Heo Ngốc Của Ngôi Sao
-
Chương 18
Tôi lăn lê bò toài trên
bàn một lúc lâu. Trời ơi! Thật là nhàm chán quá đi! Ba tiết Văn tôi đã
ngủ tới phát ngán rồi, giờ lại thêm tiết Sử với tiết Sinh. Tại sao cuộc
đời lại bất công đến thế? Dồn hết những tiết nhàm chán vào ngày hôm nay? Tại sao lão thần thời gian lại bò chậm hơi con rùa nó lết thế? Mãi mà
tiếng trống hết giờ vẫn chưa giải thoát cho tôi. Tôi quay sang ngó ngó
cô bạn ngồi bên cạnh, mặt tôi chảy dài như cái bơm. Cô gái à, sao cô lại chăm chỉ học tới thế? Ba tiết Văn cô không thấy buồn ngủ hay sao? Lại
thêm tiết Sử chán ngắt, giờ cả tiết Sinh cũng chẳng có gì đặc sắc mà sao cô học chăm chú thế? Nhìn vở kìa, toàn chữ là chữ, tôi nhìn mà lác hết
cả mắt. Cô bạn bị tôi nhìn chằm chằm, lại cứ thấy tôi thở dài thườn
thượt cũng quay ra nhíu mày nhìn tôi. Tôi nhe răng ra cười, cô bạn nhăn
mặt không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng rồi cũng kệ, quay đi viết bài
tiếp. Tôi bĩu dài môi vì bị bơ một cách phũ phàng, lại quay xuống ngó
cái em đồng hồ thân thương. Đây là lần thứ n tôi ngồi ngắm em ý rồi. Em ý bị tôi nhìn nhiều quá đâm ra khó chịu hay sao mà chống đối lại tôi, kim giây cứ nhích chầm chậm, có khi sên bò còn nhanh hơn. Đang định quay
đầu lại, cắm mặt xuống bàn thì đập vào mắt tôi là khuôn mặt điển trai
không đâu chê được mà mới cách đây bốn ngày vẫn là thần tượng trong lòng tôi. Hắn đứng ngoài cửa, mỉm cười vẫy vẫy tay với tôi. Tôi cau chặt
mày, lườm lườm hắn. Mà quái thật, tại sao vẫn chưa hết giờ mà hắn đã
xuất hiện ở cửa lớp tôi? Hắn cứ đứng đó vẫy vẫy tay với tôi, tôi nhếch
môi khinh bỉ quay mặt nhìn lên bảng, bơ hắn toàn tập. Vừa quay lên, tôi
đã không nhịn được mà suýt nữa cười thành tiếng. Cho hắn chết, ai bảo
tìm tôi phá đám làm chi.
Ở bên ngoài, hắn tức tới dậm chân. Sao cô ta dám bơ hắn như vậy? Trong giờ học hắn đã phải nghĩ nát óc mới ra nên đưa cô ta đi ăn ở đâu, đưa cô ta đi siêu thị mua gì, làm cách nào để mua một món đồ cho cô ta mà không để cô phát hiện rằng hắn quan tâm cô ta. Đối với bộ não chỉ biết kinh doanh, không biết đến hẹn hò là gì thì đây là một chuyện vô cùng khó. Nghĩ mãi mới ra đã vội cúp học chạy sang lớp cô ta vẫy vẫy, vậy mà cô ta nhìn thấy còn cười khinh hắn và quay mặt đi. Thử hỏi hắn có điên không cơ chứ?! Hắn cũng chẳng biết mình bị làm sao. Hình như hắn rất thích cô gái này. Sau hôm sinh nhật cô ta, sau khi nghe lời nói của Minh Vy, hắn đã suy nghĩ cả đêm và đưa ra kết luận là hắn thích cô. Lần đầu tiên hắn có cảm giác như thế với một cô gái nên hắn quyết định sẽ giữ chặt lấy cô. Tưởng là trước đây cô từng hâm mộ hắn nên cưa cô sẽ dễ, ai ngờ cái cây này lại khó đổ đến thế, còn bày đặt làm kiêu.
Tùng! Tùng! Tùng!
Ba hồi trống cuối cùng cũng vang lên giải thoát cho tôi khỏi tiết học nhàm chán này. Tôi thu dọn sách vở, lết ra khỏi lớp. Vừa mới lết ra đã bị hắn nắm chặt tay lôi đi. Tôi chạy theo hắn mà muốn hộc máu chết. Tên khốn này sao mà chân dài tới thế, hắn chạy thì nhanh vun vút. Nhưng hắn có biết chân tôi ngắn hơn chân hắn bao nhiêu không? Chạy đuổi theo hắn mệt tới thế nào không?!
- Này, đây là xe của tôi. – Hắn đứng lại trong hầm gửi xe, tôi thở hồng hộc, thở như chưa bao giờ được thở, thở như ai đó đang tranh cướp không khí của tôi. Tôi không thèm liếc tới cái xe mà hắn nói, vừa thở vừa trừng mắt nhìn hắn. Hắn thấy tôi trừng mắt như vậy thì bật cười.
Tôi: “...” Tên thần kinh!
- Lên xe đi! – Hắn leo lên xe ngồi trước, ra lệnh cho tôi.
Tôi ngước lên nhìn. Ôi! Mắt tôi mở to, long lanh nhìn cái xe. Tôi không nhìn nhầm chứ? Là xe mô tô. Thật là... ngầu quá đi!!
- Nhìn gì mà đờ đẫn như thế? Còn không mau lên xe?! – Hắn đội mũ bảo hiểm lên. Trông hắn cũng ngầu quá đi.
Tôi nghe thế nhanh chóng trèo lên xe, nhưng mà... xe hắn cao quá, không như xe của Trí Hiếu, tôi leo mãi không lên được. Hắn thở dài não nề, dựng xe, bước xuống dưới. Tôi giương mắt ếch ra ngơ ngác nhìn hắn. Hắn không do dự, vòng tay túm lấy eo tôi, nhấc bổng tôi lên, ra lệnh:
- Đưa chân qua!
Tôi sợ suýt hét lên nhưng vẫn nghe lời hắn, đưa chân qua bên kia yên xe. Thấy tôi đã làm theo, hắn thả phịch tôi xuống. Tôi đau đớn khóc ròng trong lòng. Trời ơi cái eo với cái mông tôi. Tôi lại trừng mắt nhìn hắn:
- Anh làm cái khỉ gì thế hả? Tự nhiên nhấc bổng tôi lên?!
- Chân cô quá ngắn, tôi nhấc cô lên là giúp cô lên xe, cô không thấy hay sao? – Hắn chán nản nói.
Tôi nghe cũng thấy hơi thủng tai, nhưng nghĩ tới hắn nhấc bổng tôi thế mà tôi đang mặc váy lại thêm bực mình, quát:
- Anh có não để suy nghĩ không thế?! Tôi đang mặc váy mà anh nhấc tôi lên như thế à? Hả?!
- Người như cô ai thèm ngắm mà cô lo lung tung. – Hắn dửng dưng trả lời.
- Anh... – Tôi tức nghẹn họng. Cái đồ chết tiệt!
Hắn trèo lên xe, rồ ga chuẩn bị phóng đi thì tôi đánh cái bốp vào người hắn. Hắn bị đập trúng chỗ đau, nói như rít qua kẽ răng mà tôi hả dạ vô cùng:
- Cái gì?
- Mũ bảo hiểm?
- Không có.
- Đùa hả?
- Không.
- Sao không có?
- Phiền.
- Phiền con khỉ!
- Ờ.
- Tai nạn xe?
- Chết.
“Bựt bựt” tôi nghe rõ tiếng dây thần kinh mình đang đứt từng sợi. Ôi cái bộ óc thiên tài của tôi, không thể vì hắn mà bị đứt hết dây thần kinh được. Nếu tiếp tục đối thoại kiểu một hai chữ với hắn thế này có khi tôi đâm đầu vào cột điện chết quách đi còn hơn. Để bảo toàn cho bộ óc thiên tài, tôi đành câm nín để cho hắn rồ ga phóng xe đi.
Ở bên ngoài, hắn tức tới dậm chân. Sao cô ta dám bơ hắn như vậy? Trong giờ học hắn đã phải nghĩ nát óc mới ra nên đưa cô ta đi ăn ở đâu, đưa cô ta đi siêu thị mua gì, làm cách nào để mua một món đồ cho cô ta mà không để cô phát hiện rằng hắn quan tâm cô ta. Đối với bộ não chỉ biết kinh doanh, không biết đến hẹn hò là gì thì đây là một chuyện vô cùng khó. Nghĩ mãi mới ra đã vội cúp học chạy sang lớp cô ta vẫy vẫy, vậy mà cô ta nhìn thấy còn cười khinh hắn và quay mặt đi. Thử hỏi hắn có điên không cơ chứ?! Hắn cũng chẳng biết mình bị làm sao. Hình như hắn rất thích cô gái này. Sau hôm sinh nhật cô ta, sau khi nghe lời nói của Minh Vy, hắn đã suy nghĩ cả đêm và đưa ra kết luận là hắn thích cô. Lần đầu tiên hắn có cảm giác như thế với một cô gái nên hắn quyết định sẽ giữ chặt lấy cô. Tưởng là trước đây cô từng hâm mộ hắn nên cưa cô sẽ dễ, ai ngờ cái cây này lại khó đổ đến thế, còn bày đặt làm kiêu.
Tùng! Tùng! Tùng!
Ba hồi trống cuối cùng cũng vang lên giải thoát cho tôi khỏi tiết học nhàm chán này. Tôi thu dọn sách vở, lết ra khỏi lớp. Vừa mới lết ra đã bị hắn nắm chặt tay lôi đi. Tôi chạy theo hắn mà muốn hộc máu chết. Tên khốn này sao mà chân dài tới thế, hắn chạy thì nhanh vun vút. Nhưng hắn có biết chân tôi ngắn hơn chân hắn bao nhiêu không? Chạy đuổi theo hắn mệt tới thế nào không?!
- Này, đây là xe của tôi. – Hắn đứng lại trong hầm gửi xe, tôi thở hồng hộc, thở như chưa bao giờ được thở, thở như ai đó đang tranh cướp không khí của tôi. Tôi không thèm liếc tới cái xe mà hắn nói, vừa thở vừa trừng mắt nhìn hắn. Hắn thấy tôi trừng mắt như vậy thì bật cười.
Tôi: “...” Tên thần kinh!
- Lên xe đi! – Hắn leo lên xe ngồi trước, ra lệnh cho tôi.
Tôi ngước lên nhìn. Ôi! Mắt tôi mở to, long lanh nhìn cái xe. Tôi không nhìn nhầm chứ? Là xe mô tô. Thật là... ngầu quá đi!!
- Nhìn gì mà đờ đẫn như thế? Còn không mau lên xe?! – Hắn đội mũ bảo hiểm lên. Trông hắn cũng ngầu quá đi.
Tôi nghe thế nhanh chóng trèo lên xe, nhưng mà... xe hắn cao quá, không như xe của Trí Hiếu, tôi leo mãi không lên được. Hắn thở dài não nề, dựng xe, bước xuống dưới. Tôi giương mắt ếch ra ngơ ngác nhìn hắn. Hắn không do dự, vòng tay túm lấy eo tôi, nhấc bổng tôi lên, ra lệnh:
- Đưa chân qua!
Tôi sợ suýt hét lên nhưng vẫn nghe lời hắn, đưa chân qua bên kia yên xe. Thấy tôi đã làm theo, hắn thả phịch tôi xuống. Tôi đau đớn khóc ròng trong lòng. Trời ơi cái eo với cái mông tôi. Tôi lại trừng mắt nhìn hắn:
- Anh làm cái khỉ gì thế hả? Tự nhiên nhấc bổng tôi lên?!
- Chân cô quá ngắn, tôi nhấc cô lên là giúp cô lên xe, cô không thấy hay sao? – Hắn chán nản nói.
Tôi nghe cũng thấy hơi thủng tai, nhưng nghĩ tới hắn nhấc bổng tôi thế mà tôi đang mặc váy lại thêm bực mình, quát:
- Anh có não để suy nghĩ không thế?! Tôi đang mặc váy mà anh nhấc tôi lên như thế à? Hả?!
- Người như cô ai thèm ngắm mà cô lo lung tung. – Hắn dửng dưng trả lời.
- Anh... – Tôi tức nghẹn họng. Cái đồ chết tiệt!
Hắn trèo lên xe, rồ ga chuẩn bị phóng đi thì tôi đánh cái bốp vào người hắn. Hắn bị đập trúng chỗ đau, nói như rít qua kẽ răng mà tôi hả dạ vô cùng:
- Cái gì?
- Mũ bảo hiểm?
- Không có.
- Đùa hả?
- Không.
- Sao không có?
- Phiền.
- Phiền con khỉ!
- Ờ.
- Tai nạn xe?
- Chết.
“Bựt bựt” tôi nghe rõ tiếng dây thần kinh mình đang đứt từng sợi. Ôi cái bộ óc thiên tài của tôi, không thể vì hắn mà bị đứt hết dây thần kinh được. Nếu tiếp tục đối thoại kiểu một hai chữ với hắn thế này có khi tôi đâm đầu vào cột điện chết quách đi còn hơn. Để bảo toàn cho bộ óc thiên tài, tôi đành câm nín để cho hắn rồ ga phóng xe đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook