Hết Khổ Chuyển Sướng
-
Chương 12: Bị đuổi đi
Edit: kimphuong172839
Người này thật là thêm dầu vào lửa! Triệu Thanh Hề tức giận lắc đầu: “Tống Cẩn Thành, anh đừng nói lung tung, anh như vậy sẽ hại chết tôi!”
Vừa dứt lời, Tôn Ngọc Hương lập tức cầm lên cây chổi cạnh góc tường vung tới Triệu Thanh Hề: “Tao đánh mày! Nuôi con lớn như vậy, là để cho con làm bậy cùng đàn ông sao? Không biết thẹn! Thật là tức chết tôi rồi!”
Sắc mặt Tống Cẩn Thành đại biến, không ngờ cha mẹ vợ lợi hại như thế, ngay cả con gái mình cũng đánh, anh nghiêng người ôm cổ Triệu Thanh Hề xoay qua, bất ngờ, mạnh mẽ bị mấy cái đánh, đánh thật nặng —— bên tai Tống Cẩn Thành thở hồng hộc.
“Tống Cẩn Thành, anh mau buông tôi ra! Anh còn như vậy, tôi…” Triệu Thanh Hề không muốn liên lụy người vô tội, nhưng chuyện này đều bởi vì anh mà ra, một mặt cô đau lòng cho đầu sỏ gây tội, một mặt lại không muốn cùng anh có liên quan.
“Không thả! Em là người phụ nữ của tôi, tôi phải bảo vệ em! Đây là đạo lí hiển nhiên!” Tống Cẩn Thành giơ lên một đôi tròng mắt đen, biểu tình “Tôi muốn bảo vệ em, ai dám thương tổn em, trước từ trên người tôi thử một chút!” Vẻ mặt anh dũng.
Cơ thể Tống Cẩn Thành bền chắc, lại là người cao lớn, Triệu Thanh Hề được anh bảo hộ ở trong ngực, người ở bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một người!
Triệu Kim Sinh cũng tức, nhà bọn họ khi nào thì gây ra chuyện cười lớn như vậy, nhìn ngoài cửa sắt một loạt bà con hàng xóm, mọi người cười xem kịch vui.
Chỉ nghe ngoài cửa sắt, người phụ nữ trung niên với một đầu tóc dài nói: “Mọi người nhìn xem người đàn ông kia, chính là anh ta và Triệu Thanh Hề duy trì mối quan hệ không trong sạch, chao ôi, người này cũng không tệ lắm, biết bảo vệ phụ nữ! Đàn ông tốt ở thế kỷ 21 không nhiều lắm nha!”
“Còn không phải sao, người ta là lái xe hơi tới, vừa nhìn đã biết là nhà người này có tiền có thế, không giống người trẻ tuổi kia, chỉ biết mang theo mấy món đồ rách nát tới nhà họ Triệu!” Một phụ nữ khàn giọng nói.
“Người đàn ông này chính là đàn ông đã có vợ, dùng tiền mê hoặc Thanh Hề đi? Chậc chậc, ân ái ngay trước mặt cha mẹ người ta đấy…” Hai mươi tuổi gả đến ở gần nhà họ Triệu không lâu, con dâu mới chen chân nói, vừa hâm mộ, ghen tỵ lại khinh thường.
Tôn Ngọc Hương đánh đến mỏi tay, trừng mắt, ném xuống cây chổi: “Mấy người các ngươi tất cả đều cút đi! Không cho phép tiến đến cửa nhà tôi!”
Triệu Thanh Hề thấy mẹ tức giận trở vào nhà, ra sức đẩy ra Tống Cẩn Thành: “Tống Cẩn Thành, anh trở về đi! Không nên xen vào chuyện nhà tôi! Tôi bị anh làm hại còn chưa đủ thảm sao?” Nói xong, đi về phía Vu Văn Bân: “Vu Văn Bân, chúng ta đi ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với anh!”
Tầm mắt Tống Cẩn Thành chăm chú nhìn trên người Vu Văn Bân, suy nghĩ một hồi, vẫn là trước rời đi Triệu gia.
Triệu Thanh Hề và Vu Văn Bân đi dọc theo con đường lớn, cách xa nhà trăm mét, Triệu Thanh Hề mới nói: “Vu Văn Bân, hôm nay chúng ta nói rõ ràng, tôi thật sự không thích anh, chuyện trước kia coi như xong, về sau chúng ta hoặc là làm bạn, hoặc là làm người xa lạ, anh hai chọn một?”
Vu Văn Bân nhạt nhẽo nghiêm mặt, anh cho là đùa giỡn, không nghĩ tới vẫn là bị cự tuyệt, bị ném bỏ… Mặc kệ nói thế nào, anh vẫn tái tranh thủ một lần cuối cùng: “Thanh Hề, anh thích em, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời. Chúng ta yêu nhau hai năm, hai năm này quan hệ của chúng ta không phải rất tốt sao. Từ nhỏ đến lớn anh chỉ thích có một mình em, em suy nghĩ một chút, sau khi anh trở thành bạn trai em, đối với em tốt bao nhiêu, mỗi ngày đưa em đi ăn sáng, buổi trưa xếp hàng mua cho em thức ăn em thích nhất, chủ nhật dẫn em đi xem phim, đi dạo công viên, từ trước tới nay anh đối với em luôn rất dịu dàng...”
Trên đầu, ánh mặt trời nóng bỏng chói mắt, gió mát nhẹ nhàng thổi trên mặt, bên tai là tiếng ếch kêu náo nhiệt không dứt, Triệu Thanh Hề nghĩ thầm, mọi người sẽ thay đổi không phải sao? Đời trước đau khổ cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, “Văn Bân, làm người phải nhìn về phía trước, tôi và anh cũng sẽ không đứng lại tại chỗ, tính tình càng không thể nào vĩnh viễn giữ vững không thay đổi... Đã nói nhiều như vậy, làm bạn hay làm người xa lạ chính anh tự chọn!”
Vừa dứt lời, cô liền xoay người đi trở về. Nhưng vừa vào cửa nhà, liền bị Triệu Kim Sinh quát lớn đi ra: “Trở về thành phố đi, suy nghĩ rõ ràng rồi trở lại nói xin lỗi cha và mẹ con!”
“Bảo nó đi đi! Coi như tôi không có sinh ra đứa con gái này! Mới hai mươi mốt tuổi đầu đã cùng họ Tống ở bên nhau, sau này còn thế nào gả đi ra ngoài! Mặt mũi của Tôn Ngọc Hương tôi bị nó làm mất hết!” Tôn Ngọc Hương vừa nói, vừa tức giận từ trong nhà ném ra một chiếc giày.
Lăn lăn đến bên chân Triệu Thanh Hề, cô đứng im lặng ở cửa một lát: “Ba mẹ, xin ba mẹ tin tưởng, con gái bảo đảm không cùng Tống Cẩn Thành làm chuyện ám muội! Con và anh ta chỉ là bạn bè bình thường...” Triệu Thanh Hề nghĩ hay là chờ mẹ bớt giận lại giải thích tiếp: “Ba mẹ, bây giờ con trở về thành phố, hai ngày nữa trở lại gặp ba mẹ.”
——
Thật ra Tống Cẩn Thành không đi, anh chỉ lái xe ra khỏi cửa, dừng ở phía sau một cái nhà lầu cao ba tầng. Thấy bà xã đi mau đến một lối đi bộ khác, Tống Cẩn Thành mới lái xe đuổi theo.
“Thanh Hề, đi lên, tôi chở em trở về thành phố.” Tống Cẩn Thành hạ cửa kính xe xuống.
“Tống Cẩn Thành, anh làm tốt lắm! Anh làm hại tôi có nhà mà không thể trở về, anh cam tâm rồi!” Đôi mắt to xinh đẹp của Triệu Thanh Hề nhìn về phía trước, hai bên đường cây bạch dương cao lớn ở gió nhẹ thổi lất phất phát ra tiếng soạt soạt.
“Tôi là đang giúp em, nghe lời, Thanh Hề mau lên đây, nếu như em muốn đi trở về thành phố, đi tới sang năm em đều đi không tới!”
Cô hừ lạnh một tiếng, bày tỏ không lạ gì!
“Nghe lời, anh còn vội chạy về xử lý chuyện trên công trường.” Tống Cẩn Thành ở trong xe đợi cô thì nhận được điện thoại của Lý Ba, ở công trường xây dựng, hai người công nhân phát sinh một chút tranh chấp nhỏ...
“Cái gì công trường? Không phải là anh mở quán ăn sao?” Triệu Thanh Hề hỏi.
Tống Cẩn Thành không biết xấu hổ cười hắc hắc: “Lần trước không phải là cùng em nói: Người đàn ông của em chuẩn bị kinh doanh bất động sản để kiếm nhiều tiền. Em thật đúng là không nhớ lâu, chuyện quan trọng như vậy em cũng quên, đây là chuyện liên quan đến nhà của chúng ta trong tương lai, vậy mà em không có nhớ ở trong lòng…”
“Ai cùng nhà với anh?” Triệu Thanh Hề quay đầu đi, cho anh biết thế nào là lễ độ!
“Em là người phụ nữ của tôi, làm sao lại không phải người một nhà? Mau lên đây, trời sắp chuyển mưa rồi, nhìn dáng vẻ trời muốn mưa to...”
Cuối cùng Triệu Thanh Hề cũng lên xe, bản lĩnh quan sát thời tiết của Tống Cẩn Thành không tồi, bọn họ đi tới đường Đông Dương thì tức khắc trời mưa như trút nước, bầu trời buông xuống một màu đen, trong nháy mắt sắc trời đen như một tấm màn sân khấu, bầu trời chợt đánh tiếng sấm, doạ đến Triệu Thanh Hề hoảng sợ che mặt: “Tống Cẩn Thành, chúng ta tìm một chỗ tránh mưa thôi.”
“Chút mưa nhỏ này không sợ! Kỹ thuật lái xe của tôi đạt tiêu chuẩn!” Tống Cẩn Thành vững vàng cầm tay lái: “Thanh Hề, em ở công ty thương mại này tiền lương cũng không cao, không bằng đi theo người đàn ông của em làm ăn, khách sạn vừa đúng lúc thiếu một quản sự, đi làm chính là bà chủ khách sạn, tiền lương không chỉ so với làm trợ lí cao, hơn nữa được tự do, lại có mặt...”
“Dừng!” Triệu Thanh Hề nói xong, trên đường đột nhiên lao ra một cậu bé, thật may là Tống Cẩn Thành tay mắt lanh lẹ giẫm phanh lại: “Tống Cẩn Thành! Tôi bảo anh lái xe cho tốt! Anh xem thiếu chút nữa thì đụng chết người!”
Cô giương ô xuống xe, đi tới trước xe nhìn, một bé trai sáu bảy tuổi cùng cô bốn mắt nhìn nhau, Đinh Đinh ngước đầu, cảm thấy người phụ nữ trước mắt thật xinh đẹp giống như mẹ cậu trong mơ: “Cô là mẹ con sao?”
Bé trai xinh đẹp ngọt ngào gọi cô là mẹ, cái trán Triệu Thanh Hề không khỏi toát ra mồ hôi: “Người bạn nhỏ, cô không phải là mẹ con, trời mưa xuống con không được chạy loạn, phải cẩn thận chú ý an toàn.”
Đinh Đinh bày lên gương mặt tuấn tú, kiên trì nói: “Cô chính là mẹ của con, mẹ con chính là bộ dáng như cô vậy.”
“Nhóc con, con nhận bậy mẹ cái gì, người phụ nữ này là mẹ của con chú, cùng con không có nửa xu quan hệ!” Tống Cẩn Thành chân duỗi một cái, xuống xe: “Thanh Hề, tránh ra một chút để cho anh.”
Một cái dù đứng chật ních ba người: “Đứa bé làm thế nào? Chúng ta ném xuống nó sao?” Triệu Thanh Hề hỏi Tống Cẩn Thành.
“Làm sao anh biết, anh lại chưa từng làm ba!”
Chợt, ven đường chạy tới người phụ nữ trung niên: “Đinh Đinh!” Người phụ nữ trung niên này là bảo mẫu của nhà họ Đinh, đặc biệt chăm sóc cho Đinh Đinh, bà một tay ôm lấy Đinh Đinh, xoay người rời đi, dạo này, khắp nơi đều là tên lừa gạt trẻ con. Đinh Đinh là cháu trai bảo bối của nhà họ Đinh, để lạc mất, bà có táng gia bại sản cũng không thường nổi.
“Vú à, cô ấy là mẹ con.” Đôi tay Đinh Đinh quấn trên vai người phụ nữ, nghiêng người chỉ Triệu Thanh Hề đang đứng dưới dù.
Bảo mẫu thở dài một tiếng, nghĩ thầm, mẹ đứa bé sớm đã chết! “Đinh Đinh, cô ấy không phải mẹ con. Mẹ con ở một nơi rất xa.”
Tống Cẩn Thành đưa Triệu Thanh Hề đến dưới công ty thương mại thì đúng lúc hết mưa: “Thanh Hề, về sau hai chúng ta sinh con trai khẳng định đẹp mắt hơn thằng nhóc mới vừa rồi!”
“Người nào sinh con với ngươi! Không biết xấu hổ!” Triệu Thanh Hề đỏ mặt, đẩy cửa muốn xuống xe.
Tống Cẩn Thành cười: “Vợ à, đi làm cho người ta không có tiền đồ, muốn cuộc sống giàu sang phải dựa vào chúng ta tự mình gây dựng sự nghiệp. Em từ bỏ công việc này đi, tới giúp anh quản lý khách sạn, bằng không em làm cái khác, tự mình làm bà chủ.”
Triệu Thanh Hề một mặt suy tính đề nghị của Tống Cẩn Thành, một mặt lên lầu, mới vừa trở lại công ty liền bị quản lý gọi vào phòng làm việc: “Trợ lí Triệu, ngày mai cô không cần phải đi làm nữa.” Ý tứ chính là cô bị đuổi việc!
“Quản lý, tại sao tôi không cần đến?”
“Công ty mới nhận một người mới, còn cần giải thích sao?” Địa Trung Hải (Quản lí Vương) gõ mặt bàn, không lo lắng nói. Nghĩ thầm, cô là một người học sư phạm chuyên nghiệp, đến làm thư ký, không nói cô chỉ làm để kiếm thêm thu nhập, chỉ xét thái độ làm việc của cô cũng không hợp cách, đang làm đột nhiên xin nghỉ, cô coi công ty là trường học à! Mặc cô muốn đến thì đến muốn đi thì đi!
Triệu Thanh Hề tự mình hiểu lấy, cô nhìn nhìn Địa Trung Hải bày ra sắc mặt khó coi: “Tốt. Tôi hiểu.”
Ra khỏi phòng làm việc cả người Triệu Thanh Hề giống như quả bóng da bị xì hơi, thu dọn đồ đạc đi thôi. Có lẽ giống như Tống Cẩn Thành nói, tự mình làm bà chủ mới kiếm được tiền. Nhớ tới người đàn ông xấu xa này, Triệu Thanh Hề liền nổi đóa, quạ đen, nói tới cái gì cái đó liền đến, cô còn chưa có từ chức, người ta đã đuổi việc cô!
Đồng nghiệp Tiểu Như bưng trà mật ong đi tới: “Thanh Hề, tớ lén nói cho cậu biết nha, theo tin tức nội bộ của công ty, gần đây bộ phận nhân sự mới tuyển một người mới, đảm nhiệm thư ký của Địa Trung Hải, cho nên có thể chức vị của cậu khó giữ được.”
“Ngày mai,tớ không tới!” Mặt Triệu Thanh Hề buồn bực nói. Nơi này không lưu ta tự nhiên sẽ có nơi khác lưu ta, cùng lắm thì đi theo Tống Cẩn Thành gây dựng sự nghiệp!
Thu thập xong đồ, Triệu Thanh Hề nhìn điện thoại trên bàn, có lẽ nên gọi cho Tống Cẩn Thành, hỏi anh có yên tâm giao khách sạn cho mình quản lý không...
Đồng thời, trong lòng Triệu Thanh Hề cũng dần dần hiểu, đời này, cô và Tống Cẩn Thành là dính vào nhau rồi...
Người này thật là thêm dầu vào lửa! Triệu Thanh Hề tức giận lắc đầu: “Tống Cẩn Thành, anh đừng nói lung tung, anh như vậy sẽ hại chết tôi!”
Vừa dứt lời, Tôn Ngọc Hương lập tức cầm lên cây chổi cạnh góc tường vung tới Triệu Thanh Hề: “Tao đánh mày! Nuôi con lớn như vậy, là để cho con làm bậy cùng đàn ông sao? Không biết thẹn! Thật là tức chết tôi rồi!”
Sắc mặt Tống Cẩn Thành đại biến, không ngờ cha mẹ vợ lợi hại như thế, ngay cả con gái mình cũng đánh, anh nghiêng người ôm cổ Triệu Thanh Hề xoay qua, bất ngờ, mạnh mẽ bị mấy cái đánh, đánh thật nặng —— bên tai Tống Cẩn Thành thở hồng hộc.
“Tống Cẩn Thành, anh mau buông tôi ra! Anh còn như vậy, tôi…” Triệu Thanh Hề không muốn liên lụy người vô tội, nhưng chuyện này đều bởi vì anh mà ra, một mặt cô đau lòng cho đầu sỏ gây tội, một mặt lại không muốn cùng anh có liên quan.
“Không thả! Em là người phụ nữ của tôi, tôi phải bảo vệ em! Đây là đạo lí hiển nhiên!” Tống Cẩn Thành giơ lên một đôi tròng mắt đen, biểu tình “Tôi muốn bảo vệ em, ai dám thương tổn em, trước từ trên người tôi thử một chút!” Vẻ mặt anh dũng.
Cơ thể Tống Cẩn Thành bền chắc, lại là người cao lớn, Triệu Thanh Hề được anh bảo hộ ở trong ngực, người ở bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một người!
Triệu Kim Sinh cũng tức, nhà bọn họ khi nào thì gây ra chuyện cười lớn như vậy, nhìn ngoài cửa sắt một loạt bà con hàng xóm, mọi người cười xem kịch vui.
Chỉ nghe ngoài cửa sắt, người phụ nữ trung niên với một đầu tóc dài nói: “Mọi người nhìn xem người đàn ông kia, chính là anh ta và Triệu Thanh Hề duy trì mối quan hệ không trong sạch, chao ôi, người này cũng không tệ lắm, biết bảo vệ phụ nữ! Đàn ông tốt ở thế kỷ 21 không nhiều lắm nha!”
“Còn không phải sao, người ta là lái xe hơi tới, vừa nhìn đã biết là nhà người này có tiền có thế, không giống người trẻ tuổi kia, chỉ biết mang theo mấy món đồ rách nát tới nhà họ Triệu!” Một phụ nữ khàn giọng nói.
“Người đàn ông này chính là đàn ông đã có vợ, dùng tiền mê hoặc Thanh Hề đi? Chậc chậc, ân ái ngay trước mặt cha mẹ người ta đấy…” Hai mươi tuổi gả đến ở gần nhà họ Triệu không lâu, con dâu mới chen chân nói, vừa hâm mộ, ghen tỵ lại khinh thường.
Tôn Ngọc Hương đánh đến mỏi tay, trừng mắt, ném xuống cây chổi: “Mấy người các ngươi tất cả đều cút đi! Không cho phép tiến đến cửa nhà tôi!”
Triệu Thanh Hề thấy mẹ tức giận trở vào nhà, ra sức đẩy ra Tống Cẩn Thành: “Tống Cẩn Thành, anh trở về đi! Không nên xen vào chuyện nhà tôi! Tôi bị anh làm hại còn chưa đủ thảm sao?” Nói xong, đi về phía Vu Văn Bân: “Vu Văn Bân, chúng ta đi ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói với anh!”
Tầm mắt Tống Cẩn Thành chăm chú nhìn trên người Vu Văn Bân, suy nghĩ một hồi, vẫn là trước rời đi Triệu gia.
Triệu Thanh Hề và Vu Văn Bân đi dọc theo con đường lớn, cách xa nhà trăm mét, Triệu Thanh Hề mới nói: “Vu Văn Bân, hôm nay chúng ta nói rõ ràng, tôi thật sự không thích anh, chuyện trước kia coi như xong, về sau chúng ta hoặc là làm bạn, hoặc là làm người xa lạ, anh hai chọn một?”
Vu Văn Bân nhạt nhẽo nghiêm mặt, anh cho là đùa giỡn, không nghĩ tới vẫn là bị cự tuyệt, bị ném bỏ… Mặc kệ nói thế nào, anh vẫn tái tranh thủ một lần cuối cùng: “Thanh Hề, anh thích em, anh sẽ đối xử tốt với em cả đời. Chúng ta yêu nhau hai năm, hai năm này quan hệ của chúng ta không phải rất tốt sao. Từ nhỏ đến lớn anh chỉ thích có một mình em, em suy nghĩ một chút, sau khi anh trở thành bạn trai em, đối với em tốt bao nhiêu, mỗi ngày đưa em đi ăn sáng, buổi trưa xếp hàng mua cho em thức ăn em thích nhất, chủ nhật dẫn em đi xem phim, đi dạo công viên, từ trước tới nay anh đối với em luôn rất dịu dàng...”
Trên đầu, ánh mặt trời nóng bỏng chói mắt, gió mát nhẹ nhàng thổi trên mặt, bên tai là tiếng ếch kêu náo nhiệt không dứt, Triệu Thanh Hề nghĩ thầm, mọi người sẽ thay đổi không phải sao? Đời trước đau khổ cô vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, “Văn Bân, làm người phải nhìn về phía trước, tôi và anh cũng sẽ không đứng lại tại chỗ, tính tình càng không thể nào vĩnh viễn giữ vững không thay đổi... Đã nói nhiều như vậy, làm bạn hay làm người xa lạ chính anh tự chọn!”
Vừa dứt lời, cô liền xoay người đi trở về. Nhưng vừa vào cửa nhà, liền bị Triệu Kim Sinh quát lớn đi ra: “Trở về thành phố đi, suy nghĩ rõ ràng rồi trở lại nói xin lỗi cha và mẹ con!”
“Bảo nó đi đi! Coi như tôi không có sinh ra đứa con gái này! Mới hai mươi mốt tuổi đầu đã cùng họ Tống ở bên nhau, sau này còn thế nào gả đi ra ngoài! Mặt mũi của Tôn Ngọc Hương tôi bị nó làm mất hết!” Tôn Ngọc Hương vừa nói, vừa tức giận từ trong nhà ném ra một chiếc giày.
Lăn lăn đến bên chân Triệu Thanh Hề, cô đứng im lặng ở cửa một lát: “Ba mẹ, xin ba mẹ tin tưởng, con gái bảo đảm không cùng Tống Cẩn Thành làm chuyện ám muội! Con và anh ta chỉ là bạn bè bình thường...” Triệu Thanh Hề nghĩ hay là chờ mẹ bớt giận lại giải thích tiếp: “Ba mẹ, bây giờ con trở về thành phố, hai ngày nữa trở lại gặp ba mẹ.”
——
Thật ra Tống Cẩn Thành không đi, anh chỉ lái xe ra khỏi cửa, dừng ở phía sau một cái nhà lầu cao ba tầng. Thấy bà xã đi mau đến một lối đi bộ khác, Tống Cẩn Thành mới lái xe đuổi theo.
“Thanh Hề, đi lên, tôi chở em trở về thành phố.” Tống Cẩn Thành hạ cửa kính xe xuống.
“Tống Cẩn Thành, anh làm tốt lắm! Anh làm hại tôi có nhà mà không thể trở về, anh cam tâm rồi!” Đôi mắt to xinh đẹp của Triệu Thanh Hề nhìn về phía trước, hai bên đường cây bạch dương cao lớn ở gió nhẹ thổi lất phất phát ra tiếng soạt soạt.
“Tôi là đang giúp em, nghe lời, Thanh Hề mau lên đây, nếu như em muốn đi trở về thành phố, đi tới sang năm em đều đi không tới!”
Cô hừ lạnh một tiếng, bày tỏ không lạ gì!
“Nghe lời, anh còn vội chạy về xử lý chuyện trên công trường.” Tống Cẩn Thành ở trong xe đợi cô thì nhận được điện thoại của Lý Ba, ở công trường xây dựng, hai người công nhân phát sinh một chút tranh chấp nhỏ...
“Cái gì công trường? Không phải là anh mở quán ăn sao?” Triệu Thanh Hề hỏi.
Tống Cẩn Thành không biết xấu hổ cười hắc hắc: “Lần trước không phải là cùng em nói: Người đàn ông của em chuẩn bị kinh doanh bất động sản để kiếm nhiều tiền. Em thật đúng là không nhớ lâu, chuyện quan trọng như vậy em cũng quên, đây là chuyện liên quan đến nhà của chúng ta trong tương lai, vậy mà em không có nhớ ở trong lòng…”
“Ai cùng nhà với anh?” Triệu Thanh Hề quay đầu đi, cho anh biết thế nào là lễ độ!
“Em là người phụ nữ của tôi, làm sao lại không phải người một nhà? Mau lên đây, trời sắp chuyển mưa rồi, nhìn dáng vẻ trời muốn mưa to...”
Cuối cùng Triệu Thanh Hề cũng lên xe, bản lĩnh quan sát thời tiết của Tống Cẩn Thành không tồi, bọn họ đi tới đường Đông Dương thì tức khắc trời mưa như trút nước, bầu trời buông xuống một màu đen, trong nháy mắt sắc trời đen như một tấm màn sân khấu, bầu trời chợt đánh tiếng sấm, doạ đến Triệu Thanh Hề hoảng sợ che mặt: “Tống Cẩn Thành, chúng ta tìm một chỗ tránh mưa thôi.”
“Chút mưa nhỏ này không sợ! Kỹ thuật lái xe của tôi đạt tiêu chuẩn!” Tống Cẩn Thành vững vàng cầm tay lái: “Thanh Hề, em ở công ty thương mại này tiền lương cũng không cao, không bằng đi theo người đàn ông của em làm ăn, khách sạn vừa đúng lúc thiếu một quản sự, đi làm chính là bà chủ khách sạn, tiền lương không chỉ so với làm trợ lí cao, hơn nữa được tự do, lại có mặt...”
“Dừng!” Triệu Thanh Hề nói xong, trên đường đột nhiên lao ra một cậu bé, thật may là Tống Cẩn Thành tay mắt lanh lẹ giẫm phanh lại: “Tống Cẩn Thành! Tôi bảo anh lái xe cho tốt! Anh xem thiếu chút nữa thì đụng chết người!”
Cô giương ô xuống xe, đi tới trước xe nhìn, một bé trai sáu bảy tuổi cùng cô bốn mắt nhìn nhau, Đinh Đinh ngước đầu, cảm thấy người phụ nữ trước mắt thật xinh đẹp giống như mẹ cậu trong mơ: “Cô là mẹ con sao?”
Bé trai xinh đẹp ngọt ngào gọi cô là mẹ, cái trán Triệu Thanh Hề không khỏi toát ra mồ hôi: “Người bạn nhỏ, cô không phải là mẹ con, trời mưa xuống con không được chạy loạn, phải cẩn thận chú ý an toàn.”
Đinh Đinh bày lên gương mặt tuấn tú, kiên trì nói: “Cô chính là mẹ của con, mẹ con chính là bộ dáng như cô vậy.”
“Nhóc con, con nhận bậy mẹ cái gì, người phụ nữ này là mẹ của con chú, cùng con không có nửa xu quan hệ!” Tống Cẩn Thành chân duỗi một cái, xuống xe: “Thanh Hề, tránh ra một chút để cho anh.”
Một cái dù đứng chật ních ba người: “Đứa bé làm thế nào? Chúng ta ném xuống nó sao?” Triệu Thanh Hề hỏi Tống Cẩn Thành.
“Làm sao anh biết, anh lại chưa từng làm ba!”
Chợt, ven đường chạy tới người phụ nữ trung niên: “Đinh Đinh!” Người phụ nữ trung niên này là bảo mẫu của nhà họ Đinh, đặc biệt chăm sóc cho Đinh Đinh, bà một tay ôm lấy Đinh Đinh, xoay người rời đi, dạo này, khắp nơi đều là tên lừa gạt trẻ con. Đinh Đinh là cháu trai bảo bối của nhà họ Đinh, để lạc mất, bà có táng gia bại sản cũng không thường nổi.
“Vú à, cô ấy là mẹ con.” Đôi tay Đinh Đinh quấn trên vai người phụ nữ, nghiêng người chỉ Triệu Thanh Hề đang đứng dưới dù.
Bảo mẫu thở dài một tiếng, nghĩ thầm, mẹ đứa bé sớm đã chết! “Đinh Đinh, cô ấy không phải mẹ con. Mẹ con ở một nơi rất xa.”
Tống Cẩn Thành đưa Triệu Thanh Hề đến dưới công ty thương mại thì đúng lúc hết mưa: “Thanh Hề, về sau hai chúng ta sinh con trai khẳng định đẹp mắt hơn thằng nhóc mới vừa rồi!”
“Người nào sinh con với ngươi! Không biết xấu hổ!” Triệu Thanh Hề đỏ mặt, đẩy cửa muốn xuống xe.
Tống Cẩn Thành cười: “Vợ à, đi làm cho người ta không có tiền đồ, muốn cuộc sống giàu sang phải dựa vào chúng ta tự mình gây dựng sự nghiệp. Em từ bỏ công việc này đi, tới giúp anh quản lý khách sạn, bằng không em làm cái khác, tự mình làm bà chủ.”
Triệu Thanh Hề một mặt suy tính đề nghị của Tống Cẩn Thành, một mặt lên lầu, mới vừa trở lại công ty liền bị quản lý gọi vào phòng làm việc: “Trợ lí Triệu, ngày mai cô không cần phải đi làm nữa.” Ý tứ chính là cô bị đuổi việc!
“Quản lý, tại sao tôi không cần đến?”
“Công ty mới nhận một người mới, còn cần giải thích sao?” Địa Trung Hải (Quản lí Vương) gõ mặt bàn, không lo lắng nói. Nghĩ thầm, cô là một người học sư phạm chuyên nghiệp, đến làm thư ký, không nói cô chỉ làm để kiếm thêm thu nhập, chỉ xét thái độ làm việc của cô cũng không hợp cách, đang làm đột nhiên xin nghỉ, cô coi công ty là trường học à! Mặc cô muốn đến thì đến muốn đi thì đi!
Triệu Thanh Hề tự mình hiểu lấy, cô nhìn nhìn Địa Trung Hải bày ra sắc mặt khó coi: “Tốt. Tôi hiểu.”
Ra khỏi phòng làm việc cả người Triệu Thanh Hề giống như quả bóng da bị xì hơi, thu dọn đồ đạc đi thôi. Có lẽ giống như Tống Cẩn Thành nói, tự mình làm bà chủ mới kiếm được tiền. Nhớ tới người đàn ông xấu xa này, Triệu Thanh Hề liền nổi đóa, quạ đen, nói tới cái gì cái đó liền đến, cô còn chưa có từ chức, người ta đã đuổi việc cô!
Đồng nghiệp Tiểu Như bưng trà mật ong đi tới: “Thanh Hề, tớ lén nói cho cậu biết nha, theo tin tức nội bộ của công ty, gần đây bộ phận nhân sự mới tuyển một người mới, đảm nhiệm thư ký của Địa Trung Hải, cho nên có thể chức vị của cậu khó giữ được.”
“Ngày mai,tớ không tới!” Mặt Triệu Thanh Hề buồn bực nói. Nơi này không lưu ta tự nhiên sẽ có nơi khác lưu ta, cùng lắm thì đi theo Tống Cẩn Thành gây dựng sự nghiệp!
Thu thập xong đồ, Triệu Thanh Hề nhìn điện thoại trên bàn, có lẽ nên gọi cho Tống Cẩn Thành, hỏi anh có yên tâm giao khách sạn cho mình quản lý không...
Đồng thời, trong lòng Triệu Thanh Hề cũng dần dần hiểu, đời này, cô và Tống Cẩn Thành là dính vào nhau rồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook