Hẹn Ước
Chương 47

Edit: Ong MD

Beta: Vô Phương


Trần Minh Sinh theo Bạch Cát bước lại bàn. Phục vụ xếp trên bàn mười mấy dĩa, thịt, rau, hải sản, tất cả đã chuẩn bị xong.

Lẩu được bưng lên cuối cùng, Bạch Cát lấy khăn ướt lau tay, nói với phục vụ: “Lấy hai bình rượu ngon.”

“Dạ, anh chờ một lát nha.”

Phục vụ xuống lấy rượu, Bạch Cát vỗ vỗ vai Trần Minh Sinh: “Ăn sáng chưa?”

Trần Minh Sinh: “Mới ăn một chút.”

Bạch Cát: “Nào đến đây, vừa đúng lúc, vừa ăn vừa nói.”

Lẩu là món Bạch Cát thích nhất, khẩu vị của hắn rất nặng, hơn nữa lại rất thích ăn cay. Không khí bữa ăn rất nhẹ nhàng, Ngô Kiến Sơn, Lưu Vĩ và người còn lại thay nhau kính rượu, Trần Minh Sinh đều tiếp hết.

Bạch Cát thích tự động tay, hắn vẫy vẫy tay cho phục vụ lui xuống hết, chờ lẩu sôi, hắn gắp một đũa thịt dê bỏ vào.

“A Danh, thời gian qua chú làm gì?” Bạch Cát thuận miệng hỏi.

Trần Minh Sinh đáp lại: “Cũng không làm gì, phần lớn thời gian đều dưỡng thương.”

Bạch Cát gật đầu, hắn nhúng mấy miếng thịt dê, quay sang nhìn chân Trần Minh Sinh: “Có trách anh không?”

“Dạ?” Trần Minh Sinh chưa kịp phản ứng, anh nhìn ánh mắt Bạch Cát mới hiểu được.

“Không.” Trần Minh Sinh nói: “Anh Bạch, chuyện đó không liên quan đến anh.”

Bạch Cát ăn một miếng thịt dê, giận dữ nói: “Anh cũng không còn cách nào khác, lúc đó xảy ra chuyện đột xuất, anh buộc phải rút lui trước.” Hắn siết chặt cái khăn, lau miệng xong nói tiếp: “Sau đó, anh đã cho Kiến Sơn và mấy anh em tìm kiếm chú, nhưng tìm hơn nửa tháng cũng không có tin tức.”

“Đúng vậy.” Ngô Kiến Sơn nói, “Tôi dẫn người đến Đông Hưng tìm cậu suốt mười lăm ngày, không hề có tin tức gì.”

Lưu Vĩ bỗng nhiên nói: “Đúng vậy, anh Danh. Lúc đó em cũng đi.” Gã thoáng nhìn Ngô Kiến Sơn, sau đó lại quay sang, nét mặt như nghiền ngẫm: “Anh Danh, bọn em tìm lâu như vậy nhưng không hề có tin tức của anh, anh đã đi đâu vậy?”

Bạch Cát lại nhúng một miếng thịt, lúc ăn dường như hơi nóng, thổi phù phù mấy lần.

Trần Minh Sinh nói: “Sau khi gặp chuyện, tôi trốn ở Đông Hưng vài ngày, sau đó theo một chuyến xe vận chuyển hoa quả lên phía Bắc.”

Lưu Vĩ nói: “Bọn em báo tin khắp nơi, anh không để ý sao?”

Trần Minh Sinh: “Không.”

Lưu Vĩ cười lạnh. Gã khoảng ba mươi tuổi, nhìn nhỏ hơn Trần Minh Sinh một chút, bộ dạng cũng không khó coi, nhưng nét mặt luôn ẩn hiện sự tàn ác, nhất là lúc nhìn Trần Minh Sinh lại càng rõ ràng.

Gã gọi một tiếng anh Danh, nhưng không hề có chút tôn trọng, ngay cả thằng ngốc cũng nghe thấy, tuy vậy không ai có biểu hiện gì khác.

Trần Minh Sinh nhìn gã.

Gã Lưu Vĩ này anh gặp lần đầu là năm năm trước. Lúc đó, anh đã theo Bạch Cát được vài năm.

Ban đầu, Lưu Vĩ làm trong một sòng mạt chược, Bạch Cát muốn mua sòng bài đó nhưng chủ không chịu bán, kiên quyết không phối hợp. Bạch Cát liền mua chuộc một tên làm công trong sòng mạt chược, chính là Lưu Vĩ.

Bạch Cát cho Lưu Vĩ một khoản tiền, Lưu Vĩ nhanh chóng tròng thòng lọng vào cổ ông chủ mình, đóng cửa sòng mạt chược. Bạch Cát được lót đường sẵn cứ thế mua lại, Lưu Vĩ cũng theo Bạch Cát từ đó.

Lại nói tiếp, Lưu Vĩ từ một tên làm công trong sòng mạt chược leo lên tới hôm nay, ít nhiều phải kể đến công của Trần Minh Sinh, bởi vì người làm nhiệm vụ tìm người ở sòng mạt chược chính là anh.

Đây không coi là ơn gặp mặt mà hoàn toàn ngược lại, ở một mức độ nào đó đây chính là tình huống quyết định Trần Minh Sinh và Lưu Vĩ đi chung đường trong tương lai.

Sở dĩ Trần Minh Sinh tìm Lưu Vĩ, là vì anh nhìn thấy sự không cam lòng với hiện thực của Lưu Vĩ. Không chỉ vậy, anh còn nhận ra, Lưu Vĩ là một kẻ tư lợi, tâm địa độc ác, có thể vì bản thân mà bất chấp tất cả.

Cũng vì nguyên nhân đó, dù chính anh kéo Lưu Vĩ theo, nhưng anh không hề tiếp xúc với gã.

Ngay từ đầu Lưu Vĩ đã muốn theo Trần Minh Sinh, nhưng càng về sau gã càng phát hiện ra mặc kệ là gã đưa thuốc, dâng rượu hay ân cần hiến thêm những thứ khác, Trần Minh Sinh cũng vĩnh viễn không để mắt đến gã.

Con người chính là như vậy, khi sống chung với nhau, rồi sẽ phát hiện ra những điểm khác biệt với người khác. Và khi bọn họ nhận ra chính vì sự khác biệt này đã dẫn đến sự mâu thuẫn ngấm ngầm thì tình cảm tích cực cũng sẽ chuyển thành ác ý vô hình.

Lưu Vĩ là một kẻ như thế và hơn thế nữa.

Sau đó gã theo Ngô Kiến Sơn. Ngô Kiến Sơn cũng là tâm phúc của Bạch Cát, đối xử với gã cũng không tệ, nhưng gã vẫn canh cánh trong lòng với Trần Minh Sinh.

Gã cảm thấy, Trần Minh Sinh có gì đó rất khác.

Nếu so sánh sự khác biệt không lẫn được với người khác, thì chỉ có thể nói, trên người Trần Minh Sinh có điểm rất đặc biệt nhưng cụ thể là gì gã không nói được. Tuy vậy gã vẫn cảm thấy, Trần Minh Sinh không giống những người xung quanh.

Hơn nữa, dường như rất nhiều người cũng nhận ra sự khác biệt nơi anh. Vì sự khác biệt này mà bọn họ đến bên cạnh Trần Minh Sinh.

Nếu không thể hình dung sự khác biệt của anh thì có lẽ sẽ dùng những từ sau để nói về anh — điềm tĩnh, dũng cảm, đàn ông. Thậm chí còn có những từ không nên xuất hiện trong đầu bọn họ ví dụ như kiên định, trung thành.

Trần Minh Sinh luôn luôn là người làm việc khiến Bạch Cát yên tâm nhất.

Cho nên Lưu Vĩ căm ghét Trần Minh Sinh, sự căm ghét ăn sâu tận linh hồn. Trần Minh Sinh không thèm để mắt đến gã càng khiến gã căm ghét sâu sắc hơn.

“Anh Danh, có chuyện gì anh cũng không nên bỏ đi, mọi người đâu phải không giúp anh.” Lưu Vĩ nói với Trần Minh Sinh.

Ngô Kiến Sơn chêm lời: “Chuyện này là sự thật, tôi luôn luôn tìm kiếm cậu.”

Trần Minh Sinh: “Tôi biết.”

“Anh biết vậy còn bỏ đi à.” Lưu Vĩ cười cười, ánh mắt như có như không liếc nhìn Bạch Cát: “Hay là anh có bất mãn gì với bọn em?”

Nói tới đây, mọi người cơ bản đã hiểu.

Trần Minh Sinh cầm chiếc đũa trong tay, nhưng vẫn không ăn gì. Anh nghe Lưu Vĩ nói, im lặng một lúc, sau đó bỗng nhiên khẽ cười rồi lại giương mắt, ánh mắt lạnh lẽo và trầm tĩnh.

“Tôi bỏ đi đâu được?” Trần Minh Sinh thấp giọng: “Một chân tôi bị xe nghiền nát, trốn trong nhà bếp của một tiệm cơm, bên ngoài toàn là cảnh sát, cậu nói tôi đi đâu được nữa?”

Lưu Vĩ nhún vai, sợ không nói đủ: “Gì chứ, đâu phải bọn em không ở đó, tất cả đều đi tìm anh.”

Trần Minh Sinh nói: “Qua đợt vây bắt, tôi nhanh chóng rời khỏi đó, chân của tôi cần phải chữa trị gấp. Lúc đó Đông Hưng rất loạn, nơi nơi đều là cảnh sát…” Trần Minh Sinh nói đến đây chợt dừng lại nhìn Lưu Vĩ, khóe miệng khẽ cong lên, cười sâu xa, anh nói rất nhỏ: “Cậu dám xuất đầu lộ diện trước mặt cảnh sát sao?”

Sắc mặt Lưu Vĩ chợt thay đổi khác thường, ánh mắt gã trở nên độc ác.

“Sao tôi không dám, cảnh sát là cái rắm gì chứ.”

Có lẽ vì sắc mặt Trần Minh Sinh quá mức bình thản nên giọng điệu Lưu Vĩ đã thay đổi, trở nên độc ác hơn.

Trần Minh Sinh nhẹ nhàng lắc lắc chiếc đũa, chậm rãi nói: “Ừ, đúng là cảnh sát chẳng là gì cả.”

“Anh —”

“Được rồi.” Giọng Bạch Cát vang lên, tất cả đều im lặng.

Bạch Cát ăn uống say sưa, ngon lành, mặt đỏ hồng, trán rịn mồ hôi, hắn gõ chiếc đũa lên nồi lẩu: “Đã nói là ăn cơm sao lại thành nói chuyện nhảm rồi.”

Trần Minh Sinh gắp một củ tỏi chua ngọt vào chén, Lưu Vĩ ngẩng đầu nhìn anh, cả hai không nói thêm gì nữa.

Ăn một lúc, Bạch Cát hỏi: “A Danh, bây giờ chú đang ở đâu?”

Trần Minh Sinh trả lời: “Em ở khách sạn Thúy Hồ.”

Bạch Cát gật đầu: “Chú vừa trở về, trước tiên cứ nghỉ ngơi mấy ngày.” Nói xong, hắn chỉ về phía người còn lại trong bàn, nói tiếp: “Chú cần gì, cứ hỏi thẳng Tiểu Quách.”

Người tên Tiểu Quách kia có lẽ nhỏ tuổi nhất ở đây, khoảng chừng hai mươi mấy, vóc dáng tầm tầm, đeo kính, bộ dạng nhã nhặn giống Bạch Cát.

Tiểu Quách quay sang gật đầu chào Trần Minh Sinh: “Anh Danh.”

Trần Minh Sinh nhìn cậu ta, sau đó quay sang Bạch Cát: “Cậu ấy là —”

“À, anh chưa giới thiệu hai đứa với nhau. Đây là Tiểu Quách, anh mang từ bên nhà sang, còn trẻ tuổi nên chẳng biết gì, cần rèn luyện nhiều.” Bạch Cát vỗ vai Tiểu Quách nói: “Đây là Giang Danh, chắc chú cũng nghe nói rồi.”

“Dạ, nghe rồi, nghe rồi.” Tiểu Quách vội vàng nói: “Chị Vi Vi kể rất nhiều chuyện, nhưng lần nào cũng nhắc anh Danh.” Cậu ta vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên.

“Hà hà.” Bạch Cát nghe thấy rất vui vẻ: “Con bé cũng có biết gì đâu, lớn rồi mà cứ như trẻ con.”

Tiểu Quách cũng cười: “Chị Vi Vi đúng là trẻ con thật.”

Cậu ta vừa thốt ra lập tức biết ngay mình lỡ lời, muốn sửa cũng không kịp nữa. Bạch Cát nhìn về phía cậu, không chớp mắt, ánh mắt như bốc lửa, giống hệt đốt cháy người khác. Tay Tiểu Quách run run, một chiếc đũa rơi xuống, chạm vào miệng chén, “keng” một tiếng.

“Không phải, anh Bạch… Em —”

Mặt Tiểu Quách vẫn giữ nét cười, nhưng nụ cười rất khó coi, nói năng lộn xộn.

“Em muốn nói, chị Vi Vi, chị ấy, chị ấy…”

Trần Minh Sinh giữ nguyên chiếc đũa đang gắp củ tỏi chua ngọt, không động đậy. Trên bàn, tất cả mọi người không dám cử động.

Sắc mặt Bạch Cát chợt thả lỏng, hắn nhẹ giọng: “Ăn, ăn đi, làm gì vậy.”

Ngô Kiến Sơn gật đầu: “Ha ha, mọi người ăn đi, lẩu sôi rồi kìa.”

Trần Minh Sinh gắp củ tỏi đưa lên miệng.

Bạch Cát mở bình rượu đỏ rót cho Trần Minh Sinh: “Đợi mấy ngày nữa mọi việc trở lại bình thường, nhớ qua thăm Hoa viên.”

Trần Minh Sinh hiểu ý hắn, gật đầu: “Ngày mai em sẽ đi.”

Bạch Cát nghe anh nói xong, nhếch miệng cười, chiếc gọng kính màu bạc phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt: “Được, vậy là tốt.”

Bọn họ cụng ly, Trần Minh Sinh uống cạn.

Ngô Kiến Sơn thấy anh uống rượu thì bật cười: “A Danh, rượu này không phải uống như vậy.”

Trần Minh Sinh cười cười: “Vậy ư, tôi chưa uống lần nào nên không biết quy tắc uống.”

Ngô Kiến Sơn nói: “Tôi bị anh Bạch dạy dỗ vài lần mới học được đó chứ.”

Bạch Cát khoát tay: “Quy tắc chỉ để lừa người gạt mình thôi, rượu chỉ cần thích là uống, muốn uống thế nào thì uống.”

Ngô Kiến Sơn sửa lời: “Anh Bạch nói phải.”

Lưu Vĩ ngẩng đầu nhìn Trần Minh Sinh, Bạch Cát bao che, thiên vị quá mức rõ ràng. Gã cầm ly rượu, ngửa đầu uống sạch.

Bữa cơm kéo dài hơn hai tiếng, sau đó mọi người giải tán.

Bạch Cát đi xe của Ngô Kiến Sơn, trước khi đi hắn đưa cho Trần Minh Sinh một chùm chìa khóa xe, Bạch Cát nói: “Xe đậu bên ngoài, chú cứ lái chiếc đó trước.”

Trần Minh Sinh gật đầu: “Cám ơn anh Bạch.”

Bọn họ đi rồi, Trần Minh Sinh tựa vào cửa quán rút một điếu thuốc.

Bạch Cát có việc giấu anh.

Sau khi hắn và Ngô Kiến Sơn rời đi, Lưu Vĩ và Tiểu Quách cũng theo sau. Trần Minh Sinh nhớ lại sắc mặt bọn họ trước khi rời khỏi đây, Lưu Vĩ thấy anh bị bỏ lại một mình, vẻ mặt gã vui mừng không thể che giấu nổi.

Trần Minh Sinh bình thản nhả ngụm khói cuối cùng, bóp tàn thuốc.

Anh không rời khỏi đó mà xoay người trở lại Minh Đô.

A Ngôn đang ở dưới, nghe tiếng động liền ngoái sang nhìn.

“Anh Danh!” A Ngôn thấy Trần Minh Sinh quay lại, bỏ công việc đang làm chạy tới chỗ anh: “Anh Danh, anh chưa đi à.”

“Ừ.” Trần Minh Sinh vòng xuống dưới: “Qua đây.”

Trần Minh Sinh dẫn A Ngôn đến một góc sáng sủa của quán bar, bọn họ ngồi trên sô pha hình bán nguyệt, A Ngôn nói: “Anh Danh, em gọi bọn nó mở đèn nhé, dưới này tối quá.”

“Không sao.” Trần Minh Sinh ngồi xuống: “Khỏi mở.”

A Ngôn lại nói: “Vậy em nói bọn nó mang trái cây lên.”

Trần Minh Sinh không phản đối, A Ngôn gọi với vào trong: “Lấy dĩa trái cây —!”

Một lúc sau, một người phục vụ bưng vào một dĩa trái cây lớn, xếp thành hai tầng, gồm nhiều loại trái cây, sắp xếp rất đẹp và cầu kỳ.

A Ngôn đưa cho Trần Minh Sinh một cái nĩa xiên trái cây, “Anh Danh, anh ăn trái cây đi.”

Trần Minh Sinh cầm cái nĩa, không lấy hoa quả, chỉ xoay xoay trong tay: “A Ngôn, gần đây có chuyện gì không?”

“Chuyện gì à?” A Ngôn ngẫm nghĩ rồi nói: “Chuyện lớn nhất là anh đã trở về!”

Trần Minh Sinh mỉm cười: “Trừ chuyện này ra.” Anh giương mắt nhìn A Ngôn, cậu ta lập tức hiểu ra “chuyện” rốt cuộc là việc gì.

A Ngôn nhích lại, thì thầm bên tai Trần Minh Sinh: “Anh Danh, đúng là có việc.”

Trần Minh Sinh lấy một miếng dưa lưới đưa lên miệng.

A Ngôn nói tiếp: “Cụ thể là chuyện gì thì em không biết, nhưng em nghe người ta nói, hình như anh Bạch muốn vận chuyển một lô hàng.”

Trần Minh Sinh vờ như thản nhiên: “Chẳng phải cách đây không lâu vừa bị tra xét à, sao vận chuyển lại vội thế.”

A Ngôn cau mày: “Không còn cách nào khác, bên kia đòi hàng ngay, hàng lần trước bị cảnh sát vây nên xong rồi, anh Bạch tổn thất ít nhất phải chừng này.” A Ngôn vừa nói, vừa giơ bốn ngón tay lên.

“Nhưng may mắn là mọi người đã đến. Sau đó còn tìm ra kẻ đứng đầu chỉ điểm, cũng coi như không lỗ.”

Trần Minh Sinh ăn xong miếng dưa, gõ gõ cái nĩa lên mâm, chỉ có điều không hề đụng đến dĩa trái cây nữa.

“Chuyện này tôi mới nghe lần đầu tiên, quan trọng như vậy mà mọi người đều biết sao.”

“Đương nhiên biết.” A Ngôn trợn mắt: “Hắn ta chỉ hận không thể nói cho cả thiên hạ biết.”

Trần Minh Sinh: “Ai?”

“Lưu Vĩ.” A Ngôn hạ giọng, nói nhỏ với Trần Minh Sinh: “Tuy không có bằng chứng nhưng bọn em đều biết hắn được giao đứng đầu vận chuyển chuyến hàng này —” A Ngôn chưa nói hết câu đã khép ngón tay lại, nhẹ nhàng vẽ vẽ vạch vạch trước người.

Trần Minh Sinh nhìn bàn tay đang múa máy gọn gàng, nhanh nhẹn trước mặt, ánh mắt anh dừng ở đầu ngón tay A Ngôn, hỏi như không thể tin được: “Thật không?”

A Ngôn nói: “Nếu không hắn đi nhanh vậy làm gì.” Giọng điệu cậu ta hơi ghen tỵ: “Bởi vậy lần chuyển hàng này anh Bạch mới để hắn đi chứ.”

Cậu nói xong, thấy Trần Minh Sinh vẫn cúi đầu không nói gì, bèn an ủi: “Nhưng anh Danh, anh đừng quá lo lắng, dù sao anh cũng đi lâu thế rồi giờ mới đột nhiên trở về, có điều…” A Ngôn không dám nói đến chân của Trần Minh Sinh, vòng sang chuyện khác: “Với giao tình của anh và anh Bạch, chẳng bao lâu nữa sẽ là anh thôi.”

Cậu ta cười hì hì: “Đến lúc đó, anh Danh nhớ che chở bọn em nhiều hơn nhé.”

Trần Minh Sinh vẫn im lặng, trong góc phòng tối tăm, A Ngôn không nhìn thấy mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy anh cầm cái nĩa gõ gõ trên dĩa trái cây.

Ổn định, bình tĩnh và theo quy luật.

Giống như đã định ra điều gì đó.


Hết chương 47

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương