh đẹp: “Ngài là?”
Mẹ Tống quan sát tỉ mỉ Triệu Thanh Hề trước mặt với bộ đồng phục làm việc trên người, trước kia nghe Phan Hiểu Yến nói Tống Cẩn Thành và một người phụ nữ ở chung một chỗ, hơn nữa người phụ nữ này lại một chân đứng hai thuyền. Lúc ấy bà vừa nghe liền muốn tới xem một chút.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tại sao cô đã có bạn trai rồi còn tới quyến rũ con tôi?” Trong sự uy nghiêm của mẹ Tống mang theo chút mơ hồ.
Mấy người nhân viên vừa nghe cũng suy đoán đây chắc là mẹ Tống Cẩn Thành.
Triệu Thanh Hề có chút như rơi vào trong sương mù: “Ngài là mẹ Tống Cẩn Thành”
“Ừ.” Mẹ Tống ngồi trên ghế dựa: “Cô gái à, vóc người cũng không tệ, nghe nói còn học xong đại học. Đúng sai phải trái của cuộc sống nhất định phải phân rõ ràng, mình đã có bạn trai thì không nên ăn trong chén nghĩ tới trong nồi.” Con tôi là người rất đàng hoàng, ba mươi tuổi rồi, còn chưa có bạn gái, không phải bởi vì nó không có điều kiện và khả năng, mà bởi vì là nó nhìn không thuận mắt. Nhà chúng tôi có lai lịch thế nào cô đã nghe qua chưa? Ông nội và ba người anh của Cẩn Thành đều là bộ đội, ban đầu nếu Cẩn Thành đồng ý vào bộ đội, hiện tại ít nhất cũng là đoàn trưởng.”
Mẹ Tống nói vài lời này ý tứ chính là - cô đừng có trèo cao nhà của tôi. Nhà tôi rất danh giá.
Triệu Thanh Hề không để ý lai lịch của Tống Cẩn Thành là thế nào, trước đó, cô vốn cho là nhà của Tống Cẩn Thành rất mộc mạc, nhiều nhất là một gia đình ấm no, không ngờ lại rất hiển hách.
Cô không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Chào bác gái, con không có chân đứng hai thuyền.”
“Không có? Vậy tại sao nghe Hiểu Yến nói cô đã có bạn trai? Cô còn không thành thật.” Mẹ Tống gõ gõ cái bàn.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Tống Cẩn Thành mới từ trên công trường trở lại, phòng ốc đầu tiên đã kiến thành, cũng đã bắt đầu tiêu thụ, sau hai kỳ công trình, anh chuẩn bị thực hiện phương thức đặt mua trước, bên xây bên bán, hai bút cùng vẽ. Thấy mẹ anh tới tiệm, nghĩ thầm thật đúng là vị khách hiếm thấy nha, xưa nay mẹ anh không coi trọng việc làm ăn của anh.
“Mẹ là mẹ con, chẳng lẽ mẹ không thể tới sao? Con xem một chút cô bé này nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện lại không thành thật, mẹ nói cô ta chân đứng hai thuyền cô ta vẫn không thừa nhận. Con xem đi, cũng chỉ có đứa làm càn làm bậy như con mới coi cô ta như trân bảo, trên thế giới có vô số phụ nữ, ngày hôm qua thím Vương hàng xóm còn nói muốn giới thiệu cho con một cô gái, đối phương mới hai mươi ba tuổi, làm thư ký ở cơ quan, độc thân, cha mẹ trong nhà đều là cựu nhân viên nhà nước, vóc người và ngũ quan cũng tốt hơn cô gái này......”
Tống Cẩn Thành cắt đứt: “Mẹ, trước khi Thanh Hề quen với con đã sớm chia tay với bạn trai cũ, người đàn ông kia không bằng súc sinh nữa. Còn có, con nói thẳng với mẹ luôn, con có ý định kết hôn với Thanh Hề, con yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu con. Con đã 30 rồi, kết hôn để cho mẹ được bồng cháu sớm một chút.”
“Không lạ gì.” Mẹ Tống thấy con trai che chở Triệu Thanh Hề như thế, trong lòng vừa mất hứng vừa ghen tị, đều nói con trai có vợ liền quên mẹ. Bà là lần đầu thấy Tống Cẩn Thành coi trọng một cô gái.
“Không lạ gì thì thôi.” Tống Cẩn Thành tức giận nói. Anh mua hai tờ vé xem phim, vốn muốn buổi chiều đưa Thanh Hề đi xem phim. Bị mẹ anh quấy nhiễu như vậy làm hỏng cả tâm trạng.
“Tống Cẩn Thành, giọng điệu anh nói chuyện với mẹ anh đừng hung dữ như vậy.” Kiếp trước, Triệu Thanh Hề từng có kinh nghiệm giao tiếp với mẹ chồng, mẹ Tống và mẹ Vu cũng không sai biệt lắm, bảo vệ con trai, có dáng vẻ phu nhân cao sang, ánh mắt cao, bình thường luôn xem thường các cô gái nông thôn như cô. Triệu Thanh Hề cũng không biểu hiện khúm núm, cũng sẽ không vênh váo hung hăng: “Bác gái, con không biết là từ đâu mà bác nghe được con chân đứng hai thuyền, nhưng bác có thể tin tưởng ánh mắt của con trai bác.”
“Ánh mắt con tôi như thế nào tôi biết rõ - không cần cô dạy tôi.” Mẹ Tống nói xong, đứng dậy, cả người toàn hàng ngoại: “Mẹ đi về nhà, ngồi ở chỗ này thực sẽ bị con làm tức chết. Con trai, mẹ cảnh cáo trước, cô ta muốn vào cửa nhà mình, trước hết phải qua cửa ải của mẹ đã.” Mẹ Tống nói xong, lại trợn mắt nhìn Triệu Thanh Hề, bộ dạng xinh đẹp có ích lợi gì đây, cưới con dâu chứ cũng không phải là cưới bình hoa.
Mẹ Tống vừa đi, Tống Cẩn Thành liền lôi kéo Triệu Thanh Hề lên phòng làm việc ở lầu hai: “Vợ, em đừng để ý lời mẹ anh nói, anh muốn cưới ai là việc của chính anh. Bà ấy là một quý bà rảnh rỗi rãnh, không có việc gì muốn tìm người để lảm nhảm.”
“Ừ.” Triệu Thanh Hề mệt mỏi. Đi một bước tính một bước.
“Vợ, buổi chiều chúng ta đi xem phim chiếu bóng đi. Anh nghe Lý Ba nói gần đây mới chiếu một bộ phim tình cảm, cậu ta và bạn gái đã xem rồi, phản ứng không tệ. Cho nên anh đặc biệt mua hai tờ.”
Triệu Thanh Hề có chút chần chờ: “Buổi chiều chị họ em muốn đưa bạn trai chị ra nước ngoài, chị ấy rủ em và chị cùng nhau đi.” Đường Lệ Na tính toán tiếp tục chờ Thôi Trí Minh, dĩ nhiên Thôi Trí Minh cũng nói, nếu như Đường Lệ Na ở trong nước coi trọng người khác có thể kết hôn, để tránh làm trễ nãi thanh xuân của mình.
“Chuyện hai vợ chồng người ta em xem náo nhiệt cái gì, đến lúc đó người ta muốn hôn nhau, gặp em làm kỳ đà cản mũi, thật sự rất không tiện. Gọi điện thoại đến đó nói chiều em có chuyện rồi.”
Cô nói không gọi, Tống Cẩn Thành mặt đen lại hù dọa cô nói muốn hôn cô, Triệu Thanh Hề không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại, sau khi nói xong, Đường Lệ Na cũng rất khoan hồng độ lượng đồng ý.
Cúp điện thoại, chỉ thấy Tống Cẩn Thành cười hắc hắc: “Bà xã, trong xe anh còn để cái điện thoại di động anh muốn tặng em đó, sau này em mang theo, về sau chúng ta liên lạc cũng tương đối dễ dàng.” Mấy tháng trước cái điện thoại di động này đã nằm trong xe, ban đầu Triệu Thanh Hề không cần, hiện tại hai người là người yêu hợp pháp của nhau, sử dụng điện thoại anh tặng là danh chính ngôn thuận: “Bà xã, phụ nữ các em không phải hay kiên trì nói ‘Của em chính là của em, của anh cũng là của em’, về sau anh là của em, ngay cả con người anh cũng là của em.”
Nói xong, thủ sẵn ở cổ Triệu Thanh Hề dùng sức cắn một cái, khỏi phải nói hôn có bao nhiêu mãnh liệt. Triệu Thanh Hề không kịp chuẩn bị, miệng dính đầy nước miếng của anh.
Tống Cẩn Thành đưa lưỡi thử thăm dò vào trong, đầu tiên Triệu Thanh Hề ngậm miệng, anh liền liên tiếp tấn công nhiều lần, mới thuận lợi đưa được lưỡi vào.
Tống Cẩn Thành hôn năm sáu phút, lúc hôn xong thì cười với Triệu Thanh Hề: “Vợ, miệng nhỏ của em thật ngọt.”
-
Buổi chiều hai người xem phim tình yêu. Triệu Thanh Hề ngồi ở trên ghế được sơn đen như mực trong rạp chiếu bóng, nghiêm túc xem nam chính nữ chính trên màn hình, tình cờ thoáng nhìn thấy tầm mắt đen nhánh của Tống Cẩn Thành đang rơi vào trên người mình.
“Anh nhìn cái gì?”
“Vợ, em nhìn mọi người xung quanh mình đi, nơi nào đang xem phim, rõ ràng là đang mượn cái cớ để làm việc khác sao.”
Triệu Thanh Hề cũng không phải là không nói qua lời yêu, dĩ nhiên biết anh đang chỉ phương diện nào.
Thế kỷ 21, khắp mọi mặt đều được cải cách, ở trên đường cái đã rất ít thấy một đôi tình nhân nhỏ ngại ngùng.
Trong phòng khí thế ngất trời, thiên lôi câu địa hỏa (*), Triệu Thanh Hề quay đầu tiếp tục nhìn màn ảnh: “Chuyên tâm xem phim chiếu bóng đi. Đừng nghĩ những chuyện không có giới hạn.”
(*):Là nói núi lửa phun trào sau đó sẽ có tia chớp xuất hiện, cổ nhân liền tổng kết là Thiên Lôi câu Địa Hỏa. Là một hiện tượng tự nhiên rất đồ sộ. Ở đây chỉ những cặp tình nhân hôn nhau phi thường mãnh liệt.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người yên tâm, sẽ tiếp tục viết.
Mọi người chừa chút cho ta nói, mới có thể còn có động lực viết... Ô ô ~~~~(_)~~~~ mệt mỏi thật.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook