Hẹn Ước Mười Năm
-
Chương 9
Vì là Tết Trung thu, buổi học quân sự kết thúc sớm hơn bình thường một tiếng, để mọi người có thời gian quây quần riêng tư, cảm nhận không khí ngày lễ.
Theo khẩu lệnh của sĩ quan huấn luyện, các bạn sinh viên giải tán như đàn chim vỡ tổ, tụm năm tụm bảy hoặc cùng trở về ký túc xá, hoặc cùng đến khu thương mại ăn khuya nhân lúc trời còn sớm.
Giang Thu Thu, Cam Tiểu Vãn và Sở Sở cùng trở về ký túc xá. Đi được nửa đường, Cam Tiểu Vãn bị những cô bạn đồng hương trong trường rủ đi ngắm trăng. Một lúc sau, Sở Sở cũng nhận được cuộc gọi hỏi thăm sức khỏe từ gia đình.
“Vừa mới học xong quân sự ạ, tối nay con sẽ ăn ở căn tin. Mẹ, con muốn ăn đồ mẹ nấu. Với lại con muốn ngắm trăng và ăn bánh Trung thu với mọi người, hu hu hu…” Sở Sở nũng nịu với bố mẹ ở đầu dây bên kia.
Ban đầu Giang Thu Thu không có cảm giác gì. Nhưng khi nghe thấy giọng nói của Sở Sở, cô bỗng cảm thấy trống rỗng.
Cô xuyên không đến năm 2008 đã được hơn nửa tháng, bận rộn nghĩ cách để có được chỗ đứng và sinh tồn trong thế giới này. Thế nhưng cô vẫn không dám nghĩ đến mình xuất thân từ đâu, thuộc về nơi nào.
Bây giờ cô đã được coi là người của thế giới này chưa?
Đột nhiên Giang Thu Thu cảm thấy hơi mù mịt. Cô lần mò điện thoại mà Trịnh Tự cho cô mượn, nghĩ ngợi một lát rồi ấn một mã vùng và số điện thoại bàn trên bàn phím. Đây là số điện thoại bàn của nhà cô khi còn nhỏ. Đến khi cô lên đại học, cả nhà đều bắt đầu dùng điện thoại di động, số điện thoại bàn đó vẫn không thay đổi.
Cô nhấn nút gọi, trái tim của cô cũng rung lên theo tiếng “Bíp —— bíp ——”. Nếu cô nói rõ sự thật với gia đình, liệu bố mẹ của hiện tại có tin cô không? Có chấp nhận cô không?
Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung, điện thoại có người bắt máy. Một giọng nói lanh lảnh của cô bé vang lên, “Alo, xin chào, xin hỏi cô chú cần tìm ai ạ?”
Giang Thu Thu chùng lòng, tiếp đó ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nói mơ hồ nhưng quen thuộc của người phụ nữ trung niên, “Thu Thu, ai gọi tới vậy?”
“Con không biết, đầu dây bên kia không nói gì cả.” Cô bé nói: “… Alo, alo, xin hỏi ai đó ạ?”
“Con bé này… Đưa điện thoại cho mẹ nào.”
Giang Thu Thu cúp máy cái rụp, sau đó luống cuống cho số điện thoại bàn này vào danh sách chặn.
Từ lúc xuyên không đến giờ, cô vẫn không dám tiếp xúc với gia đình là vì lo lắng tình huống này sẽ xảy ra —— Giang Thu Thu của dòng thời gian này vẫn còn ở đây.
Trong một thế giới không thể có hai bản thể cùng tồn tại.
Giang Thu Thu thở dài thườn thượt, không kìm được lòng mà đặt ra ba câu hỏi thường ngày của cư dân mạng: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?
Bên kia, Trịnh Tự và Quản Kiệt cùng nhau đi về. Quản Kiệt vừa đi vừa phàn nàn, “Hừ, nhà tôi vẫn chưa gọi điện thoại cho tôi, chắc chắn là muốn tôi gọi điện thoại cho họ đây mà. Dựa vào đâu chứ? Tôi mới là đứa trẻ đáng thương lưu lạc ngoài đường mà…”
Trịnh Tự nhìn vào điện thoại của mình.
Trịnh Văn Hiển: 【A Tự, hôm nay là Trung thu, anh đã bảo trợ lý mang một số đồ đến cho em và Thanh Xuyên, gửi ở chỗ quản lý ký túc xá tụi em. Em nhớ đi lấy nhé.】
Trịnh Tự: 【Vâng, em cảm ơn.】
Lúc này Trương Hi đuổi đến từ đằng sau, cười nói: “Trịnh Tự, Trung thu vui vẻ.”
“Ừ, Trung thu vui vẻ.” Trịnh Tự gật đầu.
Tăng Nam Ngọc đi bên cạnh Trương Hi cũng lên tiếng chào hỏi bọn họ.
Trương Hi hỏi: “Đúng rồi Trịnh Tự, qua một thời gian nữa Lập Vi sẽ ra nước ngoài. Mọi người nói sẽ tổ chức tiệc chia tay cho cậu ấy tại biệt thự trên sườn núi vào Lễ Quốc khánh, cậu cũng đi chứ?”
Trịnh Tự còn chưa trả lời, Tăng Nam Ngọc đã tò mò hỏi trước: “Ớ, các cậu định tổ chức tiệc vào Lễ Quốc khánh à? Nghe có vẻ vui đấy.”
Cô ta trề môi lầm bầm như vô tình: “Mình không quen biết ai ở Châu Xuyên cả, không biết Quốc khánh này phải làm gì đây.”
“À, nếu cậu rảnh thì có thể đi theo chơi với mình.” Trương Hi hờ hững liếc nhìn cô ta, “Chỉ là buổi tụ họp bình thường mà thôi.”
“Được sao?” Tăng Nam Ngọc vui vẻ nói: “Tốt quá đi, cảm ơn cậu.”
“Trịnh Tự, cậu có đi không?” Trương Hi quay sang hỏi Trịnh Tự.
Trịnh Tự lại không để ý tới cô ấy, mà là nhìn thẳng về phía trước, sau đó bỗng đi tới vài bước, vỗ vai người đằng trước, “Giang Thu Thu.”
Đột nhiên có một giọng nam trong trẻo vang lên, Giang Thu Thu quay đầu lại thì thấy Trịnh Tự mỉm cười với cô, “Trung thu vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Giang Thu Thu nhoẻn miệng cười, “Cậu cũng vậy.”
Trịnh Tự nhìn cô, “Sao chỉ có một mình vậy?”
Giang Thu Thu chỉ về phía Sở Sở đang nũng nịu nói tiếng địa phương cách đó không xa, “Cô ấy đang nói chuyện điện thoại với người nhà.”
Trịnh Tự thoáng nhíu mày khi nghĩ đến hoàn cảnh của cô. Đang định mở miệng, Quản Kiệt và Trương Hi đã đuổi tới từ đằng sau.
Quản Kiệt nháy mắt với Giang Thu Thu, “Bạn Giang Thu Thu, mình xin bày tỏ sự kính trọng đối với hành động cao quý lúc nãy của bạn.”
Giang Thu Thu suy nghĩ một hồi mới nhận ra cậu ấy đang nói đến chuyện mình chửi Đặng Bân Vinh. Cô chắp tay, thản nhiên nói: “Mình nhận.”
Quản Kiệt chớp mắt, “… Sao bạn không khiêm tốn chút nào vậy?”
Giang Thu Thu ngẩng đầu ưỡn ngực, “Vì mình xứng đáng!”
Quản Kiệt: “…”
Trịnh Tự cười khẽ một tiếng. Trương Hi vẫn luôn dõi theo Trịnh Tự, vừa thấy vậy thì bỗng dưng nảy sinh cảm giác khó chịu trong lòng. Cô ấy mím môi, nói sang chuyện khác: “Trịnh Tự, nhà mình có gửi đồ cho mình, để ở chỗ quản lý ký túc xá. Hay là mình lấy cho cậu một ít nhé?”
“Không cần đâu, nhà mình cũng đã gửi đến.” Trịnh Tự như nhớ ra chuyện gì đó lại nhìn sang Giang Thu Thu, “Thu Thu, tôi nhớ các bạn cùng phòng ký túc xá của cậu đều là người ở địa phương khác. Hay là tôi cho cậu một ít đồ để cậu mang về phân phát nhé.”
Nụ cười trên mặt Trương Hi sượng đơ, đôi mắt tối sầm, chặn họng trước khi Giang Thu Thu lên tiếng, “Nhắc mới nhớ, Thu Thu, quê cậu ở đâu vậy? Sao chưa từng nghe cậu nhắc đến nhỉ?”
Sau khi nhập học, tân sinh viên sẽ tự giới thiệu bản thân với nhau. Giang Thu Thu nhập học muộn hơn những người khác vài ngày nên đã bỏ lỡ giai đoạn này. Về sau cô không đề cập đến, mọi người cũng không gặng hỏi. Lúc này Trương Hi chợt nhắc tới, mọi người mới nhớ ra hình như Giang Thu Thu vẫn chưa kể về gia đình mình.
Giang Thu Thu nhớ tới cuộc gọi vừa nãy, hai mắt đột nhiên đỏ lên trong vô thức, tâm trạng bỗng chùng xuống.
Mọi người không ngờ đôi mắt của Giang Thu Thu chợt đỏ hoe. Quản Kiệt tỏ vẻ kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Giang Thu Thu, bạn sao vậy? Có phải nhớ nhà không?”
Ấy thế mà Tăng Nam Ngọc lại khẽ “Xì” một tiếng, nói nhỏ với Trương Hi: “Cô ta làm màu quá đi, ai mà chẳng đón Trung thu xa nhà. Mình thấy cô ta làm vậy là để người ta nhìn đúng không?”
Trương Hi nghe Tăng Nam Ngọc nói vậy bèn quay sang nhìn Giang Thu Thu, trong mắt cũng hiện lên sự lạnh lùng.
Trịnh Tự lại là người biết hoàn cảnh của Giang Thu Thu, nét mặt anh sa sầm khi thấy vậy. Anh đang định an ủi cô thì lại thấy Giang Thu Thu bỗng nhiên chớp mắt, cố nén nước mắt rồi ngẩng đầu lên, xua tay nói: “Không phải vậy.”
Quản Kiệt: “Vậy bạn…”
“Chẳng qua là cứ vào mỗi dịp Trung thu, ngước nhìn trăng trên bầu trời…” Giang Thu Thu trầm ngâm nói: “Mình sẽ nghĩ đến kỹ thuật thám hiểm mặt trăng của nước ta vẫn còn kém xa chủ nghĩa đế quốc Mỹ, vì vậy không khỏi cảm thấy lo lắng và buồn man mác.”
Những người khác: “…”
“Có phải bạn quá lo cho dân cho nước rồi không?” Sau một hồi, Quản Kiệt mới nặn ra một câu, không nhịn được lại hỏi: “Với lại không phải năm ngoái Hằng Nga 1* đã đáp thành công xuống Mặt Trăng rồi sao?”
*Hằng Nga 1: Là một con tàu vũ trụ bay quanh quỹ đạo Mặt Trăng, một phần giai đoạn 1 của Chương trình thám hiểm Mặt Trăng Trung Quốc.
Hằng Nga 1 được phóng thành công vào không gian ngày 24 tháng 10 năm 2007. Đó cũng là một chủ đề bắt buộc của môn Chính trị năm ngoái.
“Hả, năm ngoái đã phóng thành công rồi?” Giang Thu Thu “Ồ” lên. Trước khi cô xuyên không, tàu thăm dò vũ trụ Hằng Nga đã được phóng đến số Năm, còn mang về các mẫu vật từ trên Mặt Trăng. Hằng Nga 1 đã rất xa xưa đối với thời đại của cô, một số người đã không còn nhớ rõ thời gian phóng cụ thể. Cô còn tưởng sẽ phải mất một hai năm nữa.
Quản Kiệt: “… Bạn không nhớ chuyện đó à?”
Trịnh Tự lại nghĩ rằng cô không nhớ được là vì bị mất trí nhớ. Anh cũng biết chắc cô chỉ muốn đổi chủ đề mà thôi, thế là mỉm cười và nói qua loa: “Không nhớ cũng không sao, ánh trăng sẽ không thay đổi vì chuyện đó.”
Giang Thu Thu nghe thấy vậy thì quay sang nhìn anh, chỉ thấy anh ngẩng đầu lên nhìn trăng trên bầu trời. Anh mặc quân phục phẳng phiu, đường nét góc mặt lạnh lùng được ánh trăng bao phủ, dịu dàng hơn thường ngày, nhưng càng khiến người ta không thể rời mắt.
Giang Thu Thu đột nhiên cảm thấy hình như trước đây mình vẫn đánh giá thấp nhan sắc của Trịnh Tự… Có vẻ như đã đến lúc cất nhắc lại địa vị của Trịnh Tự trong hậu cung của cô rồi.
Cô hơi thất thần, ngay lúc này Trịnh Tự bỗng cúi đầu xuống, đôi mắt sâu thẳm vô tình lọt vào trong mắt cô, “Thu Thu, tối nay ánh trăng rất đẹp.”
Giang Thu Thu chợt giật mình.
Thời điểm cô bắt đầu lướt Internet, câu chuyện về Natsume Soseki* đã được lan truyền rộng rãi trên mạng. Người ta kể rằng lúc Natsume Soseki làm giáo viên dạy tiếng Anh tại trường, ông yêu cầu học sinh dịch một đoạn văn. Lúc nam nữ chính trong đoạn văn đi dạo dưới ánh trăng, nam chính không kiềm được lòng mà thốt lên “I love you”, học sinh dịch thẳng ra là “Anh yêu em”. Thế nhưng Natsume Soseki cho rằng người Nhật Bản sẽ không nói vậy, cần phải tế nhị và khéo léo hơn, dịch là “Tối nay ánh trăng thật đẹp” sẽ hay hơn.
*Natsume Soseki: Một nhà văn người Nhật Bản. Ông nổi tiếng vì thuộc thế hệ trí thức theo khuynh hướng sáng tạo văn hóa từ cuộc chiến tranh giữa phương Đông và phương Tây.
Vì ở bên người mình thích, nên ánh trăng rất đẹp.
Tuy nhiên, Giang Thu Thu biết Trịnh Tự sẽ không có ý đó. Vì vậy sau một hồi tim đập loạn xạ, cô lại không nhịn được “Phụt” một tiếng, khiến mọi người đều nhìn sang với vẻ mặt khó hiểu.
Trịnh Tự cũng thắc mắc, “Sao vậy?”
Nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trịnh Tự, Giang Thu Thu mới nhận ra phản ứng của mình hơi lố, không khỏi cảm thấy ngại ngùng. Nhưng mọi người đều đang nhìn cô, cô không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Vào lúc này phải tỏ thái độ nghiêm túc.
Giang Thu Thu ngẩng đầu ưỡn ngực, bộc lộ nét mặt của giáo viên chủ nhiệm dạy bảo, nghiêm túc nói: “Bạn Trịnh Tự, mình sẽ phổ cập một câu chuyện ngắn cho cậu…”
Sau khi kể chuyện xong, thấy mọi người lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh, cô mới nói chậm rãi: “Vì vậy khi nói ra câu đó phải xem thử tình huống, nếu không gặp phải những bạn gái thông thái như mình sẽ rất dễ suy nghĩ lệch lạc…”
Quản Kiệt thốt lên “Wow”, xoa tay và nói rất hào hứng: “Câu chuyện này hay quá, vừa tinh tế vừa có văn hóa. Sau này mình có thể dùng nó để cưa vài nữ sinh uyên bác rồi!”
“… Mình đúng là không nên đặt nhiều hy vọng vào nhân phẩm của nam sinh!” Giang Thu Thu khinh bỉ nhìn Quản Kiệt, sau đó nhìn sang Trịnh Tự, đổi thành ánh mắt nghiêm túc và ngay thẳng, “Nhưng mình tin tưởng động cơ của cậu là trong sáng.”
Trịnh Tự mỉm cười, nhưng không lên tiếng.
Trái tim của Trương Hi nặng trĩu.
Quản Kiệt không chịu, “Tại sao chứ? Tụi mình đều là nam sinh vô sỉ, sao bạn chắc chắn Trịnh Tự không nhân cơ hội này chọc ghẹo bạn?”
Giang Thu Thu thuần thục phát thẻ cho Trịnh Tự, “Dĩ nhiên là vì Trịnh Tự là người tốt.”
Quản Kiệt còn muốn tiếp tục đấu võ mồm với cô, Trịnh Tự lên tiếng ngăn cản đúng lúc, “Được rồi.”
Anh nhìn Giang Thu Thu, đột nhiên hỏi: “Lễ Quốc khánh cậu có kế hoạch gì không? Nếu không có…”
Trương Hi giật mình khi nghe thấy vậy. Lúc nãy cô hỏi Trịnh Tự có muốn đi không mà cậu ấy vẫn chưa trả lời, bây giờ cậu ấy lại đi hỏi Giang Thu Thu.
Cô nghiến răng ken két, đột nhiên nảy sinh thù ghét với Giang Thu Thu.
Giang Thu Thu lại ngắt lời Trịnh Tự, “Có chứ, Lễ Quốc khánh mình phải đi làm thêm.”
Trịnh Tự nuốt xuống những lời chưa nói ra, cười nói: “Vậy thì tốt, nhớ chú ý an toàn.”
Tăng Nam Ngọc vẫn luôn chú ý đến cảm xúc của Trương Hi, nhạy bén nhận ra cô ấy đang không vui. Nghe thấy câu trả lời của Giang Thu Thu, cô ta cười khanh khách, khẽ nói: “Ớ kìa, vừa mới nhập học mà cậu đã mau chóng đi làm thêm rồi?”
“Sao nào? Muốn cướp việc hả?” Giang Thu Thu nhìn cô ta, “Mơ đi nhé!”
Tăng Nam Ngọc: “…”HẾT CHƯƠNG 9
Theo khẩu lệnh của sĩ quan huấn luyện, các bạn sinh viên giải tán như đàn chim vỡ tổ, tụm năm tụm bảy hoặc cùng trở về ký túc xá, hoặc cùng đến khu thương mại ăn khuya nhân lúc trời còn sớm.
Giang Thu Thu, Cam Tiểu Vãn và Sở Sở cùng trở về ký túc xá. Đi được nửa đường, Cam Tiểu Vãn bị những cô bạn đồng hương trong trường rủ đi ngắm trăng. Một lúc sau, Sở Sở cũng nhận được cuộc gọi hỏi thăm sức khỏe từ gia đình.
“Vừa mới học xong quân sự ạ, tối nay con sẽ ăn ở căn tin. Mẹ, con muốn ăn đồ mẹ nấu. Với lại con muốn ngắm trăng và ăn bánh Trung thu với mọi người, hu hu hu…” Sở Sở nũng nịu với bố mẹ ở đầu dây bên kia.
Ban đầu Giang Thu Thu không có cảm giác gì. Nhưng khi nghe thấy giọng nói của Sở Sở, cô bỗng cảm thấy trống rỗng.
Cô xuyên không đến năm 2008 đã được hơn nửa tháng, bận rộn nghĩ cách để có được chỗ đứng và sinh tồn trong thế giới này. Thế nhưng cô vẫn không dám nghĩ đến mình xuất thân từ đâu, thuộc về nơi nào.
Bây giờ cô đã được coi là người của thế giới này chưa?
Đột nhiên Giang Thu Thu cảm thấy hơi mù mịt. Cô lần mò điện thoại mà Trịnh Tự cho cô mượn, nghĩ ngợi một lát rồi ấn một mã vùng và số điện thoại bàn trên bàn phím. Đây là số điện thoại bàn của nhà cô khi còn nhỏ. Đến khi cô lên đại học, cả nhà đều bắt đầu dùng điện thoại di động, số điện thoại bàn đó vẫn không thay đổi.
Cô nhấn nút gọi, trái tim của cô cũng rung lên theo tiếng “Bíp —— bíp ——”. Nếu cô nói rõ sự thật với gia đình, liệu bố mẹ của hiện tại có tin cô không? Có chấp nhận cô không?
Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung, điện thoại có người bắt máy. Một giọng nói lanh lảnh của cô bé vang lên, “Alo, xin chào, xin hỏi cô chú cần tìm ai ạ?”
Giang Thu Thu chùng lòng, tiếp đó ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nói mơ hồ nhưng quen thuộc của người phụ nữ trung niên, “Thu Thu, ai gọi tới vậy?”
“Con không biết, đầu dây bên kia không nói gì cả.” Cô bé nói: “… Alo, alo, xin hỏi ai đó ạ?”
“Con bé này… Đưa điện thoại cho mẹ nào.”
Giang Thu Thu cúp máy cái rụp, sau đó luống cuống cho số điện thoại bàn này vào danh sách chặn.
Từ lúc xuyên không đến giờ, cô vẫn không dám tiếp xúc với gia đình là vì lo lắng tình huống này sẽ xảy ra —— Giang Thu Thu của dòng thời gian này vẫn còn ở đây.
Trong một thế giới không thể có hai bản thể cùng tồn tại.
Giang Thu Thu thở dài thườn thượt, không kìm được lòng mà đặt ra ba câu hỏi thường ngày của cư dân mạng: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?
Bên kia, Trịnh Tự và Quản Kiệt cùng nhau đi về. Quản Kiệt vừa đi vừa phàn nàn, “Hừ, nhà tôi vẫn chưa gọi điện thoại cho tôi, chắc chắn là muốn tôi gọi điện thoại cho họ đây mà. Dựa vào đâu chứ? Tôi mới là đứa trẻ đáng thương lưu lạc ngoài đường mà…”
Trịnh Tự nhìn vào điện thoại của mình.
Trịnh Văn Hiển: 【A Tự, hôm nay là Trung thu, anh đã bảo trợ lý mang một số đồ đến cho em và Thanh Xuyên, gửi ở chỗ quản lý ký túc xá tụi em. Em nhớ đi lấy nhé.】
Trịnh Tự: 【Vâng, em cảm ơn.】
Lúc này Trương Hi đuổi đến từ đằng sau, cười nói: “Trịnh Tự, Trung thu vui vẻ.”
“Ừ, Trung thu vui vẻ.” Trịnh Tự gật đầu.
Tăng Nam Ngọc đi bên cạnh Trương Hi cũng lên tiếng chào hỏi bọn họ.
Trương Hi hỏi: “Đúng rồi Trịnh Tự, qua một thời gian nữa Lập Vi sẽ ra nước ngoài. Mọi người nói sẽ tổ chức tiệc chia tay cho cậu ấy tại biệt thự trên sườn núi vào Lễ Quốc khánh, cậu cũng đi chứ?”
Trịnh Tự còn chưa trả lời, Tăng Nam Ngọc đã tò mò hỏi trước: “Ớ, các cậu định tổ chức tiệc vào Lễ Quốc khánh à? Nghe có vẻ vui đấy.”
Cô ta trề môi lầm bầm như vô tình: “Mình không quen biết ai ở Châu Xuyên cả, không biết Quốc khánh này phải làm gì đây.”
“À, nếu cậu rảnh thì có thể đi theo chơi với mình.” Trương Hi hờ hững liếc nhìn cô ta, “Chỉ là buổi tụ họp bình thường mà thôi.”
“Được sao?” Tăng Nam Ngọc vui vẻ nói: “Tốt quá đi, cảm ơn cậu.”
“Trịnh Tự, cậu có đi không?” Trương Hi quay sang hỏi Trịnh Tự.
Trịnh Tự lại không để ý tới cô ấy, mà là nhìn thẳng về phía trước, sau đó bỗng đi tới vài bước, vỗ vai người đằng trước, “Giang Thu Thu.”
Đột nhiên có một giọng nam trong trẻo vang lên, Giang Thu Thu quay đầu lại thì thấy Trịnh Tự mỉm cười với cô, “Trung thu vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Giang Thu Thu nhoẻn miệng cười, “Cậu cũng vậy.”
Trịnh Tự nhìn cô, “Sao chỉ có một mình vậy?”
Giang Thu Thu chỉ về phía Sở Sở đang nũng nịu nói tiếng địa phương cách đó không xa, “Cô ấy đang nói chuyện điện thoại với người nhà.”
Trịnh Tự thoáng nhíu mày khi nghĩ đến hoàn cảnh của cô. Đang định mở miệng, Quản Kiệt và Trương Hi đã đuổi tới từ đằng sau.
Quản Kiệt nháy mắt với Giang Thu Thu, “Bạn Giang Thu Thu, mình xin bày tỏ sự kính trọng đối với hành động cao quý lúc nãy của bạn.”
Giang Thu Thu suy nghĩ một hồi mới nhận ra cậu ấy đang nói đến chuyện mình chửi Đặng Bân Vinh. Cô chắp tay, thản nhiên nói: “Mình nhận.”
Quản Kiệt chớp mắt, “… Sao bạn không khiêm tốn chút nào vậy?”
Giang Thu Thu ngẩng đầu ưỡn ngực, “Vì mình xứng đáng!”
Quản Kiệt: “…”
Trịnh Tự cười khẽ một tiếng. Trương Hi vẫn luôn dõi theo Trịnh Tự, vừa thấy vậy thì bỗng dưng nảy sinh cảm giác khó chịu trong lòng. Cô ấy mím môi, nói sang chuyện khác: “Trịnh Tự, nhà mình có gửi đồ cho mình, để ở chỗ quản lý ký túc xá. Hay là mình lấy cho cậu một ít nhé?”
“Không cần đâu, nhà mình cũng đã gửi đến.” Trịnh Tự như nhớ ra chuyện gì đó lại nhìn sang Giang Thu Thu, “Thu Thu, tôi nhớ các bạn cùng phòng ký túc xá của cậu đều là người ở địa phương khác. Hay là tôi cho cậu một ít đồ để cậu mang về phân phát nhé.”
Nụ cười trên mặt Trương Hi sượng đơ, đôi mắt tối sầm, chặn họng trước khi Giang Thu Thu lên tiếng, “Nhắc mới nhớ, Thu Thu, quê cậu ở đâu vậy? Sao chưa từng nghe cậu nhắc đến nhỉ?”
Sau khi nhập học, tân sinh viên sẽ tự giới thiệu bản thân với nhau. Giang Thu Thu nhập học muộn hơn những người khác vài ngày nên đã bỏ lỡ giai đoạn này. Về sau cô không đề cập đến, mọi người cũng không gặng hỏi. Lúc này Trương Hi chợt nhắc tới, mọi người mới nhớ ra hình như Giang Thu Thu vẫn chưa kể về gia đình mình.
Giang Thu Thu nhớ tới cuộc gọi vừa nãy, hai mắt đột nhiên đỏ lên trong vô thức, tâm trạng bỗng chùng xuống.
Mọi người không ngờ đôi mắt của Giang Thu Thu chợt đỏ hoe. Quản Kiệt tỏ vẻ kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Giang Thu Thu, bạn sao vậy? Có phải nhớ nhà không?”
Ấy thế mà Tăng Nam Ngọc lại khẽ “Xì” một tiếng, nói nhỏ với Trương Hi: “Cô ta làm màu quá đi, ai mà chẳng đón Trung thu xa nhà. Mình thấy cô ta làm vậy là để người ta nhìn đúng không?”
Trương Hi nghe Tăng Nam Ngọc nói vậy bèn quay sang nhìn Giang Thu Thu, trong mắt cũng hiện lên sự lạnh lùng.
Trịnh Tự lại là người biết hoàn cảnh của Giang Thu Thu, nét mặt anh sa sầm khi thấy vậy. Anh đang định an ủi cô thì lại thấy Giang Thu Thu bỗng nhiên chớp mắt, cố nén nước mắt rồi ngẩng đầu lên, xua tay nói: “Không phải vậy.”
Quản Kiệt: “Vậy bạn…”
“Chẳng qua là cứ vào mỗi dịp Trung thu, ngước nhìn trăng trên bầu trời…” Giang Thu Thu trầm ngâm nói: “Mình sẽ nghĩ đến kỹ thuật thám hiểm mặt trăng của nước ta vẫn còn kém xa chủ nghĩa đế quốc Mỹ, vì vậy không khỏi cảm thấy lo lắng và buồn man mác.”
Những người khác: “…”
“Có phải bạn quá lo cho dân cho nước rồi không?” Sau một hồi, Quản Kiệt mới nặn ra một câu, không nhịn được lại hỏi: “Với lại không phải năm ngoái Hằng Nga 1* đã đáp thành công xuống Mặt Trăng rồi sao?”
*Hằng Nga 1: Là một con tàu vũ trụ bay quanh quỹ đạo Mặt Trăng, một phần giai đoạn 1 của Chương trình thám hiểm Mặt Trăng Trung Quốc.
Hằng Nga 1 được phóng thành công vào không gian ngày 24 tháng 10 năm 2007. Đó cũng là một chủ đề bắt buộc của môn Chính trị năm ngoái.
“Hả, năm ngoái đã phóng thành công rồi?” Giang Thu Thu “Ồ” lên. Trước khi cô xuyên không, tàu thăm dò vũ trụ Hằng Nga đã được phóng đến số Năm, còn mang về các mẫu vật từ trên Mặt Trăng. Hằng Nga 1 đã rất xa xưa đối với thời đại của cô, một số người đã không còn nhớ rõ thời gian phóng cụ thể. Cô còn tưởng sẽ phải mất một hai năm nữa.
Quản Kiệt: “… Bạn không nhớ chuyện đó à?”
Trịnh Tự lại nghĩ rằng cô không nhớ được là vì bị mất trí nhớ. Anh cũng biết chắc cô chỉ muốn đổi chủ đề mà thôi, thế là mỉm cười và nói qua loa: “Không nhớ cũng không sao, ánh trăng sẽ không thay đổi vì chuyện đó.”
Giang Thu Thu nghe thấy vậy thì quay sang nhìn anh, chỉ thấy anh ngẩng đầu lên nhìn trăng trên bầu trời. Anh mặc quân phục phẳng phiu, đường nét góc mặt lạnh lùng được ánh trăng bao phủ, dịu dàng hơn thường ngày, nhưng càng khiến người ta không thể rời mắt.
Giang Thu Thu đột nhiên cảm thấy hình như trước đây mình vẫn đánh giá thấp nhan sắc của Trịnh Tự… Có vẻ như đã đến lúc cất nhắc lại địa vị của Trịnh Tự trong hậu cung của cô rồi.
Cô hơi thất thần, ngay lúc này Trịnh Tự bỗng cúi đầu xuống, đôi mắt sâu thẳm vô tình lọt vào trong mắt cô, “Thu Thu, tối nay ánh trăng rất đẹp.”
Giang Thu Thu chợt giật mình.
Thời điểm cô bắt đầu lướt Internet, câu chuyện về Natsume Soseki* đã được lan truyền rộng rãi trên mạng. Người ta kể rằng lúc Natsume Soseki làm giáo viên dạy tiếng Anh tại trường, ông yêu cầu học sinh dịch một đoạn văn. Lúc nam nữ chính trong đoạn văn đi dạo dưới ánh trăng, nam chính không kiềm được lòng mà thốt lên “I love you”, học sinh dịch thẳng ra là “Anh yêu em”. Thế nhưng Natsume Soseki cho rằng người Nhật Bản sẽ không nói vậy, cần phải tế nhị và khéo léo hơn, dịch là “Tối nay ánh trăng thật đẹp” sẽ hay hơn.
*Natsume Soseki: Một nhà văn người Nhật Bản. Ông nổi tiếng vì thuộc thế hệ trí thức theo khuynh hướng sáng tạo văn hóa từ cuộc chiến tranh giữa phương Đông và phương Tây.
Vì ở bên người mình thích, nên ánh trăng rất đẹp.
Tuy nhiên, Giang Thu Thu biết Trịnh Tự sẽ không có ý đó. Vì vậy sau một hồi tim đập loạn xạ, cô lại không nhịn được “Phụt” một tiếng, khiến mọi người đều nhìn sang với vẻ mặt khó hiểu.
Trịnh Tự cũng thắc mắc, “Sao vậy?”
Nhìn dáng vẻ ngu ngơ của Trịnh Tự, Giang Thu Thu mới nhận ra phản ứng của mình hơi lố, không khỏi cảm thấy ngại ngùng. Nhưng mọi người đều đang nhìn cô, cô không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Vào lúc này phải tỏ thái độ nghiêm túc.
Giang Thu Thu ngẩng đầu ưỡn ngực, bộc lộ nét mặt của giáo viên chủ nhiệm dạy bảo, nghiêm túc nói: “Bạn Trịnh Tự, mình sẽ phổ cập một câu chuyện ngắn cho cậu…”
Sau khi kể chuyện xong, thấy mọi người lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh, cô mới nói chậm rãi: “Vì vậy khi nói ra câu đó phải xem thử tình huống, nếu không gặp phải những bạn gái thông thái như mình sẽ rất dễ suy nghĩ lệch lạc…”
Quản Kiệt thốt lên “Wow”, xoa tay và nói rất hào hứng: “Câu chuyện này hay quá, vừa tinh tế vừa có văn hóa. Sau này mình có thể dùng nó để cưa vài nữ sinh uyên bác rồi!”
“… Mình đúng là không nên đặt nhiều hy vọng vào nhân phẩm của nam sinh!” Giang Thu Thu khinh bỉ nhìn Quản Kiệt, sau đó nhìn sang Trịnh Tự, đổi thành ánh mắt nghiêm túc và ngay thẳng, “Nhưng mình tin tưởng động cơ của cậu là trong sáng.”
Trịnh Tự mỉm cười, nhưng không lên tiếng.
Trái tim của Trương Hi nặng trĩu.
Quản Kiệt không chịu, “Tại sao chứ? Tụi mình đều là nam sinh vô sỉ, sao bạn chắc chắn Trịnh Tự không nhân cơ hội này chọc ghẹo bạn?”
Giang Thu Thu thuần thục phát thẻ cho Trịnh Tự, “Dĩ nhiên là vì Trịnh Tự là người tốt.”
Quản Kiệt còn muốn tiếp tục đấu võ mồm với cô, Trịnh Tự lên tiếng ngăn cản đúng lúc, “Được rồi.”
Anh nhìn Giang Thu Thu, đột nhiên hỏi: “Lễ Quốc khánh cậu có kế hoạch gì không? Nếu không có…”
Trương Hi giật mình khi nghe thấy vậy. Lúc nãy cô hỏi Trịnh Tự có muốn đi không mà cậu ấy vẫn chưa trả lời, bây giờ cậu ấy lại đi hỏi Giang Thu Thu.
Cô nghiến răng ken két, đột nhiên nảy sinh thù ghét với Giang Thu Thu.
Giang Thu Thu lại ngắt lời Trịnh Tự, “Có chứ, Lễ Quốc khánh mình phải đi làm thêm.”
Trịnh Tự nuốt xuống những lời chưa nói ra, cười nói: “Vậy thì tốt, nhớ chú ý an toàn.”
Tăng Nam Ngọc vẫn luôn chú ý đến cảm xúc của Trương Hi, nhạy bén nhận ra cô ấy đang không vui. Nghe thấy câu trả lời của Giang Thu Thu, cô ta cười khanh khách, khẽ nói: “Ớ kìa, vừa mới nhập học mà cậu đã mau chóng đi làm thêm rồi?”
“Sao nào? Muốn cướp việc hả?” Giang Thu Thu nhìn cô ta, “Mơ đi nhé!”
Tăng Nam Ngọc: “…”HẾT CHƯƠNG 9
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook