Hẹn Ước Nhân Gian
Chương 55: Chương 55:

Edit: Ashe

Hồ Cầu chơi tuyết trong sân.

Bộ Khê Khách từ bên ngoài trở về, từ xa đã gọi Tình Lan.


Hồ Cầu ngẩng đầu lên, vui vẻ phủi vụn tuyết trên tay, đi theo sau lưng Bộ Khê Khách, Bộ Khê Khách quay người lại cho cậu bé một xâu kẹo hồ lô đường, xoa xoa đầu cậu bé, nói: “Đến Quỳnh Lâm Viện chơi đi.”

Hồ Cầu: “Đây là đuổi con đi sao?”

Bộ Khê Khách: “Nếu không thì sao? Con còn muốn gì?”

Hồ Cầu nói: “Vì sao mỗi lần người trở về đều muốn đuổi con đi trước?”

Bộ Khê Khách cười nói: “Nói con cũng không hiểu.”

Sau khi Yến Xuyên bước vào mùa đông, trời giá rét, người trên đường đa số đều bị đông lạnh co đầu rụt cổ, bước chân cũng gấp gáp, Hồ Cầu lại không giống vậy, cậu bé ăn kẹo hồ lô, chậm rãi đi đến Quỳnh Lâm Viện, đẩy cửa ra, đứng trong sân, cặp mắt hồ ly tròn xoe nheo lại, xuyên qua hơi nước trong suối nước nóng tìm kiếm Kiểu Kiểu.

Sau khi thông qua tiếng động đoán được Kiểu Kiểu ở đâu, Hồ Cầu ăn nốt viên kẹo hồ lô cuối cùng, xoa mũi, dáng vẻ cả người lẫn vật đều vô hại, đứng sau lưng Kiểu Kiểu gọi nàng.


“Cô nhỏ.”

“Hồ Cầu!” Kiểu Kiểu đang chơi ném thẻ vào bình rượu, Hồ Cầu tiến lên, ném đi hai cái, nói với Kiểu Kiểu: “Cô cô, con rất muốn ăn bánh mễ hoa.”

Kiểu Kiểu chẹp chẹp miệng.

Nàng cũng rất muốn ăn đấy.

Nàng nói: “Ta vào bếp xem đã!”

Hồ Cầu ngoan ngoãn gật đầu, đi theo sau lưng Kiểu Kiểu, vừa đi vừa nói: “Cô nhỏ, chỗ mẫu thân có một đầu bếp, làm bánh mễ hoa rất ngon, không biết người đã ăn chưa?”

Kiểu Kiểu nói: “Đương nhiên! Lúc chưa có ngươi, ta đã nếm qua. Trước kia ta ở phủ công chúa suốt, mẫu thân con còn là sư gia của ta, ta chính thức bái sư đấy, phủ công chúa có cái gì tốt mà ta chưa từng ăn? Con á, còn chưa nếm qua nhiều lắm đâu.”

Hồ Cầu nói: “Vậy chúng ta trở về ăn bánh mễ hoa đi!”

Kiểu Kiểu: “Ta cũng đang nghĩ như vậy!”

Hồ Cầu hơi nhếch khóe miệng, trong mắt hồ ly đều là vui vẻ.

Bình thường giả bộ trưởng thành, nhưng rốt cuộc cậu bé vẫn là đứa trẻ, từ lâu cậu đã có ý kiến với Bộ Khê Khách rồi.

Mỗi lần Bộ Khê Khách trở về đều muốn đuổi cậu bé đến nơi khác, làm hại cậu không thể làm nũng với Bộ Khê Khách, cũng không thể làm nũng trong lòng Tình Lan.

Đứa trẻ còn hôi sữa cũng tức giận không phục.

Ngoài ra, Tình Lan lại mang thai, Hồ Cầu sợ tương lai có đệ đệ muội muội, bản thân không còn cách nào độc chiếm vòng tay của mẫu thân, cậu bé càng muốn gần gũi phụ mẫu, hy vọng có thể được lăn lộn trong vòng tay của họ.

Qua nhiều ngày quan sát, Hồ Cầu phát hiện, Kiểu Kiểu cô cô tâm tư đơn thuần, dễ lừa, chỉ cần không liên quan đến việc đúng sai, nhẹ nhàng vạch ra, Kiểu Kiểu tất nhiên mắc câu, lại còn nhiệt tình giúp đỡ. Ngoài ra, Bộ Khê Khách mặc dù nghiêm khắc với Kiểu Kiểu, nhưng Hồ Cầu lại phát hiện, phụ thân chỉ làm bộ khiển trách Kiểu Kiểu cô cô, cũng không thật sự trừng phạt cô cô.

Đương nhiên, đó là bởi vì Kiểu Kiểu đã trưởng thành, cũng không còn bướng bỉnh như lúc trước, đừng nói ra tay đánh, hiện giờ trước khi Bộ Khê Khách răn dạy nàng đều phải thận trọng cân nhắc, lấy đạo lý làm đầu. Hồ Cầu chưa thấy cảnh Kiểu Kiểu bị đánh lúc trước, cho nên cảm thấy trong nhà Kiểu Kiểu được cưng chiều vô cùng.

Ôm phán đoán sai lầm như vậy, Hồ Cầu giật dây Kiểu Kiểu cầm đầu về phủ công chúa.

Sau khi ở phòng bếp chia nhau bánh mễ hoa, chưa đợi Hồ Cầu nghĩ kỹ phải mở miệng thế nào để dẫn nàng vào phòng nhìn thử, chợt nghe Kiểu Kiểu tự nói: “Không biết ca ca tẩu tử đang làm gì, đi, chúng ta đi xem thử.”

Hồ Cầu hoàn toàn ngây ngốc, nó không ngờ Kiểu Kiểu lại tùy ý lớn mật như thế, cả kinh nói: “Chuyện này được không? Nhỡ bị phụ mẫu phát hiện, sẽ bị mắng.”

Kiểu Kiểu: “Sợ gì, đến lúc đó tìm công chúa tỷ tỷ khóc lóc, bảo đảm không có chuyện gì. Công chúa tỷ tỷ tốt bụng, không nỡ nhìn ca ca của ta đánh người, nhất là đánh thiếu nữ tri kỷ xinh đẹp như ta.”

Hồ Cầu: “…”

Rốt cuộc cũng biết vì sao mỗi lần tổ phụ tổ mẫu nhắc đến Kiểu Kiểu cô cô, đều là bộ dạng buồn rầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đây cũng quá là không tim không phổi rồi?

Nhưng mà, không thể không nói, mặc dù không tim không phổi, nhưng chiêu này của Kiểu Kiểu cô cô cũng không tệ, tìm được xương sườn mềm rất chính xác và nhanh chóng.

Hồ Cầu: “Chuyện đó… Chúng ta nói thế nào với phụ mẫu?”


“Hỏi bọn họ đang làm gì đó?” Kiểu Kiểu hừ một tiếng, “Tất cả mọi người ở Quỳnh Lâm Viện đều náo nhiệt, hai lão phu thê lại đều ở nhà, tất nhiên ta muốn nhìn xem trong phòng có gì vui để chơi.”

Nàng ngoắc tay một cái, người đã vọt ra khỏi hậu viện.

Hồ Cầu kinh hãi lỗ tai cũng muốn dựng lên.

Cậu bé giữ chặt Kiểu Kiểu: “Không không không, cô cô muốn làm gì?”

Kiểu Kiểu thở dài một tiếng: “Nhỏ tiếng thôi! Ở đây có cửa sau, có thể từ đây leo vào, đợi lát nữa chúng ta cứ đi vào như vậy, sau đó lặng lẽ vây quanh sau lưng bọn họ, xem bọn họ đang làm gì.”

Hồ Cầu điên cuồng lắc đầu: “Con không trèo!”

Kiểu Kiểu: “Con sợ?”

Hồ Cầu gật đầu: “Con sợ rồi, phụ thân nhất định sẽ hung hăng la mắng cô cô!”

Kiểu Kiểu: "Có công chúa tỷ tỷ ở đây, ta sợ huynh ấy à? Con không dám thì đứng qua một bên, không được đi mật báo với bọn họ, tự ta trèo qua.”

Kiểu Kiểu nói xong, trượt xuống bức tường chui vào cửa sổ.

Hồ Cầu trốn sau bức tường, lộ ra nửa cái đầu, lo lắng nhìn cô cô đi qua cửa lớn.

Nhưng Kiểu Kiểu vừa ra trận đã thất bại, còn chưa đi được hai bước, đã bị Bộ Khê Khách phát hiện.

Cửa lập tức đẩy ra, Bộ Khê Khách như môn thần xuất hiện trước mặt Kiểu Kiểu. lộ ra nụ cười u ám: “Mặc Kỳ Bạch Lộ, muội nói cho ta biết, năm nay muội bao nhiêu tuổi rồi hả?”

Kiểu Kiểu: “Khụ…”

Kiểu Kiểu bán đứng cháu trai, nàng chỉ ra phía sau, nói: “Ca, là Hồ Cầu muốn quay về thăm các người một chút, nhưng lại xấu hổ sợ quấy rầy hai người, vì vậy bảo muội vào trước để xem các người đang làm gì đó.”

Trong phòng truyền ra tiếng cười của Tình Lan: “Kiểu Kiểu, bản lĩnh nói dối không tiến bộ được gì, nhưng vẫn đáng yêu như thế.”

Kiểu Kiểu đỏ mặt nói: “Cảm ơn tẩu tử khen ngợi, cái này lớn rồi không sửa được, mang theo từ nhỏ.”

Bộ Khê Khách: “Muốn treo thương?”

Kiểu Kiểu nhượng bộ rút lui: “Không không không, muội cảm thấy được rồi, loại chuyện treo thương này, nên để cho hài tử sáu bảy tuổi, huynh xem hiện giờ muội lớn như vậy rồi, cũng không cần treo chứ? Còn, con của huynh vừa vặn đủ tuổi, nếu không thì huynh treo nó đi?”

Hồ Cầu nhanh chóng chạy mất.

Cậu bé đi vòng qua trước cửa, kính cẩn gõ gõ, tự mình đi vào, sau đó ngoan ngoãn chào phụ thân một tiếng, lại nhanh chóng bổ nhào vào trong ngực Tình Lan, gọi một tiếng mẫu thân, chôn mặt trong ngực Tình Lan không nhìn tới Bộ Khê Khách.

Bộ Khê Khách: “Các ngươi cảm thấy… Ta rất dễ lừa gạt?”

Tình Lan cười đến thở không ra hơi.

Bộ Khê Khách: “Muội cho rằng ta không treo thương, là sẽ không có cách khác trừng trị hai đứa?”

Kiểu Kiểu và Hồ Cầu nhanh chóng trao đổi ánh mắt, Kiểu Kiểu nhanh như chớp chiếm ưu thế, ôm bụng ngồi xổm xuống: “Ai da, muội đau bụng..”

Bộ Khê Khách yên lặng xem nàng diễn.

Kiểu Kiểu: “Không phải giả bộ! Ca, thật ra vừa rồi muội đã muốn nói, muội đau bụng một lúc rồi… Chẳng qua vừa rồi đột nhiên vô cùng đau!”

Nàng vừa nói, vừa di chuyển sang bên cạnh Tình Lan, lại vụng trộm nháy mắt để Hồ Cầu nhích qua bên kia một chút, cho nàng một chỗ.

Bộ Khê Khách duỗi chân ra ngăn nàng lại: “Giả bệnh là phải bị phạt, hôm nay muội nói dối bị đau bụng, ngày mai sẽ có báo ứng, muội ăn gì đều bị đau bụng.”

Kiểu Kiểu: “Muội thề với Hồ Thần, thề với núi tuyết, muội thật sự đau bụng!”

Bộ Khê Khách thấy sắc mặt Kiểu Kiểu quả thật tái đi rất nhiều, hơn nữa trên trán đều là mồ hôi, hắn trầm tư hồi lâu nói: “Giữa trưa ăn gì?”

Kiểu Kiểu nói: “A… ăn tùy tiện thôi.”

“Trước tiên lau sạch miệng, sau đó nhớ trả lời ta.”

Kiểu Kiểu: “Ha ha, không thể gạt huynh, được rồi. Muội ăn thịt hầm ở nhà Tiểu Thất, sau đó đi ra lại được Thạch đại nương mời ăn thịt lợn rừng, đến Quỳnh Lâm Viện uống thêm chén trà, sau đó cùng Hồ Cầu đến phủ công chúa ăn bánh mễ hoa.”


Bộ Khê Khách: “Mấy miếng?”

Kiểu Kiểu: “Không nhiều, chỉ hai miếng.”

Hồ Cầu nhỏ giọng nói: “… Gấp đôi.”

Bộ Khê Khách nhướn mày: “Kiểu Kiểu, biết tại sao mình đau bụng chứ?”

“Biết biết.” Kiểu Kiểu nói, “Muội ăn quá nhiều, con giun trong bụng cũng vui vẻ đấy!”

Tình Lan ôm Hồ Cầu đồng thời che mặt.

Tình Lan cười rầu rĩ: “Kiểu Kiểu, đừng nói như vậy.”

Kiểu Kiểu bóp bụng, ngẩng đầu nhìn Bộ Khê Khách cười cười.

Bộ Khê Khách nói: “…Ta thật sự cảm tạ con giun trong bụng muội.”

Hắn đây là có ý tha cho con ngựa Kiểu Kiểu, Kiểu Kiểu vui vẻ, cuối cùng nhào vào trong ngực Tình Lan.

Hiện giờ nàng sẽ không ngày nào cũng hỏi hài tử đã sinh chưa, dù sao cũng đã lớn. Kiểu Kiểu đẩy Hồ Cầu ra, dán lỗ tai lên bụng Tình Lan.

Tình Lan dở khóc dở cười: “Hiện giờ chưa nghe được gì đâu.”

Kiểu Kiểu: “Cái bụng này của tẩu tử, nhất định phải là một tiểu muội muội.”

Bộ Khê Khách thiếu chút nữa cười lăn: “Muội lặp lại lần nữa, là gì?”

Kiểu Kiểu sửng sốt rất lâu, ồ miệng tiếng, đổi giọng: “Tiểu chất nữ.”

Hồ Cầu quay lưng lại cười trộm.

Tình Lan vuốt đầu Kiểu Kiểu, nói: “Kiểu Kiểu à, muội giống như nữ nhi của ta vậy.”

Bộ Khê Khách bất đắc dĩ: “Đừng nói lung tung nữa được không?”

Hồ Cầu tìm vị trí tốt, cũng chen vào, nắm tay Tình Lan đặt lên đầu mình, nó và Kiểu Kiểu mỗi đứa một bên, gối lên đùi Tình Lan, nhắm mắt lại.

Bộ Khê Khách cười khẽ một tiếng, ngồi đối diện khoanh chân, nghiêng đầu nhìn bọn họ.

Vốn dĩ năm tháng tĩnh lặng, nhưng Kiểu Kiểu đột nhiên phá vỡ sự yên lặng ấm áp này, nàng hỏi: “Công chúa tỷ tỷ, vậy mỗi ngày tỷ và ca ca muội làm ổ trong phòng làm gì?”

Bộ Khê Khách vừa mới cầm chén trà, nghe muội muội hỏi loại câu hỏi dễ khiến người ta suy nghĩ mơ hồ thế này, thiếu chút nữa ném chén đi.

Tình Lan: “Không làm chỉ cả, chỉ giống như bây giờ, trò chuyện.”

Bộ Khê Khách hít sâu, bình tĩnh trở lại.

Tình Lan:”Như vậy là tốt rồi. Kiểu Kiểu còn nhớ không? Hiện giờ chúng ta mới có thể như vậy, trước kia ca ca muội phải qua mùa đông với đám sói Nguyệt Ngạn, chúng ta đâu có lúc nào bình tĩnh chờ đợi thế này? Thời điểm này đối với chúng ta đều là quý giá…”

Kiểu Kiểu nói: “Muội biết, muội còn nhớ rõ.”

Hô hấp của Hồ Cầu từ từ ổn định, nó đã ngủ rồi.

Kiểu Kiểu nói: “Sau này, ca ca có thể ở nhà luôn rồi.”

Tình Lan vui mừng cười nói: “Đúng vậy.”

Kiểu Kiểu: “Nhưng... không khó chịu sao? Huynh ấy thường xuyên ở nhà sẽ phiền đấy.”

Bộ Khê Khách: “Muội nói cái gì?”

Kiểu Kiểu: “Trước kia muội rất vui mỗi lần phụ mẫu nói ca ca ra ngoài thay quân, bởi vì như vậy, huynh sẽ không ở nhà la mắng muội, quản thúc muội.”


Bộ Khê Khách: “Muội muội nhà người ta đều đau lòng ca ca ra ngoài chiến đấu bị thương bỏ mình, muội thì ngược lại, ước gì ta ra ngoài không trở về nữa.”

“Làm sao có thể chứ?” Kiểu Kiểu ngồi xuống, chân thành nói, “Mặc dù lão đại huynh rất phiền, nhưng muội nhất định muốn huynh sống lâu trăm tuổi! Hơn nữa ca ca muội lợi hại như vậy, sao có thể bị thương bỏ mình? Ca ca ta lại là tướng quân, ngoại trừ phụ thân ta, cũng chỉ có ca ca của ta là lợi hại nhất, cho nên, muội biết rõ huynh nhất định sẽ không có việc gì!”

Bộ Khê Khách nhếch nhếch khóe miệng, hắn quay mặt qua chỗ khác, trong lòng không thể không thừa nhận, nghe câu nói này rất hài lòng.

Kiểu Kiểu còn muốn nói gì nữa, nhưng sắc mặt nàng thay đổi, hít hít mũi.

Bộ Khê Khách: “Muội làm sao vậy?”

Kiểu Kiểu sờ phía sau, lại ngửi ngửi, nhỏ giọng nói: “Làm sao muội… Ngửi thấy mùi máu tươi?”

Trái tim Bộ Khê Khách lập tức nảy lên.

Hắn xông tới, đẩy Hồ Cầu ra, kéo tay Tình Lan, căng thẳng nhìn nàng, thấy nàng không có việc gì, mới tức giận hỏi Kiểu Kiểu: “Mùi máu tươi ở đâu ra?”

Kiểu Kiểu bỗng đỏ mặt.

Nàng cắn móng tay, thẹn thùng di chuyển sang bên cạnh Tình Lan, mắt nhìn Bộ Khê Khách, kề tai Tình Lan nói nhỏ.

Tình Lan cười tủm tỉm lắng nghe, đột nhiên sững sờ, sau đó vui mừng nói: “Xem ra đúng rồi!”

Nàng vịn Bộ Khê Khách đứng dạy, gọi Vu ma ma đến.

“Mau dẫn Kiểu Kiểu đi xem thử.”

Bộ Khê Khách không hiểu ra sao, Hồ Cầu đang ngủ say bị phụ thân đẩy một cái cũng mang vẻ mặt mơ hồ.

Sau khi Kiểu Kiểu rời đi, Tình Lan xoay người, nói với Bộ Khê Khách: “Kiểu Kiểu cũng đã trưởng thành. Sau này, chàng làm ca ca, không được phép la mắng muội ấy, đại cô nương cũng phải có thể diện đấy, còn la mắng như khi bé sao được?”

Bộ Khê Khách phản ứng một lúc lâu, chợt hiểu.

“Kiểu Kiểu không phải là…” Bộ Khê Khách nhìn Hồ Cầu, kín đáo hỏi Tình Lan, “Đại cô nương?”

Tình Lan nhẹ gật đầu: “Đúng vậy.”

Bộ Khê Khách: “Đây là sự kiện lớn của Hạ tộc chúng ta.”

Hắn đi lại trong phòng hai vòng, cười nói: “Ta cho người gửi thư cho mẫu thân, nếu thật như thế, Kiểu Kiểu từ giờ trở đi đã có thể nhận xương sói của bọn tiểu tử rồi.”

Hồ Cầu hỏi: “Lúc nào con có thể đi săn sói?”

Bộ Khê Khách quay đầu lại cười cười: “Con hả? Còn sớm, thay răng đã rồi nói sau.”

Bộ Khê Khách nói xong, mắt nhìn cái bụng hơi to ra của Tình Lan, giọng nói vừa mềm mại, dạt dào hy vọng: “Hồ cầu, sau này muội muội sinh ra, con làm ca ca đấy, nên làm rất nhiều chuyện vì muội muội, con săn sói, cũng phải đưa cho nó một ít, có đồ huynh trưởng tặng, sau này muội muội của con sẽ không bị người ta khi dễ.”

Ánh mắt Hồ Cầu lóe lên, kiên định nói: “Tất nhiên sẽ không, không chỉ có muội muội, phụ mẫu cũng thế.”

Bộ Khê Khách nói: “Ta muốn đi chuẩn bị con sói khác cho Kiểu Kiểu.”

Tình Lan tò mò hỏi: “Lại là tập tục gì của Hạ tộc các chàng sao?”

“Giống như ta vừa nói.” Bộ Khê Khách nói, “Nó có thể đồng ý cho mấy tiểu tử kia theo đuổi rồi, ai có ý định với Kiểu Kiểu cũng có thể săn sói tặng xương sói đến. Nhưng nếu như trong nhà muội muội có huynh trưởng, ta đây thân là huynh trưởng phải đi săn một đầu sói trước, đưa cho Kiểu Kiểu.”

“Nghĩa là… đầu sói của những tiểu tử kia săn, nếu lớn hơn, dũng mãnh hơn so với đầu sói huynh trưởng săn được, chàng mới cho phép bọn họ theo đuổi Kiểu Kiểu sao?”

Hồ Cầu nghe xong, ở bên cạnh gật đầu, nghiêm túc nói: “Nên như thế.”

Bộ Khê Khách cười sờ lên đầu Hồ Cầu, khen ngợi Tình Lan: “A Lan quả nhiên thông minh, chính là ý này.”

“Vậy chàng muốn lúc nào đi săn sói?”

“Trước khi bước vào cuối năm.” Bộ Khê Khách nói, “Ngày tuyết rơi lại càng dễ săn sói lớn.”

Tình Lan lo lắng nói: “Có nguy hiểm gì không?”

Bộ Khê Khách cười xùy một tiếng: “Ngay cả Nguyệt Ngạn tộc ta còn không sợ, còn có thể sợ sói? Ta thấy đám sói kia nên sợ ta.”

Hắn nói: “Muội muội nhà Phiêu Kỵ tướng quân có thể nhận theo đuổi rồi, tin tức này truyền ra, người sợ trước tiên là đám sói kia.”

Quả nhiên, hôm sau, Bộ Khê Khách lập tức chuẩn bị xuất phát.

Tộc trưởng Hạ tộc đã treo một tấm lụa đỏ lên hai con sư tử bằng đá trước cửa hầu phủ, buộc một nút thắt đơn giản.

Nửa ngày sau, tất cả các chàng trai ở Yến Xuyên đều sôi sục.

Mặc dù Kiểu Kiểu nổi tiếng nghịch ngợm, nhưng thiếu nữ da trắng dung mạo xinh đẹp lại vui vẻ, số lượng thiếu niên trộm thích nàng cũng không ít.

Vì vậy, sau khi Bộ Khê Khách xuất phát, Tình Lan đến Quỳnh Lâm Viện xem một lượt, rất nhiều thiếu niên trẻ tuổi đều đang quấn tên, mài đao, đánh móng ngựa, chuẩn bị sau khi Bộ Khê Khách lấy đầu sói trở về, bọn họ đi tìm cái lớn hơn, tới cửa cầu thân.


Tình Lan nhìn một vòng, khó hiểu hỏi: “Tiểu Thất đâu?”

Người bên cạnh trả lời: “Chắc đang ở nhà, hôm nay chưa gặp.”

Vừa mới dứt lời, chỉ thấy Giang Lâu đi tới, ánh mắt quét qua một vòng, trực tiếp đi tới trước mặt huynh trưởng: “Cho mượn trương kinh vân cung của ngươi dùng một lát.”

Huynh trưởng: “Bây giờ! Lấy dũng khí đi đi! !”

Tối hôm sau, Bộ Khê Khách đã trở về.

Toàn bộ Nhã Minh Thành đèn đuốc sáng trưng, nghe được tiếng gió đều đứng ở cửa nhìn qua cổng thành.

Tình Lan nắm tay Hồ Cầu, mong chờ nhìn cửa thành.

Sau khi cửa thành từ từ mở ra, nàng thấy Bộ Khê Khách cưỡi ngựa, chậm rãi đi vào.

Sau ngựa buộc sợi dây thừng, kéo một cái đầu sói, Bộ Khê Khách đi rất chậm, hắn nhận bó đuốc người bên cạnh đưa, nói cảm ơn, giơ bó đuốc lên cao cao, lúc đi qua Tình Lan, hẳn trở mình xuống ngựa, ôm Tình Lan và Hồ Cầu vào trong ngực, tay dắt Lương Duyên, chậm rãi đi đến trước hầu phủ Yến Xuyên.

Mọi quay đứng xem hai bên, nhìn chằm chằm vào cái đầu sói kia.

Bộ Khê Khách tháo dây, khóe miệng nhếch lên.

Đầu sói lăn xuống đất, nhìn qua còn cường tráng hơn Bộ Khê Khách một chút.

Mặc Kỳ Yên chắp tay sau lưng đi tới, cúi đầu nhìn qua, cười lạnh, khẽ gật đầu, phân phó: “Người đâu, đem nó treo lên đài cao.”

Kiểu Kiểu kinh sợ rất lâu, hét lớn một tiếng: “Ca! ! Chẳng lẽ huynh đi săn lang vương sao? !”

Nàng hung phấn nói: “Thật vậy sao? ! Đây là lang vương!”

Cái đầu lớn như vậy, uy phong lẫm liệt.

Mọi người liên tục hít thở, sau khi trầm mặc một hòi, nhao nhao đến chúc mừng.

Giang Lâu nhìn con sói này, cả người sững sờ đứng tại chỗ.

Bộ Cố lo lắng xoa xoa cằm, cười xòa, túm lấy Bộ Khê Khách, thấp giọng uy hiếp: “Con không muốn Kiểu Kiểu gả đi sao? ! Lang vương?”

Bộ Khê Khách duy trì nụ cười, nhẹ nhàng trả lời: “Là lang vương thật, nhưng con không đi tìm nó, là nó tự tới đấy, không giết nó con đã chết rồi.”

Bộ Cố khẽ giật mình, phục hồi lại tinh thần, ngửa mặt lên trời thở dài: “Đây là ý trời sao? !”

Đàn sói không còn lang vương, phải tự mình chém giết một hồi, mới xuất hiện lang vương mới.

Lan vương mới sẽ càng dũng mảnh trẻ tuổi hơn, so với lão lang vương khó săn hơn nhiều.

Nói như vậy, nếu không có huynh trưởng đi săn lang vương làm tiêu chuẩn tuyển chồng cho muội muội, săn đầu hơi lớn là được rồi.

Đám thiếu niên một lời khó nói hết, u oán nhìn Bộ Khê Khách.

Tình Lan và Hồ Cầu lần đầu tiên nhìn thấy lang vương nguyên vẹn, tò mò vây quanh bàn nghe Kiểu Kiểu hung phấn gọi ca ca.

Giang Lâu sửng sốt rất lâu, giống như hạ quyết tâm, nhìn sâu vào đầu lang vương, quay người rời đi.

Bộ Khê Khách đi tới, giữ chặt tay Tình Lan: “Nàng muốn không? Nếu muốn ta cũng săn cho nàng một cái.”

Tình Lan lắc đầu: “Ta thấy, chàng sắp hù chết sói ở Yến Xuyên cả rồi.”

Bộ Khê Khách nhẹ giọng cười, thấy Kiểu Kiểu vẫn còn khoe con sói với bạn bè, hắn thấp giọng: “Cô nương ngốc này.”

Tình Lan nói: “Chàng không muốn cho muội muội lập gia đình sớm sao?”

Bộ Khê Khách bất đắc dĩ nói: “… Ta chỉ không muốn bị lang vương ăn thịt. Cũng được... Để nó ở nhà chờ thêm mấy ngày đi.”

“Như vậy, còn có người có thể săn đến con sói tốt hơn chàng sao?”

“…Sẽ có.” Bộ Khê Khách nhìn bóng lưng Giang Lâu, “Ta cảm thấy đừng nói là lang vương, nếu cưới Kiểu Kiểu phải săn Hồ Thần, hắn cũng dám xông vào Tê Sơn một lần.”

“Tiểu Thất sao?” Tình Lan chắp tay trước ngực, “Hồ Thần phù hộ, hy vọng hắn bình an trở về.”

Bộ Khê Khách nói: “Ta đoán, sói ở Yến Xuyên cũng đang cầu Lang thần phù hộ, ngàn vạn lần đừng gặp được đàn ông Yến Xuyên ta…”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vừa mới đánh bại đối thủ của hắn, thành công lên ngôi tân lang vương, ngai vàng còn chưa ấm mông, đã bị Giang Tiểu Thất tìm được.

Giang Tiểu Thất thấy lang vương, nhếch miệng cười cười, dứt khoát: “Chính là ngươi rồi!”

Tân lang vương: “Chúng ta chẳng phải chỉ cắn chết bò dê và tộc nhân các ngươi thôi sao? Đến nỗi phải phái tử thần tới ư! Ta làm lang vương cũng không dễ dàng gì!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương