Hẹn Ước
-
Chương 28
Lúc Dương Chiêu lái xe trở về, Trần Minh Sinh đã lên nhà. Cửa đang mở,
Dương Chiêu bước vào thì thấy Trần Minh Sinh đang dọn bàn.
Anh thu khăn trải bàn lại, gấp bàn dựng sang một bên.
Dương Chiêu móc túi xách trên giá áo ngay cửa ra vào rồi bước qua.
“Em giúp anh.”
Trần Minh Sinh lắc đầu: “Không cần đâu, ngoài này lạnh lắm, em vào phòng đợi đi.”
Dương Chiêu không về phòng mà đến bên cạnh Trần Minh Sinh khẽ hỏi: “Làm cả buổi tối, anh có mệt không?”
Trần Minh Sinh nói: “Không mệt.”
Dương Chiêu cười cười, Trần Minh Sinh quay sang thấy cô đang tươi cười, khóe miệng cũng chợt cong lên. Dương Chiêu và Trần Minh Sinh nhìn nhau một lúc, bật cười thành tiếng, xong lại cúi đầu không nói lời nào.
Trần Minh Sinh rũ mắt nhìn cô: “Sao vậy? Lúc nãy không thấy em uống rượu mà.”
Dương Chiêu cúi xuống, thấy Trần Minh Sinh vén cao ống quần. Cô ngẩng lên nhìn từ eo Trần Minh Sinh xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở bên chân bị cụt của anh.
Cô dịu dàng vuốt ve một lúc, sau đó ngước lên, khẽ nói với Trần Minh Sinh: “Em đi tắm trước.”
Trần Minh Sinh vuốt tóc cô: “Đi đi.”
Không biết tại sao khoảnh khắc đó, Dương Chiêu chợt bừng tỉnh giữa dòng cảm xúc hỗn độn.
Lúc cô quay người, tựa như nhìn thấy trong mắt Trần Minh Sinh có một sức mạnh không thể đặt tên đang kéo Trần Minh Sinh lại, khiến anh trở nên trầm lặng.
Dương Chiêu lập tức quay đầu, nhìn chăm chú vào mắt Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh thấy vậy cũng quay lại nhìn Dương Chiêu.
“Em sao thế?”
Dương Chiêu chậm rãi lắc đầu, “Không có gì.”
Dương Chiêu vào phòng tắm. Nhà Trần Minh Sinh không có phòng tắm kiểu mẫu, không phòng kính vòi sen, cũng không bồn tắm. Chỉ có một vòi sen vô cùng đơn giản lắp trên tường gạch men.
Trong phòng chỉ có một đôi dép nhựa, Dương Chiêu nghĩ nghĩ, cuối cùng đi chân không trên nền gạch.
Cô cởi từng lớp quần áo.
Trong phòng không có điều hòa, cũng không có đèn sưởi nhà tắm, chỉ có một ngọn đèn màu trắng xanh trên đầu.
Dương Chiêu xõa tóc ra, ánh sáng chiếu vào chiếc gương nhỏ treo trên tường, người trong gương tái nhợt nhưng bình thản.
Dương Chiêu mở vòi sen, nước rất ấm. Nước vừa phun ra, hơi nước nhanh chóng tràn ngập khắp phòng tắm. Trong làn hơi nước mờ mờ, Dương Chiêu nhìn thấy quần áo cô treo trên tường.
Đó là một chiếc áo sơ mi trắng quấn chung với chiếc váy mềm mại của cô, nhìn càng có vẻ góc cạnh.
Dương Chiêu khẽ cười một tiếng, lau nước trên mặt.
Lúc cô vừa mở mắt thì thấy cửa phòng tắm nhẹ nhàng đẩy ra.
Bóng dáng Trần Minh Sinh mờ ảo trong hơi nước, có vẻ cuốn hút hơn. Anh như đang nhìn cô lại như đang cúi mặt xuống.
Dương Chiêu nhìn chiếc áo lót màu đen trên người anh, màu sắc giống hệt ánh mắt anh.
Có khi tỉnh táo, có khi nghi ngại, có khi nồng ấm, lại có khi rất trầm tĩnh.
Nước trên vòi sen chảy xuống người Dương Chiêu rơi xuống sàn. Người đàn ông với vẻ mặt trầm lặng kia đang nhìn Dương Chiêu, mỗi giây mỗi phút đều như dày vò, chịu đựng.
Dương Chiêu nói: “Trần Minh Sinh, lại đây.”
Trần Minh Sinh chống nạng bước qua. Phòng tắm vốn không lớn, anh đi về phía trước mấy bước đã bị vòi sen phun nước tung tóe lên người, nhưng anh không dừng lại, vẫn đến trước mặt Dương Chiêu.
Dòng nước ấm áp xối xuống quần áo anh, tóc anh, và cả cánh tay chống nạng của anh.
Anh cúi đầu nhìn vào mắt Dương Chiêu, mái tóc dài buông xõa của Dương Chiêu ướt đẫm. Bọt nước li ti dính đầy trên trán cô.
Dương Chiêu ngẩng đầu nhìn anh, khẽ cười: “Trần Minh Sinh, anh chắn hết nước của em rồi.”
Cô nghe thấy tiếng gì đó vang lên, Trần Minh Sinh thả nạng ra, vòng hai tay ôm eo Dương Chiêu. Dương Chiêu ôm tấm lưng rộng rãi, rắn chắc của anh: “Sàn ướt, anh đứng cẩn thận.”
Trần Minh Sinh lẳng lặng nhìn cô, phản chiếu trong ánh mắt Dương Chiêu là khuôn mặt anh. Cô đưa tay vuốt tóc Trần Minh Sinh.
Cô gọi: “Trần Minh Sinh…”
Trần Minh Sinh vẫn đứng yên, cúi đầu nói: “Hửm.”
Dương Chiêu mỉm cười: “Ngày đó anh cũng kiêu ngạo như bây giờ.”
Là đêm bọn họ tình cờ gặp nhau. Nếu không phải có trận mưa to kia, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Hai người đứng trong màn hơi nước mờ mờ, Dương Chiêu chậm rãi đưa tay xuống, chạm vào vật cứng bên trong chiếc quần dài màu xám nhạt. Cô nhẹ nhàng xoa nắn, Trần Minh Sinh giữ chặt tay cô, bỗng nhiên cọ thật mạnh.
Dương Chiêu áp sát vào cơ thể Trần Minh Sinh, cô cảm nhận được năm ngón tay của Trần Minh Sinh siết chặt cổ tay mình. Dương Chiêu ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Đáp lại lời cô là nụ hôn thật sâu của Trần Minh Sinh.
Anh buông cổ tay Dương Chiêu, một tay vòng đến sau lưng cô, tay kia đỡ gáy cô, nhẹ nhàng, vui thích hôn lên môi cô. Phía trước Trần Minh Sinh dính sát vào người Dương Chiêu, cọ xát trong vô thức.
Nụ hôn của anh như trời đất quay cuồng hòa cùng dòng nước ấm áp khiến cả người Dương Chiêu xụi lơ, không thở nổi.
Lúc cô cảm thấy sắp không hít thở nổi nữa, Trần Minh Sinh mới hơi ngẩng đầu lên, Dương Chiêu thở dồn dập, cô run run cởi thắt lưng của Trần Minh Sinh, luồn tay vào trong.
Tay cô như một chú rắn nhỏ trườn quanh người anh. Cô chạm vào phía sau mông anh, rồi lại chuyển về vùng lông hơi thô ráp phía trước, còn có vật ướt át đang cương cứng kia.
Khi cô chạm tới đó, Trần Minh Sinh khẽ rên lên, đẩy thân người về phía trước, tay kia của Dương Chiêu ôm chặt thắt lưng anh.
Dương Chiêu nhẹ nhàng xoa nắn, luân phiên giữa ngón áp út và ngón giữa, mơn man uốn lượn.
Trần Minh Sinh cắn chặt răng, đẩy hông về phía trước vài cái nhưng vẫn cảm thấy khoảng cách quá xa. Hai tay anh ôm đầu Dương Chiêu, cánh tay đặt lên vai cô, mượn sức nhích về phía trước nửa bước, lúc chân anh vừa chạm xuống sàn phòng tắm, đùi bên phải lắc mạnh để giữ cân bằng.
Phần đùi phải ngắn ngủn kia chạm vào chân Dương Chiêu qua lớp quần.
Cả người Dương Chiêu bị nước nóng phủ lên chợt trở nên ửng đỏ, mẫn cảm một cách lạ thường. Mỗi lần đụng chạm như chuồn chuồn lướt nước của Trần Minh Sinh khiến cô run rẩy, tê dại.
Bên chân phải kia yếu ớt như vậy nhưng lại như lửa nóng nhạy bén, nó giống một câu chuyện cổ tích không có kết thúc, cũng giống như một bộ phim không hồi kết, mơ màng, vùng vẫy trong thế giới bé nhỏ.
Dương Chiêu buông tay, chuyển sang bên cạnh.
Cô lần tìm trong chiếc quần dài, cuối cùng cũng chạm tới phần chân cụt kia, cô cảm thấy linh hồn của mình đang run rẩy.
Nó ngắn như vậy, mềm mại như vậy nhưng lại rắn chắc không phù hợp với lẽ thường.
Giọng Trần Minh Sinh khàn khàn bên tai Dương Chiêu: “Cởi giúp anh…”
Dương Chiêu cởi quần của anh ra, Trần Minh Sinh đứng một chân nên không thể cởi hẳn ra được, chỉ kéo nó xuống dưới chân.
Dương Chiêu mở miệng, giọng nói đứt quãng, “Anh… ở đây sao… Đi thôi, về phòng đi…”
Trần Minh Sinh ôm bờ vai Dương Chiêu, cô nghe thấy chất giọng khàn khàn của anh ——
“Quay lại đi.”
Có lẽ bản thân Dương Chiêu cũng đang mê đắm, cô lướt nhìn anh, khuôn mặt Trần Minh Sinh tựa hồ càng thêm bức thiết, chỉ còn lại hàng lông mày đen dày và đôi mắt đen thẫm.
Dương Chiêu xoay người, Trần Minh Sinh thì thầm bên tai cô: “Cúi thấp xuống.”
Một tay Trần Minh Sinh đặt trên góc tường, một tay ôm lấy thắt lưng Dương Chiêu. Người Dương Chiêu hơi cứng lại, Trần Minh Sinh nhỏ giọng: “Em thả lỏng người đi.”
Dương Chiêu rất muốn nghe lời anh, nhưng dường như cô không thể khống chế thân thể mình, Trần Minh Sinh ôm bụng dưới của cô, đến khi Dương Chiêu ổn hơn, anh như không muốn đợi thêm nữa, cánh tay ôm cô bỗng nhiên kéo mạnh.
Dương Chiêu chỉ cảm thấy bụng mình bị nhấc lên, cả người cô như được nâng lên, cô có thể cảm giác được ở phía sau Trần Minh Sinh đang điều chỉnh góc độ, tay kia của anh đỡ dưới thân cô.
Lúc đi vào, khoảnh khắc thân dưới bị lấp đầy khiến Dương Chiêu không chịu nổi, rên lên thành tiếng.
Cô chỉ rên rỉ một tiếng liền cắn chặt môi, vịn tay Trần Minh Sinh, hai chân như nhũn ra.
Trần Minh Sinh đứng thật vững vàng, một tay chống vào tường, một tay ôm Dương Chiêu.
Dưới làn nước ấm, bàn tay anh vuốt ve bụng Dương Chiêu, từ từ hướng về phía trước phủ lên ngực cô.
Trần Minh Sinh thì thầm bên tai cô: “Em kêu lên đi…”
Tay anh rất lớn, các khớp xương rất rõ ràng, mạnh mẽ.
Trần Minh Sinh nhìn lưng Dương Chiêu, vì cô cúi người nên lấm tấm mồ hôi, anh cúi đầu nhẹ nhàng liếm láp.
“Trần Minh Sinh…” Dương Chiêu bị cảm giác nhột nhạt này khiến tinh thần tan rã.
Trần Minh Sinh thẳng người, ôm chặt cô, liên tục ra vào. Dương Chiêu nhìn bờ tường gạch men có lẽ đã rất lâu đời, phần xi măng ở giữa đã chuyển sang màu đen. Cánh tay cô run run, nhưng không dám cử động quá mạnh, Trần Minh Sinh đứng như vậy đã là cố sức, cô sợ hai người sẽ ngã trong phòng tắm.
Giọng Trần Minh Sinh vang lên sau lưng cô, vừa rõ ràng, lại vừa mơ hồ. Anh nói: “Em nhịn làm gì…” Anh vuốt ve thân thể trắng nõn của Dương Chiêu theo dòng nước.
“Kêu lên đi.”
Dương Chiêu thét lớn một tiếng.
Trần Minh Sinh lại thúc vào: “Kêu thêm lần nữa đi…”
Dương Chiêu cảm thấy, Trần Minh Sinh giống như một đứa trẻ tìm được trò chơi thích thú, cứ lặp đi lặp lại không chịu ngừng.
Cô đương nhiên không chiều theo ý anh. Dương Chiêu cau mày, cắn chặt răng trong tiếng nước chảy.
Trần Minh Sinh thấy cô như vậy, không hiểu sao lại khẽ cười một tiếng.
Thân thể Dương Chiêu bị nước nóng làm cho trở nên rất mẫn cảm, Trần Minh Sinh chỉ khẽ cười, Dương Chiêu dường như cảm nhận được bộ phận trong cơ thể cô kia cũng khẽ run theo.
Cả người cô run lên, rốt cục cũng mở miệng: “Trần Minh Sinh, anh—”
Bàn tay của Trần Minh Sinh đang ôm bụng Dương Chiêu chậm rãi chuyển xuống dưới, như có như không chạm vào cánh hoa mềm mại kia. Dương Chiêu chịu không nổi, khẽ kiễng chân lên, Trần Minh Sinh áp sát vào thân thể cô, giọng trầm thấp: “… Anh làm sao?”
Anh vừa nói, vừa chạm nhẹ tay vào trong.
“A…” Dương Chiêu nắm chặt tay anh, móng tay như muốn đâm vào da thịt anh.
Cô không nhìn về phía sau nhưng cô có cảm giác sau lưng giống như một thế giới nguyên vẹn, mà anh tựa như một vị chúa tể.
Dương Chiêu biết, chính cô đã cho anh quyền chi phối.
Giọng Dương Chiêu run run: “Trần Minh Sinh, anh thật lưu manh…”
Cô vừa nói xong, liền cảm nhận được tiếng cười trầm thấp đầy cảm xúc củaTrần Minh Sinh. Anh ôm cô, từ từ đứng thẳng dậy.
Anh nói: “Giúp anh…”
Dương Chiêu đỡ Trần Minh Sinh lui lại mấy bước, cô dùng chân đậy nắp bồn cầu xuống rồi đỡ Trần Minh Sinh ngồi lên đó. Trần Minh Sinh ôm eo cô: “Em ngồi xuống đi.”
Dương Chiêu giữ anh lại: “Anh có mua không?”
Trần Minh Sinh nói: “Không cần.”
Dương Chiêu nhìn anh, cả người Trần Minh Sinh ướt đẫm, chiếc áo lót màu đen dính sát vào người, cô thấy rõ đường nét trên khuôn ngực anh, còn có hai đầu ngực cương lên.
Dương Chiêu đưa tay, vuốt mái tóc ướt của anh ra sau, để lộ ra vầng trán ướt đẫm.
Cô cúi đầu nhìn anh, dung mạo Trần Minh Sinh lúc này như rõ ràng hơn thường ngày.
Dương Chiêu nói: “Anh để đâu, em đi lấy.”
Trần Minh Sinh nhỏ giọng: “Không cần đâu, em yên tâm…” Anh vừa nói vừa ôm hai bên hông Dương Chiêu, để cô ngồi lên anh, từ từ tiến vào.
Dương Chiêu vịn bờ vai anh, bỗng nhiên khẽ hỏi: “Trần Minh Sinh, hôm nay anh có mệt không…”
Trần Minh Sinh ngẩng đầu, nhìn cô, cười yếu ớt: “Không mệt.”
Dương Chiêu không nói gì.
Trần Minh Sinh hỏi: “Em sao vậy?”
Dương Chiêu lắc đầu, cúi đầu hôn anh, ghé sát tai anh: “Lúc sắp ra thì nói em biết, đừng ra bên trong.”
Trần Minh Sinh ôm eo Dương Chiêu, vùi mặt vào ngực cô, khẽ đáp: “… Được.”
Dương Chiêu cũng không thể diễn tả cảm xúc trong lòng, chỉ có điều sau khi ân ái, Trần Minh Sinh lại càng thêm trầm mặc hơn thường ngày.
Cô cảm thấy, có lẽ anh hơi mệt mỏi…
Nhưng vòng tay anh vẫn ôm chặt cô như trước.
Vì chút trầm mặc này mà ánh mắt của anh, giọng nói của anh, cùng với thân thể khẽ run run của anh càng khắc sâu vào tâm hồn Dương Chiêu.
Anh thu khăn trải bàn lại, gấp bàn dựng sang một bên.
Dương Chiêu móc túi xách trên giá áo ngay cửa ra vào rồi bước qua.
“Em giúp anh.”
Trần Minh Sinh lắc đầu: “Không cần đâu, ngoài này lạnh lắm, em vào phòng đợi đi.”
Dương Chiêu không về phòng mà đến bên cạnh Trần Minh Sinh khẽ hỏi: “Làm cả buổi tối, anh có mệt không?”
Trần Minh Sinh nói: “Không mệt.”
Dương Chiêu cười cười, Trần Minh Sinh quay sang thấy cô đang tươi cười, khóe miệng cũng chợt cong lên. Dương Chiêu và Trần Minh Sinh nhìn nhau một lúc, bật cười thành tiếng, xong lại cúi đầu không nói lời nào.
Trần Minh Sinh rũ mắt nhìn cô: “Sao vậy? Lúc nãy không thấy em uống rượu mà.”
Dương Chiêu cúi xuống, thấy Trần Minh Sinh vén cao ống quần. Cô ngẩng lên nhìn từ eo Trần Minh Sinh xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở bên chân bị cụt của anh.
Cô dịu dàng vuốt ve một lúc, sau đó ngước lên, khẽ nói với Trần Minh Sinh: “Em đi tắm trước.”
Trần Minh Sinh vuốt tóc cô: “Đi đi.”
Không biết tại sao khoảnh khắc đó, Dương Chiêu chợt bừng tỉnh giữa dòng cảm xúc hỗn độn.
Lúc cô quay người, tựa như nhìn thấy trong mắt Trần Minh Sinh có một sức mạnh không thể đặt tên đang kéo Trần Minh Sinh lại, khiến anh trở nên trầm lặng.
Dương Chiêu lập tức quay đầu, nhìn chăm chú vào mắt Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh thấy vậy cũng quay lại nhìn Dương Chiêu.
“Em sao thế?”
Dương Chiêu chậm rãi lắc đầu, “Không có gì.”
Dương Chiêu vào phòng tắm. Nhà Trần Minh Sinh không có phòng tắm kiểu mẫu, không phòng kính vòi sen, cũng không bồn tắm. Chỉ có một vòi sen vô cùng đơn giản lắp trên tường gạch men.
Trong phòng chỉ có một đôi dép nhựa, Dương Chiêu nghĩ nghĩ, cuối cùng đi chân không trên nền gạch.
Cô cởi từng lớp quần áo.
Trong phòng không có điều hòa, cũng không có đèn sưởi nhà tắm, chỉ có một ngọn đèn màu trắng xanh trên đầu.
Dương Chiêu xõa tóc ra, ánh sáng chiếu vào chiếc gương nhỏ treo trên tường, người trong gương tái nhợt nhưng bình thản.
Dương Chiêu mở vòi sen, nước rất ấm. Nước vừa phun ra, hơi nước nhanh chóng tràn ngập khắp phòng tắm. Trong làn hơi nước mờ mờ, Dương Chiêu nhìn thấy quần áo cô treo trên tường.
Đó là một chiếc áo sơ mi trắng quấn chung với chiếc váy mềm mại của cô, nhìn càng có vẻ góc cạnh.
Dương Chiêu khẽ cười một tiếng, lau nước trên mặt.
Lúc cô vừa mở mắt thì thấy cửa phòng tắm nhẹ nhàng đẩy ra.
Bóng dáng Trần Minh Sinh mờ ảo trong hơi nước, có vẻ cuốn hút hơn. Anh như đang nhìn cô lại như đang cúi mặt xuống.
Dương Chiêu nhìn chiếc áo lót màu đen trên người anh, màu sắc giống hệt ánh mắt anh.
Có khi tỉnh táo, có khi nghi ngại, có khi nồng ấm, lại có khi rất trầm tĩnh.
Nước trên vòi sen chảy xuống người Dương Chiêu rơi xuống sàn. Người đàn ông với vẻ mặt trầm lặng kia đang nhìn Dương Chiêu, mỗi giây mỗi phút đều như dày vò, chịu đựng.
Dương Chiêu nói: “Trần Minh Sinh, lại đây.”
Trần Minh Sinh chống nạng bước qua. Phòng tắm vốn không lớn, anh đi về phía trước mấy bước đã bị vòi sen phun nước tung tóe lên người, nhưng anh không dừng lại, vẫn đến trước mặt Dương Chiêu.
Dòng nước ấm áp xối xuống quần áo anh, tóc anh, và cả cánh tay chống nạng của anh.
Anh cúi đầu nhìn vào mắt Dương Chiêu, mái tóc dài buông xõa của Dương Chiêu ướt đẫm. Bọt nước li ti dính đầy trên trán cô.
Dương Chiêu ngẩng đầu nhìn anh, khẽ cười: “Trần Minh Sinh, anh chắn hết nước của em rồi.”
Cô nghe thấy tiếng gì đó vang lên, Trần Minh Sinh thả nạng ra, vòng hai tay ôm eo Dương Chiêu. Dương Chiêu ôm tấm lưng rộng rãi, rắn chắc của anh: “Sàn ướt, anh đứng cẩn thận.”
Trần Minh Sinh lẳng lặng nhìn cô, phản chiếu trong ánh mắt Dương Chiêu là khuôn mặt anh. Cô đưa tay vuốt tóc Trần Minh Sinh.
Cô gọi: “Trần Minh Sinh…”
Trần Minh Sinh vẫn đứng yên, cúi đầu nói: “Hửm.”
Dương Chiêu mỉm cười: “Ngày đó anh cũng kiêu ngạo như bây giờ.”
Là đêm bọn họ tình cờ gặp nhau. Nếu không phải có trận mưa to kia, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Hai người đứng trong màn hơi nước mờ mờ, Dương Chiêu chậm rãi đưa tay xuống, chạm vào vật cứng bên trong chiếc quần dài màu xám nhạt. Cô nhẹ nhàng xoa nắn, Trần Minh Sinh giữ chặt tay cô, bỗng nhiên cọ thật mạnh.
Dương Chiêu áp sát vào cơ thể Trần Minh Sinh, cô cảm nhận được năm ngón tay của Trần Minh Sinh siết chặt cổ tay mình. Dương Chiêu ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Đáp lại lời cô là nụ hôn thật sâu của Trần Minh Sinh.
Anh buông cổ tay Dương Chiêu, một tay vòng đến sau lưng cô, tay kia đỡ gáy cô, nhẹ nhàng, vui thích hôn lên môi cô. Phía trước Trần Minh Sinh dính sát vào người Dương Chiêu, cọ xát trong vô thức.
Nụ hôn của anh như trời đất quay cuồng hòa cùng dòng nước ấm áp khiến cả người Dương Chiêu xụi lơ, không thở nổi.
Lúc cô cảm thấy sắp không hít thở nổi nữa, Trần Minh Sinh mới hơi ngẩng đầu lên, Dương Chiêu thở dồn dập, cô run run cởi thắt lưng của Trần Minh Sinh, luồn tay vào trong.
Tay cô như một chú rắn nhỏ trườn quanh người anh. Cô chạm vào phía sau mông anh, rồi lại chuyển về vùng lông hơi thô ráp phía trước, còn có vật ướt át đang cương cứng kia.
Khi cô chạm tới đó, Trần Minh Sinh khẽ rên lên, đẩy thân người về phía trước, tay kia của Dương Chiêu ôm chặt thắt lưng anh.
Dương Chiêu nhẹ nhàng xoa nắn, luân phiên giữa ngón áp út và ngón giữa, mơn man uốn lượn.
Trần Minh Sinh cắn chặt răng, đẩy hông về phía trước vài cái nhưng vẫn cảm thấy khoảng cách quá xa. Hai tay anh ôm đầu Dương Chiêu, cánh tay đặt lên vai cô, mượn sức nhích về phía trước nửa bước, lúc chân anh vừa chạm xuống sàn phòng tắm, đùi bên phải lắc mạnh để giữ cân bằng.
Phần đùi phải ngắn ngủn kia chạm vào chân Dương Chiêu qua lớp quần.
Cả người Dương Chiêu bị nước nóng phủ lên chợt trở nên ửng đỏ, mẫn cảm một cách lạ thường. Mỗi lần đụng chạm như chuồn chuồn lướt nước của Trần Minh Sinh khiến cô run rẩy, tê dại.
Bên chân phải kia yếu ớt như vậy nhưng lại như lửa nóng nhạy bén, nó giống một câu chuyện cổ tích không có kết thúc, cũng giống như một bộ phim không hồi kết, mơ màng, vùng vẫy trong thế giới bé nhỏ.
Dương Chiêu buông tay, chuyển sang bên cạnh.
Cô lần tìm trong chiếc quần dài, cuối cùng cũng chạm tới phần chân cụt kia, cô cảm thấy linh hồn của mình đang run rẩy.
Nó ngắn như vậy, mềm mại như vậy nhưng lại rắn chắc không phù hợp với lẽ thường.
Giọng Trần Minh Sinh khàn khàn bên tai Dương Chiêu: “Cởi giúp anh…”
Dương Chiêu cởi quần của anh ra, Trần Minh Sinh đứng một chân nên không thể cởi hẳn ra được, chỉ kéo nó xuống dưới chân.
Dương Chiêu mở miệng, giọng nói đứt quãng, “Anh… ở đây sao… Đi thôi, về phòng đi…”
Trần Minh Sinh ôm bờ vai Dương Chiêu, cô nghe thấy chất giọng khàn khàn của anh ——
“Quay lại đi.”
Có lẽ bản thân Dương Chiêu cũng đang mê đắm, cô lướt nhìn anh, khuôn mặt Trần Minh Sinh tựa hồ càng thêm bức thiết, chỉ còn lại hàng lông mày đen dày và đôi mắt đen thẫm.
Dương Chiêu xoay người, Trần Minh Sinh thì thầm bên tai cô: “Cúi thấp xuống.”
Một tay Trần Minh Sinh đặt trên góc tường, một tay ôm lấy thắt lưng Dương Chiêu. Người Dương Chiêu hơi cứng lại, Trần Minh Sinh nhỏ giọng: “Em thả lỏng người đi.”
Dương Chiêu rất muốn nghe lời anh, nhưng dường như cô không thể khống chế thân thể mình, Trần Minh Sinh ôm bụng dưới của cô, đến khi Dương Chiêu ổn hơn, anh như không muốn đợi thêm nữa, cánh tay ôm cô bỗng nhiên kéo mạnh.
Dương Chiêu chỉ cảm thấy bụng mình bị nhấc lên, cả người cô như được nâng lên, cô có thể cảm giác được ở phía sau Trần Minh Sinh đang điều chỉnh góc độ, tay kia của anh đỡ dưới thân cô.
Lúc đi vào, khoảnh khắc thân dưới bị lấp đầy khiến Dương Chiêu không chịu nổi, rên lên thành tiếng.
Cô chỉ rên rỉ một tiếng liền cắn chặt môi, vịn tay Trần Minh Sinh, hai chân như nhũn ra.
Trần Minh Sinh đứng thật vững vàng, một tay chống vào tường, một tay ôm Dương Chiêu.
Dưới làn nước ấm, bàn tay anh vuốt ve bụng Dương Chiêu, từ từ hướng về phía trước phủ lên ngực cô.
Trần Minh Sinh thì thầm bên tai cô: “Em kêu lên đi…”
Tay anh rất lớn, các khớp xương rất rõ ràng, mạnh mẽ.
Trần Minh Sinh nhìn lưng Dương Chiêu, vì cô cúi người nên lấm tấm mồ hôi, anh cúi đầu nhẹ nhàng liếm láp.
“Trần Minh Sinh…” Dương Chiêu bị cảm giác nhột nhạt này khiến tinh thần tan rã.
Trần Minh Sinh thẳng người, ôm chặt cô, liên tục ra vào. Dương Chiêu nhìn bờ tường gạch men có lẽ đã rất lâu đời, phần xi măng ở giữa đã chuyển sang màu đen. Cánh tay cô run run, nhưng không dám cử động quá mạnh, Trần Minh Sinh đứng như vậy đã là cố sức, cô sợ hai người sẽ ngã trong phòng tắm.
Giọng Trần Minh Sinh vang lên sau lưng cô, vừa rõ ràng, lại vừa mơ hồ. Anh nói: “Em nhịn làm gì…” Anh vuốt ve thân thể trắng nõn của Dương Chiêu theo dòng nước.
“Kêu lên đi.”
Dương Chiêu thét lớn một tiếng.
Trần Minh Sinh lại thúc vào: “Kêu thêm lần nữa đi…”
Dương Chiêu cảm thấy, Trần Minh Sinh giống như một đứa trẻ tìm được trò chơi thích thú, cứ lặp đi lặp lại không chịu ngừng.
Cô đương nhiên không chiều theo ý anh. Dương Chiêu cau mày, cắn chặt răng trong tiếng nước chảy.
Trần Minh Sinh thấy cô như vậy, không hiểu sao lại khẽ cười một tiếng.
Thân thể Dương Chiêu bị nước nóng làm cho trở nên rất mẫn cảm, Trần Minh Sinh chỉ khẽ cười, Dương Chiêu dường như cảm nhận được bộ phận trong cơ thể cô kia cũng khẽ run theo.
Cả người cô run lên, rốt cục cũng mở miệng: “Trần Minh Sinh, anh—”
Bàn tay của Trần Minh Sinh đang ôm bụng Dương Chiêu chậm rãi chuyển xuống dưới, như có như không chạm vào cánh hoa mềm mại kia. Dương Chiêu chịu không nổi, khẽ kiễng chân lên, Trần Minh Sinh áp sát vào thân thể cô, giọng trầm thấp: “… Anh làm sao?”
Anh vừa nói, vừa chạm nhẹ tay vào trong.
“A…” Dương Chiêu nắm chặt tay anh, móng tay như muốn đâm vào da thịt anh.
Cô không nhìn về phía sau nhưng cô có cảm giác sau lưng giống như một thế giới nguyên vẹn, mà anh tựa như một vị chúa tể.
Dương Chiêu biết, chính cô đã cho anh quyền chi phối.
Giọng Dương Chiêu run run: “Trần Minh Sinh, anh thật lưu manh…”
Cô vừa nói xong, liền cảm nhận được tiếng cười trầm thấp đầy cảm xúc củaTrần Minh Sinh. Anh ôm cô, từ từ đứng thẳng dậy.
Anh nói: “Giúp anh…”
Dương Chiêu đỡ Trần Minh Sinh lui lại mấy bước, cô dùng chân đậy nắp bồn cầu xuống rồi đỡ Trần Minh Sinh ngồi lên đó. Trần Minh Sinh ôm eo cô: “Em ngồi xuống đi.”
Dương Chiêu giữ anh lại: “Anh có mua không?”
Trần Minh Sinh nói: “Không cần.”
Dương Chiêu nhìn anh, cả người Trần Minh Sinh ướt đẫm, chiếc áo lót màu đen dính sát vào người, cô thấy rõ đường nét trên khuôn ngực anh, còn có hai đầu ngực cương lên.
Dương Chiêu đưa tay, vuốt mái tóc ướt của anh ra sau, để lộ ra vầng trán ướt đẫm.
Cô cúi đầu nhìn anh, dung mạo Trần Minh Sinh lúc này như rõ ràng hơn thường ngày.
Dương Chiêu nói: “Anh để đâu, em đi lấy.”
Trần Minh Sinh nhỏ giọng: “Không cần đâu, em yên tâm…” Anh vừa nói vừa ôm hai bên hông Dương Chiêu, để cô ngồi lên anh, từ từ tiến vào.
Dương Chiêu vịn bờ vai anh, bỗng nhiên khẽ hỏi: “Trần Minh Sinh, hôm nay anh có mệt không…”
Trần Minh Sinh ngẩng đầu, nhìn cô, cười yếu ớt: “Không mệt.”
Dương Chiêu không nói gì.
Trần Minh Sinh hỏi: “Em sao vậy?”
Dương Chiêu lắc đầu, cúi đầu hôn anh, ghé sát tai anh: “Lúc sắp ra thì nói em biết, đừng ra bên trong.”
Trần Minh Sinh ôm eo Dương Chiêu, vùi mặt vào ngực cô, khẽ đáp: “… Được.”
Dương Chiêu cũng không thể diễn tả cảm xúc trong lòng, chỉ có điều sau khi ân ái, Trần Minh Sinh lại càng thêm trầm mặc hơn thường ngày.
Cô cảm thấy, có lẽ anh hơi mệt mỏi…
Nhưng vòng tay anh vẫn ôm chặt cô như trước.
Vì chút trầm mặc này mà ánh mắt của anh, giọng nói của anh, cùng với thân thể khẽ run run của anh càng khắc sâu vào tâm hồn Dương Chiêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook